Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59 - Hai từ

Ngày 1 tháng 4

Crucio; lời nguyền tra tấn. Một từ.

Sectumsempra; lời nguyền chém gây chết người nhất. Một từ.

Bombarda Maxima; bùa chú có thể khiến lồng ngực của một người nổ tung từ trong ra ngoài trong cơn đau đớn tột cùng và không thể tưởng tượng được. Hai từ.

Avada Kedavra, lời nguyền giết chóc, câu thần chú mạnh đến mức đẩy linh hồn của một người ra khỏi cơ thể họ và kết liễu cuộc đời họ ngay lập tức. Đó là lời nguyền hắc ám mạnh mẽ nhất từng tồn tại và chỉ cần hai từ để sử dụng nó.

Hermione đã nghe và sử dụng những câu thần chú đó hàng trăm lần. Cô đã thấy chúng có thể làm gì. Cô đã chứng kiến sự tàn phá tột độ có thể gây ra cho một con người khác chỉ bằng sự kết hợp đúng đắn của từ ngữ, tuy nhiên, trong hơn mười năm chiến tranh, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào bị hủy diệt hoàn toàn chỉ bằng hai từ đơn giản như những gì Theodore Nott đã thể hiện.

"Hi baby." Đó là tất cả những gì cần thiết để hạ gục Theo. Không có bùa chú khủng khiếp nào theo sau hai từ đó. Không cần bất kỳ phép thuật nào cả. Chỉ một lời chào nhỏ. Chỉ hai từ, chỉ ba âm tiết và Theo đã ngã khuỵu xuống.

Trong vài khoảnh khắc đầu tiên sau khi Daphne nói, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Không ai di chuyển. Không ai thở. Và xuyên qua sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm tiền sảnh, Hermione thề rằng cô có thể nghe thấy trái tim tan vỡ của Theo đang tự lành lại. Có thể nghe thấy tiếng mũi kim xuyên qua những góc trái tim bị rách nát của anh và kéo chúng lại với nhau, chỉ để anh lại vỡ vụn ra khi cô ấy nói.

"Hi baby." Là vậy đó. Đó là tất cả những gì một trong những Tử thần Thực tử đáng sợ và khát máu nhất mọi thời đại có thể phá vỡ thể xác và linh hồn.

Từ lúc cô nhìn anh, Theo không thể rời mắt khỏi Daphne. Anh nhìn cô chằm chằm giống như cách người ta nhìn vào ánh sáng khi họ chết, như thể anh không thể tin rằng cô là thật, như thể cô có thể biến mất nếu anh chỉ chớp mắt một cái. Anh khuỵu xuống và cây đũa phép mà Hermione đưa cho anh đã tuột khỏi tay anh và rơi xuống sàn dưới chân anh.

Và Daphne cũng bị Theo mê hoặc. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Môi cô run rẩy và dường như cô không nhận ra những giọt nước mắt đang chảy dài trên má mình. Hầu như không nhận thức được điều gì khác ngoài Theo trước mặt cô.

Đó cũng là thứ đẹp đẽ nhất nhưng lại làm tan nát tâm hồn mà Hermione từng thấy.

"Làm sao?" Malfoy hỏi. Giọng anh cũng run rẩy như đầu gối của Theo. "Chuyện này không thể nào đúng được. Daphne chết rồi mà. Tất cả chúng tôi đều chứng kiến cô ấy chết..."

Hermione tình cờ liếc nhìn Malfoy. Cô thậm chí không thể tưởng tượng được anh đã cảm thấy thế nào. Đôi mắt anh ánh lên cảm xúc khi nhìn chằm chằm vào người chị gái mà anh tưởng đã chết cách đây nhiều năm. Cây đũa phép của anh vẫn còn trong tay nhưng anh đã hạ nó xuống.

Crouch cười toe toét trên đỉnh đầu của Mustang-Daphne. "Mi có chứng kiến nó chết không? Mi có chắc chắn không?"

"Chắc," Malfoy nuốt khan. "Đó... không phải là điều mà bất kỳ ai trong chúng tôi có thể quên được," anh nói, đau đớn trong từng âm tiết.

Nụ cười khủng khiếp của Crouch càng cao hơn. "Mi đã để tang một người lạ suốt những năm qua đó. Keira, tao nghĩ tên cô ta là Keiraa..." Giọng Crouch nhỏ dần và gã nhìn xuống Daphne.

"Barker," mặc dù Daphne đã nói hết câu của Crouch nhưng mắt cô vẫn không rời khỏi Theo. "Keira Barker."

"Đúng rồi," Crouch cười khúc khích. "Keira Barker đáng yêu. Một người lính. Một vị tướng cấp cao trong quân đội Muggle. Cô ta rất thông minh, một nhà lãnh đạo xuất sắc, cho đến một nhiệm vụ ở Bristol, nơi cô ta dẫn phi đội của mình vào một cái bẫy mà một Tử thần Thực tử tóc vàng đặc biệt ác độc đã đặt..."

"Hắn đang cố cản trở anh," Daphne ngắt lời Crouch. Giọng cô khàn khàn, bằng chứng của nhiều năm không được sử dụng, và nỗi kinh hoàng trong mắt cô khi nhìn Theo thật đáng sợ. "Hắn đang cố giữ anh ở đây cho đến khi quân tiếp viện đến. Đừng để hắn có được thứ hắn muốn! Anh phải giết hắn và trốn thoát!"

"Không," Theo thì thầm, nhẹ nhàng đến mức Hermione sẽ bỏ lỡ nếu cô không đứng quá gần anh. "Anh sẽ không để em ở đây... Anh sẽ không để em chết một lần nữa..."

"Anh đã thương tiếc em một lần rồi." Nếu trước đó giọng của Daphne có vẻ khàn khàn thì nó lại nghe như vỡ vụn hoàn toàn khi cô nói thêm, "Anh có thể làm lại lần nữa mà anh."

Theo lặng lẽ thút thít, vẫn quỳ gối, vẫn tuyệt vọng và nước mắt lưng tròng.

"Draco có thể làm được," Daphne thúc giục. "Anh không cần phải xem lại..."

Crouch ấn đầu cây đũa phép của mình vào xương quai xanh của Daphne và vùi mũi vào tóc cô như một lời chế nhạo. "Chúng sẽ không làm được. Chúng không có gan để giết mi."

Đôi mắt hoảng loạn của Daphne liếc nhìn Malfoy. "Đừng ngốc thế, Draco," cô cầu xin, phớt lờ Crouch khi gã thọc cây đũa phép vào cổ họng cô. "Giết hắn và biến ra ngoài mau!"

Hermione có thể nhìn thấy những đường gân trên mu bàn tay của Malfoy nổi lên khi anh siết chặt cây đũa phép của mình.

Lời nói dường như rơi cùng với Theo. Anh dường như không thể nói được, nhưng anh bắt đầu lắc đầu.

"Cậu đã hứa với tôi rồi mà," Daphne nói, cố gắng nói ra lời khi Crouch thọc cây đũa phép của gã vào thanh quản của cô. "Cậu đã hứa rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để chăm sóc những người khác. Chúng ta đã nói rằng chúng ta sẽ là những người cùng nhau đưa ra những quyết định khó khăn..."

Toàn bộ sự việc thật khó để chứng kiến. Cái cách Theo đang sụp đổ. Sự do dự trong mắt Malfoy. Nụ cười của Crouch. Daphne cầu xin họ hãy giết Crouch mặc dù điều đó sẽ kết liễu mạng sống của cô.

"...ừ thì, tôi đã quyết định việc này cho chúng ta rồi. Giết hắn đi. Nếu không, tất cả sẽ bị bắt! Giết hắn đi!"

Cây đũa phép của Crouch rời khỏi cổ họng Daphne khi gã rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra và liếc nhìn. "Oooooh tốt hơn là nhanh lên." Gã cười toe toét, ném chiếc đồng hồ đang mở xuống sàn để tất cả cùng xem. "Tám phút nữa quân tiếp viện sẽ tới đây. Tích tắc. Tích tắc..."

"LÀM ĐI!" Daphne cầu xin. "GIẾT HẮN!"

"Không," Theo lắc đầu nhanh hơn. "Không."

"Tích tắc, tích tắc."

"Xin anh! GIẾT HẮN ĐI!"

"KHÔNG!"

"Tích tắc, tích tắc."

Crouch đã đúng. Họ sắp hết thời gian và không ai hành động gì. Hermione phải làm gì đó.

Cô chậm rãi bước sang một bên cho đến khi vai cô chạm vào vai Malfoy. Cô đặt bàn tay không cầm đũa phép của mình lên tay anh và siết chặt nó một cách trấn an. "Chúng ta sẽ làm gì?" cô thì thầm, cố tình lựa chọn từ ngữ.

Khi Malfoy nhìn xuống cô, cô có thể thấy chiến tranh đang nhảy múa trong mắt anh. Nỗi thống khổ trong anh thật đau đớn khi nhìn vào, tất cả là do quyết định tàn khốc mà anh phải đưa ra.

"Anh... không biết."

Sẽ dễ dàng để anh giết Crouch. Anh sẽ kết thúc gã bằng một cú búng tay, họ có thể tóm lấy Theo và trốn thoát, nhưng nếu làm vậy, chị gái anh sẽ chết một lần nữa. Có lẽ anh cũng sẽ mất Theo mãi mãi, và khi Astoria phát hiện ra... cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục được.

Hermione rất giỏi trong cơn khủng hoảng. Đúng là đôi khi cô bốc đồng, nhưng cô luôn có khả năng suy nghĩ logic và nhanh chóng. Cô cân nhắc những ưu và nhược điểm có thể có trong hành động của mình và làm theo những gì cô cho là đúng, lựa chọn ít gây ra đau buồn và đau đớn nhất cho ít người nhất.

Hermione rất giỏi trong việc đưa ra quyết định, nhưng cô không thể là người đưa ra quyết định này. Cô không thể làm điều đó cho Malfoy. Anh phải là người quyết định, và tất cả những gì cô có thể làm là cho anh biết rằng cô sẽ ở đó vì anh, bất kể anh chọn điều gì.

Khi Hermione quay lại nhìn Crouch, Daphne không còn nhìn chằm chằm vào Theo nữa. Cô ấy đang chăm chú quan sát hai người họ, đôi mắt ấm áp của cô ấy dán chặt vào bàn tay họ đang nắm chặt.

"Ôi Theodore, tiếc quá à," Crouch lạnh lùng nói. "Tao đã mong đợi nhiều hơn một màn trình diễn từ mi. Tao đã mong đợi nhiều hơn một... cuộc tàn sát. Mà thôi không cần bận tâm, tao có thể tự khắc phục điều đó."

Hermione tưởng Crouch định nguyền Daphne như một cách để xúi giục Theo hành động, nhưng gã không cần sử dụng phép thuật, cách gã thọc mạnh đầu đũa phép của mình vào phần xương nhô ra trên bàn tay bị cắt của Daphne cũng đủ khiến cô hét lên và gần như ngã gục.

"ĐỪNG!" Theo khóc. Anh lảo đảo đứng dậy nhưng không lấy đũa phép của mình, gần như thể anh đã quên mất sự tồn tại của nó. Anh không cố gắng tấn công như Hermione mong đợi, chỉ đưa tay ra trước mặt anh - về phía Daphne - như thể điều đó bằng cách nào đó có thể khiến Crouch dừng lại. "Làm ơn, đừng... làm ơn đừng làm tổn thương cô ấy. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn. Chỉ cần đừng làm gì khác với cô ấy."

Chết tiệt - cái cách Theo vỡ giọng, những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh, đủ để làm mắt Hermione cay xè.

Crouch rút cây đũa phép ra khỏi tay Daphne. Gã nhìn chằm chằm vào Theo và nhướng mày. "Không?" Gã chế nhạo. "Chắc chắn không phải 'bất cứ điều gì'?"

Theo gật đầu 'có', nhưng anh không nhìn Crouch, anh nhìn chằm chằm vào Daphne khi cô nắm chặt tay mình và thở hổn hển.

Crouch nhìn từ trên xuống dưới Theo một lúc, rồi liếm môi một cách bệnh hoạn - như thể Theo đã làm chính xác những gì gã muốn - và nói, "Được rồi, thử thách tình yêu của mi nào. Chúa tể Hắc ám muốn trừng phạt Malfoy, và ngài đặc biệt yêu cầu tao mang con Máu Bùn còn sống đến cho ngài." Nụ cười toe toét từ mang tai của Crouch khiến lông cánh tay của Hermione dựng đứng. "Vì vậy, bắt chúng cho tao."

Tất cả kinh hãi nhìn Crouch.

"Cái gì?" Theo hỏi.

"Mi muốn tao để vợ mi yên mà?" Gã cúi mình chế nhạo, chĩa cây đũa phép của gã lên bàn tay bị thương của Daphne một lần nữa. "Vậy thì hãy tấn công Malfoy và Máu Bùn đi. Nếu mi bắt được chúng cho tao, tao sẽ không làm tổn thương thêm một sợi tóc nào trên đầu cô ta nữa."

Giống như một cái búng tay, bầu không khí hoàn toàn thay đổi, trở nên nặng nề hơn, gần như bị đè nặng bởi sự căng thẳng. Hermione có thể cảm nhận được mạch đập của mình ở đầu ngón tay. Miệng cô khô khốc và tĩnh mạch dâng đầy adrenaline.

Cô nhận thấy Malfoy đang liếc nhìn Theo.

Chắc chắn là không phải vậy... Có phải anh đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tấn công từ Theo?

Crouch mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi của mình. "Sáu phút nữa quân tiếp viện sẽ đến. Theodore nên quyết định đi, tích tắc, tích tắc."

"Không, Theo!" Daphne hét lên. "Đừng..."

"Trừ khi mi muốn tao lấy đi giọng nói của mi lần nữa," Crouch cúi xuống và rít vào tai Daphne. "Thì tao khuyên mi nên im lặng!"

Daphne nao núng và im lặng trong giây lát, nhưng rõ ràng là cô coi trọng mạng sống của Theo hơn mạng sống của mình. "ĐỪNG..." cô bắt đầu khóc, nhưng Crouch lại thọc cây đũa phép vào tay cô lần nữa, khiến cô gập người lại và hú lên đau đớn.

Theo chạy nhanh vài bước về bên trái và giật cây đũa phép của mình lên khỏi sàn. Anh quay người và nhắm nó một cách ác độc vào Crouch, nhưng rồi anh dừng lại, đặt tay lên cò súng nhưng không thể bóp được.

"Tại sao phải do dự, Theodore? Đây có lẽ là một quyết định dễ dàng. Đây không phải là điều mi luôn mong muốn sao? Người vợ xinh đẹp, đáng yêu của mi quay lại rồi đây?" Crouch hỏi, cười toe toét với Theo khi tay gã lướt lên từ thắt lưng của Daphne để lướt qua ngực cô. Gã đang chọc tức Theo, sờ mó Daphne trước mặt anh và hy vọng nhận được phản ứng. "Đây không phải là điều mi đã mơ ước kể từ khi cô ta chết sao?"

Theo hít một hơi thật mạnh. Cánh tay cầm đũa phép của anh run lên vì giận dữ.

"Không phải mi luôn mơ ước được ôm cô ta lại trong vòng tay sao?" Crouch hỏi. "Môi của mi đặt trên cổ cô ta này?" Khi miệng Crouch lướt đến một bên mặt Daphne, cô né tránh, và khi gã đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, cô nhìn Theo và lắc đầu. "Không phải hàng đêm kể từ khi cô ta qua đời, mi đều dành để suy nghĩ về khoảnh khắc này sao? Chẳng phải mi đã dành nhiều năm để nghĩ về tất cả những điều mình sẽ làm để đưa cô ta trở lại sao?"

"Đừng mắc lừa, Theo," Daphne thì thầm, nghiến răng khi Crouch hôn lên má cô lần nữa. "Đừng có ngốc."

Crouch lùi lại một chút và quất cây đũa phép của mình lên đầu Daphne. Từ cách vết thương trên mu bàn tay cô nhanh chóng lành lại, Hermione cho rằng gã đã dùng bùa chữa lành, nhưng phép thuật vẫn không dừng lại. Tất cả các vết bầm tím đều mờ đi trên da cô và các vết cắt của cô tự lành lại, nhưng câu thần chú vẫn tiếp tục. Nó làm phẳng mái tóc rối bù của cô cho đến khi nó hoàn hảo và tạo kiểu giống như Astoria thường làm, nó làm má cô ửng hồng, và thậm chí còn sửa lại chiếc váy ngủ của cô cho đến khi nó trông sạch sẽ và mới mẻ.

Hermione biết Crouch đang làm gì. Đó là một thao tác khác, một cách khác để xâm nhập vào đầu Theo. Crouch đang làm cho Daphne trông giống như Theo nhớ đến cô, xinh đẹp và hoàn hảo, chứ không phải người đã bị Crouch lạm dụng nhiều năm. Gã đang cố gắng làm Theo nhớ lại những gì họ đã từng có và những gì họ có thể có lại nếu Theo chỉ làm một việc nhỏ này cho gã.

"Tao thậm chí sẽ để mi đưa cô ta đi," Crouch rít lên, con rắn độc đầy thuyết phục trong tai Theo. "Chúa tể Hắc ám sẽ không bao giờ phải biết. Tao sẽ nói với ngài rằng cả hai mi đã chết, bị nổ tung thành từng mảnh trong một cái bẫy của tao khi cố gắng trốn thoát. Nếu mi giúp tao, mi có thể lấy lại được vợ mình. Mi có thể biến mất cùng cô ta. Chỉ hai người tụi mi thôi. Đó không phải là điều mi muốn sao? Hay mi muốn cô ta ở lại đây hơn? Với tao?"

Một cú vẫy đũa đơn giản khác của Crouch và sự ngược đãi quay trở lại. Daphne một lần nữa đầy những vết bầm tím và máu, xương và cơ bàn tay của cô nhô ra ở những góc kỳ lạ, thậm chí còn tệ hơn trước.

Cổ họng Theo nghẹn ngào khi anh nuốt nước bọt. Anh bị giằng xé, anh bối rối, nhưng anh đang cân nhắc điều đó, và Crouch biết điều đó.

"Mi có thể đưa cô ta đi. Cả hai có thể ở bên nhau lần nữa. Tất cả những gì mi cần làm là giúp tao bắt được Máu Bùn và Malfoy. Nói cho tao biết đi, mi có thể hạ được rất nhiều người như chúng mà."

Với một cú vẩy đũa khác, Daphne khẽ rít lên.

Angel và Chester ôm ngực và nhìn nhau bối rối.

"Tao đã gỡ bỏ một trong những tấm bùa mà tao đeo trên người Búp bê," Crouch giải thích. "Cuộc sống của chúng vẫn gắn liền với tao, nhưng chúng không còn bị ràng buộc về mặt địa lý nữa. Bây giờ chúng có thể rời khỏi thái ấp mà không có tao. Chúng có thể đi bất cứ nơi nào chúng muốn."

Angel và Chester nhìn nhau đầy hy vọng. Búp bê còn lại - Kitten - nhìn chằm chằm vào hai cô gái còn lại với đôi mắt mở to đầy hoảng sợ và bắt đầu rút lui vào bóng tối.

"Mi có thể biến mất cùng tất cả bọn họ, hoặc chỉ cần mang theo Daphne và đi. Tao không quan tâm. Sau những gì tao đã làm cho Chúa tể Hắc ám, ngài sẽ đưa cho tao nhiều Búp Bê đến mức tao sẽ chết chìm trong chúng mất," Crouch nói. "Tất cả những gì mi cần làm là bắt Malfoy và con Máu Bùn cho tao, và mọi thứ mà mi hằng mơ ước mấy năm qua sẽ là của mi. Sẽ không có vấn đề gì với một người có tài năng như mi, nhưng nếu tao là mi," giọng Crouch hạ xuống thành một tiếng rít khe khẽ. "Tao sẽ bắt đầu với con Máu Bùn chết tiệt đó trước."

Khi Theo nhìn Hermione, nỗi kinh hoàng tràn ngập trong cô. Cô có thể không biết Theo rõ ràng như cô biết Malfoy, nhưng cô biết kẻ thù khi nhìn thấy kẻ đó.

Cô lùi lại một bước đầy chiến lược và nắm chặt cây đũa phép giữa các ngón tay, sẵn sàng trả đũa, sẵn sàng tấn công nếu anh làm vậy - khi anh làm vậy.

Nhưng khi Theo chĩa đũa phép vào Hermione, Malfoy bước tới trước mặt cô, thân hình to lớn của anh hoàn toàn che chắn cô khỏi tầm nhìn.

"Đừng," Malfoy rít lên, vai cứng ngắc và giọng nói đe dọa hơn những gì Hermione từng nghe. "Mày dám không."

Bên ngoài ngôi nhà, Hermione có thể nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của Narcissa. Con rồng nghe như đang rình rập ngôi nhà. Nó có lẽ có thể cảm nhận được sự bất an của Malfoy, và nó bắt đầu đi vòng quanh ngôi nhà như kẻ săn mồi, những tiếng gầm gừ và giận dữ của nó nhắc nhở kẻ thù bên trong rằng nó đang ở đó, sẵn sàng bảo vệ, sẵn sàng tấn công nếu cần.

Nhưng Crouch dường như không hề lo lắng chút nào. "Đừng nói với tao là mi sẽ để hắn cản đường mi, Theodore," gã cười khẩy. "Nguyền rủa nó đi. Làm cho nó di chuyển đi chứ."

Khi Daphne bắt đầu vùng vẫy, Theo lưỡng lự. Anh bắt đầu hạ cánh tay xuống, nhưng khi Crouch đâm cây đũa phép của mình vào bàn tay bị thương của Daphne một lần nữa và cô bắt đầu hét lên, anh lại nhắm mục tiêu.

"Tích tắc, Theodore," Crouch gọi, giọng gã hân hoan át tiếng hét của Daphne. "Bốn phút nữa cho đến khi quân tiếp viện đến, nhưng một, có thể là hai phút cho đến khi tao bắt đầu cắt các bộ phận của vợ mi. Có lẽ tao sẽ bắt đầu với những ngón tay của cô ta."

Từ cách tiếng hét của Daphne ngày càng lớn hơn, Crouch có thể đã cắt đứt chúng.

"Hoặc có lẽ tao sẽ bắt đầu bằng việc bẻ xương sườn và lột da lưng."

Theo nhăn mặt. Môi trên của anh bắt đầu run rẩy.

"Mọi người đều nghĩ rằng cô ta đã bị Đại Bàng Máu xử tử," Crouch cười khúc khích. "Có lẽ đã đến lúc lời nói dối trở thành sự thật. Mi nói sao, Mustang?"

Hermione lén nhìn qua cánh tay của Malfoy để có thể nhìn Theo rõ hơn. Ngực anh phập phồng nặng nề và một số lọn tóc đen rũ xuống tạo thành những cái bóng đầy đe dọa trên khuôn mặt anh.

Tiếng rên rỉ đau đớn của Daphne tăng lên một tầm cao mới và Theo cố nén tiếng nức nở. Anh chậm rãi vặn cây đũa phép của mình. Đầu đũa lóe lên với ma thuật đỏ...

"Cứ nguyền tao theo ý mày," Malfoy cảnh báo. "Nhưng ngay khi mày dám nguyền Granger, tao sẽ bẻ gãy tay mày."

Tim Hermione bắt đầu đập dữ dội trong lồng ngực.

Malfoy thậm chí còn không cố thuyết phục Theo đừng tấn công anh. Malfoy có nghĩ rằng đó là một thỏa thuận thành công không? Anh có tin rằng người bạn thân nhất của anh sẽ phản bội anh như vậy không?

Hermione mở miệng định hỏi, nhưng cách Theo nhìn Daphne đã trả lời câu hỏi đó cho cô.

Có, có, anh ta sẽ tấn công họ. Anh ta không muốn làm điều đó, anh ta có thể đã cố gắng quay lại và cứu họ sau này, nhưng anh ta sẽ giao Malfoy và Hermione cho Crouch nếu điều đó có nghĩa là cứu mạng Daphne, và xét theo ánh mắt của anh ta, anh ta không muốn dừng lại.

"Tao không muốn làm việc này," Theo nói, và mặc dù đang chĩa đũa phép vào họ nhưng anh nghe có vẻ hoàn toàn chân thành. "Nhưng tao không có lựa chọn."

Khi Theo bước một bước sang trái, bàn tay còn lại của Malfoy vòng qua eo Hermione một cách bảo vệ. Anh kéo cô ra sau cho đến khi cô hoàn toàn khuất sau lưng anh.

Khi Theo bước thêm một bước sang trái, Malfoy cũng bước theo. Nhưng phải đến khi những tia lửa đỏ bắt đầu nhảy múa ở đầu cây đũa phép của Malfoy, Hermione mới bắt đầu hoảng sợ.

Họ sẽ làm việc này. Họ định đánh nhau. Ngay đây. Tại thái ấp của Crouch.

Hermione không thể để chuyện này xảy ra. Nếu Malfoy và Theo đấu tay đôi, đó sẽ là một cuộc tắm máu chết tiệt. Cả hai đều nguy hiểm như nhau.

Theo nổi tiếng với những trò hề quái dị trên chiến trường, nhưng Malfoy cũng vậy.

Danh tiếng của Malfoy rất man rợ và tàn nhẫn, nhưng Theo cũng vậy.

Không gì có thể ngăn cản Theo cứu Daphne, và Malfoy đã chứng minh rằng anh sẽ đi bao xa để bảo vệ Hermione.

Không, nếu Theo và Malfoy đấu tay đôi, một trong số họ sẽ chết. Họ đã mất Romy, họ gần như đã mất Astoria, mất thêm một người nữa không phải là một lựa chọn.

Đôi mắt của Hermione đảo từ góc này sang góc khác. Phải có điều gì đó cô có thể làm - nhưng cô khó có thể nghe thấy suy nghĩ của chính mình qua tiếng hét của Daphne.

Hermione bước ra từ phía sau Malfoy, cây đũa phép trong tay, sẵn sàng tấn công Crouch...

"SECTURUMSEMPRA!"

Lời nguyền lao về phía cô trong một thứ ánh sáng đỏ tươi gần như chói mắt. Malfoy giật mạnh cây đũa phép của mình sang trái và lời nguyền văng thẳng vào bức tường cạnh cửa trước.

Lời nguyền đi kèm với cơn thịnh nộ không thể tin được. Khi va chạm với bức tường, một tiếng nứt chói tai vang vọng trong không khí trước khi một bức tường khói và mảnh vụn dày đặc bay khắp phòng như một quả bom đã phát nổ trên tường.

Khi Hermione nhìn vào mớ hỗn độn tàn khốc mà lời nguyền để lại trên tường, adrenaline tăng vọt trong huyết quản của cô. Nếu lời nguyền đánh trúng cô, có Merlin mới biết cô sẽ rơi vào tình trạng nào.

Theo không hề nương tay. Anh coi cuộc đấu tay đôi này như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào nó.

Cơ thể cô đột nhiên nóng lên, giống như ai đó đã thay thế tĩnh mạch của cô bằng axit, nhưng khi cô nhìn Malfoy, cô lập tức lạnh đi.

Bởi vì cô chưa bao giờ thấy anh trông giận dữ đến thế, và điều đó khiến cô sợ hãi.

Lời nguyền mà Malfoy trả đũa chỉ bằng một từ, và khi anh rít nó qua hàm răng nghiến chặt, Hermione biết anh muốn nói đến từng âm tiết gì trong đó. "CRUCIO!"

Cô chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đấu tay đôi nào nhanh như vậy. Rõ ràng là họ đã từng tập luyện cùng nhau. Malfoy biết rằng Theo đôi khi ném cánh tay phải của mình ra sau trước khi niệm lời chém để tăng thêm sức mạnh cho nó, và Theo biết rằng Malfoy có xu hướng ném hết quả Bombarda này đến quả Bombarda khác để cố gắng áp đảo đối thủ.

Có lẽ họ đã dạy nhau hầu hết những lời nguyền đó. Hermione tưởng tượng rằng vào những ngày đầu của cuộc chiến, có lẽ họ đã từng cùng nhau tiến hành các cuộc tập trận tương tự như thế này. Cô tưởng tượng rằng họ từng coi nó như một trò chơi, thử thách nhau những lời nguyền ít mạnh hơn, xem ai có thể đánh bại người kia trước, để họ ngã sấp mặt và sau đó cười như những cậu học sinh nghịch ngợm đang chơi khăm.

Nhưng bây giờ không còn tiếng cười nào nữa. Không có trò đùa nào ở đây cả.

Bây giờ, họ đang cố gắng giết nhau.

Những lời nguyền phóng từ đầu này sang đầu kia của căn phòng nhanh đến mức Hermione không kịp nhận ra.

Crucio.

Bombarda.

Incarcerous.

Một Bombarda nữa.

Một Crucio nữa.

Sectrumsempra.

Một Crucio nữa.

Một Incarcerous nữa.

Phép thuật của Theo và Malfoy đều có sức tàn phá khủng khiếp. Những gam màu đỏ và trắng rực rỡ trải dài từ đầu này đến đầu kia của tiền sảnh như pháo hoa. Những tấm gương bụi bặm treo trên tường bị đập vỡ. Những bức tường nổ tung khi những lời nguyền hướng vào chúng. Họ kéo những chiếc tủ có ngăn kéo và bàn làm việc bằng phép thuật của mình và ném chúng vào nhau.

Có quá nhiều ma thuật hắc ám trong phòng đến nỗi không khí trở nên nóng bức và khó chịu, nặng nề đến mức khiến Angel và Chester phải im lặng khốn khổ khi họ ẩn náu trước cuộc tấn công dữ dội.

Crouch đang chơi Malfoy và Theo như chơi vĩ cầm. Gã đã đặt họ đối đầu với nhau một cách hoàn hảo. Cho dù Hermione có hét lên bao nhiêu lần hay cô hét lên với Malfoy để làm anh dừng lại, anh dường như không nghe thấy bất kỳ điều gì trong số đó, giống như tất cả các giác quan khác của anh đã bị tắt ngoại trừ cơn khát máu.

Và mỗi khi một trong những lời nguyền của Theo bị trượt, Crouch sẽ trút nó lên Daphne. Gã sẽ vặn cây đũa phép của mình sâu hơn vào bàn tay bị thương của cô. Gã sẽ bẻ xương cô hoặc kéo những sợi gân đã lộ ra xa hơn cho đến khi Theo có thể nhìn thấy chúng và Daphne sẽ hét to hơn nữa.

Hermione cố gắng tước vũ khí của Crouch. Cố gắng đưa Daphne tránh xa Crouch bằng mọi cách có thể, nhưng gã là một tay đấu giỏi hơn Hermione. Ngay cả khi có Daphne trong vòng tay, gã vẫn có thể làm chệch hướng mọi lời nguyền mà cô ném vào gã. Việc Hermione rơi vào thế bất lợi cũng chẳng ích gì. Cô không thể sử dụng bùa gây chết người và cô không thể mạo hiểm đánh vào Daphne.

Mỗi giây trôi qua và Hermione không biết phải làm gì.

Chỉ còn ba phút nữa là các Tử thần Thực tử khác sẽ đến.

Sau đó là ba phút rưỡi.

Rồi hai phút và Hermione vẫn chưa thể nghĩ ra cách nào để họ có thể thoát khỏi chuyện này.

"TAO XIN LỖI!" Theo hét lên vài giây trước khi thứ gì đó trong căn phòng phía sau Hermione nứt ra và phát nổ. "TAO KHÔNG MUỐN LÀM VIỆC NÀY!"

"THẾ MÀY NÊN NGHĨ VỀ ĐIỀU ĐÓ TRƯỚC KHI MÀY CỐ GIẾT GRANGER!" Malfoy hét lại. "MÀY BIẾT LỜI NGUYỀN ĐÓ LÀ GÌ MÀ! MÀY THẤY NÓ ĐÃ LÀM GÌ VỚI TAO VÀ MÀY ĐÃ SỬ DỤNG NÓ LÊN CÔ ẤY!"

"NẾU NGƯỢC LẠI THÌ MÀY SẼ LÀM GÌ?!" cô nghe thấy Theo hét lên khi có thứ gì đó khác phát nổ và cô nhìn thấy những mảnh gỗ bay khắp phòng. "MÀY GIẾT COMAC KHI HẮN LÀM HẠI GRANGER ĐÓ THÔI!"

Malfoy rít lên điều gì đó trong hơi thở. Hermione không nghe thấy đó là gì, nhưng cô nghe thấy tiếng kính vỡ. Một tiếng huýt sáo khi có thứ gì đó bắn xuyên qua không khí và Theo càu nhàu đau đớn rồi lại bắt đầu hét lên lần nữa.

"MÀY ĐÃ GIẾT HƠN NỬA TỬ THẦN THỰC TỬ SAU KHI CHÚNG CHỈ CHẠM VÀO CÔ ẤY!" Theo cúi thấp người để tránh lời nguyền đỏ mà Malfoy đã ném vào mình, sau đó anh đứng thẳng lên và ném lại một lời nguyền chém. "VÀ KHI MÀY RƠI VÀO TÌNH HUỐNG PHẢI GIẾT CÔ ẤY, MÀY ĐÃ TỪ CHỐI VÀ BẮT CẢ GIA ĐÌNH RA NGOÀI! MÀY ĐÃ VẠCH TRẦN TẤT CẢ LÀ GIÁN ĐIỆP VÌ MÀY KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ CÔ ẤY! MÀY ĐÃ ĐẶT GIA ĐÌNH VÀO THẾ NGUY HIỂM VÌ CÔ ẤY! "

Cho dù Theo có ném vào Malfoy cái gì đi chăng nữa, dường như chẳng có gì liên quan đến nhau. Malfoy quá nhanh. Theo quá tức giận. Và Crouch bắt đầu mất kiên nhẫn vì điều đó.

Cẩn thận để Theo có thể nhìn thấy mình đang làm gì, Crouch trượt cây đũa phép của mình vào giữa những đường gân trên tay Daphne và bắt đầu kéo.

Hermione không biết làm thế nào mà Daphne vẫn trụ được, chưa kể đến việc vẫn có thể hét to như vậy.

"TAO ĐÃ THẤY NHỮNG GÌ MÀY ĐÃ LÀM ĐỂ BẢO VỆ GRANGER! TAO ĐÃ THẤY THI THẾ MÀY ĐỂ LẠI TRÊN ĐƯỜNG VÌ MẤY KẺ ĐÓ ĐÃ SẼ NGHĨ ĐẾN VIỆC LÀM HẠI CÔ ẤY!" Những lời nguyền rủa của Theo bắt đầu đến nhanh hơn. Anh đang trở nên tuyệt vọng. Anh tung ra nhiều lời nguyền cắt, lần lượt từng lời nguyền, lời nguyền sau mạnh hơn lời nguyền trước, lời nguyền sau càng nguy hiểm hơn khi anh bắt đầu mất kiểm soát bản thân. "TAO ĐÃ THẤY NHỮNG GÌ MÀY ĐÃ LÀM ĐỂ KHÔNG ĐÁNH MẤT CÔ ẤY!"

Malfoy vẫy cây đũa phép của mình theo một chuyển động tròn và tất cả đòn tấn công của Theo dừng lại giữa chừng. Những ánh sáng rực rỡ đứng yên, quay lại, rồi lao vút về phía người phóng ban đầu với tốc độ chóng mặt.

"ĐỪNG GIẢ VỜ NHƯ MÀY SẼ HÀNH ĐỘNG KHÁC TAO NẾU ĐÓ LÀ CUỘC SỐNG CỦA GRANGER ĐANG BỊ ĐE DOẠ!" Theo nghe có vẻ hơi... ướt? Rùng mình. Hermione nhìn qua khóe mắt và thấy anh có một lượng máu nhỏ chảy ra từ bên phải miệng và mũi. "NẾU MÀY NGHĨ GRANGER ĐÃ CHẾT NHƯNG MÀY CÓ MỘT CƠ HỘI KHÁC ĐỂ CỨU CÔ ẤY, MÀY CÓ XÉ NÁT CẢ THẾ GIỚI ĐỂ ĐƯA CÔ ẤY TRỞ LẠI KHÔNG?!"

Vẻ mặt của Malfoy thoáng qua tức giận. Anh kéo vai lại rồi ném một lời nguyền màu đỏ mạnh mẽ.

Theo đã tránh được phần lớn lời nguyền, nhưng có những vết cắt khắp nửa thân dưới của anh giống như ai đó đã cắt hàng chục cây kéo ngang lồng ngực của anh. Vết cắt rất sâu và nếu Malfoy tiếp tục như vậy, Theo sẽ sớm mất rất nhiều máu.

Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp.

Những lời nguyền họ ném vào nhau ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Thời gian đang dần đến với họ. Bọn Tử thần Thực tử sẽ đến đây bất cứ lúc nào và Hermione không biết phải làm gì.

Crouch đang dùng tiếng hét của Daphne để động viên Theo. Tiếng rên rỉ đau đớn của cô chính là tiếng còi báo động cho Theo tuân theo mệnh lệnh của Crouch...

Tiếng hét của Daphne. Crouch đang dùng tiếng hét của Daphne để động viên Theo, và nếu anh không thể nghe thấy chúng nữa...

Theo bản năng, Hermione giơ cây đũa phép của mình về phía Daphne và phóng phép Muffalito mạnh nhất có thể.

Tiếng hét đột ngột của Daphne cắt ngang khiến mọi người trong phòng giật mình.

Theo nhìn Daphne với vẻ hoảng sợ mù quáng - nỗi sợ hãi ban đầu của anh có lẽ là cô đã chết.

Crouch cũng làm điều tương tự, và sau đó, đồng bộ hoàn hảo với nhau - gần giống như họ đang dùng chung một phép thuật và cùng một cây đũa phép - Hermione và Malfoy đều thi triển Expelliarmus.

Malfoy đã tóm được Theo vào giữa ngực và đủ mạnh để hất anh ta lên không trung. Cú ngã đủ để làm anh ta bất tỉnh.

Lời nguyền của Hermione đã đánh trúng vai Crouch. Nó làm gã phải rít lên đau đớn. Gã buông Daphne ra và khi cô ấy ngã xuống sàn, Hermione triệu hồi những sợi dây dày quấn quanh người và chân Crouch cho đến khi gã không thể đứng vững được nữa.

Khi Crouch ngã ngửa ra sau và ngã xuống sàn với một tiếng uỵch lớn, Daphne lúng túng bò đến cho đến khi cô đến bên Theo. Cô bắt đầu vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của anh bằng bàn tay còn lành lặn của mình, và Hermione huỷ bỏ bùa Muffliato để nghe tiếng nức nở của cô ấy.

"Anh ơi!? Anh có ổn không?! Ôi Salazar anh không... anh không... "

"Không dao đâu, anh ấy ổn," Hermione trả lời khi cô quỳ xuống bên cạnh Daphne. Cô nhìn xuống và lục lọi lọ thuốc trong túi của mình. Cô lấy ra hai lọ thuốc Bổ sung Máu và dùng răng gỡ nút chai ra. "Tôi hứa với cậu, anh ấy ổn, nhưng cậu cần phải uống cái này."

Daphne hoàn toàn phớt lờ cô. Cô ấy cứ lặng lẽ nức nở và đưa bàn tay còn lành lặn của mình lên Theo, tìm mạch đập.

Sau tất cả những gì Crouch đã làm với Daphne, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nao núng và giật mình khi Hermione đặt tay lên vai cô ấy.

Hermione giơ lòng bàn tay lên để thể hiện rằng cô không có ý xấu. Cô chỉ đang cố gắng giúp đỡ, nhưng họ không có thời gian để giải quyết mọi việc một cách chậm rãi.

"Daphne làm ơn đi, tụi Tử thần Thực tử sẽ đến đây bất cứ lúc nào," Hermione vẫn kiên trì, nhìn vào đống hỗn độn trên tay Daphne. "Tôi hứa, Theo vẫn còn sống. Malfoy và tôi có thể đưa cả hai người ra khỏi đây, nhưng chúng ta không thể làm điều đó nếu cậu không đứng vững."

Daphne nhíu mày. Cô nhìn xuống Theo và gạt mớ tóc xõa xuống mặt anh ra.

"Uống cái này đi và để tôi chữa lành tay cho cậu," Hermione nói nhẹ nhàng. "Nếu cậu để tôi giúp thì cả hai chúng ta đều có thể giúp anh ấy," cô nói thêm và gật đầu về phía Theo.

Ngay lập tức, Daphne lấy lọ thuốc, uống và để Hermione chữa lành vết thương cho cô. Và trong khi Daphne đang loay hoay bên cơ thể bất tỉnh của Theo - còn Hermione thì đang loay hoay với Daphne và cố gắng hết sức để chữa lành bàn tay của cô ấy - thì Malfoy xông tới chỗ Crouch và giẫm chân của anh thẳng lên cổ Crouch.

"MỞ KHÓA CÁC CỬA MAU LÊN!" Malfoy gầm lên.

Khi Crouch cười điên cuồng, máu tràn ra từ khóe miệng gã. "Đã nói với mi rồi mà," gã cười toe toét, nhe ra cái nướu thối rữa dính đầy máu ra. "Nếu muốn đi ra ngoài, mi nhất định phải giết ta."

Hermione liếc nhìn đồng hồ của Crouch. Họ chỉ có vài giây trước khi những Tử thần Thực tử khác bắt đầu đến.

Malfoy hơi xoay người để nhìn xuống chân Crouch, rồi tung ra một lời nguyền chém mạnh và cực kỳ hung ác vào hông của Crouch.

Âm thanh phát ra từ miệng Crouch thật vô nhân đạo. Gã rên rỉ như một con thú bị thương. Gã cố gắng ngồi dậy và tự bảo vệ mình, nhưng Malfoy đã giẫm mạnh chân của anh vào cổ gã và đè gã xuống sàn.

Máu đặc đọng lại trên sàn quanh hông Crouch. Gã đã chảy máu rất nhiều. Nhiều hơn những gì Hermione cho là an toàn - vì mạng sống của gã gắn liền với các cô gái. Trước khi cô có thể nhắc nhở Malfoy về điều đó, anh đã ếm bùa để làm máu chảy chậm lại.

Nhưng xét theo cách Crouch tiếp tục la hét, nó chẳng làm dịu đi nỗi đau mà gã đang phải chịu đựng.

Chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến Hermione mỉm cười trong lòng một chút. Gã đáng phải chịu những điều tồi tệ hơn nhiều.

"Hòn bị của ông biến mất tiêu rồi nhỉ," Malfoy rít lên. "Lời nguyền cắt tiếp theo sẽ là đến lượt hoạ mi ha." Cây đũa phép của anh phát ra ánh sáng ma thuật khi anh nhắm vào xương chậu của Crouch. "CỞI BỎ BÙA KHOÁ CỬA MAU!"

Mặc dù gã đang ở trong tình trạng bất tỉnh nhưng lời đe dọa của Malfoy dường như vẫn chạm tới Crouch. Phải mất rất nhiều công sức, gã mới vung được cây đũa phép của mình và tháo bỏ bùa khóa.

Nhưng Malfoy vẫn chưa xong việc với gã.

Anh ấn mạnh chân của mình vào cổ Crouch và anh không dừng lại cho đến khi một âm thanh rắc rắc vang vọng khắp phòng. "Giờ thì hủy liên kết cuộc sống của ông với Daphne."

Cúi mình nghẹn ngào dưới chân của Malfoy. Mắt gã bắt đầu lồi ra, và mặt gã bắt đầu đỏ bừng.

"Tôi sẽ không hỏi lại!" Malfoy ấn mạnh hơn. Những tia lửa ở đầu cây đũa phép của anh ngày càng sáng hơn. "Phá bỏ bất kỳ câu thần chú chết tiệt nào mà ông đã sử dụng để liên kết cuộc sống của ông với Daphne!"

"Tao...tao..." Crouch nghẹn ngào.

"Cái gì, Crouch?! Không nghe được! Nói lại coi!"

Phải thử thêm vài lần nữa, Crouch mới buột miệng thốt ra được một từ đủ nghe để hiểu. "Không thể!"

Malfoy nhấc chân lên và túm lấy cổ áo Crouch. Anh kéo gã lên cho đến khi họ chạm mũi nhau và những ngón chân của Crouch lơ lửng trong không trung. "Ý ông 'không thể' là sao?!"

"K-không thể... gỡ bỏ... một khi đã đặt... cả cuộc đời bọn nó... gắn liền với tao."

Hermione nghe thấy Narcissa gầm lớn từ bên ngoài. Cô liếc xuống chiếc đồng hồ bỏ túi của Crouch.

Họ đã hết thời gian.

"Draco, chúng ta cần phải đi!" Hermione hét lên. "Chúng ta chỉ cần mang hắn theo thôi!"

Daphne đứng dậy ngay lập tức. "Tuyệt đối không!"

"Tụi mình sẽ đảm bảo rằng hắn được trói và khóa an toàn," Hermione nói nhẹ nhàng, cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Daphne. "Hắn sẽ không thể làm hại cậu nữa, nhưng nếu đó là sự thật và mạng sống của hắn thực sự không thể tách rời khỏi cậu, chúng ta không thể để hắn ở đây. Nếu hắn ở nhà an toàn với chúng ta, chúng ta có thể để mắt tới và đảm bảo rằng hắn vẫn còn sống."

Narcissa lại gầm lên. Họ nghe thấy nhiều âm thanh bốp lớn phát ra từ bên ngoài.

Bọn Tử Thần Thực Tử đã bắt đầu kéo đến.

"Tôi muốn xích hắn lại," Daphne trả lời nhanh, giọng nghiêm nghị và đôi mắt trở nên lạnh lùng. "Và bị nhốt ở nơi nào đó an toàn."

"Chắc chắn rồi," Hermione đồng ý.

"Và hắn sẽ phải dùng thuốc an thần nặng."

"Tôi đồng ý."

Có thể nghe thấy thêm nhiều tiếng Độn Thổ ở bên ngoài.

"Và được canh gác liên tục."

"Ừ!" Hermione gật đầu điên cuồng. "Ừ, tất nhiên rồi. Hắn sẽ không thể đến gần cậu được đâu, tôi hứa đấy!"

Bên ngoài có một tiếng gầm gừ gần như chói tai, sau đó cửa sổ bắt đầu sáng lên ánh lửa. Có thể nghe thấy một số Tử thần Thực tử đang la hét trong ngọn lửa. Narcissa chắc chắn đã tấn công.

Hermione nhìn Chester và Angel. "Hai người có phải là phù thủy không?"

Cả hai cô gái đều lắc đầu.

"Trên lầu còn bao nhiêu cô gái nữa?"

"Không," Daphne trả lời. "Tối nay chỉ còn lại bốn chúng tôi thôi. Crouch đã cho những tên Mặt Nạ Đen còn lại mượn tất cả những người khác rồi. Hắn dùng họ như một ân huệ trong bữa tiệc để đảm bảo rằng chúng sẽ đến khi hắn gọi chúng."

"Cô gái tóc nâu đâu rồi..."

Khi Daphne gật đầu về phía hành lang, Hermione nhìn theo ánh mắt của cô. Kitten đang nằm trên sàn, nằm ngửa, mắt mở to và cách cô khoảng năm bước chân

Cô ấy đã trúng phải một trong những lời nguyền mà Malfoy hoặc Theo đã phóng ra.

Hermione thở dài và quay lại với Daphne. Cô thò tay vào áo choàng và rút ra một cây đũa phép khác. Cây đũa phép của Astoria.

Biểu hiện của Daphne dịu lại khi Hermione đưa cho cô cây đũa phép. Đôi mắt cô ấy thoáng dừng lại trên cây đũa trang nhã được làm hoàn toàn bằng pha lê Thạch Anh Hồng, một thứ rõ ràng thuộc về em gái cô.

"Cậu ổn rồi chứ?" Hermione hỏi.

Trong lúc các cô gái đang âm mưu, Malfoy đã đánh gục Crouch, nâng cơ thể bất tỉnh của gã lên không trung và ếm bùa gã để gã đi theo anh.

Daphne trông không tự tin chút nào, nhưng cô ấy gật đầu và nắm chặt cây đũa phép. "Kế hoạch là gì? Hiện tại có lẽ có quá nhiều người để chúng ta chiến đấu."

"Nếu chúng ta di chuyển bây giờ, chúng ta sẽ có cơ hội," Malfoy nói. "Tử thần Thực tử chỉ có thể Độn thổ ở rìa ranh giới do Crouch đã thiết lập các kết giới Chống Độn thổ, nên điều đó có nghĩa là chúng ta cần phải ra khỏi khu nhà và vượt qua điểm đó để trốn thoát."

Daphne gật đầu và quan sát Hermione làm điều tương tự với Theo, ếm bùa để nâng cơ thể anh lên và đảm bảo rằng anh sẽ theo cô.

"Narcissa đang đợi chúng ta ở bên ngoài và nó có thể tiêu diệt hầu hết Tử thần Thực tử ở đây. Chúng ta có thể hạ gục những tên khác trên đường đi," Malfoy tiếp tục. "Một khi chúng ta vượt qua được kết giới Chống Độn Thổ, hãy nắm lấy tôi hoặc Granger và chúng ta có thể Độn thổ mọi người đến ngôi nhà an toàn."

"Rồi chúng ta để con rồng ở đây tự lo liệu ư?" Daphne hỏi.

Hermione nhìn Malfoy. "Em có thể ếm ảo ảnh lên nó không?"

Anh gật đầu nhanh và bảo Angel và Chester hãy sẵn sàng chạy trốn.

Daphne làm bộ mặt giống Astoria khi cô không đồng ý điều gì đó. "Bùa ảo ảnh có tác dụng với Cissa không?"

"Đó là cách mà tụi tôi có thể lẻn vào dinh thự của Crouch ngay từ đầu," Hermione trả lời. "Với kích thước của nó, thì chỉ kéo dài khoảng ba phút, nhưng cũng đủ lâu để nó lạc vào mây và trốn thoát."

Thực sự không còn gì để nói sau đó. Không có những cái ôm dịu dàng, những cuộc đoàn tụ hay những lời tử tế. Đơn giản là họ không có thời gian.

Hermione vẩy cây đũa phép của mình về phía cửa trước, nó mở ra và cả nhóm lao vào chạy nước rút.

Họ nhìn thấy Narcissa ngay khi ra khỏi nhà. Nó cách đó khoảng 50 bước chân, giáp rìa khu Chống độn thổ với hàm há hốc và một dòng lửa nóng chảy phun ra từ miệng nó.

Những Tử thần Thực tử vây quanh nó không có cơ hội.

Những lời nguyền của chúng bật ra khỏi lớp vảy đen dày và đôi cánh của nó như thể chúng chẳng là gì cả, và nếu chúng không bốc cháy bởi hơi thở rực lửa của cô thì nó sẽ xé chúng thành từng mảnh bằng răng và móng vuốt của mình.

Ngày càng có nhiều Tử thần Thực tử đến, nhưng với đội quân của Voldemort chỉ còn trơ xương, họ chỉ là những Mặt Nạ Đen, thiếu kinh nghiệm và sợ hãi.

Hermione và Malfoy có thể xử lý chúng một cách nhanh chóng.

Angel và Chester cố gắng chạy băng qua sân nhưng họ vẫn theo kịp. Chỉ thế thôi.

Khi họ còn cách biên giới khoảng 20 bước chân, hàng chục Mặt Nạ Đen xuất hiện. Narcissa gầm lên khi chúng bắt đầu tạo thành vòng tròn xung quanh nó, nhưng lẽ ra bọn chúng nên biết rõ hơn là không nên cố gắng phục kích một con rồng. Khi chúng bắt đầu đến gần, Narcissa đứng lên bằng hai chân sau và dang rộng đôi cánh, và khi chúng bắt đầu tấn công, nó mở miệng và một bức tường lửa rực cháy được sinh ra.

Những Tử thần Thực tử đang đứng trước mặt nó đều chết ngay lập tức. Narcissa vặn đầu từ bên này sang bên kia như một con rắn để bắt càng nhiều Tử thần Thực tử vào lửa càng tốt. Và bất kỳ kẻ sống sót nào, nó đều ăn.

Daphne đã hạ gục được một hoặc hai đòn, nhưng cô đã không sử dụng phép thuật trong nhiều năm nên dễ hiểu là hầu hết các đòn tấn công của cô đều trượt.

Chỉ còn lại mười Tử thần Thực tử khi họ đi đến cuối kết giới Chống độn thổ. Khi mọi người đã an toàn qua đó, Hermione vẫy cây đũa phép của mình và Narcissa biến mất, ngay lập tức như thể ai đó đã khoác lên người nó một chiếc áo choàng tàng hình khổng lồ.

Họ không thể nhìn thấy con rồng và họ không thể nghe thấy đôi cánh khổng lồ của nó đập vào không khí khi nó bay. Nếu không khí không nồng nặc mùi thịt cháy và không có những xác chết bốc cháy rải rác khắp nơi, Hermione sẽ không tin rằng có một con rồng ở đó.

Hermione đảm bảo rằng Theo đang ngủ vẫn ở phía sau cô, rồi cô tóm lấy Daphne và Angel, nghĩ về ngôi nhà trang trại và Độn thổ. Cô nhắm mắt lại khi mặt đất biến mất dưới đôi chân của cô và không khí như bị hút ra khỏi phổi cô.

Điều đầu tiên cô làm khi đến nơi là đếm đầu người.

Angel. Daphne. Theo... nhưng không có Malfoy. Không có Chester. Không có Crouch.

"Nào," cô thì thầm trong hơi thở, nhìn chằm chằm vào mảng cỏ trống rỗng bên cạnh, chờ đợi tiếng rắc, âm thanh tuyệt vời đó có nghĩa là cô không ở một mình, rằng Malfoy đã không bị lạc sau lưng cô.

Nhưng từng giây trôi qua và cô không nghe thấy gì.

Chuyện này không thể xảy ra được.

Không được lặp lại.

"Nào, Malfoy," cô lặp lại. "Nào. Vượt qua đi. Vượt qua đi. Làm ơn, làm ơn hãy..."

Rắc.

Cô đã ở trong vòng tay anh ngay lập tức, không còn nhớ là cô với tay về phía anh trước hay anh kéo cô đến. Nó không thành vấn đề. Điều quan trọng nhất là cánh tay khỏe mạnh của anh đang bao bọc cô một cách bảo vệ. Tất cả những gì quan trọng là anh đã ở đó. Rằng cô đã không bỏ anh lại phía sau.

Mọi thứ trong cô đều không thể chỉ nức nở vì nhẹ nhõm.

Daphne, Angel và Chester chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy vì khi Malfoy và Hermione tách ra, cô nhìn thấy ba cô gái cũng ôm chặt lấy nhau như vậy. Ba cái đầu của họ đều ép vào nhau. Một mớ hỗn độn của những bước đi khập khiễng, những cái ôm và những giọt nước mắt trong niềm vui được chia sẻ và không thể tưởng tượng được khi họ chiêm ngưỡng sự tự do của mình.

Lần này mọi người đã vượt qua được. Lần này mọi người đều an toàn và nhờ đó Hermione có thể thở dễ dàng hơn một chút.

Khi cả Theo và Crouch vẫn bất tỉnh, Malfoy cẩn thận nâng cơ thể của họ lên phía sau khi dẫn mọi người về phía căn nhà.

Hermione bước tới trước mặt anh để cô có thể mở cửa bếp, và cô giữ nó mở rộng để Malfoy có thể đưa những vị khách mới nhất của họ vào trong một cách dễ dàng.

"Về nhà rồi."

Nhà bếp vẫn còn rất tối vì còn sớm, nhưng có đủ nến để Hermione nhìn thấy Blaise đang đứng bên bàn bếp, đang chuẩn bị một thứ trông giống như hai cốc trà.

Đôi mắt của Blaise hơi đờ đẫn và giọng nói của anh hơi đơn điệu và chậm rãi - Quinzel có lẽ đã nhét mọi loại thuốc giảm đau họ có trong kho xuống cổ họng anh. Anh trông hơi loạng choạng, nhưng đã khá hơn rất nhiều so với lần cuối cùng Hermione gặp.

Chiếc áo sơ mi lụa đen của anh hé mở vừa đủ để nhìn thấy lớp băng trên vai nơi lời nguyền Sectrumsempra đã giáng xuống anh. Và mặc dù Quinzel chắc chắn đã thực hiện một công việc tuyệt vời trong việc chữa lành vết thương cho anh, nhưng phần bên trái của khuôn mặt Blaise gần như không thể nhận ra được.

Có những vết sẹo sâu, màu hồng trông giống như những vết nứt chân tóc trên da anh. Chúng kéo dài từ xương đòn, bên trái môi, xương gò má, qua lông mày, qua chân tóc và đến đỉnh đầu. May mắn thay, lời nguyền đã bắn trượt mắt anh nhưng vết thương vẫn còn đó. Những vết sẹo là vĩnh viễn và không thể phục hồi. Giống như của Malfoy vậy.

Blaise nhìn chằm chằm khi tất cả họ lần lượt bước vào nhà an toàn. Anh trông có vẻ tức giận một cách dễ hiểu khi nhìn thấy Crouch, anh có vẻ sốc khi nhìn thấy Theo và bối rối khi nhìn thấy Angel và Chester.

"Cái quái gì vậy..." Blaise bắt đầu mắng, nhưng khi Daphne bước vào bếp, anh không nói nên lời.

"Chào buổi tối Zabini," Daphne mỉm cười.

Blaise nhíu mày và mở miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra. Sau vài giây, anh nuốt nước bọt và thở ra một hơi thở rất chậm, rất run.

"Chuyện gì thế?" Daphne hỏi với một nụ cười trong giọng nói. "Trông cậu như thể vừa nhìn thấy ma vậy."

Hermione gần như cười khúc khích. Malfoy đã từng nói với cô rằng Daphne cũng có khiếu hài hước khô khan - và đôi khi tàn nhẫn - giống như Theo.

Blaise chớp mắt và đôi mắt anh trông ướt đẫm...

Khi một giọng nữ vang lên từ trên lầu, khuôn mặt Daphne sáng bừng lên.

"Blaise?!" Astoria gọi. Cô ấy có vẻ rất uể oải và im lặng, như thể cô ấy vừa mới thức dậy. "Anh ấy... anh ấy đâu..."

"Cô cần phải quay lại giường," giọng nghiêm khắc của Quinzel vang lên trên đầu họ. "Cô cần nghỉ ngơi..."

"BLAISE ĐÂU?!"

"Cậu ấy ổn, thưa cô," Quinzel nói, rõ ràng là đang cố gắng trấn tĩnh Astoria. "Cậu ấy đã tỉnh dậy cách đây một lúc và nói rằng cậu ấy muốn pha một tách trà..."

"TRÀ?! ANH ẤY ĐANG PHA TRÀ?! ANH ẤY GẦN NHƯ BỊ GIẾT! ROMY LÀM SAO ANH ẤY LẠI PHA TRÀ?!"

Mặc dù giọng của Astoria cao và điên cuồng, nhưng khi nghe thấy, Daphne cười toe toét đến nỗi lúm đồng tiền rộng xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Quinzel thở dài, rõ ràng đã mất kiên nhẫn. "Bởi vì cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ phát điên nếu nằm trên giường trong khi những người khác đang đánh nhau còn cậu ấy thì không. Cậu ấy nói rằng cậu ấy cần phải đánh lạc hướng tâm trí và tự pha trà cho mình và Quinzel sẽ..."

"Em yêu," Blaise gọi với giọng run rẩy, đôi mắt mở to và nhìn chằm chằm vào Daphne. "Anh nghĩ em nên vào bếp."

"KHÔNG!" Quinzel hét lên. "CÔ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RA KHỎI GIƯỜNG! CÔ PHẢI NGHỈ NGƠI! CẢ HAI NGƯỜI PHẢI NGHỈ NGƠI!"

Astoria không nghe.

Mọi người nhìn lên trần nhà khi họ nghe thấy cô nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng phía trên bếp. Cô vội vã bước xuống cầu thang, khi đến bậc cuối cùng và nhìn thấy Daphne, cô ấy trông như sắp ngất đi.

Quinzel vội vã đi xuống cầu thang theo sau cô ấy. Nó hét lên một tiếng lớn và đánh rơi lọ thuốc trên tay khi nhìn thấy Daphne. Hai bàn tay nhỏ bé của nó đưa lên miệng.

"Có phải..." Astoria bắt đầu hỏi, phải đặt tay lên tường để đứng vững. "Có thật sự là chị không?"

Daphne mỉm cười và gật đầu. Nước mắt tụ lại trong mắt cô. "Ừ."

"Em không... em không hiểu," Astoria thì thào. "Em không... làm sao mà chị... làm sao..." Cô nhìn Daphne với vẻ hoài nghi và lắc đầu. Đôi mắt cô quét sang một bên, nhưng khi cô nhìn thấy Chester và Angel, sự hoài nghi trong mắt cô chuyển sang hiểu biết, và khi cô nhìn Daphne, hiểu biết lại chuyển sang đau lòng.

Ngay khi Astoria bắt đầu suy sụp, Daphne đi đến và ôm cô ấy vào lòng. Trong khi Astoria nức nở trong vòng tay cô thì Daphne nhìn Draco với đôi mắt ngấn lệ.

"Cảm ơn," Daphne nói, mỉm cười với anh từ trên đỉnh đầu Astoria. "Cậu đã làm được. Cậu đã giữ lời hứa với tôi. Cậu đã giữ cho gia đình chúng ta được an toàn."

Malfoy nhìn xuống sàn nhà. "Không phải tất cả."

Daphne nhíu mày và cô nhìn quanh phòng, rõ ràng đang đếm đầu người. "Romy đâu?"

"Nó đã mất vào ngày hôm qua," Blaise đáp. "Khi Tử thần Thực tử tấn công thái ấp, Romy và Theo đã ở lại chống trả chúng để Hermione có thể cứu Astoria. Nó không thể vượt qua được."

Daphne nhắm mắt lại và những giọt nước mắt mới rơi xuống mặt. "Tôi biết nó rất dũng cảm mà, phải không? Anh chàng gia tinh ngốc nghếch, ngọt ngào và yêu khoai tây đó." Cô ôm chặt Astoria của mình hơn và hôn lên đỉnh đầu em mình. "Chúng ta sẽ tổ chức cho nó một đám tang hoành tráng nhất mà một gia tinh từng có."

Malfoy gật đầu nhưng không di chuyển, vẫn dựa lưng vào tường. Hermione thề rằng cô đã nhìn thấy mắt anh hơi lấp lánh khi anh nhìn chị em nhà Greengrass, cuối cùng cũng đoàn tụ, khóc và ôm nhau như thể họ chưa bao giờ xa nhau.

Một lúc sau, hai chị em tách ra và Daphne tiến tới chỗ Blaise.

Hermione chỉ từng nhìn thấy Blaise rơi nước mắt một lần. Cô đã nhìn thấy đôi mắt anh lấp lánh khi cô cứu Astoria, nhưng khi Daphne ôm anh thật chặt và hôn lên má anh, Blaise bắt đầu khóc nức nở.

Hermione bắt đầu cảm thấy nước mắt mình cay cay lần thứ hai trong buổi tối hôm đó. Cô không hề buồn, thậm chí còn xa hơn thế. Cô nhìn thấy cái chết và đau buồn hàng ngày, cô đã quá quen với điều đó đến mức gần như bình thường, nhưng điều này, được nhìn thấy hạnh phúc, được chứng kiến một gia đình tràn ngập tình yêu thương cuối cùng cũng được đoàn tụ, thật hiếm hoi đến mức cô không thể kìm lòng được.

Cô đã làm rất tốt việc kìm nước mắt cho đến khi Daphne thả Blaise ra và ôm lấy Malfoy.

Daphne đẩy anh ra khỏi tường và vòng tay qua cổ anh. Cô hôn lên má anh giống như hôn lên má Blaise, và cô thì thầm điều gì đó vào tai anh. Malfoy ôm cô thật chặt và thì thầm điều gì đó với cô, và khi họ tách ra, Hermione không thể cầm được nước mắt.

Cả Draco và Daphne đều cười toe toét như những kẻ ngốc. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Daphne dù cô đang cười nhẹ. Malfoy trông như sắp khóc, nhưng anh trông hạnh phúc hơn những gì Hermione từng thấy.

Anh đã lấy lại được chị gái mình, và niềm hạnh phúc mà nó khuấy động trong anh... Hermione cố tìm từ ngữ để diễn tả điều đó, không thể nghĩ ra cách nào để diễn tả cái cách trái tim cô dâng trào khi nhìn thấy anh cười như thế.

Khi Daphne cuối cùng cũng thả Malfoy ra, cô quay lại Astoria. Họ thực sự là hình ảnh phản chiếu của nhau. Những nụ cười ngọt ngào giống nhau khi họ nhìn nhau. Những giọt nước mắt giống nhau trên khuôn mặt của họ. Đôi mắt nâu ấy chẳng có gì ngoài tình yêu.

"Trông em thật xinh đẹp," Daphne nói, ôm lấy khuôn mặt của Astoria để cô có thể nhìn rõ em ấy. Cô cười rạng rỡ, gần như tỏa sáng đầy tự hào khi nhìn em gái mình, nhận ra rằng em ấy đã thay đổi kể từ lần cuối cô gặp em ấy, nhưng rồi...

Daphne nhíu chặt mày khi cô kẹp một lọn tóc vàng của Astoria giữa các ngón tay của mình.

"Gì vậy?" Astoria băn khoăn.

"Không có gì." Daphne lắc đầu. "Để sau đi. Điều quan trọng lúc này là em được an toàn và chúng ta đoàn tụ với nhau."

"Không, có chuyện gì vậy? Mau nói cho em biết đi."

"Chỉ là... Em đã làm cái quái gì với mái tóc của mình vậy?" Daphne hỏi, những lời nói đều chứa đựng cả sự mỉa mai lẫn tình yêu, theo cách mà chỉ có chị em mới có thể làm được.

Nụ cười của Astoria vẫn còn đó, ngay cả khi cô lại bắt đầu nức nở.

"Tại sao em lại khóc? Nó hợp với em mà." Daphne cười khi kéo Astoria lại vào vòng tay của mình. "Nhưng phải nói cho chị biết là ít nhất thì em cũng tổ chức tang lễ cho chị trước khi ăn cắp kiểu tóc của chị đấy nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro