XV.1 - Có Gì Đó Không Ổn
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XV ♥
♥ Có Gì Đó Không Ổn ♥
Hermione đang ngồi một mình ở phòng học tầng năm, cố gắng làm lại một số bài tập đã bị hủy khi phòng cô bị quậy một trận tưng bừng. Những cuốn sách mà Draco đã đặt cho bọn họ vừa đến sáng nay vì vậy Hermione quyết định sẽ hoàn tất hết bài tập của mình trước giáng sinh, để sau đó cô có thể hoàn toàn thư giãn làm những gì mình muốn. Draco tôn trọng ước muốn của cô nên kể từ đêm Giáng sinh trở về sau cô mới hoàn toàn thuộc về cậu. Cậu cũng phải hoàn tất hết đống bài tập của mình nữa vì vậy mà cậu đã đến căn hầm học môn độc dược để xử lý phần công việc của mình, cậu cần phải hoàn thành một bài luận về môn Độc dược. Cậu nghĩ rằng nếu mình thật sự làm thí nghiệm thì sẽ có thể hiểu rõ hơn về những thuộc tính và hiệu quả của chúng. Bây giờ vẫn còn khá sớm để làm bài nhưng nếu làm xong thì sau này cậu sẽ có nhiều thời gian dư dả hơn, và khoảng thời gian đó là để dành cho Hermione.
Hermione thích trường học vắng lặng như hiện tại. Chỉ còn một vài học sinh và giáo viên ở lại trường vào kỳ nghỉ thôi. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tạm nghỉ ngơi giây lát trước khi tiếp tục học thì nghe tiếng cửa phòng được mở ra. Cô hơi sợ một chút cho đến khi nhìn thấy giáo sư Stephens đang bước vào "Ồ, Hermione", giáo sư cũng bị giật mình, "Tôi không nhìn thấy trò ở đó, đừng nói với tôi là trò đang làm bài trong kỳ nghỉ chứ."
"Phần lớn bài tập của em đã bị hủy trong đợt vừa rồi", cô giải thích "và cả sách vở của em cũng vậy, giờ em mới nhận được sách vở mới nên tranh thủ xem một chút ạ"
"Tôi rất tiếc về chuyện của trò. Mọi thứ ổn cả rồi chứ?", vừa nói ông vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
"Vâng ạ, chỉ cần một đêm là đã dọn dẹp xong rồi"
"À, trò ở lại phòng của trò Patil đúng không?"
Làm sao giáo sư lại biết điều đó được nhỉ?, Hermione tự hỏi mình. "Vâng và Draco ở phòng của Neville. Làm sao thầy biết vậy ạ?"
"Giáo sư McGonagall có nói cho tôi nghe", ông nói và điều này hoàn toàn thuyết phục được Hermione. "Nghe này, trò đã vượt xa các bạn trong lớp rồi nên đừng lo về chuyện trễ bài tập. Thế nào rồi trò cũng sẽ đạt được điểm "Vượt quá kỳ vọng" ở các môn thôi, tôi chắc đấy", ông mỉm cười.
"Em không lo về chuyện làm thêm bài, em chỉ làm những gì mà mình thấy đúng thôi thưa thầy"
Hắn ta bỗng đặt một tay mình lên cánh tay Hermione và nói "Gần đây em đã gặp phải quá nhiều chuyện rồi nên tôi nghĩ là em cần phải nghĩ ngơi. Chỉ cần nói cho tôi biết là em đã học các môn đến đâu thôi và tôi sẽ cho em đủ điểm đậu. Hãy xem như đó là quà giáng sinh của tôi dành cho em". Ngón tay cái của hắn bắt đầu vuốt ve cánh tay cô rồi nói tiếp "Thật là tệ quá nhỉ, những chuyện vớ vẩn về máu bùn và thuần chủng ấy. Em biết không, ngày nay những đứa thuần chủng như Draco phải giống khổ sở hơn cả những người được Muggle sinh ra nhiều. Bọn chúng bị phỉ báng bởi đám tử thần thực tử và Voldemort. Theo kế hoạch thì có vẻ bây giờ bọn thuần chủng và người được Muggle sinh ra sẽ tráo đổi nhiều vị trí cho nhau đấy!"
[Đến đây thì vì giáo sư Stephens đã giở bộ mặt khốn nạn ra rồi nên mình mạn phép chuyển sang gọi ổng là "hắn" nhé! Đối với những câu miêu tả thôi nha, còn những câu mà Hermione kiểu như đang độc thoại với chính mình thì mình chưa sửa, bởi vì cô nàng vẫn còn đang mơ hồ.]
Tại sao giáo sư lại nói với cô điều đó chứ? "Thầy là người thuần chủng sao thưa giáo sư?" Tay của hắn ta vẫn đang đặt trên tay cô rồi đột nhiên nhéo cô một cái.
"Chúa ơi, không, cả bố mẹ tôi đều mang dòng máu lai cả". Bàn tay của hắn ta đã dừng vuốt ve nhưng lại chuyển sang nhìn chằm chằm vào cô.
Ngay lập Hermione cảm thấy dựng tóc gáy và một cơn buồn nôn kéo đến mà không hiểu lý do tại sao. Những giáo sư khác bình thường cũng có chạm vào cô như vậy nhưng tại sao với giáo sư Stephens cô lại thấy khác biệt thế này, cô cảm thấy điều này thật không đúng, thật không thích hợp chút nào. Cuối cùng hắn ta nói "Nói nhảm đủ rồi, tóm lại thì em sẽ đủ điểm để qua môn nhé Hermione"
"Thật sự thì em vẫn mong là mình tự học để qua môn hơn", rồi cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên tay cô. Cô nên rụt tay lại chứ? Nhưng cuối cùng cô cũng không cần phải làm điều đó vì hắn ta đã kéo tay về rồi. Tuy nhiên, hắn đứng lên, đi vòng ra phía sau cô rồi đặt hai tay lên vai Hermione.
"Em căng thẳng quá Hermione, em nên nói Draco mát xa lưng cho mình khi em về phòng. Tôi có thể cảm nhận được từng cơ bắp trên người em đang căng ra đấy." và rồi hắn ta bắt đầu mát xa lưng cô. Chưa có một giáo sư nào làm như vậy trước đây cả. "Dạo gần đây em và Draco ngày càng thân thiết hơn đúng không?"
Cô muốn đứng dậy nhưng hắn lại càng ấn mạnh hơn vì vậy cô bị ép phải ngồi yên trên ghế. "Đúng vậy, tụi em đã trở thành bạn tốt của nhau"
"Thôi nào Hermione", hắn nói "Tụi em thân thiết còn hơn những người bạn nữa, điều đó cũng tốt thôi, cả hai đều đã trưởng thành rồi mà, đúng không?" Hắn lại nhéo vai cô thêm một lần nữa rồi ngồi xuống bàn. Lần này cô bị buộc phải nhìn vào hắn. "Ý tôi là, hai đứa em đã không còn như những đứa trẻ nữa. Đều đã lớn cả rồi, và tôi có thể nhìn ra cách mà Draco nhìn em đấy. Em là một cô gái trẻ trung xinh đẹp."
Giờ thì trong đầu Hermione đã bắt đầu vang lên những hồi chuông cảnh báo. Điều này hoàn toàn không đúng cho dù cô đã mười chín tuổi thì hắn ta vẫn là giáo sư của cô mà. Cô nhìn xuống đùi và gần như bắn ra khỏi ghế khi hắn ta dùng tay nâng cằm cô lên "Đừng e lệ như thế chứ. Tôi chắc là trước đây em đã được khen là xinh đẹp rồi, bởi vì đúng như vậy mà. Em cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Có lẽ là một những cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp qua!"
Hermione thở một cách khó khăn. Trong đầu gào thét rằng cô phải chạy đi, cô đang không thoải mái vì ông ta vẫn là giáo sư, và có khi còn lớn hơn cô tận mười tuổi. Nhưng một khía cạnh nào đó cô lại không muốn xúc phạm ông, có khi chỉ là cô đang hiểu nhầm ý mà thôi. Có khi ông chỉ đang muốn thân thiện hơn với học trò của mình. Nhưng cô quyết định nghe theo những gì mà bản thân mách bảo, cô đứng bật dậy và nói "Em nghĩ đây không phải là điều mà một giáo sư nên nói với học trò của mình thưa thầy". Cô bắt đầu di chuyển và ước mong duy nhất của cô bây giờ là đi càng nhanh càng tốt. Nhưng vì hắn ta đang đứng trước mặt cô nên cô không thể nào lấy được sách vở của mình.
Hắn lại đặt tay lên vai cô và nói "Chẳng có gì sai khi khen một người xinh đẹp nếu họ thật sự đẹp cả. Đừng hiểu sai chứ. Em nói rất đúng. Tôi là giáo sư của em và em là học trò của tôi. Chẳng có gì xảy ra ngoại trừ sự ngưỡng mộ của tôi dành cho em cả. Giờ thì hãy tận hưởng kỳ nghỉ của em đi và đừng học hành vất vả như thế nữa" Hắn ta nói như trước đó không hề có chuyện nhưng rõ ràng ác ý vẫn hiện ra trong từng hơi thở của hắn. Cô đã xúc phạm hắn ta, nhưng giờ cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Cô đi vòng qua hắn để lấy những cuốn sách và hắn lại tiếp tục đặt tay lên lưng cô, ấn cô vào bàn rồi thì thầm bên tai cô "Hơn nữa, ai sẽ tin em nếu em tiết lộ chuyện này chứ hả?"
Cô chạy nhanh đến nỗi va phải phần hông bào chiếc bàn. Cô co rúm lại vì đau đớn, rồi dùng tay xoa lấy hông. Hắn ta lại cười và đặt tay mình lên tay bàn tay vẫn xoa lấy hông của cô. "Chỗ này sẽ bầm đấy. Rồi em sẽ giải thích sao với Draco hả?" Rồi hắn ta tiến sát lại cô, mặt hắn gần đến nỗi cô cảm thấy như mình sắp chết đi "Thật sự thì cũng chẳng có gì đáng để nói đúng không quý cô Granger? Hãy nghe lời khuyên của tôi và nghỉ ngơi đi nhé! Cứ thoải mái mà nhận lấy điểm của tôi. Giáng sinh vui vẻ!", sau đó hắn tự nhiên ôm chặt lấy Hermione và hôn lên má. Hắn quay bước đi để lại cô một mình trong căn phòng. Cô ngồi xuống và bật khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro