CHƯƠNG 13
Draco nằm dài trên giường bệnh xá, mắt nhắm lại, nhưng không thể giấu được sự mệt mỏi rõ rệt trên khuôn mặt. Hermione bước vào, nhìn anh một lúc rồi thở dài. Cô không quá hích việc phải giúp đỡ ai, đặc biệt là Draco, nhưng nếu anh không học bài thì sẽ chẳng có ai giúp anh ta đâu.
"Cậu vẫn chưa hồi phục hẳn à?" Hermione lên tiếng, giọng nhẹ nhưng không thiếu sự châm chọc.
Draco mở mắt, lườm cô từ đầu đến cuối, đôi môi nhếch lên một cách mệt mỏi. "Cảm ơn vì lời khích lệ," anh nói, giọng khàn đặc. "Chắc chắn tôi sẽ khỏe lại nhanh hơn nhờ những lời động viên này của cô."
Hermione nhún vai, bước lại gần bàn, đặt cuốn vở lên đó rồi nhìn hắn. "Không phải lo, tôi ghi lại bài giảng cho cậu đấy. Dù sao cậu cũng không thể quay lại lớp rồi."
Draco nhìn cuốn vở một lát, rồi lại nhìn cô, vẻ không mấy hào hứng. "Tôi sẽ sống sót mà không cần bài vở của cô đâu."
"Chắc chắn vậy," Hermione đáp, giọng không giấu nổi sự mỉa mai. "Nhưng nếu cậu không muốn bị bỏ lại hoàn toàn thì cũng nên xem qua đi."
Draco khẽ thở dài, rõ ràng không muốn nhận sự giúp đỡ, nhưng cũng chẳng thể từ chối. "Thật phiền phức. Cảm ơn cô đã làm tôi bớt cô đơn."
Hermione khẽ cười, mắt vẫn dõi theo hắn. "Cậu nên học bài đấy, Malfoy. Nếu không mai mốt thi lại, đừng có trách tôi."
Draco lườm cô, đôi mắt đầy sự chán nản. "Cảm ơn vì đã nhắc tôi. Lần sau sẽ nhớ."
Hermione đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi bước ra, cô vẫn không quên thêm một câu. "Nhớ đấy, Malfoy. Cậu không thể trốn mãi được."
Draco chỉ đáp lại bằng một cái lừ mắt, rồi im lặng nhìn cuốn vở. Hermione biết, dù cậu ta không nói gì, nhưng ít nhất hôm nay, Draco đã không từ chối sự giúp đỡ.
Hermione vừa quay người chuẩn bị bước ra, nhưng Draco lại lên tiếng, giọng lờ đờ vì mệt mỏi nhưng có chút gì đó như muốn trêu chọc.
"Cô đến đây chỉ để giúp tôi học bài thôi à?" Draco nhìn cô, ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng lại mang một chút tò mò.
Hermione dừng lại, quay lại nhìn Draco, đôi môi hơi cong lên. "Đúng rồi, tôi là giáo viên miễn phí của cậu đó." cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự mỉa mai.
Draco liếc cô một cái, rồi nhếch mép. "Cảm ơn cô đã lo xa, nhưng đống kiến thức năm ba này không làm khó được tôi đâu."
Hermione cười nhạt. "Tôi không nghĩ là cậu có thể sống sót nếu cứ tiếp tục bỏ học như thế. Dù sao thì, tôi cũng không muốn thấy cậu lại phải đi thi lại môn Số học đâu."
Draco nhìn cô, rồi lại liếc cuốn vở. "Cô không sợ khi tôi trở lại trường, tôi sẽ trả thù tất cả những gì cô đã làm sao?"
"Không đâu, tôi sẽ không lo khi cậu chỉ có thể trả thù bằng cách... nằm im ở đây," Hermione nói, giọng khẽ cười. "Dù sao thì, cậu cũng chẳng thể làm gì được ngoài việc học bài, đúng không?"
Draco liếc cô, rồi khẽ thở dài, như thể đã mệt mỏi với cuộc trò chuyện này. "Cảm ơn vì đã giúp tôi... không chết vì buồn chán."
Hermione nhún vai, bước tới gần giường, đặt tay lên bàn. "Cậu chẳng biết đâu. Cứ học đi, Malfoy. Nếu không muốn bị bỏ lại hoàn toàn, tốt nhất là đừng để tôi phải ra đây nhiều lần nữa."
Draco nhìn cô, đôi mắt lấp lánh sự chế giễu. "Đừng lo, tôi sẽ học bài như cô muốn. Chắc cô thích thú với việc giúp đỡ tôi lắm, phải không?"
"Chắc chắn rồi," Hermione nói, cười nhẹ. "Được giúp cậu học bài là niềm vui lớn nhất của tôi."
Draco cười nhếch mép, nhưng không nói gì thêm. Hermione biết, dù anh không bao giờ thừa nhận, nhưng nhìn vẻ mặt anh có vẻ tốt lên rồi.
*****************************
Hermione vừa ngồi xuống bàn Gryffindor thì Harry quay sang, đôi mắt cậu sáng lên nhưng lại lộ rõ vẻ nặng nề. Cậu nhìn Hermione một lúc trước khi mở lời.
"Hermione..." Harry bắt đầu, giọng có chút nặng trĩu, nhưng vẫn có sự hào hứng trong đó. "Mình đã làm điều đó rồi."
Hermione nhìn cậu, đôi mắt ngờ vực. "Chuyện gì vậy?"
Harry hít một hơi sâu, nhìn xuống bàn một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn cô. "Mình đã giao nộp Pettigrew cho thầy Dumbledore."
Hermione không kìm được sự vui vè "Bồ thật sự làm vậy sao? Harry, đó là chuyện tốt mà"
"Ừ, bồ nói đúng" Harry nói, giọng cậu đột ngột trầm xuống. "Mình nghĩ cuối cùng mọi thứ cũng có thể kết thúc. Dù sao thì, hắn không thể làm hại ai nữa."
Hermione cảm thấy có gì đó khác lạ trong giọng nói của Harry. Cô quan sát cậu một lúc, rồi chậm rãi nói: "Bồ buồn sao?"
Harry mím môi, ánh mắt cậu trở nên mờ đi. "Mình.. không biết nữa. Cảm giác này lạ lắm. Mình vui vì hắn ta đã bị bắt, vì mình không còn phải lo lắng về hắn nữa. Nhưng đồng thời, mình cũng cảm thấy buồn, Hermione. Cha mẹ mình... họ đã bị phản bội. Và Pettigrew là người đã giúp Voldemort giết họ... mình không thể không nghĩ về điều đó."
Cô im lặng, lắng nghe, thấu hiểu cảm xúc phức tạp của Harry. "Mình hiểu. Chuyện này sẽ không dễ dàng với bồ. Bồ vừa bắt được kẻ đã gây ra cái chết của họ, nhưng... mình biết bồ vẫn phải đối mặt với nỗi đau đó."
Harry thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ như thể cố tìm kiếm chút bình yên. "Mình không biết liệu Dumbledore sẽ làm gì với hắn. Nhưng mình biết mình đã làm đúng. Ít nhất giờ mình có thể nói rằng, cuối cùng, hắn ta không thể chạy trốn nữa."
Ron, ngồi bên cạnh, thêm vào với giọng trầm: "Mình nghĩ, dù sao bồ cũng không thể thay đổi được quá khứ. Nhưng ít nhất, hắn ta sẽ không gây thêm tổn thương cho ai nữa."
Hermione gật đầu, nhìn Harry với ánh mắt đầy đồng cảm. "Bồ đã làm đúng, Harry. Pettigrew phải trả giá. Nhưng mình hiểu, cảm giác này sẽ không dễ dàng với bồ. Tuy nhiên, điều quan trọng là, bồ đã không để sự phản bội đó tiếp tục ám ảnh mình."
Harry cười nhạt, nhưng mắt cậu có chút gì đó ảm đạm. "Cảm ơn mấy bồ. Đôi khi mình cũng không biết mình đang cảm thấy gì nữa."
"Bồ không cần phải biết ngay đâu," Hermione nói, nhẹ nhàng mỉm cười. "Mình tin bồ sẽ tìm ra cách để đối mặt với nó."
Harry chỉ gật đầu, nhưng ít nhất, vẻ buồn bã trong mắt cậu có phần dịu đi khi có những người bạn như vậy bên cạnh.
Bữa ăn dần trôi qua, nhưng câu hỏi mà Harry vẫn không thể ngừng suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu. Cuối cùng, cậu quay sang Hermione, cảm giác bối rối và tò mò.
"Hermione," Harry bắt đầu, giọng có chút lưỡng lự, "Mình vẫn chưa hiểu lắm. Tại sao bồ lại để Malfoy tham gia vào chuyện này? Bồ biết là chúng ta đang làm một việc rất quan trọng mà."
Hermione ngừng ăn, không giấu được sự thở dài. Cô đặt chén xuống và quay sang Harry, đôi mắt sắc bén nhưng cũng đầy sự thông cảm. "Mình hiểu bồ đang nghĩ gì, Harry," cô đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng Malfoy đâu có phải là kẻ xấu thực sự. Cậu ấy chỉ là... hơi xấu tính thôi."
Harry nhíu mày, cảm giác như không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Ron bên cạnh đang ăn cũng quay sang hỏi "Hơi xấu tính?" Cậu bé hỏi lại, không thể giấu sự ngạc nhiên. "Malfoy? Bồ có chắc không? Thằng đó chẳng bao giờ làm gì ngoài việc châm chọc và coi thường chúng ta."
Hermione mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng. "Mình không nói Malfoy hoàn hảo đâu, Ron. Cậu ấy đúng là không phải người dễ chịu. Nhưng mình nghĩ cậu ấy không phải là kẻ xấu xa, không phải kẻ sẽ đứng về phe Voldemort như những người khác. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ với cái tôi quá lớn thôi."
Harry nhìn cô, ánh mắt vẫn ngờ vực. "Vậy là lúc đó bồ nghĩ hắn sẽ giúp chúng ta bắt Pettigrew?"
Hermione không vội trả lời ngay, cô chậm rãi nhìn Harry, ánh mắt dịu lại. "Mình không nghĩ là Malfoy hoàn toàn vô tội, Harry. Nhưng cậu ấy cũng chẳng hoàn toàn xấu. Mình biết cậu ấy đã làm những điều không đúng, nhưng... cũng có thể nhận ra được những sai lầm đó. Nếu có cơ hội, cậu ấy có thể giúp chúng ta. Mình không thể để cậu ấy tiếp tục sống trong bóng tối của sự tự cao, sự kiêu ngạo đó mãi được."
Harry vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng được. "Bồ thực sự nghĩ hắn sẽ giúp chúng ta à? Draco Malfoy, kẻ luôn làm mọi thứ để chọc tức chúng ta?"
Hermione thở dài, gương mặt cô nghiêm túc hơn. "Mình không nói là cậu ta sẽ thay đổi ngay lập tức, nhưng mình nghĩ mọi người đều có cơ hội để làm điều đúng đắn. Và có thể, việc tham gia vào chuyện này, dù chỉ là một phần nhỏ thôi, sẽ giúp hắn nhận ra điều đó. Dù sao, mình cũng không nghĩ cậu ấy hoàn toàn là kẻ xấu."
Harry ngẫm nghĩ một lúc, rồi cuối cùng cậu gật đầu. "Ừ... có thể bồ đúng. Nhưng mình vẫn không thể quên những lần hắn ta làm trò, suốt bao năm qua. Chắc chắn mình sẽ phải nghĩ lại về chuyện này."
Hermione mỉm cười nhẹ nhàng. "Không sao đâu, Harry. Mình hiểu. Nhưng điều quan trọng là, dù sao cậu ấy đã giúp chúng ta, và ít nhất lần này, Malfoy không phải là kẻ cản đường."
Harry nhìn cô, ánh mắt có phần dịu lại. Cậu vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng ít nhất Draco, dù có cách hành xử không mấy dễ chịu, cũng đã giúp đỡ trong một tình huống quan trọng.
"Được rồi," Harry nói, dù vẫn không hoàn toàn thoải mái. "Mình sẽ xem như hắn làm đúng lần này. Nhưng nếu hắn còn làm trò gì nữa, tụi mình sẽ không bỏ qua đâu."
Hermione cười khẽ, mắt lấp lánh. "Bồ cứ yên tâm, Harry. Chúng ta luôn ở đây để canh chừng nhau."
**************************
Draco ngồi dậy chậm rãi, đôi tay chống xuống giường bệnh, mắt vẫn nhìn theo bóng Hermione khuất dần sau cánh cửa. Cuốn vở nằm ngay ngắn trên bàn, nhưng tâm trí anh không hẳn đặt ở đó. Hermione Granger, với tất cả sự thẳng thắn pha lẫn chút châm chọc, đã khiến Draco phải nghĩ nhiều hơn về vai trò của mình trong những việc vừa qua.
Anh thở dài, bàn tay lướt qua cuốn vở. Những dòng chữ gọn gàng và tỉ mỉ khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ – đây là lần đầu tiên sau trận chiến, anh nhận được sự giúp đỡ mà không hề cầu xin.
"Cô ấy thật phiền phức," Draco lẩm bẩm, nhưng đôi môi lại nhếch lên nhẹ, không hẳn là nụ cười, mà cũng chẳng còn vẻ mỉa mai thường thấy.
Cùng lúc, ở Đại Sảnh Đường, tại bàn ăn Gryffindor, Hermione đang trò chuyện với Harry và Ron về những gì đã xảy ra. Ánh mắt cô lấp lánh khi nhắc đến cách mà Harry đã dũng cảm đối diện và bắt Pettigrew. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút áy náy khi phải giải thích lý do cô để Draco Malfoy tham gia kế hoạch.
Ron lắc đầu, vẫn chưa nuốt trôi được sự thật rằng họ đã dựa vào sự giúp đỡ của Malfoy. "Mione, bồ nói gì thì nói, nhưng mình vẫn không thể tin tưởng thằng đó. Hắn lúc nào cũng nhìn chúng ta như muốn bóp chết ấy."
Hermione bật cười, dù lòng cô biết Ron không hề nói quá. "Đúng là cậu ấy có chút... thù hằn với chúng ta, nhưng bồ không thấy sao, Ron? Nếu không có Malfoy, làm sao kế hoạch của mình thành công được? Cậu ấy cũng đã mạo hiểm nhiều đấy."
Harry không phản đối ngay, nhưng trong mắt cậu vẫn ánh lên chút ngờ vực. "Mình chỉ không hiểu, Hermione. Làm sao bồ có thể tin hắn ta? Một người luôn chọn con đường dễ dàng, luôn ở phía đối lập với chúng ta..."
Hermione im lặng một lúc, đôi mắt cô dõi theo ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. "Harry," cô nói, giọng cô trầm và nghiêm túc hơn. "Chúng ta ai cũng có cơ hội thay đổi. Malfoy cũng vậy. Cậu ấy có thể không hoàn hảo, nhưng mình tin rằng cậu ấy không phải là người xấu hoàn toàn. Và đôi khi, một chút tin tưởng có thể thay đổi mọi thứ."
Harry và Ron nhìn nhau, dường như cả hai không chắc phải trả lời thế nào. Nhưng trước sự kiên định của Hermione, họ cũng không thể bác bỏ hoàn toàn.
Bên ngoài cửa Đại Sảnh Đường, Draco dừng lại trước cửa. Tiếng nói chuyện từ bàn Gryffindor lọt vào tai anh một cách mơ hồ. Anh không định nghe lén, nhưng khi cái tên của mình được nhắc đến, anh bất giác dừng lại.
"Không phải kẻ xấu hoàn toàn," Draco lặp lại lời Hermione nói, đôi mắt xám nhạt thoáng hiện chút gì đó không rõ ràng. Có lẽ, anh đang tự hỏi liệu mình thực sự có thể thay đổi như cô tin tưởng hay không.
Draco đứng đó một lúc, rồi quay lưng bước đi. Những câu nói của Hermione cứ vang vọng trong đầu anh, để lại một cảm giác kỳ lạ mà anh không muốn thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro