Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXXV.1 - Căm Ghét

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part XXXV ♥

♥ Căm Ghét

Cho dù chỉ mới một giờ đồng hồ trôi qua thôi nhưng Hermione cứ ngỡ như thời gian đã kéo dài đến vô tận. Dean Thomas buộc cô phải viết thư gửi cho Harry và Ron nói rằng cô không muốn sống mà không có Draco nữa. Nhưng nội dung cô bị buộc phải viết lại khiến cô vui vẻ hơn. Bức thư đó sẽ khiến Harry nhanh chóng nghi ngờ bởi cả cậu và Draco đã tiết lộ cho cô chân tướng sự việc về "cái chết" của Draco. Chỉ có mỗi mình Ron là vẫn chưa biết gì mà thôi.

Đầu óc cô đang quay mòng mòng với hàng loạt sự kiện đã diễn ra. Thì ra Dean Thomas đã dính líu đến vụ này ngay từ đầu. Cậu ta nói với cô rằng giáo sư Mankin vốn là anh em cùng cha khác mẹ với cậu ta, và bố cậu ta đã bị bố của Malfoy giết chết rất lâu về trước. Đó là lý do tại sao bọn họ muốn thủ tiêu Draco, hóa ra là đời cha ăn mặn đời con khát nước.

Sau khi ra lệnh cho cô viết bức thư đó, Dean Thomas tiết lộ rằng chính cậu ta là người đã quậy tung căn phòng của cô và Draco, vụ tắm máu căn phòng của cô lần trước cũng do chính tay cậu ta gây ra. Cậu ta viết những mẩu giấy đe dọa, cậu ta ăn cắp những bức thư của cô rồi đặt chúng vào phòng Padma. Tất cả mọi chuyện đều do cậu ta làm. Cậu ta nói rằng cậu ta từng yêu cô nhưng giờ thì quay ra miệt thị và không cần quan tâm liệu cô sống hay chết. Cô sẽ không để cho cậu ta hả lòng hả dạ bằng việc khóc lóc hay van xin đâu. Sau đó cậu ta trói tay rồi bịt mắt cô lại và rời đi, mặc kệ những suy nghĩ, những sợ hãi và những lo lắng của cô.

Chốc sau, giáo sư Mankin tiến vào căn phòng và gỡ miếng vải bịt mắt của cô ra rồi buộc chặt miếng vải đó lại. Ông ta nâng cô dậy và để cô ngồi vào một chiếc ghế gỗ, đó cũng chính là thứ vật dụng duy nhất có trong căn phòng tăm tối này.

"Dean đã gửi bức thư của trò đi rồi. Có lẽ lúc này mấy đứa bạn thân của trò đã nhận được nó." Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn ta.

"Trò không muốn nói điều gì sao? Không có gì để hỏi ư?" Hắn quay vòng chiếc ghế nhưng cô vẫn không buồn lên tiếng. Hắn ta nâng cằm cô lên "Thôi nào trò Granger, tôi biết rằng trò có một đống thứ muốn hỏi tôi cơ mà. Lên tiếng đi, cứ thoải mái mà hỏi."

"Được thôi, tôi hỏi ngay đây."

"Hỏi đi trò yêu dấu.", hắn ta nói một cách châm biếm.

"Ai là người lên kế hoạch cho vụ nổ ở phòng thí nghiệm độc dược?"

"Là tôi. Nhưng tôi không ngờ rằng Terry Boot và Michael Corner lại cố tình bảo vệ trò và Malfoy, đặc biệt là khi Michael được cho là giúp đỡ Alex Stephens. Cậu nhóc đến gặp tôi, tâm sự với tôi và kể lể rằng giáo sư Stephens cố gắng giết hại Draco như thế nào và cậu nhóc can dự vào chuyện đó ra sao, rồi mong muốn được rút khỏi mọi chuyện và cầu xin tôi giúp đỡ."

Hermione ngắt lời hắn ta "Vậy hóa ra Michael cũng không biết rằng ông và giáo sư Stephens là đồng phạm?"

"Không, cậu ta vẫn nghĩ rằng tôi làm việc cho bộ pháp thuật, cũng giống như các trò đã từng nghĩ vậy. Tôi nói cậu ta phải đảm bảo việc tinh dầu dứa sẽ được thêm vào danh sách dược liệu. Tôi nói rằng bốn giọt tinh dầu đó sẽ đủ thời gian cho tất cả các trò trừ Draco ra khỏi căn phòng. Giọt thứ tư sẽ có dấu hiệu cảnh báo trước và rất nhiều khói sẽ thoát ra, và cậu ta sẽ có đủ thời gian để đưa hết các trò ra khỏi đó còn tôi sẽ chờ sẵn ở bên ngoài. Sau đó chúng tôi sẽ nói rằng Malfoy đã chết vì vụ nổ nhưng thực tế là do bị chúng tôi ám hại. Michael sẽ tiếp tục đến gặp Alex Stephens và buộc Stephens thú nhận tội lỗi của hắn ta rồi tôi sẽ xông vào, giả vờ như nghe trộm được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ và sẽ bắt giữ hắn ta. Tất nhiên đó chỉ là câu chuyện mà Corner nghĩ."

"Còn kế hoạch của tôi là chỉ cần một giọt thôi, cả căn phòng sẽ bốc cháy và các trò sẽ nổ tung thành ngàn mảnh và rồi tất cả tội lỗi của tôi cũng sẽ tan thành mây khói. Malfoy sẽ chết, Boot cũng vậy và Corner cũng sẽ phải chết vì đã biết quá nhiều. Nếu trò và Luna cũng chết thì cũng chẳng sao cả, ai mà quan tâm chứ?"

"Rất nhiều người quan tâm đến tôi đấy."

"À, có vẻ thế thật. », hắn ta nhìn xuống cô cười cười. "Đôi khi vẫn cần hi sinh một vài kẻ vô tội thì mới đạt được mục đích chứ."

"Làm sao ông lại có thể đến được Hogwarts này làm việc?"

"Câu hỏi hay đấy.", ông ta nói "Tôi cũng là thành viên của Hội ái hữu. Alex Stephens muốn đòi lại công bằng cho chị gái của hắn ta. Nhưng hội lại cho rằng gia đình Malfoy đã phải vào tù để trả giá cho những tội lỗi mà họ gây ra rồi, còn Draco thì quá trẻ để phải chịu trách nhiệm. Và Alex hoàn toàn không đồng ý với ý kiến đó. Thế là hắn ta nghĩ ra một kế hoạch với những mẫu giấy đe dọa hòng đổ lỗi cho Malfoy và cậu nhóc đó cũng sẽ bị tống vào tù như ý mà hắn ta muốn. Hắn ta nghĩ đó mới là công đạo. Với tôi thì đôi khi hắn ta quá tốt trò ạ. Trò có tin hay không thì tùy nhưng hắn ta không phải là kẻ xấu đâu, không giống như tôi, tôi mới chính là kẻ độc ác đấy."

Hắn ta đi vòng ra sau lưng của Hermione rồi tiếp tục nói "Tuy nhiên tôi cũng muốn Draco phải chết. Tôi muốn bố của cậu ta phải nếm mùi mất đi người thân yêu của mình là như thế nào. Theo ý kiến của tôi thì gia đình đó có trả giá bao nhiêu cũng không đủ. Vì thế tôi báo cáo với bộ về sự tồn tại của hội ái hữu và nói dối rằng Alex mới là người muốn giết Malfoy để họ cứ tôi đến đây, họ nghĩ rằng tôi có sự tin tưởng của Alex và sẽ biết được khi nào hắn ta sẽ cố giết Malfoy."

"Mặc dù vậy thì Stephens cũng muốn Draco chết đó thôi. Hắn ta đã cố gắng giết Draco rất nhiều lần, thậm chí còn đe dọa cả tôi nữa.", Hermione nói.

"Không hề có chuyện đó đâu cô gái, tôi mới là người muốn Draco chết. Trò nghĩ là chỉ có Anthony Goldstein là người duy nhất bị điều khiển bởi lời nguyền độc đoán sao? Tôi cũng yểm bùa Alex nữa. hắn ta chưa bao giờ cố gắng giết Malfoy hay dọa nạt trò. Hắn ta bị tổn thương và bất mãn về cuộc đời nhưng chưa bao giờ có ý định giết người cả."

"Vậy Dean có bị điều khiển bởi lời nguyền độc đoán không?" Cô thật sự hy vọng rằng câu trả lời là có.

"Không, cậu trai này thật sự khát khao được biết mối quan hệ với người bố đã chết của mình, vì thế mà cậu ta sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ theo lời tôi."

"Draco đã chết rồi.", Hermione nói "Vậy thì ông còn muốn gì nữa. Tại sao lại muốn giết tôi?"

Ông ta cười một cách ác độc và nói "Bởi vì trò thông minh quá mức cần thiết. Trò, chỉ có trò mới nghi ngờ thôi. Chỉ sáng nay tôi mới biết điều đó. Và giết trò là việc mà dĩ nhiên tôi phải làm." Nói xong ông ta lấy một chiếc lọ ra khỏi túi áo. "Tôi đã mất rất nhiều thời gian để điều chế ra lọ độc dược này và đã thử nghiệm lên một số người rồi. Và hôm nay tôi dự tính sẽ cho trò thử nó."

Cô ngồi yên ở trên ghế và bắt đầu run rẩy.

"Nó vẫn chưa được đặt tên bởi vì tôi vẫn đang thử nghiệm với nó nhưng nó là một loại độc dược rất tuyệt vời. Trò có muốn biết công dụng của nó không?". Hắn ta đi đến trước mặt cô, dùng tay nâng mặt cô lên một lần nữa trong khi tay kia cầm lấy lọ độc dược màu đen sóng sánh. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má cô nhưng ông ta liền lau nó đi và nói "Tôi có nên nói cho trò nghe không nhỉ?"

Cô không trả lời. Cô không muốn ông ta nghe ra được sự sợ hãi trong giọng nói của cô.

"Nó sẽ khiến cho cơ thể trò rơi vào trạng thái thực vật, trò sẽ ngừng hô hấp và tim cũng sẽ tạm thời ngừng đập, mắt sẽ ngừng di chuyển và đồng tử cũng không còn linh hoạt nữa. Mạch của trò cũng ngừng đập, và với người ngoài, trò là người đã chết." Ông ta quỳ gối xuống cạnh chiếc ghế và nắm lấy tay cô.

"Mạch ngừng đập, ngực cũng không còn phập phồng nữa, và đúng thế, trò sẽ chẳng khác gì người chết. Nhưng đó mới chính là điểm tuyệt diệu của loại độc dược này, người ta tưởng là trò đã chết nhưng là thật là trò vẫn còn sống sờ sờ ra đấy. Đầu óc trò vẫn nhận thức được mọi chuyện diễn ra xung quanh. Trò muốn khóc và muốn gào lên rằng trò vẫn còn sống nhưng trò chẳng thể làm được gì cả. Trò vẫn có thể nghe được tiếng than khóc của những người thân yêu của mình nhưng trò hoàn toàn bất lực với nỗi đau của họ."

"Dĩ nhiên là rồi trò cũng sẽ thật sự chết đi. Dần dần cơ thể trò sẽ mất nước và đói, rồi sẽ cạn kiệt hoàn toàn sức lực. Người ta nói rằng chết vì mất nước và đói khát là hai trong số những cái chết khủng khiếp nhất. Trò sẽ cực kỳ đau đớn nhưng không thể nào biểu hiện ra bên ngoài. Trò sẽ còn cực kỳ sợ hãi và cầu mong cái chết đến nhanh hơn khi trò thật sự bị chôn xuống đất nữa kìa. Nhưng có khi định mệnh sẽ đối tốt hơn với trò và biết đâu trò sẽ chết ngạt trước khi chết vì mất nước." Ông ta bắt đầu đứng dậy.

Nước mắt cô đã bắt đầu rơi một cách không kiểm soát được. Ông ta tóm lấy cô rồi ôm cô đứng dậy. Cô cố gắng chống đối, cô đá, cô đánh ông ta rồi ông ta thả lại chiếc lọ độc dược vào trong túi để giữ chặt cả hai tay cô lại. Mankin quăng cô vào góc phòng, khiến cô va đập mạnh với bức tường đá. Sau đó ông ta lên tiếng "Tôi sẽ trở lại ngay, đừng sợ hãi. Cái chết đã gần đến với trò rồi nên có khi trò cần một chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình đấy." Nói rồi ông ta rời đi, bỏ lại Hermione ngồi khóc ở trên sàn.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro