Chương 4: 7th Moonlight Sonata
Bình minh…
Những tia nắng đầu tiên rọi qua khe cửa, chiếu sáng rực cả một góc phòng. Draco khẽ trở mình, với tay kéo cái gối che kín mắt cho đỡ chói rồi cuộn tròn trong chăn mỏng ngủ tiếp. Một tiếng đạp cửa “Bang!” khô khốc vang lên làm rung chuyển cả chiếc giường (nhưng kẻ nằm trên đó thì vẫn bất động) Bà Narcissa, phu nhân Malfoy, hùng hổ cầm roi da (?!) bước vào, tiến tới nơi phát ra sự sống duy nhất là những tiếng thở đều đều nhẹ nhàng và bình thản.
Rón rén lại gần, định thò đầu vô ngó qua “dung nhan” của cậu quý tử lúc say giấc nồng nhưng không được vì thằng này đã dùng gối bịt kín mặt rồi còn đâu, bà tức giận nắm chặt hai đầu cái ga trải giường hất tung lên đồng thời kèm theo tiếng quát đầy uy lực:
- DRACO! WAKE UP!
Cậu bé tội nghiệp cùng chiếc chăn văng một quãng chừng hai, ba mét; đập đầu vào thanh chắn móc rèm bằng sắt kêu cái “Cốp” ngọt xớt rồi theo đà rơi “phịch” xuống nơi mà từ đó nó đã “bay lên” như một trái mít rụng. Và rồi thì nằm ngay đơ luôn ở đó mặc cho bà mẹ cố gắng lay gọi thậm chí kêu gào trong bất lực.
- Draco! Lần sau con nghiêm túc hơn một chút đi. Con đã sắp 13 tuổi rồi. Đối với những gia đình bình thường có thể con vẫn còn là một cậu bé nhưng phải nhớ con mang họ Malfoy!Mẹ không muốn con lại bị ba nhốt trong hầm vì một tội thật đáng xấu hổ là “ngủ nướng” đâu. Con biết tính ông ấy mà…
Bà Narcissa vừa đi vừa làu bàu với đứa con mắt lờ đờ ngái ngủ, bước lảo đảo theo hình zich zắc phía sau.
- Mẹ đã phải mất tới hơn một giờ đồng hồ để kéo được con ra khỏi cái “ổ” đó.
Draco xoa xoa đầu cự lại
- Đâu có, mẹ làm con bất tỉnh đấy chứ. Không có cách nào nhẹ nhàng hơn để đánh thức con sao?
- Lực bất tòng tâm, con yêu!
Hai người tranh luận suốt cho tới tận khi đứng trước một cánh cửa lớn chạm khắc những hình thù quái dị. Draco uể oải chỉnh sửa lại trang phục cho ngay ngắn trước khi mở cửa bước vào. Một chiếc bàn dài trải khăn xám đã bày biện sẵn đủ loại đồ ăn thịnh soạn.
Người đàn ông ngồi tít phía xa, đầu kia của chiếc bàn đặt tờ “Nhật báo tiên tri” xuống khi nghe tiếng cửa mở.
- Chào ba.
Draco nói, kéo ghế ngồi vào bàn, trải khăn ăn lên đùi và lạch cạch chuẩn bị dao, nĩa… Một bữa ăn sáng trong im lặng như thường ngày. Chỉ có tiếng kim loại chạm vào nhau leng keng, tiếng vải cọ sột soạt. Ông Malfoy cất tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm trong khi cố xé miệng bít tết
- Ba nghe nói Harry Potter cũng học cùng con?
- Vâng
Draco đáp cụt ngủn tiếp tục thưởng thức món súp gà nóng hổi.
- Con thấy nó thế nào?
- Cũng bình thường. Tuy nhiên…
Nó ngập ngừng
- Tụi bạn chơi với nó có một con nhóc Muggle khá thông minh.
- Đừng trả lời những vấn đề không cần thiết. Ta không quan tâm. Bất luận thế nào cũng phải hạ gục thằng nhóc đó.
Ông Malfoy nói rồi đứng dậy, rời bàn lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Nó nhìn bát súp ăn dở suy nghĩ một lúc rồi cũng đứng dậy. Tiếng bà Narcissa còn vọng theo:
- Draco, đừng quên giờ học đấu kiếm chuẩn bị cho năm hai của con vào lúc 8h30’!!!
***
Đứng cạnh cửa sổ, vén rèm nhìn xuống phía dưới, Draco thả mình trong những suy nghĩ mông lung. Không biết tự bao giờ nó đã có thói quen nhìn cuộc sống dưới con mắt hờ hững như thế. Mỗi lần đặt mình xuống giường chìm vào thế giới của những giấc mơ và ảo ảnh nó thường không muốn thức dậy nữa. Phải chi giấc ngủ đó là vĩnh hằng… (mà cũng có thể là thế thật nếu không có những sở thích kì quái đầy tính bạo lực của mẹ nó)
Tia sáng cuối cùng của ngày lụi tắt phía chân trời xa. Ráng chiều trùm phủ không gian một sắc màu ai oán, bi thương. Màu của chết chóc và cũng là màu của sự hồi sinh…
“Thế giới này có màu gì?”
Từ khi nhận biết được mình là ai nó đã luôn đặt ra câu hỏi đó
“Cuộc sống thật sự có ý nghĩa không khi luôn phải cố gắng cho môt tương lai đã đuợc định đoạt sẵn ?! Không bạn bè, không tình yêu… chỉ có đồng minh và những thuộc hạ…”
Nó càng cố vùng vẫy tìm lối thoát thì lại càng chìm sâu hơn trong bóng tối đang lan toả. Lối quay về đã biến mất dưới màn đêm đen đặc, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục những bước đi run rẩy, lần mò trong bóng tối trên con đường không đích đến…
“Chặng đường dài phía trước có khi nào sẽ tươi sáng hơn chăng?…”
Cố tìm cho mình một tia hi vọng mong manh mờ ảo nhưng rồi chỉ nhận ra rằng mãi mãi không thể đặt chân tới vùng sáng của cuộc đời. Nó như cánh hoa bồ công anh mỏng manh yếu ớt vừa nở rộ hít thở khí trời, khoe sắc với thiên nhiên đã phải ôm ấp một nỗi lo sợ không biết khi nào mình sẽ lìa cành và bay tới đâu.
Dòng họ này đã trở thành một nỗi ám ảnh bế tắc cùng cực đối với nó. Nó từng ao ước thoát ra khỏi bức tường thành kiên cố cao vời vợi, đến với thế giới bên ngoài cảm nhận cái gọi là “hạnh phúc” dù nhỏ nhoi, giản đơn nhất. Nhưng mơ ước thì mãi vẫn chỉ là mơ ước, không thể trở thành hiện thực. Từ khi còn chập chững những bước đi đầu tiên, nó đã được dạy
“Cuộc sống không cần và cũng không tồn tại khái niệm “mơ ước” hay “may mắn”, chỉ có “đặt ra mục tiêu” và “hành động”. Ở đời không thể vay mượn cũng như dựa vào sức mạnh của ai, phải biết tự đứng trên đôi chân của mình, dựa vào mình mà tồn tại…”
Có lẽ bởi thế nên nó mới có một thời thơ ấu cô đơn và lạc lõng đến vậy. Những đêm tối, dông bão, mưa gió, sấm chớp… nó chỉ biết thu mình vào một góc phòng lạnh lẽo chờ đợi ánh sáng của một ngày mới. Gia đình đối với nó chẳng hơn gì một nhà ngục khoác lên mình lớp vỏ bóng bẩy những đá quý, vàng bạc châu báu… Nó không muốn thừa nhận cái sự thực hiển hiện ngay trước mắt rằng nó đang chết dần chết mòn trong đơn độc. Được huấn luyện khắc nghiệt để trở thành “xuất sắc”, “Hoàn hảo” hay “đáng tự hào” nó càng thấu hiểu hơn bao giờ hết cái gọi là “định mệnh”
Đã xa rồi những tiếng đàn ngọt ngào thuở trước, những thanh âm đầu tiên thắp lên trong cuộc đời đen tối của nó một điểm sáng nhạt nhoà vô định…
Buông rèm để căn phòng trở về với bóng tối thường trực, nó lặng lẽ đi về phía giá sách ở góc phòng mà không cần thắp đèn bởi đã quá quen với việc mò mẫm trên từng cm vuông của căn phòng rộng lớn này trong tình trạng tất cả chỉ có một màu đen. Sắp xếp lại thứ tự một vài quyển “từ điển bách khoa về Độc dược học”, nó đẩy nhẹ những kệ sách.
“Kẹt”
Tiếng gỗ xoay chuyển trên mặt sàn. Chiếc giá sách tách đôi mở ra một cầu thang xoáy sâu hun hút đi xuống tầng hầm tối om. Nó cầm thứ ánh nến leo lắt nhẹ nhàng bước xuống những bậc thang ẩm ướt…
Hai nửa giá sách từ từ khép vào trở về vị trí ban đầu, trả lại căn phòng không gian tĩnh mịch, hoang vằng và trống trải.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Cơn mưa cuối hạ thả những vệt nước dài lăn trên cửa kính, rơi lộp độp xuống sân đá, chảy thành dòng róc rách từ trên mái nhà…
***
Trang trại hang sóc một ngày mùa hạ đẹp trời.
Nắng dát vàng trên những thảo nguyên mênh mông, lá cây lay động nhẹ trước những đợt gió hiu hiu thổi đủ để đánh động lũ bướm trắng đang mải mê hút mật trên những cánh hoa ngũ sắc sặc sỡ toả hương. Hermione nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt, ngửa mặt ngằm nhìn nền trời xanh biếc ko chút gợn mây. Tiếng côn trùng rả rích đan xen giữa những tán lá xào xạc thức tỉnh cả một khoảng không tĩnh lặng êm đềm.
Nó khép hờ mi mắt lim dim cảm nhận hương cỏ thơm phảng phất lẫn trong gió thoảng, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây điểm xuyết vệt trắng trên gam màu êm dịu nhảy múa theo chiều gió.
Yên tĩnh quá. Không một chút gợn sóng nhỏ trong khung cảnh tràn ngập sức sống.
Tụi nó vừa mạo hiểm giúp Harry làm một cuộc đào tẩu khỏi căn nhà số 4trên đường Privet Drive… Dĩ nhiên nó thừa hiểu việc đó sẽ chẳng đem lại kết cục tốt đẹp gì nều bại lộ và nguyên tắc sống của nó là thường không làm những việc nó cho là liều lĩnh nhưng đa số mọi thứ đều có ngoại lệ: Harry là bạn, bạn thân nhất bây giờ, sau này và mãi mãi của nó. Nói là “đa số” bởi nó vừa nghĩ tới một người, không, một kẻ đáng ghét thì đúng hơn (hoặc là nó đang cố ép mình nghĩ hắn là hạng người như vậy), kẻ đã từng gieo rắc vào đầu nó những suy tưởng phi lí rằng “hắn cũng có một trái tim” Cũng là kẻ dạy nó bài học đầu tiên trên đường đời “Dù có bị chà đạp thì cũng phải biết tự quý trọng giá trị của bản thân” Điều này nó đã được biết từ lâu, qua những trang sách nhưng chỉ thật sự nghiệm ra mỗi lần đối mặt với Malfoy và thứ ngôn từ bệnh hoạn của hắn.
Giơ cánh tay nhỏ bé quờ quạng trong khoảng không bao la, cố nắm bắt ánh mặt trời chói loà trước mắt. Nhìn bóng nắng lấp loáng qua những kẽ tay, nó khẽ mỉm cười
“Nếu có thứ gì đó không thể chạm tới được…”
Sinh ra trong một gia đình Muggle, lẽ ra nó nên chấp nhận số phận đã an bài mà sống bình thường như bao đứa con gái khác: Tới trường trung học, học hành, vui chơi, shopping với bạn bè, kiếm cho mình một anh chàng bạn trai… và chắc chắn với chỉ số IQ không-bình-thường của mình, nó sẽ là một thiên tài, được mọi người nể phục, yêu mến… Vậy mà nó lại chọn cho mình một ngã rẽ quá trắc trở gian truân, gia nhập cái thế giói đáng lí ra không dành cho nó. Nó hiểu để đựợc chấp nhận là không dễ dàng chút nào nhưng cũng không ngờ quá khó khắn đến vậy. Bây giờ mới chỉ là Draco nhưng sau này rời trường, không còn sự bao bọc, che chắn của công lí và lẽ phải liệu nó sẽ còn phải chịu đựng những bi kịch tệ hại gì đây?
“Muốn thay đổi số phận là sai sao? Tự tạo dựng tương lai cho mình là sai sao? Bước chân lên chuyến tàu tốc hành hôm đó cũng là sai sao?”
Đường do người ta đi mãi mà thành. Suy cho cùng thì nó cũng chỉ muốn mang đến cho mình một con đường riêng, một cuộc sống mới thú vị, có ý nghĩa và bớt nhàm tẻ hơn, vậy thôi. Nhưng bước đi trên con đường đó đâu có phải điều đơn giản.
“Hogwarts có thật sự là miền đất hứa như đã từng kì vọng không?”
Nếu cho nó quay ngược thòi gian, trở lại ngày ấy liệu nó có suy nghĩ nhiều hơn như bây giờ mà từ bỏ con đường mình đã chọn không?…
Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi dồn dập trong bộ não nhỏ bé đáng thương của nó. Nó mới 12 tuổi, cái tuổi con người ta chỉ biết ăn, chơi, ngủ chứ không lo lắng, suy tính về vận mệnh của mình như nó. Luôn lo nghĩ cho bản thân, từ bé nó đã âm thầm ôm ấp ý nghĩ “phải tự lập” , khẳng định sức mạnh của bản thân. Bởi lẽ đó, nó không ngừng cố gắng tự hoàn thiện về mọi phương diện nhưng dù nó có xuất sắc đến cỡ nào cũng không thể thay đổi hai chữ “Máu bùn” trong lí lịch dưới con mắt của giới phù thuỷ.
Chẳng ai có thể lựa chọn nơi mình sẽ sinh ra nhưng có nhiều cách để quyết định nơi mình sẽ lớn lên.
Cái nhìn kì thị, khinh bỉ và coi thường của những kẻ tự cho mình là thượng lưu, dòng dõi cao quý cáng khiến nó khẳng định “phải tự hào về dòng máu Muggle” bởi nó chính là minh chứng sống cho việc “Muggle cũng chẳng hề thua kém thuần chủng ở bất kì khía cạnh nào”
“Tại sao không? Bản lĩnh của một phù thuỷ không thể hiện ở xuất thân mà là những gì ta có thể làm được”
Nó cười khẩy khi nghĩ tới vẻ ngạo mạn của lũ bạn nhà Sly
“Liệu chúng có bao nhiêu tài năng và tự tin khi ban phát cái bộ mặt tự cho mình là cái rốn của vũ trụ vậy chứ? Hãy chờ xem Muggle có thể làm được những gì. Có một lí lịch không hoàn hảo chưa chắc đã thua, kẻ tới đích trước mới là kẻ thắng cuộc cuối cùng…”
Con Crookshanks nhẹ nhàng dụi dụi lông vô bàn tay đang buông thõng ngang hông của nó, tiếp tục rên những tiếng “Grừ.. Grừ…” thích thú dưới nắng ấm của chiều hạ yên ả thanh bình. Khẽ xoa đầu con vật cưng, cô bé nhỏ nằm lọt thỏm giữa thảo nguyên mênh mông chìm đắm trong suy tưởng và những kí ức mông lung.
…
Mái tóc đỏ lơ lửng che khuất vầng sáng chói chang mà mắt nó đã dần quen với việc cảm nhận khi nhìn thẳng vô bóng mặt trời trên nền trời xanh thẫm khiến nó giật mình bật dậy. Con Crookshanks cũng nhảy dựng lên theo
-R… Ron … Cậu làm gì ở đây vậy?
-Còn làm gì nữa? Harry kêu tớ ra coi xem cậu còn hay mất. Vô nhà chuẩn bị bữa tối với tụi tớ đí, cũng sắp tới gìờ ăn rồi đó.
-Ừm… cậu đi trước đi. Lát nữa tớ về.
-Cũng được.
Ron bước một quãng rồi đột nhiên quay lại
-Mà này, đừng có ngày nào cũng ra đây nằm ườn ra như vậy. Khó coi lắm, đâu phải không có giường chớ. Mai trở lại trường rồi, tối nay cậu chuẩn bị hành lí rồi đi nghỉ sớm đi.
Bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của cậu bạn hay than thở, tâm hồn Hermy dường như vẫn treo ngược cành cây mà chưa tìm được chỗ hạ cánh an toàn
Trăng lên mờ nhạt phía đắng xa, lẫn trong những tia nắng cuối ngày hiu hắt lụi tàn…
***
Tháng 9 rực lửa… mùa của nắng vàng, của những lá phong rơi và cơn mưa bất chợt vụt đến rồi biến mất đọng lại trên những vũng nước trong veo, mùa yên bình, êm ả với những dàn đồng ca mùa hạ râm ran mỗi trưa hè, mùa của sự hồi sinh các trường học…
Hogwarts bừng sức sống mỗi độ cuối thu về. Lũ học sinh tụ họp khuấy động cả một vũng trời tĩnh lặng suốt 3 tháng nghỉ dài. Ngôi trường phù thuỷ sáng rực lên với những đèn hoa pháo nổ rộn rã suốt đêm thâu. Sau nghi lễ “nhập môn” quen thuộc của học sinh năm nhất và bữa tiệc chào đón năm học mới truyền thống, Hogwarts nhanh chóng chìm trong bóng tối êm đềm, vắng vẻ vốn có mỗi khi đêm đến. Mọi hoạt động đều rơi vào trạng thái ngưng trệ…
Tiếng thở đều đều của thời gian vang vọng khắp ngõ ngách lâu đài và những toà tháp
***
Đêm tối… Đồng minh của con mồi và địch thủ của kẻ săn mồi… hay ngược lại? Bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển động, lăn trên con đưòng mòn thượng đế đã vạch sẵn. Ai là con mồi và ai sẽ là kẻ săn mồi…? Lặng im trong cái tĩnh mịch lặng lẽ của không gian mà ẩn sau đó vô vàn mối nguy hiểm đanh rình rập, một vạt áo chùng đen buông thõng, lơ lửng như trêu ngươi mặt hồ phẳng lặng. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm thâu thanh vắng, chút tàn lửa bập bùng, tí tách những hơi thở yếu ớt cuối cùng trước khi lụi tắt khuất phục trước cái giá lạnh của sương đêm…Đôi mắt xám hướng trân trân nơi ánh sáng đang dát bạc trên những làn nước mỏng manh. Lọn tóc bạch kim mềm mại bị gió thổi tung vương lại trên vầng trán cao, khôi ngô như thách thức thời gian và tạo hoá…
Lại tranh đấu, lại những thủ đoạn và âm mưu, lại phải trở về với lớp vỏ bọc hào nhoáng đằng sau cái tên Malfoy,… lại những ngày tháng mệt mỏi sống trong thấp thỏm, lo âu khi nào mình sẽ phá vỡ lòng tự trọng không phải của bản thân, khi nào danh dự của một dòng họ sẽ sụp đổ, khi nào nụ cười kiêu bạc kia sẽ vụt tắt… Draco trầm ngâm nhìn bóng trăng soi đáy nước, những khớp ngón tay khẳng khiu rớm máu nắm chặt, vò nát vạt cỏ non còn đẫm hơi sương…
Cũng trong cái khoảng không vũ trụ bao la cùng thời khắc ấy, phía bên kia chân trời, một đôi mắt nâu sẫm lặng ngắm vầng trăng khuyết thờ ơ và vô cảm, đôi mắt ánh lên tham vọng và cả sự bí ẩn đầy thách thức…
Sóng nước giao mùa lăn tăn gợn nhẹ trên mặt hồ chao đảo phản chiếu hình hài của tạo vật ven bờ…
Đông sang…
Mùa tuyết trắng phủ kín khắp khung trời…
***
Bão tuyết.
Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn nó tưởng. Những lốc xoáy cuộn tròn cuốn tung theo bụi tuyết mù mịt trên quỹ đạo chuyển động rít lên từng hồi chát chúa, ai oán qua đồi gió hú. Không gian xám đặc một màu âm u lạnh lẽo. Đằng sau những khung cửa sổ mờ ảo ánh nến vô số mảng băng tuyết động đầy, thấp thoáng bóng người nhạt nhoà đi lại nhốn nháo. Tụi Hermy cũng nằm trong số đó. Chúng nó đang được tập trung lại ở sảnh đưởng với thông báo mới nhất từ thầy hiệu trưởng:
“Mọi giờ học ở các toà tháp và khu vực bên ngoài lâu đài tạm hoãn với học sinh năm nhất tới năm 4 cho đến khi bão tan, thời tiết ổn định lại bình thường. Học sinh năm 5, năm 6 và năm cuối (đặc biệt những ai sẽ tham gia cuộc thi “Kiểm ta pháp thuật thường đẳng” và “Kiểm tra pháp thuật tận sức”) theo sự hướng dẫn của các giáo sư thực hiện phép độn thổ (lưu ý: di chuyển thành từng nhóm) nhanh chóng tới các phòng học…”
Kí tên:
Dumbledore.
Sau một hồi bát nháo xì xào bàn tán này nọ với đủ tâm trạng khác nhau, lũ học sinh được lệnh ở lại lâu đài bắt đầu tản ra về mọi hướng như ong vỡ tổ. Chưa năm nào bão tuyết dữ dội tới mức nhà trường phải ra thông báo nghỉ học như năm nay. Mọi người đều băn khoăn khi nào trường sẽ trở lại hoạt động bình thường và tụi nó sẽ ở trong tình trạng bị giam lỏng như thế này bao lâu?! Lẫn đâu đó có cả nỗi hoang mang lo sợ… Nứ thần tuyết vẫn không ngừng gào thét điên loạn ngoài trời…
Tách ra khỏi không khí hỗn loạn, ồn ào, Hermy và hai thằng bạn chí cốt ôm sách vở tới một góc khuất nơi tiền sảnh. Như thường lệ, Ron có vẻ tỏ ra lo lắng vì sự thay đối bất thường của thời tiết trong khi Harry như kẻ mất hồn nhìn ra xa xăm nghĩ ngợi cái gì đó… chỉ có chúa mới biết nếu cậu ta không chụi nói ra! Nó không để tâm cho lắm, chỉ mải nhướn mày cầm cây lông ngỗng viết lia lịa vô mảnh giấy da vừa được xé ra một cách vội vã. Dạo này, từ khi trở lại trường không hiểu sao nó luôn thấy bồn chồn, bất an, cố không nghĩ về một người nào đó nhưng đôi lúc cũng không thể kiềm chế được “Lạ nhỉ, mấy ngày nay không thấy bóng dáng Malfoy đâu. Lẽ ra giờ này hắn phải nên ăn mừng nhảy múa với tụi Sly trong kia vì trận đầu tiên mở màn cho mùa Quidditch, đội nhà nó đã thắng Gry chứ?!” Nó đã định dẹp Malfoy sang một bên để thẳng tiến trên còn đường “công danh” mà không phải vướng bận gì nhưng dường như “lực bất tòng tâm” Dù là căm ghét, tò mò hay khinh thường, ghê tởm … trái tim nó vẫn luôn dành một góc nhỏ nơi sâu thắm cho tên công tử ngạo mạn bất trị ấy.
- Herrmione, dạo này cậu có tâm sự gì à?
May mắn thay câu hỏi của Harry đã kéo nó trở về thực tại nếu không những suy nghĩ tưởng tượng quái quỷ luôn bám riết lấy bộ não của nó kia sẽ khiến nó phát điên mà lao ngay tới, đạp phăng cửa phòng sinh hoạt chung nhà Sly chỉ để hỏi rằng “Draco, cái tên ngang ngược coi trời bằng vung ấy chết ở đâu rồi ??!…”
Nó thở dài không mấy hứng thú
- Đâu có gì, chỉ là tớ chán ngấy cái cảnh quanh đi, quẩn lại trong túc xá và sảnh đường thôi.
- Cũng phải, đến một người tẻ nhạt đơn điệu như Ron còn thấy bức xúc nữa là…
- Cái gì? Cậu vừa nói cái gì?! Tên quỷ này…
Ron nhảy dựng lên, lao tới. Hai thằng bắt đầu rượt đuổi nhau, la hét ầm ĩ trên hành lang. Hermy nhìn theo, cười, mà lòng không khỏi băn khoăn “Đến người ngoài còn nhận thấy mình không bình thường vậy tại sao chính mình lại không thể hiểu nổi mình buồn vì lẽ gì?” Tiếng cười nói mội lúc một xa, vọng lại những thanh âm của sự lặng lẽ. Nó giật mình vo vội mảnh giấy ném vô tường rồi chạy đuổi theo lũ bạn. Cuộn giấy đập vào vách đá lăn lông lốc trên sàn nhà…
***
- Draco, chờ em với.
Pansy õng ẹo chạy tới, lả lướt bám cứng lấy cùi chỏ của Malfoy khiến thằng này bực mình thấy rõ. Hai tên thuộc hạ “phì nhiêu” thì chỉ biết thộn mặt nhìn nhau bất lực, nửa lo sợ lát nữa sẽ phải hứng chịu trận cuồng phong không những ở ngoài trời, nửa e ngại cho cô nàng “nhớt” Parkinson chỉ cần lại gần Malfoy thêm 1mm nữa thôi sẽ phải hững chịu hậu quả nặng nề “thân xác hoang tàn không nhận ra”. Hơn một năm đi theo Malfoy, hai thằng còn lạ gì bản tính lạnh lùng, nắng mưa thất thường của vị thiếu gia này, chính tụi nó cũng phải từng trải nhiều rồi mới rút ra được quy luật thời gian biểu khi nào nên và ko nên đụng mặt Malfoy. Tội nghiệp con bé dại dột…
Chợt mũi giày Malfoy đụng phải một vật gì đó. Nó cúi xuống nhặt mảnh giấy nhàu nát mở ra. Im lặng. Nó nhíu mày khó hiểu. Pansy táy máy cố rướn người thò đầu nhìn qua đôi vai gầy của Malfoy lẩm bẩm:
– “Ước gì tuyết đóng thành cục
Rơi ngay xuống đầu đứa ác ôn”
(Thơ from Hijikata)
Crabbe và Goyle cũng chúi mũi vô coi hỏi ngớ ngẩn
- Cái gì vậy? Mấy chữ này có nghĩa gì vậy ta?
Draco nhún vai gấp mảnh giấy kì lạ bỏ vào túi áo. Dường như chưa nhận thấy tín hiệu đèn đỏ báo nguy hiểm từ phía tụi Goyle, Pansy dựa sát vào người Draco thì thầm khiến nó rợn hết cả gai ốc.
- Mảnh giấy đó khó hiểu quá ha, anh…
Goyle và Crabbe bụm miệng muốn ói nhưng chợt cảm nhận điểm chẳng lành, quay sang tia ngay thấy ánh mắt sắc lạnh đằng đằng sát khí, hai đứa nó vội vàng kéo tay Pansy, xốc vai lôi xềnh xệch ra khỏi tầm ngắm của Draco càng nhanh càng tốt trong khi con nhỏ vẫn còn mải dán mắt vô mái tóc bạch kim, ngớ người ra không hiểu gì hết trơn.
“Đúng là điếc không sợ súng” Draco nghĩ trước khi quay lưng bước đi.
***
Chống cằm ngồi tựa bên khung cửa sổ nơi cao nhất của toà lâu đài, Hermione thơ thẩn nhìn vô định trong mưa tuyết ngập trời. Vài bông tuyết nhỏ li ti chao đảo trong không trung vương lại trên những sợi tóc màu hạt dẻ của nó.
Mỗi mùa đông nó ngắm tuyết rơi bất động cả giờ đồng hồ để nhớ tới một người. Người bạn đầu tiên của nó, người duy nhất được nghe nó đàn trọn vẹn một bản giao hưởng, người nó chỉ gặp duy nhất một lần nhưng chưa bao giờ quên dù chỉ một phút trong suốt 7 năm qua… Mỗi lúc ngồi một mình như vậy nó lại cảm thấy cô đơn trông trải vô cùng.
Không ngừng đàn lại một bản nhạc suốt chừng ấy năm trời bởi nó sợ sẽ quên hình ảnh người bạn đầu đời trong kí ức nhạt nhoà của một cô bé 6 tuổi. Tìm kiếm vô vọng trong cả thời thơ ấu, “Kí ức trắng” giờ đây đối với nó chỉ như một quá vãng xa xôi không thể với tới hay chạm tay vào được…
Tì tay lên thành cửa, nó nhắm hờ mi mắt hồi tưởng lại từng nốt nhạc trên dây đàn vĩ cầm xưa… Văng vẳng tiếng đàn Piano dịu nhẹ vọng lại trong óc nó từ một nơi xa xăm. Nó bừng tỉnh, mở mắt ngó quanh nhưng không tìm được điều gì khác thưòng. Tập trung cố lắng nghe thanh âm ẩn hiện, nhịp trái tim đập mỗi lúc càng nhanh trong lồng ngực khiến nó nhận ra rằng tiếng đàn ngày một rõ bên tai… “Bản hoà tấu “7th Mooonlight sonata” của Beethoven…”
Quá khứ ập về theo từng điệu nhạc.
Điên cuồng lao khắp mọi ngõ ngách của lâu đài đuổi theo tiếng đàn nhưng nó không thể nhận biết phương hướng nơi tiếng đàn phát ra. Kiệt sức, mồ hôi đầm đìa giữa tiết trời lạnh giá –35 độ C, Hermione thở dốc, dựa lưng vào tường từ từ trượt xuống theo quán tính trọng lượng cơ thể. Tiếng Piano vọng lại nhỏ dần rồi dứt hẳn. Bản sonata ánh trăng số 7 của nhà soạn nhạc thiên tài kết thúc. Không một tiếng vỗ tay, nhưng nó cảm thấy đó là bản nhạc tuyệt vời nhất nó đã từng nghe. Từ lúc nào chẳng hay, nó không hề nhận ra mi mắt mình đã ướt đẫm và thấm dần trong từng giác quan của nó… vị mặn chát nơi đầu lưỡi…
Lạnh buốt… đêm đã khuya lắm rồi. Chỉ khi cảm giác tê liệt và buốt cóng thấm vào tùng tế bào da thịt trên cơ thể nó mới nhận ra mình đang ngồi một mình trong bóng tối. Tro tàn trong lò sưởi đã lạnh ngắt từ lúc nào… Cũng là lúc nó nghe tiếng bước chân lạch cạch trên cầu thang, ánh nến dù chỉ rất leo lét đủ khiến nó đưa tay lên che mắt vì chói.
Harry.
Cậu ấy có vẻ hơi giật mình khi thấy nó. Cũng phải, đâu có đứa nào dở hơi tới mức nửa đêm canh ba ngồi lù lù trong phòng sinh hoạt chung mà không đèn nến gì hết như nó. Harry bước xuống lấy một vật gì đó trên bàn rồi tiến lại phía nó, chỉnh sửa gọng kính
- Hermione?
- Umh… Sao cậu xuống đây giờ này vậy.
Harry chỉ vô cái kính nói nhanh
- Hồi tối để quên nó ở đây. Đang ngủ chợt tỉnh dậy nhớ ra nên xuống lấy.
Hermione bật cười khúc khích
- Sao vậy, buồn cười lắm hả?
Harry cũng cười và ngồi xuống cạnh nó, lay hoay nhóm lửa
- Sao ngồi đây một mình mà tối thui vậy?
- Ừm… khó ngủ quá.
- Lạ à nghen.
Nó không nói gì nhìn vô hồn vào vầng sáng mới được tạo ra. Lửa lấp lánh phản chiếu trong mắt nó
- Harry này…
- Huh?!
Nó ngồi lặng một lúc lâu, trầm ngâm mân mê chiếc Violin cũ kĩ đã bạc màu. Như một tia chớp vụt xẹt qua trong não, lại bản nhạc ấy … bản “7th Mooonlight sonata”-Beethoven! Nó hốt hoảng bật dậy vẻ mặt đầy căng thẳng “Ở đâu? Ai?” Harry ngước nhìn nó lo lắng
- Hermy, có chuyện gì à? Cậu sao thế?
Con bé lắp bắp trong bối rối và bấn loạn như sợ tiếng đàn sẽ ngay lập tức biến mất giống lần trước
- Ha… Harry, cậu có nghe thấy gì không? Tiếng đàn, bản nhạc,… có ai đó đang chơi piano… Bản sonata ánh trăng số 7 của Beethoven…
- Hả? Cái gì?
Harry hoảng loạn thật sự đưa tay sờ trán Hermy
- Đâu có tiếng gì? Hermione…
Ngạc nhiên cực độ, Hermione sững sờ nhìn Harry trân trối. Không có biểu hiện gì là cậu ấy đang đùa hay nói dối cả. Chưa bao giờ Harry nghiêm túc và lo cho tình trạng sức khoẻ của Hermy hơn lúc này. vậy vấn đề là ở nó sao? Chẳng lẽ những thanh âm ấy, tất cả chỉ là do hệ thần kinh trung ương của nó tự tạo ra sao? Những nếp nhăn trên trán Hermy mỗi lúc một sâu, mắt nó mở to đầy kinh hoàng cố phủ nhận sự thực rằng có cái gì đó không bình thường đang xảy đến với nó.
“Trò đùa của thính giác sao?”
Nó quá mệt mỏi tới mức không thể tự điều khiển các giác quan sao? Tiếng đàn hằn sâu trong trí óc nó những cảm xúc khó tả… nỗi nhớ… sự đau đớn của một trái tim đang rỉ máu, chút quẫy đạp bất lực trong bế tắc cùng cực… và cả những cảm nhận ngọt ngào…
Không. Nó không nhầm. Hai bàn tay nó nắm chặt đẫm mồ hôi…
“Hoàn toàn không phải ảo giác. Chính xác hơn là chỉ có mình nghe thấy tiếng đàn ấy. Nhưng… Tại sao?!”
- Harry, có lẽ tớ nhầm… Chắc dạo này mệt mỏi quá. Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi chút là khoẻ thôi. Cậu cũng mau về phòng đí, chúc ngủ ngon.
Harry im lặng nhìn theo những sóng tóc nâu bồng bềnh của cô bạn thân chìm dần trong bóng tối sau góc khuất trên cầu thang xoắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro