Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXI - Người Đàn Ông Giận Dữ

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part XXI ♥

♥ Người Đàn Ông Giận Dữ ♥

Ngày lễ tình nhân đã đến gần và vào đêm hôm đó, nhà trường sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ nhân dịp đặc biệt này. Tất cả học sinh năm thứ tám đều được mời đến tham gia và cả đám quyết định rằng sẽ cùng đi với nhau, không hẹn hò và cặp kè gì nữa. Hermione rất thích ý kiến đó bởi vì nếu không phải là Malfoy thì cô chẳng còn muốn hẹn hò với ai khác.

Tuần vừa qua là khoảng thời gian cực kỳ đau đớn đối với cả Hermione và Draco. Họ không còn tranh cãi trước mặt mọi người nữa, bởi vì cả hai đã bắt đầu bước vào giai đoạn lờ đi sự tồn tại của nhau. Hermione cố gắng để không nhìn vào Draco cho dù cô có thể cảm nhận được ánh mắt quấn quýt không rời của cậu. Terry đã cảnh cáo cậu một lần vì chuyện đó nhưng cậu không quan tâm. Nếu cậu không thể giữ lấy cô, không thể chạm vào cô, không thể hôn cô, vậy thì vì chúa, cậu ít nhất vẫn có thể nhìn cô chứ. Nhưng mỗi lần đưa mắt nhìn cô là mỗi lần cậu thấy nỗi buồn của cô ngập tràn trong đáy mắt.

Ngày hôm sau, khi tiết Thiên văn vừa kết thúc, Terry kéo Hermione sang một bên để báo cho cô rằng cậu ta đã nghe ngóng được tin tức từ chỗ bố mình, người đã hứa là sẽ giải quyết mọi chuyện. "Vậy bố của bồ có thể làm gì đây?", Hermione uể oải hỏi.

"Nếu mình tiết lộ cho bồ biết thì mình sẽ phải giết bồ luôn đấy." Cô cười lớn khi nghe cậu ta nói vậy nhưng cậu ta nhanh chóng tiếp lời "Không, mình nghiêm túc đó, mình sẽ phải giết bồ nếu như bồ biết chuyện." Mắt cô mở lớn lên vì kinh ngạc, sau đó mày lập tức nhíu lại thì cậu ta bỗng cười phá lên "Mình đùa đấy Hermione, chỉ để thay đổi không khí thôi mà. Địa vị của bố mình trong tổ chức này rất cao, và chẳng ai dám qua mặt ông đâu nếu họ là kẻ biết điều."

"Thật hả?", cô ngập ngừng "Điều đó có đồng nghĩa với việc chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc không?"

"Tất nhiên rồi, sẽ kết thúc cực kỳ nhanh chóng. Bố mình có thể dạy cho bố Malfoy bài học về việc dọa dẫm người khác đấy. Ông là một người tàn nhẫn và mạnh mẽ hơn bất kỳ ai nhưng điểm yếu duy nhất của ông lại là con cái của mình." Terry mỉm cười thừa nhận. "Mình đã hứa với bồ là sẽ giải quyết mọi chuyện thì mình sẽ làm được, chuyện này sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi."

Đó chính là những lời mà cô muốn nghe! "Chúng ta có thể nói cho Draco biết không?"

"Nói gì à? Mình sẽ đi gặp Draco để cậu ta đến gặp bồ tại hầm thí nghiệm, đã đến buổi thực tập của hai bồ rồi mà, và bồ hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho cậu ta nghe." Terry thích thú nói.

"Nhưng, cả hai đứa mình không còn thực tập chung với nhau nữa rồi. Gần đây Draco đã đổi giờ thực tập để chúng không trùng với mình."

"Hermione, có đôi khi bồ ngốc nghếch thật đấy.", Terry cười "Mình nghĩ là cậu ta sẽ xem xét ý kiến quay lại như trước nếu bồ đề nghị đấy." Rồi cậu ta ôm lấy cô và hôn lên má. Cô thật sự hạnh phúc nên đã ôm chầm lấy cậu và cũng hôn lên má cậu ta. Nhưng ngay lúc đó, Draco tiến vào.

"Đây cũng là một phần kế hoạch để giữ an toàn cho chúng tôi sao?" Draco hỏi một cách giận dữ "Giờ hai người đã thành một cặp thật rồi hả? Tôi không chịu được đấy, à mà biết sao không, thật ra thì tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Tôi đến đây chỉ để nói với Granger rằng giáo sư Mankin muốn chúng ta làm việc chung vào ngày hôm nay bởi vì có một độc dược rất khó pha chế và cần phải có hai người thì mới làm được."

Cậu quay bước đi và Hermione ngay lập tức chạy đến níu lấy cánh tay cậu "Draco, em đang định tìm anh để cùng thực tập chung ngày hôm nay, và em ôm Terry chỉ bởi vì..."

"Và hôn nhau nữa chứ nhỉ.", Draco xen vào.

Cô không hiểu gì cả. "Anh nói gì chứ?"

"Vừa rồi cô đã hôn cậu ta.", Draco càu nhàu.

"Hôn lên má cậu ta.", cô sửa lại.

"Đó chỉ là những thứ mà tôi thấy thôi, ai mà biết chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi đến chứ?", cậu thêm vào.

"Những gì anh thấy chính là những gì đã diễn ra, và chẳng có chuyện gì trước khi anh đến cả.", thế là cô cũng bắt đầu giận sôi lên.

"Nếu mười phút nữa tôi mới xuất hiện thì hai người sẽ còn đi đến đâu nữa chứ?", cậu chỉ tay vào cô.

"Anh là một thằng ngu.", cô hét lên.

"ĐỦ RỒI ĐẤY!", Terry nạt ngang "Đầu tiên, hãy nhớ rằng, hai bồ là người yêu của nhau đấy. Thứ hai, nghe cho rõ đây Draco, tôi ôm Hermione thì cũng giống như đang ôm đứa em gái của tôi mà thôi, và hãy ngừng ngay thái độ lúc nào cũng cho mình là đúng để báo cho Draco tin tức đi Hermione." Terry cảm thấy bản thân như đang nói chuyện với hai đứa trẻ mới chỉ bốn tuổi vậy. Sau đó cậu đứng yên rồi nhìn chằm chằm vào cặp đôi trước mặt.

"Em luôn là kẻ tự cho mình là đúng.", Draco nói nhanh với cô.

"Và anh vẫn luôn là một thằng ngu." Cô nói một cách cay đắng.

Terry đảo mắt và nói "Tôi đã nói với Hermione rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc và cô ấy đã cực kỳ xúc động và phấn khích, và người đầu tiên mà cô ấy muốn gặp chính là cậu đó Malfoy. Cậu là đúng một thằng đần." Cậu ta nhìn vào Draco khi nói điều đó và Hermione trưng ra một nụ cười mỉa mai. Sau đó, cậu ta quay về phía cô nói tiếp "Và ngay cả thiên tài của nhà Gryffindor đôi khi cũng mắc sai lầm đấy." Thế là đến lượt Draco cười mỉa.

Sau đó, Terry tiếp tục "Tôi sẽ đợi phía ngoài hành lang và sẽ cùng đến phòng thực tập môn độc dược cùng với hai bồ cho chắc ăn. Tôi không nghĩ là mọi người sẽ chấp nhận việc tôi giao cô gái của mình cho Malfoy đâu.", cậu mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng.

"Anh xin lỗi nhé, vì đã gọi em là kẻ luôn tự cho mình là đúng.", Draco rụt rè nói, rồi mới tiến đến vòng tay ôm lấy cô.

"Em cũng xin lỗi vì đã gọi anh là thằng ngu.", cô đùa và cười với cậu. Draco cúi xuống hôn và nói với cô "Anh đã nhớ đôi môi này lắm đấy.", thế là cô đáp lời "Này, em có một thắc mắc dành cho anh đây. Đã hai tuần em không được ở riêng với anh rồi nên không thể nào hỏi được, mà chuyện này thì làm em khó chịu cực kỳ đấy."

"Được chứ, hỏi đi em, gì cũng được mà.", cậu cũng khẩn trương theo bởi vì cô đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.

"Anh đã không ngủ với cô gái đó đúng không? Vào cái đêm mà tụi mình chia tay ấy?", cô thậm chí còn chẳng dám nhìn mặt cậu nữa, tầm mắt chỉ dừng ngang ngực cậu mà thôi.

"Granger, nhìn anh này.", giọng cậu cực kỳ nghiêm nghị. Cô ngước mắt nhìn và cậu nói tiếp "Đó chỉ là diễn cho mọi người thấy thôi em biết không, là kế hoạch bệnh hoạn của thằng Corner đấy. Anh còn chẳng hôn cô ta nữa là ngủ. Anh thề đó. Giờ thì đến lượt anh này, em có chắc là không có chuyện gì giữa em và Terry chứ hả?"

"Em quý bồ ấy, như cái cách mà mà em yêu quý bạn bè của mình, và chỉ có thế mà thôi. Anh mới là người em yêu mà, và có một khoảng cách cực kỳ lớn giữa bạn và người yêu đó thưa ngài Malfoy."

Draco đang chuẩn bị hôn cô thêm lần nữa thì Terry chạy nhanh vào "Chúng ta phải diễn đấy, giáo sư Stephens đang trên đường đến đây", và rồi Terry hét lên "Malfoy, thả tay cô ấy ra!". Ngay khi cậu vừa thụi một đấm vào quai hàm của Draco thì giáo sư Stephens tiến vào. Draco ngã nhào xuống sàn, trông cậu bối rối và cực kỳ đau đớn.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?", Giáo sư Stephens hỏi và giữ tay Terry lại.

Draco vẫn đang nằm trên sàn trả lời "Hãy hỏi con máu bùn và thằng nhãi Ravenclaw của ông ấy. Tôi chẳng làm gì cả."

"Dĩ nhiên rồi, tao chắc là mày chẳng làm gì cả. Tao cũng chắc là mày luôn vô tội và chẳng bao giờ chịu trách nhiệm với mọi thứ diễn ra trong đời mình!" Giáo sư Stephens phun ra một tràng trước mặt cả ba. Draco đang lồm cồm đứng dậy thì giáo sư Stephens dùng chân dẫm lên ngực cậu để ngăn cậu đứng lên, hành động khiến cả Hermione và Terry cực kỳ hoảng hốt. "Nằm trên sàn một lúc đi Malfoy. Đó mới là nơi dành cho mày, nằm trên mặt đất với hàng loạt thứ cặn bã." Hắn ta ấn mạnh chân hơn nữa vào ngực Draco, mạnh đến mức khiến Draco rên lên đau đớn. Hermione định chạy đến nhưng Terry giữ cô lại.

Hắn ta tiếp tục "Hãy tránh xa Granger ra. Cuối cùng thì cô ấy đã nhận ra rằng mày cũng chỉ là một tên tử thần thực tử mà thôi và tao sẽ không để mày làm ô uế cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy một lần nào nữa đâu. Mày sẽ phải trả giá cho những tội lỗi của mình, tao đảm bảo đấy!" Nghe vậy Terry đi đến và vỗ lấy vai hắn ta cảnh cáo.

"Ông cần phải thả cậu ta ra nếu không ông sẽ gặp rắc rối đấy!"

Giáo sư Stephens nổi điên lên, hắn đẩy cậu ta vào sát bức tường, làm cho đống bàn ghế đổ sập xuống. Ông ta siết chặt lấy cổ áo Terry "Tao không cần một tên phản bội ra lệnh cho tao đâu nhé. Tao không sợ mày, cũng như ông bố chết tiệt của mày đâu."

"Ý của tôi là, ông đang là một giáo viên, và hành động đó sẽ khiến ông gặp rắc rối với bà hiệu trưởng." Terry nói một cách bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi hay tức giận.

Ngay lập tức Stephens buông tay ra "À tất nhiên rồi, xin lỗi nhé. Tao đã không nghĩ đến chuyện đó." Terry dùng hai tay xoa cổ mình và ho dữ dội. Hắn ta nhìn xuống bởi vì Draco vẫn đang ngồi trên sàn nhà rồi tát mạnh vào má Draco. Sau đó hắn rời đi, nhưng vừa đến cửa thì quay lại nói "Không ai trong bọn mày được phép tiết lộ chuyện đã diễn ra hôm nay, biết điều thì hãy câm miệng lại" Hắn nhìn từng người một rồi mới sập cửa rời đi.

Hermione vẫn đứng ở góc phòng và bật khóc còn Draco thì đưa tay quệt má mình, vẫn tiếp tục rồi yên trên sàn nhà. Terry chỉnh trang lại áo quần, một tay vẫn xoa xoa chiếc cổ của mình. Cậu ta đưa tay hướng về phía Draco và cậu giữ lấy để giúp bản thân mình đứng dậy.

"Mình cần phải có trách nhiệm hơn mới được. Đáng ra mình không nên để hai bồ ở riêng với nhau. Chúng ta cần phải đi thôi, hai bồ cần phải đến phòng thí nghiệm. Mình nghĩ là mình sẽ ở đó cùng với hai bồ." Draco gật đầu đồng ý. Cậu nhìn sang Hermione, cô vẫn đang ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn và thậm chí còn khóc nhiều hơn so với lúc nãy.

Cô biết là cả hai người đều đang nhìn cô. Thế là cô nói trong khi đầu vẫn gục xuống cánh tay mình "Em không làm được nữa đâu. Em không thể. Nó quá điên rồ rồi. Em phải về nhà thôi. Em không muốn ở đây. Em không thể tin rằng lại có ngày em không còn muốn sống ở nơi này nữa." Draco bước đến phía sau cô rồi kéo cô vào lòng mình. Cô vẫn liên tục nói lảm nhảm, lặp đi lặp lại những câu giống nhau.

Rồi Terry nói "Chúng ta vẫn sẽ phải tiếp tục kế hoạch này Hermione ạ."

"Hãy cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy đang khủng hoảng đó.", Draco rít lên. Cậu vuốt mái tóc cô và thì thầm "Anh không sợ hắn ta đâu. Mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi mà, em nghe Terry nói rồi đó. Giờ mình đến phòng thí nghiệm, được không em?" Draco với lấy tay cô rồi giữ nó thật chặt trong tay mình. Cậu đưa tay ra như cái cách mà lúc nãy Terry đã giúp cậu đứng dậy. Đến một lúc nào đó, ai rồi cũng sẽ cần đến một bàn tay cho chính mình thôi. Sau đó ba người bạn cùng nhau bước ra khỏi căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro