XVI.2 - Bồ có vui khi gặp mình không?
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
P/s: Chương sau là đến cảnh nóng... muahahahahahahahahahaha... Không ngờ cái chương trước cảnh nóng lại có thể dài đến vậy :3
——————-
♥ Part XVI: Giáng Sinh ♥
♥ Bồ Có Vui Khi Gặp Mình Không? ♥
Đang đứng trước mặt Hermione lúc này là Harry Potter. Hai tay cậu đưa lên trời và nói "Bình tĩnh nào, là mình đây mà" rồi cậu thả tay xuống, lắc lắc cánh tay trái vừa bị cô cắn lúc nãy.
"Chứng minh đi!", cô vẫn lăm lăm cây đũa phép trong tay, đồ đạc đã bị thả hết xuống đất.
"Năm thứ ba, chúng mình đã sử dụng đồng hồ quay ngược thời gian để trở lại quá khứ cứu chú Sirius và con Buckbeak", cậu nói một cách đơn giản.
Cô hạ đũa phép của mình xuống.
Vừa lúc đó Draco chạy đến. Cậu nhìn thấy cô đang chĩa đũa phép vào một người rồi thấy cô từ từ hạ thấp đũa xuống. Cậu cũng lôi đũa phép từ trong túi mình ra và chạy đến bên cạnh cô.
"Mày đang làm cái quái gì ở đây vậy Potter?", Draco cúi người xuống và thở hổn hển.
"Không, câu hỏi đúng phải là tại sao bồ lại bám theo mình và kéo mình vào giữa hai tòa nhà?"
"Mình thật sự xin lỗi", Harry nói. "Làm ơn hạ đũa phép xuống được không Malfoy?", Harry nhìn sang Draco.
Draco bắt đầu hạ đũa thì Hermione nói "Không, cứ để yên như vậy cho đến khi bồ ấy nói điều mà em muốn nghe, và nếu em không hài lòng với câu trả lời thì anh cứ đá đít bồ ấy, hiểu không?" Nghe thế Draco mỉm cười, cậu đã luôn muốn đá đít Potter và giờ có khả năng là cậu sẽ được như ước nguyện dưới sự cho phép của Hermione.
"Hermione, nghe mình đi, anh Bill Weasley đã về trang trại hang sóc để nghỉ lễ và kể với tụi mình chuyện đã xảy ra với căn phòng của hai bồ. Anh ấy nói các thần sáng vẫn đang điều tra và họ cho rằng thủ phạm đang ẩn náu tại Hogwarts".
"Mày cần đến thần sáng để suy ra điều đó hả Potter?", Draco cộc lốc nói.
Harry nhìn Draco một cách khó chịu rồi quay sang Hermione "Mình cần kiểm tra xem bồ có ổn không nên hôm nay mình mới đến làng Hogsmeade bởi vì bác Weasley nói rằng có thể bồ sẽ đến đây. Mình đi theo bồ với chiếc áo khoác tàng hình của mình. Mình xin lỗi. Mình chỉ đơn giản nghĩ là nếu mình đi theo bồ như thế, mình sẽ biết được nếu có ai đó theo đuôi bồ. Mình đến đây chỉ để chắc rằng bồ an toàn thôi mà. Mình chưa bao giờ có ý làm bồ sợ. Mình thật sự xin lỗi!"
Hermione chạy vội đến ôm lấy Harry "Điều đó thật tuyệt Harry nhưng mà mình vẫn ổn". Cô hôn má Harry và nói "Dù sao thì cũng chúc bồ giáng sinh vui vẻ nhé"
Draco có cảm giác muốn chửi ầm lên. "Potter đã làm cho em một trận hết hồn thế mà giờ em lại ôm hôn nó và chúc giáng sinh vui vẻ. Em đúng là điên rồi"
"Draco, anh hãy đến tiệm ba cây chổi trước đi, em sẽ đến gặp anh ngay.", cô thản nhiên đuổi cậu đi. Tốt thôi, cậu không thể chịu đựng Potter thêm một phút một giây nào nữa.
Khi Draco đã rời đi rồi, cô mới nói "Bồ thật sự làm mình hoảng đấy. Mình nghĩ là giờ thì tụi mình an toàn rồi. Bởi vì chẳng còn học sinh năm thứ tám nào ở đây nữa cả. Bên cạnh đó thì có một tên giáo sư đã khen mình xinh đẹp rồi sau đó còn ôm và hôn mình nữa nên mình nghĩ là mình khá an toàn đấy!"
Harry nhướn mày lên và nói "Gì cơ?". Cô giải thích mọi chuyện cho cậu nghe và cậu không lấy làm vui cho lắm, và cậu nói với cô rằng cậu sẽ nói với anh Bill về chuyện này, Hermione hoàn toàn nghĩ rằng đó là một ý hay.
"Làm ơn hãy cẩn thận đi Hermione, cho đến khi tụi mình tìm ra ai là kẻ chủ mưu, mình yêu bồ và mình không muốn mất bồ đâu. Mình sẽ hộ tống bồ đến quán ba cây chổi." Nói rồi cậu giúp cô vác đống đồ đạc và họ khoác tay nhau đi đến tiệm nước. Khi đến nơi, họ đứng bên ngoài khung cửa sổ lớn và nhìn thấy Draco quan sát từ bên trong "Mình nghe bồ nói rằng bồ yêu Malfoy, có thật không vậy?"
Cô nói hết với Harry và điều đó khiến biểu hiện trên khuôn mặt của cậu rất buồn cười, sau đó cậu hôn lên má cô rồi nhanh chóng rời đi, nụ hôn đó khiến Draco rất bực bội.
"Thằng ngớ ngẩn", Draco thốt lên khi Hermione ngồi xuống bên cạnh cậu, cô với tay lấy chai bia bơ, chắc hẳn chai đó là phần của cô. "Đi xung quanh chỉ để hù dọa người khác".
Hermione cũng đồng ý và nói "Chúng mình về tòa lâu đài thôi nào, còn phải chuẩn bị cho đêm giáng sinh nữa, dẹp mấy cái chuyện khó chịu này sang một bên nhé!" Họ trả tiền rồi quay trở lại lâu đài.
Trong lúc đó tại lâu đài, có hai kẻ đang trải qua một cuộc tranh cãi nảy lửa.
"Tại sao mày lại biến phòng chúng thành một đống rác như thế hả? Mày đã đi quá xa rồi! Mày gần như đã phá hỏng mọi thứ, đặc biệt là con rái cá ngu xuẩn đó. Mày không nghĩ là chỉ có một vài người mới biết thần hộ mệnh của cô ta là con rái cá thôi sao?"
"Thế còn việc tao sắp xếp để bọn chúng tìm thấy những bức thư và vật dụng của cô ấy trong phòng Padma thì sao hả?", giọng nói thứ hai vang lên, "Chính mày là người nói rằng chúng ta phải chắc chắn để bọn chúng tìm thấy được cái đống đó. Vậy thì chỉ có cách đó mới khiến chúng đổi phòng mà thôi."
"À, may là vì tao đã nhanh chóng đề nghị với con mụ hiệu trưởng rằng hãy sắp xếp cho chúng ở trong phòng những bạn học của chúng. May là tao đã nghĩ đến chuyện đó trước tiên. Tao không nghĩ là chúng sẽ không nghi ngờ điều gì đâu, tao chắc là con nhỏ Hermione đã dần tìm ra manh mối rồi.", kẻ đầu tiên lại nói.
"Tại sao mày lại nói thế chứ?", kẻ thứ hai hỏi lại rồi nhắc cho đối phương nhớ "Không cần làm hại cô ấy, tao đã nói với mày rồi. Thằng kia mới là kẻ đáng bị trừng phạt. Đáng ra chúng ta nên dàn xếp những món đồ đó ở chỗ thằng đó mới phải. Giờ thì lại rơi vào cảnh cô ấy là người gặp nguy hiểm và thằng kia lại thành người bảo vệ cho cô ấy".
"Tao biết là tao đang làm gì. Đừng lo lắng, rồi sẽ có chuyện khiến chúng quên mất chúng đã từng yêu nhau như thế nào ngay thôi. Cô ta đó sẽ đòi chia tay và thằng đó sẽ bị tống vào ngục Azkaban với gia đình của mình, đó mới là nơi mà nó thuộc về.", kẻ đầu tiên nói.
"Nhưng mà tao vẫn muốn mày hứa rằng mày sẽ không làm tổn thương cô ấy. Tao muốn cô ấy bị thương."
"Mày không ngán việc hù dọa con đó nhưng lại sợ nó tổn thương ư? Ha! Mày đừng có ra lệnh cho tao, mày hiểu chứ?", kẻ đầu tiên tóm lấy cổ áo của người đối diện mình. "Và có lẽ là tao sẽ giữ cô ta cho chính mình đấy. Mày đừng có mơ việc chiếm hữu cô ta nữa."
Kẻ thứ hai ngay lập tức bóp lấy cổ của kẻ đầu tiên "Mày sẽ không bao giờ có được cô ấy, nếu tao còn ở đây!"
Kẻ đầu tiên cười lớn và nói "Đừng cố gắng bắt tao phải làm theo ý mày, người anh em ạ. Đừng lo; Tao chỉ đùa mày thôi. Cô ta sẽ là của mày. Giờ thì hãy về nhà và tận hưởng giáng sinh của mày đi. Hãy để hai đứa đang yêu nhau say đắm đó cho tao!"
Hermione và Draco trở lại tòa lâu đài, rồi ai lại về phòng của người nấy để gói những món quà giáng sinh. Sau đó họ đến đại sảnh đường để ăn trưa. Kết thúc bữa trưa hôm ấy, họ đến phòng sinh hoạt chung để đọc sách. Có một sự thật là Hermione không thể nào tập trung được bởi vì cô đang lo lắng cho đêm nay. Draco cũng thế, bởi vì cậu chỉ nghĩ về Hermione mà thôi, và đêm nay họ sẽ cùng nhau làm chuyện đó. Chỉ cần nghĩ đến cô thôi là chỗ nào đó của cậu đã cứng lên rồi. Cuối cùng cậu phải viện cớ đi tắm để thay đồ rồi còn ăn tối nữa. Trời này mà tắm nước lạnh thì...
Thấy thế, Hermione cũng đi tắm rửa để thay áo quần. Draco đã đưa gói quần áo cho cô và bảo cô thay chúng sau khi tắm, và mặc chúng vào tối nay. Cậu đã chuẩn bị một bàn ăn riêng tại phòng sinh hoạt chung cho bọn họ. Những con gia tình của nhà cậu đã được triệu tập đến để trang hoàng mọi thứ. Sau khi tắm xong, cô rón rén tiến vào phòng, chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tắm và tìm kiếm Draco. Cô lẻn vào phòng mình và mở cái gói mà cậu đưa cho cô. Đó là một chiếc váy tay dài, cổ chữ V có màu đỏ. Nó được làm từ chất vải sợi và khi cô mặc vào, nó dập dờn một cách rất đặc biệt. Cô xoay hai vòng và cảm thấy mình xinh đẹp biết bao.
Cô vẫn giữ nguyên mái tóc xoăn dài của mình, xịt một chút nước hoa và tô một chút son môi nữa. Cô nhìn vào gương và cảm thấy thật xấu khổ khi nghĩ đến những điều mà cô đã làm. Cô nhìn kĩ mình hơn và nói "Bây giờ hoặc là không bao giờ", sau đó cô ra khỏi phòng mình và tiến đến phòng cậu.
Cậu đang cố gắng thắt chiếc cà vạt nhưng trong suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ cậu nhớ cách thắt kiểu gút Windsor đó cả. Cô gõ cửa phòng và cậu lên tiếng "Mời vào"
Cô bước vào và cậu nhìn cô "Khỉ thật, anh luôn gặp rắc rối với mấy chiếc cà vạt!"
Hermione cười và nói "Bố em cũng nói y như vậy đấy, và mẹ em luôn là người phải thắt cà vạt cho bố em, nhưng rồi một ngày bố tiết lộ với em rằng bố hoàn toàn có thể thắt được cà vạt một cách hoàn hảo chỉ là bố muốn mẹ thắt giúp bố mà thôi"
"À, khác với ông bố thủ đoạn của em, anh hoàn toàn chẳng biết thắt kiểu gì cả, giúp anh được chứ?", cậu trêu chọc.
"Bố em không thủ đoạn nhé!" và rồi cô đứng phía sau cậu nói "Anh cao quá đi" nên cậu nhanh chóng với tay kéo chiếc ghế để ngồi xuống. Cô choàng tay mình qua cổ cậu và bắt đầu thắt gút. Khi cô hoàn thành, cô trượt tay mình xuống ngực cậu, nghiêng mặt sang và hôn lên má cậu. Và thế là cậu quyết định rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ tự mình thắt cà vạt một lần nào nữa.
Cậu đứng lên rồi nắm lấy tay cô và dẫn cô đến ngồi vào chiếc bàn đã được chuẩn bị trong phòng sinh hoạt chung. Chúng thật sự rất đẹp. Những ngọn nến lung linh ở khắp nơi và sự thật là ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng đến từ ánh lửa bập bùng trong lò sưởi, từ ngọn cây giáng sinh lấp lánh và cả những ngọn nến đang lập lòe. Nhưng nụ cười rực rỡ của cô mới là thứ khiến căn phòng sáng bừng lên. Nó như thắp lửa cho trái tim của Draco vậy.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện nhưng chẳng nói được là bao, cậu thì đang thực sự nóng lòng nên chẳng hề quan tâm đến nội dung câu chuyện, trong khi cô cũng đang hồi hộp muốn chết đi rồi nên cũng chẳng thể mở miệng ra nói ra nửa chữ. Họ kết thúc bữa ăn của mình bằng những chiếc bánh pudding và cậu đứng lên nắm lấy tay cô. Cậu ôm lấy cô và xoay một vòng theo điệu nhạc tưởng tượng chỉ đang vang lên trong trái tim cậu. Cậu nhìn xuống cô và nói "Chào em"
Cô cảm thấy trong người thật nao nức, như có hàng vạn con kiến đang bò từ mũi chân lên đến tận đỉnh đầu. Và cô đáp lại cậu "Chào anh"
Cô rời khỏi vòng tay cậu để đi đến bên cây thông, bàn tay bắt đầu đùa với những món đồ trang trí.
"Em đứng đó làm gì vậy?", cậu hỏi "Hay là em phải đặt mình dưới cây thông như là món quà dành cho anh hả? Anh có phải cần mở em ra như mở quà không?", cậu kết thúc câu nói của mình bằng việc đi đến bên cạnh cô. Cậu cẩn thẩn để mình không chạm vào cô và nói "Chuyện gì vậy, có phải là em đã đổi ý rồi không?", cậu sẽ khóc thét lên nếu cô nói rằng đã đổi ý mất.
"Không có mà", cô ngoan ngoãn trả lời và lùi lại một bước.
"Thế thì em căng thẳng hả?", cậu bước thêm một bước để rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ.
"Vâng", cô nhìn thẳng vào cậu và thừa nhận sự thật.
"Nhưng em vẫn chắc là mình không đổi ý đúng không?"
Cô không hề đổi ý nên ngay lập tức trả lời "Ừm, em không thay đổi đâu."
"Vậy tại sao em lại lo lắng chứ?", cậu lại tiến thêm một bước nữa.
"Anh có cần phải hỏi liên tục như thế không?", cô phối hợp với cậu, thế là lại lùi thêm một bước.
"Anh sẽ không hỏi nữa đâu, anh hứa đó", cậu bắt chéo tay mình lại. Cậu lại tiến thêm một bước nữa, lần này thì cô đã tựa sát vào cửa sổ mất rồi.
Cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Chẳng còn chỗ nào để trốn nữa. Nhưng tại sao cô lại muốn trốn chứ? Cô không hề đổi ý mà, đúng không? Cô chẳng biết phải nói gì với cậu cả. Cô muốn cậu nhưng với bản thân mình, đây là một bước tiến lớn lao biết bao, một khi đã cho đi thì cô sẽ chẳng thể nào thay đổi được nữa, và nó có thể thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Cô có nên nói những điều mà cô đang nghĩ trong lòng cho cậu nghe không? Nhưng thay vì thế cô lại nói "Làm ơn, đừng lại gần em thêm nữa được không?"
"Sẽ rất khó để làm chuyện đó nếu anh không được phép đến gần em đấy", cậu cố gắng để đẩy không khí lên cao. Câu biết đây là chuyện vô cùng quan trọng đối với cô. Vì vậy mà cô mới lo lắng và hồi hộp. Cậu muốn nỗi sợ hãi của cô bị đẩy lùi. Cậu muốn đêm nay sẽ là một đêm đặc biệt đối với cô. Cậu thật sự muốn cô. "Việc xa nhất mà em từng làm với một chàng trai là gì vậy?"
"Anh biết mà, là những gì em đã làm với anh đấy!", cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó.
Cũng không xa lắm nhỉ, cậu muốn thốt lên. Sự lo lắng của cô đang dần làm cậu sốt ruột theo. Cô run rẩy y như một chiếc lá đang đung đưa trước gió vậy, và cậu có cảm giác như cô đang bị cảm lạnh.
"Em yêu anh chứ?"
"Yêu và chuyện đó là hai việc không liên quan đến nhau mà", cô chỉ ra.
"Được thôi, quên câu đó đi, vậy em tin anh chứ?"
"Em nghĩ là có"
"Em nghĩ vậy hả?" Thật sự thì cậu là người rất dễ tụt hứng nhưng cậu vẫn cố gắng giữ cảm xúc của mình thêm chút nữa "Tại sao anh lại làm em căng thẳng nhỉ? Em phải biết là anh không bao giờ tổn thương em mà."
Cô đặt tay mình lên ngực cậu, dựa vào cậu và nói "Thế nhỡ em làm sai thì sao? Nhỡ em không giỏi chuyện đó thì sao chứ? Nếu như em làm điều gì đáng xấu hổ thì sao hả anh?"
Cậu ôm lấy cô thì thầm "À thì anh sẽ cười vào mặt em này, trêu chọc em này và nói với mọi người rằng em là một cô người yêu rất tệ này"
Cô ngước nhìn lên và thấy cậu đang cười, nhưng cô chẳng thấy điều cậu vừa nói có gì thú vị cả. Cô muốn một sự trấn an, chứ không phải là sự cười cợt. Cô đẩy cậu ra và đi về phía cửa nhưng cậu đã kịp túm lấy tay cô.
"Em sẽ làm gì mà lại khiến mọi chuyện sai xót được chứ?"
"Vậy thì cứ làm cho xong cho rồi đi.", cô nói bằng một giọng điều đầy căm phẫn.
Draco thả tay cô ra và nói "Thật sự thì anh chẳng thích giọng điệu của em chút nào, cả thái độ của em cũng thế và giờ thì anh chẳng còn chút cảm hứng nào cả nên giờ thì chúc em ngủ ngon và gặp lại em sau vậy!". Cậu phóng ra khỏi phòng sinh hoạt chung nhưng ngay lập tức quay lại và nói "À, quên mất, chúc em một giáng sinh vui vẻ, chết tiệt, và khốn nạn nhé Hermione! Với một người đã lên kế hoạch cho chuyện này như em nên mọi chuyện mới đâm ra tệ hại như thế đó! Em biết anh nghĩ gì không? Anh nghĩ là sẽ dễ dàng hơn cho em nếu em bỏ cuộc đấy, cứ bỏ đi, rồi sau đó thừa nhận là em chẳng biết em đang làm cái quái gì và tại sao em thất bại cả! Nhưng mà đoán xem Granger, em sẽ chẳng bao thất bại đâu, bởi vì chúng ta yêu nhau, vì thế mà chuyện đó đáng ra sẽ phải rất tuyệt vời, chỉ cần chúng ta yêu nhau mà thôi! Nhưng giờ thì em sẽ chẳng bao giờ hiểu được nữa, em là một kẻ bỏ cuộc ngu ngốc!", cậu quay về phòng mình và đóng sầm cửa lại.
Hermione cũng chạy đến phòng cậu và hét lên "Thật sự thì, em thấy vô cùng khó khăn để lãng mạn với một kẻ suốt ngày lải nhải bên tai em, hỏi em hàng triệu câu hỏi! Và nói cho anh biết, em không phải là kẻ bỏ cuộc nên anh nghe cho rõ đây Malfoy, mọi chuyện đến đây là kết thúc!" Cô dùng cả hai tay đấm mạnh lên cửa và bước về phòng mình.
Cô ngồi lên giường, đá văng đôi giày đang mang và nghĩ đến một kế hoạch hoàn toàn mới, ngay lúc này. Cô đã hứa với cậu là sẽ chuẩn bị quà giáng sinh cho nên cậu sẽ nhận được món quà của mình, cho dù cậu là một thằng khốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro