Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XIV.3 - Hành Trình Đa Cảm Xúc

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part XIV ♥

♥ Hành Trình Đa Cảm Xúc ♥

Hermione mất một lúc ngồi ở phòng Neville chỉ để tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với Draco. Cô đã lên kế hoạch sẽ ngủ với Draco vào đêm giáng sinh, và đó cũng chính là quà cho cậu ấy nữa. Đáng ra cô nên bàn bạc chuyện này trước với cậu hoặc có thể là do cậu ấy không quen với ý nghĩ ngủ trên giường của người khác. Cuối cùng thì bây giờ vẫn chưa phải là giáng sinh, vẫn còn cả tuần nữa cơ mà. Cô có thể đợi, chỉ là cô không muốn đợi mà thôi.

Cô bước ra khỏi chăn và đi đến một trong những ngăn kéo của Neville để tìm cho mình một đôi tất len. Cô mang chúng vào chân rồi đi tìm Draco.

Cậu vẫn đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung, nhìn vào đống lửa, nhét mình vào một chiếc ghế vốn đã chất quá nhiều đồ đạc. Cô đi vào rồi ngồi tạm xuống một chiếc trường kỷ có ở trong phòng . Cô không biết mình phải nói gì nữa. Cô đã từ chối cậu vài lần nhưng chưa bao giờ cậu từ chối cô như vậy cả. Dĩ nhiên là do cô cũng chưa bao giờ cho cậu biết lý do.

"Draco, có chuyện gì vậy anh?"

Cậu quay lại và rất ngạc nhiên khi thấy cô ở đó, cậu chẳng nghe thấy âm thanh nào cho thấy cô đã vào đây rồi cả. Cậu đứng dậy rồi ngồi xuống ở đầu kia của chiếc trường kỷ mà Hermione đang ngồi.

"Granger, lúc ở trong phòng Neville, em đã làm gì vậy?"

"Em chỉ đang hôn anh thôi", cô cũng không biết phải nói gì nữa.

"Còn gì hơn thế nữa không?", cậu chỉ ra.

"Có lẽ, ý em là, em không hề có kế hoạch sẽ ngủ với anh cho đến tận đêm giáng sinh nhưng nếu nó diễn ra sớm hơn thì cũng không sao cả", cô nói một cách thành thật.

Cậu tặng cô một cái nhìn đầy chế nhạo "Em định ngủ với anh vào đêm giáng sinh ư? Em lên kế hoạch cho những điều này từ lúc nào vậy? Em không định nói gì với anh sao?"

Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Điều này có quá ngây thơ không? Giờ cô chỉ muốn chạy về phòng của Neville và trốn vào một góc thôi, nhưng đó không phải là việc được làm bây giờ. Cô đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ và ngồi vào chiếc ghế mà lúc trước Draco ngồi. Chiếc ghế vẫn còn vương lại hơi ấm từ cơ thể cậu. Cô co chân lên ghế, tựa cằm vào đầu gối rồi nhìn vào đống lửa trong lò sưởi.

Cậu đứng phía sau ghế, đặt tay mình lên đầu cô sau đó cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu của người con gái phía trước, rồi nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Cậu đi ra phía trước kéo cô đứng dậy, cậu thế vào chỗ đó và để cô ngồi lên đùi mình.

"Em lạ thật cô gái nhỏ ạ", cậu lặp lại "Anh ghét phải chỉ ra sự thật hiển nhiên đó, nhưng em, thật sự là, đã lên kế hoạch để ngủ với anh sao?"

"Vậy anh thì không thế hả?", cô hỏi nhưng biết chắc là cậu có nghĩ đến điều đó.

"Anh không coi đó là kế hoạch. Anh luôn luôn nghĩ đến điều đó, mơ về chuyện đó mỗi đêm và hy vọng là nó diễn ra thật sự, anh tưởng tưởng nó mỗi ngày, ở mọi nơi, nhưng lên kế hoạch thì không hề. Anh không bao giờ lên kế hoạch cho những chuyện như thế này, chỉ có em mới thế thôi"

Cô cố gắng đứng dậy khỏi đùi cậu. Cô nghĩ rằng cậu đang đùa giỡn cô và chỉ muốn khóc nấc lên thôi. Cậu biết là cậu đã làm tổn thương cô nhưng vẫn giữ chặt không cho cô đứng dậy. "Vậy thì Granger, hãy nói cho anh biết là chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào đi, bởi vì em đã lập kế hoạch rồi mà. Hẳn là em đã dự tính mặc gì vào ngày hôm đó, rồi em sẽ nói những gì, rồi anh sẽ hành động như thế nào, rồi chúng ta sẽ hôn nhau bao nhiêu lần, rồi sẽ có màn dạo đầu dài bao nhiêu phút đúng không? À, còn cả chuyện chúng ta sẽ lên đỉnh bao nhiêu lần nữa chứ nhỉ." Cậu quả thật đang chế nhạo cô.

Cô xoay người lại đấm mạnh vào ngực cậu "Em rút lại kế hoạch của mình, và em sẽ không bao giờ ngủ với anh nữa"

"Ôi, anh không nói rằng chuyện đó không tốt. Anh chỉ thấy có chút buồn cười thôi. Anh nghĩ đó là kế hoạch tuyệt vời đấy chứ! Rất chắc chắn luôn. Em đã ghi chú rồi lập dàn bài cho chuyện đó chưa? Em có kế hoạch nào đề phòng nếu trời mưa không?" Nói xong cậu cười lớn, cậu đang cảm thấy quá vui mà không để ý rằng cậu đã làm cô đau lòng thật sự cho đến khi cô bật dậy khỏi đùi cậu.

Cô đứng trước đống lửa, chỉ tay vào cậu và nói "Sao anh dám chế nhạo em chứ? Anh nghĩ là mỗi ngày em đều lên kế hoạch để cho đi trinh tiết mình hả? Đó là thứ em chỉ cho đi được một lần thôi anh biết không? Em đã từng yêu Ron rất nhiều nhưng chưa bao giờ em nghĩ rằng mình sẽ ngủ với bồ ấy. Anh là đồ khốn Malfoy! Cứ đi đến nơi nào đó riêng tư mà chế nhạo em bởi vì em không muốn mình phải nghe những thứ đó!" Cô chạy về phòng Neville và đóng sầm cửa, khóa nó lại bằng cây đũa phép của mình.

Trời ạ, cậu chỉ đang đùa cô thôi mà. Cậu muốn ngủ với cô chứ. Cậu chỉ đang cố gắng làm mọi thứ vui vẻ lên thôi. Cậu ra khỏi phòng sinh hoạt chung và đi đến ngồi trước cửa phòng Neville.

"Này Granger", tiếng cậu từ ngoài cửa vọng nào "Em có muốn biết tại sao ngày đó anh lại tìm em ở trên tàu không?" Hermione thật sự muốn biết điều đó nên cô kéo chiếc chăn ra khỏi giường của Neville và ngồi xuống bên cánh cửa để lắng nghe.

"Đoạn đầu trên chuyến tàu đó, một mình anh ngồi một khoang. Anh đã rất chán và cô đơn nên quyết định là nên đi đâu đó để duỗi chân một chút cho thoải mái. Anh nhìn thấy hầu hết học sinh năm thứ tám đều chia nhau ra ngồi ở hai khoang tàu, trông bọn họ đều rất vui vẻ nên anh cảm thấy khó chịu bởi vì anh biết là dù trời có sập thì bọn họ cũng sẽ chẳng bao giờ cho anh tham gia cùng nhưng mà đó cũng không phải là điều anh thật sự muốn. Sau đó anh bước đi và rồi nhìn thấy em. Anh đã nghe mẹ nói rằng năm nay em cũng sẽ trở về trường học nên anh nghĩ là mình nên tìm em để giải trí một chút", cậu dừng lại vì không muốn thừa nhận điều này. Cậu tìm cô chỉ để hành hạ cô cho đỡ chán.

Cô hé cửa ra một chút nhưng vẫn ngồi yên ở chỗ cũ của mình. Cậu hành động như thể cậu không hề ý thức được. "Anh tìm thấy em đang ngồi đọc sách một mình ở khoang tàu đó. Và vào thời điểm em nhìn ra phía cửa sổ, trông em thật sự rất vui. Em hào hứng với ý nghĩa rằng mình sẽ được trở lại trường. Và anh thì lại ghét trở đây, cho dù em đã trải qua một năm tồi tệ hơn anh nhiều nhưng em vẫn vui vẻ vì mọi thứ. Thế là anh quay về để lấy chiếc túi xách của mình và đến khoang của em. Anh tự thỏa hiệp với mình rằng, nếu em lên tiếng trước, cho dù là nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ tỏ ra thật tàn nhẫn. Anh sẽ gọi em bằng một cái tên tồi tệ và chọc ghẹo để em thấy khó chịu. Anh nghĩ rằng em sẽ nói những thứ như "Mày đang làm cái gì ở đây vậy?" hay "Chẳng ai gọi mày vào đây cả" hay có thể là "Cút đi tên tử thần thực tử" nhưng em còn chẳng thèm nhìn anh mà chỉ chăm chú vào cuốn sách em đang đọc."

Cô nói chen vào "Em đã cố bỏ lơ anh, em cũng đã thỏa thuận với chính mình rằng nếu anh lên tiếng trước, ví dụ như nói xin chào hay là một câu gì đó tương tự thì em sẽ chào lại anh. Hài thật đấy! Trong khi em dặn mình là sẽ đối xử tốt với anh nếu anh làm như vậy còn anh thì nghĩ nếu em khó chịu với anh thì anh sẽ đáp trả"

"Có gì đâu. Em thì tốt tính trong khi anh lại kẻ xấu xa nên cũng chẳng lạ gì nếu chúng ta nghĩ như thế cả"

"Nhưng mà anh có nói "xin lỗi" khi đụng phải chân em mà"

Cậu nhìn cô qua khe cửa và cười nói "Anh cố ý đụng vào chân em đấy"

Nghe vậy cô mở lớn cửa ra "Không phải mà"

"Anh cố ý thật đấy"

"Tại sao chứ?", cô hào hứng.

"Thì anh nghĩ là nó sẽ làm em bực mình thôi"

"Anh còn giúp em khi em cố nhét chiếc túi xách lên ngăn chứa đồ của con tàu nữa", cô nhắc cho cậu nhớ.

"Lúc đó anh nghĩ thật là hài hước khi chiếc túi thì quá bự mà em thì nhỏ xíu nên anh quyết định là ai đó phải giúp cô gái nhỏ bé này khi vệ sĩ của cô ta không có ở bên cạnh, thế là anh nhảy vào thôi", cậu nhớ lại. Cậu đẩy cửa ra rộng hơn và hỏi "Điều gì đã khiến em đi theo anh thay vì những người khác vậy? Tại sao lại tin anh?"

Cô đẩy cửa ra hết cỡ và nói "À thì vì em nghĩ là anh biết đường mà"

Cậu cười và nói "Ôi Granger ơi, lúc đó anh nói dối đấy. Anh hoàn toàn không biết đường đâu!" Cậu cười lớn khi nói câu đó nên Hermione một lần nữa cố đóng cửa lại nhưng cậu đã kịp chặn người vào giữa cánh cửa.

Hermione cười nửa miệng "Vậy đã bao giờ anh nói thật chưa hả?"

"Anh nói thật với em đến bốn lần rồi ấy", cậu nói, "Anh nói rằng anh yêu em này, anh nói rằng em kỳ lạ này, anh nói rằng anh không còn sợ virus máu bùn nữa này, và anh đã nói kế hoạch quyến rũ em của anh là hoàn toàn tuyệt vời này"

Hermione cười lớn và ngã xuống sàn "Anh đang đùa đúng không?"

"À thì có lẽ là anh đã nói thật với em vài lần rồi, nhưng mà anh cũng không chắc lắm đâu", cậu đi vào phòng và ôm lấy cô, người vẫn còn đang ngồi trên sàn nhà lạnh giá. "Anh có thể hôn em chứ?"

"Điều đó không nằm trong kế hoạch của em nhé"

"Dẹp kế hoạch của em ngay rồi hôn anh đi Granger", nói rồi cậu đè hẳn cả người cậu lên người cô rồi dán môi mình xuống, di chuyển một cách nhẹ nhàng, khám phá từng đường cong nụ cười của cô và cả độ dài của chiếc lưỡi đinh hương nữa. Cậu dùng tay đỡ lấy đầu cô để nó không chạm xuống mặt sàn vừa cứng vừa lạnh. Cậu rời khỏi môi cô và hôn lên phần cổ. Sau đó Draco đặt tay mình lên chiếc áo ngủ của cô, cố gắng gỡ những chiếc nút.

Cô giữ lấy tay cậu và nói "Đây cũng không phải là một phần của kế hoạch và nói cho anh biết, đây không phải là kế hoạch gì cả mà sẽ là quà giáng sinh cho anh đó".

Cậu bắt đầu cười khúc khích nhưng nhìn cô có vẻ như đang nói thật nên cậu ngay lập tức đứng lên và nhẹ kéo cô đứng dậy. "Bởi vì anh không muốn phá hỏng món quà của mình nên chắc là hai đứa mình đi ngủ thôi. Tuy nhiên anh thề, nếu em còn như thế nữa thì anh sẽ bóp cổ em đấy, mặc kệ cho người ta nghĩ gì đi chăng nữa." Cậu bế cô và để cô bò lên giường trước, rồi cậu nằm ra bên ngoài và dùng chiếc chăn lúc cô ngồi ở trên sàn để quấn cả người lại.

Cậu kéo cô lại gần mình và nói mà không giấu nỗi nụ cười "Anh không chờ nỗi đến giáng sinh mất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro