Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: One

Original work here: https://archiveofourown.org/works/37174843/chapters/92745022

———

"Tôi yêu người bạn của mình
Người ấy đã rời xa tôi
Không còn điều gì để nói
Bài thơ kết thúc
Nhẹ nhàng như khi bắt đầu–
Tôi yêu người bạn của mình."
–Langston Hughes

__________________


TRƯỚC ĐÓ

Những gì cô nhớ nhiều nhất là cảm giác đau đớn.

Như thể cậu ấy đã được cắt ra khỏi người cô – thịt và xương bị cắt đi, để lại một lỗ hổng khổng lồ. Một phần của cô đã bị mất.

Cô nhớ những ngón tay của mình, sờ soạn, tìm kiếm khắp người mình để tìm ra nguồn gốc của cơn đau ma quái đó – móng tay cào vào vùng da trên trái tim cô, những vết xước đỏ như dải ruy băng dọc theo xương quai xanh của cô. Nhưng cô vẫn còn đầy đủ. Vẫn nguyên vẹn.

Không ai cắt bất cứ thứ gì ra khỏi cơ thể cô cả hay đục thủng gì đó bên trong cô. Cô vẫn còn nguyên vẹn.

Chính Harry mới là người đã biến mất. Harry đã đi mất, và điều đó làm cho nỗi đau bắt đầu. Vì Hermione không biết liệu cậu ấy còn sống hay đã chết – liệu cậu ấy có bị bắt hay đang chạy trốn, đang chiến đấu hay đang ẩn náu. Cậu ấy chỉ đơn giản là mất tích. Và cùng với cậu ấy, một phần trong cô cũng mất đi.

Phần con người cô được xây dựng dựa trên bảy năm cuối, những mảnh ghép của cậu ấy đã tạo nên con người cô; như DNA, hay những viên gạch của một ngôi nhà. Cô đã biết – hiểu một cách rõ ràng – rằng nỗi đau, dù có đỡ hơn bao nhiêu, thì nó cũng sẽ tồn tại mãi mãi. Một vết nhơ. Một câu hỏi. Một cơn nhói nhẹ. Một làn sóng đổ vỡ.

Harry Potter đã đi mất; biến mất, mất tích. Và Hermione bị bỏ lại với nỗi đau.

~~~

Như hầu hết các cuộc tìm kiếm, cô bắt đầu với một tấm bản đồ. Một tấm bản đồ cũ mỏng manh mà cô để trong phòng ngủ của mình, rách nát và nhăn nheo sau bao năm gấp lại, nhưng vẫn có thể đọc được; các góc bị xé rách, các cạnh thì bám đầy mồ hôi tay và cà phê đổ.

Cô lôi nó ra khỏi tủ quần áo sau khi các Thần Sáng thông báo rằng họ đã ngừng việc tìm kiếm. Họ nói rằng Harry đã trưởng thành. Không có dấu hiệu bất ổn nào cả. Không có bằng chứng nào cho thấy cậu ấy bị bắt hoặc cậu ấy đã bỏ trốn. Cậu ấy đã mang theo vài thứ, những món đồ cuối cùng của mình ở thời điểm đó, nhưng không nhiều. Cậu ấy không để lại dấu vết – không một dấu chân. Cũng không phải là một cảnh tượng, hay thậm chí là một tin đồn.

Biến mất không dấu vết.

Đó là cách mà Nhật Báo Tiên Tri mô tả, trên số báo vào ngày sau khi cậu ấy được thông báo mất tích.

Một năm sau, cuộc điều tra kết thúc. 'Giống như đuổi theo một bóng ma' họ tuyên bố. Họ đã lật tung mọi viên đá ở Anh Quốc, và họ đã tiêu tốn quá nhiều tiền, quá nhiều thời gian và không thể tìm thấy cậu ấy gần hơn so với khi họ bắt đầu. Hemione cầu xin họ xem xét lại. Gửi hết lá thư này đến lá thư khác, xông vào Bộ và yêu cầu được nói chuyện với ai đó. Cô kiên trì trong vòng một tuần, thúc giục họ, cầu xin họ xem xét lại.

"Đây là Harry Potter mà chúng ta đang nói đến. Một nửa chúng ta sẽ chết nếu không có cậu ấy. Làm thế nào mà các người lại từ bỏ việc tìm kiếm?"

Vụ án chính thức được đánh dấu là khép lại một tuần sau đó, chỉ vài ngày trước Sinh nhật lần thứ 20 của Harry. Đêm đó, Hermione đã khóc đến mất ngủ.

Sáng hôm sau, nước mắt đã khô trên má, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, cô lấy tấm bản đồ từ trong tủ, mở ra và đặt nó trên sàn nhà; thế giới nhăn nheo, nấm mốc dưới chân cô. Harry ở đâu đó ở đây – đó là một nơi tốt nhất để bắt đầu.

Cô đặt một chấm đỏ bằng đầu bút đánh dấu của mình ở London. Grimmauld là nơi cuối cùng cô nhìn thấy cậu ấy.

Cô thực hiện nó một cách có trình tự – chia bản đồ thành các khu vực, vẽ các đường kẻ qua các quốc gia và lục địa rồi đánh dấu chúng từ một đến sáu. Cô đã mất cả năm để vượt qua khu vực đầu tiên. Đó là lần đầu tiên cô gặp Malcolm Madge.

ĐỨA BÉ CÒN SỐNG: HARRY POTTER ĐƯỢC PHÁT HIỆN Ở ARGENTINA LẦN ĐẦU TIÊN KỂ TỪ KHI MẤT TÍCH

Cô tìm thấy tờ báo nằm nửa trong nửa ngoài thùng rác ở Hẻm Xéo, và trong một khoảnh khắc, trái tim cô như ngừng đập. Miệng cô khô khốc; không khí bị hút cạn khỏi phổi cô.

Bức ảnh mờ kinh khủng, nhoè, không chuyển động như những bức chân dung phù thủy thông thường – cô đoán chắc nó có nguồn gốc từ muggle – và cô hầu như không thể nhìn ra vết sẹo tia chớp mờ trên trán cậu ấy. Nhưng đó đúng là cậu ấy. Đó là Harry. Cô có thể nhận ra cậu ấy ở bất cứ đâu.

Cô đã đọc ngấu nghiến phần còn lại của bài báo như thể đó là một bữa ăn nóng hổi và cô đã nhịn đói hàng năm trời, và phải đến khi đọc toàn bộ bài báo hai, ba lần, cô mới nhận ra tờ báo mà cô đang đọc không phải là Nhật Báo Tiên Tri.

Howler Herald.

Một tờ báo ngầm nhỏ chuyên làm ngược lại với những gì mà Nhật Báo Tiên Tri làm kể từ lần đầu tiên thuê Rita Skeeter: nói sự thật.

Hermione thậm chí không biết Howler tồn tại cho đến ngày nay, khi cô lôi tờ báo ra khỏi thùng rác và nhìn thấy khuôn mặt người bạn thân nhất của mình lần đầu tiên sau hai năm. Chính Howler đã xác nhận Harry còn sống; rằng bức ảnh đã được chụp từ một camera giao thông muggle ở Argentina vào tháng trước. Câu chuyện dưới đó rất ít chi tiết, chủ yếu kể lại hành trình tìm kiếm bức tranh của chính tác giả sau nhiều tháng tìm kiếm. Đôi mắt của Hermione đã ngấu nghiến tìm kiếm tên tác giả trên trang nhất, những ngón tay của cô run rẩy khi lần mò tờ giấy ẩm ướt.

Và rồi, ở phía dưới:

Malcolm Madge, Nhà báo Điều tra.

Cô tìm thấy ông ấy trong một căn phòng gác mái chật chội, bụi bặm phía trên một cửa hàng bán vạc thuốc ở Hẻm Xéo. Howler là một toà soạn báo nhỏ, vì vậy nó có một đội ngũ nhân viên khiêm tốn: Madge và hai nhà báo khác, một thư ký lớn tuổi, một nhà thiết kế và một biên tập viên duy nhất tạo nên một nhóm đông đúc trong văn phòng nhỏ bé, tồi tàn để sản xuất báo.

Không khí trong văn phòng có mùi ngọt ngào, giống như mùi mực còn nóng trên máy in, và thỉnh thoảng một mùi thơm sẽ tỏa ra từ cửa hàng bán vạc thuốc bên dưới: các loại thuốc Ngủ Không Mơ và thuốc Bình An được trưng bày trong những chiếc vạc đang sôi nhanh của họ, hơi nóng của thuốc thấm qua những tấm ván sàn cũ xưa và lơ lửng giữa những chiếc bàn bên trên.

"Cô sẽ quen với cái mùi này thôi," Madge nói khi cô ngồi xuống bàn của ông, kẹp bản đồ dưới cánh tay và quai hàm nghiến chặt đầy quyết tâm.

Hóa ra, Malcolm Madge đã bắt đầu tìm kiếm Harry cùng lúc với Hermione. Theo ông ấy, bức ảnh là một cơ hội may mắn – ông ấy thừa nhận rằng trước khi tình cờ tìm thấy nó, ông ấy cũng chỉ biết rất ít giống như Hermione. Tiết lộ này làm cho Hermione cảm thấy tốt hơn một chút về những nỗ lực của mình.

Madge nghiên cứu bản đồ của Hermione một cách thích thú, chú ý đến toàn bộ các thành phố bị gạch chéo, khoanh tròn những khu vực mà cô lưu ý là có mức độ ma thuật chưa đăng ký cao, và các ngôi làng phù thuỷ được đánh dấu sao. Ông ấy sàng lọc hết trang này đến trang khác trong nghiên cứu của cô, lên kế hoạch tìm kiếm khu vực tiếp theo, và danh sách các địa điểm cần kiểm tra.

"Cô có bao giờ nghĩ đến việc trở thành một nhà báo điều tra chưa, Hermione?" ông ấy hỏi với một cái nhướng mày.

Ông ấy thuê cô vào ngày hôm sau. Cô thu dọn đồ đạc từ công việc bàn giấy ở Bộ và chuyển đến văn phòng gác mái đó, chính thức trở thành nhà báo mới nhất của Howler Herald.

Sự kết hợp giữa bài báo của Madge về Harry – có lẽ là phù thủy nổi tiếng nhất trong Thế giới Phù thủy – và tầm ảnh hưởng của Hermione đã đẩy tờ Howler lên một tầm cao mới về mức độ phổ biến. Nó đã trở thành một cái tên quen thuộc trong vòng hai tuần, in gấp ba lần số bản thông thường chỉ trong một tháng.

Mực nóng, thuốc Ngủ Không Mơ và hai tách cà phê mỗi ngày, nhưng dù vậy, con đường dẫn đến Harry Potter vẫn đi vào ngõ cụt. Madge đã đảm nhận vị trí Tổng biên tập, chuyển giao vị trí cũ của ông lại cho Hermione. Bài báo đầu tiên của cô, "Bước Ngoặt: Chính Trị Thời Hậu Chiến và Cơ Cấu Bên Trong của Bộ Pháp Thuật Mới," đã thành công ngay lập tức.

Không có tin tức gì mới, cô bắt đầu dành những ngày cuối tuần để tìm kiếm Harry, tập trung vào việc đưa ra những câu chuyện hấp dẫn, phù hợp cho Howler vào các ngày trong tuần. Madge đã dạy cho cô mọi thứ ông biết, và, theo đúng phong cách Hermione Granger, cô nắm bắt rất nhanh chóng.

Vào tuần mà Howler Herald trở thành tờ báo bán chạy nhất Anh Quốc, Rita Skeeter đã đột nhập vào văn phòng gác mái và lấy trộm một trong những bài báo sắp xuất bản của Hermione ngay trên bàn của cô, sau đó đưa nó ra lò dưới tên của mụ ta trên tờ Nhật Báo Tiên Tri vào ngày hôm sau.

Hermione tức điên. Giận tím người. Run cả lên với sự phẫn nộ.

Phát ngán với mấy trò mèo của Skeeter, và sự ngu ngốc tột độ mà mụ ta đã thể hiện khi qua mặt Hermione lần thứ hai trong đời, cô quyết định đã đến lúc phải làm gì đó.

Hermione liền xuất bản bài báo gốc của mình trên tờ Howler, chú thích rằng nó đã bị đánh cắp và Nhật Báo Tiên Tri đã sử dụng nó mà không có sự cho phép hay sự đồng thuận của cô. Cô cũng nhanh chóng viết một bài tiết lộ nhanh vào phút cuối có tên là "Những Chuyện Kể của Beedle Trò Hề" mô tả chi tiết về sự trỗi dậy của cộng đồng Hoá Thú Sư ngầm và chưa đăng ký cũng như mối đe dọa của họ đối với các giá trị mới của Bộ và các nỗ lực Phục Hồi sau Chiến tranh.

Skeeter từ chức khỏi Nhật Báo Tiên Tri vào ngày hôm sau, khi có tin đồn rằng mụ ta đang bị Bộ điều tra, và từ đó Howler Herald được đưa đến mọi nhà ở Vương Quốc Anh mỗi sáng, nhanh chóng trở thành tờ báo phù thủy nổi tiếng nhất ở Tây Âu.

Khi mọi người hỏi, Hermione luôn phủ nhận rằng cô là người đã khiến tờ Nhật Báo Tiên Tri ngừng kinh doanh và khiến Rita Skeeter mất việc. Nó chỉ đơn giản là xảy ra vậy thôi.

Khi Howler Herald phát triển gấp mười lần, số nhân viên cũng tăng gấp đôi. Văn phòng gác mái chật chội, bốc mùi ở Hẻm Xéo đã không còn nữa, nơi vốn không thật sự đủ chỗ cho họ. Madge mua tầng hai của một nhà kho bỏ hoang ở muggle London và thuê hơn chục nhân viên mới. Madge có văn phòng riêng, Hermione thì có bàn làm việc riêng, và tự nhiên việc sản xuất báo diễn ra sôi nổi hơn.

Mực nóng, hai tách cà phê mỗi ngày, và hoàn toàn không có mùi độc dược bay khắp sàn nhà.

Rita Skeeter không bao giờ làm phiền cô nữa.

Cuộc sống thật tươi đẹp.

Cô bị cuốn vào công việc của mình, trở nên đam mê đến mức cô thậm chí còn không nhận ra nỗi đau đã dần trở lại – nhẹ nhàng như khi bắt đầu, và sau đó, liền trở nên đau đớn.

Ba năm. Ba năm và cậu ấy vẫn mất tích. Ba năm và họ không tìm thấy gì ngoài một bức ảnh mờ, một lời nhắc nhở mờ ảo về việc cậu ấy vẫn đang ở nơi nào đó.

Đó là nỗi đau khiến cô tiếp tục. Và chính nỗi đau đó, trong một vài ngày, khiến cô muốn bỏ cuộc. Bởi việc đuổi theo Harry là đuổi theo nỗi đau; nhớ đến sự mất mát của cậu ấy, tìm kiếm, cố gắng chữa lành nó. Và một vài ngày, chuyện này lại trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng Hermione Granger chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc.

Một ngày nào đó, Hermione sẽ tìm thấy Harry Potter.

Cho đến lúc đó, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Cho đến lúc đó, cô vẫn viết.

~~~

HIỆN TẠI

Hermione đập tập hồ sơ xuống bàn một tiếng bịch lớn, nó trượt khoảng một inch về phía cốc cà phê đen đang bốc khói. Bất chấp âm thanh đó, hắn vẫn không nhìn lên – vẫn dán chặt mắt vào trang sách mỏng trong tay, cằm nhọn của hắn tựa thoải mái trong lòng bàn tay đang mở rộng. Cô đợi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc này; cô biết nó sẽ xảy ra như nào. Cô khoanh tay trước ngực, tiếng tip tap tip tap của máy đánh chữ gần đó vang lên đều đặn bên tai, rồi cô hắng giọng.

Vẫn đợi.

Hắn tiếp tục đọc, như thể không để ý đến sự hiện diện của cô, thậm chí còn nhấp một ngụm cà phê, mắt không rời trang giấy. Cô hắng giọng lần nữa, to hơn, nheo ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

"Cô bị cảm lạnh à, Granger?"

Giọng hắn chán nản, không quan tâm. Hắn vẫn không nhìn lên, và thế là cô nhìn chằm chằm xuống đỉnh mái tóc vàng gợn sóng của hắn, má cô nóng ran vì khó chịu.

"Malfoy, anh cần Jefferson ký vào mấy mẫu đơn này, nếu không chúng ta không thể đưa cuộc phỏng vấn của ông ấy vào câu chuyện tuần tới."

Hắn gập cuốn sách lại và thả nó xuống bàn, trông có vẻ tức giận. Hắn vẫn không ngước nhìn cô khi kéo tập tài liệu về phía mình bằng đầu ngón trỏ, trước khi mở nó ra một cách dễ dàng. Biểu hiện của hắn trống rỗng, như thường lệ; gần như cau mày nếu cô thực sự nheo mắt. Hermione rất muốn giật lại tập hồ sơ rồi dùng nó đập vào đầu hắn ngay lập tức chỉ để khiến hắn phản ứng lại, nhưng cô vẫn giữ chặt hai tay trước ngực để kiềm chế bản thân. Cô không thể không nhếch mép khi nghĩ tới cảnh đó.

Hắn đọc lướt qua giấy tờ một lúc trước khi đóng tập tài liệu lại và đẩy nó về phía cô, và rồi, cuối cùng, cũng chịu nhìn lên cô.

"Tôi không cần mấy chuyện đó nữa," hắn dài giọng, với lấy cuốn sách của mình. Hermione nhíu mày tức giận, tiến gần hơn cho đến khi đùi cô chạm vào cạnh bàn.

"Cần, Malfoy, anh cần mấy chuyện đó. Chúng ta không thể công bố bất kỳ thông tin nào mà Jefferson đã cung cấp cho anh nếu chúng ta không có sự cho phép đầy đủ của ông ấy, và..."

Đôi mắt hắn ngước lên nhìn cô, tay hắn hạ cuốn sách xuống.

"...Tôi hoàn toàn không sử dụng cuộc phỏng vấn của Jefferson, Granger, nên là tôi đảm bảo với cô, không cần làm chuyện đó nữa."

Hắn ngả người ra sau ghế, bắt chước cái khoanh tay của cô trước khi nhướng một bên lông mày lên.

"Ý anh không dùng phỏng vấn của Jefferson nữa là sao? Đó là toàn bộ những gì cần nói đến mà!"

"Cô có biết phải giải thích mọi thứ cho cô nghe mệt mỏi thế nào không, Granger, trong khi tất cả những gì tôi nghe được từ mọi người là cô thông minh đến mức nào?" Hắn đẩy lưng ra khỏi ghế và rướn người về phía trước với hai cẳng tay chống lên bàn. "Tôi không làm câu chuyện đó nữa. Tôi đã chọn một góc nhìn khác, và do đó, tôi không cần cuộc phỏng vấn của Jefferson nữa, và do đó, tôi không cần chữ ký của ông ấy nữa..."

"Tôi hiểu rồi, Malfoy," cô nghiến răng, giật lấy tập tài liệu trên bàn bằng một cú vung tay, giống như một con rắn đang lao vào bữa tối của nó. "Nhưng anh cũng phải thông báo cho tôi về những chuyện này chớ. Anh không thể thay đổi toàn bộ câu chuyện của mình mà không nói với tôi. Đúng là thô lỗ và thiếu chuyên nghiệp."

Malfoy ngước nhìn cô, lạnh lùng, thờ ơ, và lại đưa cuốn tiểu thuyết của mình lên đọc tiếp. Việc hắn đọc sách trong giờ làm việc không có gì ngạc nhiên với cô. Mặc dù cách hắn luôn làm ra vẻ như thể hắn không nỗ lực gì cho công việc của mình, nhưng hắn thực sự là một nhà báo rất tài năng – nhưng Hermione sẽ không bao giờ thừa nhận điều này thành lời.

Madge thuê hắn khoảng một năm trước, và Hermione đã đi từ nhà báo điều tra duy nhất ở Howler này trở thành đối thủ cạnh tranh với Draco Malfoy để xem ai có thể viết câu chuyện hay nhất và giải quyết bí ẩn tốt nhất.

Dù cuộc cạnh tranh này không thực sự được nói ra giữa họ – mà nó giống như một cảm giác, một sự thấu hiểu hơn.

Thành thật mà nói, Malfoy là cái gai trong mắt cô. Hắn đã vượt xa kẻ bắt nạt ở trường, sau chiến tranh hắn đã thay đổi khá nhiều. Bây giờ, hắn là một kẻ phiền phức, gắt gỏng, luôn làm mọi thứ để khiến Hermione tức giận mà không bao giờ thừa nhận điều đó. Hắn hoàn thiện nghệ thuật giả vờ như thể nhiệm vụ của hắn không phải là chọc cô phát điên, cho dù đó là thay đổi vào phút cuối cùng hay không đồng ý với cô vì mục đích chỉ để cô nổi giận. Và trong suốt thời gian đó, hắn vẫn đóng vai lạnh lùng, gần như thờ ơ – hắn có thể cười và đùa giỡn với Madge trong một phút, và dành cho Hermione một cái gật đầu lạnh lùng, vô cảm ngay giây tiếp theo.

Và thế là Hermione phản kháng lại – làm phiền hắn mọi lúc có thể, làm bất cứ điều gì và mọi cách để lay chuyển vẻ ngoài điềm đạm của hắn để lấy được thứ gì đó, bất cứ thứ gì, từ hắn. Như chọc một con gấu đang ngủ.

"Madge cho phép tôi thay đổi câu chuyện rồi," hắn nói đơn giản, như thể đó là điều hiển nhiên. Hermione cau mày, kẹp tập hồ sơ dưới cánh tay. Cô sẽ không cho hắn niềm vui khi nhìn cô ném mấy mẫu đơn đó vào thùng rác.

"Chỉ cho chắc là hoàn thành đầy đủ thủ tục giấy tờ thôi, Malfoy, chứ anh ưng làm gì mà không được," cô nói khô khan, rời khỏi bàn làm việc của hắn và đi về chỗ bàn làm việc của mình. Cô bực bội ngồi xuống, lẩm bẩm vài lời chửi rủa đầy màu sắc trong hơi thở khi nhét toàn bộ tập tài liệu vào thùng rác bên cạnh và nhấp một ngụm trà hoa cúc.

Ginny đã đề xuất Hermione nên uống trà hoa cúc thay cho hai cốc cà phê như thường lệ, để giúp cô giữ bình tĩnh và bớt bồn chồn hơn trong công việc. Hermione cắn môi, không thể giải thích được là dù có uống bao nhiêu trà hoa cúc cũng không thể chế ngự được sự cáu kỉnh khi làm việc với Draco Malfoy. Có lẽ thuốc an thần mới có thể. Còn trà hoa cúc thì không.

"Lần này hắn gây chuyện gì vậy?" Đồng nghiệp yêu thích của Hermione, Dean Thomas hỏi, ngả người ra sau ghế ở bàn làm việc của cậu ấy để nhìn thấy cô ở bàn bên cạnh. Hermione đảo mắt, quay sang đối mặt với bạn mình khi cô cố gắng làm cho sự khó chịu của mình tan biến.

"Hắn xuất hiện ở chỗ làm cũng đủ có chuyện."

Dean nở một nụ cười nhỏ. Ánh mắt của Hermione dừng lại ở một bức ảnh dán phía trên bàn của cậu ấy: Dean và Seamus Finnegan trên bến tàu ở Brighton, mỉm cười, cánh tay của Dean vòng qua vai Seamus khi Seamus hôn lên má cậu ấy.

"Mệt ghê," Dean nói một cách thông cảm. "Hắn lại thay đổi câu chuyện, phải không?"

Hermione phát ra một tiếng rên thất vọng, để đầu cô ngả ra sau khi cô xoay chiếc ghế của mình.

"Ừ. Hắn thiệt là không thể chịu đựng được. Mình thề, mục đích duy nhất của hắn khi nộp đơn xin việc vào đây là khiến cuộc sống của mình trở nên khó khăn hơn mức cần thiết."

Dean cười khúc khích, lịch sự gật đầu chào một đồng nghiệp đi ngang qua họ.

"Thật không may hắn lại là một nhà báo xuất sắc."

Hermione ném cho Dean một cái lườm mà không chút gay gắt nào, nhấp một ngụm trà nữa.

"Cậu không nên nói to điều đó ra, Dean. Mình khá chắc rằng cái tôi của hắn sẽ tăng cao mỗi khi ai đó gọi tên hắn – ngay cả khi hắn không thể nghe thấy." Cô quay đầu nhìn Malfoy qua bàn của mình, phía bên kia văn phòng. Hắn vẫn đang đọc tiểu thuyết, bàn tay còn lại của hắn đang xoay xoay cây bút trên bàn. Dean nhìn theo mắt cô, và cậu ấy nhìn Malfoy một cách thờ ơ một lúc trước khi nhìn lại cô.

"Hắn không tệ lắm đâu, cậu biết đấy," Dean cười, nhún một bên vai. "...hắn chỉ cần ấm áp hơn một chút khi ở gần cậu thôi."

"Mình không nghĩ Malfoy có khả năng sưởi ấm."

"Chà, cậu cũng không thể chiến thắng hết mọi chuyện được, Hermione." Dean trao cho cô một cái nhìn xin lỗi khi Agnes, thư ký hành chính cổ hủ của họ đến gần Dean để hỏi cậu ấy một câu hỏi về ấn bản cho ngày thứ Hai. Dean đã bắt đầu làm việc tại Howler với tư cách là họa sĩ minh họa khi Madge thực hiện đợt tuyển dụng lớn đầu tiên. Hermione luôn thích cậu ấy ở trường, nhưng phải đến khi họ trở thành hàng xóm cùng bàn ở nơi làm việc, cô mới thực sự biết rõ về cậu ấy – đủ để cô nhận được lời mời dự đám cưới của cậu ấy với Seamus vài năm trước. Dean tốt bụng và hài hước, và cậu ấy có một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc đối với những lời phàn nàn của Hermione dành cho tên đồng nghiệp vàng hoe của cô.

Hermione quay lại tập trung vào công việc của mình, thỉnh thoảng lại nhìn vào cánh cửa đã đóng của văn phòng Madge rồi liếc nhìn Malfoy để xem hắn sẽ mất bao lâu nữa mới thực sự bắt đầu làm việc trong ngày. Cô bỏ cuộc khi phải đi nghỉ trưa, nhìn chằm chằm vào sau đầu hắn khi cô rời đi, đến điểm ăn trưa yêu thích của mình để mua một chiếc bánh sandwich. Khi cô quay lại, bàn làm việc của Malfoy trống không.

"Hắn có một cuộc hẹn rồi," Dean nói với cô trước khi cô có thể hỏi.

Khi quay lại lúc ba giờ, hắn không buồn dừng lại ở bàn làm việc mà đi thẳng đến chỗ của Hermione, hai tay đút vào túi quần. Hắn lịch sự gật đầu với Dean trước khi nhìn xuống Hermione, ánh mắt xám bão táp, tâm trạng của hắn rõ ràng là u ám kể từ cuộc gặp gỡ sáng nay.

"Suy nghĩ lại thì, Granger, tôi quyết định vẫn tiếp tục câu chuyện cũ của mình. Có thể đưa tôi mấy mẫu đơn cho Jefferson ngay bây giờ được không?"

Cô dùng hết sức lực để giữ vẻ mặt bình tĩnh, thò tay vào thùng rác và lôi tập tài liệu ra, rút nó ra từ dưới cái vỏ chuối ngả màu mà cô đã vứt vào trước đó. Cô đưa nó cho hắn với khuôn mặt bình thản nhất và hắn nhìn xuống tập tài liệu, mắt giật giật, nhưng vẫn lấy nó từ tay cô.

"Chúc vui," hắn nói, quay gót và sải bước đi. Cô thề là cô nhìn thấy hắn cười khi hắn ngồi xuống, nhưng nó biến mất đủ nhanh để cô coi đó chỉ là ảo giác do cơn bực tức gây ra.

Hermione dành thời gian còn lại trong ngày để hoàn thành bài báo của mình về Chợ Đen Pháp Thuật Châu Âu – một phần mà cô đã dày công nghiên cứu trong nhiều tháng nay– trước khi hoàn thành các giấy tờ riêng của mình cho bản báo ngày thứ Hai, và viết thư cho George Weasley hỏi xem liệu anh ấy có còn hứng thú với việc đăng quảng cáo nổi bật cho dòng sản phẩm mới cho tiệm giỡn của anh ấy về các sản phẩm làm tóc nghịch ngợm không.

Đúng năm giờ, Malfoy trả lại các mẫu đơn đã ký vào bàn của Hermione, tránh ánh mắt của cô, thay vào đó hắn nhìn vào Dean.

"Mày với Finnegan có đi uống sau trận đấu ngày mai không?" hắn hỏi bằng giọng trầm trầm, dài giọng, chạm hông vào bàn làm việc của Hermione.

Malfoy cao và vạm vỡ, cơ bắp săn chắc làm hắn không cao lêu nghêu như hồi còn đi học nữa, nhưng dáng đi của hắn vẫn y như cũ; tự tin nhưng không quyết đoán, tinh tế nhưng không tự nhiên đến mức bạn có thể nghĩ hắn sinh ra đã có dáng đi như vậy. Hắn – rất đáng ghét, Hermione có thể nói thêm – ai cũng thấy hắn đẹp trai và được bảo bọc cẩn thận, và Hermione đôi khi thích tự đùa với mình rằng có lẽ mẹ hắn vẫn còn mua quần áo cho hắn, như một đứa trẻ, vì cô chưa từng thấy có người đàn ông nào mà ăn mặc đẹp như vậy.

"Chắc là không được rồi," Dean mỉm cười đáp, thu dọn đồ đạc của mình cho vào chiếc cặp. "...Mẹ của Seamus mời bọn tao đi ăn tối. Cả hai bọn tao đều tiếc đứt ruột, vì chắc là sẽ bỏ lỡ trận đấu."

Draco gật đầu, vẫn không nhìn vào Hermione khi cô đặt những tờ đơn đã ký lên trên chồng giấy có dán nhãn ghi 'Việc cần làm đầu tiên của ngày thứ Hai' và bắt đầu soạn đồ vào túi của mình với những thứ cô sẽ cần vào cuối tuần này.

Malfoy chơi vị trí Tầm Thủ cho một đội Quidditch nội bộ sẽ kết thúc mùa giải vào tối mai.

Hermione chỉ biết chuyện đó là nhờ Ginny đang hẹn hò với Blaise Zabini, bạn thân nhất của Draco, đang chơi vị trí Tấn Thủ trong cùng một đội. Riley Copeland, người làm việc tại Howler với tư cách là nhà phân tích, cũng tham gia năm nay với vị trí là Truy Thủ. Nhờ tài năng của cô ấy, đội đã lọt vào đến tận bán kết, và chuyện này đã khích lệ hầu hết nhân viên trong văn phòng đến xem các trận đấu vào mỗi tối thứ Bảy. Nếu không phải vì Ginny kéo Hermione đến xem, thì Hermione sẽ rất vui khi dành những buổi tối thứ bảy một mình trong căn hộ của mình với một chai rượu và một cuốn sách.

Về mặt pháp lý, Ginny không được phép chơi Quidditch nội bộ vì hợp đồng của em ấy với Hollyhead Harpies, nhưng em ấy có vẻ hài lòng khi chỉ cần cổ vũ bạn trai của mình từ khán đài, thường hay hét lên những cụm từ mà Hermione không thể hiểu được, hoặc lẩm bẩm tức giận với trọng tài vì quyết định sai lầm.

Hermione tránh được việc đến quán rượu để uống sau các trận đấu, mặc dù Ginny không ngừng năn nỉ vào mỗi thứ Bảy sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Gần đây, Ginny khăng khăng rằng Hermione nên dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu Blaise, điều này đồng nghĩa với việc dành nhiều thời gian hơn với Malfoy.

"Nghe như kiểu là hẹn hò đôi ấy," Hermione nói khi Ginny hỏi về điều này lần đầu tiên, cô đã lắc đầu mạnh.

"Kiểu đó thì tệ lắm à?" Ginny đáp, một tia lấp lánh quen thuộc trong mắt em ấy. Bụng Hermione quặn lên với suy nghĩ đó.

"Xét về sự căm thù giữa bọn chị? Thì đúng là vậy đó. Liệu Malfoy có biết cách tham gia vào một cuộc trò chuyện bình thường không ta?"

Ginny gần như đã mặc kệ sau đó, mỗi tháng một lần, em ấy lại hỏi lại, "Chị có chắc là chị không muốn đi uống tối nay không? Blaise muốn tận mắt chứng kiến chị vui như thế nào khi uống vài ly rượu đó." –và mỗi lần như vậy, Hermione đều nói không, nói rằng cô mệt hoặc còn có quá nhiều việc phải làm.

Nhưng ngày mai, nhờ một vụ cá cược thua giữa cô và Ginny, Hermione sẽ phải tham dự tiệc rượu ăn mừng với Ginny sau trận đấu. Chỉ là bây giờ, cô sẽ không có Dean và Seamus ở đó như một lá chắn nếu cần trốn thoát.

"Tiếc quá," Draco nói, dường như thực sự tiếc nuối khi Dean không thể đến như thường lệ. "Vậy cuối tuần vui vẻ nhé."

Có một khoảng dừng trước khi hắn nhìn cô, quai hàm nghiến chặt như thể điều đó làm hắn đau.

"Granger." Hắn gật đầu với cô, đôi mắt xám của hắn chạm vào mắt cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi hắn quay người bước đi, chiếc túi xách khoác trên vai, hướng về phía cửa dẫn đến cầu thang. Hermione nín thở, dụi tay lên đôi mắt mệt mỏi.

"Cậu có thể ếm bùa cho mình bị mắc bệnh đậu rồng trong vài giờ tới được không?" Hermione hỏi Dean một cách nghiêm túc khi cả hai đứng dậy, khóa ngăn kéo bàn bằng đũa phép.

Dean cười khúc khích, trịnh trọng vỗ vai Hermione khi họ cùng nhau rời khỏi văn phòng, ánh nắng cuối chiều lấp lánh trên sàn qua cửa sổ.

"Cậu phải tự mình làm chuyện đó thôi, 'Granger.'"

~~~

Nhìn Ginny bây giờ, Hermione khó có thể nhớ lại hình ảnh một cô bé tan vỡ, trống rỗng sau chiến tranh. Mất Fred, và sau đó là Harry, đã đủ khó khăn, nhưng Ginny là người phải chịu đựng một loạt cuộc thẩm vấn về sự biến mất của Harry.

Dù Ginny khăng khăng không biết Harry ở đâu hay tại sao cậu ấy ra đi, các Thần Sáng chắc chắn rằng nếu có ai biết câu trả lời cho những câu hỏi trị giá hàng triệu galleon này, thì chắc chắn sẽ là Ginny. Ngay cả Ron và Hermione cũng không nhận được nhiều câu hỏi như vậy, mặc dù chính họ là những người đã chạy trốn cùng Harry suốt cả năm, trong khi Ginny và Harry hầu như không gặp nhau trong suốt cuộc săn lùng Trường sinh Linh giá.

Đối với Ginny, như là mất Harry hai lần vậy – không biết liệu cậu ấy có an toàn không, cậu ấy đang ở đâu hay cậu ấy đang làm gì, và sau đó, sau khi đoàn tụ trong Trận Chiến Hogwarts, lại mất cậu ấy một lần nữa. Cuối cùng, Ginny đã đề nghị cho em ấy uống Chân Dược và đưa ra những ký ức của em ấy về Harry sau chiến tranh để chứng minh rằng em ấy cũng không biết gì nhiều như những người khác. Sau đó, khi các Thần Sáng chuyển sang một hướng đi khác, Ginny hầu như không rời khỏi Trang trại Hang sóc – thậm chí còn không hoàn thành năm học cuối tại Hogwarts sau khi trường được sửa chữa.

Ron và Hermione đã trải qua năm học thứ 8 trong trạng thái hoài nghi; không thể tin rằng chiến tranh đã kết thúc, rằng Voldemort sẽ không quay trở lại, và rằng người bạn thân nhất của họ không còn ở đó với họ nữa. Luôn luôn là ba người họ – Ron, Harry và Hermione – và không có Harry, mọi thứ trở nên khác hẳn. Cả hai đều bị tổn thương, có lẽ có chút ích kỷ, vì cậu ấy dường như ra đi mà không nói một lời, đồng thời lo lắng nôn nao trong lòng rằng có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với cậu ấy. Hầu như cuối tuần nào họ cũng đến Hang Sóc để thăm Ginny, nhưng em ấy không bước ra khỏi phòng, và họ đã cố gắng hết sức để tìm cậu ấy.

Thật buồn cười, làm sao họ nghĩ rằng cuộc tìm kiếm hòa bình – hạnh phúc – sẽ kết thúc khi cuộc săn lùng Trường sinh Linh giá kết thúc. Thật buồn cười khi họ nghĩ rằng họ đã hoàn thành việc tìm kiếm những thứ bị mất.

Hermione cảm nhận được nỗi đau của Ginny sâu sắc như chính em ấy. Sau khi năm học thứ 8 tại Hogwarts kết thúc, Ron và Hermione trở nên xa cách – không thể dung hòa những gì họ từng có khi có Harry. Cả hai đã quyết định không tiếp tục trong mối quan hệ tình yêu nữa. Ron quá lộn xộn; bừa bãi, hay quên, quá thụ động. Hermione thì quá nghiêm khắc; quá gắt gỏng, quá cố chấp, quá kỳ vọng. Họ biết điều đó là không đúng. Họ đã chia tay một cách hoà bình, không thèm thề thốt rằng họ sẽ mãi là bạn – cả hai đều hiểu, ngầm hiểu, không thay đổi, rằng họ sẽ là bạn mãi mãi.

Hermione và Ginny ngày càng thân thiết hơn. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Hermione, Ginny đã hoàn thành kỳ thi NEWTS và bắt đầu sống lại. Ginny rất kiên cường, và em ấy từ từ trở lại làm chính mình, cuối cùng gia nhập Hollyhead Harpies và nhanh chóng trở thành cầu thủ ngôi sao của họ.

Nhưng có những khoảnh khắc, trong những năm từ đó đến nay, Hermione bắt gặp Ginny hay nhìn chằm chằm vào khoảng không – một cái nhìn buồn bã, trống rỗng trong mắt em ấy – và Hermione biết rằng Ginny đang nghĩ về Harry. Vì Hermione biết cảm giác nhớ cậu ấy là như thế nào; để tự hỏi cậu ấy có thể đang làm gì và liệu cậu ấy có an toàn và hạnh phúc không. Sẽ luôn có một loại khoảng trống trong họ mà Harry đã từng lấp đầy, và sẽ không bao giờ được lấp đầy bởi ai khác, nhưng họ đã học cách sống chung với nó; gánh vác nỗi đau và tiến về phía trước.

Nhìn em ấy bây giờ, Hermione có thể thấy Ginny tràn đầy sức sống và tình yêu như thế nào; vẫn là cô gái cởi mở, cực kỳ nổi tiếng như những ngày trước chiến tranh. Chỉ khác là bây giờ, em ấy luôn giữ một bức ảnh nhỏ của Harry ở trong giày Quidditch của mình mỗi khi em ấy vào sân.

"Để lấy hên thôi," em ấy nói.

Hermione biết thật dễ dàng để giữ Harry bên mình mãi mãi, ngay cả khi cuộc sống vẫn tiếp diễn mà không có cậu ấy.

"Phải vậy chứ, Zabini!" Ginny gọi, vỗ tay khi Blaise lao về phía cột gôn, đuổi theo trái bludger bay lạc đang đuổi theo Riley, người đang kẹp chặt quả quaffle dưới cánh tay.

Blaise đánh bật quả bludger đúng lúc Riley ghi bàn, quả quaffle lướt qua vòng giữa khi một tiếng ding huyên náo vang khắp sân. Cả đội túm tụm lại để ăn mừng, vỗ nhẹ vào lưng Riley; tất cả ngoại trừ Malfoy, người vẫn còn nấn ná bên ngoài, một tay cầm chổi, tay kia thả lỏng bên người. Chỉ khi cuộc ăn mừng của nhóm tan ra thì Malfoy mới tiến lại gần cô ấy – miệng cười khi Riley kéo cây chổi của cô ấy đến bên cạnh hắn. Sau đó, họ cùng nhau cười – có lẽ là về điều gì đó mà Malfoy vừa nói – và Riley mỉm cười với hắn khi trọng tài cho trận đấu tiếp tục.

Họ tách nhau ra, nghiêng người về phía trước trên chổi và bay về vị trí xuất phát. Hermione liếc nhìn khắp sân, rồi nhìn chằm chằm vào Blaise.

"Má muốn biết liệu chị có đến ăn tối vào ngày mai không?" Ginny hỏi mà không nhìn cô, mắt em ấy tập trung vào trận đấu với tất cả sự tập trung của một người đang thực sự chơi. Đó là một ngày đầu xuân hơi ấm áp, nhưng làn gió đủ lạnh để khiến Hermione quấn chặt chiếc áo khoác jean quanh người hơn.

"Chị không thể đến được rồi," Hermione đáp, vừa hay nhìn thấy Malfoy và Tầm Thủ của đội đối thủ phát hiện ra đôi cánh vàng, bay về phía nó trong chiếc áo choàng mờ ảo và mái tóc bạch kim. "...Chị còn một số công việc phải hoàn thành."

Ginny quay sang nhìn cô với vẻ mặt thất vọng, nhưng không phản đối. Ginny biết rằng Hermione dành phần lớn thời gian cuối tuần để tìm kiếm Harry. Thật khó để mà em ấy chỉ trích sự cố gắng quá mức của Hermione khi nó có nghĩa là hy vọng – có lẽ là cơ hội duy nhất của họ – để tìm thấy cậu ấy.

"Chị biết là mình có thể dành một hoặc vài giờ để nghỉ ngơi mà, phải không?"

Hermione thở dài, với tay lấy một miếng bỏng ngô còn ấm từ túi giấy trên tay Ginny.

"Chị biết, chị biết – chỉ là Madge đã yêu cầu chị đảm nhận một câu chuyện quan trọng khác, và chị phải tham dự một hội nghị vào cuối tuần tới. Chị cần phải nhân đôi để bù đắp cho thời gian mà chị sẽ mất."

Ginny nhìn lại sân đấu, ngả người về phía trước trên ghế để quan sát hai Tầm Thủ đang bay thấp, lơ lửng trên mặt đất để đuổi theo trái snitch.

"Em nghĩ mục đích chính của việc Madge thuê Malfoy là để cho chị không phải làm việc quá nhiều."

Hermione đảo mắt, nhai bỏng ngô và nuốt khi đội đối thủ ghi bàn. Ginny lầm bầm chửi thề, vỗ tay khích lệ khi các đội bắt đầu lại trên sân trước khi quay lại với Hermione.

"Đúng vậy, nhưng hắn chẳng làm được gì ngoài việc làm công việc của chị trở nên khó khăn hơn."

"Nghe cay đắng ghê ha?"

"Thôi đi, Weasley."

Ginny cười, rồi tự dập tắt nụ cười để hét lên điều gì đó với trọng tài, người đã không để ý rằng một Tấn Thủ của đội đối thủ xô Blaise bằng một cú đánh đáng giá một quả phạt.

"Gin, đây không phải là World Cup," Hermione nói, với lấy một nắm bỏng ngô khác của Ginny. Hermione nghĩ rằng dù có cố gắng thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không bao giờ tìm thấy trong mình niềm đam mê Quidditch giống như những người bạn còn lại. Ginny nhún vai, quan sát sân đấu với sự tập trung không ngừng.

"Chị không phải là người đối phó với tâm trạng khó chịu của Blaise nếu họ thua," Ginny nói, vỗ tay khi quả phạt đền được thực hiện. Draco vỗ vào lưng Blaise, nói gì đó mà Hermione không thể nghe được. Blaise chỉ cười toe toét đáp lại hắn, đá nhẹ vào chiếc giày Quidditch của hắn khi Malfoy điều chỉnh dây đai Velcro trên miếng đệm đầu gối của hắn.

Tóc mái của hắn bết vào vầng trán ẩm ướt, hai má ửng đỏ. Hermione quan sát nhịp thở nặng nề lên xuống của hắn, ghi nhận sự tập trung trong mắt hắn. Hắn lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, khịt mũi khi Blaise dành một chút thời gian để nháy mắt với Ginny qua sân đấu.

Blaise và Ginny gặp nhau cách đây vài năm sau trận đấu với Chudley Cannons. Ginny không thi đấu– và rồi họ kết thúc mùa giải vì đội Harpies đã thua trận tứ kết, nhưng Ginny đã trở thành bạn tốt của một Truy Thủ bên đội Wimbourne Wasps, và đã đến để cổ vũ anh ta. Ron, tất nhiên, không vui khi Ginny cổ vũ cho bất kỳ ai khác ngoài Chudley Cannons, và chỉ càng thất vọng hơn khi Cannons thua trận ngày hôm đó.

Sau đó, tại một bữa tiệc sau trận đấu mà Ginny tham dự, em ấy đã gặp Blaise. Họ ăn ý ngay lập tức, và mặc dù Ginny chưa thực sự hẹn hò với ai kể từ Harry, nhưng phản ứng hóa học của em ấy với Blaise là không thể phủ nhận. Theo yêu cầu của Ginny, họ bắt đầu như những người bạn, nhưng điều đó không kéo dài được lâu– khoảng một tháng sau bữa tiệc, họ chính thức thành đôi.

Hermione có thể đánh giá cao cách Blaise dường như cân bằng Ginny mà không làm tắt đi bất kỳ ngọn lửa nào trong em ấy. Cậu ta tử tế và lịch sự, và, trước sự ngạc nhiên của Hermione, cậu ta cũng rất hài hước. Nhược điểm duy nhất trong chuyện này là bạn thân nhất của cậu ta không ai khác chính là Draco Chết Tiệt Malfoy.

Trong suốt một năm đầu của mối quan hệ giữa Ginny và Blaise, Hermione đã thành công trong việc tránh tiếp xúc với Draco. Mãi cho đến khi Draco được Howler thuê, Hermione mới tiếp xúc với hắn lần đầu tiên, mặc dù Ginny cứ thúc giục họ nên dành thời gian cho nhau như một bộ tứ. Draco đã ngay lập tức bày tỏ không hứng thú với việc dành thời gian cùng Hermione, ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên của họ tại văn phòng.

"Malfoy. Chào mừng đến với nhóm này," cô nói khi bước đến bàn của hắn vào ngày đầu tiên và cố rặn ra một nụ cười nhẹ. Cô không muốn hoặc không cần phải làm bạn với hắn, nhưng vì họ là hai thành viên của cùng một nhóm báo, cô nghĩ rằng việc phá bỏ lớp băng và tiến tới một mối quan hệ hòa bình, nếu không phải là dung túng, cũng không thể làm tổn thương.

Hắn chớp mắt nhìn cô, mặt – môi, cằm, nửa cái mũi – đặt trên những đốt ngón tay đang nắm chặt, như thể đang suy nghĩ hay kiểm tra cẩn thận, trước khi hít một hơi thật sâu.

"Đến để đảm bảo tôi không đánh cắp hào quang của cô hả, Granger?" hắn dài giọng hỏi, có phần mỉa mai. Cô đứng yên, lưng thẳng ra, những bức tường của cô nhanh chóng được dựng lại, hết viên gạch này đến viên gạch khác.

"Có vẻ như anh chẳng thay đổi gì cả, phải không?" cô hỏi, quan sát cái bàn làm việc sạch sẽ mới keng của hắn – một cuốn sổ da bóng loáng, bút lông và lọ mực, một cây bút bi và một cốc đầy cà phê. Không có đồ trang trí gì, không có hình ảnh hay đồ vật kỷ niệm Slytherin, chỉ có công việc. Miệng Draco mấp máy, dù cô không chắc ý nghĩa của nó, và rồi hắn nghiến chặt quai hàm như thể kìm nén điều gì đó.

"Thực ra thì tóc của tôi đẹp hơn rồi nè. Có vẻ như chỉ có mình tôi là thay đổi."

Cô nuốt trôi cục tức xuống cổ họng, và đặt cả hai bàn tay lên mép bàn, hơi nghiêng người về phía trước với một cái nheo mắt đầy nóng giận.

"Đừng xỏ mũi vào chuyện của tôi, Malfoy, tôi sẽ không đếm xỉa gì tới anh."

Hắn gật đầu, một lần, chậm rãi và đều đặn, rồi mở ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc để lấy một quả táo xanh ra; sáng bóng, nặng trịch trong lòng bàn tay, như kiểu hắn đã từng ăn ở trường.

"Vạn sự như ý cô, Granger," là tất cả những gì hắn nói trước khi Hermione quay người và bước đi một cách tự tin, bực tức trong lòng. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là hắn đúng thật trẻ con, tự cao tự đại, khi ngày đầu tiên đi làm mà hắn tỏ ra thiếu thân thiện như vậy. Dean đã gợi ý rằng có thể Malfoy chỉ trêu chọc một chút thôi; dù là không còn tin vào quyền lực tối cao của huyết thống và không còn sử dụng từ máu bùn nữa, nhưng hắn vẫn trông thật khó chịu khi đùa giỡn như vậy, vẫn là Slytherin nên cách tiếp xúc tốt lành đối với hắn có thể vẫn là điều xa lạ.

Nhưng Hermione không có thời gian cho cơ hội thứ hai hay thứ ba. Biết rõ hắn đã từng như thế nào ở trường, cô không muốn mở rộng lòng tốt của mình thêm nữa. Ngoài ra, cô không có thời gian cho bất kỳ trò mèo nào của Malfoy. Để trở thành một người chuyên nghiệp, bạn phải hành động một cách chuyên nghiệp, và Malfoy không có cái đặc quyền bày trò chỉ vì hắn là một tên khốn khó chịu trong phần lớn cuộc đời của hắn.

Sau đó, khi Ginny lần đầu tiên đề nghị bốn người họ đi uống cùng nhau sau giờ làm việc, Hermione đã từ chối.

"Chỉ là bọn chị không hợp nhau thôi," cô nói với bạn mình, lật một trang trong cuốn sách của mình. Mãi cho đến khi Malfoy viết bài báo đầu tiên trên trang nhất của hắn, một bài viết chân thực và hết sức thuyết phục về nạn dịch độc dược gây nghiện đang càn quét châu Âu sau chiến tranh, Hermione mới bắt đầu để mắt đến hắn.

Madge đã chú ý đến hắn nhiều hơn sau thành công của bài viết đó, và Hermione cẩn thận không để cho Malfoy kéo cô vào bóng tối. Cô làm việc chăm chỉ gấp đôi, gấp ba thời gian, để truyền tải hết câu chuyện này đến câu chuyện khác bằng lối viết mạnh mẽ mà cô biết mình có khả năng – nhưng, tất nhiên là, Malfoy cũng cố gắng không kém. Và vậy là bắt đầu cuộc cạnh tranh giữa họ, họ che đậy bằng những nụ cười giả tạo trước mặt Madge, hợp tác khi họ buộc phải làm một câu chuyện cùng nhau và duy trì tinh thần chuyên nghiệp, không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Tốt nhất là họ cùng tồn tại, gây ấn tượng với Madge bằng những câu chuyện hay hơn, lớn hơn mỗi tuần. Hầu hết, họ tránh mặt nhau nhiều nhất có thể, chọn cách tập trung vào công việc và tiết kiệm năng lượng khi cần thiết.

Ngay khi Hermione bắt đầu nghĩ rằng trận đấu Quidditch này sẽ không bao giờ kết thúc, Malfoy cuối cùng cũng bắt được trái snitch. Đám đông khắp khán đài bùng lên trong một tiếng hoan hô lớn khi hắn đem đến chiến thắng cho đội. Hermione chỉ thở ra một hơi dài từ mũi, vỗ tay một cách từ từ khi cả đội ăn mừng chiến thắng.

"Đúng là," Ginny cười toe toét, huých vai Hermione, cô ngồi xuống sau khi vỗ tay một cách nhiệt tình, "...một nhà báo giỏi, một cầu thủ Quidditch cừ khôi làm sao."

"Chị gục ngã mất thôi," Hermione nói, dài giọng với sự mỉa mai khô khan nhất mà cô có thể bày tỏ được.

Draco khiêm tốn nhận những cú vỗ lưng từ đồng đội của mình, Blaise thì vuốt mái tóc trên phần trán của hắn. Khi mắt hắn lướt qua đám đông và dừng lại ở cô, màu xám sắc nét ngay cả khi ở xa, cô nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống đôi giày của mình. Khi cô dám nhìn lên lại, hắn đã biến mất – bị nhấn chìm lần nữa bởi đồng đội của mình, một chiếc cúp nhựa, rẻ tiền đang đắc thắng bay lên không trung từ giữa đám đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro