Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXX.2: Sự Thật Sắp Phơi Bày Nhưng Hermione Vẫn Bối Rối

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part XXX ♥

♥ Sự Thật Sắp Phơi Bày Nhưng Hermione Vẫn Bối Rối

Neville và Draco chạy trở lại căn phòng của Hermione. Và rồi họ thấy cô cũng đang đi cùng lối hành lang với họ. Draco thắc mắc tại sao cô không ngồi trong lớp học vào giờ này thì cô trả lời "Bởi vì chỉ có mỗi Padma và em nên hai đưa quyết định nghỉ học luôn. Anh đã đi đâu thế?"

"Đi với bọn anh nào, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện."

Cậu kéo tay áo cô rồi chạy lên cầu thang tầng ba, hiện tại phòng của Hermione tạm yên vị ở đó.

"Tại sao chúng ta phải chạy như thế này chứ?" Hermione nhìn Neville hỏi. Cô không thể hỏi Draco bởi vì cậu đã chạy ở đằng trước khá xa rồi.

"Mình cũng đang thắc mắc đây." Neville thừa nhận.

Khi họ về đến căn phòng, Draco hét lớn mật khẩu để họ có thể tiến vào. Khi đã vào trong, Draco lập tức lên tiếng "Tất cả mọi người, ngồi xuống và nghe đây, bởi vì mình chỉ nói một lần thôi, mình cần phải nói ngay khi đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo. Luna, em hãy ghi lại tất cả những thứ mà anh sắp nói."

Sau đó cậu bắt đầu kể cho cả đám nghe tất cả những gì mà cậu đã nghe được và những thứ mà cậu tìm thấy. Hermione ngồi xuống chiếc trường kỷ, đôi tay bịt miệng lại vì quá ngạc nhiên bởi những điều mà Draco tiết lộ. Cậu biết chắc rằng, những điều mà cậu vừa nói ra đều vượt quá sức chịu đựng của cô. Cứ mỗi lần cậu dứt lời là mỗi lần cậu hỏi "Em đã thên phần đó vào chưa Luna?" hay "Em ghi lại rồi đúng không?"

Luna làm theo tất cả những gì mà Draco yêu cầu, rồi Hermione lên tiếng "Em vẫn bối rối quá. Nếu anh em của Terry thật sự là những con sói đó, giống như những gì mà chúng ta đã nghi ngờ và Michael cũng đã phần nào xác nhận vậy thì tại sao họ lại không nói thẳng với chúng ta họ là ai luôn chứ? Tại sao họ cần phải hóa sói rồi mới có thể bảo vệ chúng ta? Thêm nữa là cho dù họ có cố bảo vệ chúng ta tại căn nhà vỏ sò thì cũng không có tác dụng nhiều lắm bởi vì vẫn còn ai đó ở Hogwarts này đang bày trò và kẻ đó chắc chắn không phải là giáo sư Stephens. Ông ta có đồng bọn và kẻ đầu sỏ vẫn đang còn ở đây. Lại nói nếu Michael và Terry biết người này sẽ hãm hại Draco vào hôm thực hành đó nên họ mới cố gắng để bảo vệ chúng ta thì liệu có đúng không? Hay là ngay từ đầu hai người họ đã nói dối chúng ta rồi?"

"Anh cũng không biết em đang hỏi mấy thứ quái quỷ gì nữa nhưng đừng phân tích quá sâu như thế Granger. Anh hiểu rồi."

"Chúng ta cần phải báo cáo cho các thần sáng điều này", Hermione đưa ra quyết định "Hoặc ít nhất là phải nói với giáo sư Mankin. Thầy ấy làm việc cho bộ pháp thuật, thầy ấy đến đây để bảo vệ cho Draco nên chúng ta có thể nói với thầy ấy."

"Không nên kể cho ai cả. Chỉ mất có hai ngày để chúng ta tìm ra chuyện này trong khi bộ pháp thuật mất đến tám tháng.", Draco hả hê nói "Vì vậy mà từ giờ, hãy giữ bí mật này và tự chúng ta sẽ điều tra lấy."

"Mình cũng đồng ý với Draco, mình nghĩ là chúng ta cần phải có thêm một vài "hoạt động bí mật" như thế này nữa.", Neville nói.

"Bồ nghe cách diễn đạt đó từ đâu vậy Neville? "Hoạt động bí mật"? Có phải là bồ đang đọc mấy cuốn tiểu thuyết điệp viên của dân Muggle không hả?" Hermione cười tủm tỉm.

"Ờ thì có.". Neville lúng túng thừa nhận.

"Em cũng đồng ý với Draco và Neville", Luna nói "Em nghĩ là chúng ta nên giữ lại những gì mà chúng ta đã tìm ra đồng thời bí mật thảo luận kể từ bây giờ. Vẫn còn rất nhiều điều chờ chúng ta khám phá, và hay nhất vẫn là chúng ta tự tìm hiểu lấy mà không nhờ đến bất kỳ ai."

"Chị không đồng ý nhưng nếu mọi người đã thống nhất như vậy thì chị sẽ nghe theo."

Và thế là họ dành cả ngày còn lại để nghiền ngẫm những tình tiết mà họ đã khám phá ra cũng như tất cả những nghi ngờ có trong đầu họ cho đến khi cả bốn người đều mệt lử. Mặc dù vậy họ vẫn tranh thủ nói với nhau khi ăn trưa, khi ăn chiều và chẳng mấy chốc mà trời đã về đêm. Thế là Neville và Luna quyết định ở lại căn phòng của Hermione thêm một đêm nữa. Cả hai quyết định ra ngoài để lấy thứ gì đó cho cả đám bỏ bụng trong khi Hermione vẫn nằm dài ở trên giường.

Draco đi đến bên cô và hỏi "Em sao vậy Hermione?"

"Em nghĩ là ít ra mình cũng nên kể cho anh Bill hay là Harry biết chuyện này."

"Em nghe này, cái thứ nhất là chúng ta vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể, cái thứ hai là em không tin anh sao? Cũng không tin chính mình luôn đúng không? Em nghĩ chỉ có Harry Potter mới có thể giải quyết chuyện này thôi hả?" Draco tỏ ra hơi khó chịu khi nói điều này.

"Em xin lỗi mà Draco, em không hề có ý đó." Hermione đáp lại "Em chỉ quá mệt mỏi với những thứ này mà thôi."

Draco trèo lên giường rồi kéo cô sát lại phía mình. Cô vẫn quay lưng về phía cậu. Đôi tay cậu bắt đầu vuốt ve cánh tay cô và hôn nhẹ lên cổ cô "Sự an toàn của em mới là điều mà anh quan tâm nhất. Anh chắc chắn sẽ chăm sóc em cần thận. Ngay cả đến thằng Potter, Weasley và anh Bill đều tin tưởng điều đó thì tại sao em lại không hả?"

Cô lập tức quay lại để đối diện với cậu, cô dùng tay vuốt ve gò má cậu "Tất nhiên là em tin anh mà, xin lỗi nếu như em có tỏ ra thiếu tin tưởng anh nhé. Em yêu anh rất nhiều và em biết là anh luôn đặt sự an toàn của em lên trên hết và với em cũng vậy thôi."

Cô tiến gần cậu hơn và từ từ hôn cậu. Cô dừng lại trong chốc lát, rồi mới tiếp tục những nụ hôn dịu dàng của mình.

"Tương lai của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?" Draco đột nhiên hỏi.

"Ý anh là sao?"

"Mình có tiếp tục gặp nhau sau khi tốt nghiệp không?"

"Chúa ơi, tất nhiên là có rồi. Em không thể sống mà không có anh được.", cô buồn bã nói "Em thậm chí còn không muốn nghĩ đến tương lai nếu không có anh."

"Sau khi rời Hogwarts em muốn làm gì? Ý anh là nghề nghiệp ấy?", vừa hỏi tay cậu vừa nghịch mấy sợi tóc của cô.

"Giờ em nói ra điều này nghe có vẻ mất trí, đặc biệt là trong tình huống như thế này nữa nhưng mà em muốn sau khi tốt nghiệp em sẽ ở lại đây và dạy học." cô thừa nhận "Em thật sự đã nói chuyện với giáo sư McGonagall về chuyện này rồi và và bà cũng muốn em làm giáo viên thực tập cho bộ môn Biến hình trong vòng một năm. Đó là lý do tại sao bà ấy vẫn không tìm người thế vào vị trí đó. Bà vẫn đang chờ đợi quyết định của em. Anh có biết rằng đó cũng là môn mà giáo sư Dumbledore từng dạy không? Em thật sự muốn dạy môn đó. Em cũng đã hỏi ý của bố mẹ em rồi và họ nghĩ rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời anh ạ."

"Vậy là em đã nói chuyện này với tất cả mọi người trừ anh ra. Tại sao chứ?", trông cậu có vẻ tổn thương.

"Thật ra là do em đang chờ xem anh muốn làm công việc gì.", cô thú nhận với cậu "Ví dụ như nếu anh dự định giành ra một năm sau khi tốt nghiệp để đi du lịch và chinh phục dãy Andes hay một nơi nào đó thì em sẽ đi cùng anh. Hay nếu anh muốn đi phượt xuyên Bắc Mỹ thì em cũng không ngại ngần gì cả. Thậm chí nếu anh cả đời muốn dùng gia tài khổng lồ của mình đi đó đi đây, thưởng thức tiệc tùng thì em cũng có thể bỏ mọi thứ để làm chuyện đó cùng anh."

Nghe thế cậu mỉm cười. Cô ấy chần chừ chưa đưa ra quyết định về công việc tương lai chỉ vì cậu. Tuy nhiên, càng nghĩ đến điều đó cậu lại càng buồn hơn. "Đừng từ bỏ giấc mơ của em chỉ vì chờ xem anh muốn làm gì. Thay vì chuyện em đi theo anh chơi bời trụy lạc thì hãy để anh theo em trở về Hogwarts."

Cô cười thật tươi và nói "Anh sẽ làm điều đó vì em thật sao?"

"Dĩ nhiên rồi", cậu nói với giọng điệu như thể cô là một đứa ngớ ngẩn vậy "Anh sẽ theo em cho dù em đi đến bất kỳ nơi đâu. Dù sao thì anh vẫn chưa có dự định gì cho nghề nghiệp của mình cả. Em biết là anh giàu có mà. Vì vậy anh chỉ cần theo em đến cùng trời cuối đất thôi là được rồi." Sau đó, một nụ hôn đậu lên chóp mũi cô.

"Anh có muốn một công việc cụ thể nào không? Hay là một thứ gì đó khiến anh đam mê chẳng hạn?"

"Thứ mà anh đam mê duy nhất là em rồi." Sau đó cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc "Chắc là em nghĩ rằng anh chỉ đơn thuần nhảy lên tàu về lại Hogwarts thôi đúng không? Thật ra anh rất thích môn Độc dược, và nếu có cơ hội thử thì anh sẽ dạy chứ, cho dù anh cực kỳ ghét bọn trẻ." Cậu bật cười.

"Đó chưa bao giờ là điều cản trở với thầy Snape." và cả hai bật cười "Anh biết giáo sư Mankin không hẳn là một giáo viên mà. Năm sau thầy ấy cũng không thể dạy ở đây nữa. Anh nên nói chuyện với giáo sư McGonagall. Phải tự cơ hội cho mình chứ."

"Được thôi Granger," cậu ôm cô vào lòng "Anh sẽ nói chuyện với bà ấy."

Lúc này, Neville và Luna đã mang về một lượng thức ăn phải đủ cho tận mười người thế là cặp đôi rời giường và họ cùng nhau thưởng thức bữa tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro