Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXX.1: Len Lén Thăm Dò

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part XXX ♥

♥ Len Lén Thăm Dò

Sáng hôm sau, cả Hermione và Luna đều thức dậy trước hai cậu con trai từ rất sớm. Cả hai tắm rửa rồi đánh thức hai người kia dậy nhưng chẳng ai có dấu hiệu tỉnh giấc. Hermione thậm chí còn nhảy lên người Draco rất nhiều lần trong khi cậu đang nằm ngủ trên chiếc trường kỷ nhưng Draco vẫn không hề nhúc nhích. Vậy là cô quyết định đi đến lớp một mình. Luna không có tiết học vào ngày thứ sáu nên cô bé vẫn ở lại căn phòng. Cô nói với Hermione rằng cô vẫn đang muốn nghiên cứu lại những bằng chứng thêm một lần nữa.

Khi Hermione vừa ra khỏi phòng, Draco lập tức mở mắt ra và nói "Anh tưởng là cô ấy sẽ không bao giờ chịu đi luôn chứ."

Neville giả vở ngủ nãy giờ cũng đã tỉnh dậy "Luna, tại sao em không cố thức anh dậy hả?"

"Bởi vì em biết là anh đã tỉnh rồi. Nhìn thôi cũng biết anh đang giả vờ ngủ. Trông Malfoy thật hơn anh nhiều đấy.", giọng cô bé cứ như đang hát khi nói câu đó.

Thế là Neville liền sửa lời cô bé "Đó là do bồ ấy có nhiều kinh nghiệm trong việc nói dối hơn anh thôi."

"Chính xác", Draco không có vẻ gì là phật lòng khi bị nhận xét như thế "Chúng ta cần phải nhanh lên nếu không muốn bị bắt gặp Longbottom à."

"Hai anh đã bàn tính như thế nào rồi?"

"Tụi anh sẽ kiểm tra phòng của Michael bởi vì giờ cậu ta đang học lớp cổ ngữ Runes với Hermione.", Neville nói một cách rõ ràng.

"Khỉ thật Longbottom." Draco hét lên "Thế cái phần "Đừng nói cho ai biết" bị bồ cho đi đâu rồi hả?"

"Mình nghĩ là Luna vẫn có thể biết chuyện này mà."

"Cô ấy có phải là người không?" Draco hỏi ngược lại.

"Phải chứ.", Nevile tỏ ra khá bối rối.

"Nên Luna vẫn thuộc diện không được biết chứ sao! Đi thôi Longbottom!" Thế là Draco túm lấy cổ áo của Neville rồi kéo cậu ra khỏi phòng.

Họ đi lên cầu thang tầng năm và hầu hết đám học sinh đều đã ra ngoài để tận hưởng một ngày đẹp trời như thế này. Chỉ còn lại một vài người lang thang ở xung quanh, và cũng chẳng có lạ lẫm khi nhìn thấy Neville và Draco ở hành lang nên chẳng ai nhận ra vẻ ngoài lấm lét của họ cả. Neville cảnh giác nhìn quanh còn Draco đã bắt đầu đi vào phía trong phòng.

"Huýt gió nếu như bồ thấy bất kỳ ai xuất hiện nhé." Draco nói.

"Nhưng mình không biết huýt."

"Ai mà lại không biết huýt sáo chứ!"

"Mình không đấy. Nhưng mình sẽ ho để báo cho bồ."

"Được thôi, ho, hắt hơi, hay khịt mũi gì đó cũng được hết, chỉ cần báo cho mình biết khi có người đến gần là được rồi."

Cậu dễ dàng mở cửa phòng của Michael ra bởi vì không có phòng nào của học sinh năm thứ tám có mật khẩu cả. Cậu nhìn vào một vài bức vẽ ở trên bàn của cậu ta. Hiện giờ cậu cũng không biết mình cần phải tìm cái gì nữa, có thể là một thứ gì đó khác lạ hay bất thường chẳng hạn. Cậu thậm chí còn nhìn xuống dưới tấm đệm nhưng dưới đó chẳng có gì ngoài một vài cuốn tạp chí khiêu dâm. "Thằng biến thái!"

Sau đó khi cậu kiểm tra chiếc rương của Michael, cậu tìm ra được chiếc thẻ ghi chú thích nguyên liệu từ vụ nổ ở căn hầm độc dược. Đó chính là chiếc thẻ bị đánh cắp! Phát hiện này khiến cậu cực kỳ hào hứng. Cậu còn có thể nhìn thấy gì nếu tiếp tục lục lọi cái rương này nữa đây? Cậu tiếp tục và tìm thấy được một cái chai chiết xuất dứa Bromelain. Không giống với cái chai chứa dung dịch màu hồng tươi và đã đặc quánh lại của ngày hôm đó, cái chai này chứa dung dịch màu hồng đậm và vẫn còn khá lỏng. Có phải đây mới chính là chiết xuất dứa, còn thứ mà họ đã thêm vào, à là Terry thêm vào là một loại khác?

Draco ngừng lại để suy nghĩ trong giây lát. Cậu có nên báo cáo cho các thần sáng biết chuyện này không, hay chỉ cần lấy những thứ này đi rồi nói cho Hermione thôi? Thế rồi cậu quyết định giấu những thứ này vào túi rồi bàn bạc với Hermione trước đã, sau đó hẵng nói với các thần sáng. Cậu vừa đặt những thứ đó vào túi và định rời khỏi phòng thì nghe thấy tiếng ho của Neville như thế cậu ta bị mắc bênh viêm phổi lâu năm vậy.

Draco nhanh chóng trốn ngay xuống dưới gầm giường.

Cánh cửa mở ra và cậu nghe thấy Corner nói "Thật vậy sao Longbottom, vậy thì bồ phải nên đến gặp bà y tá đi thôi."

"Chắc phải vậy rồi." Neville trả lời "Và bồ cũng nên đi gặp bà vì cơn đau đầu của bồ nữa."

"Không, mình chỉ cần nghỉ ngơi thôi là được rồi." Michael nói rồi đi vào phòng và đóng cửa lại. Draco thật sự đang hốt hoảng. Giờ phải làm gì đây? Phải làm gì tiếp theo đây? Michael ngồi xuống giường khiến cho tấm đệm hơi lún xuống. Thật sự gầm của chiếc giường này rất hẹp, khiến cậu có cảm giác chứng sợ không gian kín đang ập đến với cậu.

Nhưng Michael chỉ vừa mới ngồi xuống chưa đến vài giây đã đứng bật dậy. Cậu ta đá chiếc rương và chửi um lên. "Chẳng có cái quái gì đúng cả!", sau đó tiếp tục "Đã gần mười giờ sáng rồi, cậu ta có thể đi đâu chứ?"

Draco thầm nghĩ "hẳn là cậu ta cần gặp một ai đó.", và ngay lập tức có một tiếng ồn phát ra từ phía cửa sổ. Michael đi đế đó và trượt cánh cửa lên. "Bồ đã đi đâu vậy hả?"

Draco nhanh chóng nhận ra hai đôi chân đang đứng trên sàn và nghe thấy một giọng nói xa lạ. "Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bồ còn hỏi mình sao?" Michael nói "Có phải bồ là người gây ra chuyện đó không? Mình nghĩ là chúng ta đã thống nhất rằng sẽ không dọa dẫm cô ấy nữa rồi mà?"

"Mình thề là mình không làm chuyện đó", giọng của người đó vang lên "Mình đã không biết mãi cho đến khi bồ gửi cú báo tin cho mình."

"Hắn ta đã đi quá xa rồi," Michael chỉ ra "Không ai đáng bị thương cả. Nhưng Terry đã bị giết! Bồ ấy đã bị giết và lỗi là do mình!"

Người kia liền phản bác "Không, đó không phải là lỗi của bồ. Chúng ta đều bị lợi dụng. Giờ thì phải dừng những chuyện này lại thôi."

"Terry và mình đã cố gắng ngăn lại và hãy nhìn vào những chuyện đã xảy ra đi! Mình đã được đảm bảo rằng sẽ có đủ thời gian để cả hai rời khỏi căn phòng đó. Hắn ta nói rằng chỉ cần bốn giọt là sẽ đủ thời gian để hắn tóm Malfoy! Hắn ta đã nói dối tụi mình, đã lừa tất cả chúng ta. Hắn ta nói rằng hắn đứng về phía chúng ta và chỉ muốn giúp đỡ Draco và Hermione thôi, nhưng giờ thì mình biết chắc là hắn đã muốn Malfoy phải chết. Hắn không hề quan tâm đến chuyện tụi mình có trốn thoát hay không."

"Bình tĩnh nào. Mình biết là những người anh của Terry cũng đang bàn tính xem bước tiếp theo phải làm gì.", người đó nói "Mình đã rất may mắn khi người ta tin rằng mình không liên quan gì đến chuyện đó. Mình không thể tin được là mình đã bị người ta ếm bùa độc đoán cơ đấy, mình thậm chí còn không hề nhận ra. Suýt chút nữa mình đã giết chết Hermione trong cái buổi cấm túc đó rồi bồ biết không hả?"

"Đó không phải là lỗi của bồ đâu Anthony. Đừng đổ lỗi cho bản thân bồ. Đó là lỗi của họ chứ không phải chúng ta." Michael nói với Anthony Goldstein.

"Vậy thì cũng đừng nên trách cứ bản thân vì cái chết của Terry nữa."

"Mình không thể. Mình không giống bồ, mình không bị ếm bùa. Ngay từ đầu mình đã tham dự vào những chuyện này chỉ vì tin vào những lời dối trá của bọn họ nên giờ mình phải chấp nhận sống với nỗi ăn năn của chính mình.", giọng Michael run run như sắp khóc.

"Mình phải đi thôi, mình không thể bị người ta phát hiện đang ở đây được. Mình thật sự muốn hoàn thành việc học của mình. Bố mẹ mình đã sắp xếp để mình thi pháp thuật tận sức ngay tại bộ pháp thuật nên ít nhất là mình sẽ tham dự kỳ thi đó, cho dù không được tốt nghiệp ở đây.", Anthony nói một cách chua xót.

"Mình nghĩ là nếu bồ đã được chứng mình vô tội thì bồ hoàn toàn có tư cách để quay lại đây."

"Nói thật thì mình không muốn về đây học nữa. Không phải bây giờ. Nhưng mình sẽ trở lại vào một ngày nào đó. Mình sẽ gửi cú cho bồ. Nhớ phải thường xuyên cảnh giác và hãy liên lạc với Don Boot nếu phát hiện ra bất cứ điều gì."

Draco vẫn đang nằm dưới gầm giường và nhận ra rằng hiện giờ chỉ còn một đôi chân đi đi lại lại ở trong phòng. Anthony chắc chắn cũng là một người hóa thú như Terry vậy. Còn Michael thì sao?

Michael lại chửi thề rồi đi ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại. Draco không biết rằng mình nên bò ra ngoài hay tiếp tục nằm ở đó. Nhưng có một điều mà cậu chắc là cả Anthony và Michael đều không sai trong chuyện này, chỉ là họ đã tin nhầm người mà thôi. Draco và gia đình cậu đã từng mắc phải lỗi lầm như vậy vì đã tin vào những lời sai trái của Voldemort.

Neville mở cửa phòng Michael ra "Draco, bồ vẫn còn ở đây chứ?"

"Giúp mình với Longbottom." Draco cố gắng bò ra khỏi gầm giường.

"Bồ có tìm được gì không?" Neville nâng chiếc giường lên để Draco có thể bò ra ngoài.

"Nhiều hơn bồ nghĩ đấy, đi thôi nào, chúng ta cần quay trở lại căn phòng của Hermione. Đã có thứ để điền vào mảnh giấy da của cô ấy rồi!", nói rồi hai cậu trai gấp rút chạy ra khỏi căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro