Chapter 10: Ten
Hóa ra, việc tìm kiếm một cuốn sách cổ về Nghi lễ máu khó hơn nhiều so với Hermione nghĩ. Cô và Draco dành cả ngày chôn vùi trong đống sách, gửi thư cho Dean để yêu cầu thêm, và cuối cùng chẳng tìm thấy gì trong đó. Hai người họ đọc hàng trăm cuốn sách mỗi tuần, dịch các phương ngữ nước ngoài cho đến khi các chữ cái và ký hiệu tự xáo trộn trên trang giấy; lơ lửng khỏi tờ giấy da, các nguyên âm và phụ âm nhảy múa trong đôi mắt mà họ khó có thể mở.
Hermione biết rằng nếu nghi thức mà anh em nhà Peverell sử dụng thực sự là ma thuật hắc ám cổ xưa, thì cuốn sách sẽ vô cùng khó tìm.
Các tập sách bị hạn chế hầu như không bao giờ được công chúng tiếp cận dễ dàng và vị trí của chúng thường không được quảng cáo rộng rãi. Chúng thường được chuyển từ nơi này sang nơi khác mà không có giấy tờ hoặc đã trở thành một phần của bộ sưu tập tư nhân thuộc sở hữu của các phù thuỷ giàu có với sở thích sưu tầm những đồ vật lừng lẫy. Cuốn sách có thể ở bất cứ đâu trên thế giới – hoặc tệ hơn, nó có thể đã bị thất lạc hoặc bị phá hủy từ nhiều thế kỷ trước. Hermione chỉ có thể tự hỏi liệu Harry đã tìm thấy nghi lễ hay chưa, hay giống như họ, cậu ấy vẫn đang tìm kiếm.
Cô cũng không thể ngừng nghĩ về việc phát hiện ra Macnair Con và tự hỏi gã có thể làm gì ở Đan Mạch. Sự xuất hiện của gã đã đặt ra nhiều câu hỏi chưa được giải đáp hơn, khiến Hermione và Draco tự hỏi liệu gã có đang tìm kiếm thứ giống như họ đang tìm không, hay đó chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ. Điều đó khiến cô lo lắng, nhưng cô không thể làm gì nhiều với nó – vì vậy cô gạt chủ đề đó qua một bên.
Những ngày của tháng Sáu trôi qua nhanh chóng, thời tiết ở Ba Lan mỗi ngày một ấm dần lên cho đến khi cuối cùng, Hermione phải đặt bùa hạ nhiệt lên phòng làm việc. Cô đã buộc những lọn tóc xoăn của mình thành một búi trên đỉnh đầu để giữ cho tóc không vướng vào mặt khi đọc, cổ và vai của cô mát mẻ khi không có lớp tóc dày bao quanh.
Cô và Draco dành cả ngày để nghiên cứu, bắt đầu sau bữa sáng và chỉ dừng lại để ăn trưa trước khi kết thúc một ngày với thời gian rảnh rỗi sau bữa tối. Hermione tiếp tục nấu thêm thức ăn cho Draco, điều mà cuối cùng hắn đã từ bỏ việc phản đối – rất có thể là do quá mệt mỏi khi dành cả ngày để đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Năng lượng của họ cạn kiệt nhanh chóng, khiến họ mệt mỏi vào buổi tối, tìm kiếm sự cô độc trong phòng ngủ của mình sau khi bữa tối đã được dọn dẹp.
Nhưng sự mệt mỏi của họ không thể dập tắt những cuộc tranh luận đang tiếp diễn, mặc dù thực tế là cả hai đã trở nên quen thuộc với nhau một cách kỳ lạ. Làm việc gần như suốt ngày đêm ở khoảng cách gần như vậy khiến cả hai đều cảm thấy bất an; Hermione muốn có bạn, muốn có cuộc trò chuyện kích thích mà cô sẽ cố gắng khơi ra từ Draco thường xuyên nhất có thể. Cô thích chọn những chủ đề mà cô biết rằng họ bất đồng ý kiến, dựa trên thực tế là hắn sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện nếu hắn có thể tranh luận với cô. Mặc dù vậy, có những ngày hắn thấy mệt mỏi với "sự lảm nhảm không ngừng" của cô và hắn sẽ quyết định đi dạo.
Những lúc khác, họ sẽ thay phiên nhau xuất hiện trong thị trấn chỉ để ra khỏi nhà, nếu chỉ trong một hoặc hai giờ. Hermione dành thời gian này ở quán cà phê hoặc hiệu sách, khám phá thành phố Warsaw và các di tích lịch sử của nó trước khi trở về Trụ Sở với tâm trạng sảng khoái và sẵn sàng tiếp tục nghiên cứu thêm.
Draco thích ra ngoài vào ban đêm hơn. Ở đâu thì Hermione không chắc, nhưng cô không nghĩ đó là việc của mình để hỏi. Hắn luôn quay lại sau vài giờ, đều đặn và đúng giờ như một chiếc đồng hồ, mặc dù thường là lúc cô đã ngủ rồi. Vài lần gần đây nhất khi Draco rời đi, cô thức dậy khi nghe thấy tiếng hắn trở về thì mới biết đã qua nửa đêm.
Tối nay, hắn đi lâu hơn bình thường. Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng. Cơn mất ngủ đã khiến cô thức muộn hơn mình muốn, và Hermione – làm cô rất mất tinh thần – hơi lo lắng cho hắn. Thực sự hoang mang, đặc biệt là sau cuộc chạm trán gần đây của họ với một Tử thần Thực tử con.
Cô đi hết chiều dài của phòng khách đến nhà bếp và nhìn ra ngoài cửa sổ để nhìn vào khoảng đất trống, như thể chỉ cần nhìn thôi là cô có thể gọi hắn về. Cô đang làm bản thân bận rộn với trò xếp hình của mình, uống hết tách trà yêu thích vào ban đêm như thể đó là Thuốc Ngủ Không Mơ, thứ mà cô đã tránh dùng cho đến khi thực sự cần thiết.
Thật buồn cười, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào cho hầu hết các khía cạnh của hành trình điều tra này nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra một hệ thống để liên lạc với nhau nếu họ bị tách ra.
Cô có một nửa ý định độn thổ đến Warsaw để kiếm hắn, nhưng đã muộn và thành phố quá lớn để cô có nhiều may mắn tìm kiếm một mình. Bên cạnh đó, Draco có thể sẽ giết cô nếu cô đến tìm hắn – cô biết hắn sẽ khó chịu, và họ sẽ kết thúc bằng một cuộc tranh cãi về việc Hermione cần phải "dẹp bỏ thôi thúc muốn đến giải cứu mọi người và mọi thứ."
Cô vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn, cô nhếch mép mỉm cười với cách cô đã tự huấn luyện bản thân dự đoán những cuộc cãi vã của họ trong đầu – biết chính xác những gì Draco sẽ nói và hắn sẽ nói như thế nào. Bằng cái giọng càu nhàu mà hắn thích dùng, ở một tông giọng trầm mà nghe thật dễ chịu. Mặc dù vậy, bằng cách nào đó, hắn luôn xoay sở để khiến cô mất cảnh giác.
Sau khi nốc cạn bốn cốc trà mà cô đã uống hơn một tiếng rưỡi qua, cô rửa tay dưới vòi nước lạnh trong bồn rửa, mắt cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương phía trên bồn rửa.
Đã lâu rồi kể từ khi cô thực sự nhìn lại bản thân mình. Cô tìm kiếm tất cả các bộ phận trên khuôn mặt từng quen thuộc với cô; những nốt tàn nhang trên mũi, đôi mắt nâu mệt mỏi. Cô quan sát đường cong nổi bật của đôi môi, màu hồng của chúng, cái cằm mà cô thường được nói giống hệt Mẹ cô.
Cô nhìn những lọn tóc xõa ra từ nút thắt trên đỉnh đầu.
Cô nhìn tất cả, và, lần đầu tiên, tự hỏi liệu đây có phải là điều mà Draco thấy khi hắn nhìn cô không.
Cô dùng ngón tay cái lướt trên những đường xương quai xanh và tự hỏi liệu chúng có nữ tính như cách cô nghĩ hay không. Cô nhìn vào ngực của mình. Cô nhìn vào vai và cổ của mình, mà cô luôn cảm thấy quá dài.
Cô tự hỏi liệu Draco có bao giờ thực sự nhìn cô như cách cô đang nhìn chính mình bây giờ chưa; liệu hắn để ý những đặc điểm riêng lẻ, hoặc chỉ nhìn thấy tổng thể.
Cô nghĩ rằng khi bạn bắt đầu hiểu một người – để thực sự chú ý đến họ – bạn bắt đầu nhận ra từng phần, từng khía cạnh tạo nên tổng thể của họ. Họ sẽ trở nên sắc nét hơn theo cách này.
Mọi người đều bắt đầu từ những điều nhẹ nhàng, như thể trong một giấc mơ, một hình hài hòa quyện với nhau không có góc cạnh thực; như tô màu nước.
Khi bạn làm quen với họ, các phần của họ sẽ trở nên rõ ràng hơn. Bạn bắt đầu thấy họ được tạo nên từ những gì. Cằm khỏe, môi mỏng, mũi giống như tượng thần Hy Lạp; một quả táo adam giống như một hòn đá sắc nhọn nhấp nhô trong cổ họng hắn, cơ bắp chạy từ sau tai xuống cổ hắn, đến tận xương đòn; bàn tay, ngón tay dài, móng tay ngắn, các đường tĩnh mạch, gân căng như dây đàn dưới da.
Những chi tiết tốt hơn cả hình ảnh tổng thể bởi vì chúng tạo nên một người thực sự. Chúng trở thành một cái gì đó vật chất, một cái gì đó hữu hình, chứ không phải là ý tưởng mơ hồ trong đầu bạn.
Mọi người bắt đầu nhẹ nhàng, và tô lên những màu đen và trắng.
Chú ý, nhận thức, làm cho chúng có màu sắc phong phú; bằng những đường nét rõ ràng, sắc nét mà bạn không thể hòa trộn với nhau theo cách bất cẩn giống như cách bạn đã hình dung về họ trước đây. Giống như vặn to hết cỡ âm thanh và nghe từng nốt nhạc, chứ không phải là sự hòa âm lộn xộn của các hợp âm.
Cô lướt một ngón tay trên môi, hơi tách chúng ra khi ngón tay cái kéo môi dưới xuống. Cô lần theo đường cong tròn của quai hàm về phía tai, kéo một lọn tóc xoã qua bên cạnh. Cô nhìn vào từng phần của mình và cô cố gắng hình dung chúng từ đôi mắt của hắn.
Cô không lo lắng về những gì hắn nghĩ – chỉ băn khoăn về những gì hắn chú ý.
Một sự tò mò đột ngột bùng cháy trong cô; một nỗi nhớ da diết, nhận ra rằng đã bao lâu rồi cô không được chạm vào. Những ngón tay của cô rơi xuống, xuống, xuống, đến xương sườn và dưới lớp áo của cô đến bầu ngực ấm áp của cô. Ngón tay cái của cô rơi xuống đầu ngực và cô hít vào một hơi thở gấp gáp, lặng lẽ khi nó trở nên cứng lại dưới những ngón tay lạnh giá của cô. Cô lướt qua nó một lần nữa, cổ và bụng cô nổi da gà, cô cảm thấy nhẹ như lông khi di chuyển sang bầu ngực bên kia.
Ngực cô phập phồng theo từng hơi thở, lòng bàn tay, những ngón tay nhảy múa trên da thịt mềm mại.
Cô nhắm mắt lại. Cảm thấy lực hút, đau, nghĩ về những ngón tay khác ngoài ngón tay của mình: bàn tay, ngón tay dài, móng tay ngắn.
Cô không dám đi xuống thấp hơn, cô quyết định đặt một ranh giới. Một vệt xám phía sau mi mắt cô, một chút xanh băng, rồi trắng sáng. Cô không cho phép mình nghĩ về ý nghĩa của nó. Đầu ngực căng cứng của cô cọ vào vải áo, và cô ngả đầu ra sau khi đặt trọng lượng của ngực vào một lòng bàn tay.
Tiếng kính vỡ chói tai khiến cô giật nảy mình – cô rút tay ra khỏi áo, lắc đầu khi mở mắt ra và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Má cô ửng hồng, đồng tử mở to, và cô nhanh chóng tự trách mình vì đã hành động quá ngu ngốc, quá phóng đãng, trong khi lẽ ra cô phải lo lắng cho Draco, cố gắng ngủ một giấc để có thể dậy sớm tiếp tục nghiên cứu vào ngày mai.
Cô chỉnh lại áo và mở cửa, giơ đũa phép lên, hơi thở phả ra từ cổ họng. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hắn; tựa vào quầy với chiếc cốc vỡ trên tay. Sự nhẹ nhõm lại bị cuốn trôi khi cô nhìn thấy vết máu trên mặt hắn. Môi dưới của hắn bị rách và có những giọt máu đỏ tươi thấm khắp áo sơ mi trắng. Một vết bầm tím nổi lên trên một bên gò má của hắn và áo sơ mi của hắn đã được rút ra khỏi quần.
Hermione há hốc mồm kinh ngạc, ruột cô cuộn lên với một loại lo lắng mới khi cô tìm kiếm phần còn lại của cơ thể hắn để tìm thêm dấu hiệu thương tích. Cô không tìm thấy gì khác.
Cuối cùng khi cô nhìn lại khuôn mặt hắn, mắt hắn chạm mắt cô, đờ đẫn và từ từ, một cái nhăn nhẹ trên môi hắn. Hắn trông lộn xộn – đầu tóc rối bù, áo choàng vắt lung tung trên lưng ghế, vài cúc áo sơ mi trên cùng bị bung ra.
"Malfoy, sao – anh không sao chứ?"
Đôi chân của cô di chuyển về phía hắn theo bản năng, sử dụng một câu thần chú chẩn đoán đơn giản.
"Tôi ổn," hắn nói, lườm cô khi cô tiến lại gần, mắt cô điên cuồng nhìn qua kết quả chẩn đoán.
Và hắn – ổn. Hắn chỉ bị rách môi, một vết bầm tím nhỏ trên má và một vài khớp ngón tay bị tím. Vết máu trên áo sơ mi của hắn chắc chắn đến từ cái môi bị rách của hắn, trừ khi đó là máu của người khác.
Cô tiến đến gần hắn, đẩy hắn sát vào quầy bếp hơn nữa và ngay lập tức dùng ngón tay nắm lấy cằm hắn, quay đầu hắn về phía cô bất chấp sự phản đối càu nhàu của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" cô cau mày, kiểm tra môi hắn với con mắt phân tích. Hắn bật ra một tiếng thở gắt khó chịu và Hermione ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, nhăn mũi khi Draco cố gắng kéo cằm hắn ra khỏi tay cô.
"Anh say à?"
Cô nhìn lên và thấy mắt hắn đang nhìn cô, hắn nhìn xuống mũi khi hắn nắm lấy cổ tay cô và kéo tay cô ra khỏi mặt hắn.
"Tôi không say, Granger. Tôi chỉ uống một ít thôi. Không phải là phạm tội gì cả."
Hắn bước ra xa khỏi cô, ném cái cốc vỡ vào thùng rác khi Hermione vẫn quan sát hắn.
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Draco quay lại với cô, cười toe toét, và bước vài bước trở lại chỗ cô đứng.
"Lo cho sức khỏe của tôi à, Granger? Dễ đoán thật đó."
"Ôi thôi đi, Malfoy. Liệu tôi có muốn biết anh đã làm gì trong những cuộc thám hiểm đêm muộn ở Warsaw không nhỉ? Anh biết là anh không thể chấp nhận rủi ro như thế này mà..."
Quay lưng lại với cô, Draco mở một cánh cửa tủ và thò tay vào bên trong để lấy một cái cốc mới, cho cô nhìn thấy ngón tay út của hắn bị tím.
"Biến đi, Granger. Cô còn tệ hơn mẹ tôi nữa."
Hắn vặn vòi, nước nhỏ giọt vào cốc khi hắn nhìn chằm chằm xuống bồn rửa, tránh ánh nhìn xuyên thấu của cô. Hắn nhăn mặt khi đưa cốc lên môi, nuốt nước bọt khi nước lạnh chạm vào vết thương hở, một chút máu còn lại trên vành cốc khi hắn đặt cốc xuống.
"Ít nhất thì anh cũng nên ngồi xuống để tôi chữa lành vết thương, được không?" cô túc giục, kéo một cái ghế ra khỏi bàn và nghiêng đầu ra hiệu về phía nó.
Draco lườm cô, càu nhàu trước khi nuốt nốt chỗ nước còn lại.
Hắn ngập ngừng một lúc, nhìn Hermione đầy thách thức và cái ghế trống bên cạnh cô khi cơ hàm hắn làm việc thêm giờ để suy ngẫm.
"Anh thật bướng bỉnh."
"Cô thật cố chấp."
"Tôi đang cố giúp anh thôi," cô nghiến răng, trở nên mất kiên nhẫn.
"Vậy thì cô có thể thử trở nên bớt khốn nạn hơn đi," hắn càu nhàu, hai cánh mũi phập phồng khi đặt cốc xuống và sải bước đến cái ghế, ngồi phịch xuống với vẻ cam chịu hoàn toàn miễn cưỡng. Hermione đảo mắt, bước đến trước mặt hắn và dùng lòng bàn tay đẩy lưng hắn vào ghế.
Hắn nhìn cô khi cô nâng hàm hắn lên lần nữa, ấn ngón tay cái vào cằm hắn để kéo môi dưới của hắn ra khỏi môi trên. Bất chấp cái nhìn đầy sát khí của hắn, cô tránh ánh mắt của hắn, thay vào đó tập trung vào việc làm biến mất vết máu trên mặt và quần áo của hắn rồi bắt đầu câu thần chú chữa lành môi cho hắn.
"Buổi tối có vui không?" cô hỏi, lấp đầy sự im lặng căng thẳng bao trùm lấy họ. Cô phải hơi đứng giữa vào hai đầu gối của hắn để có được góc phù hợp cho câu thần chú, và Malfoy rõ ràng là cứng người vì khó chịu.
"Tôi biết cô muốn biết lắm, Granger, nhưng tôi không kể đâu," hắn nói, giọng có chút trêu chọc. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn và hắn nhướn mày, cơn giận của hắn đột nhiên chuyển thành nét tinh quái. Cô tưởng tượng rằng rượu hẳn đã khiến hắn hơi thả lỏng và sự cáu kỉnh ban đầu của hắn với cô đã giảm dần. Cô không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào trong khi chữa lành xong cho cái môi của hắn, không muốn bất kỳ chuyển động nào làm hỏng câu thần chú của mình. Khi xong xuôi, cô quay sang chiếc tủ nơi họ để đồ y tế và lấy ra một lọ thuốc trị bầm tím làm từ Fluxweed, không để ý đến cách mà đôi mắt của Draco nhìn theo cô khi cô trở lại vị trí của mình trước mặt hắn.
Cho tay vào lọ, cô lấy một ít thuốc và đưa tay, nhẹ nhàng bôi lên vết bầm tím xanh trên gò má hắn. Hắn thở ra một hơi ấm khi tay cô đưa lên miệng hắn, và cô đột nhiên nhớ lại những gì cô đã làm trước khi hắn về nhà. Cô hít một hơi, đẩy những suy nghĩ ra khỏi đầu.
Cái nhìn chằm chằm của Draco đốt cháy một lỗ trên mặt cô khi cô cẩn thận bôi thuốc Fluxweed lên da hắn, xoa nhẹ nó bằng ngón tay cái; như một cái vuốt ve.
"Anh thực sự không muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ư?" cô hỏi lại.
Lần này hắn không lầm bầm, cũng không lườm cô; khi mắt cô liếc nhìn hắn, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm. Hắn chỉ chăm chú nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại suy nghĩ.
"Chắc chắn là đêm của tôi không thú vị như của cô. Trà và ghép hình à? Cẩn thận, Granger, tôi có thể phải gửi cú cho Madge để nói với ông ấy rằng cô đang mất kiểm soát đó."
Cô ném cho hắn một cái nhìn mà cô hy vọng thể hiện sự không vui, nắm lấy cánh tay hắn đang đặt uể oải trên lưng ghế.
Bàn tay hắn ấm áp, làn da cứng rắn nhưng mềm mại. Lúc đầu, hắn cứng người nhưng buộc mình phải thư giãn một chút khi Hermione bắt đầu bôi thuốc trị bầm lên nó, dùng ngón tay cái xoa thuốc theo vòng tròn nhẹ nhàng.
"Tôi không ngủ được."
Hắn liếm môi, lưỡi lướt qua làn da ở môi dưới khi ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô.
"Tạo sao?"
Cô nuốt nước bọt, nhúng ngón tay vào thuốc Fluxweed một lần nữa và xoa một lớp khác lên các đốt ngón tay đang thả lỏng của hắn.
"Tôi đang tranh luận về tỷ lệ rủi ro trên phần thưởng khi đi tìm anh ở Warsaw để đảm bảo rằng anh không bị đâm chết tại một quán rượu của muggle."
"Lo lắng cho tôi à, Granger?" khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt. Cô bật ra một tiếng cười khô khốc.
"Chỉ lo đến mức Madge sẽ giết tôi nếu anh bị giết thôi."
"Chà, tôi vẫn còn nguyên vẹn này. Cô vẫn còn ở bên tôi một thời gian nữa lận."
Cô liếc nhìn hắn, thả tay hắn ra để đậy nắp lọ thuốc lại. Không khí lại im lặng một lúc, trước khi Draco lên tiếng, khiến cô ngạc nhiên khi cô cho lọ thuốc trở lại tủ.
"Một người đàn ông đã tấn công tôi. Bên ngoài một quán rượu. Lấy tiền của tôi và cố gắng lấy túi Khóa cảng của tôi. Tôi đã phải đánh trả lại hắn để ngăn hắn mở cái túi và rồi bị dịch chuyển đến đây."
Cô đóng tủ lại, quay mặt về phía hắn.
"Ồ."
Draco kiểm tra các đốt ngón tay của mình, gập các ngón tay lại thành nắm đấm rồi nhìn lại cô.
"Còn đau không?" cô hỏi, hơi xoay người để rửa tay trong bồn rửa. Hơi ấm thấm vào da cô từ bàn tay Draco biến mất dưới làn nước lạnh. Cô nghe thấy tiếng Draco đứng dậy khi cô lau khô tay, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của hắn trên cửa sổ. Hắn đang nhìn cô, ngồi trên mép bàn khi hắn cài hai nút trên cùng của áo sơ mi và sửa lại cổ áo.
"Không đau lắm. Rượu là một loại thuốc giảm đau tuyệt vời."
"Công nhận."
Cô quay lại và thấy hắn đang mỉm cười với cô, một nụ cười nhẹ, méo xệch khi hắn nhìn cô với con mắt tò mò.
"Sao đấy?" cô hỏi, cổ cô nóng bừng dưới cái nhìn của hắn. Cô khoanh tay trước ngực như thể bảo vệ mình khỏi ánh mắt dò xét của hắn.
"Cho tôi biết điều gì đó về cô đi, Granger. Một điều gì đó mà cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai. Kể cả Potter hay Weasley."
Một làn điện chạy qua cơ thể cô. Draco chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì riêng tư về cô trước đây, đặc biệt là không thẳng thừng như thế này. Cô nheo mắt nhìn hắn, giữ cho phần còn lại của biểu cảm bình thường khi hắn chờ đợi.
"Anh phải chuốc cho tôi say, Malfoy, nếu anh muốn tôi tiết lộ bí mật của tôi."
Hắn nhướng mày.
"Vậy là cô có bí mật à?"
"Không phải kiểu mà anh mong đợi đâu."
Mùi rượu và mùi nước hoa của hắn trộn lẫn lấp đầy lỗ mũi cô khi cô đi ngang quan hắn, và đi vào phòng khách, cố gắng trốn thoát.
Cho đến khi cô ngồi xuống ghế sofa trước bộ xếp hình của mình, cô mới nhận ra hắn đi theo mình. Hắn ngồi phịch xuống trên chiếc ghế quen thuộc đối diện với cô, cái nhìn chằm chằm của hắn khiến cô nổi da gà khi cô tìm kiếm các mảnh ghép với sự nhiệt tình hơn bao giờ hết. Đến giờ thì cô đã hoàn thành gần một nửa và bức tranh cuối cùng cũng bắt đầu hình thành.
Hai giây trôi qua, rồi một ngón tay dài đẩy ra mảnh ghép chính xác mà cô đang tìm. Cô ngước lên để bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Draco.
"Thôi nào, Granger. Kể đi. Tôi hứa với cô, tôi rất giỏi giữ bí mật."
Tim cô đập thất thường trong lồng ngực, dạ dày cô quay cuồng với thứ gì đó mà cô không gọi là căng thẳng hay phấn khích.
"Tôi e là tôi chỉ làm anh thất vọng thôi, Malfoy."
Draco cười nhẹ, ngả lưng ra ghế và đặt tay lên thành ghế khi Hermione ghép mảnh ghép vào đúng vị trí của nó.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giả vờ không thất vọng. Tôi khá giỏi việc giả vờ khi nó liên quan đến cô."
Cô ném cho hắn một cái nhìn trừng trừng và hắn đảo mắt, làm rõ rằng hắn chỉ trêu chọc, trước khi ra hiệu cho cô tiếp tục.
"Tốt thôi." Cô cắn môi một cách lo lắng trong một phút trước khi miệng cô nhếch lên thành một nụ cười.
Căn phòng xung quanh họ sáng lên một màu vàng ấm áp từ ngọn đèn duy nhất trong góc phòng. Cô đã mở một cửa sổ trước đó để gió thổi vào và bây giờ họ có thể nghe thấy tiếng kêu du dương của côn trùng bên ngoài, lấp đầy sự im lặng.
"Để xem... trong năm đầu tiên, trong tuần đầu tiên đi học, tôi cảm thấy mình thích Harry một chút xíu."
Cô đỏ mặt khi thừa nhận điều đó, mỉm cười một mình khi nhớ lại tình cảm ngắn ngủi đó của mình.
Draco bật ra một tràng cười hoài nghi khi cô ngước mắt lên nhìn hắn, bắt gặp sự ngạc nhiên và thích thú lướt qua nét mặt hắn.
"Tôi mừng là cô đã tỉnh lại, Granger. Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tôi hiểu rõ bồ ấy," cô cười, lật đi lật lại mảnh ghép giữa ngón cái và ngón trỏ.
"...đừng hiểu lầm tôi, tôi yêu bồ ấy. Nhưng bọn tôi chỉ mãi là tình cảm bạn bè thôi. Điều đó trở nên vô cùng rõ ràng gần như ngay từ đầu."
Draco cúi xuống, đẩy hai mảnh ghép lại với nhau và gắn chúng vào, mắt hắn tìm kiếm thêm trên bàn.
"Rồi làm thế nào mà Weasley lại trở thành lựa chọn tốt hơn vậy?" hắn hỏi, ngước nhìn cô khi hắn đặt một mảnh ghép xuống.
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, trêu chọc chứ không ác ý, nhưng dù sao thì Hermione cũng ném cho hắn một cái lườm trách móc.
"Ron và tôi chỉ đơn giản... xảy ra vậy thôi. Tôi nghĩ tôi thích cách đối lập của bọn tôi và tôi muốn sự cân bằng đó trong cuộc sống của mình. Bồ ấy luôn dễ dãi ở những chuyện mà tôi không làm, rất nhanh cười khi tôi nghiêm túc. Đôi khi tôi để logic cản trở cảm giác của mình, và Ron khiến mọi thứ dường như luôn đơn giản hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng ra. Bồ ấy giống như một cơn gió thoảng, cách bồ ấy gánh vác mọi thứ thật dễ dàng. Nhưng đã đến lúc tôi cần giúp đỡ khi mang những thứ khó gánh vác hơn, và bồ ấy đã vượt qua chúng mà không giúp tôi đối mặt với chúng. Chúng tôi quá khác biệt. Điều đó không có nghĩa là tôi yêu bồ ấy ít hơn... chỉ đơn giản là không phù hợp thôi."
Trong một khoảnh khắc, Hermione choáng váng khi cô thừa nhận tất cả những điều này với Draco. Lời nói tự nhiên thoát khỏi môi cô mà không cần suy nghĩ, mà không cần cô đặt câu hỏi về khả năng tiếp thu của người nghe. Vì lý do nào đó, cô cảm thấy thoải mái khi nói tất cả những điều này với hắn, ngay cả khi biết về mối thù địch của hắn với Ron, sự ác ý của hắn đối với cả hai người bạn thân nhất của cô.
"Hai người chẳng bao giờ có ý nghĩa gì với tôi cả," Draco nói, chống khuỷu tay lên đầu gối khi hắn nhìn kỹ hơn vào các mảnh ghép, mắt hắn liếc nhanh lên mắt cô trước khi hắn lại nhìn xuống.
"Tôi không nghĩ những chuyện như vậy nên có ý nghĩa gì," cô đáp, đẩy một mảnh về phía hắn, một mảnh vừa với phần nhỏ mà hắn đang làm. "Tôi chắc chắn đã dành đủ thời gian để phủ nhận điều đó. Ron không hẳn là kiểu người 'viết thơ cho bạn, mua hoa cho bạn'. Ý tưởng về một tình yêu lãng mạn của bồ ấy là một bữa ăn nhẹ với vài cốc Bia Bơ."
Draco hếch cằm lên để nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc trong khi lông mày hơi nhíu lại.
"Đừng nói với tôi là Weasley chưa bao giờ tặng hoa cho cô nghe?"
Hermione nhún vai, bỏ dở trò chơi xếp hình và thả mình thư giãn trên ghế sofa. Cô co chân lên đệm, ôm đầu gối vào ngực khi một làn gió mát lạnh thổi qua căn phòng. Draco vẫy đũa phép để đóng cửa sổ, mắt không rời khỏi cô.
"Không, nhưng tôi không cho rằng có ai nghĩ tôi là kiểu con gái muốn nhận hoa. Thay vào đó, tôi luôn được tặng sách. Rõ ràng mà, những cô gái thông minh không cần mấy chuyện lãng mạn đó. Nhưng thực sự điều đó không bao giờ là vấn đề với tôi. Tôi luôn nghĩ việc nhận một cái gì đó mà anh phải chứng kiến nó héo đi thì hơi kỳ lạ. Hơi ám ảnh, nếu anh thực sự nghĩ về nó."
Draco nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Tôi nghĩ đó là điều mà một người muốn nhận hoa nhưng chưa bao giờ được nhận mới có thể nói."
Cô không thể không cười.
"Chà. Có lẽ vậy. Nhưng tôi không thực sự có nhiều thời gian để nghĩ về nó, tôi cho là vậy. Tôi chắc anh phải phẫn nộ lắm, vì mấy nghi thức tán tỉnh Dòng máu thuần chủng thì không nên tiết kiệm chi phí cho mấy chuyện lãng mạn này ha."
Draco nhún vai.
"Có thể. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tán tỉnh Pansy, tôi ngày càng ít lo lắng hơn về mấy chuyện đó. Ngôn ngữ tình yêu của Pansy chủ yếu là... thể xác."
Hermione vờ phát ra một âm thanh kinh tởm hơi phóng đại.
"Làm ơn, đừng cho tôi biết mấy chi tiết hãi hùng đó," cô nói đùa, nhấp một ngụm trà đã nguội.
"Nào, Granger, cô không muốn nghe kỹ năng hôn hít tuyệt vời của tôi à?"
"Anh luôn quá tự tin vào kỹ năng của mình, Malfoy."
Hắn nhìn cô đầy thách thức, nghiêng đầu sang một bên khi đôi mắt hơi nheo lại nhìn cô.
"Vậy sao?"
Cô nhún vai.
"Tôi chỉ nói thật thôi. Với cái tôi tự cao của anh ở trường, tôi ngạc nhiên là đầu của anh không căng phồng vì tự tin quá mức đấy."
"Tôi có thể đảm bảo với cô, Granger, rằng sự tự tin của tôi với kỹ năng hôn hít của tôi đều được những người tiếp nhận đảm bảo. Mà dù sao thì, đó không phải là chuyện mà tôi có thể tự đo lường được."
Hermione nuốt nước bọt. Cảm nhận được nhu cầu tự bảo vệ của hắn và sự bực bội ngày càng tăng của hắn với những lý lẽ của cô, cô đẩy xa hơn, môi cô nhếch lên với một nụ cười hiểu ý.
"Anh có chắc không, Malfoy? Tôi nghĩ tôi đã nghe Tracy Davis nói với Parvati Patil rằng kỹ năng hôn hít của anh chỉ ở mức trung bình khá thôi."
Rõ ràng là đã bị khiêu khích đến mức trầm trọng, Draco đưa đầu lưỡi vào má, cười khan một tiếng trong khi lắc đầu. Đôi mắt hắn sẫm lại, một sự pha trộn lẫn lộn giữa vui tươi và tuyệt vọng để chứng minh quan điểm của mình. Miệng Hermione khô khốc khi cô nhìn hắn cân nhắc một lúc.
"Tracy Davis hôn như thể lưỡi cô ta bị hóa đá vậy. Tôi không nghĩ cô ta có quyền đánh giá chất lượng hôn hít."
"Tôi không biết, Malfoy, tôi nghĩ..."
Cô không thể kết thúc câu nói của mình, bị cắt ngang khi Malfoy đột ngột đứng dậy khỏi ghế, mắt hắn tập trung vào cô khi hắn bước hai bước dài qua bàn để đến chỗ cô.
Cô cảm thấy tim mình dâng lên trong cổ họng khi Draco rướn người về phía trước, hai tay hắn đặt xuống phía sau chiếc ghế gần đầu cô để giữ cô trong vòng tay hắn, nhìn cô đầy thách thức; một lời cảnh báo, rằng để chứng minh quan điểm của mình, không có ranh giới nào mà hắn sẽ không vượt qua. Hơi thở của cô bị mắc kẹt trong lồng ngực ngay dưới trái tim đang lắp bắp của cô, Hermione nhìn Draco nghiêng người về phía cô, từ từ, càng lúc càng gần hơn, mùi hương của hắn ở khắp mọi nơi khi đôi mắt hắn lướt xuống môi cô trước khi bắt gặp ánh mắt của cô.
Cô chắc chắn hắn đang đợi cô phát điên – kêu lên, cúi đầu xuống, cố gắng bỏ chạy. Đây là một trò chơi đối với hắn, một nỗ lực cuối cùng để chứng minh rằng cô đã sai. Mạch của cô đập không ổn định chút nào, khi đầu của Draco di chuyển càng lúc càng gần cô hơn, tay hắn ấn vào đệm ở hai bên vai cô.
"Làm sao mà cô biết được, Granger?" giọng nói của hắn gần như thì thầm, trầm, khàn khàn và quyến rũ không thể phủ nhận được.
Cô hít một hơi run run qua lỗ mũi khi môi hắn lướt qua vành tai cô, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tóc cô; rượu và thứ gì đó ngọt ngào, khi mũi hắn sượt qua thái dương cô.
"...Tôi có thể đảm bảo với cô đó không phải tiếng nói trong đầu khiến tôi chắc chắn rằng cô đã sai; không phải giọng nói trong đầu bảo tôi cần tiếp tục, ngay cả khi nó đã hết hơi và ngạt thở. Nhưng làm sao cô biết được, Granger?"
Cô cảm thấy đầu gối hắn chạm vào đầu gối cô, cảm nhận nó xuống tận ngón chân khi ngón tay cái của hắn xoay xoay một lọn tóc rơi ra từ búi tóc sau gáy cô, tay hắn gần cô đến mức hắn thậm chí không cần phải cử động để làm thế. Cô hít một hơi run run khi hắn khẽ quay đầu lại, chóp mũi hắn chạm vào gò má cô, môi hắn lơ lửng cách khóe miệng cô chỉ vài cm.
"Tôi có nên cho cô xem thử không?"
Những lời đó tác động lên cô giống như cách mà tro bắn ra từ một ngọn lửa có thể chạm vào da; sắc bén, đốt cháy và sau đó làm ấm cô khi chúng để lại dấu vết.
"Anh sẽ không làm, Malfoy. Anh sẽ không hôn tôi. Ngay cả khi chỉ để chứng minh quan điểm của mình."
Một tiếng cười nhẹ, khàn khàn trên má cô.
"Cô có chắc không, Granger?"
Bây giờ, cô đang đóng băng tại chỗ; không thể di chuyển ngay cả khi cô muốn. Hắn có cô ngay tại nơi hắn muốn cô và hắn biết điều đó. Cô có thể cảm thấy chiến thắng của hắn tỏa ra từ hắn, sự tự tin mà hắn dùng để bẫy cô ở đó không thể nhầm lẫn được.
"Đôi khi, sẽ dễ dàng chấp nhận hơn nếu cô không biết tất cả mọi thứ," hắn thở ra, hơi thở của hắn phả khắp làn da cô, khiến cô tự nhiên rùng mình.
Rồi hắn đột ngột lùi ra, một nụ cười chiến thắng nở trên môi, mắt hắn lóe lên vẻ đắc thắng gần như ác ý khi cô thở ra hơi thở mà cô đã cố gắng kìm nén. Hắn đứng thẳng hoàn toàn, hai tay rời khỏi thành ghế khi lùi lại một bước; không cần phải giấu giếm bất kỳ trò chơi nào hắn đã chơi, hắn đã thắng.
"Ngủ ngon, Granger."
Và sau đó, với cái nhìn hài lòng cuối cùng về thất bại của cô, hắn rời khỏi phòng khách, bước chân của hắn nhỏ dần lên cầu thang khi Hermione cố gắng lấy lại hơi một cách tuyệt vọng.
~~~
Trong tất cả mọi ngày, hôm nay, Hermione hối hận về quyết định biến bàn làm việc của họ thành một. Chuyện này buộc họ không chỉ đối mặt với nhau mà còn liên tục đụng vào nhau khi một trong hai duỗi chân ra.
Việc không ai đề cập đến sự cố tối qua cũng chẳng ích gì, hay việc Draco dường như đang đi xa hơn để thiết lập lại bất kỳ ranh giới nào mà hắn đã vượt qua trong cuộc chứng minh nửa say nửa tỉnh của mình. Hôm nay, hắn đặc biệt tức giận, rất dễ cáu với cô và tránh ánh mắt của cô.
Cô buộc mình phải gạt bỏ tất cả những rối loạn mà hắn gây ra bên trong cô đêm qua. Cô biết trò chơi nhỏ của hắn chỉ là sản phẩm của sự kết hợp giữa rượu và nhu cầu chứng minh quan điểm của hắn, và việc nghĩ thêm bất cứ điều gì về nó chỉ làm lãng phí thời gian của cô. Cô có nhiều thứ tốt hơn để lo.
Mắt cô bất giác ngước lên nhìn Draco. Hắn đang nghiên cứu một cuốn sách nhỏ mà họ tìm thấy về ma thuật hắc ám, được viết bằng tiếng Pháp. Khả năng thông thạo ngôn ngữ của hắn chắc chắn là một trong những tài sản lớn nhất mà họ có lúc này, vì giống như Hermione, hắn cũng thông thạo tiếng Latinh và có tài dịch các kiểu chữ rune khác nhau. Cô quan sát hắn nhúng bút lông ngỗng vào lọ mực, ghi chú vào cuốn sổ với đôi mày nhíu lại tập trung.
Gập cuốn sách vừa đọc xong, cô nhẹ nhàng xoay người trên ghế, nhắm mắt lại khi cảm thấy thất vọng vì lại đi vào ngõ cụt. Tâm trí cô quay cuồng với những suy nghĩ phải làm gì tiếp theo – nhớ lại chi tiết những gì Freja đã nói với họ trong văn phòng của cô ấy vào ngày hôm đó ở Copenhagen.
Cô đã phát đi phát lại nó trong đầu vài tuần kể từ cuộc gặp gỡ của họ, và cô đã ghi nhớ nó gần như từng chữ. Nhưng dù có xem lại cuộc trò chuyện của họ bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn không tìm thấy điều gì mới mẻ trong đó.
Freja đã nói với họ tất cả những gì cô ấy biết. Theo những gì Hermione có thể nói, không có thông điệp hay mật mã ẩn giấu nào dưới những lời thú nhận trung thực của Freja. Chỉ những sự thật: những sự thật mà họ đã vắt kiệt sức lực, cạn kiệt các khả năng cho đến khi họ cảm thấy ngớ ngẩn khi dành thời gian tập trung vào chúng.
Cô bối rối. Không biết đi đâu tiếp theo. Và cô sợ. Cô sợ rằng cô không thể tìm thấy Harry. Rằng cô đã mất cậu ấy mãi mãi.
Và có cảm giác như cô đang bị chìm.
Mở mắt ra, cô thấy Draco đang nhìn cô. Hắn nhướng một bên lông mày hơi nghiêm túc, để ý thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cô.
Chìm dần. Cô có thể nín thở trong bao lâu? Bao lâu cho đến khi không khí cạn kiệt?
"Anh nghĩ anh có thể nín thở dưới nước bao lâu?"
Biểu hiện của Draco nở rộ thành vẻ chán chường quen thuộc.
"Cô định nói gì nữa vậy, Granger?"
"Nếu phải nín thở thì anh có thể nín thở được bao lâu?"
"Nói thật nha, Granger, mấy câu hỏi ngu ngốc mà cô hỏi..."
Cô không hề nao núng trước vẻ cau có của hắn, hắn đảo mắt.
"Đầu óc tôi quay cuồng khi dịch mấy chữ rune này. Nó cứ như chợt nảy ra trong đầu tôi thôi."
Hắn nhìn cô, tựa lưng vào ghế khi hắn lướt lưỡi dọc theo răng cửa dưới, không đáp.
"...Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đang ở trong một tình huống nguy hiểm đến tính mạng buộc anh phải nín thở trong một thời gian dài? Nào, Malfoy, hài hước với tôi một chút đi."
Hắn nhún một bên vai, mắt hắn không rời mắt cô. Cái lườm của hắn dịu đi đôi chút; nhưng chỉ một chút thôi.
"Vì tôi hoàn toàn không có ngữ cảnh để ước tính nên tôi không có khái niệm nào, Granger. Cô còn bất kỳ câu hỏi ngớ ngẩn nào khác muốn hỏi không?
Cô cau mày nhìn hắn.
"Giờ thì không, hết rồi."
Hắn gật đầu hài lòng, đưa mắt trở lại trang sách.
"Anh không định hỏi tôi..."
Một tiếng gầm nhẹ đầy bực bội lặng lẽ thoát ra từ cổ họng hắn khi hắn bắt gặp ánh mắt chằm chằm của cô lần nữa, đôi mắt hắn ánh lên vẻ bực bội.
"Cô nghĩ mình có thể nín thở được bao lâu hả Granger? Muốn tìm hiểu à? Đến bồn tắm đi – cô thò đầu xuống dưới, rồi tôi sẽ đứng đếm tới một nghìn giùm cho."
"Anh đang đe đoạ là muốn nhấn chìm tôi đấy à?"
"Tôi chỉ gợi ý vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ không phải nghe cô nói nữa, dù chỉ trong vài phút."
Cô ném cho hắn một cái lườm dữ dội khi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười khô khan.
"Anh... nghiêm túc quá rồi đó."
"Tôi đang cố gắng tập trung."
"So với tuần trước và tuần trước nữa, chúng ta cũng chưa tiến đến gần hơn việc tìm ra nghi thức đó chút nào. Nếu Freja không bao giờ tìm thấy nó, tôi không chắc làm thế nào chúng ta – mà, đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể thực hiện được việc này hay không."
"Chắc hẳn có điều gì đó mà cô ấy không nói với chúng ta," Draco thở dài, đóng cuốn sách lại và ném nó vào một đống giấy da nằm rải rác.
Hermione lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế và đi đi lại lại trong phòng. Đôi khi nó giúp cô tăng tốc; cô thích giả vờ rằng bằng cách di chuyển cơ thể, cô cũng có thể khiến suy nghĩ của mình chuyển động.
"Tôi cũng tự hỏi điều đó, nhưng tôi đã xem xét nó rất nhiều lần rồi....'Có một số mảnh ghép mà chỉ có trái tim thuần khiết mới có thể giải được'. Sau đó, cô ấy nói rằng có một số kiến thức mà bản thân cô ấy vẫn chưa nắm được, mà có thể cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được. Cô ấy nói với chúng ta những gì cô ấy biết và thừa nhận có những điều cô ấy không biết. Rõ ràng là cô ấy đã đi vào ngõ cụt của chính mình."
Đôi lông mày sẫm màu của Draco nhíu lại khi hắn khoanh tay, đôi mắt đờ đẫn suy nghĩ.
"Chỉ có trái tim thuần khiết thôi à... ý cô ấy là sao nhỉ?"
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa đập vào kính cửa sổ tạo nên những tiếng vang. Hermione nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc vào những đám mây đen trên khoảng đất trống trước khi quay lại đối mặt với hắn.
"Tôi nghĩ cô ấy đang đề cập đến việc chúng ta chỉ hỏi thông tin thay vì lấy. Cô ấy nói điều gì đó về việc biết rằng chúng ta – và Harry – có ý định trong sạch vì chúng ta đã hỏi cô ấy, thay vì lấy thông tin bằng vũ lực."
Đến lượt Draco lắc đầu, đưa tay lên cổ gãi gãi một cách trầm ngâm.
"Nghe có vẻ cụ thể quá... Ngay cả khi ai đó không có trái tim thuần khiết – ngay cả khi họ xấu xa – thì điều đó cũng không ngăn được họ lấy thông tin."
Trái tim của Hermione rơi xuống. Cô nghĩ hắn có thể đúng; cô có thể đã bỏ lỡ một cái gì đó.
"Vậy thì sao? Anh chỉ có thể tìm thấy cuốn sách nếu anh không có ý định sử dụng Bảo bối ư? Anh có nghĩ rằng nó có thể được bảo vệ bởi một phép thuật hiểu được ý định không? Một kết giới phát hiện được ý định xấu?"
Phép thuật đó phải cực mạnh – Hermione thậm chí còn không biết liệu loại phép thuật đó có tồn tại hay không.
Draco quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mưa rơi nặng hạt hơn, những giọt nước nhỏ thành vệt dài trên kính.
"Tôi không biết liệu có thể tạo ra một kết giới dựa trên sự thuần khiết của trái tim hay không," hắn trả lời, nói to suy nghĩ của cô. Cô thở dài, đẩy ghế ra sau để có thể đi pha trà cho mình.
"Chuyện gì xảy ra nếu...."
Cô dừng lại ở ngưỡng cửa, quay lại nhìn hắn. Đôi mắt hắn chợt lóe lên với sự nhận thức đột ngột, chuyển sang mắt cô khi lông mày hắn nhướn lên, bừng tỉnh.
"Nếu cô ấy không có ý nói ẩn dụ là 'trái tim thuần khiết' thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy chỉ ám chỉ nghĩa đen?"
Nó như một nhát dao cứa vào xương ức của cô – một nhận thức sắc bén, tức thì.
"Ý anh là..."
"Máu thuần chủng. Điều gì sẽ xảy ra nếu ý cô ấy là chỉ những phù thuỷ Dòng máu thuần chủng mới có thể tiếp cận cuốn sách?"
Trái tim của cô loạn nhịp trong nỗ lực theo kịp với cơn sốt adrenaline đột ngột.
"Malfoy, đỉnh của chóp." Cô vội thốt lên, trên một hơi thở ra kinh ngạc.
"Tôi ước gì mình nghĩ ra sớm hơn," hắn nói, đứng dậy và quay sang giá sách trong góc để tìm kiếm trong bộ sưu tập sách ngày càng nhiều của họ. "Các thư viện thuần chủng đều có độc quyền. Thuộc sở hữu của các gia đình thuần chủng và được coi như kiểu người Muggle làm với những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền – một bộ sưu tập đáng được chiêm ngưỡng và nhìn hơn là được sử dụng. Không ai được phép ra vào nếu không có sự cho phép của gia đình, và thường thì không được vào nếu không có lời mời. Thảo nào Freja không thể tìm thấy cuốn sách: họ sẽ không bao giờ để một á phù thuỷ nào đặt chân vào đó."
Hermione nhìn hắn kéo một cuốn sách ra khỏi kệ, lướt ngón tay qua những trang giấy mỏng trước khi đặt nó trở lại chỗ cũ.
"Anh không nghĩ Thái ấp Malfoy..."
"Không," hắn lắc đầu, quay sang cô và nhìn vào làn da trần của đôi vai cô. Mắt hắn thoáng nhìn xuống chỗ cổ áo của cô; đó là một ngày hơi ngột ngạt và cô đã chọn một cái áo sát nách, không tay, vừa vặn và để lộ xương quai xanh. Cô nghi ngờ rằng Malfoy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều da thịt của cô như thế này trước đây, nhưng hắn đảo mắt và nhìn xuống bàn trước khi cô có thời gian để xử lý cách hắn đưa cô vào cuộc – cách hắn nhìn chằm chằm một cách từ từ, gần như vô tình, qua đôi vai của cô và xuống dưới.
"...thư viện của Thái ấp không như vậy. Ngoài ra, tôi biết mọi cuốn sách cuối cùng trong đó và không có cuốn nào về nghi lễ hiến máu cả. Bộ đã xem qua chúng sau chiến tranh để loại bỏ bất cứ thứ gì không phù hợp. Họ lấy một ít từ bộ sưu tập cá nhân của ba tôi, nhưng những thứ đó chỉ có niên đại từ thế kỷ 17. Một số về những lời nguyền hắc ám, một số về Trường Sinh Linh Giá. Không có gì có thể giúp ích cho chúng ta."
Draco chống tay lên bàn, dồn trọng lượng của mình lên chúng khi mái tóc lòa xòa trước trán. Hắn ngước nhìn cô qua mái tóc, nuốt nước bọt.
"Có bao nhiêu trong số những thư viện này ngoài kia?" cô hỏi, cố gắng không đưa tay lên để đẩy mái tóc của hắn ra khỏi trán. Hắn xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, và một đường gân chạy dọc cơ bắp săn chắc dưới sức nặng của cơ thể hắn.
"Chỉ có một ít thôi. Nhưng tôi nghĩ tôi biết người có thể giúp được. Đến Áo lần nào chưa, Granger?"
Cô lắc đầu, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Gần hơn và gần hơn và gần hơn. Cô gần như có thể cảm nhận được họ đang tiến gần đến cậu ấy như thế nào. Malfoy trông hơi lo lắng khi hắn rời khỏi bàn, ngồi trở lại vào ghế và kéo một mảnh giấy da trắng về phía hắn.
"Có vẻ như đến lúc đi thăm một người bạn cũ của tôi rồi."
Cô không chắc làm thế nào để giải mã sự pha trộn giữa sự khó chịu và sự quen thuộc nhỏ nhẹ trong giọng nói của hắn; như thể thuật ngữ 'bạn cũ' không đơn giản như vậy. Như thể hắn có cảm xúc lẫn lộn về bất kỳ người quen nào có thể cấp cho họ quyền truy cập vào thư viện mà họ rất cần tìm kiếm. Cô tò mò quan sát Malfoy viết địa chỉ bức thư; nét chữ viết tay ngay ngắn, đều đặn, đánh vần từng chữ cái với sự lo lắng có thể sờ thấy được.
Khi hắn viết xong, Hermione có thể nhìn thấy cái tên đầy đủ được viết ở đầu tờ giấy da.
Cô nhận ra ngay.
Theodore Nott
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro