Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 17: Seventeen

Hermione thức để viết bài báo cáo mới nhất của mình cho Madge, trình bày chi tiết về trải nghiệm của cô ở Warsaw và những nghi ngờ của cô quay quanh lý do việc Harry biến mất lần đầu tiên cách đây nhiều năm. Cô buộc mình phải tập trung cho đến khi hoàn thành công việc, để dành những suy nghĩ khác cho lúc kiệt sức ngã xuống giường, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện nơi ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

Tâm trí cô chạy đua với nhiều thứ hơn là chỉ nghĩ về những khám phá của họ ngày hôm nay. Cô nằm đó vài phút, bất động, bàn tay đặt trên bụng lên xuống theo từng hơi thở ra vào mệt mỏi.

Một con cú gõ vào cửa sổ ngay khi cô cảm thấy mối đe dọa về giấc ngủ ập đến với mình; mỏ nó đập vào kính, móng vuốt cào vào gỗ trên gờ đá bên ngoài.

Hermione mở cửa sổ và lấy lá thư ra khỏi mỏ con cú, nó bay đi và cô xé thư ra và đọc hết trong một hơi, sự thất vọng và sợ hãi trộn lẫn trong bụng cô.

Đó là câu trả lời từ Dean. Cậu ấy nói với cô rằng lá thư của cô chắc chắn đã bị thất lạc trong thời gian ngắn trên đường đến tay cậu, và vào thời điểm cậu đưa được ai đó đến Ba Lan, Macnair và tên đồng bọn đã đi mất rồi.

Chúng đã trốn thoát.

Giờ đây, họ có nhiều điều phải lo lắng hơn là chỉ tìm kiếm Harry.

Cô không chắc liệu Draco có còn thức không, nhưng nếu còn, cô muốn hắn biết. Cảm thấy an toàn hơn nếu hắn biết.

Ở cuối hành lang, cửa phòng hắn vẫn mở nhưng Draco không có ở bên trong. Cô nhìn lướt qua khoảng không gian nhỏ của căn phòng một lúc, nhận ra điều mà trước đây cô thực sự chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy.

Nó gọn gàng, ngăn nắp, nhưng cái giường thì không, cô có thể nhận ra nơi mà hắn đã ngồi – nơi vải bị xoắn và xếp nếp, ga trải giường bị đẩy sang một bên, chiếc gối ép một nửa vào đầu giường. Chắc hẳn nó đã được để nguyên như vậy trước khi họ đi Áo.

Bàn làm việc được chôn trong giấy da và sách, nhưng vẫn ngăn nắp, cái áo hắn thích nằm vắt trên lưng ghế. Chiếc rương mở dựa vào bức tường phía xa, bỏ vài chồng quần áo được gấp gọn gàng trong đó và một vài vật dụng cá nhân khác mà cô không nhìn kỹ.

Căn phòng có mùi của hắn.

Cô quay gót, cảm thấy như thể mình đã vượt qua ranh giới bằng cách nào đó khi nhìn vào không gian của hắn khi hắn không có ở đó. Phòng của hắn rất giống hắn. Bề ngoài thì gọn gàng và ngăn nắp, nhưng nếu cô đoán ra thì còn có điều gì đó hơn thế nữa – điều gì đó quan trọng hơn – nằm bên dưới tất cả.

Cô đi xuống cầu thang thì thấy cửa bếp mở; cô có thể nhìn thấy ánh đèn hiên qua cửa lưới và biết hắn ở ngoài đó.

Đêm nay ấm áp. Ấm hơn mấy ngày trước, vẫn mang theo hơi ẩm còn sót lại từ chiều nay. Bên ngoài chỉ mát hơn bên trong một chút, làm cô gần như không thấy thoải mái khi bước ra hiên trong ánh hoàng hôn còn sót lại.

Draco ngồi trên bậc thềm hiên nhà, quay lưng về phía cô.

Hắn cởi trần, để lộ tấm lưng rộng nhợt nhạt, những cơ bắp săn chắc trên bả vai căng ra qua những xương vai sắc cạnh. Đôi mắt cô rơi vào nốt tàn nhang nhỏ bên dưới vai phải của hắn, và trong giây lát cô muốn đưa tay ra và ấn đầu ngón tay vào đó; để vẽ các đường từ điểm đó đi xuống, lần theo từng đường viền và độ dốc của lưng hắn.

Hắn không nhìn cô cho đến khi cô ngồi xuống bên cạnh, đặt chân lên bậc thang tiếp theo và ôm đầu gối vào ngực.

"Vẫn còn khó chịu với tôi à, Malfoy?"

"Tôi luôn khó chịu với cô, Granger."

Cô bật ra một tiếng cười nhẹ qua mũi.

"Tôi cũng vậy."

Cả hai đều không nói gì; Draco quay lại để nhìn ra khoảng đất trống và ánh mắt của Hermione rơi xuống cánh tay trái của hắn, nơi hắn đặt trên đầu gối.

Buồn cười thay, làm sao mà cô lại không chú ý đến cái đó cho đến tận bây giờ.

Không phải là cô chưa từng thoáng thấy nó ở đâu đó, lớp mực đen tuyền ngày xưa giờ đã nhạt dần thành màu xám gần như không thể nhìn thấy được. Mà vì sự hiện diện của nó đã không còn quan trọng nữa.

Hắn đã chuộc lỗi với cô từ lâu, và mặc dù cô không thực sự dành một chút thời gian nào để nghĩ về điều đó, nhưng cô biết rằng biểu tượng đó không còn ý nghĩa như trước đây nữa. Đó là dấu hiệu của một cuộc sống đã qua, hoàn toàn không quan trọng chỉ vì hắn đã làm như vậy.

Hắn bắt gặp cô đang nhìn nó, nhướng mày trước khi dường như xác nhận suy nghĩ của cô.

"Đôi khi nhìn vào nó khiến tôi có cảm giác như phải có ai khác trong cơ thể này khi tôi có được nó. Tôi thấy khó tin là nó từng có ý nghĩa gì đó với tôi."

Cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của hắn, hơi thở cô nghẹn lại khi đôi mắt cô khóa chặt vào đôi mắt bạc của hắn.

"Bây giờ nó không có ý nghĩa gì với anh nữa à? Thậm chí không phải như một lời nhắc nhở về những gì anh đã vượt qua ư?"

Hắn quay cằm đi để nhìn lại về phía trước, quai hàm nghiến chặt. Hơi ấm của cơ thể hắn bên cạnh cô thật dễ chịu, mặc dù thực tế là trời vẫn còn quá ấm để thực sự đánh giá điều này. Cô muốn dựa vào hắn; áp làn da của cô vào cơ thể hắn, tìm hiểu xem cô có vừa vặn với hắn không và tốt đến mức nào.

"Không phải mọi thứ đều có ý nghĩa, Granger. Tôi không cần một lời nhắc nhở về việc tôi đã từng là ai và tôi đã thay đổi như thế nào. Tôi sống theo lời nhắc nhở đó mỗi ngày. Dấu hiệu này từng có ý nghĩa gì đó chỉ vì tôi đã có nó: bởi vì tôi sợ hãi, ngu ngốc và tức giận. Và khi hắn đưa nó cho tôi, điều đó có nghĩa là cuối cùng tôi cũng đã đứng lên và làm điều gì đó để bảo vệ gia đình mình. Tôi nghĩ mình đã dũng cảm khi đưa ra những quyết định để bảo vệ họ. Đối với tôi, Dấu hiệu không phải là biểu tượng cho lòng trung thành của tôi với Chúa tể Hắc ám. Đó là biểu tượng cho việc tôi sẵn sàng làm những gì cần thiết để chăm sóc những người tôi yêu thương. Chính chúng ta mới có quyền quyết định ý nghĩa của mọi thứ. Không phải các biểu tượng."

Cô quan sát biểu hiện của hắn, sự tự tin mà hắn nói, sự thành thật trong lời nói của hắn.

"Vậy anh là người theo chủ nghĩa hư vô à?" Cô nói, hơi trêu chọc. Draco cười khẩy, quay lại nhìn cô với vẻ nghiêm nghị.

"Không. Có lẽ. Tôi nghĩ tôi là một người thực tế. Nếu mọi thứ trên trái đất đều có ý nghĩa vốn có trước khi chúng ta gán gì đó cho chúng, thì mọi thứ sẽ có nghĩa giống nhau đối với tất cả mọi người. Chúng ta phải quyết định rằng mọi thứ có ý nghĩa gì đó, nếu không thì cứ coi chúng chỉ là giá trị bề ngoài – cứ chọn để nó như nó vốn có. Nếu tôi để dấu hiệu này trên cánh tay của mình đại diện cho những gì nó nên là, thì nó đã thắng. Thì tôi để nó có quyền lực đối với tôi."

Cô nhăn mũi suy nghĩ, mắt lướt xuống môi hắn một lúc trước khi đưa nó lên lại. Hắn đang nhìn cô một cách tò mò, như thể hắn thực sự chờ đợi để nghe những gì cô nói – thực sự quan tâm đến ý kiến ​​của cô.

"Nhưng còn con người nữa mà?" cô hỏi, nhìn đi chỗ khác. Giao tiếp bằng mắt của họ quá mãnh liệt, khoảng cách gần và ánh mắt của hắn làm cô dựng tóc gáy.

"Còn họ thì sao?"

Cô liếm môi, hít một hơi khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Đôi mắt cô lướt qua hàng cây sẫm màu xung quanh khoảng đất trống, nhìn những chiếc lá nhọn hoắt khẽ đung đưa trong làn gió ấm áp.

"Nó không hoạt động theo cách đó đối với mọi người," cô giải thích, ngón tay cái của cô xoa những vòng tròn nhẹ nhàng trên đầu gối. Cô đưa một tay lên vén vài lọn tóc lòa xòa ra sau tai, cảm thấy ánh mắt nán lại của Draco trên gương mặt cô.

"...Tôi nghĩ những người chúng ta yêu thương có ý nghĩa gì đó với chúng ta vì đến một lúc nào đó chúng ta mới nhận ra rằng họ có ý nghĩa. Không phải vì một ngày nào đó chúng ta thức dậy và quyết định họ nên quan trọng với mình. Nó chỉ xảy ra vậy thôi."

Sau đó, cô lấy hết can đảm để nhìn hắn, ánh mắt chết chóc, đôi tai cô ấm áp, trái tim thắt lại trong cổ họng khi cô chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Cô không nghĩ chúng ta có quyền quyết định người mình quan tâm à?"

Cô lắc đầu, tựa cằm lên khuỷu tay, để nó nâng đỡ cô khi ánh mắt cô hướng xuống chân.

"Tôi nghĩ cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chúng ta có thể chọn và tự do chọn người mà chúng ta quan tâm."

Có vẻ như mọi thứ trong những tháng qua, từ bây giờ, sẽ dễ dàng hơn.

Cô nghe thấy hắn hít một hơi.

"Tại sao cô lại nói vậy, Granger?"

Tim cô đập nhanh, nhịp đập thình thịch thình thịch, không đều.

Hắn có biết mình đang hỏi gì ở cô không? Hắn quá thông minh để không hiểu được cách cô biến chuyện này thành một điều gì đó mang tính cá nhân hơn; rằng cô đã thừa nhận điều gì đó với hắn, ám chỉ điều đó, chỉ bằng một vài từ.

Cô nhấc đầu lên khỏi cánh tay, phủi con muỗi khỏi mắt cá chân và gãi vết cắn để lại.

"Vì yêu một người là một công việc khó khăn. Nó có nghĩa là dễ bị tổn thương. Nó có nghĩa là đặt mình vào rủi ro. Điều đó có nghĩa là quan tâm đến họ, ngay cả khi có khả năng họ không quan tâm đến anh theo cùng một cách."

Hắn nghiên cứu cô, và có rất nhiều điều đằng sau đôi mắt của hắn đến nỗi cô ước mình có thể chui vào trong và nhìn thử – bơi trong suy nghĩ của hắn và đắm chìm chúng cho đến khi cô hiểu rõ con người hắn.

"Tuy nhiên, đó là bản chất của chúng ta, phải không? Yêu. Và ghét. Nhưng chúng ta làm cho những cảm xúc đó trở nên có ý nghĩa bằng cách chọn cách xử lý chúng. Trong cách chúng ta quyết định thể hiện sự quan tâm và cách chúng ta hành động. Chúng ta phải chọn cách làm cho ai đó trở nên có ý nghĩa. Chúng ta phải chọn cách thể hiện với họ mỗi ngày rằng họ quan trọng với chúng ta."

"Tôi không đồng ý," cô nói, nghiên cứu những góc cạnh và đường nét dài trên khuôn mặt hắn; truy tìm chúng, lập bản đồ cho chúng, ghi nhớ chúng. "Tôi chỉ nghĩ rằng một số điều trong cuộc sống vốn có ý nghĩa gì đó mà chúng ta không cần phải lựa chọn. Có một số thứ chúng ta không thể chọn được."

Hắn có đúng không? Phải chăng cô đã lựa chọn ngừng ghét Draco Malfoy, đổi nó lấy tình cảm, lấy sự quan tâm? Việc quan tâm đến hắn không bao giờ là dễ dàng – nhưng cô chưa bao giờ là người khéo xoay xở.

Họ nhìn vào mắt nhau một lúc và rồi cùng quay đi, lắng nghe âm thanh xa xa của một con vật trong rừng.

Cô có thể hiểu tại sao Draco lại nghĩ như vậy – hắn đã là một người không kiểm soát được cuộc sống của mình quá lâu, từ khi còn nhỏ hắn đã chứng kiến mọi người đưa ra quyết định thay hắn. Hắn sẽ kết hôn với ai, hắn phải ghét ai, hắn phải đại diện cho điều gì. Nhận dấu hiệu không phải là một lựa chọn – đó là một lựa chọn thay thế cho bản án tử hình, điều duy nhất mà một cậu bé mười sáu tuổi sợ hãi có thể nghĩ ra.

Vì vậy, việc bây giờ hắn có chọn lọc là điều hợp lý. Rằng hắn trân trọng quyền tự quyết của mình và rằng hắn tìm thấy ý nghĩa ở đâu và khi nào hắn muốn. Hắn chọn lọc những gì và những người mà hắn chia sẻ với bản thân, chọn lọc những điều hắn cho là quan trọng, bởi vì trong suốt một thời gian dài, luôn có người lựa chọn thay hắn. Có người đã nhắc nhở hắn, ngày này qua ngày khác, rằng Dòng máu thuần chủng có nghĩa là có những giá trị nhất định, rằng chỉ có dòng máu tinh khiết mới được trở thành phù thuỷ đúng nghĩa.

Cô nghĩ điều này chỉ làm cho những thứ mà Draco quan tâm bây giờ trở nên đặc biệt hơn. Nó làm cho chúng trở nên tuyệt vời hơn, hiếm hơn.

Cô tự hỏi cảm giác đó như thế nào, khi trở thành một thứ gì đó – một ai đó – mà hắn chọn.

"Mẹ anh ổn chứ?" cô hỏi sau vài phút im lặng thoải mái. Bây giờ, cô duỗi chân ra phía trước, cánh tay trần của cô chạm vào hắn khi cô làm vậy, hơi ấm lan tỏa qua da cô.

"Bà ấy đỡ hơn rồi," Draco đáp, giọng nhẹ nhàng đầy nhẹ nhõm. "Bà ấy sẽ ổn thôi. Có tin gì từ Dean chưa?"

Cô gật đầu.

"Đó là chuyện mà tôi muốn ra đây nói với anh đó. Macnair và tên kia. Chúng thoát được rồi. Có vẻ như từ giờ trở đi chúng ta sẽ phải cẩn thận hơn."

Draco nhìn cô, lông mày hắn cau lại với thứ gì đó mà cô có thể gọi là sự bảo vệ.

"Merlin, Granger. Đây sẽ là một bài viết tuyệt vời khi chúng ta hoàn thành, phải không?"

Một nụ cười hiện lên trên môi cô và cô nhìn hắn qua hàng mi dày, tình cảm ấm áp tràn ngập trong cô khi cô nhìn nụ cười nghiêng của hắn lớn dần để đáp lại nụ cười của cô.

"Anh không biết à, Malfoy? Tôi luôn viết một bài báo cực kỳ hay."

Hắn nhướn mày nhìn cô, lưỡi vuốt qua góc miệng khi hắn lắc đầu.

"Có ai nói với cô khoe khoang là không lịch sự chưa, Granger?"

"Tôi đoán cả hai chúng ta đều đã bỏ lỡ bài học về sự tế nhị," cô châm biếm, quay lưng lại với hắn và đứng dậy. "Được rồi. Tôi đi ngủ đây."

Draco cũng bậc người dậy, bộ ngực trần nhợt nhạt trên nền trời xanh đậm.

"Tôi đi với cô," hắn nói, giọng trầm và nghiêm túc.

Khi họ cùng nhau bước vào nhà, tắt đèn trước khi lên cầu thang, cô nghĩ về những gì đã xảy ra một tuần trước – nghĩ về cách hắn phết cả hai loại mứt lên bánh mì nướng của họ và kể cho cô nghe những câu chuyện từ thời thơ ấu của mình, hắn nhìn cô như thể điệu nhảy của cô là một thứ gì đó đẹp đẽ chứ không phải thứ gì đó cẩu thả và ngớ ngẩn.

Cô nghĩ về những cách mà Draco Malfoy đã chọn, trong những ngày, tuần và tháng vừa qua, để giúp đỡ cô; để tiến tới phía cô trong mọi việc cô chọn làm.

'Nhưng chúng ta làm cho những cảm xúc đó trở nên có ý nghĩa bằng cách chọn cách xử lý chúng. Trong cách chúng ta quyết định thể hiện sự quan tâm và cách chúng ta hành động.'

Và cô nhận ra điều gì đó khi họ đến cửa phòng ngủ của cô, đứng cùng nhau trong hành lang tối tăm.

Nếu Draco Malfoy là một sự lựa chọn – một trong hàng ngàn người khác – thì lần nào cô cũng sẽ chọn hắn. Vì hắn có ý nghĩa gì đó với cô. Một điều gì đó vượt xa bất cứ điều gì cô từng tưởng tượng rằng cô có thể cảm thấy dành cho hắn.

Vì vậy, ngay khi hắn bắt đầu quay người để cô ở lại trước cửa phòng, cô đã chọn.

Cô nắm lấy cánh tay trái của hắn, ngón tay cái ấn nhẹ vào Dấu hiệu Hắc ám đang mờ dần trên da hắn, giữ hắn lại.

Khi hắn quay lại nhìn cô, vẻ mặt bối rối, hoang mang và thắc mắc, cô lấy hết dũng cảm mà cô luôn được bảo là cô có và nói cho hắn biết chính xác hắn có ý nghĩa như thế nào với cô.

"Nói cho anh biết luôn nhé, Draco?" cô lướt ngón tay cái lên Dấu hiệu, nhìn nhanh xuống nó trước khi nhìn vào mắt hắn lần nữa. "Cái này cũng không còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Tôi không thấy nó. Tất cả tôi thấy là chỉ có anh."

Khi hắn nhìn lại cô, với vẻ mặt giống như hắn đã thể hiện một tuần trước khi Madge cắt ngang, Hermione đột nhiên ước rằng cô là một họa sĩ. Nếu đúng như vậy, cô sẽ vẽ chính biểu cảm này để có thể nhìn nó mãi mãi: khuôn mặt hắn với những đường nét rõ ràng, sắc nét và màu sắc tươi sáng, rực rỡ.

"Cô nói nhảm thật đấy, Granger. Cô có biết không?"

Cô biết, giây phút trước khi điều đó xảy ra, rằng hắn sẽ hôn cô.

Vì lý do nào đó, cơ thể cô phản ứng với nhận thức này bằng cách bước tránh xa hắn, lưng cô chạm vào gỗ của khung cửa đang mở đúng lúc hắn bước tới, một, hai bước, tay hắn vươn ra hai bên thân cô rồi đặt lên hông cô và đẩy cô ép sát vào khung cửa.

Hắn tiến thêm một bước nữa, cơ thể hắn áp sát vào cô, đôi mắt hắn đen tối và quả quyết khi hắn ấn đầu gối vào giữa hai chân cô. Cô thở ra một hơi run run, hất cằm lên nhìn hắn.

"Chúng ta thực sự làm việc này ư?" cô hỏi, gần như thì thầm.

"Hy vọng vậy," hắn trả lời bằng giọng hứa hẹn sẽ tách cô ra từng mảnh một.

Hơi thở của hắn ấm áp và ngọt ngào, nụ hôn đầu tiên của họ không vội vã, ngập ngừng. Môi hắn mềm mại nhưng áp lực đặt vào lại rất chắc chắn và tự tin. Một tay hắn luồn vào cơ thể cô, luồn ra sau tóc cô để ôm lấy gáy cô, nghiêng nó ra sau, đẩy cô vào trong hắn.

Một tiếng rên trầm vang lên trong cổ họng cô và cô như tan chảy trong hắn, để hắn hướng dẫn cô khi họ trở nên thoải mái hơn với nhau. Cánh tay của cô di chuyển lên và vòng qua hông hắn đến lưng hắn, nơi móng tay của cô bấu vào vai hắn và giữ lấy mạng sống.

Draco phát ra một âm thanh trầm thấp trong cổ họng – một tiếng kêu đầy hài lòng khi móng tay của cô ấn hình bán nguyệt vào làn da ấm áp, kéo hắn lại gần hơn, gần hơn nữa. Họ hôn nhau trong khoảnh khắc cảm giác như hàng giờ đồng hồ; chậm rãi, uể oải, như thể họ đang thưởng thức nó.

Máu dồn lên tai, lên đầu, rồi lại chảy xuống đầu ngực và bên dưới cổ. Bắp đùi của Draco ép vào cô và hơi thở của cô nghẹn lại trong phổi, hàng mi cô rung lên rồi lại đóng lại trước cảm giác đó. Cô thở hổn hển trên miệng hắn khi hắn đẩy nó lên sâu hơn, vào giữa cô, đầu cô ngả ra sau khi cô rên rỉ.

Những ngón tay của Draco ấn vào phần thịt ở hông cô một cách chiếm hữu, kéo nửa người dưới của cô vào trong hắn khi hắn bắt đầu hiểu điều gì đã khiến cô phát ra những âm thanh đó. Nụ hôn của họ trở nên điên cuồng hơn một chút, khao khát, và ngay khi cô chuẩn bị cầu xin, hắn đẩy lưỡi mình về phía trước qua đường viền môi cô.

Nếu cơ thể cô là một cái khuôn, thì Draco là sáp nóng; đổ mình vào cô, lấp đầy cô trước khi thắp lên ngọn bấc sẽ đốt cháy và làm tan chảy cả hai.

Không có gì do dự về nụ hôn của họ bây giờ. Họ tìm thấy một nhịp điệu phù hợp với mức độ nhu cầu của mình: một cú đẩy điên cuồng, một cú kéo nhịp nhàng, răng và lưỡi và hơi thở đầy khát khao đổ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã hừng hực trong họ.

Bàn tay của Draco trượt quanh cổ đến quai hàm của cô, ngón tay cái của hắn lướt nhẹ trên xương khi hắn rời môi mình ra khỏi môi cô, để lại một dấu vết nhanh chóng và khao khát trên cơ thể cô. Hermione ưỡn lưng, đưa ngực cho hắn như một lễ vật khi hắn áp những nụ hôn ướt át lên cổ và vai, xương đòn và phần ngực của cô cho đến khi hắn bị ngăn lại bởi cái áo phông của cô.

Hermione đưa một tay lên đầu Draco, luồn những ngón tay qua tóc hắn và kéo hắn lại gần môi cô.

"Thêm nữa đi, Draco. Làm ơn," cô xoay xở yêu cầu trong hơi thở giữa những nụ hôn, ép mình vào chiếc đùi rắn chắc của hắn. Cô có thể cảm thấy sự cứng rắn ngày càng tăng của hắn trên bụng cô, ấn vào cô khi cô dùng răng kéo nhẹ môi hắn, tạo ra một tiếng rên rỉ mà cô thề rằng đó có thể là điều duy nhất cô cần để duy trì cô trong suốt quãng đời còn lại.

Hermione biết những nhu cầu cơ bản của con người là gì – chưa bao giờ coi chúng là điều hiển nhiên. Đồ ăn. Nước. Nơi trú ẩn. Sự an toàn.

Nhưng điều này – đôi môi của Draco, răng cắn vào cổ cô, cái lưỡi nóng bỏng của hắn trên tai cô – cô nghĩ mình có thể cần điều này. Tự hỏi cô đã sống thiếu điều này trong thời gian dài như thế nào, làm sao cô sẽ sống thiếu điều này lần nữa.

Bàn tay đang giữ chặt hông cô lần mò ra phía trước, đến khuy quần đùi của cô. Hắn nắm chặt cạp quần, ngón cái đặt bên ngoài khuy, ngón trỏ luồn vào trong và chạm vào lớp vải quần lót của cô.

"Làm đi," cô lại thì thầm, khuyến khích hắn bằng cách ưỡn hông về phía trước vào tay hắn. Hắn đột ngột rời môi ra, tựa trán vào trán cô, thở hổn hển vài hơi không đều. Những ngón tay hắn cố gắng mở nút, và khi cô hít một hơi thật sâu khi đốt ngón tay hắn chạm vào mặt trước quần lót của cô lần nữa, Draco nuốt nước bọt thành tiếng.

Hermione mở mắt, liếc qua hàng mi dày để nhìn xuống miệng hắn; đôi môi hé mở trong những hơi thở run run, hồng hào và hoàn hảo khi hắn lấy lại hơi thở.

Khuy quần đùi của cô bật mở và cô dùng tay nắm tóc hắn để ấn môi hắn vào môi cô một lần nữa, ngay khi hắn luồn những ngón tay vào quần lót của cô, tìm kiếm, tìm kiếm, cho đến khi tìm thấy vị trí làm hắn nhức nhối.

Hermione thút thít khi những ngón tay dài của hắn tách cô ra, thấy cô ẩm ướt và trượt chúng nhẹ nhàng, thử nghiệm trên cô khi hắn theo dõi phản ứng của cô. Cô siết chặt tóc hắn, móng tay cô bấu vào da thịt trên lưng hắn đủ mạnh để lại dấu vết.

"Chết tiệt, Granger," hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn.

Cô lại rên rỉ khi hắn ấn đầu ngón tay vào cái đó của cô, di chuyển chúng theo nhịp điệu chậm rãi, đều đặn. Hermione buông tay khỏi lưng hắn, để tay cô buông xuống và mù quáng tìm kiếm dọc theo ống quần của hắn cho đến khi cô chạm tới phía trước, luồn tay vào giữa xương chậu để ôm lấy cậu nhỏ của hắn trong lòng bàn tay cô. Draco thở mạnh qua mũi, đẩy mình vào trong cô khi hắn tiếp tục hôn cô.

Sự ngây ngất lóe lên trong tâm trí cô như một bảng hiệu đèn neon, nhấp nháy với màu sắc chói mắt sau đôi mi đen của cô. Đó chính là điều này: ngây ngất. Không gì có thể giúp cô chuẩn bị cho cảm giác tuyệt vời thế nào, đúng thế nào, tuyệt vời ra sao khi cô vừa khít với cơ thể hắn như mảnh ghép hình của cô, để những ngón tay hắn cọ xát vào cô như thể hắn đã biết chính xác điều gì sẽ xảy ra.

"Lên," hắn thì thầm vào vành tai cô, hôn vào sau nó khi bàn tay vẫn đang giữ hàm cô lần xuống mông cô, kéo cô lên, lên. Cô gặp hắn nửa chừng, nhảy lên và quấn chân quanh eo hắn. Điều này chỉ càng ép trung tâm của cô vào bàn tay và những ngón tay của hắn, và cô thở hổn hển, miệng há hốc và mắt nhắm nghiền. Dựa lưng vào khung cửa, được hỗ trợ bởi cơ thể cường tráng, khỏe mạnh của Draco, cô cưỡi trên tay hắn, lần mò quanh phía trước để cởi quần hắn.

Cô muốn trả ơn; muốn hóa lỏng hắn giống như cách hắn đã làm với cô. Cô cuốn lưỡi mình vào lưỡi hắn, để hắn khám phá miệng cô khi những ngón tay hắn làm việc ở phần giữa của cô để kéo cơ thể cô chặt hơn, nhu cầu và khoái cảm kéo căng bên trong cô như dây đàn – nốt này ngân lên du dương, rồi nốt khác, và nốt khác, cho đến khi có một bản giao hưởng của niềm vui hài hòa trong trung tâm của cô, sẵn sàng bùng nổ.

Cuối cùng, cuối cùng, cô luồn tay vào phía trước quần của hắn, trượt vào bên trong để nắm lấy cậu nhỏ.

Draco rên rỉ; nó xé toạc cổ họng hắn và âm thanh đó có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với sự thống khổ, tra tấn. Cô hôn dọc quai hàm hắn, động viên hắn khi hắn tạo ra nhiều tiếng động hơn. Cô bắt đầu di chuyển cổ tay mình lên xuống dọc theo chiều dài của nó, nơi cô thu thập một giọt nước ướt trước khi hạ nó xuống lần nữa, tạo ra nhịp điệu làm hắn đẩy hông về phía trước. Hắn dùng ngón tay của mình chạm vào cái đó của cô, rồi nhét một ngón vào bên trong cô. Cô thở hổn hển, đầu ngực cô siết chặt dưới áo ngực, bị bỏ mặc, cứng ngắc và hiện rõ qua lớp áo phông.

"Tôi...khỉ thật..." Draco thở hổn hển, lắc lư dựa vào cô, giữ cô bằng một cánh tay khỏe mạnh và tay kia trêu chọc phần giữa của cô. "Tôi có thể làm em lên đỉnh được không, Granger?"

Lời nói của hắn xoắn lại bên trong cô như một dải ruy băng uốn lượn. Cô muốn hét lên, hét lên, làm đi, em cần nó, nhưng không thể tìm ra cách nào để phát âm rằng cô muốn điều đó đến mức nào; cô muốn hắn đến mức nào.

"Được," là tất cả những gì cô có thể tập hợp được, tất cả những gì hắn cần nghe. Cậu nhỏ vẫn càng lúc càng cứng hơn trong tay cô, co giật khi cô vặn cổ tay hết mức có thể với chiếc quần của hắn cản đường, siết chặt với những gì cô hy vọng là đủ áp lực.

"Tôi đang tự hỏi..." hắn thở hổn hển, mở mắt nhìn cô. Tròng mắt của hắn tối sầm, đồng tử giãn ra và môi hắn sưng tấy sau nụ hôn của họ. "Tôi đã thắc mắc bấy lâu nay – oh... em trông như thế nào khi lên đỉnh."

Hắn hôn một loạt lên cổ cô, gầm gừ khi thọc tay vào cô. Hắn chỉ trở nên điên cuồng và tuyệt vọng hơn khi cô rên rỉ động viên, tên hắn thoát ra khỏi môi cô trong những tiếng thở hổn hển, thì thầm. Cô dùng tay còn lại kéo hắn lại gần môi mình, hôn hắn say đắm, mãnh liệt như thể cô sẽ không còn cơ hội nữa.

"Để em cho anh thấy," cô nói vào tai hắn, cắn vào nó rồi đưa môi cô trở lại môi hắn. Không khí nặng nề vì hơi nóng của cơ thể họ, mùi của hắn, và làn da của họ trơn trượt vì mồ hôi trộn lẫn.

Cô háo hức khi hắn đẩy một ngón tay khác vào trong cô, vẫn chú ý đến cái ấy của cô nhưng giờ đẩy nhanh hơn, mạnh hơn, đưa cô lại gần hơn nữa. Cô để hắn nếm thử đôi môi mình, để hắn khám phá, ngay cả khi phổi cô đang khao khát không khí.

Cô cảm thấy cuộn dây bên trong mình thắt chặt, trên vách núi, và cô rên rỉ trên môi hắn, nắm đấm của cô kéo nhanh hơn quanh chiều dài của cậu nhỏ.

"Em gần đến rồi," cô thì thầm trên làn da hắn, hàng mi cô rung rinh khép lại, mở ra, lại khép lại. Cô muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn, muốn nhìn thấy khoái cảm lan tỏa trên nét mặt hắn, nhưng cô khó có thể tìm thấy trong mình khả năng giữ mắt mở ra.

"Nhìn anh này," hắn nói, và cô làm theo. Đó là tất cả những gì cô cần, là để hắn ra lệnh cho cô, và đột nhiên mở mắt ra là điều dễ dàng nhất cô từng làm.

Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng lần này thì khác. Cô quan sát ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô khi khoái cảm lên đến đỉnh điểm, hơi nóng khi ngón tay hắn chạm vào trung tâm cô. Cơn cực khoái cuộn trào trong cô ngay khi cô cảm thấy cậu nhỏ co giật trong tay mình, sưng lên và giật giật khi cô nắm lấy.

"Hermione," hắn thì thào, đẩy một, hai, ba lần vào tay cô trước khi cơn cực khoái của chính hắn bùng nổ, nóng bỏng và ướt át, trên những ngón tay cô. Cô quan sát khuôn mặt hắn – đôi môi hé mở, đôi má đỏ bừng, quai hàm gợn sóng, những đường gân ở cổ hắn căng ra và nhô lên dưới làn da khi hắn cũng quan sát biểu hiện khoái cảm của chính cô.

Miệng Hermione há hốc trước miệng hắn trong một tiếng rên rỉ thầm lặng, thở hổn hển bên khóe môi hắn khi cơ thể cô căng ra, cứng đờ, những ngón chân cong lại khi lưng cô cong ra khỏi khung cửa. Draco ngã người về phía trước, ngực hắn ấn vào ngực cô và ghim cô vào khung cửa khi hắn lấy lại hơi, hơi thở nóng bỏng tựa vào vai cô, vầng trán ướt át của hắn tựa vào cổ cô.

Da cô nổi da gà, và một cơn run chạy dọc sống lưng khi cơn cực khoái chuyển thành nhịp đập chậm rãi, âm ỉ giữa hai chân.

Cô khập khiễng vì kiệt sức, thả chân mình ra khỏi eo hắn và trượt xuống phía trước hắn cho đến khi chân cô chạm sàn, đôi chân cô hầu như không đủ vững chắc để giữ cô đứng thẳng. Họ quấn lấy nhau, lấy lại hơi thở, cằm của Draco tựa vào vai cô, những ngón tay cô trong tóc hắn, chân họ đan vào nhau và cơ thể họ tràn ngập niềm hạnh phúc tột độ.

Draco là người đầu tiên lùi ra, đẩy mình ra khỏi khung cửa và vừa mặc quần vừa liếm môi. Hắn hoàn toàn rối bời – tác phẩm của bàn tay cô qua mái tóc rối bù của hắn, tác phẩm của răng cô có thể nhìn thấy trên cổ hắn.

Hermione đi theo sự dẫn dắt của hắn, đứng thẳng người trên sàn, đôi má cô bừng lên ấm áp và hồng hào khi cô chợt nhận ra mọi thứ diễn ra nhanh đến mức nào – cô đã từ bỏ mọi lý trí hay sự cân nhắc, quá bị cuốn vào cảm giác tuyệt vời của hắn để dừng lại và tự hỏi những loại hậu quả có thể xảy ra.

Đột nhiên, cô cảm thấy lúng túng khi ánh mắt hắn dán chặt vào mặt cô; rằng cô đã để cho cái hôn leo thang nhanh chóng thành một sự ngất ngây dữ dội.

Cô không biết Draco nghĩ gì về tất cả những điều này – nếu hắn đã quen với những tình một đêm vô nghĩa và đã nhìn thấy cơ hội của mình và tận dụng tối đa nó. Cô sẽ không trách hắn nếu hắn làm như vậy. Họ chưa dành lấy một chút thời gian để thảo luận về ý nghĩa của những điều này đối với cả hai người, và cô không biết làm cách nào để kết nối chủ đề lúc này, khi cả hai đã rời xa nhau và đứng im lặng, bồn chồn, đang đợi ai đó nói điều đầu tiên.

"Tôi..." cô nói, phá vỡ sự im lặng. Cô đưa vài ngón tay từ bàn tay sạch sẽ của mình qua những lọn tóc rối, nuốt nước bọt khi cô nhận thấy bàn tay hắn – đã được mở ra một cách tuyệt đẹp, và lại là cô làm điều đó. Draco rút đũa phép ra và lau chùi cả hai. Một vết ửng hồng nóng bỏng khác hiện lên trên má cô khi phần còn lại của cơn cực khoái của hắn biến mất khỏi tay cô, và sau đó là của cô khỏi tay hắn.

"Tôi cho là...việc đó hơi nhanh một chút."

Cô có vẻ không chắc chắn, sự dè dặt trong giọng nói của cô có thể thấy rõ, như thể để cho hắn một sơ hở để chứng minh rằng cô sai. Draco nhìn cô một lúc, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thì dò hỏi.

Cô ước gì hắn sẽ nói điều gì đó. Ước gì hắn nói với cô những gì cô muốn nghe, ngay cả khi cô không chắc đó chính xác là gì. Họ đứng cách nhau một bước chân, chờ đợi, băn khoăn. Quả táo adam của Draco di chuyển trong cổ họng, và hắn đưa một tay lên gãi gáy.

"Tôi cho là vậy." Giọng hắn trầm lắng, và nó nghe xa hơn hàng triệu năm ánh sáng so với một phút trước khi hắn rên rỉ tên cô vào tai cô.

Hermione gật đầu, như thể xác nhận. Họ đã hành động như những thanh thiếu niên. Tất nhiên là quá nhanh. Cô thậm chí còn không chắc một trăm phần trăm rằng Draco cũng cảm thấy giống cô trước khi cô để hắn hôn mình.

Vẫn không chắc chắn một trăm phần trăm.

Và cô chắc chắn không biết cách tiếp cận câu hỏi như vậy với hắn khi trong những tháng qua, họ chỉ dành thời gian để cãi vã và chọc tức nhau; khi cô đã chắc chắn, cho đến một tuần trước, rằng tất cả những gì cô từng có đối với Draco Malfoy là một đồng nghiệp, chỉ là một yêu cầu của công việc.

Cô không muốn điều này chỉ để mây mưa với nhau. Đối với cô, ôm hôn Draco không phải chỉ là một phương tiện để giải tỏa căng thẳng đang sôi sục giữa họ, không phải là tìm kiếm niềm vui tạm thời trong hoàn cảnh dễ dẫn đến cô đơn. Cô không muốn chạm vào hắn, hôn hắn, cảm thấy hắn run rẩy trước cô và rồi quên tất cả khi họ trở về nhà.

Nhưng hắn muốn gì?

"Tôi nên đi ngủ," cuối cùng hắn nói, như thể thời gian chờ đợi câu trả lời của cô đã hết. Cô cắn môi, ước gì mình có dũng khí để vươn tới hắn một lần nữa, để nói với hắn rằng đừng đi.

"Được," cô lại gật đầu.

Draco gật đầu đáp lại, mắt hắn vẫn tìm kiếm khuôn mặt cô, và, không phải lần đầu tiên, cô ước gì mình có thể biết hắn đang nghĩ gì.

Không nói thêm lời nào, Draco quay người và đi dọc hành lang tối tăm, nhìn lại cô một lần trước khi biến mất vào phòng và đóng cửa lại sau lưng.

Hermione nghiên cứu sàn nhà bên dưới cô như thể nó có thể chứa đựng câu trả lời – như thể nó có thể giải quyết vấn đề của cô và quyết định giúp cô nên giải quyết vấn đề này như thế nào.

Bởi vì, ừ, cô đã chọn Draco Malfoy rồi. Cô đã chọn để hắn có ý nghĩa gì đó với cô.

Vấn đề là, cô không chắc liệu Draco Malfoy có chọnhay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro