Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Fresh Students

Chuyến tàu tốc hành hạ cánh nhẹ nhàng trước sân ga làng Hogsmeade cách cổng trường học phép thuật nổi tiếng bậc nhất trong giới phù thủy không xa. Lũ học sinh lố nhố đủ các trang phục, màu sắc… đổ bộ xuống sân trường Hogwarts từ những con thuyền cập bến hồ nước đen và hàng chục chuyến xe do hắc phi mã kéo, một giống ngựa bay của địa ngục, chỉ có thể nhìn thấy bới những người đã chứng kiến và chấp nhận cái chết. Lộn xộn, nhốn nháo một hồi, tất cả theo sự chỉ dẫn của các giáo sư tiến về đại sảnh đường. Khác hẳn với không khí ảm đạm, ẩm thấp bên ngoài, trần nhà phía trong đại sảnh đường rực rỡ lung linh ngàn ánh nến và bầu trời điểm xuyết vô số những vệt sáng lấp lánh. Trăng mờ ảo ẩn hiện sau những quầng mây ngũ sắc. Một sắc thu lành lạnh thổi qua tầng lá phong đỏ rực. Vài tia sáng thi thoảng vụt lóe qua cắt ngang bầu trời sau những đám mây…

- Học sinh năm nhất tập trung ở lối vào sảnh đường. Học sinh năm hai, năm ba theo chỉ dẫn của các huynh trưởng trở về vị trí của nhà mình ở trung tâm đại sảnh trong lúc chờ đợi bữa tiệc. Học sinh năm tư, năm 5 và năm cuối nhận lệnh từ chủ nhiệm các nhà chuẩn bị cho buổi phân loại và hướng dẫn học sinh mới. Các tân thủ lĩnh mau chóng về phòng họp…

“Điệp khúc thông báo” mang nhãn hiệu chủ nhiệm nhà Gry-giáo sư Mc Gonagall vang vọng khắp đại sảnh thu hút tất cả sự chú ý. Mọi người nhanh chóng thực hiện theo sự hướng dẫn của thông báo. Chả biết mọi người nghĩ thế nào chứ có hai kẻ ở hai góc đại sảnh “ý tưởng lớn gặp nhau”với bộ mặt cố nén một tràng cười sắp xổ ra vì “nghe nó giống như Slogan hàng năm của trường Hogwarts mỗi khi bắt đầu một khoá học mới hơn là một bản thông báo trịnh trọng”

Sau cuộc cãi vã chẳng mấy vui vẻ mà không-ai-biết trên chuyến tàu tốc hành đầu tiên tới Hogwarts, Hermione đã kịp tìm cho mình những người bạn mới ở một toa tàu khác khi đang lang thang tìm chỗ trú chân, những người đã gắn bó với cả cuộc đời cô sau này, trong đó có một nhân vật nổi tiếng có, tai tiếng cũng không thiếu trong giới phù thuỷ- kẻ duy nhất đã thoát khỏi lời nguyền và kết thúc cho một tấm thảm kịch của chúa tể hắc ám nhất mọi thời đại

- HARRY POTTER!

Khi cái tên này được nón thần xướng lên sau bài hát truyền thống thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vê phía nam sinh năm nhất đang từ từ tiến về khu vực phân loại. Sóng người rẽ ra nhường lối cho nhân vật ấn tượng nhất của năm kia. Harry liếc nhìn sang chờ đợi một sự cỗ vũ từ những người bạn mới, nhưng không! Chỉ có một đối mắt xám đang chăm chăm soi mói từng cử chỉ hành động của cậu, một ánh mắt sắc lạnh không thể căm hờn mỉa mai hơn. Lộn hướng rồi. Cậu chuyển sang phía bên kia mà không khỏi băn khoăn mình đã gây thù chuốc oán với ai để bị nhìn một cách đầy “ai oán” như thế. Lần này thì không nhấm nữa, thấp thoáng hai cái đầu, một nâu một đỏ dang rướn lên loi choi giữa đám học sinh mới ra sức vẫy Harry. Cậu mỉm cười với tụi bạn và đội chiếc nón lên đấu. Chiếc nón bắt đầu cất tiếng hát

“Một ngàn năm trước hay xa xưa hơn nữa
Khi ta còn mới và được may mắn…
Có bốn nhà phù thuỷ tài ba…”

***

Im lặng. Một khoảng trống trải dài khắp không gian rộng lớn. Bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán vang lên. Hiếm khi nào chiếc nón thần mất nhiều thời gian để quyết định học sinh đó thuộc nhà nào như thế, nhất là lại đối với một nhân vật luôn được chú ý (hoặc có cả sự soi mói) như Harry. Bất chợt chiếc nón cất tiếng rõ ràng và rành mạch:

- GRYFFINDOR!

Cả đại sảnh rộn lên những tràng pháo tay và tiếng huýt sáo của học sinh nhà Gry ngồi gần đó. Harry nở nụ cười sung sướng rạng rỡ phi như bay về phía hai đứa bạn tay bắt mặt mừng.  

***

- Tuyệt vời! Hi vọng tụi này cũng cùng nhà với cậu.

- Ừ, tớ cũng vậy.

- RON WEASLEY!

- Tới lượt tớ rồi.

Giọng Ron hồi hộp lại run run. Cậu ta có vẻ lo lắng, bất an. Harry vỗ vai động viên:

- Ron, không sao đâu.

Một lúc sau lại có tiếng gọi sau lời phán đúng như mong đợi của ba đứa “Gryffindor”

- HERMIONE GRANGER.

- May mắn nhé, Hermione

- Chắc chắn rồi.

Hermy tự tin bước ra khỏi dòng người tiến về phía nón thần. Draco nhìn theo cau mày tự hỏi “Huh?! Con nhỏ đó họ Granger sao? Ờ… mà dù sao cũng chả liên quan gì. Tốt nhất là không nên quan tâm quá nhiều về điều đó…”

Không cần nghĩ ngợi gì nhiều trước quyết định “Gryffindor” dành cho cô phù thuỷ nhỏ tóc nâu lanh lợi, giáo sư Mc đọc tên học sinh tiếp theo, cái tên có thể nói được mong chờ chẳng kém HARRY

- DRACO MALFOY!

Mái tóc bạch kim nổi bật giữa đám học sinh năm nhất khiến Hermy không khỏi bị thu hút sự chú ý dù đang vui mừng với quyết định của nón thần. Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản như không có gì xảy ra để tránh bị tụi Harry “hỏi thăm”. Đi ngang qua Hermy, Draco ghé sát vào mặt cô trong thoáng chốc, thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy.

- Hermione Granger, tao sẽ nhớ kĩ cái tên này, máu bùn ạ.

- Tao cũng thế, thưa “ngài phù thuỷ thuần chủng” Draco Malfoy.

Draco cười nhạt rồi bỏ đi.

Vừa cầm chiếc nón cũ kĩ trên tay nó đã nghe tiếng phán quyết

- SLYTHERIN!

Học sinh nhà Slytherin rú lên cuồng nhiệt ầm ĩ. Một kết quả không ngoài dự đoán nhưng Draco vẫn banh rộng vành nón-nơi có cái miệng phán quyết số phận của học sinh năm nhất- ra hết cỡ hạch sách:

- Gì chứ? Tôi thậm chí còn chưa đội ông lên đầu. Làm việc thiếu trách nhiệm thế sao?

- Ta là nón thần, ta đã hàng nghìn tuổi và nói chuyện với ta như vậy là vô phép, nghe chưa cậu nhóc?!

-V ậy không lẽ tôi nói sai ?

- Ta cảm nhận được tham vọng và dòng máu danh giá nhà Malfoy đang chảy trong người cậu từ khi cậu mới bước chân vào nơi này, giống như rất nhiều thế hệ nhà cậu đã từng học ở đây. Không nơi nào thích hợp với cậu hơn Sly đâu.

- …

- Mà chẳng lẽ cậu muốn vô nhà nào khác sao?

- Dĩ nhiên là không. Thích thì hỏi thôi

Một câu trả lời cụt ngủn, bâng quơ mà lại đầy ẩn ý.

- Chậc, hậu duệ nhà Malfoy năm nay có vẻ khác thường.

Chiếc nón trầm ngâm.

“Bộp”

Nó quăng mạnh chiếc nón xuống bàn một cách thô bạo rồi đi thẳng một mạch về bàn tiệc nhà Sly, nơi các thành viên nhà này đang gào thét, vẫy gọi nó.

***

- Buổi phân loại học sinh kết thúc. Các em có thể trở về vị trí nhà mình để nhập tiệc… Nào, giờ thì hãy cùng chào đón hiệu trưởng Dumbledore đáng kính và các giáo sư truờng Hogwarts!

Blah… blah … blah… những tràng pháo tay rộ lên hưởng ứng như những đợt pháo trang kim nổ liên thanh khi đoàn giáo sư và hiệu trưởng bước vào từ lối đi chính của Đại sảnh.

Năm học đầu tiên nhập giới phù thuỷ của cậu chủ nhỏ nhà Malfoy nói riêng và các học sinh năm nhất nói chung đã bắt đầu. Những cuộc chiến không hồi kết giữa hai Tân thủ lĩnh tương lai đã mở ra những dấu hiệu chẳng mấy tốt đẹp về 7 năm học đầy sóng gió sau này ở trường Hogwarts…

Cố tình dậm mạnh chân tạo nên những tiếng thình thịch hậm hực trên những bậc thang uốn ngoằn ngèo dẫn tới phòng học Tiên tri trên đỉnh tháp, Ron vẫn không ngừng càu nhàu suốt chặng đưòng dài từ lớp Độc dược tới đây

- Rõ ràng là muốn kiếm cớ gây sự với tụi mình mà. Hai con lợn: Crabbe, Goyle và thằng Malfoy của nhà Sly. Còn cả giáo sư Snape nữa chứ… Ổng cứ bênh chúng chằm chặp…

- Được rồi mà, Ron. Cậu nói điều đó đã không dưới 3 lần trong suốt nửa tiếng qua rồi…

Harry thở dài mệt mỏi bất lực với những bậc cầu thang dài vô tận. Nó đói muốn xỉu luôn mà còn phải nghe thằng bạn thân than thở nãy giờ.

Hermy vẫn im lặng nghe tụi bạn hết mắng nhiếc, phàn nàn về tụi Sly lại quay ra cãi lộn với nhau về vấn đề đã đi được bao nhiêu bậc cầu thang. Nó khẽ thở hắt ra chán nản. Đã gần một học kì rồi, cứ buổi học nào đụng mặt tụi Malfoy là y như rằng có tranh chấp, thậm chí giáo sư chủ nhiệm nhà Sly thì lúc nào cũng nhăm nhe kiếm cớ bênh vực Malfoy và trừ điểm nhà nó. Vẫn là những lời khiêu khích, những câu nói xúc phạm nó nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng với thái độ kiêu ngạo của tên phù thuỷ thuần chủng đáng ghét đó nhưng sao Hermy cảm thấy lòng nặng trĩu.

Tại sao nó phải phiền lòng về những trò trêu chọc, đả kích của lũ người “chẳng coi ai ra gì” đó chứ. Vậy mà nó vẫn cảm thấy buồn kinh khủng, một nỗi buồn mênh mang khó tả… Ban đầu nó còn nổi giận, hùng hổ tranh cãi với Malfoy nhưng giờ thì nó chẳng thèm phản ứng, chỉ thấy buồn thôi… Nó cũng không hiểu đó chính xác là thứ cảm xúc gì nữa.

- Hermione! Hermione!…

Giật mình trở về với thực tại, nó thấy Harry đang nắm vai nó lay lay nhẹ còn Ron thì nhìn chằm chằm vào nó ánh mắt đầy lo lắng. Mọi người lục tục đứng lên ra về. nó vẫn còn thẩn thơ với nhưng suy nghĩ miên man.

- Cậu vẫn ổn chứ?- Ron nói chen vào

- Sao vậy? Học sinh xuất sắc, niềm tự hào của Gry mà suốt cả giờ học cứ thả hồn đi đâu không vậy đó. May mà giáo sư Trelawney chỉ mải chú ý tới số phận của Harry nên cậu mới vô sự đấy.

- Đủ rồi, Ron. Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó.

Harry ngắt lời

- Hermione, cậu ốm hả?

- Hả? À, không sao. Tớ khoẻ.

- Vậy thì đi thôi.

- Đi đâu?

- Về kí túc xá, giờ học cuối cùng trong ngày đã kết thúc rồi, cậu ko định dùng bữa tối sao Hermione?

- Ờ…Ờ…

Ron thì thầm “tớ đã nói cậu ấy có vấn đề thật mà!” trước khi ba đứa rảo bước về kí túc xá chuẩn bị ăn tối. Lúc băng qua khoảng sân rộng phủ đầy cỏ xanh mướt, một thứ gì đó lành lạnh lướt nhẹ qua mũi, vương lại trên vạt áo nó. Tuyết! Tuyết đã bắt đầu rơi cho mừa đông đầu tiên ở trường Hogwarts của nó. Cầm bông tuyết đang tan dần trong tay, nó ngước nhìn bầu trời đã chuyển sang màu xám giờ đây đang thả những vệt trắng mong manh từ một nơi vô định xuống nền đất ẩm ướt. Những hồi ức cũ chợt ập về như mùa đông mỗi năm khiến tim nó nhói đau.

- Hermione!

Ron lại gọi thúc giục. Ngần ngừ một thoáng, Hermy quay gót chạy đi để lại lời nhắn vội vã

- Xin lỗi, các cậu cứ về trước đi. Tớ muốn đi dạo một lát.

- Cái… Khoan đã, Hermione! Vậy còn bữa tối?

Harry gọi với theo nhưng không kịp nữa, cô đã biến mất sau những lùm cây rậm rạp.

Hermy đi, đi mãi mà không biết mình đang đi về đâu cho đến khi thấy bốn bề chỉ toàn một màu đen và những gốc cây ẩn hiện nhạt nhoà. “Lumos” Nó đọc câu thần chú để tự thoát khỏi bóng đêm tăm tôi đang bao phủ khắp nơi. Nhận ra một khoảng trống giữa những tán lá phủ loà xoà phía trước , nó theo ánh sáng phát ra từ đầu đũa tiến về đó.

“Hồ nước? Hogwarts ngoài hồ nước đen ở khuôn viên trường vẫn còn những hồ nước khác như thế này sao?”

Trăng lên, mờ ảo sau những quầng mây nhạt dát bạc trên mặt hồ lung linh. Những “Hàng liễu đìu hiu đứng chịu tang, tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng” rủ bóng trên làn nước trong veo. Chiếc lá nào vụt lướt qua chao đảo trên mặt hồ gợn sóng dưới gió đầu mùa se lạnh. Những tảng đá xám nằm tựa bên nhau rải rác khắp bờ hồ. Mặt nước lay động những vệt tròn lan rộng rồi biến mất tựa hồ ảo ảnh của thuỷ thần. Tán cây đại thụ mà nó không biết tên toả bóng rộng khắp một góc hồ. Cỏ dạ hương trải êm ru dưới chân thoang thoảng mùi trong gió khiến nó bị mê hoặc. Trăng sáng quá, nó tắt thứ ánh sáng phát ra từ đầu đùa, ngồi bên hồ lặng ngắm cảnh vật hoang vu nơi đây.

Tuyết rơi ngày một nhiều, thảm cỏ dầy phủ đầy tuyết trắng tinh khôi. Chỉ khi cái cảm giác buốt lạnh thấm vào từng đầu ngón tay nó mới chợt nhận ra đã quá khuya và nó phải trở về nếu không sẽ gặp rắc rối với thầy giám thị khó tính của tụi nó.

Đang định đứng lên nó nghe tiếng cánh cây khô bị đạp gãy sau những tán cây phía xa. Vội vã, nó tìm chỗ trú ẩn và leo lên cây cổ thụ cạnh bờ hồ, nhìn qua kẽ lá quan sát phía dưới. Một bóng người mặc áo chùng đen bước ra khỏi bụi cây và ngồi xuống tảng đá nó vừa rời đi cách đó không lâu. Tò mò nó rướn mình ra xa hơn cố nhìn rõ xem đó là ai. Có vẻ như người này thường xuyên đến đây và chỉ ngồi ở tảng đá quen thuộc đó. Hermy nhận thấy người đó cũng chỉ có ý định ngắm cảnh để tĩnh tâm lại như nó chứ không phải mục đích gì đặc biệt. Nghĩ vậy, không còn nguy hiểm, nó định leo xuống để tiến tới làm quen vì cảm thấy đây có thể là một người bạn thú vị. Bất chợt mũ áo chùng rơi xuống, mặt hồ lấp lánh phản chiếu một mái tóc sắc bạch kim.

“Draco Malfoy?…” Nó khựng lại, thốt lên khe khẽ đầy kinh ngạc “không thể tin nổi nhưng cái bản mặt trắng bệch lúc nào cũng vênh váo, kiêu ngạo một cách trắng trợn đó…” Sau một phút, Hermy vẫn chưa ngậm nổi miệng và chớp chớp đôi mắt đang mở to đầy thắc mắc lại. Nó không thể tin vào những gì mình đang thấy.

“Tên công tử ngạo mạn, kiêu căng nhất trường đang làm gì bên hồ vào giờ này chứ?”

Câu hỏi ám ảnh, bám riết lấy nó cho tới tận khi nó đặt mình xuống giường và từ từ chìm vào giấc ngủ mơ màng…

***

Thức dậy với cái đầu vẫn còn ong ong vô số điều khó hiểu về “Malfoy và cái hồ nước”, nó thất thểu đi xuống phòng sinh hoạt chung thì gặp Harry và Ron đang ngồi chờ nó ở đó. Phải rồi, hôm nay là ngày nghỉ, vậy mà nó quên khuấy đi mất. Những bài tập, những kì kiểm tra, những cuộc thi cuối kì khiến nó không còn tâm trí nghĩ đến việc gì khác ngoài những bài luận văn chất đống cao ngất ngưởng lúc nào cũng chực đổ ập xuống đầu nó. Và bây giờ tất cả đã tạm kết thúc khi tụi nó đang chuẩn bị cho kì nghỉ giáng sinh. Hermy cất giọng uể oải trong bộ dạng bơ phờ mệt mỏi

- Harry, Ron…

Tụi nó đồng thanh:

- Hermione!

- Các cậu đang làm gì vậy?

Hermy vừa hỏi vừa ngáp ngáp chưa tỉnh ngủ hẳn.

- Chuẩn bị cho chuyến đi chơi làng Hogsmeade trước khi về nghỉ lễ. Cậu không nghe thông báo của Giáo sư McGonagall trong bữa tối qua sao?

- Thôi đi, Harry. Hồi này cậu ấy có hay ăn tối ở đại sảnh nữa đâu, từ buổi chiều hôm đó…

Phải rồi, từ dạo nọ, hầu như tối nào nó cũng bỏ bữa chạy tới cái hồ nằm khuất sâu trong rừng đó chỉ để làm một việc duy nhất là ngắm trăng và lén lút theo dõi xem Draco có hành động gì mờ ám không nhưng cũng chẳng khá khẩm gì hơn kết luận ban đầu “Hắn ta chỉ đến vào giờ đó, ngồi ở tảng đá đó và chấm hết! Không làm gì khác cả”. Thật khó hiểu. Nhưng nó thầm cảm ơn hai thằng bạn vì tối nào khi trở về với cái bụng sôi ùng ục nó cũng nhận được đồ tiếp tế đã để sẵn trên bàn trong phòng ngủ. Chắc tụi này lần nào ăn xong cũng bí mật để lại mấy cái bánh hay xúc xích rồi nhờ cô bạn nào đó đem vô kí túc xá nữ cho nó. Kéo mình ra khỏi những ý nghĩ viển vông về bánh mì, cái hồ và Draco, nó nhập bọn với lũ bạn bàn tán về chuyến xuất hành đầu tiên rời khỏi phòng học và những toà tháp từ khi bước chân vào Hogwarts. Vô tình nhìn qua khung cửa sổ bám đầy hơi nước, nó thấy một bóng áo choàng quen thuộc đang đi qua khoảng sân ngập tuyết về phái khu rừng.

- Hermione, Hermione… Nãy giờ cậu có nghe tớ nói không đó?

Nó quay phắt lại lúng túng

- Có, tớ vẫn đang nghe. Cậu nói tiếp đi.

Nhưng mắt vẫn dán vào cái bóng đang khuất dần trong tuyết. Đầu nó như muốn nổ tung vì những băn khoăn và câu hỏi chưa lời đáp…

***

Tuyết giờ đã phủ kín mọi cảnh vật, cả ngôi trường ngập trong tuyết trắng mênh mông. Tụi Harry chuẩn bị áo khoác, mũ và găng tay để sẵn sàng sống chung với cái lạnh buốt giá trong 8h tới. Cả khu vực đại sảnh xôn xao, nhộn nhịp đủ mọi thanh âm tạp lẫn: Tiếng nói chuyện, tiếng hát của con ma Nick suýt mất đầu, tiếng đồ đạc va vào nhau leng keng thậm chí có cả tiếng hét của vài ba đứa con gái khi Malfoy bước vào.

Hoà chung trong không khí ồn ã, sôi nổi ấy mà tâm trí Hermione cứ lơ lửng tận nơi xa xăm nào đó. Vốn mong chờ chuyến đi này từ khi mới nhập học nhưng giờ nó cảm thấy có nhiều vấn đề khác cần quan tâm hơn. Mặc cho Ron thao thao bất tuyệt bên tai, nó luôn chú ý tới mọi cử chỉ của Draco ở cách đó một khoảng khá xa, phía bên kia đại sảnh, thỉnh thoảng quay lại ậm ừ vài câu giả bộ như vẫn đang theo dõi những câu chuyện của Ron để cậu ta khỏi mắc công cằn nhằn, hỏi han.

Chuông đồng hồ điểm đúng 8 tiếng. Lũ học trò càng rộn rã, ầm ĩ hơn, cho tới khi các giáo sư bước vào và chủ nhiệm ổn định trật tự của từng nhà thì đại sảnh mới trở lại nghiêm trang như thường ngày một chút.

- Im lặng nào các em!

Vẫn giọng nói trầm ấm quen thuộc của chủ nhiệm nhà Gryffindor-giáo sư McGonagall. Sau khi mọi kế hoạch đã đi vào quỹ đạo, từng nhóm học sinh theo sự hướng dẫn của huynh trưởng, giáo sư rời khỏi đại sảnh về phía cổng trường. Một lúc sau đại sảnh trở nên yên tĩnh, vằng lặng đến lạ thường (còn ai nữa đâu ^ ^.) Mất một khoảng thời gian đi bộ không quá xa trong tuyết dầy, tụi nó đã đặt chân tới khu dân cư gần trường học phù thuỷ nhất.

Tập trung xong, được dặn dò đủ thứ cần thiết, tất cả tản ra đi về mọi hướng của ngôi làng. Harry và Ron có vẻ rất hào hứng với quán “ba cây chổi” và tiệm “công tước mật” còn Hermione, chẳng có gì lạ khi cô nàng tỏ ra đặc biệt thích thú lúc đặt chân vào cửa hàng “Tri thức và những điều cần biết”-nơi bày biện la liệt vô vàn loại sách đủ mọi thể loại: Tiểu thuyết, truyện ngắn, sách khoa học, văn học, phép thuật, y dược… Nó biết những nơi giống như thế này ở thế giới Muggle được gọi chung chung là “Hiệu Sách”. Hermione mê mẩn với những cuốn sách dầy cộp, chi chít chữ cả cổ ngữ lần ngoại ngữ. Không thể lôi cô bé rời khỏi những kệ sách xếp chồng chéo như mê cung, Harry và Ron chỉ còn biết ngán ngẩm lắc đầu bỏ đi trước với cái hẹn “gặp lại sau ở quán Ba Cây Chổi”

Đang mải chúi mũi vô cuốn “Hệ mặt trời và bí mật của những vì sao” nó tựa mình vào kệ sách gần đó và vô tình nghe thấy phía bên kia có tiếng ngân nga khe khẽ một bản nhạc rất lãng mạn. Nó ngẩn người ra lắng nghe mà quên mất cuốn sách nặng cả kí trên tay mình đang tuột dần, tuột dần và “Cộp”. Rồi, rớt! Đã bảo rồi mà.** Nó hoảng hốt, vội vàng nhặt sách rồi ngó sang bên kia kệ sách, nơi vừa phát ra tiếng nhạc. Như một ảo giác, tất cả đều tuyệt nhiên vắng lặng ko một bóng người (tất nhiên là trừ nó)

Nó vừa nằm mơ giữa ban ngày chăng ?

Không, rõ ràng vừa có một ai đó ở đây, rất gần nó mà không biết sự tồn tại của nó nên mới vô tình hát bản nhạc êm ái đó.

Nó thở dài bước lại gần cửa sổ suy nghĩ. Nó hơ hơ hơi nước trên kính rồi dùng tay áo lau để nhìn cảnh vật bên ngoài rõ hơn. Đập vào mắt nó ám ảnh về mái tóc bạch kim đang vội vã băng qua đường. Một ý tưởng vụt loéa lên trong đầu nó “Chẳng lẽ là…” rồi tắt ngóm như ngọn lửa bùng lên lúc sắp tàn

“Vớ vẩn, mày điên rồi Hermione. Không thể nào là tên Draco đó được. Dù nó có ra hồ ngồi hàng đêm thì cũng không mất trí tới mức quan tâm tới thứ gọi là nghệ thuật âm nhạc cộp mác “Muggle” chính hiệu”

Rồi lại quay về với những kệ sách tự phì cười

“Malfoy và những bản ballad, chẳng khác nào thầy Snape và quần sọt hoa”

Nhưng chợt khựng lại, quay đầu về phía cửa sổ giờ lại mờ hơi nước. “Nhưng… biết đâu đấy… chuyện gì chẳng có thể xảy ra?…”

Và sau đó thì phi như bay ra khỏi mê cung sách, chạy rầm rập xuống cầu thang, tông ra cửa. Kia rồi, vạt áo chùng của nhà Sly vừa khuất sau một con hẻm nhỏ. Nó bám theo tới một cửa hiệu sang trọng nhưng nằm khuất sâu sau nhưng gian hàng sặc sỡ bên ngoài. Hít thật sâu, lấy hết can đảm nó đẩy cửa bước vào…

Bên trong nhộn nhịp khác hẳn với những gì nó nghĩ nhưng có vẻ như toàn là tầng lớp quý tộc. Thở phào vì có vẻ như không ai chú ý tới nó, nó đảo mắt tìm đối tượng. Khi nhìn thấy Draco đang nhấm nháp ly rượu cùng Crabbe và Goyle ở một cái bàn lớn chính diện căn phòng với Parkinson õng ẹo, lả lướt bên cạnh thì cũng là lúc con nhỏ này cất giọng eo éo

- Mày vô đây chi vậy, Granger? Dân muggle đâu có thường xuyên lui tới nơi này?

Điều tồi tệ nhất nó không mong đợi rút cục cũng xảy ra. Từ “Muggle” tai hại vừa phát ra từ miệng con nhỏ kiêu căng đáng ghét đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán. Hàng trăm ánh mắt khinh thường đổ dồn vào nó soi mói. Cái gì đang xảy ra vậy? Một phút trước mọi chuyện vẫn còn bình thường. Im lặng, rồi rộ lên những lời xì xào. Cúi gằm mặt, nó quay cuồng trong những lời bàn tán, nhạo báng, những câu chửi rủa cay độc hơn cả những lời Draco vẫn nói với nó hàng ngày. Sự phân biệt giữa máu bùn và thuần chủng là thế này sao?

Bất giác, nó nhìn về phía Draco để rồi tự chửi rủa mình “Ngu ngốc! Mày mong chờ điều gì ở tên phù thuỷ thuần chủng luôn nhìn mày bằng nửa con mắt lúc này chứ?” Nhưng dù sao đó cũng là điểm tựa duy nhất nó có thể bấu víu trong hoàn cảnh này. Nó bước vô cái nơi chết tiệt này vì ai chứ?

Trái lại với tia hi vọng mong manh của nó, Draco chỉ ngồi đó như một ông hoàng trong sự cung phụng của tụi Goyle, thản nhiên uống rượu, nhếch mép cười nhẹ, nhìn nó dửng dưng vô tình. Điều duy nhất Draco có thể làm cho nó bây giờ có lẽ là việc ko tham gia vào cuộc tẩy chay hội đồng của lũ người thượng lưu kia. Sụp đổ như những quân cờ Domino dựa lên nhau mà ngã, nó lao ra khỏi quán, đưa tay áo quệt đôi mắt ngấn nước đỏ mọng. Đụng phải tụi Hary cũng đang đi tìm nó ở đầu hẻm, nó quay mặt cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài lắp bắp

- Về… về thôi. Cũng tới giờ tập trung rồi.

Hai thằng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Harmione đã vụt bỏ chạy

- Đúng là vậy. Tụi này đang tìm cậu để gọi cậu trở về. Nhưng…

- Huh?! Hermione, sao vậy?!

Hermione chạy thẳng một mạch ra hồ hét toáng lên trong tiếng thở dốc:

- ĐỒ TỒI!

Nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ những vách đá trống trải đáp trả nỗi uất ức của nó. Nó gục xuống nức nở, tiếng nấc cụt lẫn trong tiếng sương rơi…

***

Trở về kí túc xá với đôi mắt đã sưng mọng thâm quầng, Harry và Ron chờ sẵn nó cạnh bếp sưởi. Nó chào rồi cố tình bỏ đi thật nhanh nhưng Ron chặn lại, Harry giữ chặt lấy nó

- Hermione! Cậu phải nói cho tụi tớ biết hôm nay xảy ra chuyện gì. Dạo này cậu lạ lắm.

- Đúng vậy, tụi tờ ko muốn tò mò về chuyện riêng của cậu nên đã không hỏi nhưng giờ tớ nghĩ tụi tớ cần biết.

Hermione im lặng lúc lâu rồi cũng cất tiếng khe khẽ

- … Vẫn là chuyện tụi Malfoy thôi…

Hermy kể hết những gì xảy ra ở quán rượu trong hẻm, trút bỏ mọi bực bội, buồn bã, chỉ trừ việc quan trọng nhất là đã gặp Draco bên hồ. Không hiểu sao cứ mỗi lần định mở miệng nói về chuyện đó nó thấy cổ họng nghẹn lại, không cất tiếng nổi. Nghe xong, Ron vùng dậy chạy ra khỏi túc xá. Hermy vội kéo tay

- Ron, cậu định làm gì vậy?

- Đi cho Draco một trận. Tụi nó chèn ép bọn mình thế là đủ rồi.

- Không được. Làm thế cậu sẽ làm trừ điểm nhà và bị phạt cấm túc, tệ hơn nữa có thể là đuổi học. Hơn nữa giờ này cậu đâu có vô được kí túc nhà Sl y.

- Hermione nói đúng đấy. Bình tĩnh đi Ron.

Harry ấn Ron ngồi trở lại ghế Salon trước ngọn lửa đang cháy bập bùng trong lò sưởi.

- Nhưng tụi nó bắt nạt Hermione quá đáng. Cậu cũng thấy rồi đấy.

- Tớ biết, nhưng giờ thì chúng ta chưa thể làm gì cả.

- Vậy chẳng nhẽ cứ để như vậy hoài sao?

- Harry, Ron! Tớ mệt rồi, tớ muốn đi ngủ. Mai còn tới lớp học nữa.

- Ừ, ngủ ngon Hermione. Quên những chuyện tồi tệ ngày hôm nay đi.

Hermy cười gượng gạo, bước những bước nặng trĩu lên cầu thang về phòng ngủ nữ sinh. Đặt mình xuống giường, nó thở dài chán nản, dộng đầu bùm bụp vô gối…

“Quên đi. Bỏ hết đi. Những chuyện liên quan tới Draco. Mình vốn không thuộc về thế giới của hắn. Hãy cứ như trước kia, là địch thủ. Có lẽ như vậy sẽ thoải mái, dễ dàng hơn…”

***

Một học kì mới bắt đầu với những bài tập, những giờ học và thực hành, luận văn… Hermy lao đầu vào học ngay cả những môn nó ko hề hứng thú, cố quên đi tất cả và dường như những kí ức về Draco cũng dần trôi vào quên lãng khi Hermy không đến cái hồ đó mỗi đêm nữa.

Mùa hè tới…

“Có lẽ một kì nghỉ dài sẽ giúp mình bình tâm lại và sáng suốt hơn trong mọi việc”

Nó thầm tự nhủ khi lếch thếch vác hành lí rời khỏi Hogwarts lên chuyến tàu tốc hành trở về nhà…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro