Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 13: Thirteen

Khu vườn của điền trang rất rộng lớn. Hàng rào cây được cắt tỉa tỉ mỉ dọc theo khuôn viên, những bụi hoa hồng được cắt tỉa cẩn thận, hoa diên vĩ nhiều màu sắc và hoa dành dành trắng sáng; hoa cúc đơn giản, không một ngọn cỏ dại nào xuất hiện, cũng không một chiếc lá lạc đường nào.

"Chúng tôi trả cho gia tinh khá hậu hĩnh," Theo giải thích khi họ đi cạnh nhau, bầu trời phía trên trong và tối. Con đường rải sỏi lạo xạo dưới chân họ, đường đi được thắp sáng bởi đủ loại đèn lồng và đèn dây tỏa sáng dịu dàng giữa những cành cây mộc lan.

"...Tôi nghĩ tôi nên nói với cô, để tôi có thể giúp cô không cần phải hỏi."

Hermione mỉm cười dịu dàng, ngước nhìn cậu ta.

Không khó để thấy sự hấp dẫn của Theo. Phải, cậu ta rất tự tin, cái tôi của cậu ta còn vượt qua cả cái tôi của Draco. Nhưng cậu ta cũng quyến rũ một cách ngớ ngẩn. Nụ cười của cậu ta ấm áp và đẹp trai, và cậu ta rất dễ nói chuyện. Cậu ta biết cách làm cho cô thoải mái nếu muốn, biết chính xác những gì cần hỏi và nói để giữ cho cuộc thảo luận của họ tiếp tục. Không có Draco bên cạnh, Theo có vẻ ít vênh váo hơn.

"Nếu anh đang mong đợi tôi khen ngợi anh vì đã thể hiện sự lịch sự cơ bản của con người, thì tôi e rằng anh đã chọn nhầm cô gái rồi."

Theo tặc lưỡi, một tiếng cười khúc khích nhẹ thoát ra khỏi môi. Cậu ta bước đi với một sải chân vừa phải, tư thế hoàn hảo, hai tay đặt sau lưng.

"Đó là vì sự an tâm của cô hơn là để vuốt ve cái tôi của tôi, Granger, nhưng tôi cảm ơn cô vì đã làm tôi khiêm tốn một cách lịch thiệp."

"Đó là thói quen thôi. Biết được một Slytherin thì biết tất cả," cô nói đùa khi con đường dẫn đến một lùm cây ăn quả nhỏ trải dài dọc theo phần còn lại của khu đất.

"Vậy là cô và Draco đã dành rất nhiều thời gian bên nhau phải không?"

Một nụ cười kéo dài trên môi cô.

"Gần đây thì có. Không phải đó là lựa chọn của tôi. Đó là một kiểu... ép buộc đối với tôi."

Cô có thể cảm thấy Theo quan sát cô khi họ vòng qua một đài phun nước nhỏ bằng đá để đi đến con đường khác.

"Nhưng bây giờ cô khá thích nó, phải không?" cậu ta quan sát, có một chút ranh mãnh trong giọng nói.

Hermione đi chậm lại, rời mắt khỏi Theo để lướt những ngón tay của cô trên một khóm dương xỉ, cổ và má cô nóng lên.

"Nó phức tạp hơn thế một chút," cô nói, lướt ngón tay cái dọc theo chiều dài của chiếc lá. "Cứ cho là bọn tôi đã mất một thời gian để hâm nóng quan hệ với nhau đi, và không phải lúc nào cũng đặc biệt..."

"Hâm nóng?" Theo đùa. Cô bật ra một tiếng cười khúc khích.

"Chính xác."

"Nhưng nó là Draco mà," Theo nhún vai khi họ tiếp tục bước đi, một làn gió thổi đến làm làn da Hermione mát lạnh và làm nổi một lớp da gà trên cánh tay trần của cô. "Đặc biệt là sau chiến tranh, và những gì nó đã trải qua. Nó phải chịu nhiều hơn tất cả chúng ta. Ý tôi là, nó luôn là một cái gai trong mắt, nhưng tôi nghĩ cần phải có một người đặc biệt để thay đổi cuộc sống sau những điều như vậy. Và nó đã cố gắng. Ít nhất thì nó cũng cố gắng."

Trái tim cô đập nhẹ trong lồng ngực, đập một hoặc hai nhịp để hiểu ý; có thể là niềm tự hào.

"Hai người là bạn từ lâu rồi phải không?"

Theo dường như cân nhắc điều này trước khi gật đầu, mắt cậu ta lướt qua hàng rào lên bầu trời đầy sao.

"Từ khi bọn tôi còn nhỏ cơ. Mặc dù, có thể nói là tôi đã đánh mất lòng tin của nó cách đây một thời gian."

Cô quay sang nhìn cậu ta, nhìn nghiêng. Nó quá khác với Draco, người mà cô đã quá quen thuộc, người mà cô mong được nhìn thấy bất cứ khi nào cô quay đầu về phía giọng nói gần nhất. Khuôn mặt của Theo không mang những gánh nặng giống như của Draco, cũng như sự kiểm soát.

"Hai người có bất hoà à," cô nói. Không cảm thấy cần phải giả vờ như cô chưa biết. Cô nghĩ dù sao thì Theo cũng đoán ra được.

"Tôi chắc cô nghĩ tôi là một tên khốn," Theo nói, đưa tay luồn qua những lọn tóc xoăn sẫm màu của mình. Hermione dừng lại, lắng nghe tiếng bước chân của họ dọc theo lối đi.

"Tôi nghĩ nếu anh thực sự là bạn của Draco, anh sẽ cố gắng sửa sai. Nhưng đó không thực sự là việc của tôi, phải không?"

Theo thở dài,

"Tôi không biết liệu cô có để ý không, Granger, nhưng Slytherin không thực sự xin lỗi."

"Có thể Slytherin thì không, nhưng mọi người thì có. Chuyện mà bạn bè nên làm. Và theo tôi, không bao giờ là quá muộn để thử."

Theo không trả lời, để cho một sự im lặng khác bao trùm lấy họ. Đài phun nước chảy những dòng nước phía sau họ, và cô có thể nhận ra một vài ánh đèn trên cửa sổ của trang viên. Cô thoáng thắc mắc không biết bây giờ Draco đang làm gì.

"Tại sao anh làm vậy?"

Theo dừng lại khi họ đến một chiếc ghế đá nhỏ, hất cằm ra hiệu cho cô ngồi. Đá dưới chân lạnh buốt, thấm vào da thịt. Cô rùng mình thêm một lần nữa và Theo nhận ra, nhanh chóng ếm bùa ấm lên người cô.

"Tôi đã yêu cô ấy."

Cô nhìn qua cậu ta. Đôi mắt Theo lấp lánh với một ký ức bối rối khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của cô. "...Và Draco là một thằng khốn nạn vào năm thứ sáu. Không nói chuyện với Pansy và tôi về bất cứ điều gì, vô cớ đả kích chúng tôi, gần như phớt lờ chúng tôi trong suốt học kỳ hai. Rượu đế lửa đã tham gia và mọi chuyện chỉ diễn ra một cách tình cờ. Không phải đó là lời bào chữa, nhưng tôi mới mười sáu tuổi, và khi cô mười sáu tuổi và cô gái cô yêu kéo cô vào tủ để hôn..."

Cậu ta nhìn đi chỗ khác, nhấc cả hai vai lên như muốn nói 'phần còn lại thì cô biết rồi đấy.'

"Có lẽ Draco sẽ hiểu, nếu anh nói với anh ấy."

"Có thể," cậu ta nói nhanh, dứt khoát. "Có thể không. Dù sao thì có vẻ như nó chưa bao giờ thực sự quan tâm đến Pansy. Và hơn nữa, bây giờ nó đã có cô ở bên để làm dịu nó một chút..."

"Tôi nghĩ anh đã hiểu sai chuyện Malfoy và tôi," cô cười nhẹ. "Nó giống tình huống kiểu 'chịu đựng lẫn nhau và chờ đợi' hơn."

Theo quay đầu về phía cô, nhướng một bên lông mày hoài nghi.

"Cô Phù Thủy Thông Minh nhất trong Thời Đại của Cô ấy..." cậu ta lầm bầm, đảo mắt.

Dạ dày của Hermione thắt lại; liệu sự bối rối của cô có rõ ràng đến vậy không? Liệu Theo có thể cảm nhận được rằng tình cảm của cô đối với Draco là một trong số ít những điều mà cô hoàn toàn không chắc chắn?

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" cô hỏi, đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ của chính mình. "Với Pansy ấy."

Theo nhìn cô qua khóe mắt, một nụ cười buồn bã, chấp nhận xuất hiện rồi biến mất ngay.

"Thì, bọn tôi tiếp tục gặp nhau một thời gian. Draco kết thúc mọi thứ... với cả hai chúng tôi," cậu ta cười khi nói điều này, nhưng nó không thành thật. Mắt cậu ta buồn.

"...Tôi tức nó. Tức vì nó không chiến đấu nhiều hơn: vì Pansy, người mà nó đã vứt bỏ như thể mối quan hệ của họ chưa từng xảy ra. Rằng nó dường như không còn sức để chiến đấu với tôi. Tôi không biết nó đang bị tổn thương. Tôi không hiểu nó đã phải trải qua nhiều thứ hơn tôi có thể đoán. Tôi cho rằng lòng kiêu hãnh của tôi đã bị tổn thương, đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ xin lỗi. Điều đó nghe thật ích kỷ làm sao? Tôi đã rất bực mình vì Draco dường như không đủ quan tâm để cho tôi thời gian trong ngày để nghe lý do tại sao tôi lại làm như vậy"

"Vào thời điểm tôi sẵn sàng nhận lỗi, thì có vẻ như đã quá muộn. Tôi đang ở Áo, Draco ở Wiltshire, Pansy và tôi đang cố giả vờ như cả hai chúng tôi đều không bị làm sao cả vì ba mẹ của chúng tôi đang bị xét xử vì tội ác chiến tranh... và bị kết án. Chúng tôi đã cố gắng giải quyết vấn đề trong một thời gian. Bởi vì tôi yêu cô ấy. Tôi thực sự yêu cô ấy. Tôi nhớ ngày sinh nhật của Pansy. Tôi nhớ vì có Draco ở đó, và nó hầu như không thể nhìn tôi, và Pansy và tôi đang trên bờ vực kết thúc mọi thứ. Chúng tôi không hạnh phúc. Mối quan hệ của chúng tôi được xây dựng trên một quá khứ của sự phản bội, nỗi đau và một cuộc chiến mà chúng tôi không bao giờ muốn tham gia. Mọi thứ trong thế giới thực đều khác. Chúng tôi đã khác. Cô ấy chuyển đến New York, còn tôi ở lại đây. Thực sự chẳng có gì hơn thế cả."

Hermione cảm thấy đồng cảm với Theo. Cậu ta đã làm tổn thương những người cậu ta yêu, nhưng cậu ta đã thừa nhận điều đó – và có thể cậu ta đã không thực sự hành động vì sự hối hận của mình, nhưng có điều gì đó để nói về việc nhận ra những sai lầm của cậu ta đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào.

"Tôi nghĩ nếu anh nói với Draco chính xác những gì anh vừa nói với tôi, anh có thể có cơ hội sửa chữa mọi thứ."

Theo ngước nhìn cô, trầm ngâm.

"...Còn về Pansy," Hermione tiếp tục, "Tôi nghĩ nếu hai người yêu nhau, luôn có khả năng cho một khởi đầu mới. Hai người có thể cùng nhau xây dựng điều gì đó mà hai người tự hào; điều gì đó được xây dựng trên sự tha thứ, đổi mới và tái sinh. Tôi nghĩ khi chúng ta yêu một người, điều đó khiến chúng ta đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những điều khác."

Theo nhìn cô, gần như sững sờ, như thể lời khuyên ít ỏi của cô là một khám phá. Cô nở một nụ cười khích lệ, một biểu tượng cho niềm tin của cô dành cho cậu ta.

"Có vẻ như cô quen với cơ hội thứ hai ha, Granger."

"Tôi nghĩ là vậy, ừ. Tôi cũng đã trải qua việc đòi hỏi nó."

Theo gật đầu, quay đầu nhìn ra vườn cây ăn quả.

"Có lẽ tôi sẽ có cơ hội tốt hơn với Draco, vì hai người đã luyện tập với nhau rất nhiều."

Hermione cười, nhún vai.

"Tôi có thể nói gì đây? Slytherin, mà tôi đang dần hiểu ra, cứ tiếp tục tìm cách để bản thân có thể chuộc lỗi ư."

Có một khoảng dừng, một khoảng im lặng dày đặc suy nghĩ của cả hai; với những suy tư và nhận thức.

"Thật lạ khi thấy hai người làm việc cùng nhau," Theo nói để phá vỡ sự im lặng, nhìn cô với một nụ cười toe toét. "Tôi hơi ngạc nhiên là hai người vẫn chưa cắn đứt đầu nhau. Việc nó nhảy ra để bảo vệ danh dự của cô ở bữa tối đã làm tôi choáng váng đấy. Tôi không nghĩ nó sẽ làm điều đó cho bất cứ ai."

"Tin tôi đi, đó cũng là lần đầu tiên đối với tôi. Tôi biết anh ấy đã thay đổi, nhưng tôi không thực sự thấy chính xác bao nhiêu cho đến tối nay."

Theo khẽ cười, gật đầu hiểu ý.

"Chà, dù hai người đang làm gì đi chăng nữa thì mọi chuyện hoạt động tốt đấy. Hai người tạo thành một đội ăn ý. Tôi rất vui vì tôi biết cô sẽ không trở thành một người bạn tệ hại như tôi."

Nụ cười của cậu ta biến mất trước khi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm.

"Tôi có ý này, Theo," cô nói, giọng cô nhỏ đến mức gần như thì thầm. Cô huých khuỷu tay vào cậu ta một chút. "...Hãy đền bù cho Draco bằng cách cho chúng tôi vào thư viện đó đi. Tôi biết anh sẽ phải đối mặt với nhiều rủi ro. Nhưng anh cũng có nhiều điều để đạt được."

Theo mỉm cười với mặt đất, cọ gót giày vào lớp đất bên dưới, vẽ một đường trên sỏi.

"Cô thật kiên trì, Granger. Tôi luôn thích điều đó ở cô."

"Và anh tử tế hơn những gì anh thể hiện. Tôi cũng luôn nhận thấy điều đó."

Cậu ta nhìn cô qua khóe mắt, mỉm cười.

"Cô chắc chắn biết cách làm cho một phù thủy trở nên thân thiện, phải không?" cậu ta thẳng người, ngả người ra sau trên băng ghế trên lòng bàn tay, vai cậu ta chạm vào vai cô.

Hermione lắc đầu miễn cưỡng, nhướng một bên mày.

"Giống như anh đã nói, Theo. Tôi kiên trì thôi."

Cậu ta nhìn cô, mắt dán chặt vào mắt cô một lúc khi nụ cười của cậu ta biến thành một cái nhìn cân nhắc. Cậu ta hít một hơi thật sâu, tự ngắt lời mình, như thể không chắc liệu mình có nên nói bất cứ điều gì đang nghĩ trong đầu hay không.

"Cô đang tìm Potter phải không?"

Cô không thực sự ngạc nhiên khi cậu ta đoán được; lẽ ra cô phải biết cậu ta quá thông minh để không hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra. Cô quyết định tin tưởng cậu ta, mặc dù cô biết Draco sẽ giết cô vì điều này.

"Ừ," cô gật đầu, không cảm thấy cần phải nói nhiều nữa. Theo tiếp tục nhìn cô, lưỡi chạm vào má một lúc trước khi đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ nói cho cô biết sau, Granger. Để tôi xem liệu tôi có thể giật dây và đưa hai người vào đó vào ngày mai không."

Hermione kêu lên một tiếng vui sướng, nắm lấy cánh tay của Theo và lắc lắc vui vẻ.

"Anh có thể hôn tôi!" cô mỉm cười, nhảy lên và cười toe toét với Theo.

"Đừng có ghẹo tôi, Granger," cậu ta trêu chọc, đứng dậy và lau ống quần. "Và tôi không thể hứa trước điều gì. Sự quyến rũ như thế này chỉ giúp cô tiến xa một chút thôi – những phù thuỷ lớn tuổi hơn trong hội đồng thường không bị thuyết phục bởi những nỗ lực tán tỉnh và tâng bốc của tôi đâu."

"Tiếc ghê."

"Ừ."

Theo quay lại, ra hiệu cho cô đi theo.

"Tôi sẽ đưa cô về phòng."

Theo dẫn họ đi qua trang viên yên tĩnh, ánh nến treo tường tỏa sáng thành những vòng cung màu vàng ấm áp trên nền giấy dán tường. Họ bước đi trong sự im lặng hài hoà, cạnh nhau, cơ thể của Hermione cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mệt mõi trong chuyến đi của mình.

Họ dừng lại ở đầu cầu thang, nơi hành lang kéo dài ra hai bên, dường như vô tận khi các chi tiết bị bóng tối nuốt chửng.

Theo quay lại đối mặt với cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô với một nụ cười thật tươi. Ngón tay cái của cậu ta lướt qua các đốt ngón tay của cô khi cậu ta đưa mu bàn tay cô lên môi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó trước khi để cô thả nó trở lại bên mình.

"Cảm ơn, Granger. Tôi cần chuyện đó. Để nói về mọi thứ."

Hermione xem xét nét mặt của cậu ta trong bóng tối, nhận thấy tất cả những chi tiết làm Theo trở nên đẹp – mọi chi tiết mà cô cũng ngưỡng mộ ở Draco; xương gò má, lông mày rậm, đôi môi hồng, những đường nét sắc sảo, góc cạnh – và cô nhận thấy rằng tất cả những điều đó ở Theo khiến cô chẳng cảm thấy gì cả.

"Tôi rất vui vì có thể giúp được, Theo. Cảm ơn anh về bữa tối. Về cuộc trò chuyện. Và mọi thứ."

Theo hơi gật đầu, nụ cười nhếch mép lại nở trên môi.

"Hẹn gặp lại cô vào ngày mai, cô bạn."

Với một cái gật đầu cuối cùng với cô, Theo quay lại và biến mất dưới cầu thang.

Hermione đi theo tấm thảm chạy dọc hành lang về phía phòng của cô, mỉm cười dưới chân khi bụng cô quay cuồng với viễn cảnh được vào thư viện vào ngày mai; nói với Draco những tin tức thú vị.

"Coi bộ cô thích quá ha?"

Hermione dừng bước, ngẩng đầu nheo mắt nhìn vào bóng tối.

Hắn đang dựa vào bức tường giữa cửa phòng ngủ của họ, mái tóc hơi rối bù, mặc dù hắn vẫn mặc quần tây và áo sơ  mi oxford màu trắng nhàu nhĩ từ cả ngày hôm nay. Hắn vẫy đũa về phía cái đèn treo trên tường thắp sáng một ngọn nến với ngọn lửa màu cam, ánh sáng lập lòe tạo ra những cái bóng nhảy múa trên khuôn mặt của Draco.

Mắt hắn gặp mắt cô, màu xám sáng tương phản với bóng tối bao trùm không gian xung quanh họ. Đôi mắt của hắn thật đẹp – cô luôn biết điều này về hắn, mặc dù cô chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó. Màu sắc của chúng thay đổi tùy thuộc vào ánh sáng chiếu vào, đôi khi còn tuỳ theo thời tiết. Giống như một thang màu xám sống động, từ mã não đến bạch kim; đám mây bão chuyển sang màu bạc dữ dội, nổi bật.

Cô đưa mắt lên xuống dọc theo cơ thể của hắn – đôi chân chống đỡ, cánh tay mang vác, đôi vai chịu đựng, cái cổ cúi xuống; đôi mắt nhìn và thể hiện, cảm nhận và biểu đạt, bất chấp những nỗ lực hết mình của hắn để khiến chúng không cho đi chút gì.

"Anh vẫn còn thức à?" cô hỏi, giọng cô như thì thầm trong bóng tối.

"Khi tôi thức dậy và nhận ra tôi đã không nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vô duyên của cô, tôi tự hỏi liệu Theo có đưa cô vào rừng và sát hại cô hay không."

Hermione nhướng mày, nhích lại gần hắn.

"Tôi biết anh ấy là một tên khốn, Malfoy, nhưng anh có thực sự nghĩ anh ấy có khả năng giết người không?"

Draco nhún vai, khoanh tay trước ngực, những ngón tay dài đặt trên ống tay áo xắn cao.

"Vậy, cậu ta có đưa cô đi dạo lãng mạn không? Cho cô xem thư viện của điền trang và quyến rũ cô bằng cách trích dẫn mấy bài thơ sáo rỗng của Muggle không?"

Hermione bước qua hắn về phía cửa của cô, đưa tay ra để nắm lấy tay cầm, nhưng Draco nhanh chóng bước sang một bên để chặn cô lại, cơ thể hắn lấp đầy khung cửa khi hắn nhìn xuống cô với đôi mắt lấp lánh.

"Nếu chuyện đó quan trọng với anh, Malfoy, thì anh ấy chỉ đưa tôi đi dạo thôi. Điền trang Nott có khu vườn xinh xắn, anh biết không?" Cô dịu giọng hơn một chút so với ngọt ngào, chớp mắt ngây thơ với hắn.

"Nhàm chán ghê," Draco dài giọng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua chát. "Tôi nghĩ hoa không gây ấn tượng với cô, Granger."

"Tôi thực sự yêu khu vườn," cô nói, chống tay lên hông. "Theo và tôi chỉ nói chuyện, không có gì hơn. Bây giờ thì xin phép, tôi..."

"Rồi hai người đã nói những gì, Granger?" hắn bước thêm một bước đến trước tay nắm cửa. Hermione cau mày bực bội, cô phải hếch cằm lên để nhìn vào mắt hắn. Mạch đập ở cổ cô dồn dập, sự gần gũi của hắn đưa cô vào trạng thái siêu nhận thức – về mùi của hắn, hơi ấm của hắn, đôi mắt của hắn không chịu rời khỏi khuôn mặt cô.

"Tôi không nghĩ đó là việc của anh, Malfoy."

Hắn bật ra một tiếng cười nhẹ, trầm thấp, gạt mớ tóc mái bạch kim lòa xòa trên trán.

"Thế à, cô không muốn nếm thử vị thuốc của mình à, Granger?"
(Note: câu này ý là bình thường thì chị hỏi anh nhiều quá nên giờ anh cũng hỏi lại cho vừa.)

Hermione chọc một ngón tay sắc nhọn vào ngực hắn, đầu ngón trỏ chạm vào cơ bắp rắn chắc ở ngực trên của hắn.

"Nếu tôi không quấy rầy anh để nói cho tôi biết mọi thứ trong hầu hết thời gian, thì chúng ta gần như không thể làm được việc gì. Bây giờ, anh có thể cho phép tôi đi ngủ được chưa? Ở cạnh anh làm tôi mệt mỏi rồi."

Draco nắm lấy ngón tay cô bằng bàn tay to lớn của hắn, giữ nó trong một nắm tay mềm mại và kéo nó ra khỏi ngực hắn. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hermione, một cục nghẹn hình thành trong cổ họng cô khi cô cảm thấy mạch đập đều đặn của chính Draco trên da mình.

"Cô làm được chuyện đó rồi, phải không?" hắn thì thầm, giọng trầm và gần như buộc tội.

Bây giờ, hắn hơi nghiêng người về phía trước và cô cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phả vào người cô, có mùi bạc hà từ kem đánh răng của hắn. Cô trao cho hắn một nụ cười ngọt ngào, thoả mãn, nhún vai như thể đó không phải là vấn đề lớn.

"Tôi có thể nói gì đây, Malfoy. Tôi là một nhà báo điều tra đáng kinh ngạc."

Draco nhướng mày, họng của hắn nhấp nhô khi hắn nuốt xuống.

"Khiêm tốn quá."

Hắn thả ngón tay cô ra và cánh tay cô lại hạ xuống bên hông, ngứa ran một cách kỳ lạ.

"Làm sao mà cô làm được?"

Cô bắt gặp ánh mắt hắn lần nữa, nhưng có gì đó đã thay đổi, trở nên cứng rắn hơn. Hắn tìm kiếm khuôn mặt cô, mắt hắn thoáng dừng lại trên môi cô rồi đảo đi.

"Có quan trọng không?" cô hỏi, những ngón tay tìm đến cây đũa phép, lướt ngón tay cái dọc theo mặt gỗ. Draco cân nhắc cô một lúc, liếm môi.

"Có. Tôi cho là có."

Cái nhìn chằm chằm của hắn sắc bén, nghiến chặt quai hàm khi hắn đáp không cần suy nghĩ.

Tim cô nhảy lên tận cổ họng, lồng ngực co thắt quanh phổi khi cô cố gắng hít không khí vào.

"...Tôi phải đưa càng nhiều chi tiết càng tốt vào báo cáo của mình cho Madge."

Hơi thở của cô trở lại.

"Phải ha. Thì, tôi nghĩ anh ấy thực sự chỉ cần một động cơ để đi đúng hướng. Một người bạn để nói chuyện, thật đó. Một chút động viên để làm điều đúng đắn."

"Tôi hiểu rồi," Draco thở ra, mắt nhìn xuống đôi chân đi tất. "Làm tốt lắm, Columbo."

Hermione đẩy vai cô vào bên cạnh hắn, đẩy hắn ra một chút và xoay nắm đấm cửa, cánh cửa mở ra để lộ căn phòng ngủ tối tăm.

"Chỉ thế thôi hả Malfoy? Hay anh muốn thẩm vấn tôi thêm chút nữa?"

Cuối cùng hắn cũng bước ra khỏi lối đi, đút hai tay vào túi và lắc đầu với cô.

"Vẫn còn ngày mai để hỏi mà."

Cô bước qua cửa, vẫy đũa phép của mình để bật một vài ngọn đèn khi hắn quyết định hắn vẫn chưa làm phiền đủ cô.

"À, Granger? Có lẽ sáng mai cô nên chải tóc? Chúng ta không muốn Theo nhìn cô một cái rồi quyết định không cho chúng ta vào."

Cô dừng lại ở ngưỡng cửa giữa cánh cửa và căn phòng của mình, quay lại đối mặt với hắn.

"Còn anh cũng nên thử nở một nụ cười đi, Malfoy. Anh biết cách cười giả nai phải không? Hay nó không nằm trong phạm vi cảm xúc hẹp hòi của anh?"

Khi đôi mắt hắn sáng lên tinh quái, một tiếng cười trầm khàn phát ra, cô cảm thấy nó rung động trong người cô như thể hắn đã cười với đôi môi áp vào da sau tai cô – một luồng nhiệt nóng, gay gắt chảy xuống người cô.

"Ý tưởng ổn đấy chứ. Thế cô không cần chải tóc cũng được, mà thay vào đó, cô có thể đứng đằng sau Theo vào bữa sáng để tôi có thể giả vờ cười trước những trò đùa của cậu ta, trông cái ổ chuột đó rối bất chấp sự cố gắng chăm sóc."

Những lời trêu chọc của hắn, từng khiến cô nổi cơn thịnh nộ, giờ lại tạo ra một phản ứng khác với cô. Cô biết hắn nói vậy không có gì độc địa – rằng hắn thích thấy phản ứng của cô giống như cô muốn thấy phản ứng của hắn khi cô chọc tức hắn.

"Anh phóng đại quá rồi đó."

Cô xoay người trên gót chân, bước vào phòng và thắp sáng vài chiếc đèn treo tường. Cô mím môi để giấu một nụ cười khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn đi theo cô vào.

"Đừng lo, Granger. Nó đáng yêu mà, theo cách mà cô không nhận ra thôi."

"Đáng yêu làm sao khi anh tận dụng mọi cơ hội có thể để hành động như một kẻ tệ hại?"

"Cô đang tán tỉnh tôi à, Granger?"

"Hoàn toàn không..."

"Bởi vì nếu cô đang tán tỉnh, cô nên cố gắng tử tế hơn với tôi một chút."

Cô quay lại đối mặt với hắn, thấy hắn đang đứng giữa phòng cô với vẻ mặt thích thú. Hắn nhìn cô như thể cô là một màn trình diễn pháo hoa sắp nổ và với sự kì vọng đầy thích thú – như thể hắn có thể nghe thấy âm thanh tiếng nổ, tiếng xì xèo của tia lửa mà hắn đang tạo ra trong cô với mỗi lời chọc ghẹo của mình.

"Tử tế!? Anh vừa xúc phạm tôi hai lần, và bây giờ anh đang nói với tôi rằng tôi nên 'đối xử tử tế hơn với anh' á?

"Cô có biết má của cô đỏ bừng khi cô tức giận không? Và đồng tử của cô mở to ra. Cô trông hơi ma quỷ, thực sự. Và tôi đã đề cập đến việc cô có rãnh giận dữ ở đây, phía trên lông mày của cô chưa?"

Hắn đưa tay lên trên, dùng đầu ngón trỏ chỉ vào vùng da phía trên lông mày bên phải của cô. Hermione gạt tay hắn ra, xoa làn da mà hắn vừa chạm vào như thể cô có thể xóa đi cái rãnh mà cô đã có trong nhiều năm đó.

"Còn mặt anh thì lúc nào cũng trông như một thằng khốn nhăn nheo á, Malfoy, vậy ai mới là kẻ thua cuộc thực sự ở đây?"

"Cô không giỏi tán tỉnh lắm đúng không? Cô không làm tôi hài lòng chút nào, Granger. Hay là, thử một lời khen đi. Một cái gì đó cô thích ở tôi."

"Chà, đó là một danh sách rất nhỏ và tôi không muốn hết lời khen ngợi quá nhanh, nếu tôi thích gì đó ở anh."

Hắn nhướng một bên lông mày khi bước vài inch về phía cô, đẩy cô vào cột gỗ của chiếc giường.

"Vậy là cô thừa nhận có điều gì đó ở tôi mà cô thích ư?"

"Tôi thích hơn khi anh quay lưng lại với tôi cơ."

"Ồ? Ý cô là mông của tôi hay vai của tôi? Nhân tiện, cả hai lựa chọn đó đều tuyệt vời..."

"Ý tôi là..."

Draco tiến một bước lại gần, và Hermione cảm thấy phần lồi lõm bằng gỗ chạm khắc của cột giường cắm sâu vào lưng cô. Những ngón tay của cô vươn ra phía sau để nắm lấy nó, giúp cô giữ thăng bằng khi hắn dừng lại chỉ cách một bước chân, để lại một khoảng cách giữa họ có cảm giác rộng hơn rất nhiều so với thực tế – gần, nhưng không đủ gần.

"Cô đang trở nên giỏi hơn rồi đó, Granger. Vì chúng ta đang làm việc này, nên tôi đặc biệt thích tiếng cười của cô. Cô trông cũng không xấu khi không lườm tôi đấy, cô biết không."

Những từ ngữ chạy qua cô như một giọt mực rơi vào nước – đập vào ngực cô và phát ra những tiếng rít âm u đen tối bên trong cô, những xúc tu đen như mực kéo dài khắp cơ thể cô cho đến khi cô bị nó vấy bẩn không thể phục hồi.

"Trông cũng không xấu? Cảm ơn, Malfoy, vì lời khen để đời. Anh thực sự biết cách làm một phù thủy ngất ngây," Cô nói lảng đi, không chắc liệu hắn có nghiêm túc hay không, cố gắng đưa hắn ra khỏi phòng để cô có thể thở bình thường.

"Chà, còn rất nhiều lời khen khác đang chờ đấy," hắn đùa, cuối cùng lùi lại một bước. Hắn dường như ra hiệu là đã trêu chọc cô xong, rằng hắn đã lấp đầy cái rãnh trên lông mày giận dữ của cô và sẵn sàng đi ngủ tiếp.

Cơ thể Hermione thả lỏng, như thể cô và Draco được gắn với nhau bằng một sợi dây chun căng và sự căng thẳng cuối cùng cũng tan biến, vỡ òa khi cô thở phào nhẹ nhõm.

"Còn gì nữa không?" cô hỏi, khẩn cấp, bực tức. "Anh có cần một ly sữa ấm hay thứ gì đó khác không, Malfoy, hay anh sẽ cho tôi đi ngủ?"

Nụ cười của hắn biến mất, vẻ mặt của hắn trở nên bình thản đến khó hiểu.

"Tôi chắc rằng các gia tinh có thể mang sữa đến cho tôi, cảm ơn rất nhiều," hắn mỉa mai một cách khô khan, hơi cáu kỉnh – một Draco mà cô biết rất rõ.

"Chúc ngủ ngon, Columbo."

Khi cô chớp mắt, hắn đã biến mất, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn.

Hermione leo lên giường, cô xem xét một vài sự thật mới mà cô vừa khám phá ra, choáng ngợp trước số lượng sự thật nửa vời hình thành trong đầu cô và cố gắng xem xét đầu óc của mình.

Bám vào sự thật, Hermione.

Chỉ có sự thật.

Sự thật: Chiếc giường trong phòng khách thứ hai của Theodore Nott là chiếc giường thoải mái nhất mà Hermione từng ngủ.

Sự thật: Theodore Nott sẽ cho Draco và Hermione vào thư viện gia đình cậu ta.

Sự thật: Draco đã đợi cô.

Sự thật: Hermione khá chắc rằng một ngày nào đó cô muốn hôn Draco Malfoy.

Sự thật: Muốn hôn Draco Malfoy – chỉ để xem nó như thế nào – là sự thật khó khăn nhất mà cô từng phải nuốt trôi.

~~~

Hermione cần phải tập trung lại.

Tập trung vào việc tìm kiếm cuốn sách đó.

Tập trung vào việc tìm kiếm câu thần chú.

Tập trung vào việc tìm kiếm Harry.

Mọi thứ khác đều không liên quan; chất béo cần phải loại bỏ và vứt đi, một sự phân tâm vô ích chắc chắn sẽ chẳng dẫn đến đâu cả.

Cô quét sạch tất cả khỏi tâm trí cho đến khi nó trở thành một tấm bảng trống trước khi sắp xếp lại tất cả những thứ quan trọng, đưa chúng ra phía trước và trung tâm trong khoảng không gian mới được khử trùng của cô.

Sáng hôm nay, cô đã thấy Theo kéo Draco sang một bên sau bữa sáng; khi Draco ngắt lời cậu ta giữa chừng trong bài phát biểu xin lỗi dài ba phút để tha thứ cho cậu ta với mục đích duy nhất là không phải nghe Theo nói thêm nữa.

Theo giơ ngón tay cái lên sau đó, và Draco đã lầm bầm điều gì đó khó hiểu khi hắn đẩy cậu ta ra khỏi phòng ăn càng nhanh càng tốt.

Giờ đây, Theo độn thổ họ đến một lùm cây rậm rạp ngay bên ngoài Tu viện Admont, dãy núi Alps cao chót vót phía sau họ, những ngọn tháp hình chữ thập của tu viện trải dài tới bầu trời xanh không mây phía trước.

"Đẹp quá," Hermione thở ra khi họ băng qua bãi cỏ đến một lối đi nhỏ dẫn họ đến Tu viện. "Anh có ý muốn nói với tôi là anh đang giấu một thư viện thuần chủng trong Tu viện Công giáo do dân Muggle điều hành á?"

"Những gì họ không biết không làm hại họ," Theo nói, dẫn họ xuống con đường rợp bóng cây đến mặt tiền màu trắng kem của tòa nhà.

"...Mọi thứ trở nên hơi khó khăn đối với họ trong thời kỳ Cải cách, vì vậy khi tổ tiên của tôi xâm nhập vào mượn một phần để chúng tôi sử dụng, họ không hề hay biết."

"Mượn á?" Draco nhướng mày.

"Thực ra thì giống một khoản mượn không thời hạn hơn," Theo sửa lại, rút cây đũa phép từ túi trong của áo choàng. "Hầu hết các phù thuỷ không bao giờ đoán được họ nên đến tìm Thư viện Dòng máu thuần chủng ở đây. Đối với Muggle... thì, chúng tôi không làm phiền họ và họ không làm phiền chúng tôi. Ông cha ta thường gọi đó là phép lịch sự. Một bản án được dỡ bỏ để đổi lấy tiền thuê nhà miễn phí. Nó giúp chúng tôi ẩn mình và chúng tôi có được một vị trí tốt với tầm nhìn tuyệt đẹp ra dãy Ennstal Alps."

Theo ngăn họ lại, ếm Ảo Ảnh lên cả ba người họ trước khi gật đầu hài lòng và cất cây đũa phép của mình đi.

Khi vào bên trong, họ đi qua các sảnh bằng đá cẩm thạch của Tu viện, bắt gặp một nhóm Tu sĩ không phát hiện ra họ khi họ đi ngang qua. Câu thần chú của Theo đã phát huy tác dụng. Sau một vài khúc cua và một loạt các cánh cửa gỗ kiểu gothic, Theo dừng lại, quay mặt về phía họ và cười toe toét.

"Cảnh báo trước, Granger – có lẽ cô nên nắm tay ai đó trong lúc này. Tôi biết cô rất thích thư viện."

Khi cánh cửa đôi mở ra để lộ những gì bên trong, môi Hermione hé mở trong một tiếng thở hổn hển lặng lẽ, nhịp tim của cô chậm lại rồi nhanh chóng đập trở lại.

"Tôi hy vọng cô biết câu thần chú để khởi động lại trái tim của cô," Draco nói bên cạnh cô khi Theo cười khúc khích.

Đó là nơi lộng lẫy nhất mà cô từng thấy. Hai tầng, toàn màu trắng với những chi tiết vàng lấp lánh dưới những tia nắng chiều xuyên qua cửa sổ. Các hoa văn trang trí dọc theo các giá sách mang nét mặt của các thiên thần và các lá cây tinh xảo, những hình chạm khắc bằng vàng uốn lượn đóng khung tiêu đề của từng phần: thần học, triết học, âm nhạc, khoa học.

Phía trên cô, trần nhà nhô lên trên thành những góc tròn, mỗi phần được che phủ bằng tranh sơn dầu nhạt màu mô tả các thiên thần giữa những đám mây màu kẹo bông.

Cứ như thể thư viện đang cố bắt chước thiên đường trông như thế nào. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì đẹp như vậy.

Cô không nhận ra rằng mình đang bay bổng cho đến khi tiếng thì thầm trầm thấp của Draco bên tai khiến cô giật mình trở lại thực tại.

"Có vẻ như cô chưa bao giờ nhìn thấy một đống sách cũ phủ đầy bụi như vậy, Granger," hắn trêu chọc, vai hắn chạm vào vai cô.

"Bộ anh không thấy nơi này là nơi đẹp nhất mà anh từng thấy à?" cô trách móc, xoay người khi mắt lướt qua gáy của những cuốn sách trông cổ kính được đặt cao trên những chiếc giá chật cứng.

"Tôi từng thấy thứ đẹp hơn nhiều."

Cô quay sang hắn và nhận thấy ánh mắt hắn đang dán chặt vào cô, vẻ mặt nghiêm túc như giọng nói của hắn. Ánh mắt họ gặp nhau trong giây lát, màu xám trong mắt hắn đặc biệt nhạt – gần như xanh lam.

Hắn bước qua cô để đi theo Theo trước khi cô có thể hỏi hắn điều gì có thể đẹp hơn thế này. Cô nhìn chằm chằm vào lưng hắn khi hắn bước đi, sải chân nhẹ nhàng, tự tin của hắn cứng nhắc như mọi khi.

"Nào, Columbo, chúng ta không có cả ngày đâu," hắn gọi qua vai, sử dụng giọng điệu đòi hỏi, quá tự tin mà cô gần như có thể cảm nhận được; kêu răng rắc, giống như những tảng đá lăn lộn trong lồng ngực của cô.

Hermione bắt kịp Draco và Theo, người đưa họ đến một gốc sách nhỏ ở cuối phòng. Cậu ta gõ đầu đũa ba lần vào núm vàng bên cạnh các giá trước khi bước qua các giá sách theo đúng cách bước qua bức tường ở Sân ga 9¾.

Draco và Hermione làm theo, và thấy mình đang ở trong một phiên bản nhỏ hơn, tối hơn của thư viện mà họ vừa rời khỏi.

"May mắn cho chúng ta," Theo nói khi cất cây đũa phép, bước lùi lại trong khi dang hai tay ra hai bên để thể hiện thư viện trống rỗng. "...chúng ta có cả nơi này cho riêng mình hôm nay. Tôi đã đến thăm thủ thư tối hôm qua, và có vẻ như cô ấy không đi làm hôm nay vì bị bệnh. Hy vọng là cô ấy sẽ khá hơn vào ngày mai."

"Mày làm gì mà cô ấy bị bệnh ghê vậy, Theo? Hôn lén cô ấy à?" Draco đùa.

Theo chỉ đảo mắt, một lọn tóc nâu rủ xuống trán.

"Thực ra là một câu thần chú đơn giản. Không có gì quá khủng khiếp. Nhưng chúng ta không thể chắc chắn rằng sẽ không có người nào khác vào đây, vì vậy hai người nên nhanh lên. Hai người đang tìm kiếm cái gì vậy? Có lẽ tôi có thể giúp."

Hermione và Draco nhìn nhau lo lắng; Biểu hiện của Draco là không tin tưởng, cảnh báo, trong khi biểu cảm của Hermione là đang nói 'càng có nhiều sự giúp đỡ, càng tốt.' Draco dường như đọc biểu cảm của cô rõ ràng như một quả cầu pha lê, vì hắn nhướng mày với cô, quay lại anh chàng Slytherin trước mắt họ.

"Bất cứ thứ gì liên quan đến nghi lễ máu. Trước thế kỷ 17 và tụi tao không chắc đó là ngôn ngữ nào. Tham chiếu với sự bất tử và các vật thể ma thuật bảo vệ."

Biểu hiện của Theo chuyển từ sẵn sàng sang chết lặng; môi cậu ta mím lại, nuốt nước bọt, nhìn qua lại giữa Draco và Hermione với đôi mắt hơi mở to.

"Potter vướng vào cái quái gì vậy?"

Hermione cảm nhận được cái liếc mắt của Draco trên người cô, cảm nhận được sức nóng từ cái nhìn chằm chằm của hắn trên một bên mặt cô trước khi cô quay lại để đón nhận nó.

"Cô nói cho nó biết à?" Draco sôi sục, dụi mắt bằng lòng bàn tay như thể cực kỳ bực tức.

Hermione nghiêng người về phía Draco, hạ giọng thành một tiếng thì thầm khàn khàn.

"Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm. Tôi đã đưa được chúng ta vào đây, Malfoy. Đó mới là điều quan trọng. Theo sẽ không nói với bất cứ ai đâu."

Họ nghiêng cằm để liếc nhìn Theo, bắt gặp điều đó khi cậu ta nở một nụ cười tự tin với họ, đặt lòng bàn tay phẳng lên trái tim mình, biểu hiện muốn nói là sự trung thực tuyệt đối.

"Tao thề với Merlin, Malfoy. Và, mày biết đấy..." mắt cậu ta hướng lên trên trần nhà cao, cao ngang với toà tu viện. "...Dưới con mắt của Chúa, hay đại loại thế. Tao sẽ không bao giờ nói dối mày ở một nơi linh thiêng như vậy."

Hermione nghe thấy tiếng thở dài lặng lẽ của Draco bên cạnh cô, đưa mắt lên nhìn lại hắn.

"Nếu anh thực sự không thích, chúng ta có thể tẩy não anh ấy sau," cô thì thào nói, đủ nhỏ để Theo không thể nghe thấy.

Đôi mắt của Draco lướt nhanh qua khuôn mặt cô, quai hàm nghiến chặt trong suy nghĩ, hắn lặng lẽ cân nhắc. Thật buồn cười khi cô biết trước cả khi Draco tự quyết định, rằng hắn sẽ tin tưởng cô. Rằng họ tin tưởng lẫn nhau.

"Để xem liệu chúng ta có thể tìm thấy cuốn sách này trước không, rồi chúng ta sẽ làm vậy. Được không?"

Cô gật đầu, sẵn sàng bắt tay vào công việc.

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Có lẽ có hàng ngàn cuốn sách trong thư viện này. Nếu họ xem qua từng cuốn sách riêng lẻ, họ sẽ mất hàng giờ, có thể hàng ngày để thu hẹp tất cả.

Rất may, họ là ba học sinh có điểm số cao nhất trong cùng khoá ở Hogwarts – và tất cả họ đều quen thuộc với một câu thần chú định vị chuyên biệt cho phép họ chỉ tìm thấy những cuốn sách chứa thông tin về cả ba yêu cầu: nghi lễ máu, phép thuật bất tử, và các vật thể ma thuật bảo vệ.

Vào thời điểm tất cả các cuốn sách trong danh mục này trôi nổi một cách kỳ diệu khỏi giá sách để xếp chồng lên nhau trước mặt họ, họ đã thu hẹp danh mục này xuống còn tổng cộng 53 cuốn.

"Tại sao tôi không ngạc nhiên khi cô rất thành thạo với câu thần chú đó nhỉ, Granger?" Theo hỏi, vừa sải bước về phía cô vừa nháy mắt với cô.

"Tao hy vọng mày có thể đọc hiểu giỏi như tán tỉnh, Theo," Draco nói đùa, chặn bước tiến của Theo khi hắn bước ra giữa họ về phía chồng sách cổ đầu tiên. Chúng xếp chồng lên nhau khi các hạt bụi nhỏ bị xáo trộn lơ lửng trong không khí xung quanh.

Theo ném cho Draco một cái nhìn khiển trách.

"Tao có thể nói gì đây? Tao là một phù thuỷ tài năng nhất từng có mặt trên cõi đời này."

Khi Theo mở cuốn sách đầu tiên trong đống sách của mình, Hermione ném cho Draco một cái nhìn mà cô hy vọng rằng sẽ bảo hắn thôi đi. Điều tiếp theo xảy ra có lẽ là Theo đổi ý vì thói quen gây gổ của Draco.

Một giờ trôi qua, rồi một giờ nữa, và đến giờ thứ ba, Hermione đã dịch được ít nhất ba ngôn ngữ khác nhau, hai ngôn ngữ khác sử dụng thần chú dịch văn bản.

Họ vẫn chưa bị ai quấy rầy, và khi cầm cuốn sách thứ mười hai lên, cô bắt đầu cảm thấy áp lực đè nặng phải tìm ra thứ họ đang tìm và ra khỏi đây, trước một người như Macnair Con bước vào và thấy một người gốc muggle đang đặt bàn tay bẩn thỉu trên khắp thư viện Dòng máu thuần chủng.

Cuốn sách thứ mười hai nhỏ hơn và nhẹ hơn một chút so với những cuốn còn lại; các trang đã được xếp chồng lên nhau có màu vàng đến mức chúng gần như chuyển sang màu nâu, và gáy mỏng đến mức gần như tan thành bụi. Với những ngón tay cẩn thận, Hermione mở cuốn sách ra, ánh mắt đổ dồn vào những ký hiệu của một bảng chữ cái rune, và một ngôn ngữ mà cô gần như không biết.

Do sự phức tạp và đa dạng của các ngôn ngữ cũ, câu thần chú dịch có thể sẽ không chính xác. Chúng thường rất hạn chế. Tốt nhất là dịch bằng tay, tốn thời gian và khó khăn. Hermione thở dài, lật nhanh qua các trang như thể cô có thể đọc hết tất cả.

Nhưng khi lật qua các trang, cô chú ý đến một thứ gì đó – một vệt mực sẫm màu, được viết tay, nhòe đi khi cô đọc lướt qua nó.

Nó không giống như những chữ còn lại.

Cô ngừng lật, cơ thể cô đột nhiên căng ra như dây cung khi cô lật lại trang này qua trang khác, tìm kiếm bất cứ thứ gì mà cô đã lướt qua quá nhanh.

Cô gần như bỏ lỡ nó một lần nữa. Phải lật lại một trang và ấn ngón tay cái vào kẽ hở mềm mại, cong vênh của gáy sách để nhìn rõ biểu tượng được viết bằng đầu bút nhỏ ẩn kín đáo ở góc trên cùng bên trái, nơi tờ giấy da uốn cong thành đường gấp.

Biểu tượng bảo bối tử thần. Được vẽ bằng tay, không hoàn hảo, hoàn toàn riêng biệt bên cạnh chữ in và chữ rune trên phần còn lại của trang.

Và bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc: C.P.

Cadmus Peverell.

Đây là câu thần chú đã tạo ra Bảo bối Tử thần.

Vì vậy, trong khi Hermione đến 99% không nói nên lời trước khám phá của mình – tay cô run run, miệng khô khốc, adrenaline chảy trong huyết quản như nước chảy qua đập – có một từ mà cô cố gắng thốt ra; một từ đến với cô dễ dàng như hơi thở.

"Malfoy..."

Và sau đó, như thể chỉ riêng tên hắn mới phá vỡ được câu thần chú sai ngữ pháp, cô xoay sở nói thêm được bốn từ nữa.

"...Tôi tìm thấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro