Chapter 11: Eleven
Phòng khách sạn thật tẻ nhạt. Đã cũ kỹ, toàn mùi nấm mốc và mùi của các sản phẩm tẩy rửa có mùi chanh.
Chiếc chăn trên giường mỏng, hoa văn thì xấu. Có lẽ nó chưa được thay kể từ cuối những năm 80, nếu cho cô đoán, ngoài việc được giặt sạch. Có một sợi chỉ lỏng lẻo ở góc dưới cùng, một vết bẩn bí ẩn gần những chiếc gối. Sàn nhà được trải cái thảm kì cục, và có một cái tivi cũ đặt cạnh chiếc bàn dựa vào bức tường đối diện.
Chiếc giường này nằm sẽ khá đau lưng, cô đoán thế khi ngồi ở góc giường, nhìn ra cửa sổ ngắm quang cảnh trung tâm thành phố Copenhagen. Cô tự hỏi liệu Harry có nhìn ra khung cảnh này không.
Máy điều hòa kêu ù ù dưới cửa sổ, kêu ồn ào và không có tác dụng gì khác. Nó không thể hoạt động bình thường được – căn phòng ấm hơn bên ngoài, ngột ngạt, không khí đặc quánh trong cổ họng cô.
Đối với bất kỳ ai khác, căn phòng này chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng đối với Hermione, căn phòng này – trong lúc này – rất quan trọng.
Đó là căn phòng Harry đã ở khi cậu ấy đến Đan Mạch thăm Freja. Họ đã chắc chắn về điều đó. Draco đã đánh lạc hướng người tiếp tân lớn tuổi ở quầy lễ tân trong khi Hermione lật sổ thu chi cho đến khi cô tìm thấy Vernon Dudley, kiểm tra số phòng bên cạnh tên của cậu ấy.
Họ đã nhanh chóng tìm kiếm manh mối khi họ bước vào, nhưng Hermione biết rõ là họ chẳng thể tìm được gì ngay khi dùng Khoá Cảng đến đây. Chuyến thăm khách sạn này chỉ là để đề phòng; để đảm bảo rằng họ không vô tình bỏ lỡ bất cứ điều gì, hoặc rời khỏi Đan Mạch mà không vướng bận bất cứ điều gì.
Không có gì trong phòng cho thấy Harry đã từng ở đó. Nhưng, bằng cách nào đó – và có lẽ đó là tất cả trong đầu cô – khoảnh khắc cô ngồi xuống giường, cô thề rằng cô có thể cảm nhận được cậu ấy đã ở đây.
Cô có thể hình dung cậu ấy, thức dậy với mái tóc dựng đứng hết cả lên, đeo kính vào và nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố mà cậu ấy hy vọng sẽ mang lại câu trả lời cho mình.
Cô tự hỏi cậu ấy đang cảm thấy gì – liệu cậu ấy có cô đơn, mệt mỏi, hy vọng, lo lắng không.
Căn phòng giúp cô dễ dàng hình dung ra cậu ấy, nhưng không dễ dàng để hình dung những gì cậu ấy làm.
Tất cả những gì cô biết là cô đau khổ vì cậu ấy; ước ao rằng, dù cậu ấy đang làm gì, cậu ấy cũng đưa cô theo cùng. Hoặc Ron. Hoặc Ginny, hoặc Luna, hoặc Neville. Bất cứ ai. Bất cứ ai, để cậu ấy không phải một mình lâu như vậy.
Ý nghĩ đó khiến lồng ngực cô trĩu nặng nỗi buồn. Đối phó với hậu quả của chiến tranh đã đủ khó khăn, ngay cả khi có sự hỗ trợ của những người cô yêu quý. Vẫn còn những ngày thật khó để đứng dậy, thật khó để mở mí mắt và đối mặt với một thế giới không có quá nhiều người mà cô quan tâm – một thế giới vẫn còn tổn thương và chậm lành.
Cô tự hỏi không biết một mình Harry đã phải vật lộn với tất cả mọi thứ như thế nào. Rời đi mà không ai giúp, không nhìn Hogwarts được xây dựng lại hay tham dự đám tang của thầy Remus, hay khóc ở Hang Sóc cho đến khi cạn kiệt nước mắt cùng nhau, nỗi đau của họ phần nào nhẹ đi khi họ có thể chia sẻ gánh nặng với nhau .
Harry đã không nhận được bất kỳ thứ gì trong số đó. Và trái tim cô tan nát khi hình dung cậu ấy ở một mình trong nhiều năm sau chiến tranh, thậm chí không thể thở nổi; than khóc cùng họ, khóc cùng họ, ăn mừng cùng họ.
Harry xứng đáng có một kết thúc có hậu. Thay vào đó, cậu ấy đã ở đây một năm trước, ngủ dưới tấm chăn mỏng này, lắng nghe tiếng còi xe và tiếng ồn bên ngoài.
Họ đang rất gần rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa cậu ấy hơn bao giờ hết.
Những giọt nước mắt ấm rơi trên má cô, mặn chát khi chúng chạm vào khóe miệng cô. Ngực cô đau nhói và thở hổn hển, run rẩy khi cô cố gắng ngừng khóc.
Cô nhớ cậu ấy. Bằng cách không thể nào bỏ qua được, nỗi đau chết chóc đó luôn trở lại.
Một tiếng nức nở lặng lẽ thoát ra khỏi môi cô, một giọt nước mắt rơi xuống đùi cô, để lại một vệt nhỏ ướt trên quần.
Cánh cửa phòng mở ra sau lưng cô và cô vội vàng lau nước mắt, sụt sịt và ngồi thẳng dậy trên mép giường.
"Này Granger, chúng ta đi được chưa? Không có gì ở đây cả, tôi muốn về và..."
Hắn khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, đôi mắt sưng húp và đôi má ửng đỏ, mọi nỗ lực che giấu cảm xúc của cô đều bất thành.
Cánh cửa đóng lại sau lưng khi hắn bước vào, và đây là lần đầu tiên trong đời cô nghĩ rằng mình từng thấy hắn có vẻ không chắc chắn như vậy.
Má cô ửng hồng, xấu hổ vì bị hắn bắt gặp cô như thế này; khóc cho một bóng ma, một cái bóng của người bạn của cô bằng cách nào đó ám ảnh căn phòng này.
"Có chuyện gì... chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng hắn đều đều nhưng hắn quan sát cô thật kỹ, cố gắng giữ vẻ mặt bất cần thường thấy của mình.
"Tôi xin lỗi," cô sụt sịt, lau giọt nước mắt đang rơi từ khóe mắt. "Tôi – chuyện này thật ngớ ngẩn. Tôi chỉ là ngớ ngẩn một chút. Chúng ta nên đi thôi."
Đôi mắt của Draco dán chặt vào cô, quai hàm hắn hoạt động, lông mày nhíu lại suy nghĩ. Cô có thể nói rằng hắn hơi lúng túng không biết phải làm gì – không hoàn toàn khó chịu, nhưng rõ ràng là không chắc chắn.
Cô đợi hắn trêu chọc cô. Hắn luôn kiểm soát cảm xúc của mình với khả năng kiểm soát đáng ghen tị đến mức đôi khi cô tự hỏi làm thế nào hắn làm được điều đó. Cô đợi hắn quay người rời khỏi phòng, để cô tự trấn tĩnh lại mình và rồi gặp hắn ở bên ngoài.
Cô không mong đợi cảm thấy chiếc giường lún xuống bên cạnh khi hắn ngồi xuống, không chạm vào cô, nhưng vẫn ở đó, một sự hiện diện ấm áp nơi cô đã trở nên lạnh giá.
Cô không nghĩ rằng cô có thể nhìn hắn. Không muốn hắn nhìn thấy thêm bất kỳ tổn thương nào mà cô đã thể hiện cho hắn thấy ngày hôm nay. Vì vậy, cô quay mặt đi khỏi hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt phía trên các tòa nhà và quan sát một người phụ nữ đang dắt chó đi dọc vỉa hè.
Cô nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Draco bên cạnh, cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể hắn, ước gì điều hòa hoạt động tốt hơn.
"Cô nhớ nó. Potter ấy."
Hắn không hỏi, hắn chỉ nói. Có niềm tin trong giọng nói của hắn, một sự thấu hiểu rõ ràng. Không phán xét. Cô nghĩ hắn đang cố gắng hết sức. Và cô không chắc làm thế nào để xử lý nó.
"Ừ," giọng cô run run, đầy cảm xúc mà cô cố gắng nuốt xuống như một thứ thuốc đắng ngắt và khó chịu. "Hơn bất cứ điều gì khác."
Cô nghe thấy tiếng móng tay của hắn chạm vào da và tự hỏi liệu hắn có đang gãi sau gáy mình không.
"Tôi... Granger, nhìn này, tôi thực sự không..." hắn hít một hơi thật nhanh, và khi cô quay lại nhìn hắn, hắn hắng giọng, các khớp ngón tay trắng bệch khi nắm chặt cây đũa phép.
Mắt hắn chuyển sang mắt cô, cố gắng truyền đạt điều mà dường như hắn không thể diễn đạt bằng lời nói.
Cô có thể nhìn thấy nó, bây giờ. Không phải là hắn không muốn cố gắng an ủi cô – mà là hắn không biết làm thế nào.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay lên mặt khi hắn thở dài với một chút thất vọng, trước khi đứng dậy khỏi giường và nhìn xuống cô.
"Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên ghé qua một tiệm bánh. Tôi nghe nói người Đan Mạch làm bánh rất ngon."
Cô khịt mũi, nâng cằm lên nhìn hắn.
"Được. Ừ, cái đó – nghe có vẻ hay đấy."
Draco gật đầu, hơi lúng túng, hất cằm về phía cửa. Cô gật đầu đáp lại, đứng dậy và nhìn xung quanh lần cuối. Draco rất kiên nhẫn với cô. Hắn chờ đợi, quan sát và khi cô nhìn xong mọi thứ, hắn đặt tay lên nắm cửa trước khi quay lại nhìn cô.
"Chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy thôi, Granger."
Cô không biết tại sao, nhưng khi những lời nói dễ dàng thoát ra khỏi môi hắn, cô tin ngay.
~~~
"Cô đang làm tôi phát điên đó."
"Anh không kiên nhẫn chút nào, Malfoy, đã có ai nói với anh điều đó chưa?"
"Chưa bao giờ, Granger. Chỉ là cô đang truyền cảm hứng cho một kiểu kích động nhất định mà phải có sức chịu đựng phi thường của con người mới có thể chịu đựng được."
Họ bị mắc kẹt trong ngôi nhà nhiều ngày, chờ đợi phản hồi cho lá thư của Draco từ Theodore Nott.
Bị mắc kẹt, vì trời mưa như trút nước mấy ngày nay, sấm sét dữ dội, khiến họ không thể đi dạo hoặc đi đến Warsaw, nơi thời tiết cũng y vậy.
Hermione buồn chán. Cô đã đọc hết từng cuốn sách trong toàn bộ ngôi nhà, và một người chỉ có thể giải trò xếp hình trong một thời gian ngắn và họ cần nghỉ ngơi. Cô đã từ bỏ việc sửa áp suất nước trên bồn rửa trong bếp, và cô đã sửa xong mái nhà bị dột đang giỏ giọt vào một cái xô trong phòng khách hàng giờ liền.
Draco có vẻ hơi bận bịu với cuốn sách viễn tưởng mà hắn đang đọc, nhưng cô biết ít nhất hắn cũng phải bồn chồn như cô. Bây giờ là tháng Bảy rồi, và họ đã ở bên nhau được gần hai tháng. Cô cảm thấy như họ dành nhiều thời gian chờ đợi hơn là hành động, và điều đó đang bắt đầu ảnh hưởng đến cô. Cô thề rằng cô cảm thấy cơ thể mình co giật vì bồn chồn. Cô cần trò chuyện – ngay cả khi phải nói chuyện với hắn.
"Tôi chỉ hỏi anh đang đọc gì thôi mà."
Mắt hắn liếc nhìn cô qua mép cuốn sách, và hắn ném cho cô một cái lườm như bão.
"Rồi điều đó có làm cô hài lòng không, Granger? Nếu tôi kể cho cô nghe những gì tôi đang đọc, liệu việc biết thông tin đó có thỏa mãn trí tò mò của cô không?"
Cô thở hắc ra, khoanh tay trước ngực.
"Bộ anh nghĩ tôi sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn chắc."
"Tôi biết cô sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn. Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của cô, kể cho cô nghe tôi đang đọc gì, tôi cũng có thể bắt đầu đọc to cuốn sách cho cô nghe."
Tò mò, cô nhướn mày nhìn hắn, mắt cô lấp lánh trước ý tưởng đó. Draco cau mày, lắc đầu với cô khi hắn nhìn vào biểu cảm của cô.
"Tôi chỉ đùa thôi, Granger. Merlin biết cô có thể thoát y với ý tưởng ai đó đọc sách cho cô nghe."
Hermione há hốc mồm xen lẫn một tiếng thở kinh ngạc.
"Gì cơ? Tôi không.. tại sao anh lại... anh đúng là đê tiện, Malfoy."
Hắn thả cuốn sách vào lòng, ngả người ra sau chiếc ghế bành với nụ cười mãn nguyện nở trên môi.
"Ôi chao, Granger. Cô đang đỏ mặt đấy à? Vậy thì chắc là tôi đúng rồi," hắn trêu chọc, nở nụ cười trong sự bối rối của cô. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ – cổ cô nóng ran, da đỏ bừng vì một chủ đề hoàn toàn bình thường, một chủ đề mà cô thường không cảm thấy xấu hổ. Thực tế là hắn đã làm cô rất bối rối khi nói điều đó.
Ron và Harry thường trêu chọc cô về những điều như này. Cô biết điều đó chẳng có gì đáng bận tâm. Chưa hết, cái sự đen tối, niềm tự hào, trong đôi mắt của Malfoy khi hắn nhìn cô lúng túng khiến cô có cảm giác trẻ hơn mười tuổi.
Cô lo lắng nhặt một sợi chỉ trên ghế sofa, nheo mắt nhìn hắn để thể hiện sự khinh thường hơn là sự bất an mà cô cảm thấy khi nhớ lại lần cuối cùng chủ đề cuộc trò chuyện của họ đã lạc hướng vào vùng lãng mạn.
"Chuyện mà làm 'tôi thoát y' hoàn toàn không phải việc của anh, Malfoy. Tôi chỉ đang cố gắng tìm cách chịu đựng được sự có mặt của anh, và không chết vì chán nản khi tôi làm việc đó."
"Ờ thì, Weasley có biết đọc không? Hay nó chỉ đơn giản là đần độn thôi? Không có gì ngạc nhiên khi cô đá nó, Granger. Nó còn không biết phát âm từ kích dục nếu nó cố gắng..."
"Tôi có thể đảm bảo với anh rằng Ron sử dụng từ rất hiệu quả," cô nói một cách châm biếm.
Draco đảo mắt, chế giễu.
"Chắc là vậy," hắn cười tự mãn. "...Greg Goyle cũng 'dùng từ rất hiệu quả'. Cậu ta có thể diễn đạt một cách hoàn hảo khi được đưa cho khay tráng miệng vào bữa tối."
Hermione bật dậy, sải bước qua bàn về phía Draco, đôi mắt hắn chợt lóe lên một nỗi sợ hãi khiến lồng ngực cô đập rộn ràng vì tự hào.
"Anh thật kinh khủng, anh có biết không? Không ai nói cho anh biết anh có cái mỏ hỗn hả?"
Khi cô đến gần hắn, nụ cười nhếch mép của Draco rộng hơn, hài lòng với một tình huống bất ngờ mà cô tạo ra.
"Rất nhiều rồi, Granger. Và tôi thậm chí không cần phải đọc sách cho họ nghe để có được..."
Cô lao xuống, chộp lấy cuốn sách trong lòng hắn, nhưng Malfoy nhanh hơn. Hắn kéo cuốn sách lên, duỗi thẳng cánh tay lên cao khi Hermione ngã người về phía trước, đầu gối của cô đè vào đùi hắn khi cô loạng choạng. Hai tay cô đặt lên thành ghế khi cô thở ra một hơi đầy quyết tâm, ném cho Draco một cái lườm giận dữ.
"Đưa tôi... xem..." cô nói, tranh giành lấy cuốn sách mà hắn chuyền từ tay này sang tay khác khi Hermione cố gắng giật lấy nó nhưng không thành công. Một trong hai đầu gối của cô tì lên chiếc ghế bên cạnh đùi hắn, cô dùng nó để đẩy mình lên trên. Với đầu gối còn lại, cô dùng hết sức chọc vào điểm sắc nhọn nhất phía trên đầu gối của hắn, khiến hắn kêu đau.
"Ow! Mẹ kiếp, Granger, đầu gối của cô xương xẩu y như vong mã..."
Cô cười toe toét, hài lòng, nghiêng người sang bên và về phía trước, cố gắng bắt lấy bàn tay của hắn khi Malfoy vươn cánh tay gần như ra sau để thoát khỏi những ngón tay đang cố bắt lấy của cô.
"Tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết anh đang đọc gì thôi mà, Malfoy, và chúng ta có thể tránh được tất cả những chuyện này..."
"Tôi thề với Salazar, Granger, nếu cô kê gối vào người..."
"Ai biểu tay của anh dài quá làm gì, nếu không tôi sẽ..."
"Tôi có thể đảm bảo với cô, tay chân của tôi đều cân đối một cách hoàn hảo..."
"...anh cứ tiếp tục nói những điều hết sức vô lý như này, tôi thề là tôi sẽ..."
"...cô là người xâm phạm không gian cá nhân của tôi!"
Bằng một động tác nhanh, Draco nắm lấy cổ tay cô, ghì chặt bàn tay còn lại của cô vào thành ghế mà vẫn giữ chặt cuốn sách của mình. Thở hổn hển, cô nghiêng đầu nhìn xuống hắn, sững sờ vì sốc khi bắt gặp đôi mắt thâm quầng của hắn. Hắn không cho cô một chút thời gian để xem xét hành động tiếp theo của cô trước khi hắn dùng đầu gối của mình để quay lại – trong một động tác nhanh, ấn tượng – để Hermione đáp xuống ghế khi Draco đẩy mình đứng lên trên cô, cuốn sách vẫn ở trên tay hắn với ngón cái đánh dấu vị trí hắn đang đọc.
Cô quan sát, lấy lại nhịp thở khi Draco đứng phía trên cô, đôi má ửng hồng, đôi vai rộng của hắn nâng lên hạ xuống khi hắn nắm lấy vai mình.
"Hài lòng chưa?" giọng hắn khàn, trầm và đầy thích thú.
Mặc dù cô mất cảnh giác để hắn trốn thoát dễ dàng như vậy, nhưng cô đã tính toán nước đi tiếp theo của mình, dựa trên thực tế là Malfoy dường như nghĩ rằng hắn đã thắng – lần đầu tiên, cô rất vui vì hắn đã đánh giá thấp cô.
Tiếp theo, cô lao vào người hắn nhanh như một con mèo, gần như là một cú vồ, và cô nhìn thấy tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt hắn khi cơ thể cô chạm vào hắn, đẩy hắn về phía sau khi cô lợi dụng tư thế không đề phòng của hắn. Họ ngã xuống sàn với một tiếng oof, Hermione đáp xuống trên người hắn khi cô nhanh chóng xoay sở để ngồi lên ngực hắn, ghì chặt khuỷu tay hắn bằng đầu gối của cô.
Biểu cảm ngạc nhiên của Draco nhanh chóng bị xóa sạch khi hắn hiểu ra tình hình, nâng hông và vặn người lại, nhấc cánh tay của mình từ dưới đầu gối của Hermione với một lực làm cô ngã sang một bên và ngã ngửa ra sau. Một cơn đau âm ỉ chạy dọc vai khi cô tiếp đất, đủ để cô nghiến chặt quai hàm khi Draco đè cô xuống sàn, ghì chặt cô xuống đất giống như cách cô đã ghì chặt hắn chỉ vài giây trước.
Hắn hít vào thở ra đều đặn, hai tay hắn nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay ấn vào da và xương khi hắn giữ cô nằm xuống. Vẻ mặt của hắn là đắc thắng, làn da hắn ửng đỏ vì gắng sức, và ngay cả khi Hermione cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn, cô đã biết hắn thắng rồi. Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực khi cô ngước nhìn hắn, mắt cô lướt theo quai hàm góc cạnh của hắn đến đôi môi nhếch mép của hắn.
Sức nặng của hắn đè lên cô không hề khó chịu; bất chấp trận đấu vật của họ, cô biết rằng hắn đang cẩn thận để không đè bẹp cô hoàn toàn. Cổ cô nóng dần lên khi cô ghi nhận áp lực của hông hắn tì vào hông cô.
"Đầu hàng chưa?" hắn nói, giọng gần như thì thầm.
Khi mạch của cô đập nhanh hơn một cách không kiểm soát, cô đảo mắt sang phía khác, nhìn qua hắn và nhìn lên trần nhà.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra nó – cái cửa sập hình vuông trên trần nhà, rất dễ thấy dưới lớp sơn trần trắng. Người nào đó cuối cùng ở trong ngôi nhà này phải đã sơn lại lớp sơn trên đó, bởi vì ngay cả tay cầm cũng được phủ một lớp sơn dày – có lẽ đã bị niêm phong.
"Cái đó là gì vậy?" cô thở ra, cố gắng đẩy Draco ra khỏi mình, giật cánh tay và trượt lưng trên tấm gỗ bên dưới.
"Có cố gắng đấy!" Draco cười khẩy, siết chặt vòng tay hơn với cô. Các đầu ngón tay cái của hắn thô ráp, sần sùi, và khi hắn lướt nhẹ một ngón tay vào phần xương trên cổ tay cô, một cơn run chạy dọc sống lưng cô.
"Không, Malfoy, tôi nghiêm túc đó," cô nghiến răng, dùng hết sức xô đẩy. "Có một cái cửa sập trên trần nhà kìa. Anh có thấy nó trước đây chưa?"
Hắn vẫn còn nghi ngờ, lông mày cau lại với nhau, môi hắn hé mở khi mắt hắn lướt qua mặt cô, nhưng cuối cùng hắn cũng nguôi ngoai, rời khỏi người cô và nhìn lên trên khi hắn vuốt thẳng chiếc áo sơ mi của mình.
Hermione cũng lồm cồm bò dậy, chỉ tay lên trên, và Draco dõi theo ánh mắt của cô đến cánh cửa trên trần nhà.
"Tôi nghĩ đó có thể là một căn gác mái," cô nói, cố gắng rũ bỏ cảm giác vương vấn khi tay hắn giữ cô; của những ngón tay hắn, hông hắn ấn vào cô, hơi ấm của chúng thấm vào da cô.
Draco nhìn trần nhà một lúc và trước khi cô có thể tự mình làm điều đó, hắn đã triệu hồi một cái ghế từ bếp đến, trèo lên nó và kiểm tra cửa.
"Nó có bị niêm phong không?"
Draco lướt ngón tay cái dọc theo đường nối của cánh cửa, đẩy móng tay của mình vào khi lớp sơn trắng rơi xuống sàn nhà.
"Tôi không nghĩ vậy. Chỉ có lớp sơn thôi."
Draco không mất nhiều thời gian để lau sạch vết sơn còn lại bằng đũa phép của mình, và sau đó Hermione đẩy hắn ra khỏi ghế, kéo tay nắm khi cánh cửa mở ra với một tiếng cọt kẹt ồn ào đầy đe dọa.
"Đồ khó chịu," Draco lầm bầm khi cô chiếm cái ghế, giật mạnh thứ có vẻ là một cái thang gấp mục nát dẫn lên bất cứ không gian bí ẩn nào đang chờ đợi họ. Cô đẩy chiếc ghế ra xa, giật mạnh thêm một lần nữa khi chiếc thang rên rỉ chịu khuất phục. Cái thang gỗ mở ra, dài xuống cho đến khi nó chạm sàn.
"Có vẻ an toàn đấy," Draco cau có mỉa mai, đi vòng quanh cái thang như thể đang đánh giá tính toàn vẹn về cấu trúc của nó. Hắn đặt lòng bàn tay vào một bậc thang thấp, lắc nhẹ rồi ngước nhìn Hermione.
"Phụ nữ trước, Granger."
Cô nhướn mày với hắn nhưng không tranh cãi.
Gỗ khẽ rên rỉ dưới sức nặng của cô khi Hermione đặt chân lên bậc thang đầu tiên, nhìn lên năm bậc còn lại và cầu xin chúng giữ lấy cô. Cẩn thận, cô chuyển sang bậc thứ hai, nắm chặt cái thang bằng những đốt ngón tay trắng bệch. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của Draco sau lưng mình, lòng bàn tay hắn giữ vững cái thang ở hai bên chân cô.
Cô lên thêm một, hai bậc nữa. bậc thang thứ hai từ trên xuống bị gãy. Khi cô đặt trọng lượng của mình lên nó, tấm gỗ gãy với một tiếng rắc, và cô ngã xuống.
Cô được giải cứu nhờ một bàn tay ấm áp đỡ lấy eo cô – một phản ứng nhanh như chớp của Draco đã giúp cô không bị đập cằm vào bậc thang tiếp theo. Những ngón tay ấm áp tình cờ trượt xuống dưới lớp vải áo phông của cô khi cô ngã xuống, chìm vào làn da ở hông cô, ngay phía trên cạp quần khi hắn đỡ lấy cô.
Cô tập trung vào các ngón tay ở thắt lưng đến nỗi phải mất một lúc cô mới nhận ra bàn tay kia của hắn đang nắm chặt phía sau đùi cô ngay dưới mông, đỡ phần lớn trọng lượng của cô. Ngón tay cái của hắn đặt trên phần trong của đùi cô, những ngón tay dài đến mức chúng gần như chạm vào phía trước đầu gối cô.
Hơi nóng bùng lên trong bụng cô, khắp má và ngực khi Draco giữ cô ổn định, giữ thật chặt, những ngón tay của hắn vạch rõ làn da ở hông và vải quần của cô.
Nhịp tim của cô ở khắp mọi nơi; mọi nơi.
"Ổn không?" hắn thở ra.
Cô hít một hơi run run, mắt nhắm nghiền khi Draco hạ cô xuống để đặt chân lên bậc thang cao nhất còn lại.
"Ổn," cô đáp, mím môi khi Draco nới lỏng tay, những ngón tay hắn giờ nhẹ như lông tơ trên da cô.
Cô đếm hai, ba, bốn nhịp tim của mình, và hắn rút tay ra, rồi hắng giọng đằng sau cô. Cuối cùng khi cô lên đến đỉnh của cái thang, nhìn vào bóng tối, cô nhìn quanh không gian chật chội mà không thực sự nhìn thấy gì.
Cô cố gắng hết sức để tập trung lại. Chống lại sự dằn vặt dữ dội trong tâm trí cô, cố gắng loại bỏ nguồn năng lượng tích điện mà sự đụng chạm của Draco đã tạo ra bên trong cô và trong không khí xung quanh họ.
Cô có cảm giác như mình bị ném xuống vùng nước sâu đầy sóng gió, bị cuốn vào một dòng nước xoáy dữ dội, vùng vẫy dưới những con sóng và ngoi lên trong không khí một cách choáng váng và mất phương hướng.
Và có cảm giác như hắn là người kéo cô xuống và kéo cô ra, tất cả cùng một lúc. Đánh cắp hơi thở của cô và trả lại nó với một cú đấm.
"Có thấy gì không?"
Giọng Draco vang lên, khích lệ nỗ lực tập trung của cô.
Cô thì thầm một tiếng 'Lumos' yếu ớt để thắp sáng cây đũa phép của mình, nheo mắt nhìn xung quanh khi những cái bóng trở nên cụ thể hơn dưới ánh sáng xanh.
Căn phòng nhỏ, được trang trí bằng mạng nhện và một lớp bụi dày đặc. Nó thực sự chẳng khác gì một không gian chứa đồ, một vài chiếc hộp đã đổ chất đống xếp chồng lên nhau. Có một cái thùng nhỏ đựng vài dụng cụ làm vườn rỉ sét, một cái khác bị đổ nghiêng, trống rỗng.
Có một viên kim cương trong đống đổ nát đó.
Draco giúp cô đưa thiết bị đó xuống, đặt nó xuống trước khi chộp lấy cái hộp còn lại khi Hermione cẩn thận trèo xuống, đẩy thang lên và đóng cửa lại.
Họ nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây, Hermione ngưỡng mộ và Draco chăm chú kiểm tra.
"Đó là máy nghe nhạc. Muggle. Giống như một chiếc máy hát vậy," cô nói với hắn sau một lúc, phủi bụi trên tay vào quần. "Còn đó là đĩa than."
Cô bước tới, cầm lấy một chiếc đĩa tròn đầy bụi và thổi vào nó để làm sạch.
Trong vòng vài phút, cô đã làm cho nó hoạt động, tiếng rock nhẹ nhàng của Muggle vang lên từ những chiếc loa mờ. Ba mẹ cô có một bộ sưu tập trước khi cô tẩy não họ.
"Xuất sắc, Granger," Draco dài giọng "có cái giúp cho cô ồn ào hơn bình thường rồi đó."
Với đôi lông mày nhướng cao, đôi môi nhếch lên hài lòng, hắn lắc lắc cuốn sách trên tay để ra hiệu ý định tiếp tục những gì đang làm trước khi họ lạc vào... bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
Khi hắn biến mất lên lầu, Hermione nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại và để đĩa nhạc phát cho đến khi kim nhấc lên – cố gắng nhưng không thể rời tâm trí khỏi Draco Malfoy.
~~~
Ký ức đến với cô, sắc nét và trong sáng, trong một giấc mơ.
"Bồ nghĩ sao, Hermione," Harry hỏi từ bên cạnh cô, khoanh tay sau đầu thì nói vào làn gió. "con gái có thích những thứ như thế không?"
Bây giờ là năm thứ năm, mùa thu, và vẫn còn đủ ấm để hầu hết học sinh dành thời gian rảnh rỗi ở bên ngoài; nằm dài trên bãi cỏ hoặc bên hồ hoặc nhúng chân vào nước lạnh mát và nới lỏng cà vạt.
Cô, Harry và Ron đã cởi áo choàng bên ngoài, nằm cạnh nhau dưới ánh nắng gần một cây sồi cao. Họ đang quan sát Neville, Dean và Seamus cố gắng té nước vào nhau ở rìa hồ, con mực khổng lồ thỉnh thoảng lại xuất hiện ở đằng xa.
Gần một nửa học sinh cùng khoá cũng đang ở bên ngoài – Hermione có thể nhìn thấy Crabbe và Goyle đi ngang qua một lùm cây nhỏ đang cười đùa về điều gì đó trong khi Draco Malfoy và Pansy Parkinson tán tỉnh nhau trên một tấm chăn gần đó.
Mặc dù thực tế là Cho Chang dường như vẫn còn thương tiếc cho cái chết của Cedric Diggory, nhưng tình cảm của Harry dành cho cô ấy ngày càng rõ ràng hơn kể từ đầu năm học.
Hermione đang bắt đầu cuộc trò chuyện của họ về những lời khen thích hợp nhưng thu hút sự chú ý, cố gắng tự nhắc nhở mình rằng ở độ tuổi này, các chàng trai thường không biết gì về những thứ kiểu như vậy, và cô có lẽ phải chịu đựng sự ngốc nghếch của họ ít nhất vài năm nữa.
"Sai lầm đầu tiên của bồ là giả định rằng tất cả các cô gái đều giống nhau," Hermione nói, chống khuỷu tay lên và liếc nhìn người bạn thân nhất của mình. Tóc cậu vẫn rối bù như mọi khi, ngắn hơn năm ngoái nhưng vẫn bù xù.
"...ví dụ nha, mình không nghĩ Ginny sẽ đánh giá cao việc nghe danh sách các đặc điểm ngoại hình mà bồ thích ở em ấy. Nhưng ai nói Cho không thích chứ? Bồ chỉ cần tìm hiểu cô ấy nhiều hơn, để tìm ra những gì cô ấy thích."
"Này," Ron cau mày, xuất hiện bên cạnh cô. Đôi má ửng hồng vì nắng. "...bồ có cần phải đưa em gái mình vào chuyện này không, Hermione? Dù sao thì Harry cũng không có khả năng nào để hẹn hò với Ginny đâu."
Harry xua đi cái nhìn kỳ lạ trong mắt mình, đẩy mình lên cao để ngang tầm với Hermione và Ron. Cậu dùng một ngón tay để đẩy gọng kính lên sống mũi.
"Mình đã cố," Harry thở ra, phớt lờ Ron. "...nhưng cô ấy trông rất...buồn. Buồn mọi lúc. Mình không biết nên nói gì với cô ấy."
"Dễ thôi," Hermione tuyên bố, nhún vai. "Hai người chỉ cần nói về những điểm chung của nhau thôi. Về lớp học. Quidditch. Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã trở nên khủng khiếp như thế nào kể từ khi Umbridge đảm nhận vị trí Giáo sư."
"Nghe hấp dẫn đấy, Hermione," Ron trêu chọc. "Harry muốn tán tỉnh cô ấy chứ không phải ru ngủ cô ấy đâu."
Cô miễn cưỡng đập Ron bằng cuốn sách của mình, đảo mắt.
"Ý mình chỉ là bắt đầu đơn giản thôi. Nếu thích hợp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn từ đó. Mình không nghĩ Harry nên bắt đầu cuộc trò chuyện với cô ấy bằng cách nói với cô ấy rằng đôi mắt cô ấy lấp lánh như mặt trời, mà rõ ràng cô ấy còn yêu Cedric chỉ vài tháng trước."
Ron nhăn mũi chán chường.
"Bồ nghĩ cô ấy yêu anh ấy à?"
Harry cứng người bên cạnh cô và Hermione vỗ nhẹ vào đầu gối cậu để an ủi.
"Mình không chắc," cô trả lời, thành thật và trầm ngâm. "Có lẽ thôi. Cô ấy đau lòng đến mức mình không thể tưởng tượng được cảm xúc của cô ấy là gì khác ngoài mạnh mẽ. Nên đó là lý do tại sao Harry cần phải làm mọi thứ chậm lại."
Harry thở ra một hơi bực bội, nhặt cỏ bên cạnh. Cậu lôi một nhúm cỏ ra khỏi mặt đất, lăn nó giữa các ngón tay.
"Nghe ghê quá," Ron tiếp tục, nhìn ra hồ. "Nếu tình yêu có thể khiến bồ cảm thấy như vậy, thì mình không hiểu tại sao mọi người lại khao khát nó đến thế."
Bụng cô chùng xuống trước lời nói của cậu. Ngay cả sau thảm hoạ Dạ Vũ Giáng Sinh năm ngoái, Ron hầu như vẫn không để ý đến sự căng thẳng giữa họ. Hermione miễn cưỡng đối mặt với nó, để biến cảm xúc của mình thành hành động, nhưng ít nhất thì cô cũng không thờ ơ với nó như vẻ bề ngoài của Ron. Có những ngày, cậu ấy cảm thấy mình như một kẻ lạc lối; nhưng có những ngày khác, thì không như vậy. Đó là sự tra tấn.
"Mình nghĩ đó là một phần của sự hấp dẫn, phải không?" cô hỏi, quay sang nhìn cậu. Ở phía bên kia của cô, Harry nằm phịch xuống chiếc áo choàng của mình, hướng mắt lên những đám mây.
"...Đó là điều mà mọi người đều muốn. Thứ tình yêu bồ đọc trong sách. Một tình yêu có vẻ bi thảm."
Ron vẫn trông có vẻ không chắc chắn, mặt cậu nhăn lại như khi cậu không hiểu điều gì đó. Hermione rời mắt khỏi cậu, nhìn lướt qua khoảng sân, nhìn những người bạn đồng trang lứa khi cô cố gắng diễn đạt từ ngữ của mình.
"...Khi bồ yêu ai đó nhiều đến mức bồ nghĩ rằng trái tim mình có thể thực sự tan vỡ vì điều đó."
Ánh mắt của cô dán vào Draco và Pansy, và cô quan sát với sự tò mò khi Draco nắm lấy mái tóc ngắn của Pansy, kéo đầu cô ra sau và nhếch mép cười với vẻ thích thú trong khi Pansy khúc khích phản đối nửa vời.
Harry quay đầu nhìn cô, nhíu mày.
"Nghe có vẻ... ngược quá. Đau đớn nữa," cậu nói, nhìn Hermione một lúc như thể cô bị điên.
"Bồ không nghĩ tình yêu là đau khổ sao? Theo một cách đáng kinh ngạc, khủng khiếp thì sao?" Cô tiếp tục, không hề bối rối trước sự non nớt rõ ràng của Ron và Harry. Ron ngả người ra sau, mở to mắt nhìn Harry sau lưng Hermione.
"Mình nghĩ mọi thứ bồ đang nói đều mâu thuẫn," Harry nói.
"Mình nghĩ những gì bồ ấy nói chẳng có ý nghĩa gì cả." Ron nói.
"Mình nghĩ hai bồ không có trí tưởng tượng," cô thở dài. Ron lầm bầm điều gì đó mà chỉ Harry nghe được, nụ cười lan rộng trên môi của cả hai.
Cô đảo mắt, nhìn Draco và Pansy lần cuối và thấy hắn đặt một nụ hôn nhanh lên bờ vai trần của cô ta. Cô thở ra một hơi bực tức, lại ngã người xuống bên cạnh hai người bạn thân nhất của mình và mở cuốn sách của mình ra đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro