Chương 48 - Angels, Kittens và cô gái tên Chester
TW; đề cập đến chế độ nô lệ, xâm hại tình dục, và việc cho thuốc vào đồ uống
Ngày 25 tháng 12
Buổi dạ tiệc này cũng đẹp như các buổi dạ tiệc trước đây mà Astoria từng tham dự. Toàn những người đàn ông mặc áo choàng đẹp nhất và phụ nữ đeo những đồ trang sức xa hoa nhất, khoe khoang sự giàu có mà việc phục vụ Chúa tể Hắc ám đã mang lại cho họ. Các bức tường tràn ngập những tấm thảm thêu ren, mỗi chiếc bình đều tràn ngập những bông hoa kỳ lạ và tất cả chiếc bàn cũng chứa đầy rượu sâm panh đắt tiền.
Astoria nghĩ Yaxley đang làm công việc dẫn chương trình khá ổn, mặc dù cô nhận ra rằng phong cách trang trí quá trang nhã này chắc không phải của gã. Chắc chắn là gã đã được giúp đỡ. Có thể nhìn thấy bằng mắt, mọi thứ đều bình thường, nhưng mắt không thể phát hiện ra sự căng thẳng trong không khí. Mắt không thể nhìn xuyên qua tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và cảm nhận được sự căng thẳng, nghi ngờ. Đôi mắt không thể nhìn qua những nụ cười gượng gạo của các vị khách và cảm thấy sự khó chịu ngày càng tăng tràn ngập căn phòng như chất độc.
Draco đã nói với cô rằng Voldemort đã khuyến khích sự kiện này được tiến hành. Hắn muốn tạo ra ảo tưởng rằng mọi thứ vẫn bình thường, rằng hắn đang phát triển mạnh mẽ và không có gì phải lo lắng. Hắn muốn những người theo mình bị phân tâm, say sưa trong những bữa tiệc lung linh và những ly sâm panh để họ không nhìn thấy sự hỗn loạn đang diễn ra bên trong. Và khi những vị khách hòa nhập và giao lưu xung quanh cô, Astoria thưởng thức ly rượu gin martini của mình tại quầy bar và quan sát.
Theo đã đến bên Alecto rồi. Quá dễ dàng để anh dụ dỗ cô ta uống rượu riêng với anh. Cô ta đã có tình cảm với anh trong nhiều năm, thường liếc nhìn anh từ phía bên kia bàn trong các cuộc họp của Tử thần Thực tử và tình nguyện đi làm nhiệm vụ cùng anh. Tuy nhiên, ngay khi Daphne nhận ra điều đó, chị ấy đã nhanh chóng dập tắt.
Nhiều năm trước, Alecto đã cố gắng nắm lấy tay Theo khi cô ta nghĩ rằng không có ai đang nhìn, Daphne lại nhìn thấy, và lịch sự nói với Alecto rằng nếu cô ta chạm vào anh lần nữa, chị ấy sẽ cắt đứt phần tay chân vi phạm – và bất cứ thứ gì khác mà cô ta cố chạm vào Theo.
Alecto đã tránh xa Theo sau đó, nhưng sự oán giận của cô ta dành cho Daphne ngày càng lớn, và cô ta rất ủng hộ việc xử tử Daphne – 'kẻ phản bội' – suốt những năm trước.
Astoria chỉ hy vọng Theo có đủ kiềm chế để lúc soát ký ức của cô ta như họ đã lên kế hoạch và không giết cô ta ngay tại chỗ, ngay cả khi đó là điều cô ta đáng phải chịu.
Blaise đã ghé qua để nói chuyện với Yaxley vài phút trước, và trong khi Astoria có ý định để mắt đến Amycus, để đợi gã đạt đến mức say vừa phải trước khi cô hành động, cô hầu như không cho gã bất kỳ sự chú ý nào.
Thay vào đó, cô bị mê hoặc khi ngắm nhìn Barty Crouch Jr và những búp bê của gã.
Gã mang theo ba cô gái. Họ đều trẻ trung và xinh đẹp đến mức thu hút sự chú ý của mọi Tử thần Thực tử trong phòng. Người đầu tiên mà Astoria chú ý đến là một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn với đôi mắt xanh và mái tóc xoăn dày mà cô ấy luôn cố gắng che giấu phía sau. Tóc cô ấy được uốn dài ngang vai và cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng lấp lánh và đeo những viên kim cương quanh cổ. Cô gái thứ hai mà cô nhìn thấy có đôi mắt xanh và mái tóc đỏ rực được uốn xoăn hoàn hảo và dài đến tận hông. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ tươi với hình chữ V sâu ở phía trước không để lại gì cho trí tưởng tượng. Và cô gái cuối cùng thì cao, cao hơn hẳn hai cô còn lại. Cô ấy có mái tóc nâu dài ngang vai, đôi mắt nâu, gò má cao và đôi môi đầy đặn. Crouch đã mặc cho cô ấy một chiếc váy đen trễ vai, và mặc dù trông không giống chị ấy chút nào, nhưng cô ấy vẫn cao và gầy giống như Daphne trước đây.
Thật là hèn hạ khi chứng kiến cách Barty đối xử với họ, nhưng dường như không ai khác thực sự chú ý đến điều đó. Họ mời gã đồ uống khi gã búng ngón tay. Họ ngồi trên đùi gã khi gã bảo họ làm vậy và hôn gã khi gã nói vậy, và tất cả đều nhìn xuống sàn bất cứ lúc nào Crouch nói chuyện với người khác, với vẻ mặt chết lặng như đôi mắt của họ.
Tất cả đều đẹp, nhưng đó là một vẻ đẹp buồn. Sức hấp dẫn vô hồn. Vẻ đẹp tương tự có thể được tìm thấy trên ma-nơ-canh trong các cửa hàng. Họ không rạng rỡ hay mỉm cười, họ trông trống rỗng. Những búp bê nhỏ trống rỗng mà Crouch đã điều khiển, điều khiển cuộc sống của họ giống như hắn đã điều khiển cuộc hành quyết Daphne.
"Cô ấy không ở cùng với họ." Astoria không cần quay lại cũng biết đó là Theodore. "Hắn không bao giờ mang theo Mustang nữa."
Anh gọi cho mình một ly whisky – và một ly gin martini khác cho Astoria – và cô nghe thấy tiếng chiếc ghế kê cạnh cô kêu cót két khi anh ngồi xuống.
"Em biết. Em chỉ gặp cô ấy có một lần thôi," cô nói khi uống cạn phần đồ uống còn sót lại và với lấy ly mới. "Anh có nghĩ hắn giết cô ấy vì cố nói chuyện với anh không?"
Theo uống một ngụm whisky trước khi trả lời câu hỏi của cô. "Không, hắn nói cổ là người hắn yêu thích. Hắn thích cô ấy lắm nên không thể bỏ cổ được đâu." Một ngụm nữa làm cạn ly cuối cùng, và sau khi đặt chiếc ly rỗng trở lại bàn, anh ra hiệu cho người phục vụ mang đến thêm. "Mặc dù anh không nghĩ đó là một điều tốt."
Astoria khẽ rùng mình. Dạ dày cô quặn lên vì kinh tởm, và cô cố gắng giải quyết nó bằng một ngụm rượu gin nữa. "Tội nghiệp, có lẽ thà chết còn hơn. Tất cả họ đều nên vậy."
Vài phút sau, Blaise kéo mình ngồi xuống chiếc ghế cạnh vợ và gọi cho mình một ly đồ uống. Anh hôn lên má cô khi ngồi xuống, và họ trò chuyện vu vơ và cá cược xem Hermione và Malfoy sẽ xoạc trong phòng nào đêm nay trong khi họ đợi Amycus uống thêm vài ly.
Astoria vừa định di chuyển thì cô xoay người trên ghế và đụng phải ả phù thủy mà cô không muốn gặp trong những buổi dạ tiệc như này.
"Xin lỗi cưng. Ta không có ý làm cưng giật mình." Giọng nói chói tai, khủng khiếp của Bellatrix luôn vang vọng khắp người Astoria. Luôn khiến lông cả cánh tay dựng lên và bụng thắt lại lo lắng, cộng với cái cách nhe răng nanh thối của ả, Astoria phải cố gắng nhiều hơn nữa để giữ nụ cười trên môi.
"Bellatrix. Barty," Astoria nồng nhiệt chào đón. Tất cả những nụ cười và sự lịch sự, tất cả đều giả tạo và công nghiệp. "Thật vui khi được gặp cả hai người."
Bellatrix trông giống như ả đã chiến đấu để được vào dạ tiệc, theo đúng nghĩa đen là giống như ả đã phải ẩu đả ở cửa để tiến vào bên trong. Ả mặc một chiếc váy đen khoét sâu, trông như đã ít nhất hai mươi năm tuổi và chắc hẳn là nằm trong thùng rác ở nhà. Móng tay của ả dài và đổi màu như răng của ả, và không có chút bùa chép nào trên mái tóc khét tiếng của Mặt Nạ Quỷ nữ, và hình như, bùa cải trang cũng vậy.
"Sao vậy, cô Greengrass, cô đúng là một người có mắt nhìn," Barty cười khúc khích, mỉm cười theo cách cho Astoria thấy là đẹp trai và mê hoặc, nhưng thay vào đó lại khiến cô muốn nôn. "Cô làm cho các cô gái của tôi trông giống như đuôi của Grindylow."
Crouch Jr được vây quanh bởi ba búp bê mà gã mang theo, và Astoria nhận thấy cách tất cả họ hơi nao núng, như thể việc trở nên kém xinh đẹp và hấp dẫn hơn một người phụ nữ khác là một tội ác.
"Ông thật tử tế, Crouch," Astoria trả lời, gật đầu cảm ơn mặc dù cô thà đấm vào họng gã còn hơn. "Nhưng làm sao ông có thể nói như vậy? Những cô gái ông mang đến cùng đều xinh đẹp. Và giờ tôi là Astoria Zabini," cô nói, giơ tay lên và để viên kim cương trên chiếc nhẫn của mình lấp lánh dưới ánh đèn. "Nhớ không?"
"Tất nhiên rồi, sao tôi lại quên được." Crouch Jr liếm môi dưới và cười toe toét với cô. "Mặc dù vậy, tôi không chắc tại sao cô lại thay đổi nó. Greengrass hợp với cô hơn nhiều. Đẹp hơn rất nhiều."
Mặc dù Astoria vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhưng cách Crouch Jr nhìn cô khiến cô nổi da gà. Đôi mắt hạt cườm của gã quét khắp người cô, vương lại trên những phần chân mà chiếc váy của cô để lộ ra. Cô ngay lập tức ước mình mặc một chiếc váy dài đến sàn thay vì dài đến đầu gối. Gã cũng không cố gắng che giấu sự thật rằng gã đang ái mộ cô, mặc dù người chồng bảo vệ quá mức của cô đang đứng ngay cạnh cô.
"Cẩn thận, Jr," Blaise nói, vòng tay bảo vệ quanh eo cô. "Hãy thử quyến rũ vợ tôi trong khi tôi đứng bên cạnh cô ấy xem, và tôi sẽ đặt ông vào đúng vị trí."
"Cẩn thận, Zabini," Crouch đáp. "Nói với tao như vậy lần nữa xem, tao có thể sẽ lấy vợ của mi cho riêng mình."
Theo im lặng chết người trên ghế. Bellatrix cười khúc khích và nhấp một ngụm rượu, đôi mắt điên cuồng liếc nhìn anh.
Blaise chưa bao giờ là người gây gổ ở nơi công cộng, nhưng mọi người đều biết Astoria là ngoại lệ đối với quy tắc đó, nhưng ngay khi cô chắc chắn rằng chồng mình sắp tung cú đấm đầu tiên, Blaise đứng dậy và móc cánh tay anh vào tay cô. "Crouch. Bellatrix. Tôi cần vợ tôi một lát, nên xin thứ lỗi cho chúng tôi."
Astoria gật đầu tạm biệt hai người và để chồng dẫn cô đi. Anh mỉm cười với cô và trò chuyện sôi nổi khi kéo cô đi qua đám đông, hình ảnh bình tĩnh và thoải mái, nhưng ngay khi anh kéo cô vào phòng riêng, vẻ mặt anh thay đổi hoàn toàn.
"Có chuyện gì thế anh?" Astoria hỏi.
Blaise kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng và ếm bùa im lặng trước khi nói. "Chúa tể Hắc ám đang gọi Theo và anh."
Astoria cảm thấy nụ cười đã luyện tập trên mặt mình biến mất. "Không, chúng ta chưa thể rời đi được! Anh chưa nói chuyện với Amycus!"
"Bây giờ không còn thời gian nữa. Em yêu, anh không thể để em một mình ở đây và anh không thể bắt hắn phải đợi..."
Tiếng cửa cọt kẹt mở ra khiến Blaise phải ngậm miệng lại.
"Bình tĩnh, tao đây," Theo huýt sáo khi thò đầu qua khe hở. "Nhưng chúng ta cần phải đi thôi."
"Vào trong và đóng cửa lại," Blaise quát. "Mau!"
Theo đảo mắt nhưng lần này anh vẫn làm như được bảo. "Được ạ. Con xin lỗi mẹ."
"Em không thể rời đi cho đến khi nói chuyện được với Amycus," Astoria bắt đầu. "Hai anh nên đến chỗ Voldemort, em sẽ ở lại đây và..."
"Tuyệt đối không thể," Blaise cắt ngang, đôi mắt mở to kinh hoàng. "Em không thể mong đợi anh để em ở đây..."
"Em sẽ ổn..."
"Không. Nếu em bị bắt và anh không ở đây để bảo vệ em..."
"Bạn ơi, em ấy sẽ ổn thôi mà," Theo nhẹ nhàng đi đến và vỗ nhẹ vào vai Blaise. "Em ấy lớn rồi. Bọn tao đã tự mình gánh vác công việc này trong nhiều năm và ẻm vẫn ổn mỗi khi tao để ẻm một mình mà. Ẻm biết mình làm gì. Ẻm không cần mày bảo vệ ẻm mọi lúc đâu."
Cảm ơn anh, miệng Astoria mập máy nói với Theo.
Anh mỉm cười và nháy mắt lại với cô.
Tất cả những chàng trai ở thái ấp đều cưng chiều Astoria, họ đã biết về lời nguyền máu của cô, và mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn sau cái chết của Daphne, nhưng Theo thì hơi khác một chút. Anh không làm cô ngạt thở như Blaise đôi khi làm, và anh không đối xử với cô như thể cô có thể tan vỡ chỉ với một cú chạm nhẹ như Draco. Nếu cô nói với Theo rằng cô đủ mạnh mẽ để làm điều gì đó thì anh sẽ tin cô. Anh luôn để cô làm những gì cô cần làm và tin rằng cô có đủ sức mạnh để làm được điều đó.
Phải mất thêm vài phút thảo luận để Blaise chịu để cô ở lại – và Theo buộc phải giao con dao găm trong áo choàng của mình cho Astoria để bảo vệ và bùa chú 'nút báo động' được đặt trên chai nước hoa trong túi của cô, nghĩa là Theo và Blaise sẽ được cảnh báo nếu cô cần họ. Cô dẫn cả hai đến lối ra và vẫy tay chào tạm biệt khi họ Độn thổ rời đi, và trong giờ tiếp theo, cô tự mình thực hiện kế hoạch, giống như cô đã làm nhiều lần trước đây.
Amycus quá dễ bị quyến rũ. Khoảnh khắc cô đưa cho gã một ly gin martini – loại cocktail mà cô biết được là thức uống gã lựa chọn thông qua sự quan sát lặng lẽ của cô – gã dễ bị cô sai khiến, và trong vòng hai mươi phút sau khi đưa gã vào phòng riêng, cô đã làm cho gã nôn ra những bí mật vô giá như thể chúng chẳng qua là những mẩu tin đồn nhảm, bao gồm cả một căn cứ mới ở Kent mà Voldemort đang trong quá trình thiết lập.
Cuối cùng, khi cô đã xong việc và gã đã ngủ quên sau cơn say mà Astoria đã giúp gây ra, cô tẩy não gã, tựa gã – có phần thoải mái – vào chiếc ghế bành, rồi cô trốn thoát.
Cô quay trở lại bữa tiệc một cách dễ dàng, lấy một ly sâm panh từ một người phục vụ gần đó và giao lưu với Tử thần Thực tử đầu tiên mà cô tiếp xúc, đảm bảo rằng sự hiện diện của cô được biết đến. Nhưng cơn buồn nôn và mệt mỏi tràn qua cô suốt đêm – một tác dụng phụ của lời nguyền máu và bùa Tẩy Não mà cô đã sử dụng để xóa ký ức của Amycus. Tay cô run rẩy, nhưng cô xua tan cơn run bằng rượu sâm panh và rượu gin. Cô đang uống cạn ly thứ tư và đang thảo luận về những mốt thời trang mới nhất với vợ của Rabastan thì cô cảm thấy hơi thở lạnh sau lưng.
"Tại sao tôi và em không đi đâu đó thêm một chút..." giọng nói trầm khàn vang lên. "Riêng tư nhỉ, tiểu thư Greengrass."
Astoria hơi quay lại và không thấy ai khác ngoài Crouch Jr đang nhìn chằm chằm vào cô.
Crouch nhìn vợ của Rabastan một cái, bà gật đầu tạm biệt và nhanh chóng rời khỏi.
"Tôi đã nói với ông rồi, bây giờ tôi là Zabini," Astoria sửa lại, biết rằng gã đang cố tình chọc tức cô. "Và không, cảm ơn. Tôi ổn."
"Một ly sẽ không sao đâu cưng à," gã trêu chọc khi nghiêng người lại gần hơn. Hơi thở của gã nồng nặc mùi rượu rẻ tiền, Astoria phải nỗ lực rất nhiều mới không nhăn mặt ngay lúc đó. "Đi với tôi, Yaxley giữ rượu gin thật ở khu riêng của ổng cơ."
"Cảm ơn, nhưng nhắc lại một lần nữa, tôi không đi."
Crouch quàng tay qua vai cô và kéo cô vào lòng mình. "Phòng ở hướng này."
"Tôi đã nói không." Cô cố gắng vùng vẫy một cách tao nhã để thoát khỏi vòng tay của gã, nhưng những móng tay dài của Crouch đã cắm sâu vào cánh tay cô.
"Đừng như vậy, uống một ly thôi mà. Tôi hứa em sẽ vui vẻ. Tôi còn vui hơn chồng em nhiều."
Astoria nhướng mày khi cô nhìn chằm chằm vào gã. "Ông có hiểu ý nghĩa của từ 'không' không?"
Crouch liếm môi rồi lại đưa mắt nhìn xuống chân cô. "Không khi nó đến từ miệng của một người xinh đẹp như em, không."
Mặc dù trái tim của Astoria đang ở trong cổ họng cô, đập với tốc độ như thể hàng triệu dặm một giờ, nhưng Crouch sẽ không biết. Nhìn cô xem, Astoria bình tĩnh và điềm tĩnh một cách hoàn hảo.
Ở một mình với Crouch là một ý tưởng tồi, nhưng cô không có đủ sức mạnh – hay phép thuật – để chống lại gã, và thậm chí nếu cô có gây sự và yêu cầu giúp đỡ, cô cũng nghi ngờ có ai đó sẽ can thiệp vào. Sau sự 'phản bội' của Daphne, danh tiếng của gia đình Greengrass đã bị hoen ố, và Crouch được coi là một anh hùng chiến tranh kể từ khi gã giúp hồi sinh Voldemort.
Sự hiện diện của cô tại những sự kiện này chỉ là tạm chấp nhận. Đúng, đàn ông thích nhìn cô và phụ nữ thích hỏi cô về những mốt thời trang mới nhất, nhưng chỉ thế thôi, nó không có thật, họ không thích cô nhiều hơn cô thích họ. Những người bạn thực sự duy nhất của cô là những người sống ở Thái ấp Malfoy, và nếu không có chồng cô là Mặt Nạ Vàng – và danh tiếng tàn nhẫn, giết người của Draco và Theo – có lẽ cô đã bị xã hội ruồng bỏ từ nhiều năm trước.
Mọi người đối xử tốt với cô vì sợ Blaise, Draco hay Theo có thể làm gì với họ nếu họ không làm vậy – nhưng Crouch dường như không chia sẻ nỗi sợ hãi đó. Gã cũng thích chơi đùa nhiều như Theo, và cô có cảm giác khủng khiếp rằng gã đang chờ đợi cơ hội để chơi với cô.
Cô biết Crouch sẽ không giết cô. Gã có lẽ cũng sẽ không hại cô về mặt thể xác, cô không biết gã có đủ can đảm để làm điều đó không, nhưng dù vì lý do gì mà gã muốn ở một mình với cô, điều đó không thể tốt được.
Astoria nhìn quanh phòng, những người xung quanh tránh ánh mắt của họ, đủ dũng cảm để làm ngơ trước hành vi của Crouch khi vệ sĩ của cô không ở đây để bảo vệ cô. Cô nhìn chằm chằm vào Crouch, và mặc dù nụ cười trên mặt gã khiến cô ớn lạnh sống lưng, cô không có lựa chọn nào khác, và vì thế, cô đi – có phần tự nguyện – với người đã làm mọi thứ ngoại trừ việc vung rìu vào chị cô.
Blaise sẽ bị đột quỵ nếu anh biết cô đang làm gì, nhưng Astoria hy vọng rằng nếu cô làm việc này, nếu cô làm hài lòng Crouch trong nửa giờ, nỗi ám ảnh của gã có thể biến mất và gã sẽ để cô đi.
Và nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, cô có nút báo động để gọi cho các anh tới.
Và con dao găm của Theo giấu trong ví.
Cô để gã dẫn cô đi qua đám đông và vào một phòng riêng trên tầng hai. Các bức tường được sơn màu đỏ đậm và ánh đèn được điều chỉnh ở mức tối nhất. Có một quầy bar ở trong góc, đầy ắp đồ và một chiếc ghế sofa nhung lớn đến khó chịu ở giữa phòng. Búp Bê của Crouch đã ở đó, xếp thành hàng dựa vào tường và nhìn xuống sàn nhà.
Astoria cố gắng làm dịu đi cái cách trái tim cô đập dữ dội trong lồng ngực khi gã dẫn cô đến ghế sofa và giục cô ngồi xuống. Gã bước tới quầy bar, và mặc dù lưng gã hướng về phía cô, cô vẫn nghe thấy tiếng chất lỏng được rót và tiếng đá va vào ly.
"Gin được không?" gã nói qua vai.
"Được, cảm ơn."
Khi uống xong, gã ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh cô và đặt hai chiếc ly lên bàn. Gã ngồi gần cô một cách không thoải mái và cô hơi giật mình khi gã đặt một tay lên đầu gối của cô.
"Các cô gái của ông đều rất đáng yêu," Astoria nói, cố gắng kiểm soát tình huống khó chịu. "Sao ông không cho tôi biết tên của họ?"
"Tên của họ?" Crouch chế giễu, như thể đó là một điều quá đáng để hỏi.
"Ừ. Ông gọi họ là gì?"
Sự quan tâm giả tạo của cô dành cho các cô gái dường như đã phát huy tác dụng, bởi vì, sau một hồi cân nhắc, Crouch đứng dậy và đi đến chỗ họ. Và Astoria có thể thở dễ dàng hơn một chút khi gã cách cô một khoảng vừa đủ.
Cô đặt chiếc ví lên đùi, nút báo động khẩn cấp nằm trong tầm tay nếu cô cần.
"Chà, tôi gọi nhỏ này là," gã bắt đầu, ra hiệu cho cô gái tóc vàng, "Angel."
Astoria mỉm cười ấm áp với cô gái. "Angel? Có hơi bất thường. Tại sao mẹ cô lại đặt tên như thế?"
Crouch cười lớn lần nữa. Astoria nhận thấy cách Angel và cô gái tóc nâu nao núng trước âm thanh đó.
"Con nhỏ không nói được đâu, cưng ơi," Crouch nhếch mép cười. "Không ai trong số tụi nó có thể nói được cả, và mẹ nhỏ không gọi nó là Angel, đó là tên tôi đặt cho khi tôi có được nhỏ."
Mặc dù Astoria mỉm cười và gật đầu một lần nhưng bên trong cô vẫn muốn hét lên. Cô luôn biết rằng Crouch là một người đàn ông hèn hạ, loại người tồi tệ nhất có thể tồn tại, nhưng đây? Điều này là quá đáng. Việc gã hạ nhục các cô gái bằng cách giữ họ làm nô lệ là chưa đủ. Việc gã tước đi quyền, lợi ích của họ thôi chưa đủ, việc gã bóp nát tinh thần của họ bằng mọi cách có thể tưởng tượng được bởi chỉ có Merlin mới biết gã đã làm gì với họ mỗi đêm.
Gã còn đặt cho họ những cái tên của thú cưng, như thể đối với gã họ chẳng khác gì những con chó. Những đồ vật mà gã sở hữu và có quyền đặt lại tên.
"Sao ông lại gọi cô ấy như thế?" Astoria hỏi, cố gắng đánh lạc hướng Crouch trong khi cô kín đáo mở chiếc ví ra, nút báo động ở gần hơn.
Angel đã rất im lặng trong suốt quá trình tương tác. Đôi mắt xanh nhạt của cô ấy đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót lấp lánh của mình, nhưng khoảnh khắc bàn tay của Crouch vòng qua cánh tay của cô ấy và kéo cô ấy về phía gã, miệng cô ấy há hốc trong một tiếng kêu im lặng và đôi mắt cô ấy ngước lên.
Và trong khoảnh khắc cô ấy nhìn vào Astoria, Astoria như bị đóng băng.
Giúp tôi. Những dòng chữ đó hiện rõ trên khuôn mặt cô gái tội nghiệp đến nỗi chúng như thể được viết vào trong mắt của cô ấy vậy.
Giúp tôi.
Giúp tôi.
Nó chỉ kéo dài một lúc. Astoria không biết Angel trước đây như thế nào, cô ấy nói nhiều hay hài hước, không biết cô ấy là một cô gái hay lo lắng trước khi Crouch chiếm lấy cô ấy hay cô ấy tràn đầy sức sống, nhưng cô ấy cực kỳ nhút nhát lúc này.
Angel hiền lành và sợ hãi. Cô nhắm tịt mắt lại khi Crouch liếm một bên mặt cô, nhưng cô không cố gắng chống lại gã. Cô chỉ sững người, và khi thử thách kết thúc, cô thả lỏng và quay lại nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.
"Tôi gọi nhỏ là Angle," Crouch nói, "vì nhỏ xinh đẹp như một thiên thần và cũng ngọt ngào như một thiên thần. Phải không, bé cưng?" Gã kéo cô gái lại gần và vùi mũi vào tóc cô, và khi gã hít một hơi thật sâu, một tiếng huýt sáo kỳ cục vang lên từ mũi gã, Angel và cô gái tóc nâu nao núng và nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, cô gái với mái tóc đỏ nheo mắt lại và cau có sau đầu Barty, nhưng khi gã quay lại để tóm lấy cô, cô lại mỉm cười và ngọt ngào.
"Còn đây là Chester," Crouch tiếp tục khi gã ra hiệu cho cô ấy tiến về phía trước. "Tìm thấy nhỏ này sau một cuộc đột kích ở Chester. Nhỏ đang ở trong một quán bar mà chúng tôi đã phá hủy, trốn dưới mấy chiếc bàn với cái xà beng trên tay, và ngay lúc đó tôi biết rằng tôi phải có được nhỏ."
Chester phản ứng với Crouch rất khác so với Angel. Cô tiến về phía gã, gỡ tay gã ra khỏi vòng tay của Angel theo đúng nghĩa đen và đẩy Angel về phía sau để cô có thể đứng vào ở vị trí đó.
Chester ngước nhìn Crouch một cách trìu mến. Hôn lên má gã mà không cần gã bảo, và tự nguyện vòng tay ôm lấy gã. Thực tế, bất cứ khi nào Crouch nhìn cô, cô đều trông hạnh phúc và ấm áp, nhưng khoảnh khắc gã quay mặt đi, nụ cười vụt tắt và cảm xúc thật của cô lộ ra. Tình cảm của cô chỉ là diễn xuất.
Tính cách sùng mộ yêu thương là giả tạo, giống như một nhân vật mà cô tạo ra để giữ an toàn cho bản thân. Chester rõ ràng cũng ghét Crouch như những người khác – nhưng liệu Crouch có nhận ra điều đó hay không thì đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
"Và người cuối cùng?" Astoria hỏi, hất cằm về phía cô gái cuối cùng. "Ông gọi cô ấy là gì?"
Cô gái tóc nâu nao núng và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
"Tôi gọi nhỏ là Kitten," Crouch nói. "Nhỏ... là hàng mới." Đó là lời giới thiệu duy nhất mà gã dành cho Kitten. Gã không nói gì thêm hay cố gắng kéo cô ấy về phía trước. Chester đang làm gã quá mất tập trung để dành thời gian cho Kitten.
Astoria hơi nghiêng đầu và cố gắng thu hút sự chú ý của Kitten, để xem liệu tiếng kêu cứu tương tự có được phản ánh trong đôi mắt và lông mày mềm mại của cô ấy như trong Angels hay không, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nhìn xuống sàn, khoanh tay quanh người như thể cô ấy đang cố gắng che giấu.
"Đủ rồi," Crouch mỉm cười khi gỡ tay Chester ra khỏi người mình. "Còn rất nhiều thời gian cho việc này sau. Đưa những cô gái khác ra ngoài đợi anh. Anh muốn nói chuyện riêng với tiểu thư Greengrass."
"Zabini!" Astoria gầm gừ sửa lại.
Chester lắc đầu và dậm gót chân xuống sàn. Cô bĩu môi khi Crouch ôm lấy mặt cô.
"Không sao đâu," gã xoa dịu. "Chỉ trong vài phút thôi. Hãy đưa các cô gái ra ngoài. Anh sẽ gõ cửa thì các cưng có thể quay lại."
Bụng Astoria quặn lên vì kinh hãi. Cô thọc tay vào ví, và rất chậm rãi, bắt đầu với tới nút báo động...
Nhưng khi Crouch quay lưng lại, đôi mắt Astoria chợt lóe lên và đó là lúc cô nhận ra.
Angel đang cố gắng – rất tinh tế – để thu hút sự chú ý của cô. Đôi mắt xanh của cô ấy nhìn vào hai chiếc ly trong giây lát, rồi cô ấy lại nhìn Astoria và nhẹ nhàng lắc đầu.
Astoria cau mày đáp lại và hơi cúi đầu, hất cằm về phía cặp ly.
Angel lại lắc đầu và lẩm bẩm – rất rõ ràng, Đừng. Uống.
Có phải Crouch đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của Astoria không? Cô càng nghĩ về điều đó thì càng có vẻ khả thi. Cô đã nghe gã pha đồ uống, nhưng cô không thấy gã pha như thế nào. Gã đã làm ở quầy bar và quay lưng về phía cô, giữ cho nó hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt cô.
Gã có thể dễ dàng bỏ thứ gì đó vào đồ uống của cô, nhưng gã biết danh tiếng của Theo và Blaise. Gã biết họ bảo vệ cô như thế nào và họ sẽ khiến gã đau đớn đến mức nào nếu gã thực sự hại cô. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để giữ cho Astoria – và đồ uống của cô – được an toàn.
Nhưng Crouch không chỉ là một con chó nhếch nhác, ham quyền lực, mà còn thông minh và xảo quyệt. "Hãy luôn để mắt đến tên đó," Daphne thường nói về gã như thế, "Hắn luôn làm điều gì đó, ngay cả khi em nghĩ rằng hắn không làm như vậy." Và Astoria sẽ không mạo hiểm với một người như gã.
Sau khi Crouch dẫn búp bê của mình ra ngoài – và khóa cửa lại – gã lại ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Astoria.
"Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi." Gã nhếch mép cười với cô khi gã đặt tay lên đầu gối cô một lần nữa. "Em không nghĩ thế sao?"
Astoria mỉm cười mỉa mai khi nắm lấy tay Crouch và giật mạnh nó ra khỏi chân cô.
Crouch cười khẩy và liếm môi dưới lần nữa. "Thư giãn đi, đó chỉ là một bàn tay đặt lên đầu gối của em thôi. Hiện giờ... nó khá vô tội mà. Một vài cái chạm nhẹ giữa những người bạn cũ có là gì?"
"Barty," Astoria bắt đầu, giọng nhẹ nhàng và dịu dàng như một chú chim. "Ông có thể chạm vào tôi bằng bất cứ chỗ nào ông muốn, không phải là tôi có thể ngăn cản ông, nhưng ông biết rằng ba người đàn ông tôi sống cùng đều khá nóng tính, và nếu tôi yêu cầu họ làm vậy, tôi chắc chắn họ sẽ rất vui khi loại bỏ bất kỳ phần nào chạm vào tôi mà không có sự đồng ý của tôi."
Đôi mắt Crouch hơi mở to khi gã đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung, cho cô một chút không gian, và với mối nguy hiểm đầu tiên dường như đã được dập tắt trong giây lát, cô chuyển sang mối nguy hiểm thứ hai.
"Ông có phiền đóng cửa sổ lại không?" cô hỏi một cách kín đáo, cau mày và ngước nhìn Crouch qua hàng mi. "Tôi khá lạnh."
Sau ngần ấy năm làm gián điệp và bỏ những thứ mà lẽ ra cô không nên có vào đồ uống của đàn ông, khéo léo đã trở thành bản chất thứ hai của Astoria. Cô chỉ cần đánh lạc hướng gã bằng thứ khác trong khi cô thực hiện phép thuật của mình.
Crouch cười toe toét và gật đầu. "Tất nhiên rồi." Và khi gã quay lưng lại với cô để đóng cửa sổ lại bằng cây đũa phép của mình, Astoria nhanh chóng – và âm thầm – đổi ly của gã với ly của cô.
Bất kể thứ gì gã cho vào đồ uống của cô, nó gần như có tác dụng ngay lập tức. Chỉ sau hai ngụm, Crouch bắt đầu uể oải, và vài phút sau khi chất lỏng chạm vào môi, cơ thể gã mềm nhũn, như thể toàn bộ xương của gã đã bị hóa lỏng và không thể giữ vững cơ thể nữa.
Với căn bệnh của mình, cô không muốn nghĩ về ảnh hưởng của nó đối với mình. Kết quả sẽ rất kinh khủng.
Khi cô cau có nhìn vào mặt Crouch, sự tức giận và oán giận bao năm sôi sục trong máu Astoria. Tất cả những gì cô có thể thấy khi nhìn xuống gã là cách gã mỉm cười trước cuộc hành quyết Daphne. Cách gã liếm môi khi chị gái cô bị trói trên bục và cách gã cổ vũ với những tràng pháo tay vang dội khi chiếc rìu giáng xuống xương sống chị ấy và xương sườn của chị ấy bị rách toạc.
Gã đã chửi bới cái tên Greengrass một lần và điều đó vẫn chưa đủ đối với gã. Bây giờ, gã muốn nhổ vào cái tên đó lần thứ hai bằng cách làm...
Không. Cô không muốn nghĩ tại sao Crouch lại bỏ rượu vào đồ uống của mình. Nó khiến cô cảm thấy đau đớn hơn những gì cô đã cảm thấy. Bây giờ gã có thể không làm được gì, nhưng gã còn lâu mới vô tội.
"Ông không thể làm gì khác được, phải không?" Astoria gầm gừ khi đứng dậy. Cô đá vào ống chân gã mạnh nhất có thể và nhìn gã ngã nghiêng. "Ông có tất cả những cô gái xinh đẹp ngoài kia, nhưng điều đó vẫn chưa đủ đối với ông. Phải không? Ông vẫn muốn nhiều hơn nữa, đồ quái vật!" Cô lắc đầu và bắt đầu lục lọi chiếc ví để tìm nút báo động khẩn cấp. Cô không còn gặp nguy hiểm nữa, cô chỉ muốn về nhà. Cô đã chịu đựng đủ rồi, không thể chịu được việc nhìn vào mặt Crouch thêm một giây phút nào nữa, và sự mệt mỏi đang dần lấn át cô.
"Đẹp quá... Greengrass," Crouch lầm bầm trong hơi thở, đầu tựa vào lưng ghế sofa. "Trông rất giống... giống chị gái em... nhưng Daphne... đẹp lắm... thậm chí còn đẹp hơn nữa... hơn em cơ."
"'Từng' đẹp hơn," Astoria rít lên sửa lại, không thèm che giấu sự phẫn nộ của mình đối với thứ bẩn thỉu bên dưới nữa. "Hay là ông đã quên vai trò của mình trong vụ hành quyết chị ấy rồi?"
Một nụ cười say sưa và khủng khiếp nở trên đôi môi mỏng của Crouch. "Thật đẹp. Thật... bốc lửa."
"Đó là lý do tại sao ông giết chị ấy ư?" Astoria không thể ngăn mình lại. "Bởi vì chị ấy bốc lửa?"
Crouch cố gắng ngồi dậy nhưng đầu gã nghiêng sang một bên.
Astoria chế giễu và trừng mắt nhìn gã.
Gã thật thảm hại, bất lực, miệng há hốc và nước bọt bắt đầu chảy xuống một bên cằm. Cô tự hỏi gã đã làm điều này với búp bê của mình bao nhiêu lần rồi, và cô định để lại con dao găm trên bàn cho một trong số các cô gái tìm. Từ sự căm ghét trong mắt Chester, có lẽ cô ấy sẽ không ngần ngại một giây nào để rạch cổ gã.
Những ngón tay của cô chạm vào con dao găm, và đôi mắt cô nhìn Crouch.
Bởi vì gã không thể làm được gì khác, gần như hôn mê. Họ chỉ có một mình và Astoria có trong tay công cụ có thể kết liễu mạng sống của gã.
Malfoy và Blaise sẽ rất tức giận với cô vì đã đi chệch khỏi kế hoạch, nhưng khi một cơ hội đến quá tuyệt vời, cô sẽ thật ngu ngốc nếu không nắm lấy nó.
Theo sẽ hiểu. Sau khi xong việc, cô sẽ gọi anh đến đây và anh sẽ tìm ra cách giải quyết vấn đề này.
Có lẽ họ có thể đưa xác của Amycus vào đây và dàn dựng nó trông giống như họ đã đánh nhau? Crouch phát hiện ra rằng Amycus là gián điệp, họ đã đánh nhau và cuối cùng cả hai đều chết.
Sẽ không khó để đưa ra bằng chứng về Amycus, họ có rất nhiều lá thư giả, Tắt Sáng và vô số đồ vật buộc tội được cất giữ tại thái ấp. Tất nhiên, họ cũng phải giết Amycus và xóa ký ức về việc Astoria từng uống rượu với Crouch khỏi ký ức của búp bê, nhưng việc đó có thể thành công. Chắc chắn sẽ khó khăn vì bữa tiệc đang diễn ra bên ngoài, nhưng Theo có thể làm được. Anh sẽ thất vọng vì không thể tự mình giết Crouch, nhưng anh cũng muốn tên khốn hèn hạ này chết nhiều như cô. Có lẽ là nhiều hơn.
Astoria quỳ xuống ghế sofa và đến gần Crouch. Cô chạm lưỡi dao vào cổ họng hắn, nhưng ngay trước khi cô kịp rạch nó ra, gã lại nói.
"Nên... hãnh diện... Tôi đã quan tâm đến em... em biết đấy."
Astoria dừng lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Crouch. Trông gã như đang ngủ. "Cái gì?"
"Nên hãnh diện... Tôi thấy em... hấp dẫn. Chúa tể Hắc ám... tin tưởng tôi... Em thật may mắn khi là... của tôi."
"Thật sao? Và tại sao lại thế?"
"Ngài... sẽ làm cho tôi một Mặt Nạ Quỷ."
"Là thật sao?" cô hỏi. Đó là tin mới đối với cô, Draco chưa đề cập đến nó, nhưng cô cho rằng Crouch có thể chỉ nói điều đó để gây ấn tượng với cô. Cô không biết thứ chất lỏng mà gã đã pha vào đồ uống của cô là gì. Dù bị đánh thuốc mê nặng, gã cảm thấy mình có điều gì đó để chứng minh. Gã thực sự rất đáng thương.
"Phải," Crouch lắp bắp. "Đã sai tôi... giấu... Trường sinh linh giá cho ngài. Công việc lớn... không tin tưởng giao nó cho bất kỳ ai khác. Chỉ có tôi biết... nó ở đâu."
Bây giờ, chuyện này thật thú vị.
Đôi mắt của Astoria mở to vì sốc. Cô rút lưỡi dao ra khỏi cổ họng hắn. "Tôi tưởng chỉ có Bellatrix mới biết Nagini bị giam ở đâu chứ?"
Mặc dù tiếng động đó là líu nhíu, nhưng hình như Crouch đang cười khẩy. "Mụ ta có biết... nhưng tôi biết... huy chương... ở đâu."
Ngay cả Malfoy cũng không biết huy chương được cất giữ ở đâu, không ai biết cả. Voldemort thường di chuyển nó quanh cấp bậc của hắn, đưa nó cho một thành viên ngẫu nhiên của vòng trong để giữ an toàn trong vài tháng, sau đó chuyển nó sang người khác, rồi người khác. Hắn từng nghĩ rằng đó là cách an toàn nhất để giấu nó vì chỉ có Tử thần Thực tử hiện đang canh giữ nó mới biết vị trí của nó, nhưng khi ngày càng nhiều người bạn đáng tin cậy của hắn bắt đầu 'phản bội' hắn, hắn đã quyết định thay đổi chiến thuật.
Nếu Astoria có thể lấy được vị trí từ Crouch, họ sẽ tiến một bước gần hơn tới chiến thắng trong cuộc chiến.
"Nó ở đâu?!" Astoria hỏi. "Ông đang giữ huy chương ở đâu?!"
Crouch mỉm cười say sưa nhưng không trả lời cô.
Cô điên cuồng cầm lấy ví của mình và bắt đầu lục lọi nó. "Nào, mong là còn một ít. Làm ơn, còn một chút thôi."
Chỉ còn lại một giọt Chân Dược trong chai. Cô đã sử dụng gần hết nó với Amycus, nhưng có lẽ chỉ đủ để buộc Crouch phải thú nhận.
Cô thở dài và lắc đầu, và sau một lúc để trấn tĩnh lại – và kéo hết rèm cửa để đảm bảo rằng cô sẽ không bị nhìn thấy – Astoria cúi xuống Crouch và nắm lấy mặt hắn. Tay cô run rẩy khủng khiếp khi cô cố gắng tách miệng gã ra, và một cơn đau dữ dội lan khắp bụng cô khi cô run rẩy đổ vài giọt Chân Dược xuống cổ họng gã. Cô biết mình đã làm quá sức. Cô không thể sử dụng nhiều phép thuật nữa, lời nguyền máu đơn giản là không cho phép cô, và tất cả những câu thần chú này khiến cô kiệt sức, nhưng chúng cần thiết.
Khi cô ho vào tay mình, máu phủ đầy lòng bàn tay cô. Cô không còn nhiều thời gian trước khi căn bệnh tái phát. Cô cần nhanh chóng giải quyết chuyện này và về nhà.
"Huy chương ở đâu?" Astoria hỏi.
Không có câu trả lời.
Cô ôm lấy mặt gã và cố lay gã dậy. "Crouch! Huy chương ở đâu?"
"Nó... an toàn," gã thì thầm, nửa tỉnh nửa mê.
"Nhưng ở đâu?"
".... an toàn... "
"Huy chương..." cô hất mặt hắn, khiến gáy gã đập vào ghế sofa, "..nằm..." cô lặp lại hành động đó lần nữa, "...ở..." và một lần nữa, cảm thấy sức lực rời bỏ cô sau mỗi cú lắc mạnh, "...đâu?!"
"Tu viện Newstead."
Astoria thở hổn hển và buông mặt gã ra. "Tu viện Newstead? Ở Nottinghamshire?"
Gã gật đầu một cách uể oải.
"Tôi nghĩ... nơi đó không phải là nơi bị bỏ hoang sao? Kể cả trước chiến tranh?"
"Đúng... nhưng có rất nhiều... nơi bí mật... thích hợp để giấu đồ."
"Chính xác thì ông giấu nó ở đâu trong Tu viện Newstead?"
"Chỗ bí mật...dưới thác nước..."
Đột nhiên, một cơn buồn nôn tràn qua Astoria, ngực và cổ cô cảm thấy căng cứng, như có thứ gì đó đang dâng lên cổ họng. Cô cuộn tròn trên thành ghế sofa, ấn một tay lên bụng và ho một cách dữ dội vào tay. Lần này có nhiều máu hơn. Những cục màu đỏ dày đặc.
"Thác nước?" Astoria hỏi, thở hổn hển và lau máu trên cằm. Cô khó có thể nói được, nhưng cô đã gần tìm ra sự thật nên cô không thể dừng lại lúc này. "Có một thác nước ở Tu viện Newstead à?"
Crouch lại gật đầu. "Một cái nhỏ... ở cạnh hồ."
"Và ông đã đặt bao nhiêu bẫy xung quanh nó?"
"Rất nhiều... gần như không thể... thoát ra được... Chúa tể Hắc ám... rất... hài lòng với tôi."
"Ông có..." Astoria lại ho vào tay cô. Lỗ mũi cô bỏng rát khi cơ thể cô ho ra máu, nó cố gắng chảy ra qua mũi thay vì miệng. "Ông đã đặt bẫy xung quanh thác nước chưa?"
"Rồi," Crouch mỉm cười. "Không ai... có thể xuống nước... nếu bọn chúng cố gắng... thì chúng sẽ chết."
Cô muốn hỏi nhiều câu hỏi hơn, muốn dành vài giờ để mổ xẻ bộ não hèn hạ của Crouch và tìm hiểu mọi thứ gã biết, nhưng cơ thể cô đơn giản là không cho phép cô làm vậy. Cô bắt đầu nôn nao. Toàn bộ cơ thể cô bắt đầu run rẩy và cô phải bám vào ghế sofa để được hỗ trợ. Cô đã đẩy mình đi quá xa và cô cần phải rời khỏi bữa dạ tiệc này. Một cách nhanh chóng.
Astoria dành cho mình vài giây để kiểm soát cơn ho của mình, và với chút sức lực còn lại, cô xua máu khỏi tay và miệng, chỉnh trang lại diện mạo và nhanh chóng tẩy não Crouch. Cô đoán rằng bất cứ thứ gì hắn cố gắng thêm vào đồ uống của cô cũng có thể đã xóa ký ức, nhưng cô nghĩ tốt nhất là đừng mạo hiểm.
Cô gật đầu tạm biệt những búp bê khi rời khỏi phòng – và gửi lời 'cảm ơn' tới Angel – và trốn thoát. Cô chen qua đám đông một cách nhanh chóng nhưng thanh lịch để không gây nghi ngờ. Mặc dù họ đã bỏ mặc cô cho lũ chó, nhưng cô vẫn mỉm cười và vẫy tay chúc ngủ ngon khi đi ngang qua họ, ôm bụng suốt thời gian đó và cầu nguyện rằng mình không nôn ra màu đỏ thẫm ngay trên sàn nhảy. Và ngay khi ra ngoài, cô để luồng khí lạnh phả vào mặt và cầm lấy nút báo động.
Mười lăm giây sau, Theo xuất hiện bên ngoài.
"Em ổn chứ?" anh hỏi. Tóc anh trông hơi rối bù và các đốt ngón tay đỏ bừng và dính đầy máu. "Blaise vẫn chưa biết em gọi. Anh định đi đón nó, nhưng anh muốn đảm bảo rằng em được an toàn trước..."
"Đưa em về nhà," Astoria im lặng, ôm bụng. "Nhanh lên."
Đôi mắt Theo mở to và đầy lo lắng. "Tori, chuyện gì đã xảy ra vậy? Trông em giống như..."
"Đưa em về nhà! Ngay đi!"
Anh vòng tay qua eo cô và nhẹ nhàng kéo cô về phía sau tòa nhà, cẩn thận đảm bảo rằng họ đã khuất tầm mắt để không ai thắc mắc tại sao họ lại rời đi vội vàng như vậy mà không có thời gian chờ cổ xe.
Và vào lúc Theo độn thổ lần thứ hai để trở lại Thái ấp Malfoy, Astoria ngã xuống đất, đầu gối của cô nghiền nát lớp lụa xinh đẹp của chiếc váy xuống bùn và nôn ra những cục máu dày một cách dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro