Chapter 16: Sixteen
Hermione tỉnh dậy với cảm giác như thể mình bị một đàn Erumpents giẫm đạp. Đạp đi đạp lại nhiều lần.
Chậm rãi chìm vào ý thức, cô vẫn chưa thèm mở mắt ra. Phía sau mí mắt của cô đã quá sáng, khiến cô có cảm giác như thể chúng bị đè nặng bởi hai mươi pound chì mỗi bên. Đầu cô đập vào một nhịp điệu đều đặn, nhịp đập mạnh mẽ của chứng đau nửa đầu và cô nghiến răng khi cố gắng chịu đựng cơn đau.
Lần tới khi cô nảy ra ý tưởng sáng suốt là sử dụng đầu của mình làm vũ khí, cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn.
Cô thực hiện theo từng bước: để lưỡi làm ướt đôi môi khô khốc, ngọ nguậy ngón chân, sau đó, thật chậm rãi, mở mắt ra.
Cô đã đúng. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ khiến cô chói mắt và nheo mắt chỉ khiến đầu cô đau hơn bao giờ hết, điều mà cô từng nghĩ là không thể. Cô phải mất vài phút để xóa đi cơn buồn ngủ trong mắt, điều chỉnh độ sáng và tập trung vào bức tường đối diện giường của mình.
Cuối cùng, khi cô ngồi dậy, gỡ chân ra khỏi chăn, cô quyết định rằng cảm giác này giống như sự kết hợp của tất cả những cơn say tồi tệ nhất của cô. Cô mất phương hướng, hơi chóng mặt và nếu ai đó nói với cô rằng đã có một trận lở đất trong não thì cô sẽ tin ngay.
Cô biết rất có thể mình bị chấn động não, vì vậy để đề phòng, cô dùng phép chẩn đoán lên mình. Nhưng không hiệu quả khi tự mình làm – tốt hơn là nhờ người khác làm việc đó để quá trình quét chính xác hơn, nhưng cô thực sự không có lựa chọn nào khác.
Rất may, không có chấn động não.
Có một vết sưng, một chút bầm tím, lông mày trái của cô bị rách toạc và máu đông tụ lại ở đó do bùa chú của Macnair gây ra, nhưng ngoài điều đó ra thì cô vẫn ổn. Cô có thể giải quyết vấn đề này – không phải lo lắng về việc điều trị cho bản thân một điều gì đó quan trọng hơn hoặc đối phó với các tác dụng phụ có thể cản trở nghiên cứu của cô.
Cô làm thật chậm và ổn định; vung chân ra khỏi thành giường và để đôi chân trần ấn xuống sàn gỗ để đứng thẳng. Cô cảm thấy ổn về mặt thể chất, ngoại trừ cơn đau đầu và vết bầm tím. Có thể hơi buồn nôn, nhưng có lẽ là do cô đã không ăn uống gì từ hôm qua.
Cô đi xuống cầu thang và uống hai ly nước lạnh, nhận ra mình thực sự khát đến mức nào khi rót đầy ly thứ ba.
Sau khi uống xong, cô tự làm cho mình một bữa sáng tươm tất – luộc một quả trứng và ăn với bánh mì nướng phết bơ, sau đó quyết định rằng mình đã uống xong trà hoa cúc và tự pha cho mình một ly cà phê.
Cô không chắc liệu caffeine sẽ giúp ích hay cản trở cơn đau đầu của mình, nhưng cô gần như không quan tâm. Miệng cô chảy nước miếng khi mùi thơm tràn ngập khắp nhà, và khi nhấp ngụm đầu tiên, cô gần như muốn khóc. Nó rất ngon.
Với mùi cà phê lại tràn vào bếp, cô gần như phạm sai lầm khi đợi Draco bước ra từ phòng tắm; phải nhắc nhở bản thân rằng hắn vẫn chưa rời đi. Hơn bao giờ hết, cô mong hắn quay trở lại. Cô có quá nhiều điều để kể cho hắn nghe, rất nhiều thứ để giải đáp với hắn.
Một bữa ăn thực sự và ba ly nước dường như đã giúp ích cho cô. Sau vài phút và uống tách cà phê thứ hai, cơn đau đầu của cô dịu đi thành cơn nhói nhức nhối. Khi đầu óc tỉnh táo, cô nhận ra tầm quan trọng của việc sắp xếp lại mọi thứ cô đã nghiên cứu được kể từ khi Draco rời đi – sắp xếp suy nghĩ, tìm ra những gì cô biết và những gì cô vẫn chưa biết, và tất cả những điều cô cần làm để lấp đầy những khoảng trống đó.
Đầu tiên và quan trọng nhất, Harry còn sống. Mặc dù cô không thực sự nghĩ rằng cậu ấy đã chết, nhưng việc Macnair Con thừa nhận rằng hắn đã bắt được Harry làm con tin và lấy đi viên đá đã làm mới lại niềm tin của cô rằng cậu ấy còn sống và ổn; những điểm dường như dao động như sự thật trong tâm trí cô mỗi khi cô cảm thấy gần hay xa việc tìm thấy cậu ấy.
Thứ hai, Macnair đã gặp cậu ấy ở Prague. Cô nhớ hắn đã nói điều gì đó về chuyện này với đồng bọn của hắn — điều gì đó khác về việc Harry trốn thoát, ngầm đổ lỗi rằng cánh tay phải to lớn của hắn mới là người có lỗi.
Hắn đã nói Harry vẫn còn giữ chiếc áo choàng và cây đũa phép. Cây Đũa phép Cơm nguội. Cây đũa phép họ đã chôn cùng cụ Dumbledore. Trước khi Macnair lấy được viên đá, Harry đã chạy khắp châu Âu với cả ba Bảo bối.
Chỉ có điều cậu ấy chưa sử dụng chúng. Hermione gần như chắc chắn về điều đó.
Cậu ấy đang làm gì với chúng nếu cậu ấy không định sử dụng chúng?
Cậu ấy đã mua một cây đũa phép từ một cửa tiệm ở Slovenia, nên rõ ràng là cậu ấy không hề tận dụng Cây Đũa phép Cơm nguội. Có lẽ cậu ấy đã sử dụng chiếc áo choàng kể từ lần đầu tiên biến mất, nhưng điều đó không làm cô ngạc nhiên. Đó là Bảo bối mà cậu ấy đã sử dụng hơn một thập kỷ nay.
Và nếu cậu ấy đã có Viên đá Phục sinh kể từ Trận chiến ở Hogwarts, thì rõ ràng là cậu ấy đã không sử dụng nó trước khi nó bị đánh cắp. Cậu ấy biết giới hạn của nó. Và cô vẫn chưa thấy bất kỳ người đã chết nào xuất hiện trở lại.
Nếu Freja đúng và mục đích của nghi lễ là tập hợp cả ba Bảo bối để tạo ra vũ khí bất tử tối thượng, thì Harry cũng đã không tận dụng được điều đó. Trên thực tế, cậu ấy đã mang chúng theo bên mình suốt bốn năm như thể chúng chỉ nằm đó trong túi của cậu ấy.
Vậy nếu Harry không muốn sử dụng các Bảo bối để trở thành Chủ nhân của Cái chết, thì nhân danh Merlin, cậu ấy đang làm gì với chúng vậy?
Những tiết lộ mới này chỉ để lại thêm những câu hỏi chưa được giải đáp ám ảnh tâm trí vốn đã đầy của cô, nhưng cô vẫn rất vui vì được cung cấp kiến thức cần thiết để hỏi. Sau khi dịch xong nghi lễ máu, cô sẽ tập trung vào việc cố gắng giải quyết một hoặc hai trong số đó.
Nhưng bây giờ, cô phải đọc trước đã.
Cô tắm nước lạnh thật lâu, những ngón tay cẩn thận lướt qua vết sưng khi gội đầu.
Quyết định thử vận may của mình, cô rót cho mình tách cà phê thứ ba trước khi nhốt mình trong phòng làm việc vào buổi chiều. Chất caffeine có tác dụng kỳ diệu đối với tinh thần làm việc của cô và cô nhận ra mình đã nhớ nó đến mức nào – tự trừng phạt bản thân vì đã dừng việc này lúc đầu.
Cô làm việc đến tận buổi chiều, chỉ nghỉ ngơi trong phòng tắm một chút trước khi trở lại ghế làm việc tiếp, nhai đầu bút lông ngỗng trong khi dịch từng phương ngữ không khớp cho đến khi hình dạng của câu thần chú bắt đầu hình thành trước mắt cô.
Hôm nay trời nóng hơn bình thường; ngày nóng nhất của mùa hè từ trước đến nay, và ngay cả khi có bùa mát và cửa sổ mở, cô vẫn đầy mồ hôi, thấy khó chịu trên làn da của mình dưới cái nóng oi bức của buổi chiều cao điểm.
Bất chấp có uống nhiều nước đến đâu, dường như không có gì làm dịu cơn khát của cô. Khoảng hai giờ sau, cô gần như đã sẵn sàng cho một cơn mưa nước lạnh khác, nhưng cô đã quá gần việc giải mã nghi lễ nên bây giờ cô phải chậm lại. Lau mồ hôi trên trán, cô viết một vài chữ bí ẩn cuối cùng cho đến khi, với một tiếng thở hổn hển ngạc nhiên và hài lòng, cô hoàn thành.
Cô gần như tự vỗ nhẹ vào lưng mình. Trái tim cô nhảy lên dạ dày rồi nhảy lên cổ họng, mắt cô lướt qua câu thần chú được dịch xong mà cô đã viết trên một mảnh giấy da cứng cáp.
"Mày lại làm được rồi, Granger," cô thì thầm với chính mình, quá kiêu hãnh để bận tâm đến sự khiêm tốn. Cô đã làm việc chăm chỉ. Cô đã làm được một việc đáng để tự vỗ lưng khen ngợi. Điều gì đó đã khiến cô tiến gần hơn đến Harry một bước.
Cô đọc nó thật chậm, để không bỏ sót một từ hay một chữ cái nào. Bởi vì nó đã ở đây. Chính câu thần chú đã tạo ra Bảo bối Tử thần.
Trái Tim Thánh Thiêng của Cuộc Sống Vĩnh Hằng
Máu đổ, ba giọt cho ba
Những Bảo bối từ nơi Ngài an nghỉ trên vách đá
Mang đến cho ngươi một cuộc sống vĩnh hằng
Ba, để ngươi có thể chiến thắng cái chết như một
Vinh danh cho gia đình ngươi mãi mãi
Hãy nói những lời này ngay bây giờ
Khi vết cắt được tạo sâu
Khi đá được thánh hóa bởi dòng tĩnh mạch tự nguyện
Nói lời này khi cây đũa phép chạm vào sườn núi:
"Per Merlin, effundo sanguinem meum.
Hoc sacrificium tibi offero, ut sanguis meus per me et me solum scindatur.
Praesidium me fac in hac vita, ut familia mea in aeternum maneat.
Tres guttae – pallium, lapis, virgae. Sanctus honor vitae aeternae."
Khi thời khắc đến, hãy hợp nhất ba thành một
Và cái chết không có chủ nhân nào ngoài ngươi
Khi máu của một người nữa đổ ra bởi bàn tay ngươi
Một cuộc sống kết thúc, một cuộc sống khác bắt đầu; bất diệt
Nhấn chặt tờ giấy da vào đầu ngón tay run rẩy của mình, Hermione đứng dậy đi qua đi lại trong khi đọc đi đọc lại cho đến khi cô ghi nhớ từng từ trong câu thần chú. Mãi đến lúc đó cô mới để mình phân tích nó.
Máu đổ, ba giọt cho ba những Bảo bối... ba, để ngươi có thể chiến thắng cái chết như một.
Cadmus Peverell đã phạm sai lầm khi nghĩ rằng cả ba anh em sẽ được bảo vệ nếu cả ba người họ chọn đổ máu. Nhưng ông ấy đã lầm.
Ba giọt máu cho ba vật, sẽ chiến thắng cái chết như một. Ba Bảo bối, một Chủ nhân của Cái chết.
Câu thần chú bằng tiếng Latinh ở giữa là phần được nói của câu thần chú: phần mà anh em nhà Peverell sẽ đọc khi chạm đũa phép của mình vào tảng đá, máu của họ có màu đỏ tươi nổi bật trên nền đá xám.
Nhưng phần cuối cùng của nghi lễ làm cô bất ngờ nhất.
Khi thời khắc đến, hãy hợp nhất ba thành một... Khi máu của một người nữa đổ ra bởi bàn tay ngươi, một cuộc sống kết thúc, một cuộc sống khác bắt đầu; bất diệt.
Cô hiểu hoàn toàn, gần như ngay lập tức. Để trở thành Chủ nhân của Cái chết thực sự, người ta không chỉ phải sở hữu cả ba Bảo bối.
Họ cũng phải hy sinh một điều cuối cùng: mạng sống của người khác.
Harry đã ký kết giao ước vào ngày tháng Năm đó bốn năm trước, khi cậu ấy giết Voldemort.
Không quan trọng việc bạn có thể cầm cả ba đồ vật trong tay như một bằng chứng cho sự sống vĩnh hằng.
Không.
Luôn luôn có một cái giá.
Giá của bất tử là quá đắt. Nó không chỉ đổ máu của chính bạn. Nó phải trả giá bằng máu của người khác.
Hermione ngồi trở lại ghế, run rẩy hít một hơi.
Nếu Macnair Con biết về nghi lễ và các Bảo bối, và đang tích cực tìm kiếm chúng... cô biết gã sẽ không ngần ngại giết Harry để có cơ hội sở hữu cả ba Bảo bối.
Câu hỏi nằm ở chỗ gã có thể chọn làm gì với chúng: gã có thể mang ai trở lại nếu có cơ hội. Và điều gì xảy ra khi phép thuật mạnh mẽ này rơi vào tay kẻ xấu.
Cô thậm chí còn không biết liệu có thể làm cho Voldemort sống lại hay không. Nhưng cô không muốn để cho Macnair Con có cơ hội tìm hiểu.
Nếu Macnair trở thành Chủ nhân của Cái chết, họ sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khác.
Cô đột nhiên hiểu rõ Harry đang làm gì.
Cậu ấy không cố gắng mang bất cứ ai trở lại. Cậu ấy không tìm cách sử dụng sức mạnh của Bảo bối dưới bất kỳ hình thức nào.
Cậu ấy muốn phá hủy chúng.
Cô thậm chí không chắc liệu điều đó có khả thi hay không. Nếu phá hủy các Bảo bối cũng giống như phá hủy Trường Sinh Linh Giá, cô có thể hiểu tại sao cậu ấy lại ra đi lâu như vậy.
Có rất nhiều thứ để tiếp nhận – rất nhiều thứ để xử lý rằng Harry đã chạy suốt bốn năm, hy sinh cuộc sống bình thường để bảo vệ Thế giới Phù thủy. Một lần nữa.
Cô đang rất cần khí trời. Cần phải giải tỏa đầu óc của cô, giải phóng tất cả nguồn năng lượng lo lắng đang ù ù trong cô. Bởi vì cô đột nhiên muốn bỏ rơi mọi thứ và đi lang thang khắp châu Âu bằng chính đôi chân của mình cho đến khi tìm thấy cậu ấy. Cô cảm thấy bồn chồn, ngồi đây không có kế hoạch trong khi Harry ở đâu đó một mình, cần cô giúp đỡ.
Bên cạnh đó, cô đã không nhận được phản hồi từ Dean. Không biết Macnair và tên đồng bọn có trốn thoát hay không, hay có ai đó đã tìm thấy và chữa trị cho chúng. Mẹ cô luôn nói rằng không có tin tức nào thì là tin tốt, nhưng Hermione không tin tưởng lắm vào sự im lặng.
Điều tốt nhất cô có thể làm bây giờ là đi dạo. Giải tỏa chút căng thẳng, tiêu hao nguồn năng lượng đang quấn chặt trong lồng ngực cô như một cuộn dây. Cô uống thêm một cốc nước nữa và ra ngoài trong cái nóng ngột ngạt. Tiếng ve kêu vo ve trên bãi cỏ cao, hơi nóng dày đặc đến mức cô có thể nhìn thấy trong không khí; như một tấm màn óng ánh, bóng loáng làm mờ bầu trời xung quanh.
Cô giữ tốc độ ổn định đi vào rừng, không đi quá mạnh. Sẽ là một ý tưởng tồi nếu đi quá sức sau khi cô bị thương ở đầu và bất tỉnh vì nắng nóng giữa một khu rừng Ba Lan xa xôi. Cô sử dụng một bùa làm mát lên bản thân, nó giúp ích một chút, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy những hạt mồ hôi lăn từ cổ xuống lưng, những giọt nhỏ đọng lại trên sống mũi đầy tàn nhang của cô.
Những cành cây khô gãy dưới đôi giày của cô, nền rừng cứng ngắc và không chịu nhường bước, như thể mặt trời đã hút hết hơi ẩm. Cô cẩn thận lần theo những mảnh vụn, để tâm trí lang thang khi những chú chim hót líu lo vui vẻ trên những cành cây cao vút lên bầu trời xanh phía trước.
Cô không nhận ra mình đã đi về phía cái hồ cho đến khi thực sự đến được nó; như thể khi ghé thăm nó vào ngày hôm trước, cô đã tự lập trình cho mình để đi theo con đường này lần nữa mà không biết mình đang làm như vậy. Mặt nước lấp lánh mời gọi, lốm đốm những tia nắng rực rỡ nhảy múa khi làn gió ấm áp thổi qua đám lau sậy – những ngọn cỏ cao đung đưa nhô lên khỏi mặt nước gợn sóng, kéo dài ra phía ngoài cho đến khi nó lắng xuống, một lần nữa lại yên tĩnh, đâu đó ở giữa.
Cởi đôi giày ra khỏi chân, Hermione cẩn thận bước vào vùng nước nông, để nước tràn đến mắt cá chân.
Rất là tuyệt.
Mát mẻ, nhưng không quá lạnh, đủ để cô hít một hơi thật nhẹ nhõm trước khi thở ra một hơi thư giãn. Cô cúi người xuống, lướt đầu ngón tay qua mặt nước khi kiểm tra đáy đá.
Đi được chừng nửa mặt nước, một chú rùa nhỏ nằm dài trên đỉnh một khúc gỗ phủ đầy tảo, vừa tắm nắng vừa làm mát bằng cách ngâm một nửa cơ thể dưới nước. Hermione nhìn nó, mỉm cười, mắt liếc nhìn chỗ khác khi một con chuồn chuồn lướt trên mặt nước với đôi cánh nhanh nhẹn và óng ánh.
Mọi thứ khác đều đang tận hưởng làn nước, vậy tại sao cô lại không chứ?
Cô nhìn xuống bộ quần áo đang mặc: một chiếc quần đùi bằng vải lanh và một chiếc áo phông cũ của nhà Gryffindor mà cô đã trung thành mặc từ năm thứ năm.
Mặc dù thực tế là cô biết mình ở đây một mình và có lẽ không có người nào khác ở xung quanh trong nhiều dặm, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ khi cởi bỏ quần lót của mình.
Cô cũng không nên ở đây quá lâu. Đáng lẽ phải quay lại nhà phòng trường hợp Dean trả lời thư của cô.
Nhưng mặt trời chiếu thẳng vào lưng cô, da tay cô nóng đến mức có thể luộc một quả trứng. Thở dài đồng tình, cô gom những lọn tóc xoăn của mình thành một nắm tay thật chặt và kéo lên đỉnh đầu, thắt nút khi cô lướt qua mặt nước lấp lánh. Sau đó, nhanh chóng, như thể khu rừng có hàng triệu con mắt, cô cởi quần đùi và áo sơ mi, ném chúng xuống cỏ.
"Được rồi, Hermione. Có lẽ mày đã làm điều này trước đây rồi mà."
Mùa hè ở Trang trại Hang Sóc mang đến nhiều cơ hội để bơi lội trong ao nhà Weasley; Mọi người đổ mồ hôi sau một trận Quidditch, mặt đỏ bừng vì gắng sức, mái tóc đỏ dính bết trên trán, họ sẽ nhảy xuống ao mà không thèm quay vào nhà thay đồ bơi chỉnh tề.
Cô lội sâu hơn cho đến khi nước ngập đến đầu gối, cánh tay và cổ nổi da gà khi làn da ấm áp của cô gặp làn nước lạnh. Sau đó, khi đến giữa đùi, cô hít một hơi và lao về phía trước và chìm xuống, ngập hoàn toàn.
Và Merlin ơi, cảm giác thật vinh quang.
Cô lặn xuống nước thật lâu, cho đến khi gần hết hơi, cô nổi lên, ra xa bờ hơn gần một đám lau sậy đung đưa trong gió.
Trong một khoảnh khắc, ở đây, trong làn nước, cô quên hết mọi thứ.
Quên rằng Harry đang mất tích, và những gì cậu ấy đang làm, quên đi cơn đau đầu vẫn còn nhói trong đầu cô, quên rằng Draco đã rời đi và khi hắn quay lại, cô sẽ phải quyết định một lần và mãi mãi về tình cảm của mình dành cho hắn.
Chỉ có cô và nước; lau sậy, chuồn chuồn, rùa, mặt trời, ve sầu. Cô đã được rửa sạch trong giây lát; đắm mình trong sự trong sáng, trong hạnh phúc vô minh.
Cô nằm ngửa trong vài phút, dùng cánh tay để kéo mình qua mặt nước khi đến quá gần đám lau sậy – nhắm mắt, cụp tai, thế giới xung quanh biến mất.
Nhưng nó không thể tồn tại mãi mãi. Cô phải quay lại.
Cô bơi trở lại bờ và mặc quần áo khô vào người còn ướt; không bận tâm đến việc dùng bùa làm khô, vì nước còn sót lại trên da và tóc tiếp tục làm mát cô dưới cái nóng không ngừng này.
Cô quay trở lại khu rừng, cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo; sẵn sàng đón nhận thêm một vài thử thách trước khi kết thúc một ngày.
Khi bước vào khu đất trống, cô dừng bước.
"Anh về rồi."
Hắn đứng giữa khoảng đất trống đối diện với cô, một tay cầm hành lý, tay kia cầm Khóa Cảng.
Hắn trông ổn. Cân đối. Vẫn sắc sảo, góc cạnh, gầy và đẹp trai theo cách riêng của mình. Da hắn sáng lên dưới ánh nắng chói chang, tóc hắn cũng vậy. Hắn trông thật thư thái – má hồng hào, đôi mắt sáng và trong.
Và hắn đang quan sát cô. Hắn đưa mắt nhìn từ lọn tóc xoăn xõa xuống cơ thể cô cho đến đôi giày của cô. Cô ướt sũng – nước chảy xuống tay và chân, những lọn tóc dính vào cổ và vai, nhỏ xuống lưng và xuống chân cô.
Chiếc quần đùi của cô dính vào đùi và áo phông của cô gần như ướt sũng. Lớp vải bám vào thân mình, đầu ngực cứng ngắc của cô lộ ra sau lớp vải ướt, lạnh. Một giọt nước lăn xuống một bên quai hàm, đọng lại trên da cô một lúc.
Nó không giống như cách hắn nhìn cô cách đây một tuần, khi cô nhảy trong phòng khách. Có mâu thuẫn trong mắt hắn bây giờ, quyết tâm và bướng bỉnh.
Cô quan sát đôi mắt của Draco rời khỏi cơ thể cô, liếc nhìn lên để thấy giọt nước từ cằm cô rơi xuống bãi cỏ dưới chân cô. Draco nuốt nước bọt, bắt gặp ánh mắt của cô.
"Biết rồi, cô đã tìm thấy cái ao."
Chúa ơi, thật vui khi được nghe giọng nói của hắn. Giọng nói khô khan, cáu kỉnh, mỉa mai đôi khi có thể làm đầu gối cô nhũn ra, luôn có thể thắp lên ngọn lửa hừng hực trong cô.
"...Đáng lẽ tôi phải đoán được cô vụng về mà rơi vào đó. Nếu biết cô sẽ đi lang thang, có lẽ tôi đã cảnh báo cô rồi."
Cô tiến về phía hắn, tự giác vòng tay quanh ngực mình. Hắn nhìn cô đi tới, vẻ mặt trống rỗng, miệng mím chặt.
"Anh biết về nó mà không chịu chia sẽ ư?" cô hỏi, tìm lại giọng nói của mình khi cú sốc ban đầu về sự hiện diện của hắn đã qua đi. "Còn thiên đường bí mật nào mà anh đang giấu tôi không, Malfoy?"
"Nếu tôi nói với cô, Granger, chúng sẽ không còn là thiên đường nữa. Tôi đang rất đau buồn khi mất đi nơi yên tĩnh nhỏ bé của riêng mình, cách xa những lời nói huyên thuyên của cô. Và tệ hơn nữa... giờ thì cô đã làm bọn rùa sợ hãi chạy mất rồi."
Cô trao cho hắn một cái nhìn nửa vời khi cô đến chỗ hắn, để nhìn hắn rõ hơn.
Cô không bỏ lỡ giây phút nào khi biểu cảm của hắn thay đổi: lông mày hắn nhíu lại lo lắng, miệng hắn mím lại một đường cứng rắn, mắt hắn tối sầm lại vì sợ.
"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" hắn hỏi, gật đầu với lông mày của cô. Theo bản năng, cô đưa tay lên nơi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đầu cô, ngón tay cô chạm vào vết thương nổi lên phía trên lông mày.
Cô đã quên mất nó ở đó. Cô không thèm chữa lành nó khi thức dậy sáng nay, vì nó cũng đã tự lành một ít suốt đêm.
Draco bước tới một bước, thả hành lý xuống đất và nghiêng đầu để kiểm tra vết cắt khi hàm hắn nghiến chặt.
"Tên nào làm?"
Giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm.
"Tôi có rất nhiều chuyện muốn kể với anh," cô thở ra đáp lại, gần như thì thầm. Đôi mắt hắn lướt nhanh trên khuôn mặt cô như thể hắn đang tìm kiếm thêm thương tích. Sự lo lắng của hắn hiện rõ, và nó khiến dạ dày cô cuộn lên, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
"Ai đã làm chuyện này với cô, Granger?"
Cô hít vào, lau một giọt nước trên xương quai xanh.
"Macnair."
Đôi mắt của Draco lóe lên sự ngạc nhiên.
"Vào nhà đi," cô nói, hất cằm về ngôi nhà phía sau Draco.
"...Tôi sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện."
~~~
Cô quan sát hắn khi hắn đọc qua bản dịch của câu thần chú, đôi mắt hắn sắc bén với sự tập trung. Hắn đang ngồi ở bàn trong phòng làm việc, với Hermione đang ngồi ở mép bàn – đã thay đồ, khô ráo và cuối cùng cũng hết đau đầu.
Không khí căng thẳng khi hắn bước vào nhà. Cả hai đều tránh nhìn vào phòng khách, như thể phủ nhận rằng lần cuối cùng họ ở bên nhau có điều gì đó bất thường ở đó. Cô có thể nói hắn quyết tâm giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra, và cô không chắc liệu mình thấy nhẹ nhõm hay thất vọng.
Không phải cô mong đợi hắn sẽ quay lại và cuốn cô vào một nụ hôn say đắm.
Đó không phải là Draco.
Đó không phải là họ.
Cô đã lắng nghe tiếng bước chân lặng lẽ của hắn khi hắn mang hành lý lên lầu để sắp xếp, đợi ở bàn ăn trong bếp và gõ những ngón tay của cô lên mặt bàn chờ đợi hắn trở lại ở tầng dưới.
Hắn không ngồi cùng bàn với cô. Thay vào đó, hắn chọn cách dựa vào quầy bếp, khoanh tay, tránh nhìn cô khi cô giải thích từng chi tiết về những gì đã xảy ra ở Warsaw. Cô đã nhìn quai hàm của hắn cứng lại khi cô kể lại việc theo chân bọn chúng vào con hẻm và tham gia vào cuộc chiến đũa phép với Macnair Con.
Hắn yên lặng, kiên nhẫn lắng nghe khi cô tiếp tục giải thích cách cô dịch câu thần chú và những gì cô đã khám phá ra cho đến nay. Hắn thậm chí còn không rùng mình khi cô tiết lộ giả thuyết của mình rằng Harry đang cố gắng phá hủy các Bảo bối.
Khi cô nói xong, nhìn hắn đứng đó, bất động và im lặng, cô nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.
Rồi cuối cùng, sau khoảng thời gian tưởng chừng như hàng giờ đồng hồ, hắn bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô, vẻ mặt hắn không thể đọc được, và nói,
"Cho tôi xem."
Bây giờ, cô lại nín thở một lần nữa.
Hắn mất nhiều thời gian – đôi mắt lướt trên tờ giấy da, rồi lướt lại Viên đá Phục sinh được đặt cạnh nó. Chắc hẳn hắn đang đọc đi đọc lại nó, xử lý thông tin. Nhưng cô nóng lòng muốn biết hắn nghĩ gì. Một trận chiến diễn ra trong tâm trí cô; một nửa của cô hoàn toàn hài lòng khi ngồi và quan sát hắn, để cô có thể nhìn hắn càng lâu càng tốt, để có thể bù đắp thời gian hắn không có ở đây. Nửa kia của cô cần biết hắn nghĩ gì – những gì hắn có thể nhận thấy mà cô không nhận thấy.
Không có gì đáng ngạc nhiên, khi sự tò mò của cô cũng nhượng bộ.
"Thì? Anh nghĩ sao?"
Hắn dường như vẫn ngồi yên, liếm môi dưới trước khi ngước lên nhìn cô, vẻ mặt hắn cứng ngắc, đáng sợ.
"Tôi không biết, Granger. Tôi đã cố đọc nó bốn lần rồi, nhưng tôi không thể đọc hết mà không nghĩ đến việc cô đã ngu ngốc đến mức nào khi tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy."
Những lời nói đập vào ngực cô với sức mạnh như một vụ nổ; cô chớp mắt với hắn vài lần, không biết phải nói gì.
"Gì cơ?"
"Cô nghe rõ lời tôi nói mà, Granger," hắn nghiêm nghị nghiến răng, giọng nói của hắn có một góc cạnh nguy hiểm gần như khiến cô run lên.
"Anh khó chịu với tôi à?" cô hỏi một cách ngạc nhiên không thể tin được, má cô nóng lên với sự cáu kỉnh quen thuộc.
"Phải, Granger. Tôi thực sự rất giận," hắn đáp, hơi cao giọng khi đẩy bản dịch câu thần chú lên bàn và cách xa hắn, như thể đó là một bài kiểm tra mà hắn đã làm rất tệ.
"Tôi đã nói với cô rồi. Madge cũng nói. Cô không thể lao mình vào những tình huống nguy hiểm như thế này bất cứ khi nào cô muốn mà không nghĩ đến hậu quả!"
Cơn giận sôi sục dưới da cô. Lẽ ra cô phải biết hắn sẽ phản ứng như thế này; với sự kiểm soát độc đoán này, như một sự bảo vệ. Hai má, cổ cô nóng bừng, và cô cắn mạnh vào má để không phản ứng.
"Và tôi cũng nói với cả hai người rằng tôi sẽ luôn làm những gì phải làm để tìm thấy Harry. Tôi đã làm theo trực giác của mình và xem nó đã đưa chúng ta đến đâu! Nó đã cho chúng ta câu trả lời! Nó đã đem lại cho chúng ta Viên đá Phục sinh!"
Giờ đây, sự tức giận lóe lên trong mắt Draco, phản chiếu ánh mắt của cô khi hắn đẩy ghế ra khỏi bàn, đứng dậy và nhìn xuống cô khi cơ hàm hắn căng ra.
"Rồi cái giá phải trả là bao nhiêu, Granger? Nếu cô đi và bị giết chết, sẽ không có ai tìm thấy Potter. Mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ cậu ta không phải là một trao đổi công bằng. Còn có những người khác quan tâm đến cô mà. Nhiều người khác trông chờ vào cô kìa."
Giọng điệu của hắn hung dữ, ầm ầm vì phẫn nộ, phát cuồng vì bực tức. Nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lại kể một câu chuyện khác.
"Có ư?" cô hỏi, câu hỏi chứa đầy ẩn ý. Mạch của cô đập loạn nhịp khi mắt hắn thoáng lóe lên, nhưng bất kỳ manh mối nào cho thấy hắn hiểu cô đã biến mất ngay sau đó, vai hắn cứng lại đề phòng.
"Có, Granger. Nhà Weasley. Dean, Madge, ba mẹ của cô. Con mèo chết tiệt của cô, vì lợi ích của Salazar."
Cô không thể ngăn những gì tiếp theo phát ra từ miệng mình; không thể không thắc mắc điều đó, cả trong đầu lẫn thành tiếng.
"Chỉ thế thôi à? Chỉ có họ thôi ư?"
Đây là lần gần nhất mà một trong hai có thể nhận ra điều đó một cách thành thật.
Nó. Điều này. Dù chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong vài tuần qua; đêm đó, khi hắn xem cô nhảy và gọi tên cô, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ hắn có thể hôn cô trước khi Madge đến phá hỏng nó.
Cô thấy cách câu hỏi của mình làm hắn ngạc nhiên – sự thừa nhận, sự do dự và cách hắn chiến đấu với tất cả, tất cả những cảm xúc đó, một cách dễ dàng mà hắn đã làm như vậy trong nhiều năm.
Một khoảng lặng dừng lại, ánh mắt họ chạm nhau khi sự im lặng lớn nhất mà cô từng nghe bao trùm căn phòng. Cô nhìn cổ họng hắn phập phồng khi hắn nuốt nước bọt, cách hắn dường như muốn thoát ra khỏi nó, khiến cô tự hỏi liệu có phải ngay từ đầu cô đã nhìn thấy mọi thứ hay không.
"Đáng lẽ cô không nên đi theo bọn chúng, Granger. Tôi đã hứa với Madge rằng tôi sẽ giữ an toàn cho chúng ta. Cô đã bất cẩn. Nhưng cô lại may mắn, nhưng mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn nhiều."
Tim cô thắt lại, toàn bộ lồng ngực cô đau nhức vì sự từ chối của hắn. Cô hít một hơi, quyết tâm bây giờ sẽ chơi trò giả vờ với hắn.
"Nhưng chúng không giết được tôi. Tôi vẫn còn sống. Tôi an toàn. Tôi lại đem về cho chúng ta một Bảo bối và thông tin về Harry. Vì vậy, chúng ta có thể vui lòng tiếp tục được không? Chúng ta có quá nhiều điều phải suy nghĩ để đấu tranh về vấn đề này ngay bây giờ."
Hắn đưa tay xoa xoa gáy, môi thở dài một chút chán nản khi mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí xung quanh họ đủ dày để bơi qua.
Cô nhớ hắn. Cô rất muốn rút đũa phép của mình ra và êm bùa vào hắn cho hắn hiểu ra.
"Được thôi," hắn hài lòng, lê bước trở lại ghế và ngồi xuống, nghiêng người về phía trước và kéo bản dịch câu thần chú ra trước mặt mình.
Hermione di chuyển đến chiếc ghế của mình, và Draco chỉ mất một giây để đọc qua câu thần chú trước khi lông mày của hắn nhíu lại với vẻ bối rối.
"'Nơi Ngài an nghỉ trên vách đá' nghĩa là gì?" Hắn hỏi, mắt hắn liếc nhanh lên mắt cô rồi lại rơi xuống trang giấy.
"Tôi nghĩ đó là phép ẩn dụ. Như là, bằng cách thực hiện nghi lễ này, con người cũ của anh sẽ chết khi anh đổ máu và anh được tái sinh – bất tử. Nơi diễn ra nghi lễ sẽ trở thành một ngôi mộ."
Draco có vẻ cân nhắc điều này, nhưng sau đó lắc đầu, nheo mắt nhìn tờ giấy da.
"Nhưng tại sao 'Ngài' lại được viết hoa?"
Hermione cau mày, đứng dậy khỏi ghế và di chuyển ra phía sau Draco để xem câu thần chú. Mùi hương quen thuộc của Draco xộc vào mũi cô khi cô đến gần, và cô cảm thấy hắn hơi căng thẳng khi cô nhìn qua vai hắn vào tờ giấy da.
Những Bảo bối từ nơi Ngài an nghỉ trên vách đá.
Draco nói đúng. Còn có điều gì đó khác ở đây – điều mà cô chưa cân nhắc.
Nghi lễ này đã được thực hiện ở đâu nhỉ? Rõ ràng, câu thần chú là địa điểm cụ thể.
"Muggle làm thế này trong một số tôn giáo," Hermione giải thích, rời khỏi bàn để đi quanh phòng. "Họ gọi các vị thần của họ là 'Ngài', viết hoa chữ cái đầu. Đó là kinh thánh. Đó là một phần lý do tại sao tôi nghĩ nó liên quan đến hy sinh và phục sinh. Nhưng anh nói đúng – nếu một phù thủy đã viết điều này, thì lý thuyết đó chẳng có ý nghĩa gì cả."
Draco hất cằm qua vai để nhìn cô, đôi mắt xám trầm tư.
"Nếu cô đang đi đúng hướng thì sao, Granger?"
Cô nhíu mày lại trong sự bối rối.
"Anh nghĩ chuyện này có liên quan tới Chúa à? Tôn giáo sao?"
Draco xoay mình trên ghế để đối mặt với cô, xoa lòng bàn tay lên môi khi suy nghĩ. Mắt hắn đảo quanh sàn nhà rồi lại nhìn lên mắt cô.
"Cứ nghĩ về điều đó thử xem, Granger. Điều gì gần như là Chúa của Phù thuỷ? Ai là người có quyền lực – đủ quan trọng – để được gọi là 'Ngài'? Tương đương với Đấng Tạo Hoá?"
Đôi môi cô hé ra một hơi. "Merlin."
Draco gật đầu xác nhận.
"Merlin."
Lần đầu tiên, cô không tự trừng phạt mình vì không phải là người nghĩ đến điều này đầu tiên. Thay vào đó, cô rất thán phục hắn; vừa tự hào vừa ấn tượng vì hắn đã nhanh chóng đơn giản hóa điều gì đó mà cô đã làm phức tạp với tâm trí suy nghĩ quá nhiều của mình.
"Nơi an nghỉ của Merlin. Chúng ta có biết đó là đâu không?" cô hỏi, đôi mắt dán chặt vào hắn trong sự bối rối. Trong sự ngưỡng mộ. Nếu hắn nhận thấy thì hắn không để lộ, hắn đứng lên và nhìn lướt qua giá sách ngay khi cô cũng làm vậy.
"Có những truyền thuyết, nhưng tất cả đều vô căn cứ."
Cô lấy một cuốn sách từ kệ dưới cùng, lắc nó trong tay trước khi đặt xuống bàn.
"Chúng ta có thể nghiên cứu vào ngày mai. Chắc chắn phải có những giả thuyết lịch sử về nơi chôn cất ông ấy. Có thể ta sẽ dùng biện pháp loại trừ."
Cô quay lại đối mặt với hắn và nhìn ánh mắt hắn lướt từ cằm đến mắt cô, mang một biểu cảm bối rối khác mà cô không thể hiểu nổi.
"Được. Tôi sẽ đi nghỉ, Granger." Ánh mắt của hắn chạm vào vết cắt phía trên lông mày của cô và sau đó lướt trở lại mắt cô. "Cô nên bôi gì lên đó đi."
Những ngón tay của cô lơ đãng lướt qua vết thương khi Draco rời khỏi phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang và rồi tiếng cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng hắn.
Mừng anh quay về, cô nghĩ thầm, lại tự nói một mình.
Tôi nhớ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro