Chương 62 - Sự kết thúc của thế giới chó chết
Ngày 11 tháng 4
Hermione phải mất hai ngày thử nghiệm mới có thể loại bỏ được bùa chú cho Chester và Angel. Nó hóa ra là một việc cực kỳ chán nản và khó khăn. Có rất nhiều thử nghiệm và sai sót. Mọi chuyện không hề dễ dàng như cô nghĩ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Angel và Chester khi họ được nói, nhìn thấy niềm vui trong mắt họ khi cuối cùng họ cũng nghe được giọng nói của chính mình sau một thời gian dài, điều đó thật đáng giá.
Sarah và Megan, đó là tên của họ. Tên thật của họ.
Sarah chỉ còn có một mình. Cô ấy có tính cách bốc lửa như mái tóc đỏ và giọng nói trầm khàn nghe như thể cô ấy hút một bao thuốc lá mỗi ngày. Sarah có rất nhiều điều để nói – hầu hết trong số đó là những lời tục tĩu nhắm vào Crouch và Yaxley cũng như những Tử thần Thực tử khác mà cô không biết tên – và mọi từ khác cô ấy nói dường như đều là chửi thề.
Quinzel kinh hoàng trước lời nói của cô ấy. Daphne và Theo thì thấy buồn cười.
Mặt khác, Megan lại rất im lặng. Cô ấy nói đủ để Hermione biết rằng cô ấy hai mươi hai tuổi và đang trốn trong một trại tị nạn Muggle ở London khi bị Crouch tìm thấy. Cô ấy thực sự không nói nhiều và những gì cô ấy nói là giọng dày đặc chỉ có thể đến từ khu đông London. Theo tin chắc rằng cô ấy là con gái của một trùm mafia. Megan chỉ mỉm cười và mặc dù cô ấy không xác nhận lý thuyết của Theo nhưng cô ấy cũng không hẳn phủ nhận nó.
Mặc dù cả nhóm đề nghị để họ ở lại ngôi nhà trang trại – hoặc để họ sử dụng một trong những ngôi nhà an toàn khác mà Malfoy đã thiết lập – sau vài ngày cân nhắc, họ đã chọn sống tại một trong những căn cứ của Hội.
Hermione có thể hiểu tại sao. Có rất nhiều người tị nạn Muggle sống tại các căn cứ của Hội và điều đó cuối cùng đã ảnh hưởng đến quyết định của họ. Khi bị bắt, cả hai cô gái đều có gia đình, anh chị em, cha mẹ vẫn còn sống và cả hai đều nghĩ rằng họ sẽ có cơ hội đoàn tụ tốt hơn nếu đến chỗ của Hội.
Không ai ngạc nhiên trước quyết định của các cô gái, nhưng không ai nói với họ rằng khả năng gia đình họ còn sống là không thể nào.
Malfoy và Hermione đã đưa các cô gái đến sân bay East Midlands, Ginny và Fleur đã đến đón họ. Ginny đã mỉm cười và nói với Hermione rằng Kingsley sẽ liên lạc để sắp xếp một cuộc hẹn. Em ấy đã bảo Hermione để ý đến điểm bưu điện mà họ thường dùng để gửi tin nhắn giữa hai bên, rồi em ấy Độn thổ đi.
Khi cả Sarah và Megan đều đi, những chiếc ghế âm nhạc trong phòng ngủ lại xuất hiện. Blaise và Astoria ở trong phòng của họ. Theo và Daphne ở chung trong phòng của Theo. Quinzel lấy nơi mà Hermione cho là của Malfoy, còn Hermione và Malfoy thì ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Phải một tuần sau Kingsley mới muốn Malfoy và Hermione đến căn cứ của Hội. Một tuần yên bình mà không ai trong số họ phải nghĩ đến những trận chiến, những cuộc tấn công hay những mệnh lệnh từ cấp trên. Một tuần đáng yêu chết tiệt khi không ai trong số họ thực sự nghĩ về chiến tranh và họ có thể tiếp tục làm những việc từng quan trọng đối với họ.
Trong những ngày đầu tiên đó, ngay cả những công việc tầm thường nhất cũng trở thành một luồng gió mới.
Quinzel quá đau buồn cho bạn mình đến nỗi nó không muốn làm bất cứ điều gì và tất cả đều sẵn lòng làm việc nhà cho nó. Trong khi Quinzel nhốt mình trong phòng, những người khác lao vào làm việc, và Hermione thề rằng cô thậm chí còn nghe thấy Malfoy ngân nga khi anh và Astoria nấu ăn vào một buổi chiều.
Malfoy đưa ra những chỉ dẫn rất rõ ràng và rất nghiêm khắc rằng không ai được ra khỏi kết giới mà anh đã thiết lập trừ khi họ thực hiện một chuyến tiếp tế thiết yếu hoặc thực sự cần thiết.
Theo đã phá vỡ quy tắc vào ngày thứ hai. Anh đã lẻn ra ngoài trong đêm – và Merlin biết anh đã đi đâu hoặc làm thế nào anh có được nó – nhưng anh quay lại vào sáng hôm sau với một chiếc máy cassette cổ điển trên vai và một chồng băng cassette thập niên 80.
Malfoy đã nổi nóng với anh ta, nhưng nhiệm vụ nhỏ của anh ta đã làm hài lòng đúng người. Daphne rất vui với món quà đó và căn nhà không bao giờ yên tĩnh được nữa.
Kể từ thời điểm đó, dường như luôn có một chuỗi nhạc vui vẻ, lạc quan phát ra. Nụ cười dường như có sức lan tỏa, tiếng cười thậm chí còn hơn thế.
Hầu như ngày nào sau đó, họ cũng tụ tập quanh quầy bếp, uống rượu và nghe những cuộn băng mà Theo đã đánh cắp. Họ khiêu vũ – à, Theo, Daphne, Astoria và Hermione đã nhảy. Còn Malfoy và Blaise ngồi trên ghế với ly rượu và quan sát.
Tuy nhiên, vào đêm thứ tư, sau nhiều ly rượu và rất nhiều lời thuyết phục – Daphne và Theo hô vang 'Chúng tôiiiiii thích nhảy với Draco' – Blaise và Malfoy đã đứng dậy và nhảy. Họ phải bị kéo ra khỏi ghế, nhưng họ đã nhảy/lắc lư một cách vụng về theo giai điệu của bài Karma Chameleon khi Daphne ép họ làm vậy.
Hermione đã rất ngạc nhiên khi tất cả bọn họ đều biết lời của rất nhiều bài hát của thập niên 80 vì hầu hết chúng đều được viết bởi các nghệ sĩ Muggle, nhưng không có gì – hoàn toàn không có gì – làm cô ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra rằng Malfoy – Draco chết tiệt Malfoy – biết từng lời bài hát Stayin Alive của Bee Gees, và ký ức về việc anh say sưa hát và nhảy theo bài hát lúc 3 giờ sáng là ký ức yêu thích mới của cô. Suốt đời.
Mặc dù rõ ràng là Daphne nghĩ rất nhiều về Megan và Sarah, nhưng có vẻ như cô ấy đã cảm thấy thoải mái hơn sau khi họ rời đi. Ba người họ đã gắn bó với nhau vì một điều gì đó khủng khiếp đến mức không ai khác có thể thực sự hiểu được. Daphne quan tâm đến các cô gái, nhưng việc gặp Megan và Sarah hàng ngày... chắc hẳn đó là lời nhắc nhở thường xuyên đối với cô ấy. Và cô ấy không muốn nhớ lại. Cô ấy muốn tiếp tục cuộc sống của mình và hành động như thể những năm tháng kinh hoàng đó chưa từng xảy ra với mình, và sự hiện diện của những cô gái khác cũng từng trải qua điều tương tự không cho phép cô ấy làm điều đó.
Hermione không thể trách cô ấy được. Có lẽ cô cũng sẽ phản ứng như vậy.
Ở một khía cạnh nào đó, có vẻ như Daphne chưa bao giờ ra đi. Cô ấy đã trở lại với gia đình một cách hoàn hảo, và tại sao cô ấy lại không kia chứ? Cô ấy vẫn thuộc về nơi này. Đây vẫn là gia đình cô ấy và không gì có thể thay đổi được điều đó.
Daphne chia thời gian của mình cho gia đình và tập luyện bên ngoài. Cô sử dụng cây đũa phép của Astoria để luyện tập đấu tay đôi. Cô hơi yếu và không quen sử dụng đũa phép của em gái mình, nhưng cô đang lấy lại sự tự tin và kỹ năng của mình một cách nhanh chóng. Khi Daphne đấu tay đôi, cô trông gần giống như đang khiêu vũ. Cô đi rất nhanh và nhẹ, cách cô xoay người khi tung ra một lời nguyền, cách cô uốn cong cơ thể và cách cô thường đứng dậy bằng đầu ngón chân khi tấn công, điều đó khiến Hermione nhớ đến một vũ công Ballet.
Cô ấy không nói về Crouch hay bất cứ điều gì liên quan đến gã. Đúng như cô ấy đã hứa, cô ấy đã lấy lại những gì gã đã làm với cô ấy, cho vào hộp, khóa lại và từ chối mở ra cho đến khi chiến tranh kết thúc. Nếu cô ấy đang thầm tổn thương trong lòng thì cô ấy là một diễn viên giỏi hơn Theo. Không ai có thể biết được chỉ bằng cách nhìn vào cô ấy.
Cô ấy luôn trông xinh đẹp và ăn mặc chỉnh chu. Cô ấy luôn nở một nụ cười thật tươi, rất tươi để lộ lúm đồng tiền và Theo... Theo đã trở lại nguyên vẹn. Cái nhìn trống rỗng mà Hermione nhìn thấy ở anh đã không còn nữa. Anh lại cười. Anh lại mỉm cười. Mỗi giây anh dành cho Daphne và nỗi buồn từng đeo bám anh như một bóng ma, nó đều biến mất.
Theo và Daphne không thể tách rời. Họ đã làm mọi thứ cùng nhau. Luyện tập. Lau dọn. Nấu nướng. Họ như bị dán keo vào nhau và bàn tay có hình xăm của họ luôn dính chặt nhau – ngay cả khi họ ngủ.
Hermione bắt gặp họ khiêu vũ trong bếp vào một buổi sáng khi họ cùng nhau làm bữa sáng. Một buổi sáng nọ, cô thức dậy một mình khi nghe bài Somebody to Love của Queen vang lên từ nhà bếp.
Daphne đã mặc một chiếc áo len của Theo như một chiếc váy và cả hai đều hát vào thìa như thể nó là micro. Hermione đã đứng ở ngưỡng cửa với nụ cười trên môi và nhìn Daphne đánh cắp micro giả của Theo và giữ nó làm con tin, chỉ để Theo tóm lấy cổ tay cô, xoay cô lại và dẫn cô khiêu vũ với anh lần nữa.
Khi Daphne ở trong và xung quanh căn nhà, cô ấy đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, nhưng khi cô ấy xuống tầng hầm với Theo... Không ai trong số họ thực sự kể chi tiết về những gì đã xảy ra khi họ ở trong đó, nhưng khi họ xuất hiện sau đó, cả hai luôn mỉm cười, cuộn tròn trong vòng tay nhau, thì thầm và cười khúc khích vào tai nhau.
Hermione thậm chí còn tìm cách quay trở lại với công việc vẽ tranh. Cô tìm thấy vài chiếc cọ và lọ sơn cũ ở một trong rất nhiều nhà kho cũ nằm khắp trang trại. Cô chỉ có bốn màu và những chiếc cọ đã cũ và sờn nhưng không có gì mà một lớp bùa chú không làm được cả.
Vì vậy, khi thời gian rảnh của Hermione không được sử dụng để chạy đi cung cấp đồ với Malfoy hoặc làm việc nhà, cô sẽ vẽ. Cảm giác thật tuyệt khi có lại cây cọ trong tay cô. Đó là một chút bình thường dễ chịu khiến cô cảm thấy như chiến tranh cuối cùng cũng sắp kết thúc. Và trong khi cô vẽ, tâm trí cô sẽ bắt đầu băn khoăn, giống như mọi khi. Trong khi vẽ bức tranh tường nhỏ về hoa cúc trong nhà bếp để cố gắng làm sáng căn phòng tối, cô nghĩ về ba mẹ mình và tự hỏi liệu mình có nên làm một ngôi mộ giả cho họ sau chiến tranh hay không. Họ sẽ không được chôn cất ở đó, nhưng ít nhất cô sẽ có nơi nào đó để đến thăm họ – và một nơi để đặt hoa tưởng nhớ họ...
Khi cô bắt đầu vẽ một bãi biển và những thác nước trong phòng tắm, cô đã nghĩ về Malfoy cùng tất cả những bãi biển và những địa điểm mà họ đã nói về việc du lịch trong 'kiếp sống khác' tưởng tượng của họ, và khi cô bắt đầu vẽ một bức tranh cánh đồng hoa anh túc ở hành lang, cô bắt đầu suy ngẫm về tương lai của chính mình.
Vì cô thực sự sẽ làm gì với cuộc đời mình khi tất cả chuyện này kết thúc?
Astoria và Blaise đã bàn về việc tìm một ngôi nhà ở trung tâm London và có thể là sẽ lập gia đình. Theo và Daphne đã bàn về việc tìm một căn hộ ở góc phố, nhưng Hermione... Mỗi lần nghĩ về tương lai của mình, cô không bao giờ có thể quyết định được mình muốn làm gì.
Cô không thể quay lại Hampstead Garden, chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến cô rùng mình. Ở đó chẳng còn gì cho cô nữa, cô phải tìm cho mình một ngôi nhà mới.
Harry và Ginny đã từng nói với cô rằng sẽ luôn có một nơi dành cho cô trong nhà của họ sau chiến tranh, nhưng sau tất cả những gì cô đã làm, liệu họ có thực sự muốn cô ở bên con cái họ không?
Không, cô cũng không thể ở cùng họ nhưng ý nghĩ sống một mình hoặc ở một nơi trong thời gian dài... điều đó cũng không phù hợp với cô.
Cô cho rằng mình luôn có thể chấp nhận lời đề nghị đi du lịch cùng Malfoy. Có thể cô thực sự thích nó. Một đất nước khác nhau sau mỗi tuần... Dành cả ngày để khám phá cùng anh và ban đêm của cô...
Hermione rít lên khi dòng nước đang chảy bất ngờ trở nên bỏng rát. Cô vặn vòi nước lạnh cho đến khi nước dễ chịu hơn và sau khi rửa sạch lớp sơn đỏ bám trên tay, cô nắm chặt hai bên bồn rửa và nhìn mình trong gương.
Giống như những gì cô đã làm hàng ngày trong chín ngày qua, cô ngửa đầu ra sau để có thể nhìn rõ hơn vào lỗ mũi, và cũng giống như mỗi lần cô kiểm tra, không có máu.
Đã một tuần kể từ khi Hermione bị chảy máu mũi. Cô không bị chảy máu sau lần đó nữa, và cô không biết đó là niềm an ủi hay lời nguyền.
Cô thở dài nặng nề và tay cô siết chặt vào thành bồn rửa. Cô lại nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cô không cảm thấy có gì khác biệt. Cô trông không có gì khác biệt. Cô biết mình không nên nghĩ tới chuyện đó nhưng cô không thể ngăn tâm trí mình quay lại với nó.
Chảy máu cam tự phát không phải là điều cô từng phải chịu đựng, kể cả khi còn nhỏ. Cô nhớ đến một cô gái mà cô từng chơi cùng khi còn nhỏ, Jessica Righter hay Lighter gì đó – cô không thể nhớ. Hermione nhớ lại họ đã từng chơi cùng nhau trong công viên, cười nói vui vẻ và rồi đột nhiên, mũi của Jessica bắt đầu chảy máu.
Điều đầu tiên là Hermione sợ hãi – cô đã nghĩ cô bạn đó sắp chết. Cô đã chạy vào nhà, la hét và khóc lóc nhưng khi ba cô giải thích rằng đó là chuyện bình thường, cô cảm thấy thoải mái và bất cứ khi nào điều đó xảy ra lần nữa, Hermione chỉ mỉm cười trấn an và đưa khăn giấy cho Jessica. Đó là điều bình thường, bình thường đối với Jessica và nhiều người khác – nhưng Hermione chưa từng bị thế, nên cô không hiểu tại sao bây giờ cô lại...
Có ba tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng tắm.
"Granger," cô nghe thấy Malfoy nói từ phía bên kia. "En sẵn sàng đi chưa?"
"Ừ, đợi em một lát nữa, em ra ngay."
Malfoy vẫn đứng đó một lúc rồi cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhỏ dần khi anh bước đi.
Cô nhìn mình lần cuối trong gương rồi mở cửa và đi tìm anh.
Malfoy đang đợi cô trong bếp. Anh đang dựa vào bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực và hơi cau mày.
Daphne đang ngồi trên quầy bếp, đôi chân dài đung đưa qua một bên với Theo đứng trước mặt. Cả hai đều đối mặt với Malfoy, hông của Theo nép vào giữa hai đùi đang mở rộng của cô ấy và mặc dù cả hai đều đang lắng nghe bất cứ điều gì Malfoy đang nói, nhưng cặp đôi đó trông không thể nào tập trung vào nhau hơn được.
Daphne khoanh tay tựa vào sau vai Theo và cằm cô tựa trên đỉnh đầu anh.
Cả hai tay của Theo đặt nhẹ nhàng lên đùi Daphne và khi anh nói chuyện với Malfoy, ngón tay cái của anh vuốt ve những hoa văn nhỏ trên chân cô.
"Mày khùng quá," Theo cười khẩy. "Làm sao mày có thể nghĩ Konrad Weiss là tầm thủ giỏi hơn Victor Krum?! Tụi mình đã xem Krum thi đấu tại cúp Quidditch thế giới rồi mà và anh ta thật phi thường! Ngay cả mẹ của mày cũng nghĩ như vậy và bà ấy biết tất cả về Quidditch cơ mà!"
Malfoy thở dài và đảo mắt nhìn lên trần nhà. "Krum không tốt đến thế đâu."
Theo bật cười rất to – rất giả tạo. "Ồ thật hả? Đó là lý do tại sao mày và ba mày cược hai mươi galleon cho việc anh ta là cầu thủ ghi bàn xuất sắc nhất của toàn bộ cúp Quidditch thế giới à?"
"Không, tao không làm thế."
"Có," Theo cười toe toét. "Mày làm."
"Tao không làm vậy!"
"Cậu đã làm vậy mà, vàng hoe," Daphne ríu rít nói. "Tôi đã ở đó khi cậu đặt cược. Cậu nói rằng cậu sẽ mua quà cho tôi và Tori nếu cậu thắng."
"À há!" Theo hét lên, chỉ một ngón tay của mình và đẩy nó lên không trung. "Đây rồi! Phu nhân đã lên tiếng! Chúng ta có nhân chứng, thưa quý tòa, vụ án đã khép lại! Chúng tôi thắng! Còn anh thua!"
Daphne cười nhẹ rồi cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai Theo.
Theo cười rồi thì thầm điều gì đó với cô.
"Ồ, tới nữa rồi đó," Malfoy ngắt lời. "Cổ mới về nhà được năm phút và bộ đôi thì thầm chết tiệt đã quay lại. Cũng chẳng tốn nhiều thời lắm để cậu lại như xưa ha?"
Daphne mỉm cười và giơ nhẹ ngón giữa với Malfoy, và khi cô hạ ngón tay thân thiện đó xuống, cô luồn tay vào những lọn tóc xoăn của Theo và bắt đầu xoa nhẹ phía sau đầu anh.
Theo nhắm mắt lại và dựa vào tay Daphne. Anh nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt và nhìn vào bức tranh với sự hài lòng.
"Xin lỗi, Draco," Daphne nói, cười toe toét. "Tôi cho rằng chúng tôi không nên quá khắt khe với cậu, cậu biết đấy... dựa trên hoàn cảnh hiện tại."
Malfoy cau mày. "Hoàn cảnh gì?"
"Cậu biết mà," giọng Daphne hạ xuống thành một lời thì thầm mỉa mai. "Hoàn cảnh."
"Hoàn cảnh mẹ gì thế?!"
"Ủa, cậu chưa nghe hả? Hay cậu đang giả vờ như không biết."
"Anh biết nè. Nó đang phủ nhận thôi." Theo tặc lưỡi và lắc đầu, nói với Daphne như thể chỉ có hai người họ ở trong bếp.
"Anh nghĩ thế ư?"
"Chắc chắn."
"Tội nghiệp nhỉ."
"Xấu hổ ha?"
Daphne và Theo dường như đang có khoảng thời gian tuyệt vời để chọc tức Malfoy, và Malfoy trông như sắp nổ tung. "Hai người đang nói cái mẹ gì vậy?!"
"Không có gì cả." Theo nhún vai. "Chỉ nói ra điều hiển nhiên thôi."
"Cái gì hiển nhiên?!"
Theo ngửa đầu ra sau để có thể ngước nhìn Daphne. "Chúng ta có nên nói cho nó biết không?"
"Nói cho tao biết cái gì cơ?!"
"Đó là sự ác cảm đột ngột của mày đối với người từng là cầu thủ Quidditch mà mày yêu thích..."
"Anh ta chưa bao giờ là cầu thủ Quidditch yêu thích của tao!"
"...là bởi vì anh ta đã ngủ với Gryffindor tóc xoăn của chúng ta?"
Malfoy lớn tiếng cười khẩy và đảo mắt lần nữa. Ngay cả Hermione cũng nghĩ rằng nó trông hơi lố, gần giống như anh đang giả vờ vậy. "Mày thực sự nghĩ là tao sẽ ghen tị với Krum vì anh ta đã ngủ với Granger một lần cách đây nhiều năm hả?"
"Ừ," Daphne và Theo đồng thanh nói.
Khi Malfoy tỏ ra giận dữ và lắc đầu, Daphne lại thì thầm điều gì đó vào tai Theo.
Theo cười toe toét với vợ và thì thầm điều gì đó với cô.
"Hai tụi bây có thể vứt mấy lời thì thầm đó đi được không?!"
Daphne và Theo tinh quái trừng mắt nhìn Malfoy một lúc, rồi Theo thì thầm điều gì đó khác với cô, đảm bảo lấy tay che miệng để Malfoy không thể đọc được môi anh.
Ngay khi có vẻ như Malfoy sắp bóp cổ Theo thì Hermione bước vào bếp. "Draco," cô chào, cố nở một nụ cười. "Anh sẵn sàng đi chưa?"
Theo cười khúc khích khi Daphne thì thầm điều gì đó vào tai anh.
Malfoy trừng mắt nhìn Theo và Daphne khi anh bước về phía cửa bếp. Anh mở khóa và giữ nó để Hermione bước ra trước mặt anh, và ngay trước khi cô bước qua ngưỡng cửa, cô nhìn thấy Theo và Daphne vẫy tay sau lưng Malfoy và cười khúc khích. Khi ra ngoài, họ đi cạnh nhau. Bàn tay của Hermione chạm vào tay anh, thật dễ dàng để nắm lấy nó. Những ngón tay cô ngứa ngáy muốn vươn ra và đan vào ngón tay anh.
Narcissa ngồi tắm dưới ánh nắng chiều muộn. Đôi cánh của nó cuộn tròn quanh người và đầu nó cúi xuống. Nó đang rất bận kéo phần cơ nhỏ còn sót lại trên xác ngựa đang nằm trong móng vuốt của mình, nhưng ngay khi Malfoy và Hermione chuẩn bị Độn thổ, nó nhìn thấy họ và ngẩng đầu lên.
"Mày sẽ không đi cùng bọn tao đâu," Malfoy nói với nó khi nó bắt đầu đứng dậy. "Xin lỗi cô gái."
Con rồng giận dữ cáu kỉnh và nhìn Hermione. Nó gần như làm cô bật cười, giống như nó đang cố gắng lấy ý kiến thứ hai.
"Anh ấy nói đúng," Hermione đáp, cắn môi để cố giấu nụ cười. "Lần này mày phải ở lại đây. Tao xin lỗi."
Hermione đưa tay ra vuốt ve nó nhưng Narcissa cáu kỉnh và quay lưng lại với họ. Đối với một con quái vật to lớn và nguy hiểm như vậy, hóa ra nó lại khá nhạy cảm. Hermione ghi nhớ trong đầu là hỏi bác Hagrid xem bác có còn khớp cổ Grindylow nào nữa không. Điều đó có thể làm nó vui lên – điều đó nhắc cô...
"Hôm nay anh có thể hứa là sẽ cư xử tốt nhất không?"
Malfoy nhướng mày và nhếch mép cười với cô. "Em đang ám chỉ điều gì vậy?"
"Anh hiểu ý em mà. Đây là một bước tiến lớn của Hội. Kingsley đã đích thân mời chúng ta. Họ đang mời chúng ta vào căn cứ của họ."
"Họ nên làm vậy sau khi chúng ta đánh cắp và giao tận tay cho họ cái Trường sinh linh giá chết tiệt. Em phải nghĩ là sau tất cả mấy chuyện đó thì ít nhất họ cũng sẽ gửi một cổ xe vàng đến đón chúng ta chứ, và chúng ta sẽ không phải tự mình đi tới đó."
Hermione đập nhẹ vào vai anh.
"Gì chứ? Đó là điều ít nhất họ có thể làm. Em có nghĩ là họ sẽ nịnh bợ chúng ta một chút trước khi nói với chúng ta về một lỗ hổng ngu ngốc trong hợp đồng của chúng ta không."
"Lỗ hổng gì?"
"Lỗ hổng mà bọn anh sẽ không được ân xá sau chiến tranh."
Hermione định đánh anh lần nữa nhưng anh lại né được. "Đừng nói những điều như thế. Tại sao anh lại nghĩ rằng chú ấy sẽ không tha thứ cho anh chứ?"
"Ồ thôi nào, ông ấy không mời chúng ta đến tận căn cứ để uống một tách trà và chúc mừng chúng ta đâu. Mà còn có chuyện gì đó khác nữa."
"Không," Hermione rít lên. "Chú ấy mời chúng ta đến đó để thảo luận về giai đoạn tiếp theo của kế hoạch. Họ đã phá hủy một Trường sinh linh giá khác nhờ có anh, bây giờ chú ấy không thể nào rút lại lời nói của mình được."
"Và em nghĩ lời của Kingsley có ý nghĩa gì không?" Tiếng cười của Malfoy nhẹ nhàng và kỳ lạ, gần như trẻ con.
"Tất nhiên là..."
"Ồ, anh xin lỗi. Nhưng mà có phải ông ấy đã lập lời thề bất khả bội mà anh không biết ư?"
"Không đâu... nhưng điều đó không có nghĩa là chú ấy sẽ không tôn trọng..."
"Kingsley muốn tiếp tục nắm quyền kiểm soát Hội, và ông ấy sẽ chỉ làm điều đó miễn là mọi người tin tưởng vào khả năng phán đoán của ông ấy. Đúng không?"
"Đúng."
"Và những người ở trong căn cứ cùng với ổng – những người mà lá phiếu của họ là thứ duy nhất giữ ổng nắm quyền – họ đã mất những thành viên trong gia đình, phải không? Những người thân yêu của họ có bị tàn sát bởi Tử thần Thực tử hay những thứ tương tự đúng không? Vậy em nghĩ họ sẽ cảm thấy thế nào khi thấy ổng ân xá cho hai Tử thần Thực tử tàn nhẫn nhất từng sống..."
"Ba trong số những Tử thần Thực tử tàn nhẫn nhất từng sống," Hermione ngắt lời. "Em có ý đó khi nói rằng em cũng sẽ xin ân xá cho anh. Và Daphne. Em sẽ xin ân xá cho tất cả. Em sẽ thực hiện lời hứa của Kingsley."
"Granger, lời hứa của Kingsley không có nghĩa gì cả."
"Không," cô ngắt lời. "Chú ấy hứa rằng chú ấy sẽ tha thứ cho tất cả các anh nếu các anh đưa cho chú ấy Trường Sinh Linh Giá. Anh đã làm được điều đó. Anh đã thực hiện được một nửa thỏa thuận của mình..."
"Và sau đó anh đã phá hỏng vỏ bọc của mình và giờ tụi anh vô dụng với ổng rồi."
"Anh phá hỏng vỏ bọc của mình là để bảo vệ em!"
Malfoy nở một nụ cười tự mãn khiến trái tim cô rung động. "Nó không quan trọng với Hội. Anh đã phá vỡ vỏ bọc của chúng ta. Chúng ta không thể tiết lộ thêm bất kỳ bí mật nào nữa và chúng ta không thể tiêu diệt quân đội của Voldemort nhiều hơn những gì chúng ta đã có. Vì vậy, trừ khi Kingsley muốn cử chúng ta đi lấy Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, thì bây giờ chúng ta vô dụng với ổng rồi. Ổng không thể moi được gì khác từ chúng ta, và nếu ổng nghĩ chúng ta vô dụng đối với Hội thì ổng không có lý do gì để bảo vệ chúng ta cả."
Hermione không muốn thừa nhận rằng cô biết anh đúng. Kingsley là người thực tế. Ông ấy đặt sự sống còn của Hội lên hàng đầu. Ông ấy là một nhà lãnh đạo đáng kinh ngạc, nhưng ông ấy không đạt được điều đó bằng sự công bằng.
Malfoy đã đánh đổi cả gia đình mình bằng cách giúp đỡ Hội. Bây giờ tất cả họ đều là những kẻ chạy trốn. Nếu bất kỳ người nào của Voldemort tìm thấy họ, họ sẽ bị tàn sát. Họ đã từ bỏ rất nhiều để giúp đỡ Hội, hy sinh mọi thứ để đổi phe, nhưng Hermione thậm chí còn chưa tính đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu phía bên kia không muốn họ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Kingsley không tôn trọng lệnh ân xá mà ông đã hứa? Rồi sao nữa? Điều gì sẽ xảy ra nếu Kingsley vinh danh những người khác nhưng từ chối vinh danh Malfoy? Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Liệu ông ấy có thử đưa anh vào Azkaban không? Hoặc tồi tệ hơn. Liệu ông ấy... liệu ông ấy có thử xử tử anh không?
Hermione phải rời mắt khỏi Malfoy. Cô hơi vặn cổ và nhìn vào lớp vảy trên lưng Narcissa chuyển động khi nó ăn.
Cô không thể để điều đó xảy ra. Ý nghĩ về cái chết của Malfoy thật đau đớn tột cùng. Ý nghĩ nhìn anh chết... Ý nghĩ ôm anh trong tay và nhìn ánh sáng rời khỏi mắt anh.... đứng bên mộ anh. Chúa ơi, cô không nghĩ mình đã từng cảm thấy đau đớn như thế. Thậm chí không nhận ra mình đang làm điều đó, cô ấn bàn tay vào ngực và cố gắng giảm bớt phần nào áp lực đang tích tụ ở đó.
Không, cô sẽ không để anh chết. Ngay cả khi cô phải tự mình chiến đấu với Kingsley, cô sẽ đảm bảo rằng anh sẽ sống. Cô sẽ đảm bảo rằng anh được hạnh phúc và còn sống, ngay cả khi điều đó có nghĩa là cả hai phải biến mất cùng nhau.
"Anh nghĩ nó sẽ mất bao lâu để bay đến Rome?"
"Cái gì?" Malfoy hỏi. Cô không cần nhìn cũng biết anh đang cau mày.
"Narcissa ấy," Hermione nói rõ. "Anh nghĩ nó sẽ mất bao lâu để bay tới Rome?"
"Tám giờ, có thể là chín giờ. Sao vậy?"
"Và nó có thể làm được điều đó không? Nếu anh yêu cầu nó làm vậy?"
"Được. Mà vì sao?"
"Vì em đã thay đổi ý định. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu ở Rome."
Cô cảm thấy Malfoy đang nhìn vào một bên mặt cô.
"Sau chiến tranh," Hermione nói, lấp đầy những khoảng trống. "Khi chúng ta đi du lịch cùng nhau, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu ở Rome. Em luôn muốn đi xem Đấu trường La Mã."
"Ở kiếp sống khác à?"
"Ừ. Trừ khi anh không nghiêm túc?"
Lông mày anh nhíu lại và anh liếm môi. "Có chuyện gì vậy em?"
Hermione nhún vai, cố tỏ ra thờ ơ. "Chiến tranh có vẻ dễ kết thúc hơn, phải không? Nagini là Trường Sinh Linh Giá duy nhất còn sót lại. Có khả năng là chúng ta sẽ có được một cuộc sống khác mà chúng ta đã nói đến, nên em chỉ nghĩ... có lẽ đã đến lúc chúng ta bắt đầu lên kế hoạch cho nó."
Đôi mắt xanh xám của anh bắt đầu nhấp nháy. Hầu như không còn chút màu xám nào trong đó. Anh dành thời gian để nghiền ngẫm lời nói của cô. Khi anh nghĩ xong, anh đưa tay cho cô, và anh mỉm cười đã làm cô nghẹt thở. "Vậy thì đi hẹn hò thôi."
Bàn tay của anh không chỉ là một lời mời cùng nhau Độn thổ mà còn là một lời hứa. Một thỏa thuận. Khi mọi chuyện kết thúc, họ sẽ đi du lịch cùng nhau. Họ sẽ đi khám phá thế giới và thực sự sống một lần, tất cả những gì cô cần làm là nắm lấy tay anh.
Và trong khoảnh khắc đó, việc đặt tay cô vào tay anh giống như điều tự nhiên nhất trên thế giới.
Khi họ độn thổ đến sân bay East Midlands, Ginny và Fleur đã đợi họ sẵn đó rồi.
"Có thực sự cần thiết không?" Malfoy hỏi. Hermione có thể nói rằng anh đang cố gắng hết sức để giữ giọng nói lịch sự, nhưng anh vẫn có vẻ khó chịu. "Chúng tôi có thể tự độn thổ. Chúng tôi không cần người giữ trẻ."
"Xin lỗi," Ginny thở dài. "Lệnh của Kingsley."
Malfoy trông giống như đang cắn lưỡi mình, không phải ẩn dụ, mà trông giống như anh đang tự cắn lưỡi để kiềm chế bản thân không đáp lại một cách khó chịu.
Ginny nắm chặt khuỷu tay Hermione, Fleur cũng làm như vậy với Malfoy, và vài giây sau, mặt đất biến mất dưới chân Hermione.
"Một bệnh viện xuống cấp?" Malfoy cười khẩy khi họ đáp xuống đất. "Đây thực sự là nơi mấy người chọn làm căn cứ trung tâm tiếp theo đó hả? Làm sao mà có thể làm được việc gì ở đây? Nó trông tệ vãi"
Nói thế là còn nhẹ. Hermione không nghĩ mình từng chứng kiến tình trạng tồi tệ như vậy của một tòa nhà. Nó lớn nhưng bị bỏ hoang. Tất cả các cửa sổ đều bị đập vỡ, bức tường phía Tây hoàn toàn biến mất – có thể là một vụ nổ đã gây ra – và có vẻ như nó đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.
Đúng, nó rất kín đáo và hòa quyện rất rất tốt, nhưng dù Hermione nhìn nó theo cách nào, cô cũng không hiểu làm sao nó có thể được coi là an toàn. Có vẻ như nó có thể bị vỡ vụn khi có gió mạnh.
"Thực ra," Ginny nói, giọng tức giận rõ ràng trong giọng nói cũng như trong mắt em ấy. "Chúng tôi nhận thấy rằng đây là nơi tốt nhất cho chúng tôi. Nó có nhiều phòng, nhiều giường và vật tư y tế, nghĩa là chúng tôi có thể điều trị và cứu những người bị thương nhanh hơn rất nhiều. Và nó chỉ trông như vậy là do bùa ảo ảnh mà chúng tôi đã đặt lên nó thôi. Khi anh đi về phía bên kia – biết gì không, tôi thậm chí còn không muốn giải thích nữa. Chỉ cần đi và tự mà xem lấy đi."
Đó là một bùa ảo ảnh tuyệt vời, ngay cả Malfoy cũng phải công nhận. Khi họ bước qua ngưỡng cửa, bệnh viện đã hoàn toàn thay đổi. Những bức tường hình thành, những khung cửa sổ vỡ bỗng tự sửa lại và dấu vết của chiến tranh biến mất. Trong chốc lát, bệnh viện đã trở lại bình thường.
"Chị cần đến bệnh thất," Fleur nói khi họ đến nơi từng là quầy lễ tân. "Rất vui được gặp lại hai em, Hermione. Malfoy."
"Văn phòng của Kingsley ở hướng này," Ginny nói, hất đầu ra hiệu về phía hành lang phía bên trái. Khi em ấy bắt đầu bước đi, Malfoy và Hermione bước theo sau họ.
Họ không đi qua một ai khi Ginny dẫn họ qua hành lang. Hermione nghĩ rằng ít nhất họ cũng đã đi ngang qua một ai đó, tuy nhiên, khi họ bước lên cầu thang, họ vẫn chưa nhìn thấy một người nào. Thật kỳ lạ. Tất cả đều kỳ lạ. Đánh giá từ quy mô khổng lồ của tòa nhà, nó có thể chứa hàng trăm binh lính và người tị nạn, vậy tại sao họ không thấy ai cả?
"Đây là bệnh viện nào vậy?" Hermione hỏi khi họ bắt đầu bước lên bậc thang thứ hai.
Ginny im lặng và trong một khoảnh khắc, Hermione nghĩ rằng em ấy chưa nghe thấy lời cô. Cô vừa định lặp lại câu hỏi của mình thì Ginny nói: "Kingsley đã bảo em không được nói cho chị biết."
Ah. Thì ra là vậy. Các cấp độ này đã bị xóa vì họ không muốn bất kỳ thành viên nào khác của Hội tiếp xúc gần gũi với Malfoy hoặc Hermione. Kingsley vẫn không tin tưởng họ, đúng như Malfoy đã dự đoán.
Ginny rõ ràng không thoải mái khi nói ra điều đó và mặc dù rõ ràng là em ấy không đồng ý nhưng máu của Hermione vẫn sôi lên như cũ. Bởi vì sao ông ấy dám không tin tưởng họ?! Malfoy đã hy sinh tất cả vì họ. Anh đã mạo hiểm mọi thứ, anh đã lấy cho họ Trường sinh linh giá, và Kingsley vẫn không tin tưởng anh?! Anh còn phải hy sinh điều gì nữa để họ thấy rằng anh có những điều tốt đẹp?! Kingsley còn muốn Malfoy làm gì nữa để chứng minh lòng trung thành của mình?! Tự mình giết Voldemort hả?! Thật là nực cười!
Hermione không nói thêm lời nào khi họ đi qua khu cấp cứu và đi lên cầu thang tới khoa Chỉnh hình. Khi họ đến khoa Tim mạch, Ginny dừng lại.
"Nếu chị muốn đợi ở đây, Kingsley sẽ đến đón chị khi chú ấy sẵn sàng."
Hermione gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu hồng ở khu vực chờ. Cô không nhìn Ginny. Cô quá tức giận và cô không muốn trút cơn giận đó lên người bạn của mình. Đó không phải lỗi của em ấy mà Kingsley mới là người khốn nạn.
Khi Ginny rời đi, Malfoy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Họ chỉ ở trong phòng chờ được vài phút trước khi cô cảm nhận được đôi môi lạnh giá của Malfoy bên tai mình.
"Em ổn không?"
Hermione chỉ gật đầu. Không tin tưởng vào lời nói của mình, không tin tưởng vào sự nóng nảy như hiện tại của cô.
Malfoy không nói gì nữa, nhưng khi cô bắt đầu bực bội gõ chân xuống sàn, anh đặt tay lên đùi cô và siết chặt để trấn an. Nó đã giúp ích. Một chút.
Vài phút sau, Malfoy nhìn về phía lối vào. "Em có nghe gì không?"
"Nghe gì?"
Có tiếng lộp bộp. Giống như mưa lớn rơi trên nóc nhà. Giống như...
Bước chân của trẻ nhỏ.
"Dì MIONE!"
Ngay khi mài tóc đỏ nhỏ xinh đó vòng qua góc hành lang, Hermione ôm cô bé vào lòng.
"Dì MIONE Ở ĐÂY!" Rose ré lên vui vẻ, vòng cánh tay nhỏ bé của mình ra sau cổ Hermione và ôm cô bằng tất cả sức lực của mình. "DÌ ĐÃ TRỞ LẠI! TỤI CON NHỚ DÌ RẤT NHIỀU DÌ MIONE ƠI! RẤT NHIỀU!"
"Dì cũng nhớ con!" Lời nói của Hermione phát ra bị bóp nghẹt bởi mái tóc đỏ của Rose. "Dì nhớ con và các em của con rất nhiều! Dì xin lỗi vì đã không ở bên cạnh các con!"
"Hong sao đâu ạ," Rose ríu rít. "Nhưng con và Fwed đã đưa cho ba một bức tranh mà tụi con vẽ cho dì. Ba có ưa dì bức tranh đó không?"
"Có, ba con đã... đã... đã đưa... ba con đã đưa nó cho dì. Ba con đã làm vậy và dì rất thích nó. Cảm ơn con rất nhiều." Hermione đặt Rose xuống và quỳ xuống ngang mặt cô bé. "Nhìn con kìa! Xem con đã cao lớn bao nhiêu rồi! Giờ con lớn quá rồi nhỉ."
"Con biết," Rose nói đầy tự hào, hất cằm lên trời. "Con còn cao hơn cả Fwed cơ!"
"Không, không có đâu!"
"Granger?" Malfoy hỏi. Nghe như thể anh đang lùi lại. "Tại sao lại có một đứa nhóc tóc đỏ nữa ở đây và tại sao nó lại nhìn chằm chằm vào anh thế?"
Vẻ mặt bé nhỏ của Fred Potter khi cậu bé nhìn chằm chằm vào Malfoy trông thật buồn cười, nhưng biểu cảm của Malfoy lại buồn cười hơn. Fred trông tinh nghịch và tò mò thì Malfoy lại tỏ ra sợ hãi và ghê tởm.
"Đó nà Fwed," Rose nói. "Là em zai của con."
"Sinh đôi," Fred sửa lại. "Chúng ta là sinh đôi."
"Song sinh?" Malfoy hỏi. "Con của Potter và Weaseltit á?"
"Ừ," Hermione trả lời. "Sao anh lại hỏi thế?"
"Em đang nói với anh rằng có một cặp song sinh tóc đỏ khác mang DNA của Weasley và có khả năng xuất hiện bất ngờ ư?" Malfoy thở hắt. "Chà, thế... ý nghĩa của việc tiếp tục chiến đấu trong cuộc chiến này là gì? Thế giới đã lụi tàn mất rồi." Khi Rose và Fred bắt đầu cười khúc khích, Malfoy trừng mắt nhìn chúng. "Hai đứa đang cười cái gì thế?"
"Chú trông mắc cười thật đấy," Rose cười toe toét.
"Không vui chút nào đâu."
"Nhìn chú hài muốn chếc," Fred cười toe toét. "Và chú có mái tóc cũng mắc cười nữa."
"Tóc của ta thì liên quan gì..."
"Nó thật sáng bóng."
"Đúng đó," Fred đồng tình. "Trông giống lông kỳ lân ghê."
"Dì Mione có thích tóc của chú không?" Rose hỏi.
"Em nghĩ chú ấy thích đôi chân của dì Mione hơn," Fred nói.
Rose nghiêng đầu sang một bên và cười toe toét tinh nghịch với Malfoy. "Đó kó pải là lý do tại sao chú lại nhắm chặt nó hong?"
Malfoy tìm đến Hermione để được giúp đỡ. Anh không tìm được gì cả. Cô quá bận cười.
Rose giơ hai tay lên và bắt đầu đi về phía Malfoy. Hermione – đã ở cạnh cặp song sinh từ khi chúng mới sinh ra, biết điều này có nghĩa là Rose muốn Malfoy bế con bé – tuy nhiên, Malfoy lại nhìn cô bé như thể nó là một con chó hoang mắc bệnh dại.
"Granger, nó đang làm gì vậy?"
"Con bé," Hermione nói, "muốn anh bế nó..."
"Bế con đi," Rose nói, uốn cong những ngón tay nhỏ bé của mình, để anh dễ hiểu hơn một chút.
"Không."
"Con nữa," Fred nói, bước tới chỗ chị gái mình và tiến về phía Malfoy và đưa tay lên trên đầu anh.
"Bế con. Bế con."
"Không. Mơ đi."
"Bế con. Bế con."
"Bế con. Bế con..."
Trong đúng một phần nghìn giây khi Malfoy rút đũa phép, một lời nguyền màu xanh lao thẳng về phía anh. Anh đã làm chệch hướng nó một cách dễ dàng. Cặp song sinh bắt đầu la hét khi phép thuật bị chệch hướng đâm vào tường.
Khi Hermione quay lại, cô thấy cả Ginny và Ron đang lao xuống hành lang. Ron trông giống như một con bò đực đang nổi cơn thịnh nộ, cây đũa phép của anh ấy đang bốc khói trong tay và Ginny đang làm mọi thứ trong khả năng của mình để cố gắng kéo anh ấy lại.
"TRÁNH XA CHÚNG RA!"
Cặp song sinh chắc hẳn chưa bao giờ thấy cậu mình giận dữ đến thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai đều bừng sáng vì sợ hãi. Fred nhảy vào vòng tay của Hermione nhưng khi Hermione tìm đến Rose, cô thấy con bé đang trốn sau lưng Malfoy, đôi bàn tay run rẩy của con bé bám chặt vào lưng quần của anh và núp mặt sau chân anh.
Và Malfoy... Anh đưa một tay lên che mặt con bé, gần như đang cố che chắn cho cô bé. Anh đang bảo vệ cô bé.
"TAO NÓI LÀ TRÁNH XA CHÁU GÁI VÀ CHÁU TRAI TAO RA!"
"Ron hạ giọng xuống!" Ginny rít lên trong hơi thở. "Tụi nhỏ an toàn mà!"
"AN TOÀN?! CHÚNG ĐANG Ở VỚI TỬ THẦN THỰC TỬ!" Ron rút cây đũa phép của mình ra và nhắm vào Malfoy.
"Bỏ xuống, Ronald!" Hermione ôm chặt Fred vào ngực và cố gắng nghiêng thằng bé lại để che khuất tầm nhìn về người cậu đang giận giữ. Thằng bé không cần phải sợ hãi hơn nữa.
Ginny cố giật cây đũa phép của Ron nhưng anh cao hơn và khỏe hơn em ấy rất nhiều. Một ánh sáng xanh khác bắt đầu tụ lại ở đầu đũa.
Fred thút thít và trốn trong vòng tay của Hermione.
Rose bắt đầu khóc sau lưng Malfoy.
"Tránh xa Rose ra!"
"Chính mày mới là người dọa con bé, Weasel, không phải tao," Malfoy bình tĩnh nói. Anh gật đầu về phía cây đũa phép của Ron và tay anh siết chặt lấy đũa phép của mình. "Tốt nhất là cất nó đi trước khi tao bẻ gãy nó."
"MÀY ĐỪNG DÁM NÓI..."
"Nếu các con đã xong rồi," một giọng khác nói. Hermione nhận ra nó ngay lập tức. Đã đến lúc Kingsley xuất hiện rồi. "Harry đang đợi cả ba ở văn phòng của ta."
Giúp Ron bình tĩnh lại hóa ra là một công việc rất mệt mỏi, và việc trấn an Fred và Rose cũng khó khăn không kém. Cặp song sinh tội nghiệp đã lên cơn cuồng loạn vào thời điểm Ginny bế chúng lên và để những người khác đến cuộc họp, và gần như không thể tách Rose ra khỏi Malfoy.
Kingsley dẫn ba người họ vào văn phòng của ông – Malfoy và Ron trừng mắt nhìn nhau đầy sát khí – và khi họ đã vào trong, Kingsley ếm bùa im lặng lên căn phòng, rồi bùa khóa lên cửa, rồi ngồi xuống chiếc ghế lớn phía sau bàn làm việc của mình.
Harry đang ngồi trên chiếc ghế da trước bàn của Kingsley nhưng khi Hermione đến, anh đứng dậy khỏi ghế và ôm cô vào lòng ấm áp.
"Mình nhớ bồ," anh thì thầm vào tai cô.
"Mình cũng nhớ bồ."
Hermione và Malfoy ngồi trên ghế ở bên trái.
Harry quay lại chỗ của mình và Ron dựa vào tường với vẻ mặt cau có.
"Vậy?" Ron hỏi.
"Vậy gì?"
"Mày có moi được gì từ Crouch về nơi giam giữ Nagini không?"
Đôi mắt của Malfoy đanh lại. Anh lăn lưỡi vào bên trong má, một dấu hiệu rõ ràng rằng anh đang mất kiên nhẫn. "Điều gì khiến mày nghĩ tụi tao biết Crouch ở đâu?"
"Đó là những gì Sarah và Megan đã nói." Ron nhún vai. "Nói rằng mày đã xích hắn trong ngôi nhà trang trại và tra tấn hắn để lấy thông tin."
Khi Malfoy nhướng một bên mày và nhìn chằm chằm vào Ron, anh trông giống hệt ba mình. Tất cả sự kiêu ngạo và giận dữ băng giá. "Họ nói thế hả?"
Ron đẩy mình ra khỏi tường...
"Nghe này," Harry nói, chen vào giữa hai người họ. "Việc mày có Crouch hay việc mày làm với hắn không phải là ưu tiên hàng đầu lúc này. Ưu tiên hàng đầu là tìm con rắn và giết nó."
"Bồ phá hủy huy chương chưa?" Hermione hỏi.
"Rồi," Harry gật đầu. Anh trông khá hài lòng với chính mình. Anh gần như mỉm cười. "Tụi mình đã phá hủy nó vào ngày 2 tháng 4 bằng thanh kiếm của Gryffindor."
Tốt. Điều đó có nghĩa là họ đã tiến gần hơn một bước. Điều đó có nghĩa là tất cả những gì còn lại bây giờ thực sự chỉ là con rắn.
"Vậy?" Harry lo lắng nhìn Malfoy. "Crouch có nói gì không?"
"Không."
"Không?!" Ron tức giận. "Tại sao không?! Tao tưởng tụi bây phải là chuyên gia tra tấn chứ!"
"Tụi tao không tra tấn hắn để lấy thông tin." Malfoy lạnh lùng nói.
Tay Ron nắm lại thành nắm đấm. "Chớ làm gì?"
"Gọi đó là trừng phạt," Malfoy trả lời. "Nhưng điều đó không có nghĩa là việc tra tấn hắn là hoàn toàn vô ích."
"Ồ?" Kingsley ngồi cao hơn một chút trên ghế, sự hứng thú của ông đột nhiên lên đến đỉnh điểm. Ông chống khuỷu tay lên bàn và khoanh tay trước mặt. "Vậy thì thế nào rồi?"
"Chỉ có Bellatrix biết chính xác nơi giam giữ Nagini nhưng sau sự phản bội của tôi, tôi nghi ngờ Voldemort sẽ không tin tưởng bất cứ ai ngoài gã."
Mọi người trong phòng đều gật đầu, họ đều sẽ đi đến một kết luận tương tự.
"Crouch là người ủng hộ lớn nhất của Voldemort trong hơn hai mươi năm. hắn bị ám ảnh rồi. Hắn đã dành một năm để hồi sinh Voldemort và chưa được làm Mặt Nạ Quỷ."
"Và mấu chốt của câu chuyện này là?"
Nếu Ron đưa ra một nhận xét thô lỗ như vậy, Hermione chắc chắn rằng Malfoy sẽ đánh anh ấy. Cô hơi ngạc nhiên vì anh vẫn chưa làm vậy.
"Mấu chốt là," sự kiên nhẫn ngày càng giảm của Malfoy thể hiện rõ qua ánh mắt giận dữ của anh, "Crouch giống như fan girl của Chúa tể Hắc ám vậy. Gã đã cống hiến cả cuộc đời mình cho hắn và hiểu rõ tâm trí của hắn hơn bất kỳ ai khác. Gã biết Voldemort nghĩ gì, thậm chí còn rõ hơn cả tôi."
Kingsley bắt đầu gõ ngón tay vào mu bàn tay, điều mà ông luôn làm khi đang chìm trong suy nghĩ. "Ta hiểu rồi. Cậu nghĩ hắn có thể tìm ra nơi giam giữ con rắn không?"
"Có, hoặc là một cách để dụ nó ra ngoài."
Khi bốn người bắt đầu thảo luận về giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch của họ, Hermione bắt đầu lơ đễnh. Cô cố gắng nói thêm khi có thể nhưng cô không tập trung được. Có một tiếng động nhỏ yên tĩnh kéo sự tập trung của cô. Một tiếng... humm nhẹ nhàng? Ù ù?
"Anh có nghe thấy gì không?" Hermione hỏi, nhăn mặt khi mắt cô lướt qua căn phòng.
Lông mày của Malfoy nhăn lại. "Ý em là tiếng ù ù nhè nhẹ nhưng rất khó chịu phải không?" anh thì thầm, chỉ cho cô nghe. "Ừ có. Nó đang làm anh bực mình đây."
Kingsley đã nói gì đó về việc cử một đội bắn tỉa Muggle vào nhà thờ ở York.
Malfoy nói đó là một ý tưởng tồi.
Hermione cố gắng chú ý nhưng tiếng động đó ngày càng lớn hơn. Hermione thề rằng nó phát ra từ bàn của Kingsley.
Cái quái gì đã tạo ra tiếng động đó vậy? Có vẻ như ông ấy có hàng trăm con bọ đang chạy loạn trong ngăn kéo của mình.
"Granger?" Kingsley hỏi với giọng khó chịu.
Hermione ngước lên và thấy ông đang trừng mắt nhìn cô. "Xin lỗi. Chú có thể nhắc lại được không?"
Kingsley không hề cố gắng che giấu sự khó chịu của mình. "Tâm trí của con đang ở nơi khác phải không?"
"Không. Không, con xin lỗi." Hermione ngồi thẳng lên ghế và cố tỏ ra chăm chú nhất có thể, nhưng sau đó tiếng ù ù trên bàn trở nên to hơn – trở thành tiếng lạch cạch – và mắt Hermione cụp xuống trước khi cô có thể ngăn nó lại.
Khi từng phút trôi qua và tiếng ồn ngày càng lớn hơn, ngay cả Harry dường như cũng gặp khó khăn trong việc nói át đi tiếng ồn đó.
"Kingsley," anh nói. "Về tiếng ồn đó..."
"Tiếng ồn gì?"
"Tiếng phát ra từ bàn làm việc của ông. Nó đến từ..."
"Chúng ta sẽ thảo luận về nó sau." Hermione không bỏ lỡ cách Kingsley liếc nhìn cô và Malfoy khi anh nói. Bất kể điều gì đã gây ra tiếng động đó, Hermione có cảm giác rằng Kingsley không muốn họ biết.
"Nhưng nó thực sự gây mất tập trung..."
"Ổn mà."
"Nhưng nếu nó gây ra nhiều tiếng ồn như thế..."
"Tôi đã nói là nó ổn mà!"
"Vậy có lẽ chúng ta nên..."
"Ôi vì Merlin!" Thở hổn hển, Kingsley kéo bất cứ thứ gì gây ra tiếng động khủng khiếp đó ra khỏi bàn và đập mạnh xuống bàn.
Mọi người đứng dậy và đến đứng quanh bàn để nhìn rõ hơn.
Đó là một chiếc la bàn. Một chiếc la bàn đơn giản với các kim bằng vàng rỉ sét và thân bằng gỗ sồi nhẵn. Thật kỳ lạ, Hermione không nghĩ một chiếc la bàn lạc trong ngăn kéo có thể làm ra tiếng ồn như vậy.
Nhưng tại sao nó lại ồn thế? Và tại sao bây giờ nó vẫn như bị ma ám vậy?
Toàn bộ phần thân của chiếc la bàn đang rung chuyển dữ dội và mặt số quay vòng nhanh đến mức trông như thể nó có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Và trong khi Hermione mơ hồ bị mê hoặc bởi hành động kỳ quái của công cụ đơn giản này thì những người khác trong văn phòng của Kingsley lại nhìn chằm chằm vào nó với vẻ kinh hãi.
"Nó đã từng bị thế trước đây chưa?" Kingsley hỏi.
"Chỉ một lần thôi," là câu trả lời của Harry. "Lần cuối cùng chúng ta sử dụng nó. Khi nó thực sự rất gần..."
"Nó làm gì?" Hermione hỏi, quan sát khi mặt số bắt đầu quay nhanh hơn, khiến những chiếc kim mỏng manh rên rỉ phản đối. "Nó muốn chỉ cái gì vậy?"
"Tại sao bây giờ nó lại bị thế?" Ron hỏi, hỏi một câu hỏi khác như thể câu hỏi của Hermione không đủ quan trọng để trả lời vào lúc này. "Chắc chắn là không thể..."
"Chắc chắn không thể cái gì?!" Hermione ngắt lời.
"Mình chưa bao giờ thấy nó di chuyển như thế trước đây," Harry nói.
"Ta cũng vậy." Kingsley ngước lên nhìn Ron một cách nghiêm khắc. "Weasley, đi tập hợp một đội. Chúng ta cần chuẩn bị nếu..."
"Con không đi bây giờ đâu!"
"Đó không phải là yêu cầu, đó là mệnh lệnh!" Kingsley đứng dậy và trừng mắt nhìn Ron. "Nếu la bàn đã kích hoạt thì chúng ta có thể không còn nhiều thời gian nữa! Chúng ta cần chuẩn bị cho tình huống có thể xảy ra..."
"Tình huống gì vậy?!" Hermione hỏi, sự kiên nhẫn của cô ngày càng giảm dần. "Ai đó làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Ron hừ một tiếng và ưỡn ngực. "Con sẽ không đi đâu cho đến khi thứ đó ngừng quay và chúng ta biết mối đe dọa đến từ hướng nào!?"
Mối đe dọa? La bàn chỉ ra nguy hiểm ư? Một mối đe dọa sắp tới? Có lẽ Voldemort và đội quân của hắn ở gần đây. Có lẽ đó chính là điều mà la bàn đang chỉ tới. Nó chắc chắn sẽ giải thích tại sao Kingsley lại hoảng sợ và tức giận như vậy.
"CÂM ĐI!" Malfoy rít lên đầy ác ý. "TẤT CẢ CHỈ CẦN CÂM MIỆNG VÀ NHÌN ĐÂY!"
Mọi người rơi vào im lặng choáng váng và quay lại nhìn vào la bàn. Trong lúc mọi người đang tranh cãi, nó đã bắt đầu chậm lại. Mặt số vàng cứ quay, chậm dần theo mỗi vòng quay. Nó cứ đi vòng quanh, vòng quanh, vòng quanh cho đến khi cuối cùng... nó dừng lại.
Nó dừng lại khi nó chỉ vào cánh cửa mà Hermione đang đứng trước đó. Cô ngước lên, định hỏi họ nên làm gì, nhưng khi cô làm vậy, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cô và vẻ mặt của họ... tất cả đều giống nhau, giống hệt nhau và biến dạng trong nỗi kinh hoàng.
Bụng Hermione quặn lên. Cô cảm thấy mình đột nhiên trở nên rất lạnh. "Gì vậy?"
"Granger," giọng Malfoy căng thẳng và lặng lẽ, như thể có ai đó đang vòng tay quanh cổ họng anh. Đôi mắt anh xanh sáng và trong trẻo khi anh đưa tay về phía cô. "Đến đây và đứng với anh một lát."
"Nó là gì vậy?"
"Làm ơn, nghe anh," anh nói. "Đừng tranh cãi. Không phải bây giờ."
Hermione làm theo lời anh. Khi cô bắt đầu đi về phía anh, đôi mắt của Malfoy quay lại với chiếc la bàn. Mọi người khác cũng vậy, và Hermione không thể không nhìn.
Điều đó... điều đó không thể đúng được. Phải không?
Khi cô đang đi về phía Malfoy, chiếc kim đi theo cô, từ từ xoay mặt số để mũi tên chỉ vào điểm chết và chính giữa của cô và khi cô dừng lại bên cạnh Malfoy, nó cũng dừng lại.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hermione hỏi, cảm giác hoảng loạn bắt đầu nổi lên trong ngực cô như một ấm đun nước đang sôi. Cô sẽ bùng nổ nếu ai đó không giải thích chuyện gì đang xảy ra, tại sao mọi người lại trông kinh hoàng đến thế. "Tại sao la bàn lại làm như vậy?"
Lỗ mũi của Malfoy phập phồng. Anh nuốt khan. "Em đến đứng cạnh Potter xem."
"Nhưng sao..."
"Làm ơn đi Granger. Nghe anh."
Hermione quay lại chỗ Harry và chiếc kim đi theo cô. Cô không dừng lại ở bên Harry như cách cô đã làm với Malfoy. Cô không cảm thấy an toàn ở đó. Ngay khi rõ ràng là chiếc kim đã chạy theo cô, cô quay lại và đi về phía Malfoy. Cảm giác khó chịu trong bụng cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi cô lại nhìn mặt số trên la bàn đang theo sau mình.
Tiếng bước chân của cô dường như to hơn gấp ngàn lần trong sự yên tĩnh căng thẳng. Ồn ào. Không thể ồn ào được. Nhưng không lớn bằng âm thanh chói tai mà chiếc la bàn tạo ra khi nó theo cô đi khắp phòng, mũi tên luôn chĩa vào ngực cô.
Không thể phủ nhận nó. Chiếc la bàn đang chỉ vào cô. Nó theo sát từng bước đi của cô, nhưng tại sao?
Tim cô đập mạnh đến mức tưởng chừng như lồng ngực cô sắp vỡ ra.
Malfoy trông như sắp phát ốm. Anh tái mặt, mắt mở to, hàm nghiến chặt đến mức đáng ngạc nhiên là anh vẫn chưa bẻ gãy nó.
Khi Hermione đến đứng cạnh Malfoy, cô nắm lấy tay anh và đứng gần anh nhất có thể. "Draco," cô có thể nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng nói của mình. "Anh đang làm em sợ đấy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Hermione... mình... mình rất xin lỗi... mình...." Harry lắp bắp. "Mình đã không nhận ra... mình tưởng mình sẽ..."
"Cái gì vậy?!" Hermione gắt lên, hoảng sợ. "Chuyện gì thế?!"
"Cái la bàn đó," Kingsley nói. "Đó là cổ vật mà con đã tìm cách đánh chặn được trong nhiệm vụ trước khi bị bắt. Con có nhớ nó không?"
Đó là loại câu hỏi gì vậy?! Làm sao cô có thể quên được một nhiệm vụ như thế cơ chứ?! Cô gần như đã chết. Seamus gần như đã chết. Neville gần như đã chết. Collin thì lại chết – trong vòng tay chết tiệt của cô.
Cô chưa tận mắt nhìn thấy nó mà chỉ nhìn thấy chiếc hộp gỗ cũ nát đựng nó. Một chiếc hộp gỗ đựng mạng sống của Colin. Lúc đó cô ghét nó và bây giờ cô cũng ghét nó. Cô nhớ mình đã cay đắng nghĩ rằng chiếc hộp gỗ không xứng đáng với cái giá mà họ phải trả cho nó.
"Tất nhiên là con nhớ rồi! Mà tại sao?"
"Con có nhớ ta đã nói rằng cổ vật này có thể thay đổi cục diện cuộc chiến không?" Kingsley hỏi. "Rằng cuối cùng nó sẽ cho chúng ta một cơ hội chiến đấu?"
"Dạ nhớ, đó là lý do tại sao con liều mạng để có được nó, nhưng điều đó không giải thích được tại sao mọi người lại nhìn con như thể con bị u não vậy! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Draco vẫn im lặng. Ngoài đôi tay run rẩy, anh đã không cử động trong gần một phút.
Hermione với lấy tay anh và siết chặt...
Anh lạnh như băng và khi cô nhìn lên khuôn mặt anh, cô thấy như tâm hồn anh đã chết. Đôi mắt anh trống rỗng. Anh trông giống như một cái vỏ của một người đàn ông. Anh trông giống như Theo đã từng ....
"Cái la bàn," Harry thì thầm. "Hermione, nó đang chỉ vào bồ. Nó di chuyển đến bất cứ nơi nào bồ đi..."
"Ừ, mình hiểu rồi, cảm ơn bồ rất nhiều! Bồ có định giải thích tại sao không?!"
Cô ghét điều này. Cô ghét mọi thứ về nó. Cô không phải là người đặt câu hỏi, cô là người mà mọi người tìm đến để tìm câu trả lời cơ mà.
Cô thường có tất cả các câu trả lời, và điều này, bất lực như thế này... cảm giác như bị mắc kẹt trong bóng tối với một chiếc khăn bịt mắt. Cảm giác giống như đang đi loạng choạng trong một khu rừng tối tăm với hai tay bị trói sau lưng.
Cô không thể cảm nhận được lối thoát của mình...
Cô không thể nhìn thấy...
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra...
Harry nuốt khan. Cổ họng anh nghẹn lại, rồi anh ngước nhìn Hermione. "Cổ vật này," anh nói. "Nó ám chỉ đến phép thuật hắc ám..."
"Mình đã sử dụng phép thuật hắc ám và dùng lời nguyền chết người mọi lúc." Hermione nắm chặt tay Malfoy nhất có thể, hy vọng có thể sưởi ấm lại chút sức sống cho anh. Nhưng nó không có tác dụng gì. "Không có gì đáng ngạc nhiên khi vài hậu quả khó chịu còn đọng lại xung quanh mình. Đó chỉ là điều hiển nhiên mà."
"Hermione..." Harry ngừng nói. "Bồ không hiểu..."
"Vậy thì giải thích cho mình!"
"Bồ có nhớ Voldemort đã muốn thứ này được canh gác nghiêm ngặt đến mức nào không?"
"Nhớ."
"Bồ có nhớ hắn không muốn người khác có nó vì nó rất quan trọng với hắn không?"
"Nhớ!"
Harry không thể nói xong. Anh nhìn xuống sàn và đôi mắt đẫm lệ. Cô nhìn Ron và Kingsley rồi đến Malfoy, họ dường như cũng không thể nói được nên Hermione cố gắng tự mình xâu chuỗi lại.
"Nếu con có thể lấy được nó, nó sẽ lật ngược tình thế chiến tranh." Đó là những gì Kingsley đã nói khi cử cô đi đánh cắp nó.
Cổ vật hóa ra là một chiếc la bàn. Một chiếc la bàn chỉ vào phép thuật hắc ám.
Nó rất quý giá đối với Voldemort. Hắn không muốn người khác có nó vì có thể dùng nó để làm hại hắn.
Chiếc la bàn chỉ vào phép thuật hắc ám...
Nó đang chỉ vào Hermione...
Nó rất quý giá đối với Voldemort...
Nó lật ngược tình thế chiến tranh...
Phép thuật hắc ám... Quý giá đối với... lật ngược tình thế...
Ôi Chúa ơi, không...
Những mảnh ghép khớp với nhau trong đầu cô...
Cô nhận ra điều đó trong tích tắc trước khi Harry nói những lời đó.
Chiếc khăn bịt mắt bất ngờ bị cắt ra khỏi mặt cô nhưng cô vẫn ở trong bóng tối. Tay cô không còn bị trói nữa nhưng cô vẫn bị mắc kẹt, chỉ có điều cô bị mắc kẹt trong đó không phải là khu rừng tối tăm mà là ngôi mộ.
"Hermione, chiếc la bàn này, nó chỉ tới Trường Sinh Linh Giá."
Ngôi mộ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro