Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14: Fourteen

Vào thời điểm Hermione và Draco nói lời tạm biệt với Theo, họ rời Áo với ba thứ rất quan trọng: một lời xin lỗi, một hũ Mứt Dâu do gia tinh của Theo làm (phần bổ sung cho lời xin lỗi), và bản gốc của Sách Nghi Lễ Máu. Họ đã thay thế nó bằng một bản sao cực kỳ thuyết phục bằng cách sử dụng một loại bùa không thể phát hiện được, đảm bảo loại bỏ nghi thức Bảo bối trong trường hợp có bất kỳ ai có ý đồ xấu tìm kiếm nó.

Hermione cố gắng hợp lý hóa nó theo đúng nghĩa (một hành động hoàn toàn cần thiết để tìm Harry,) chứ không phải theo đúng thực tế (nói thẳng ra là ăn cắp), nhưng vẫn cảm thấy gánh nặng tội lỗi đè nặng trong bụng khi cô lo lắng về những gì có thể xảy ra với Theo nếu người ta phát hiện ra cuốn sách bị đánh cắp.

Mặc dù bị cám dỗ, nhưng cô không dùng thời gian trên tàu để bắt đầu dịch nghi lễ. Sẽ rất rủi ro nếu để cuốn sách ở nơi công cộng và cô vẫn lo sợ một cách phi lý rằng có nhiều người giống Macnair Con đang lang thang tìm kiếm nó. Cô không muốn thử vận may của mình. Trụ Sở sẽ là nơi an toàn nhất để bắt đầu công việc của họ.

Bất chấp lời hứa trước đó của cô, Hermione thực sự không nói gì với Draco trong suốt chuyến tàu về nhà.

Thay vào đó, cô để con tàu đưa mình vào giấc ngủ trong vài giờ, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh Draco, đầu tựa vào cửa sổ.

Draco lung mạnh vai cô để đánh thức cô dậy, đôi mắt cô mở ra trước cảnh tượng hắn đang cười khẩy với cô trước khi hắn kéo hành lý của cả hai xuống từ chỗ để đồ phía trên.

"Có gì mà buồn cười?" cô càu nhàu, gạt cơn buồn ngủ khỏi mắt khi ngồi thẳng người trên ghế tàu, cổ cô bị đau do tư thế ngủ khó chịu.

"Cô có biết là cô ngủ mở miệng không?"

Hermione cố gắng khuất phục vẻ mặt kinh hoàng của mình, mím môi thành một cái cau mày và chớp mắt thật nhanh để đánh thức bản thân.

"Tôi không có," cô cãi, phòng thủ hơn nhiều so với những gì cô muốn.

"Tôi thực sự ngạc nhiên khi cô không nói chuyện khi ngủ đó," hắn tiếp tục, một nụ cười tự mãn, khiêu khích nở trên môi khi hắn đưa hành lý cho cô. "Tôi đã nghĩ cô sẽ đọc thuộc lòng tất cả sáu điều sửa đổi của Đạo luật Đối xử Công bằng và Bình đẳng đối với Sinh vật Huyền bí gì đấy."

"Ha ha," cô đáp lại khô khan khi đứng dậy, vặn cổ qua lại để cố gắng giảm bớt phần nào sự cứng đờ. Draco dẫn họ ra khỏi tàu và đến một góc tối, yên tĩnh bên ngoài nhà ga để độn thổ.

Họ hạ cánh xuống bãi đất trống ở Trụ Sở, và dành một chút thời gian để thở sau khi độn thổ từ xa, Hermione nhìn lên ngôi nhà.

Thật kỳ lạ khi nhìn nó rõ ràng như vậy dưới ánh trăng rằm. Những ngày trước khi họ đi Áo thì trời mưa, tối, nhiều mây và bao phủ bởi sương mù mờ ảo. Bây giờ, mặc dù thực tế là mặt trời đã lặn vài giờ trước, nhưng cô vẫn nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà, chói loà 20/20 – và cô đã nhớ nó.

Mặc dù họ chỉ mới rời đi được vài ngày, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi họ bước qua cửa trước, hít vào mùi hương quen thuộc như thể đó là một bó hoa. Cô nóng lòng được leo lên giường, trở lại phòng làm việc, phết mứt lên bánh mì nướng ngày mai trong khi Draco uống cà phê; để nghe tiếng róc rách của đường ống, tiếng nước chảy ào ạt qua chúng khi Draco bắt đầu tắm. Khi cô bước qua ngưỡng cửa, cái túi của cô trên vai, nó không còn cảm giác lạ lẫm như lần trước.

Nó cảm giác như nhà.

Cô thả chiếc va li của mình xuống chân cầu thang và đi thẳng vào bếp để lục lọi các ngăn tủ, tìm kiếm nguồn thực phẩm mới mà Dean đã để lại cho họ khi họ đi vắng.

"Tôi tưởng cô sẽ đi thẳng vào phòng làm việc để dịch những chữ rune đó chớ," Draco trêu chọc, lướt qua cô để lấy nước.

"Khuya rồi, và tôi không thể tin là mình đang nói điều này, nhưng tôi không nghĩ hôm nay mình có thể đọc được dù chỉ một từ nữa. Chúng ta xứng đáng được nghỉ ngơi một chút vào buổi tối, anh có nghĩ thế không?" Cô đóng một cái tủ, bước lại gần Draco để mở một cái tủ khác, tay cô ấn vào cánh tay của hắn khi cô mở.

"Cô là ai, và cô đã làm gì Granger rồi?"

Cô ngước lên và thấy hắn có vẻ hơi hoang mang, nửa trêu chọc – lông mày hắn nhướng lên một cách khó hiểu, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên thú vị.

"Chà, đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy chớ," cô phớt lờ, rồi nhìn lướt qua những thứ trong tủ khi Draco đi vòng qua cô để rót đầy ly nước. "Tôi hoàn toàn có lý trí khi tôi cần, Malfoy."

"Lý trí, hm? Cô chắc chắn là một món quà thực sự tại các buổi tiệc, Granger, với xu hướng có lý trí đầy hấp dẫn của mình."

Nước từ vòi chảy ra nhẹ nhàng với tốc độ và áp suất yếu xìu, nhỏ giọt gần như buồn cười vào cốc của Draco. Hermione để cái tủ đóng sầm lại, quay nhanh để ném cho Draco một cái lườm nóng bỏng khi hắn nhếch mép cười với vẻ thích thú rõ ràng trước khi nhấp một ngụm nước.

"Tôi có thể vui vẻ, Malfoy. Tôi có thể có một khoảng thời gian vui vẻ khi tôi muốn. Anh chưa bao giờ chứng kiến chuyện đó bởi vì anh có xu hướng truyền cảm hứng hoàn toàn ngược lại với niềm vui."

"Không đúng. Tôi chỉ thấy vui hơn lúc chọc ghẹo cô cho đến khi cô nổi cáu và nóng nảy."

Hermione kéo chiếc tủ kế bên ra, mắt cô dừng lại ở chai rượu mà Madge đã đưa cho họ mấy tháng trước. Nó vẫn nằm ở giữa một cách hoàn hảo trên kệ, chưa mở và lấp lánh một màu hổ phách nhạt hấp dẫn.

Trong một khoảnh khắc bộc phát, hoặc có thể chỉ đơn thuần là liều lĩnh, Hermione đưa ra quyết định. Kéo cái chai thủy tinh ra khỏi tủ, cô quay lại và đặt nó xuống bàn bếp với một tiếng cạch lớn, thu hút sự chú ý của Draco khi hắn đặt cái ly rỗng của mình vào bồn rửa.

"Chà, tôi nghĩ có lẽ cả hai chúng ta đều có lợi khi có một vài niềm vui thực sự. Madge bảo chúng ta để dành cái này cho một dịp đặc biệt. Tôi nghĩ ăn mừng chiến thắng của chúng ta ngày hôm nay là một dịp đủ đặc biệt, phải không?"

Đôi mắt của Draco lướt từ chai rượu đến cô, đánh giá cô với vẻ mặt cứng rắn thường thấy của hắn. Bàn tay hắn đưa lên dưới gấu áo để gãi bụng; Hermione thoáng thấy mấy sợi lông trên eo quần.

"Trễ rồi," hắn nói, một cái cớ tệ, nửa vời.

Cô nhướng mày, vặn nút chai và ném nó vào thùng rác trong góc.

"Năn nỉ đó, Malfoy. Uống với tôi đi. Có chuyện gì có thể xảy ra không?"

"Thật ra thì tôi có thể nghĩ ra một số chuyện," hắn dài giọng đáp, mắt hắn lóe lên khi Hermione kéo hai cốc cà phê sạch từ giá phơi. Không có ly rượu sang trọng ở đây. Mấy cái cốc không hợp với loại rượu đắt tiền mà họ sắp uống nhưng thôi kệ.

Draco khoanh tay trước ngực, nhìn cô rót rượu vào mỗi cốc.

Cô đẩy một cốc về phía hắn, nhướng mày khi cô cầm cái cốc còn lại lên, giơ nó lên cao nâng ly trước.

Malfoy nhìn cô, vẻ cau có của hắn hơi dịu lại khi hắn ngắm nhìn cả cô và ly rượu, như thể sự kết hợp của cả hai có thể là ý tưởng tồi tệ nhất trong lịch sử.

Và cũng có thể là vậy, cô nghĩ.

Nhưng cô không quan tâm.

Khi những ngón tay dài của hắn cầm lấy cái cốc, kéo rượu về phía hắn và chạm vào cốc cô, Hermione nở nụ cười đắc thắng với hắn, chạm hai cái cốc vào nhau rồi đưa lên môi và uống. Nó có vị ngọt hơn rượu đế lửa, hơi chua và hoàn toàn giống như những quyết định tồi tệ.

Draco liếm môi sau khi uống một ngụm, nhìn vào cốc để đánh giá chút chất lỏng còn sót lại dưới đáy.

"Madge có gu thẩm mỹ tốt," hắn nhận xét, kéo cái ghế ra và ngồi vào đó khi hắn nới lỏng cổ áo sơ mi, cởi một, hai nút. Hermione ngồi xuống cái ghế đối diện với hắn, nhìn chằm chằm vào những đường xương quai xanh mạnh mẽ của hắn, nuốt phần rượu còn lại trước khi với lấy chai để rót cho mình một ly khác.

Ánh sáng nhẹ nhàng, ấm áp chiếu sáng căn bếp xung quanh họ, vươn ra từ chiếc đèn trần phía trên bàn và len lỏi vào các góc phòng cho đến khi nó bị bóng tối lấn át phần còn lại của ngôi nhà.

Côn trùng ríu rít một giai điệu vui nhộn, du dương bên ngoài, ăn mừng khi cái lạnh buổi tối xua tan đi độ ẩm trong ngày.

Những đêm hè như thế này đem đến cho Hermione một nỗi nhớ mãnh liệt; về những mùa hè ở Hang Sóc, uống Bia Bơ quanh đống lửa với nhà Weasley, xem Fred và George uống rượu đế lửa trong khi những người còn lại đặt cược xem ai sẽ là người đầu tiên bơi khỏa thân trong ao. Hermione luôn đoán Fred, và đúng khoảng chín mươi phần trăm.

Không khí ngọt ngào hơn vào mùa hè; đầy hứa hẹn, tự do, một kiểu hy vọng không bị ràng buộc rằng mọi thứ có thể luôn tốt đẹp như vậy.

Cô nhìn Draco tự rót cho mình một ly khác, tự hỏi liệu hắn có cảm thấy như vậy không. Tự hỏi liệu cả hai có thể lại có cảm giác như vậy không, ở đây, vào mùa hè này, nếu họ không tìm kiếm Harry.

Bằng cách nào đó, có vẻ như có thể.

Khi nhấp ngụm tiếp theo, do hơi nhiều nên cô ho nhẹ vì cồn làm bỏng cổ họng, mắt cô nhòe đi.

"Biết gì không, cô đã thuyết phục tôi cho đến bây giờ," hắn cười, ngả người ra sau ghế với lòng bàn tay ôm chặt lấy cái cốc của mình. "...Nhưng bây giờ tôi biết cô vẫn là một tân binh tuyệt đối."

Hermione hồi phục sau cơn ho nhẹ, cố gắng không làm hắn hài lòng khi lườm hắn.

"Tôi không nghĩ mình đã uống rượu đứng như thế này kể từ những bữa tiệc của nhà Gryffindor vào năm thứ sáu. Xin lỗi nếu tôi có hơi yếu."

Cô không chắc đó là nụ cười của hắn hay rượu đã truyền một luồng hơi ấm đột ngột vào bụng cô.

"Tôi sẽ không bao giờ coi cô là kiểu người thích tiệc tùng, Granger. Còn tưởng cô sợ bị ép."

Môi hắn lấp lánh ánh rượu, mắt hắn sáng dưới ánh đèn trần. Cô nuốt một hớp nữa, cảm ơn vì lần này nó trôi chảy.

"Có rất nhiều điều anh không biết về tôi, Malfoy."

Hắn nhướng mày – có thể đoán trước được, nước đi đặc trưng của hắn.

"Ồ vậy hả? Kiểu như nào?" hắn hỏi, giọng thách thức.

"Không," cô lắc đầu phản đối, nghiêng người về phía trước và chống khuỷu tay lên bàn. "Anh đã moi bí mật của tôi một lần rồi. Đến lượt anh, Malfoy. Tôi chưa biết gì về anh cả?"

"Đây có phải là kế hoạch của cô từ đầu không, Granger?" hắn hỏi, bắt chước cô khi hắn đặt cẳng tay lên bàn, cả hai lòng bàn tay nắm chặt cốc khi những ngón tay hắn lướt trên vành cốc. "Chuốt tôi say, để tôi nói ra tất cả những bí mật đen tối sâu thẳm nhất của mình cho đến khi cô phát hiện ra điểm yếu của tôi?"

"Anh là người đã nói chúng ta là bạn mà, Malfoy. Anh không nghĩ điều đó có nghĩa là tôi nên biết những điều về anh ư?"

"Vớ vẩn. Tôi chưa bao giờ nói điều đó," hắn tỏ ra nghiêm nghị, thách thức, nhấp một ngụm nữa.

"Tôi biết ngay," cô không thể không cười, đảo mắt nhìn hắn. Miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười, một tiếng cười khúc khích thích thú theo sau.

"Thôi được. Cô muốn biết điều gì?"

"Bất cứ điều gì?"

"Phải có lý do hợp lý chớ, Granger. Tôi không thể nói với cô bất cứ điều gì dù muốn hay không. Có một số thứ mà người ta phải muốn trước: bao nhiêu tuổi thì tôi không mặc tả, lần đầu tiên tôi cương cứng ở nơi công cộng..."

"Merlin, Malfoy, có phải lúc nào anh cũng làm mọi thứ trở nên khêu gợi đến vậy không?"

"Có phải lúc nào cô cũng phải thận trọng như vậy không?"

"Chuyện gì cũng phải đúng lúc đúng chỗ, Malfoy..."

"Chà, cũng đúng."

Cô nhìn hắn với ánh mắt trong trẻo, quan sát khi hắn đưa đầu lưỡi vào một bên má trước khi bật ra tiếng cười êm ái và đậm đà như ly cà phê hắn uống vào buổi sáng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô khi nghe thấy âm thanh đó, máu dồn lên cổ và tai cô khi hắn nhìn cô, chờ đợi. Rung động trong lòng, cô nhấp thêm một ngụm rượu mạnh, hy vọng nó sẽ làm cô tê liệt trước tác dụng phụ từ tiếng cười của Draco Malfoy.

Cô mất một lúc để suy nghĩ, cắn má trong.

Cô có thể hỏi hắn một câu – bất cứ điều gì cô muốn, trong phạm vi hợp lý. Cô muốn nó là một cái tốt.

"Được rồi, tôi có một điều."

Draco gật đầu với cô, nhấc hai ngón tay khỏi cốc của hắn trong một cử chỉ có nghĩa là 'nói tiếp đi'.

"Cho tôi biết về điều yêu thích nhất của anh trên thế giới."

Đôi mắt hắn nhìn vào mắt cô, sắc, xám, như những lưỡi kiếm.

"Mứt dâu," hắn nói, không chút do dự.

Hermione sững sờ không nói nên lời, đông cứng trên ghế. Cô mất một giây, cố gắng hiểu xem hắn đang đùa hay nghiêm túc, nhìn hắn nhấp một ngụm nữa rồi nghiêng người về phía trước, kéo chai rượu mạnh về phía hắn để rót thêm.

"Mứt dâu á?"

Mắt hắn chuyển từ dòng rượu mạnh sang cô, hình ảnh của sự nghiêm túc. Cô đột nhiên nhận thấy hắn thoải mái như thế nào; làm thế nào những đường ranh giới trên cơ thể hắn không bị giữ ở trạng thái cứng nhắc thông thường. Rượu mạnh đã làm cho hắn lỏng lẻo, mềm mại. Cô tự hỏi liệu hắn có kể cho cô nghe câu chuyện này nếu hắn chưa uống vài ly không.

Hắn lại ngả người ra sau, gãi đầu sau tai, gần như lo lắng khi đặt chiếc cốc mới đầy xuống.

"Khi tôi còn nhỏ, mẹ không có nhiều thời gian rảnh," hắn bắt đầu, giọng hắn nhẹ nhàng, mượt mà và dễ bị tổn thương.

"...Mẹ đảm nhận mọi trách nhiệm thông thường của một người vợ thuần chủng, và sau đó là một số trách nhiệm đối phó với Ba tôi. Tôi nghĩ mẹ hầu như không bao giờ có một khoảnh khắc nào cho riêng mình trong ngày. Mẹ tôi làm mọi thứ bà cần làm ngay cả khi điều đó đi ngược lại phán đoán của chính bà. Nhưng bất cứ khi nào mẹ tôi có thời gian cho riêng mình, điều bà thích nhất trên đời là chăm sóc khu vườn. Bất cứ thứ gì bà có thể nghĩ đến, bà đều hướng tới: hoa, cây cối, thảo dược, trái cây và rau củ. Nhà bếp của Thái ấp gần như tự cung tự cấp nhờ vậy."

"Tôi thích dành thời gian với mẹ. Mẹ tôi thích nói chuyện, và bà là người kể chuyện hay nhất mà tôi biết. Bà luôn kể chúng một cách say mê, như thể bà đã sống với chúng. Nhưng hiếm khi hai mẹ con tôi dành thời gian cho nhau. Mẹ có trách nhiệm của mình, tôi phải đi học và có các bài học của mình, và ba tôi khăng khăng dành các buổi tối để dạy tôi cách trở thành 'Người đàn ông của gia đình', nghĩa là ngồi trong phòng làm việc của ông trong những giờ buồn tẻ để xem ông làm việc."

Draco xoay xoay cái cốc trên mặt bàn, trầm ngâm suy nghĩ, trán nhăn lại khi nhắc đến Lucius. Sau đó, sau một lúc dừng lại, vẻ mặt của hắn nhẹ nhàng hơn; khóe miệng kéo lên.

"Nhưng có một ngày hè hoàn hảo vào mỗi năm. Cánh đồng dâu tây của mẹ sẽ chín hoàn toàn, mẹ và tôi sẽ dành cả ngày để thu hoạch chúng: từng quả cuối cùng. Chúng luôn ấm áp dưới ánh mặt trời và ngọt ngào hơn cả kẹo. Chúng tôi ăn chúng ngay từ trên cây cho đến khi phát ngán; cho đến khi miệng và ngón tay của mẹ con tôi nhuộm đỏ và tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ ăn một quả dâu tây nào nữa. Ngày hôm sau, mẹ và tôi sẽ tiếp quản toàn bộ căn bếp và chế biến tất cả dâu tây thành món mứt nổi tiếng của mẹ. Đó là việc nấu ăn duy nhất mà bà làm. Hai mẹ con làm việc cả ngày và bắt kịp tất cả những điều mà chúng tôi không có cơ hội để trò chuyện."

"Sau khi chúng tôi làm xong, ngay cả khi tôi đã thề sẽ không bao giờ ăn một quả dâu nào nữa, mẹ vẫn phết mứt lên một lát bánh mì mới nướng còn ấm và cho tôi nếm thử đầu tiên. Chúng tôi giữ lại một hũ mứt để dùng đến năm sau. Bà tặng phần còn lại cho bạn bè và gia đình, còn nói với tôi rằng để lại quá nhiều chắc chắn sẽ làm hỏng nó."

Draco nhấp một ngụm nữa, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Hermione. Đó là khoảnh khắc công nhận cho cả hai người – rằng Draco đã chọn kể cho cô nghe câu chuyện này, rằng hắn đã tin tưởng giao cho cô một thứ vô cùng quý giá đối với hắn. Nó giống như nhìn thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của hắn; hình dung cậu bé tàn nhẫn mà cô biết ở trường hái trái cây với mẹ trong suốt mùa hè, khao khát dành thời gian cho bà.

"Năm nào tôi cũng mong chờ ngày đó. Hái dâu tây, làm mứt, và sau đó nếm thử miếng đầu tiên trong khi mẹ dõi theo tôi. Bà luôn trông thật hạnh phúc, vào những ngày đó. Và tôi nghĩ mình cũng rất hạnh phúc."

Hắn nhún vai, kết thúc, nuốt một ngụm lớn rượu.

Hermione cảm thấy hơi ấm của rượu đột ngột rùng mình khắp người. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ say ngay lập tức. Cô lựa chọn từ ngữ tiếp theo một cách cẩn thận.

"Mẹ của anh nghe có vẻ tuyệt vời. Tôi rất vui vì anh đã kể cho tôi nghe về bà ấy."

Draco bắt gặp ánh mắt của cô lần nữa, mái tóc xõa xuống trán.

"Đừng bao giờ làm quen với điều đó, Granger," hắn dài giọng, nhướng mày.

Hermione với lấy chai rượu và rót cho cả hai thêm một ít.

"Nâng ly cho bác Narcissa," cô nói, nghiêng cốc của mình về phía Draco. "Và mứt dâu."

"Cô đúng là ngớ ngẩn," Draco đảo mắt, nhưng hắn vẫn chạm cốc của mình vào cốc của cô, và họ cùng nhau uống.

"Được rồi Granger, phải công bằng. Nói cho tôi biết – điều yêu thích của cô trên thế giới là gì?"

"Rượu mạnh đắt tiền uống từ cốc cà phê," cô đùa.

"Vậy thì, hôm nay là ngày may mắn của cô rồi đó."

Và rồi họ nở nụ cười với nhau. Nụ cười của hắn thật đẹp – hắn trông thích thú, hạnh phúc.

Cô cảm thấy buồn nôn – không phải vì cô đã uống quá nhiều, mà vì cô đột nhiên nhận ra điều cô yêu thích nhất trên thế giới rất có thể là làm Draco Malfoy cười như thế.

Hoặc, ít nhất là một trong những điều đó.

Cô đột ngột đứng dậy, bối rối và sợ hãi trước ý nghĩ đó, và quyết định rằng cô cần phải ngâm một ít rượu để tẩy sạch tâm trí của mình khỏi những suy nghĩ này – những suy nghĩ nguy hiểm, khó hiểu này.

"Nói đến mứt dâu... Bánh mì nướng không Malfoy? Tôi đói."

"Được," hắn gật đầu, đứng dậy giúp cô.

Hermione mở cửa sổ nhà bếp để đón làn gió nóng đột ngột ùa vào trước khi lấy bánh mì từ tủ và đặt hai lát vào lò nướng bánh. Draco vòng qua cô đến tủ lạnh, sượt qua người cô khi lướt qua. Cô dán mắt xuống miếng bánh mì nướng, nhận thức rõ nhịp tim của mình.

"Thế này thì sao, Granger? Có muốn thay đổi, thử vị của mứt dâu không?" Draco hỏi, di chuyển đến đứng bên cạnh cô khi hắn đẩy cả hai hũ mứt lên quầy bếp. Cánh tay hắn chạm vào tay cô, nhưng cả hai đều không di chuyển. Cô mạo hiểm nhìn lên, nheo mắt lại.

"Tôi sẽ thử mứt dâu nếu anh thử mứt cam."

Bánh mì nướng bật ra khỏi khe kim loại với một tiếng bốp lớn, khiến cả hai giật mình. Họ rời mắt khỏi nhau và Hermione đặt miếng bánh mì nướng nóng hổi lên quầy, mở ngăn kéo trước mặt để lấy ra hai con dao phết bơ.

"Đưa chúng đây," Draco nhẹ nhàng yêu cầu, nghiêm túc nhưng không gây gắt, yên lặng một cách kỳ lạ.

Hermione đưa cho hắn con dao, đặt hai lát bánh mì nướng lên tiếp theo.

Cô say mê quan sát Draco làm.

Vặn nắp từng hũ, nhúng con dao vào, tay nổi gân xanh, nét mặt tập trung cao độ.

Cô cho phép mình nhìn hắn; thấm đượm từng cái chớp mắt của hắn, cổ tay của hắn đưa lên đưa xuống, vai hắn nâng lên. Hắn tập trung, chú ý. Còn cô quá bận rộn quan sát hắn đến nỗi hầu như không để ý đến những gì hắn đang làm với bánh mì nướng.

Tim cô đập loạn nhịp khi hắn đẩy miếng bánh về phía cô.

Vì một nửa bánh mì nướng có mứt dâu, và nửa còn lại có mứt cam – trộn lẫn một chút khi chúng gặp nhau ở giữa, cam và hồng trở thành hỗn hộp màu hồng đào.

Khi cô nhìn sang miếng của hắn, nó cũng giống như vậy.

"Trông cô như bị ai xúc phạm, Granger," hắn nhận xét, quay sang nhìn cô sau khi vặn nắp hũ lại.

"Lỡ trộn chúng lại làm hỏng chúng thì sao?" cô hỏi, đưa đầu lưỡi vào lớp mứt dày đặc trên một mặt bánh mì nướng, nếm thử.

Cô quan sát đôi mắt của Draco dõi theo lưỡi của cô khi cô liếm một chút phết cam nhỏ, lần theo chúng trở lại môi cô khi cô để lớp thạch ngọt ngào tan ra dưới lưỡi mình. Hắn nuốt xuống, cổ họng nhấp nhô, trước khi quay lại nhìn cô.

"Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ biết vào lần sau."

Tai Hermione ù đi khi cô quay lại nhìn hắn, vị ngọt ngào của cam vẫn còn trong miệng cô.

"Vậy thì cùng nhau thử đi," cô nói, nâng chiếc bánh mì nướng lên môi và đặt nó sao cho cô có thể cắn xuống ngay nơi hai đường mứt giao nhau ở giữa.

"Chỉ có cô mới có thể biến việc ăn mứt và bánh mì nướng thành một cảnh tượng, Granger."

"Như tôi đã nói với anh đó. Tôi đang vui mà."

Draco thở ra một hơi thích thú rồi cả hai cắn miếng bánh mì nướng đầu tiên.

Hóa ra, mứt dâu trộn với mứt cam là một sự kết hợp cân bằng. Dâu tây ngọt hơn cam, cân bằng độ axit và cam tạo thêm hương vị mới cho dâu tây – cô nghĩ điều này trước khi cảm thấy ngớ ngẩn, khi nhận ra rằng đó chỉ là mứt trên bánh mì nướng, không phải là đánh giá món ăn năm sao.

Họ im lặng nhai, cạnh nhau bên quầy bếp, làn gió nhẹ từ bên ngoài lùa vào qua ô cửa sổ.

Draco nuốt nước bọt, liếm môi và nhìn cô với vẻ mặt kiên định.

"Không thể ngon bằng món cô nấu, nhưng tôi nghĩ nó chắc chắn có giá trị nghệ thuật."

Hermione chớp mắt, một, hai lần, nheo mắt lại khi một nụ cười tự nhiên nở trên môi cô.

"Anh vừa khen tôi nấu ăn 'ngon' ư."

Draco cau mày, cắn một miếng nữa khi hắn lắc đầu một cách bất cần.

"Không, tôi không nói vậy."

Hermione bước tới trước mặt hắn, nhốt hắn vào quầy bếp, và cảm thấy má cô căng ra khi nụ cười của cô rộng hơn.

"Anh vừa nói mà! Anh thích món ăn của tôi, Malfoy!

Draco quắc mắt nhìn cô, cả hai miếng bánh mì nướng ăn dở để quên trên quầy.

"Tôi gọi nó là tương đối ngon... mứt tương đối ngon để ăn kèm với bánh mì nướng, vốn không phải là một tiêu chuẩn đặc biệt cao ngay từ đầu."

"Mứt ăn kèm với bánh mì nướng về mặt khách quan là món ăn mà ai cũng thích."

"Đó là món ăn ngon của Hufflepuff."

"Anh đã nói món của tôi ngon. Tôi sẽ nhận lời khen này, Malfoy, dù anh có ý đó hay không."

"Vậy thì, làm ơn nhớ thêm là tôi không có ý đó."

"Tôi sẽ nghĩ anh nói dối."

Đôi mắt hắn lóe sáng, xoay tròn với hai phần khiêu khích và thích thú khi hắn đưa chúng hết hướng này đến hướng khác trên khuôn mặt cô.

"Làm sao cô biết được, Columbo?" hắn hỏi, giọng trầm và đầy quyến rũ, đôi mắt hắn  tối và thơ thẩn. Hắn nói như thể hắn nghĩ rằng cô sẽ không thể xác định được nó; giống như cô chỉ tranh luận vì lợi ích thôi.

"Vì anh nói bánh mì nướng của anh không ngon bằng món tôi nấu, và vài phút trước thì anh nói với tôi là mứt dâu là món anh thích nhất trên đời."

"Chà, mứt cam làm giảm tiêu chuẩn xuống một chút đó."

Hermione không thể không cười thành tiếng, một tiếng cười vui vẻ, du dương vang khắp nhà bếp khi cô đánh nhẹ vào tay hắn.

"Tên ngốc này."

Draco không đáp. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy họ khi họ đứng cách nhau một bước chân, dán mắt vào nhau khi một luồng năng lượng ấm áp, rụng động tràn ngập không khí.

Miệng Hermione khô khốc, nhịp tim đập thình thịch bên tai. Đôi mắt cô dõi theo đường quai hàm xuống đến đôi môi hồng hào và hơi hé mở. Có lẽ chúng vẫn có vị như mứt.

Ý tưởng tồi tệ, ý thức của cô hát. Ý tưởng tồi, Hermione.

Cô hắng giọng, lùi lại và nhận thấy mình trở nên loạng choạng như thế nào của ba ly rượu mạnh. Cô lắc đầu rất nhẹ, như thể chuyển động đó có thể loại bỏ hoàn toàn Ý Tưởng Tồi Tệ khỏi não cô.

"Chúng ta có nên nghe nhạc không?" cô hỏi, giọng cô loạng choạng cũng như dáng đi khi cô quay người sải bước vào phòng khách về phía chiếc máy nghe nhạc mà họ tìm thấy trên gác mái. Nó nằm trên bàn điều khiển bên cạnh lò sưởi, hộp đĩa than được xếp ngay ngắn bên dưới.

Draco không trả lời. Hermione không quay lại để xem hắn đang làm gì. Một con dế kêu inh ỏi từ đâu đó gần bên ngoài, và cô cẩn thận quỳ xuống để lật qua các bản ghi, xem xét từng cái trong khi lắng nghe bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào từ Draco.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng hắn di chuyển, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn đi vào phòng.

"Đừng nói với tôi là cô sẽ nhảy đó nghe, Granger," hắn đùa, và toàn bộ ngực cô nhẹ nhõm vì sự căng thẳng đã tan biến, rằng hắn đã quay lại trêu chọc cô bằng giọng điệu khiển trách đó.

"Tôi luôn muốn nhảy khi say," cô trả lời, chọn được một cái đĩa than và cẩn thận đặt nó lên bàn xoay, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc kim xuống.

"Xui cho tôi ghê," hắn dài giọng, khô khan, mỉa mai. Cô hất cằm qua vai để ném cho hắn một cái cau mày không tán thành.

Cô thấy hắn đang đứng ở lối vào, cầm chiếc cốc trên tay, uể oải tựa một bên vai vào khung cửa khi hắn nhìn cô. Tóc hắn hơi rối, xơ xác hơn bình thường và hắn chớp mắt chậm; hàng mi sẫm màu trên làn da nhợt nhạt của hắn. Hắn trông thật đẹp trai, theo kiểu bù xù – má hắn hơi đỏ lên vì rượu, toàn thân hắn uể oải hơn bình thường; có thể tạo hình như đất sét mềm trên bánh xe gốm.

Nhạc vang lên, mờ ảo và hơi rè khi kim chạy qua những hạt bụi và vết xước nhỏ trên đĩa than.

Hermione đứng dậy, vẫn còn lảo đảo, và nở một nụ cười tự tin với Draco.

"Anh định đứng đó mãi à, Malfoy, hay anh sẽ tham gia với tôi?" cô  nói, đột nhiên cảm thấy táo bạo, dũng cảm.

Giọng hát mượt mà của nữ ca sĩ vang lên câu đầu tiên của bài hát, và Hermione hơi lắc lư trái phải, vai cô chuyển động theo chân.

Draco nhướng mày, cố gắng cười khi Hermione bắt đầu lắc lư trong cơn say.

"Ồ, tôi ổn ở đây, Granger."

Cô tặc lưỡi, bắt đầu di chuyển hông khi bài hát bắt đầu. Nó giống như một động tác lắc lư hơn là một điệu nhảy, nhưng cô để đôi chân của mình bước theo nhịp điệu, để bàn tay và cánh tay di chuyển theo mình, giống như những xúc tu của con sứa đang nhảy múa.

Cô thả hồn theo điệu nhạc, để nó tràn ngập trong mình, nhắm mắt lại khi đầu ngả ra sau, giai điệu quen thuộc vang vọng khắp phòng. Cô để âm nhạc và rượu hướng dẫn mình, lắc vai và xoay người khi phần điệp khúc bắt đầu.

Cô cười thành tiếng; không thể cản được.

Cảm thấy thật hạnh phúc, tràn đầy trong khoảnh khắc này, cảm giác như cô có thể làm bất cứ điều gì hoặc trở thành bất cứ ai. Cô để bản thân thư giãn hơn trong bài hát, luồn một tay lên cổ và luồn qua tóc, đồng thời cảm thấy mình thật ngốc nghếch, nữ tính, trẻ trung, khôn ngoan và tự do.

"Anh thực sự không muốn nhảy à?" cô hỏi, cao giọng át tiếng nhạc.

Cô mở mắt ra và thấy mình đang nhìn vào lò sưởi, rồi quay lại đối mặt với Draco, hông cô vẫn đung đưa theo giai điệu, cơ thể cô chuyển động như một làn sóng biển.

Khi mắt cô nhìn vào hắn, cô thấy hắn đang nhìn cô.

Trước đó cô đã rất thiếu cảnh giác, nhưng bây giờ, cô như đóng băng.

Bản năng đầu tiên của cô là cảm thấy xấu hổ. Cái nhìn của hắn nghiêm khắc, dữ dội. Trong giây lát, cô lo ngại hắn đang cố không cười vào mặt cô, hoặc có thể hắn đang choáng váng trước màn khiêu vũ tệ hại của cô. Lo ngại cô đã biến mình thành một kẻ ngốc. Nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn, bất động, bài hát vẫn vang lên từ chiếc đĩa than xộc xệch, cô biết xấu hổ không phải là thứ cô cần phải cảm thấy.

Hắn có một biểu hiện kỳ lạ, một biểu hiện mà cô chưa từng chứng kiến trước đây – chỉ là những dấu hiệu tinh tế nhất cho thấy hắn đang cảm nhận bất cứ thứ gì.

Cô có thể gọi đó là sự yêu thích; một vẻ dịu dàng hiếm có đã khiến nét mặt hắn thư thái và đôi mắt hắn sáng lên. Nhưng có một cái gì đó khác ở đó nữa. Một thứ gì đó đen tối hơn, nguy hiểm hơn, khao khát – thứ mà cô không thể giải mã được. Nó hơi trầm ngâm, dễ bị tổn thương, có thể tò mò. Nếu cô là một người phụ nữ dũng cảm hơn, cô thậm chí sẽ đi xa đến mức gọi đó là ham muốn.

Đôi mắt hắn dán chặt vào mặt cô, giống như nam châm, và cô có thể thấy hơi thở hắn nặng nhọc như thế nào từ cách ngực và vai hắn phồng lên.

Sức hút của dòng điện trước đó của họ quay trở lại, dồn dập và không thể bỏ qua khi họ nhìn nhau, không nói một lời; khi Hermione cố gắng điều hòa nhịp thở khi nhảy, khi cô cố gắng giải mã chuyện gì đang xảy ra và cô nên làm gì tiếp theo. Cô có thể nhìn thấy một cuộc chiến tương tự trong mắt Malfoy – một câu hỏi treo trong tròng mắt của hắn.

Hermione biết biểu hiện của hắn; một số ít hắn cẩn thận chọn để cho cả thế giới thấy, và những cái mà cô rút ra từ hắn lần đầu tiên trong vài tháng qua, tất cả đều do cô tự nghĩ.

Biểu hiện này chỉ dành cho cô.

Cô nuốt nước bọt, chớp mắt, và không cần suy nghĩ, bước một bước nhỏ về phía hắn.

"Granger," giọng hắn trầm, thấp và vang. Cô đợi hắn giải quyết một từ khác sau đó. Có vẻ như hắn sẽ – đại loại như 'đừng' hoặc 'không' – nhưng hắn không nói vậy.

Cô hít một hơi thật sâu và bước thêm một bước về phía hắn. Hắn đứng thẳng dậy, vai hắn rời khỏi khung cửa, vẫn nhìn cô, vẫn mang biểu cảm khó hiểu đó. Hắn ôm cơ thể mình như thể hắn không chắc phải làm gì với nó; giống như hắn bị mắc kẹt giữa một phản ứng bỏ chạy hoặc đóng băng, hoặc có thể giống như hắn đang kìm nén điều gì đó.

Nào, cô nghĩ, bước thêm một bước tới gần hắn. Đừng để chỉ có mình tôi.

"Hermione," giọng hắn lại vang lên, vẫn là âm vang thấp và trầm ấm đó. Là một lời cảnh báo, gần như là một lời cầu xin. Giống như hắn đang cầu xin cô. Chỉ có điều cô không biết hắn đang cầu xin điều gì – liệu hắn muốn cô dừng lại hay tiếp tục.

Nếu rượu chưa làm điều đó, thì tên của cô phát ra từ miệng hắn gần như đủ để làm sáng tỏ cô.

Mắt cô tìm kiếm mắt hắn và có thứ gì đó trong lồng ngực cô siết chặt khi hắn cuối cùng cũng bước một bước nhỏ, ngập ngừng về phía cô.

Cơ thể cô còn sống, đang lao đi với những dòng điện khi cô nín thở trong hai lá phổi đau nhức, hoang mang.

Cô chuẩn bị bước thêm một bước nữa thì một tiếng rắc, không thể nhầm lẫn của tiếng độn thổ làm cô giật mình, kéo cô trở lại thực tại.

Draco cũng giật mình, và thứ gì đó bị bỏ lại giữa họ, lơ lửng; sự cám dỗ bị bỏ lại đang kêu lạch cạch trong lồng của nó, cầu xin họ bỏ qua bất cứ điều gì đã phá vỡ câu thần chú.

Nhưng nó không thể bỏ qua. Vì có ai đó vừa đến đây.

Cô mất nhiều thời gian hơn bình thường để rút đũa phép ra – cô phải lắc đầu thật mạnh, phải dồn mười phút cuối ra sau đầu để tập trung. Draco cũng rút đũa phép, chỉ vào bếp về phía cửa.

"Có người ở đây," cô nói như thể điều đó không rõ ràng; như thể để nhắc nhở bản thân rằng việc thoát ra khỏi màn sương mù mà cô đang ở là khẩn cấp đến mức nào.

Cô và Draco đi chầm chậm, không phát ra tiếng động trở lại nhà bếp và tiến về phía cửa.

Những bước chân nặng nề đi lên cầu thang ngoài hiên và da Hermione nổi gai ốc vì sợ.

"Granger, lùi lại," Draco ra lệnh, giọng hắn thì thầm khi hắn bước đến trước mặt cô, cây đũa phép của hắn hướng vào cánh cửa.

Cô không nghe lời. Cô bước đến bên cạnh hắn, vươn cánh tay ra để đặt đũa phép của mình ngang tầm với hắn. Nếu ai đó đã phá vỡ kết giới, hai câu thần chú sẽ tốt hơn một.

Sau đó, ai đó gõ cửa.

"Malfoy. Granger. Ta là Madge đây."

Sự nhẹ nhõm bao trùm lấy cô. Cô thả lỏng tay cầm đũa phép, hạ thấp vai và thở ra một hơi lặng lẽ.

Draco hạ cánh tay cầm đũa sang một bên, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng. Háo hức, hắn bước tới để mở khóa cửa, xoay tay cầm mở ra và Malcolm Madge xuất hiện, đang đứng một mình trên hiên nhà trong bóng tối.

"Madge?" Lông mày của Draco nhíu lại vì bối rối, khóe miệng kéo xuống với vẻ không chắc chắn. Madge gật đầu chào họ và Draco lùi lại, hơi nghiêng người sang một bên để cho ông chủ của họ đi vào.

Malcolm Madge trông bù xù hơn thường lệ. Trang phục của ông bình thường và không đồng nhất, như thể nó được mặc vào một cách vội vàng, và mái tóc của ông không được chải chuốt chút nào.

Lúc đầu, có một chút sốc khi nhìn thấy ông như vậy. Cô gần như tin Madge là nhân vật mà cô tạo ra khi nhìn ông như vậy. Cô đã không gặp ông trong hai tháng, không nghe thấy giọng nói của ông hay nhìn thấy vẻ mặt tập trung khi ông sải bước qua văn phòng Howler Herald. Gần đây cô có cảm giác như thể mình đang gửi những bức thư của mình cho một thế lực vô hình, rồi một giọng nói quái gở sẽ gửi lại bản đã được chỉnh sửa và chú thích cho cô, chúc cô may mắn trong bước tiếp theo.

Có ông ở đây, đứng trước mặt họ, giống như bị dìm xuống một hồ nước lạnh, khiến hệ thống của cô bị sốc trước khi được kéo ra với một cảm giác rõ ràng, sắc nét.

Bây giờ, có cảm giác như cô chỉ mới nhìn thấy ông ngày hôm qua. Ông lại trở nên thực tế với cô, thực tế, khi ông nhìn qua nhìn lại giữa cô và Draco, quan sát họ như thể là con của ông và họ đã lớn lên chỉ sau một đêm.

"Thật tốt khi gặp hai đứa. Ta xin lỗi vì đã xuất hiện như thế này mà không báo trước, và quá muộn."

Cánh cửa đóng lại sau lưng ông và Draco dẫn họ vào nhà bếp, nơi sáng sủa hơn.

"Không sao," Draco nói, cất đũa phép vào quần. "Dù sao thì chúng tôi cũng thức cả đêm. Chỉ làm chúng tôi sợ một chút, thế thôi."

Cô nhìn Madge xem qua cảnh tượng mà họ để lại trong bếp: một chai rượu mạnh đã cạn một nửa mà ông tặng họ, một cốc cà phê sứt mẻ và hai lát bánh mì nướng ăn dở bị bỏ lại trong đống vụn bánh mì trên quầy.

Ông nhìn họ không nói lời nào, dựa lưng vào tủ lạnh và luồn ngón tay dưới gọng kính để xoa sống mũi.

"Có chuyện gì vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra ư?" Hermione hỏi, ngực cô thắt lại vì hoang mang. Dường như không có lý do hợp lý nào khác khiến Madge có mặt ở đây một cách ngẫu nhiên, quá muộn, trông như thể ông đã vội vã rời đi.

"Nghe này, đừng hoảng, được chứ? Mọi thứ đều ổn. Ta chỉ cần nói chuyện với Draco một lát thôi."

Hermione ngay lập tức nhìn vào Malfoy, khi sự tập trung của hắn tăng lên, tư thế của hắn thẳng lại. Draco gật đầu, cảm giác khó chịu hiện rõ trên nét mặt hắn. Cô nhớ lại hắn chỉ vài phút trước, hắn trông khác biết bao khi xem cô nhảy.

"Ta chỉ mất một lúc thôi, Hermione," Madge nói khi đi theo Draco vào phòng khách.

Cô đứng một mình trong ánh đèn vàng lờ mờ của căn bếp, yên lặng trừ những giọng nói thì thầm của Madge và Draco ở phòng bên cạnh và lũ côn trùng vẫn kêu ríu rít bên ngoài qua ô cửa sổ để mở.

Cô không chắc phải cảm thấy gì – liệu cô nên lo lắng hay nghi ngờ. Cô thấy rằng não của mình hơi mơ hồ; sự pha trộn của rượu, khoảnh khắc của cô với Draco, và sự xuất hiện đột ngột của Madge cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Cô cố gắng sắp xếp chúng, từng cái một, cố gắng quét sạch bụi ra khỏi não để cô có thể tập trung.

Cô nốc cạn một cốc nước lạnh trong nỗ lực rửa trôi chất cồn và chữa khỏi chứng khô miệng kể từ khi Draco gọi tên cô. Cô ném miếng bánh mì nguội lạnh, cứng ngắc vào thùng rác và lau quầy bếp, bận rộn trong khi đợi Madge và Draco trở lại.

Khi họ vẫn chưa xong, cô mang hành lý của mình – vẫn còn bị bỏ lại ở chân cầu thang, không hề di chuyển từ lúc họ trở về từ Áo – lên phòng, đặt nó trên giường và mở cửa sổ để gió lùa vào không gian cũ và ẩm ướt này.

Khi cô quay trở lại tầng dưới vài phút sau, cô thấy Draco đang ngồi ở bàn bếp, một tay cầm hành lý từ trước, tay kia cầm đũa phép.

Họ trao đổi những cái nhìn ngập ngừng, lúng túng cho đến khi Hermione chạm đến đáy, bụng cô quặn lên vì lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?" cô hỏi, giọng cô trầm lắng, hơi vỡ ra.

Vẻ mặt của Draco đanh lại. Hắn đưa tay vuốt tóc, từ trước ra sau, từ sau ra trước, những lọn tóc vàng bờm xờm rẽ ra; giống như những con đường mòn chạy qua lúa mì vàng.

"Mẹ tôi bị ốm. Tôi sẽ về nhà một chuyến để chăm sóc bà."

Một sức nặng chết người như một tảng đá lún xuống dữ dội trong dạ dày cô. Đôi mắt của Draco rời khỏi mắt cô.

"Có chuyện gì vậy? Bà ấy có sao không?"

Draco gật đầu miễn cưỡng, mặc dù bản thân trông có vẻ không hoàn toàn chắc chắn.

"Chỉ là cảm cúm. Bà ấy sẽ ổn thôi, nhưng bà rất yếu và không thể tự chăm sóc bản thân đúng cách. Blaise định cố gắng tìm ai đó để giúp, nhưng Madge nghĩ tôi muốn ở bên bà cho đến khi bà khỏe lại."

Cô mất nhiều thời gian hơn bình thường để xử lý việc này.

"Ồ."

"Ừm."

Cô cắn má trong, suy nghĩ.

"Anh nghĩ anh sẽ đi bao lâu?"

Draco mím môi, gần như không để ý đến một cái nhún vai.

"Khoảng một tuần. Có thể dài hơn. Tôi không muốn mẹ ở một mình trong khi bà đang trải qua giai đoạn tồi tệ nhất, nhưng tôi sẽ sắp xếp một lương y để theo dõi trước khi tôi quay lại."

Hermione gật đầu, nuốt nước bọt.

"Anh cứ đi trong bao lâu cũng được."

Họ chia sẻ một cuộc trao đổi im lặng khác, không khí đặc quánh với sự không chắc chắn. Mắt hắn tìm kiếm khuôn mặt cô một lúc, mặc dù cô không chắc hắn đang cố gắng tìm kiếm điều gì. Như thể hắn đang tìm kiếm sự cho phép của cô, mặc dù thực tế là hắn không cần điều đó; mặc dù thực tế là cô đã cho đi điều đó rồi.

"Tôi nên đi," hắn nói phá vỡ sự im lặng. "Tôi xin lỗi, Granger. Tôi không muốn để cô ở đây một mình. Tôi ước tôi có thể ở lại để dịch nghi lễ đó với cô. Nhưng tôi chắc là cô sẽ giải quyết xong tất cả khi tôi quay lại."

Hermione trao cho hắn một nụ cười nhỏ, ngượng nghịu. Hắn đang tử tế với cô với sự trấn an này – hào phóng.

Cô không muốn hắn đi.

"Không sao đâu, Malfoy. Tôi hiểu mà. Cứ đi đi. Mong là Mẹ anh được khoẻ lại."

Bây giờ, đến lượt Draco gật đầu, nhấc hành lý của mình và chậm rãi đi ra cửa. Hắn dừng lại, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, và nhìn cô qua vai.

"Đừng làm điều gì ngu ngốc khi tôi đi vắng đó. Vì lợi ích của Merlin," hắn nói nghiêm khắc, không có chút đùa giỡn nào trong giọng nói. Dù sao thì cô cũng cười nhẹ, gần như không thể nhận ra.

"Tôi sẽ cư xử đúng mực nhất."

Cô nhìn thấy nụ cười rất thoáng trên môi hắn, và rồi hắn đẩy cửa ra.

Cô có thể nhìn thấy hình bóng của Madge ở đằng xa, đang chờ đợi, và ông vẫy tay chào cô. Draco không nhìn lại.

Sau đó, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, để lại cô một mình nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm vầng trăng tròn trên những tán cây.

Trong phòng khách, đĩa than vẫn tiếp tục chơi nhẹ nhàng, ngân nga từ xa khi Hermione nhìn chằm chằm vào hũ mứt dâu mà Theo đã đưa cho Draco, bị bỏ lại trên quầy bếp.

Cô đứng đó lâu hơn bình thường – vài phút ngắn ngủi hoặc vài giây dài – như thể hắn có thể quay lại.

Nhưng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro