XXIX.2: Tháng Năm - Vết Thẹo
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XXIX: Tháng Năm ♥
♥ Vết Thẹo ♥
Hermione, Neville và Draco cùng nhau đi đến phòng sinh hoạt chung. Michael đang ngồi đó trò chuyện với những người đến chia vui vì cậu đã trở lại. Ngay khi Hermione và hai cậu con trai bước vào phòng, Michael nhìn họ rồi nở nụ cười. Gương mặt và cổ của cậu ta đầy những vết thẹo, mái tóc đen đã từng rất dài của cậu ta cũng đã không còn. Hermione gần như không thể nhận ra cậu ta. Sau khi màn chào hỏi kết thúc, Hermione đi đến chỗ Michael Corner.
"Chào bồ Michael", vừa nói cô vừa nắm lấy cậu ta. Đôi tay của Michael hẳn nhiên cũng đầy vết thẹo do vụ nổ gây ra. Ngón tay cô khẽ vuốt những vết thương đó.
"Bồ là một trong số rất ít người chạm vào mình đấy bồ biết không? Những vết thẹo này khiến mọi người rất ngần ngại khi chạm vào mình vì sợ mình bị thương. Nhưng mà mình đã khỏi rồi, ít nhất là vết thương ở bên ngoài đã khỏi rồi." Cậu ta nhìn chằm chằm xuống sàn nhà khi nói câu đó.
"Nếu có gì liên quan đến chuyện bài vở thì bồ cứ hỏi mình nhé.", tay cô vẫn giữ lấy tay Michael.
"Mình sẽ cần bồ giúp đỡ nhiều đấy.", Michael nói tiếp "Mình xin lỗi, mình đã bỏ lỡ mất buổi tưởng niệm của Terry rồi. Mình nghe nói rằng buổi hôm ấy rất xúc động."
"Đúng thế đấy.", Hermione nói "Mình nhận ra rằng bồ đã mất đi người bạn thân của bồ và chắc chắn là bên trong bồ cũng đang rất tổn thương. Mình thật sự không biết phải sống thế nào nếu Harry hay Ron chết đi."
"Thật sự rất khó khắn. Mình có cảm giác đã mất luôn cả hai người bạn thân của mình vậy, Anthony cũng đã rời đi mất rồi. Bồ biết đấy, họ đã chứng minh rằng bồ ấy vô tội, bồ ấy bị lời nguyền độc đoán điều khiển mà. Đáng ra họ phải để bồ ấy quay trở lại đây."
"Mình không đồng ý.", Hermione nói thẳng "Mình biết rất nhiều lời đồn đoán về tính chính xác của chân dược, chuyện không đơn giản như thế đâu."
"Hừm, bồ từng nói rằng bộ đã chứng minh được sự trong sạch của Draco thì không ai có quyền đánh giá cậu ta nữa. Vậy tại sao bồ lại không nghĩ như thế với tình huống của Anthony chứ?"
Cậu ta nói đúng. Những lời mà cô đã nói quay trở lại ám ảnh cô. Hermione chẳng thể phản bác lấy một lời nên cô giữ im lặng. Hermione xin lỗi Michael rồi rời khỏi căn phòng. Thấy thế Draco liền đi theo cô. Khi cô đến được cửa phòng của mình thì cậu kéo tay cô lại "Chuyện gì vậy em?"
"Michael", là câu trả lời mà cô dành cho cậu.
"Michael làm sao chứ?"
"Bồ ấy nhắc cho em nhớ đến một vài điều mà em đã từng nói và em biết rằng bồ ấy nói đúng nên em cũng chẳng thể tiếp tục tranh cãi được, bồ ấy cũng vừa mới ra viện mà thôi."
"Cậu ta đã nói gì với em?"
"Bồ ấy nói rằng chúng mình không có quyền phán xét Anthony, và nếu bộ đã chứng minh được rằng Anthony vô tội thì chẳng ai có thể nghi ngờ nữa cả. Bồ ấy nhắc em nhớ đến những lời mà em đã nói trước đó với bồ ấy về chuyện của anh với bộ pháp thuật."
"Em cũng nói những lời như thế để bảo vệ anh sao?"
"Đúng thế." Cô nhìn xuống mũi giày của mình trong khi cậu cúi người xuống hôn lên má cô.
"Cảm ơn vì đã đứng lên bảo vệ danh dự của anh, tiểu thư Granger à."
"Cảm ơn vì đã hôn lên má em, quý ngài Malfoy." Cô bật cười với cậu.
"Giờ anh đã có có thể xem chiếc quần lót cotton màu trắng của em chưa? Chỉ để xoa dịu tâm hồn anh thôi mà."
"Tất nhiên là không", cô thở dài.
Draco mỉm cười với cô và nói "Những dù sao thì em vẫn yêu anh, thế là quá đủ rồi, em vào phòng đi."
"Vào phòng em đi, anh hư hỏng kinh khủng ấy", môi cô cũng vẽ nên một đường cong khi mắng cậu.
Họ vào phòng nhưng ngay sau đó Hermione lập tức hét lên. Căn phòng bị bao phủ bởi đủ loại máu tươi, chỉ hy vọng rằng nó là máu của động vật chứ không phải là của một người nào đó. Dòng chữ "Máu bùn" bằng máu được viết khắp căn phòng. Cô ôm chặt lấy Draco "Bao giờ thì chuyện này mới kết thúc hả anh?" Mọi người đều nghe thấy tiếng hét của cô và đã bắt đầu chạy lại chỗ bọn họ.
Draco kéo cô ra khỏi phòng và nói với Zachariah Smith "Tìm một trong những thần sáng đang đóng ở bên ngoài đại sảnh đến đây."
Mọi người tò mò ló đầu vào trong phòng Hermione quan sát. Michael cũng nhập hội, nhìn vào căn phòng rồi chửi lớn lên, sau đó cậu ta đi về phòng mình và đóng chặt cửa lại. Hai thần sáng nhanh chóng chạy đến chỗ hành lang của ký túc xá và yêu cầu toàn bộ học sinh tránh xa căn phòng của Hermione. Không ai được phép rời khỏi khu vực hành lang nên tất cả đều đã bỏ dỡ bữa tối của mình.
Sau hai giờ thẩm tra từng học sinh một, bà hiệu trưởng cho phép học sinh có thể đến đại sảnh đường, và những con gia tinh sẽ làm bữa ăn đêm cho bọn họ. Hermione vẫn đang ngồi trong phòng của Draco, ngay trên chiếc giường của cậu. Cậu ngồi bên cạnh cô. Cậu không thể tin được rằng mọi chuyện đã bắt đầu quay trở lại. Điều kỳ lạ là nó lại diễn ra đúng vào ngày Michael Corner trở về. Trước đây cậu đã không hề ưa gì cậu ta và giờ chuyện cậu ta suýt bị chết cháy cũng không thể khiến cậu thích cậu ta hơn được.
Anh Bill Weasley bước vào phòng Draco và nói "Hermione, sao em không về căn nhà vỏ sò ở một vài ngày nhỉ? Em vẫn có thể tiếp tục học ở đó mà. Chỉ một vài ngày thôi."
Cô nhìn sang Draco, sau đó nhìn Bill rồi mới lên tiếng "Vậy Draco thì sao anh? Anh ấy cũng không an toàn khi ở đây đâu."
"Hermione", Draco nói "Em làm ơn hãy đi đi. Ngày mai là thứ sáu rồi nên em chỉ bỏ mất hai lớp học mà thôi. Hãy dành ra hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, đến thứ hai rồi hẳn quay lại. Anh sẽ không sao đâu."
"Không, em sẽ không để ai buộc em phải rời khỏi đây đâu!", cô đứng bật dậy và hét lớn. Sau đó phóng nhanh ra phía hành lang. Lúc này chỉ có hai thần sáng và một vài vị giáo sư đang ở đó mà thôi. Nghe thấy tiếng động, ai cũng quay lại nhìn cô và rồi cô tiếp tục hét "RA ĐÂY NGAY THẰNG KHỐN! Lộ diện đi! Nếu muốn thì tao đây sẽ đấu một trận với mày!"
Draco nhướng mày lên rồi nhìn sang anh Bill "Em nghĩ là anh có câu trả lời rồi đấy, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn lời đề nghị của anh."
"Hãy chăm sóc con bé nhé." Anh Bill đi ra hành lang rồi đến chỗ một trong những vị thần sáng.
"Đi ăn tối thôi nào Granger." Cậu kéo cô rời đi.
"Tối nay em sẽ ngủ ở đâu đây? Họ đã niêm phong phòng em lại để điều tra rồi.", cô thở dài hỏi cậu khi họ đi trên hành lang.
Cậu đi ngay phía sau cô và khi cô đã ra khỏi lỗ chân dung Draco mới trả lời cô "Em có thể ở lại phòng anh mà, anh nghĩ là mụ dơi già đó sẽ không để ý đâu."
Khi cậu vừa bước ra ngoài, khuôn mặt của bà hiệu trưởng đập vào mắt cậu "Mụ dơi già là ai vậy trò Malfoy?", bà tiếp tục thêm vào "Trò khỏi phải trả lời. Về chuyện trò Granger ngủ ở đâu thì tôi đã có sự sắp xếp rồi. Trò ấy sẽ ở lại phòng dành cho giáo viên nếu trò ấy muốn vì trò ấy đã từ chối lời đề nghị của giáo sư Weasley rồi." Bà quay sang phía Hermione và nói với cô "Đến gặp cô sau khi con đã ăn xong nhé, cô sẽ chỉ phòng cho con. Trò Malfoy có thể đến đó, nhưng cô sẽ không chấp nhận bất kỳ hành vi không phù hợp nào đâu nhé. Nếu con cảm thấy an toàn hơn khi có trò ấy ở bên thì trò ấy sẽ được ở lại nhưng với điều kiện là trò ấy sẽ ngủ ở trên ghế sô pha."
Draco cười tươi khi nghe giáo sư McGonagall nói thế, rồi bà quay sang phía cậu "Đừng đánh giá thấp mụ dơi già trò Malfoy ạ. Tôi sẽ để mắt đến trò đấy."
Draco nắm lấy tay Hermione và quay sang phía "mụ dơi già" nói "Con thề với cô, cô ấy mới là mụ dơi già. Con đã từng gọi cô ấy bằng những cái tên tệ hơn mà. Cô cũng biết đúng không?" Sau đó cậu nhìn Hermione và cô vẫn đang nhìn xuống sàn "Sao vậy em?"
"Em không muốn ăn đâu. Em nghĩ là em sẽ đến gặp giáo sư McGonagall để cô ấy chỉ phòng cho em đây. Tối nay anh sẽ ở lại với em chứ, tất nhiên là phải ngủ trên ghế sô pha thôi?", cô nói "Em không muốn phản bội lại niềm tin mà giáo sư McGonagall dành cho em đâu."
"Anh sẽ ở cùng với em cho dù có là nơi đâu Hermione à, em phải biết điều đó chứ." Cậu mỉm cười. Cậu nắm lấy tay kia của cô rồi kéo cô vào lòng, tặng cho cô một cái ôm ấm áp. Cậu sẽ ở cùng với cô cho dù mụ dơi già đó có cho phép hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro