XXVII.3 - Trải Lòng
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XXVII ♥
♥ Trải Lòng ♥
Draco ngồi xuống bàn và nói "Em và tên Harry Potter chết tiệt đó làm anh phát ngấy lên được"
Cô vừa loay hoay dọn bàn ăn vừa hỏi "Tại sao chứ? Sao anh lại nói vậy hả?"
"Bởi vì cậu ta hành xử y như cậu ta là điều quan trọng nhất trong đời em ấy, và khi có cậu ta ở bên, em cũng cư xử y như vậy. Thế nên nó mới khiến anh phát ốm chứ sao. Anh không đói đâu." Nói xong cậu đứng dậy khỏi bàn ăn.
"Thôi nào, ngồi xuống và ăn thôi, đừng cãi nhau nữa. Anh mới là người gọi Harry đến đây chứ không phải em nhé."
Cô chỉ ra và thế là cậu lại ngồi vào bàn "Cô em út của nhà Weasley nói rằng cô ta và anh sẽ luôn là kẻ ngoài cuộc khi nhắc đến những chuyện về bộ ba quý báu bọn em, và nếu anh càng sớm chấp nhận điều đó thì anh sẽ càng thoải mái hơn mà thôi."
"Điều đó không đúng chút nào, tại sao anh lại tin như vậy chứ?" Hermione ngồi xuống, cho thức ăn vào đĩa của cậu.
"Tại sao em chưa bao giờ kể cho anh về những chuyện đã xảy ra vào năm trước?" cậu nhận lại chiếc đĩa từ tay cô và đổi để tài, nhưng thật ra thì cũng chắc khác so với chuyện họ đang nói là bao.
"Em đã từng muốn kể cho anh nghe, nhưng lúc đó anh cứ đùa cợt em và thế là em không kể nữa."
"Lúc nào chứ? Em chắc là lúc đó anh đang tỉnh táo chứ hả?", cậu lúng túng hỏi.
"Vào cái ngày đầu tiên mà hai đứa mình đi bộ về trường ấy."
"Em nghiêm túc chứ? Ý anh là em định tâm sự với anh vào cái ngày đầu tiên khi mà chúng thậm chí còn chưa phải là bạn bè sao?", cậu lại một lần nữa tỏ ra hoài nghi.
"Thì lúc đó em tính kể cho anh nghe mà, nhưng anh không hề cho em cơ hội." Trông cô có vẻ buồn rầu khi vừa nói vừa cúi gằm xuống chiếc đĩa thức ăn trước mặt.
Khỉ thật, lúc đó chắc hẳn là cậu bị điên rồi. "Anh xin lỗi nhưng nếu giờ em cho anh thêm một cơ hội thì anh sẽ ngồi yên nghe em kể ngay."
"Có thể đợi sau khi ăn xong được không anh? Rồi em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện, em hứa đó và em cũng muốn nghe những chuyện của anh nữa, được không?"
"Được thôi, sau khi ăn xong, hai đứa mình sẽ ngồi lại với nhau, và trải lòng tất cả mọi chuyện."
Cô đặt tay mình lên tay cậu rồi họ dùng bữa tối của mình.
Sau đó họ cùng nhau rửa chén đĩa và ngồi trở lại bàn ăn. Cô kể hết cho cậu nghe mọi chuyện, từ cái ngày diễn ra đám cưới của anh Bill và chị Fleur cho đến trận chiến cuối cùng tại Hogwarts. Có một số chuyện cậu đã từng nghe qua, nhưng đa phần đều là mới mẻ đối với cậu. Cậu không hề biết rằng Potter đã hai lần cứu cậu trong trận chiến cuối cùng đó. Và sự thật này còn khiến cậu ghét Harry hơn.
Khi cô kể đến phần cả ba bị bắt và bị đưa đến căn hầm của thái ấp nhà Malfoy, rồi cô bị tra tấn bởi bà cô Bellatrix của cậu, cô cố ý lướt qua vì cậu đã quá rõ rồi và không hề ngước mắt nhìn cậu lấy một lần. Cô thậm chí còn bật khóc trước khi kể lại và sau đó càng khóc dữ dội hơn. Draco cảm thấy vô cùng tội lỗi nên không cố để xoa dịu cô về những sai lầm mà cậu đã gây ra. Cậu không muốn vỗ về cô bằng những lời không thật.
Câu chuyện của cô kết thúc khi cô kể đến đoạn cô quay lại Austrailia để đón bố mẹ mình và nước mắt cứ thế không thể ngừng lại đến mức cô phải gục đầu xuống bàn. Cậu đứng lên rồi nâng cô dậy và ôm cô vào lòng. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc cô "Anh thật lòng xin lỗi.". Bản thân câu hy vọng rằng chừng đó thôi là đã đủ để cô hiểu được sự ăn năn của cậu.
Dù sao thì khóc ra được cũng sẽ khiến cô thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn. Vì vậy mà cô quyết định bình tĩnh lại rồi ngước nhìn cậu "Kể em nghe chuyện của anh đi."
Thật lòng cậu không muốn nhắc lại nhưng vì đã hứa với cô nên cậu sẽ kể. Cậu dẫn cô đến phòng khách và ngồi xuống một chiếc ghế khá êm ái bên cạnh lò sưởi. Cậu để cô ngồi lên đùi mình vì như thế cậu sẽ không cần nhìn vào mắt cô rồi cậu bắt đầu thú nhận hết những tội ác mà cậu đã gây ra. Nhưng rất may là cậu đã tìm ra được lối thoát cho chính mình, cậu đã dần tha thứ cho bản thân nhờ một cô gái mang tên Hermione Granger. Thế rồi hóa ra, câu chuyện dễ dàng được kể ra hơn so với những gì mà cậu đã từng nghĩ. Có thể do ý nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ chỉ trích cậu vì những điều trong quá khứ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi và màn đêm đã buông xuống từ lâu lắm rồi. Cậu đề nghị rằng cả hai nên đi ngủ. Sau đó họ đi qua phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, ba con sói vẫn đang nằm yên ở đó. Hermione nắm tay Draco và dẫn cậu vào phòng ngủ của anh Bill và chị Fleur.
Cậu bảo cô vào trước vì cậu cần dùng phòng tắm một lát. Thế là cô vào phòng, kéo màn lại và thay một chiếc đầm ngủ thật xinh xắn. Sau đó tựa vào chiếc gối êm ái đặt ở phía đầu giường. Cô kiên nhẫn ngồi trên giường để đợi cậu nhưng một lúc sau cậu vẫn chưa có dấu hiệu quay lại nên cô lôi một cuốn sách ra và bắt đầu đọc. Một giờ sau, cậu vẫn không hề trở về phòng nên cô quyết định đến phòng tắm và gõ cửa.
"Draco, anh có còn ở trong đó không?", cô hỏi nhưng không một âm thanh nào vang lên.
Cô chậm rãi mở cửa và hỏi thêm lần nữa "Draco, anh có trong này chứ?" Và rồi cô nhìn thấy cậu đang ngồi trên sàn phòng tắm, đầu gối co lại và khóc lặng lẽ. Hình ảnh đó khiến trái tim cô tan nát. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu nhưng không biết phải nói điều gì, cô vòng tay ôm lấy vai cậu và kéo cậu nằm xuống đùi mình. Draco vùi đầu vào đùi cô và khóc cho đến khi không còn giọt nước mắt có thể rơi thêm nữa. Cô cũng ngồi đó khóc cùng với cậu. Draco cảm thấy mình thật ngốc khi khóc lóc thế này nhưng phải có ít nhất một lần trong đời cậu được sống với cảm xúc thật của mình. Cậu không cần phải gồng mình lên để giả vờ nữa.
Cô ôm lấy cậu rồi đôi tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Khi cậu đã ngừng khóc, cô cúi người xuống và hôn lên mái tóc cậu. Sau đó cô đứng lên, nắm lấy tay cậu rồi dẫn cậu về phòng ngủ. Cậu ngồi xuống cạnh giường, bối rối và xấu hổ. Cô đến bên cậu rồi cởi chiếc áo sơ mi mà cậu đang mặc ra, sau đó là giày rồi tất. Cậu nằm xuống giường trong khi vẫn đang còn mang chiếc quần jeans. Cô kéo chăn đắp lên người cậu rồi mới leo lên giường, nằm xuống cạnh cậu và bắt đầu vuốt ve phần ngực và cánh tay cậu. Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên cơ thể Draco.
Cô muốn để cậu biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, rằng cậu không cần phải sống với những hối tiếc trong quá khứ, rằng cuộc đời cậu rồi sẽ bước sang một trang mới và sẽ không còn những đớn đau hiện hữu nữa. Cô dựa sát vào người cậu hơn và hôn cậu bằng tất cả tình yêu và đam mê của cô. Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi trạng thái sững sờ và bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của cô.
Bàn tay cô di chuyển từ ngực xuống thắt lưng của chiếc quần jeans mà cậu đang mặc. Cô đang chờ sự đồng ý của cậu. Draco nhanh chóng đưa tay xuống, tháo khóa quần mình ra, tất nhiên là vẫn không quên cởi luôn cả quần lót ra nữa. Cô cũng bắt đầu cởi chiếc đầm ngủ của mình, còn quần lót thì không cần cởi bởi vì trước đó cô không hề mặc nó vào. Bàn tay cô tự do di chuyển trên thân thể cậu sau đó nhẹ nhàng nắm lấy thứ đàn ông đang dần thức tỉnh ấy. Cậu nhắm mắt lại và để mặc cho những cảm xúc này cuốn cậu đi. Khi cậu biết rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa cậu nắm lấy tay cô rồi lật người lại để cô nằm bên dưới và hôn cô bằng tất cả niềm khao khát mà cậu dành cho cô từ trước đến giờ cộng lại.
Cậu tiến vào cô mà không hề chần chừ thêm một giây phút nào nữa và sau đó họ cùng nhau thăng hoa với những cảm xúc tuyệt vời. Cậu vẫn nằm trên người cô, dùng khuỷu tay để chống cả người lên. Sau đó dùng tay vuốt trán cô để hất những sợi tóc đang bết lại ra phía sau. Cậu hôn cô một lần nữa và thổ lộ "Nếu em hứa rằng em sẽ yêu anh mãi mãi thì anh cũng sẽ thề như thế với em."
"Draco, em sẽ mãi yêu anh miễn là em còn sống trên cuộc đời này. Em muốn anh phải tin em và đừng lo lắng rằng tình cảm của em sẽ dừng lại. Nó sẽ không bao giờ kết thúc đâu. Tất cả mới chỉ là bắt đầu." cô nói bằng một giọng điệu đầy kiên quyết.
Cậu hôn cô một lần nữa, sau đó nằm nghiêng người qua một bên và kéo cô lại gần, chỉ hận cả hai không thể hòa vào làm một. Cậu ôm chặt lấy cô và quyết định rằng sẽ thôi không sống trong quá khứ nữa. Bởi vì cô là tương lai của cậu và cũng chính là điều duy nhất mà cậu quan tâm lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro