Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12 - BƯỚC NGOẶT

Khi cả hai bước vào trong tòa lâu đài, sự mệt mỏi gần như đánh gục họ, nhưng không ai trong số họ dám dừng lại. Không khí ấm áp trong tòa lâu đài khác xa với cái lạnh tê tái của rừng Cấm, nhưng niềm vui của việc thoát khỏi sự truy đuổi của Lupin chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Draco bất ngờ quỵ xuống, một tay chống lên đầu gối, tay kia ôm chặt lấy bụng như thể không thể đứng vững thêm nữa.

"Granger..." Giọng Draco khàn đặc, ánh mắt anh mờ dần.

Hermione hoảng hốt chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Draco. Cô vội vã đặt tay lên vai anh, cảm nhận sự run rẩy từ cơ thể anh. Nhưng chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra điều quan trọng—trên vai Draco là một vết thương lớn đang rỉ máu, máu đỏ tươi loang ra từ vết xé to trên áo anh. Chắc chắn là trong cuộc vật lộn với Lupin, khi con sói tấn công.

"Cậu bị thương!" Hermione thét lên, đôi mắt cô mở to vì lo lắng. "Malfoy, cậu làm sao thế này?!"

Draco nhìn cô, vẻ mặt đau đớn nhưng không có chút oán trách nào. Anh chỉ cười khẩy một cái, giọng yếu ớt. "Không sao đâu... chỉ là... chút máu thôi mà."

Hermione không thể cứ đứng đó nhìn anh như vậy. Cô vội vàng rút đũa phép ra, lẩm bẩm một câu thần chú. "Episkey!" Cô thử làm dịu vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra. Phép thuật chữa lành thông thường không đủ để xử lý vết thương nghiêm trọng này.

"Chúng ta phải vào trong, nhanh lên!" Hermione thúc giục, vội vã đỡ Draco dậy. Cô cảm thấy mệt mỏi đến mức gần như không đứng vững, nhưng cô không thể để anh ấy nằm lại đó.

"Đừng lo, Granger," Draco nói, giọng anh vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ, "Cô luôn cứu tôi, chẳng phải vậy sao?"

"Im đi, Malfoy!" Hermione mắng, mặc dù giọng cô tràn đầy lo lắng, "Chúng ta phải vào ngay. Cậu không thể cứ ngồi đây. Tôi sẽ không để cậu chết được."

Hermione đặt tay lên vai Draco, dồn hết sức lực để kéo anh vào trong tòa lâu đài. Dù Draco luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng lúc này anh lại phụ thuộc vào cô.

Khi cả hai vào được trong sảnh, Hermione cố gắng hết sức để dìu Draco đến bệnh xá. Nhưng khi đến gần cửa, tiếng bước chân vội vã của ai đó vọng lại từ bóng tối, khiến Hermione quay lại với ánh mắt ngạc nhiên. Một bóng dáng quen thuộc, đứng giữa ánh sáng mờ nhạt.

"Granger? Malfoy?" Giọng nói ấm áp, nhưng đầy nghiêm nghị, vang lên từ bóng tối. Hermione ngẩng đầu, ngạc nhiên nhận ra người đó là giáo sư Dumbledore. Ông đứng đó, đôi mắt sáng quắc và đôi tay khoanh trước ngực, như thể đã chờ đợi họ.

Hermione giật mình, nhưng không có thời gian để giải thích. "Giáo sư, cậu ấy bị thương!" Cô nói vội, nhẹ nhàng thả tay Draco ra cho anh dựa vào tường, cô định bước đến chỗ giáo sư Dumbledore, nhưng cơ thể của cô như bị trút hết sức lực. Mỗi bước đi càng trở nên nặng nề hơn, đôi chân cô như muốn khuỵu xuống ngay lập tức. Cái cảm giác kiệt sức khiến đầu óc cô quay cuồng, và trước khi cô kịp nhận ra điều gì, một cơn chóng mặt ập đến. Cô không thể giữ nổi thăng bằng nữa, và trong một giây, mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ nhạt.

"Draco..." Cô thều thào, nhưng âm thanh của chính mình cũng không thể giữ nổi sức mạnh. Cánh tay cô rũ xuống, và rồi, trước khi cô kịp làm gì, cơ thể cô gục xuống.

Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm nhận được một cảm giác trống rỗng, không gian xung quanh dường như biến mất. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn là một bóng tối bao trùm lấy cô.

Draco giật mình, vội vàng chạy lại ôm lấy Hermione khi cô ngã. "Hermione!" Anh gọi tên cô với một giọng hoảng loạn, nhưng cô không phản ứng. Hơi thở cô đều đặn nhưng yếu ớt, như thể đã hoàn toàn kiệt sức.

***************************

Hermione khẽ mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ bệnh xá khiến cô phải chớp mắt vài lần để làm quen. Toàn thân cô đau nhức, đặc biệt là đôi chân như bị lửa đốt, có lẽ vì quãng đường chạy dài và những giây phút căng thẳng vừa qua.

Cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường sạch sẽ, ga trải giường trắng tinh, và mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh xá lan tỏa trong không khí. Hermione quay đầu, cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy chóng mặt.

"Đừng cố quá, cô Granger," một giọng nói trầm ấm vang lên.

Cô quay sang và thấy giáo sư Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, ánh mắt đầy vẻ quan tâm nhưng cũng ẩn chứa sự trầm tư quen thuộc.

"Giáo sư..." Hermione khẽ gọi, giọng cô yếu ớt hơn cô mong đợi.

"Đừng lo lắng, tất cả đều an toàn," Dumbledore nói, tay nhẹ nhàng đặt lên thành giường để trấn an cô. "Em đã làm tốt, rất tốt. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tôi không lường trước được chuyện lại trở nên phức tạp đến vậy."

Hermione ngẩn người một lúc, ký ức về những sự kiện trong rừng cấm dần trở lại. Lupin, con sói, ánh sáng từ câu thần chú của Draco, và... Draco!

"Draco!" Hermione bật dậy theo phản xạ, nhưng cơn đau từ vai khiến cô phải nhăn mặt.

Dumbledore giơ tay lên, ra hiệu cho cô bình tĩnh. "Cậu Malfoy đang ở giường bên kia, được chăm sóc chu đáo. Pomfrey đang xử lý vết thương của cậu ấy. Một vết cào nghiêm trọng, nhưng không quá nguy hiểm."

Hermione thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn trĩu nặng. Dumbledore dường như hiểu được suy nghĩ của cô, ông nhẹ nhàng tiếp lời:

"Em đã liều lĩnh khi sử dụng vòng xoay thời gian, Granger. Tôi đã biết em dùng hết sức mình để cứu Sirius và Buckbeak, nhưng không ngờ..." Ông dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô. "Cậu Malfoy cũng tham gia."

Hermione cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô không thể tìm được lời bào chữa phù hợp.

Dumbledore thở dài, ánh mắt dịu lại. "Tôi sẽ không hỏi chi tiết, vì tôi tin rằng cô có lý do chính đáng. Nhưng cô biết điều này không dễ dàng đúng không, cô Granger? Những gì cô và cậu Malfoy vừa trải qua là một minh chứng rõ ràng rằng thay đổi dòng thời gian không bao giờ là không có cái giá."

Hermione cúi đầu, cảm giác tội lỗi lấp đầy trong lòng.

"Giáo sư... em chỉ... chúng em chỉ muốn cứu họ," cô thì thầm.

"Và điều đó cho thấy trái tim em là một điều đáng quý, Granger" Dumbledore đáp, giọng ông ấm áp hơn. "Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi hành động đều để lại dấu vết, ngay cả khi chúng ta không nhận ra ngay lập tức."

Hermione gật đầu nhẹ, nhưng tâm trí cô vẫn bận rộn với những câu hỏi.

"Giờ thì nghỉ ngơi đi," Dumbledore đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng. "Em cần sức để đối mặt với những gì sắp tới."

Trước khi ông rời đi, Hermione khẽ gọi, "Giáo sư... Malfoy, cậu ấy ổn chứ?"

Dumbledore quay lại, nở một nụ cười nhẹ. "Cậu ấy ổn, Hermione. Và tôi nghĩ cậu ấy đã nhận ra được nhiều điều trong hành trình này, nhờ cô."

Hermione không trả lời, chỉ nhìn ông rời khỏi phòng, ánh mắt rơi xuống bàn tay mình, nơi chiếc vòng thời gian đã bị lấy đi.

Sau khi Dumbledore rời đi, bệnh xá chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng động nhẹ của gió lùa qua cửa sổ và tiếng bước chân xa dần của ông. Hermione nằm lại trên giường, đầu óc rối bời. Cô không thể ngừng nghĩ về những lời Dumbledore nói và những gì đã xảy ra trong khu rừng.

Cảm giác đau nhói trên vai kéo cô trở lại thực tại. Hermione xoay người sang phía giường bên cạnh. Draco nằm đó, ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của anh. Bờ vai quấn băng trắng dày, dấu hiệu cho thấy Madam Pomfrey đã làm việc không ngừng để chữa trị vết thương của anh.

Cô do dự vài giây, rồi cuối cùng quyết định ngồi dậy, dù cơn chóng mặt vẫn làm cô chao đảo. Hermione bước nhẹ đến giường của Draco, cảm thấy như mọi bước đi của mình đều đè nặng bởi cảm giác trách nhiệm và lo lắng.

Draco không ngủ. Đôi mắt xám của anh mở ra khi cô đến gần, ánh mắt pha chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ nguyên nét ngạo mạn quen thuộc.

"Cô không biết nghỉ ngơi sao, Granger?" Giọng anh khàn khàn, có lẽ vì mất máu hoặc vì quá kiệt sức.

Hermione mím môi, cảm giác xấu hổ tràn lên. "Tôi chỉ muốn chắc rằng cậu ổn."

Draco nhướng một bên mày, cười nhạt. "Vậy sao? Tôi tưởng cô chỉ đến để kiểm tra xem tôi còn sống không."

Hermione lắc đầu, giọng cô trở nên nghiêm túc. "Không, Malfoy. Tôi thực sự lo cho cậu. Nếu không có cậu, tôi không nghĩ mình đã thoát được đêm đó."

Lời nói của cô khiến anh khựng lại, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt. Nhưng thay vì đáp lại, Draco chỉ khẽ cựa mình, cơn đau từ vai khiến anh nhăn mặt.

"Không gọi Draco nữa sao"

"Không cần cảm ơn đâu, Granger," anh nói sau một lúc im lặng. "Tôi chỉ làm điều mà tôi phải làm."

Hermione ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường anh, đôi tay đặt lên đầu gối, siết chặt lại. "Cậu không phải làm vậy. Thậm chí cậu không cần phải tham gia ngay từ đầu. Tôi đã kéo cậu vào chuyện này."

Draco cười khẩy, nhưng giọng nói của anh mềm đi. "Đừng tự trách mình. Tôi không phải kiểu người dễ bị ép buộc, nhớ chứ? Tôi tham gia vì tôi muốn. Và... có lẽ cũng vì tôi muốn hiểu thêm."

Hermione ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Draco.

"Hiểu thêm điều gì?" cô hỏi, giọng đầy tò mò.

Draco không trả lời ngay. Anh quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng đang soi sáng, đôi mắt xám trở nên sâu thẳm.

"Hiểu rằng... không phải tất cả đều đen và trắng," anh nói nhỏ, như thể đang nói với chính mình. "Cũng không phải mọi thứ đều là thứ mà tôi từng nghĩ."

Hermione im lặng, để lại không gian cho câu nói của hắn lắng đọng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng Draco Malfoy không chỉ là một phần trong quá khứ mà cô cố thay đổi. Anh cũng là một con người với những góc khuất, những cảm xúc mà chính anh cũng chưa từng hiểu rõ.

Sau một lúc, Draco quay lại nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên chút trêu chọc quen thuộc.

"Nhưng đừng nghĩ rằng điều này khiến tôi thay đổi ý kiến về cô, Granger," anh nói. "Cô vẫn là một cô nàng biết tuốt như trước thôi."

Hermione bật cười nhẹ, không rõ vì câu nói hay vì sự nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn là anh. "Vậy thì tốt, vì tôi cũng không mong gì khác từ cậu."

Hai người nhìn nhau, một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa những hỗn loạn vừa qua.

Hermione khẽ mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm dường như xua tan phần nào sự mệt mỏi trong cô. Dù những gì đã xảy ra giữa họ không thể gọi là dễ dàng, nhưng ít nhất, họ đã sống sót và có cơ hội đối diện với chính mình, cũng như đối phương.

Draco dựa người vào gối, ánh mắt xám trở lại vẻ bình thản. "Cô nên nghỉ ngơi đi, Granger. Nếu không muốn Madam Pomfrey nổi cơn tam bành khi thấy cô lang thang trong bệnh xá."

"Có lẽ cậu nói đúng," Hermione đáp, nhưng cô không rời khỏi ghế ngay. "Tôi chỉ... muốn cảm ơn cậu. Vì đã ở đó, vì đã không bỏ mặc tôi."

Draco không đáp lại ngay. Anh chỉ nhìn cô một lúc, đôi mắt anh trầm xuống như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi, anh nhếch môi cười khẽ, một nụ cười dịu dàng hơn thường lệ.

"Cô sẽ không để tôi bỏ đi, đúng không?"

Hermione bật cười nhẹ. "Không, tôi sẽ không."

"Vậy thì, tôi đoán mình cũng không có lựa chọn nào khác."

Hermione đứng dậy, đôi chân vẫn run rẩy nhưng có phần vững hơn. Cô quay lại nhìn Draco lần cuối trước khi trở về giường mình.

"Ngủ đi, Malfoy," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc. "Chúng ta đều cần sức lực cho ngày mai."

Draco không trả lời, chỉ gật đầu một cách miễn cưỡng. Khi Hermione trở về giường mình và cuộn tròn dưới lớp chăn ấm, cô cảm nhận được một cảm giác an toàn hiếm hoi sau chuỗi những sự kiện hỗn loạn.

Trong bóng tối bệnh xá, cả hai chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng. Nhưng dù không nói ra, họ đều biết rằng đêm nay là một bước ngoặt. Không chỉ cho những gì đã xảy ra, mà còn cho mối quan hệ mong manh giữa họ—một mối quan hệ đã thay đổi mãi mãi trong khu rừng Cấm.

Khi Hermione ngồi lại trên giường, cảm giác đau nhức dần tan đi, và tâm trí cô bắt đầu quay lại với những sự kiện đã xảy ra. Tuy nhiên, ngay khi cô đang mải suy nghĩ, cửa phòng bệnh xá bật mở, và tiếng bước chân vội vã vọng đến.

"Mione!" Giọng Ron vang lên, đầy lo lắng và một chút nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hermione đã tỉnh lại. Cậu và Harry bước vào phòng, trông họ có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt đều sáng lên khi nhìn thấy cô.

"Ron, Harry!" Hermione cố gắng cười, dù vẫn còn chút mệt mỏi. "Mấy bồ đã ở đâu vậy? Sao lại không tới đây sớm hơn?"

Ron nhún vai, vẻ mặt giả vờ không quan tâm. "Tụi mình đã ở gần đây suốt. Biết bồ mạnh mẽ thế nào nên chẳng ai lo cả." Cậu nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng. "Bồ có ổn không? Vết thương có nghiêm trọng không?"

"Cảm ơn, mình ổn rồi," Hermione đáp nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Harry, như thể cô đang chờ đợi điều gì đó quan trọng hơn. "Sirius... chú ấy sao rồi?"

Harry nhìn cô, đôi mắt anh chứa đầy nỗi buồn quen thuộc. Anh hít một hơi dài rồi mới lên tiếng. "Sirius đã trốn thoát. Pháp sư của Bộ Pháp Thuật... họ chưa rõ chuyện gì thực sự xảy ra. Dumbledore đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể xác nhận liệu Sirius có thực sự vô tội."

Ron gật đầu, thêm vào: "Nhưng Harry không bỏ cuộc đâu. Cậu ấy vẫn đang tìm manh mối để chứng minh Sirius không phải là kẻ xấu."

Harry gật đầu, ánh mắt anh dần sáng lên. "Mình sẽ không từ bỏ đâu. Nếu có thể, mình sẽ chứng minh chú ấy vô tội."

Hermione khẽ mỉm cười. Dù lòng cô vẫn còn chút tội lỗi, nhưng cô hiểu Harry, luôn sẵn sàng chiến đấu vì sự thật. Cô nắm tay anh, không cần lời nói, nhưng tất cả cảm xúc của cô đã được truyền tải qua cái nắm tay ấy.

"Sẽ ổn thôi, Harry," Hermione thì thầm. "Sirius sẽ không phải chịu đựng thêm nữa."

Ron cũng gật đầu, nhìn Harry rồi quay sang Hermione. "Chúng ta sẽ làm tất cả để giúp Sirius. Không có lý do gì để bỏ cuộc cả."

Lúc này, ánh mắt của Harry và Ron liếc qua chiếc giường bên cạnh. Draco Malfoy, vẫn im lặng từ nãy giờ, đang nằm đó, ánh mắt không chút biểu cảm. Nhưng rồi Draco lặng lẽ rút từ trong túi áo ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Harry và Ron nhận ra ngay lập tức—Scabbers, hay chính xác hơn là Pettigrew, vẫn còn sống, và Draco chính là người đang giữ hắn.

Hermione không ngạc nhiên. Cô quay sang Ron và Harry, giọng bình tĩnh. "Đó là Scabbers—Pettigrew."

Harry và Ron nhìn nhau, sự ngạc nhiên rõ rệt trên khuôn mặt họ. Hermione tiếp tục, mắt vẫn nhìn thẳng vào Draco. "Malfoy đã tìm được hắn. Chúng ta cần giao nộp Pettigrew cho Dumbledore."

Draco im lặng, đưa chiếc lọ cho Harry như thể đã quyết định xong. Harry nhận lấy mà không biết phải nói gì thêm, , ánh mắt còn ngập ngừng, không hiểu hết chuyện. Thực tế là, dù có muốn hay không, Draco cũng hiểu rằng anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Harry và Ron lần nữa nhìn nhau, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt họ. Cả hai đều chưa kịp hiểu rõ tình hình, cho đến khi Draco im lặng đưa chiếc lọ cho Harry. Nhưng ngay khi Draco làm vậy, Ron và Harry không thể không hỏi ngay.

"Chờ đã... Draco," Harry hỏi, giọng anh đầy nghi ngờ, "Người mặc đồ đen hôm đó—kẻ tấn công Pettigrew—là cậu à?"

Ron cũng nhìn Draco, vẻ bối rối rõ ràng. "Đúng vậy... sao cậu lại có Pettigrew? Cậu đã làm gì với hắn?"

Draco không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ lặng lẽ nhìn vào chiếc lọ trong tay Harry, không chút biểu cảm. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng lạnh nhạt như mọi khi. "Cái gì cậu cũng hỏi vậy? Cũng không phải tôi tấn công hắn, tôi chỉ vô tình sử dụng bùa chú lên hắn thôi." Hắn quay mặt đi, không muốn tiếp tục giải thích thêm.

Harry và Ron nhìn nhau, chẳng hiểu nổi. Họ lại ngó sang Hermione, như tìm kiếm sự giải thích từ cô. Hermione nhẹ nhàng thở dài, không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm.

"Không phải bây giờ đâu, mấy. Chúng ta sẽ đem Pettigrew cho Dumbledore, và mọi thứ sẽ sáng tỏ."

Ron và Harry vẫn có vẻ bối rối, nhưng cuối cùng, họ chỉ gật đầu, quyết định làm theo. Dù vẫn còn nhiều câu hỏi, họ hiểu rằng lúc này, họ chỉ cần làm đúng điều cần làm.

Hermione nhìn sang Draco một cách lặng lẽ, không phải để cảm ơn, nhưng là sự công nhận. Cô nói, dù không cần thêm lời hứa nào. Mọi điều đã rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro