Chương 1: A Piece Of Memory
Hoàng hôn… ánh chiều tà đỏ thẫm nhuộm cả không gian vị máu tanh nồng như sắc trời xa còn rực lửa tàn… anh đào nở hoa thấm màu li biệt trên nền tuyết trắng mênh mông…”mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi, khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt…”
Đằng sau bức tường thành kiên cố của một gia tộc danh giá đã từng trải qua những bước thăng trầm đầy vinh nhục, số phận con người được định đoạt bằng những luật lệ, quy tắc hà khắc. Cánh cổng sắt chạm trổ những phù điêu tinh xảo, gia huy của một niềm tự hào chỉ mở ra và giải thoát cho những kẻ chấp nhận từ bỏ tham vọng và quyền lực, sẵn sàng đứng lên chống lại cái gọi là “định mệnh”…
***
- Malfoy, đứng lại. Cậu đi đâu vậy?
- Ra ngoài! Không lẽ cánh cửa này còn có công dụng khác ngoài việc dẫn tôi rời khỏi căn phòng chết tiệt này sao?
- Giờ học của chúng ta vẫn chưa…
- Với tôi thì nó kết thúc từ lâu rồi.
- Nhưng ngài Lucius, ba cậu đã dặn…
- Quên mấy cái thứ mệnh lệnh quái quỷ đó đi. Mặc kệ ông ta. Tôi đã chán ngấy những buổi tập luyện phép thuật kéo dài hàng giờ và những tiết học giáo huấn ngập trong đống lí thuyết của cái gia đình này lắm rồi.
- Nhưng… nhưng…
- TRÁNH RA!
Cậu nhóc 6 tuổi với mái tóc bạch kim và bộ phục trang nhung tuyền truyền thống của dòng dõi quý tộc chĩa thẳng thứ mà giới phù thủy gọi là “đũa phép” vô mặt ông thầy đáng kính của mình ra lệnh trong cái nhìn kiên quyết của đôi mắt xám lạnh lùng. Người đàn ông đứng tuổi lưỡng lự đứng dẹp sang một bên và rồi chỉ biết ngẩn tò te nhìn theo bóng cậu chủ nhỏ ương bướng khuất dần sau những dãy hành lang sâu hun hút.
- Khỉ thật!
Vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa , nó đạp tuyết bước phăng phăng qua khoảng sân rộng mênh mông hướng về phía khu rừng rậm phủ đầy tuyết trắng xóa trước mặt. Từ một khung cửa sổ phía trên những tòa tháp cổ kính, một đôi mắt bạc lặng lẽ dõi theo những bước đi hằn học của nó mà nó không hề hay biết.
- Lucius…
Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên phía sau bức rèm của căn phòng rộng thênh thang mà trống trải vô cùng.
- Draco lại bỏ ra ngoài rồi. Gần đây nó cứ hay nổi cáu như vậy.
- Ta biết…
Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ vẫn không rời mắt khỏi đứa con trai bất trị của mình lạnh lùng trả lời.
- Em không cần lo. Như mọi lần, nó sẽ lại trở về. Nhanh thôi.
***
- Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp!
Nơi góc rừng khuất sau tòa lâu đài tráng lệ, Draco cầm những nắm tuyết được vo lại một cách vội vã ném như điên về phía gốc cây Tùng trước mắt như để trút bỏ nỗi bực dọc kìm nén trong lòng bấy lâu nay. Những quả cầu tuyết méo mó đập vào gốc cây sần sùi, nhanh chóng tan ra thành vô số mảnh và lại hòa vào nền tuyết dày phía dưới. Kết thúc cơn giận với những nắm tuyết, Draco thả mình rơi tự do giữa khoảng trắng mênh mông.
“Phịch” Tiếng trọng lượng cơ thể rơi xuống đất khô khốc. Nó thở dốc trong sự bất lực.
“Bộp”
Một quả cầu tuyết bự chảng đột nhiên bay tới và hạ ngay chóc mái tóc bạch kim đáng tự hào của dòng họ Malfoy danh giá. Rũ rũ đầu cho tuyết rơi xuống, Draco quay phắt lại xem kẻ nào “dám cả gan chọc giận bổn thiếu gia” và tiện thể cũng là tìm “thớt” để trút bỏ nỗi giận “cá”.
Trống trơn.
Hoàn toàn không có gì khác trong khu vực phạm vi bán kính 10m ngoài nó, tuyết và mấy cái cây. Nó đưa tay lên sờ sờ mái tóc còn vương bụi tuyết chau mày khó hiểu
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy ?”
- Hi…hi…hi…
Tiếng cười khúc khích bật lên, thấp thoáng sau gốc cây đại thụ bóng một mái tóc nâu bồng bềnh. Chủ nhân của nỗi tức giận + khó hiểu của nó hiện ra sau những tán cây phủ đầy tuyết.
“Một con nhóc Muggle”
Draco nghĩ và không quên khuyến mãi thêm cho kẻ lạ mặt nụ cười nửa miệng khinh khỉnh thường trực trên môi. Cô bé tự tin bước tới nở nụ cười thân thiện.
- Chào anh!
- Chào.
Nó đáp lại một cách miễn cưỡng ko mấy vui vẻ.
- Anh đang làm gì ở đây với mấy đống tuyết này vậy? Em để ý anh nãy giờ.
- Một trò chơi thôi. Còn mày? Mày làm gì ở đây? Đây ko phải nơi người thường có thể tự do ra vào.
- Anh biết gia tộc Malfoy chứ?
Cô bé chỉ tay về phái tòa lâu đài.
“Bộ giỡn chơi tao sao? Tao mà còn không biết thì ai hoành hành ở cái lâu đài đó mỗi ngày chứ?”
- Biết. Vậy thì sao?
- Em được mẹ đưa tới đây để học nhạc với cậu chủ nhà đó. Nhưng hình như cậu ta bỏ đi đâu đó rồi.
“Đi đâu là đi đâu? Đang ở ngay trước mặt mày nè”
- …
- Thật bất lịch sự!
Cô bé khoanh tay trước ngực hậm hực.
“Cái gì???? Con nhỏ này… Dám nói ta như vậy ư?!! Mà mình có nghe nói tới ba cái vụ nhạc nhẽo này bao giờ đâu nhỉ?”
Draco cố kiềm chế những suy nghĩ đang nhảy nhót loạn xạ trong óc. Nó nhếch mép “hừ” một tiếng khô khốc.
- Mày mà cũng biết về âm nhạc sao?
- Chứ anh nghĩ em tới đây làm gì?
Cô bé nói với giọng tức giận như thể vừa bị xúc phạm một cách ghê gớm.
- Không tin thì coi đây.
Nói rồi mở chiếc hộp đen đặt cạnh chân nãy giờ , lôi ra một chiếc Violin cũ kĩ, lay hoay chỉnh sửa dây đàn và bắt đầu màn trình diễn ngoạn mục của mình. Draco ngồi lặng thinh, không phản ứng gì cũng chẳng nói một lời bởi chính nó đang tò mò muốn biết về bộ môn được coi là nghệ thuật của dân Muggle này.
“…Nhưng ba mẹ định bắt mình học cái thứ quái quỷ của Muggle này làm gì chứ? Chẳng phải trước giờ cấm mình giao du với Muggle sao?”
Tiếng nhạc cất lên phá tan những dòng hồi tưởng miên man của nó. Một bản giao hưởng nhẹ nhàng và du dương. Nó bị cuốn hút vào những thanh âm êm ái cất lên tù đối tay mỏng manh, trắng hồng kia. Lặng ngắm cả cây đàn và người nghệ sĩ…Bây giờ nó mới để ý kĩ “con bé dữ dằn” có mái tóc hạt dẻ, đôi mắt nâu sẫm trong veo ánh lên niềm đam mê với bản nhạc. Một khuôn mặt thanh tú hiện rõ vẻ thông minh điềm tĩnh…
- Cô Granger…
Tiếng gọi của tên gia nhân đột ngột cất lên vọng lại từ phía lâu đài phá tan những giây phút mơ màng của nó. Nó thầm chửi rủa, thề sẽ đuổi việc lão già chết dẫm này ngay khi đặt chân trở về lâu đài. Nhanh chóng cất cái bản mặt vừa thộn ra vì tiếng đàn tuyệt diệu, nó trở lại vẻ kiêu ngạo quý tộc thường ngày trước khi cô bé nhận ra nó đã bị mê hoặc bởi tiếng đàn ấy đến mức nào.
Cô bé thu dọn đàn, cất vào hộp, vội vã chạy đi không quên ngoái lại chào Draco
- Em phải đi đây. Gặp lại anh sau!
Và biến mất khi Draco còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình. Nó chờ đợi biết bao cuộc gặp thứ hai dưới tuyết nơi góc rừng trắng xóa suốt cả mùa đông năm ấy nhưng “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Đó là lần cuối cùng nó trông thấy cô bé bởi sau đó cô đã biến mất, như một giấc mơ ko có thật. Cô cũng không đặt chân đến lâu đài dòng họ Malfoy thêm bất cứ lần nào nữa trong suốt những năm sau đó (mặc dù tiểu thiếu gia của lâu đài này đã mong chờ sự xuất hiện của cô đến mức nằm bẹp trên giường hai tuần vì cảm lạnh)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro