XIV.1 - Ai Đó Đang Theo Dõi Tôi
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XIV ♥
♥ Ai Đó Đang Theo Dõi Tôi ♥
Sau khi ăn tối xong, Hermione và Draco đi lên tầng trên. Cô không hề muốn đặt chân vào ký túc xá chứ đừng nói đến việc đến gần phòng của bọn họ. Bộ trưởng đã bố trí các thần sáng xung quanh khu vực trường học, cô hiệu trưởng cũng yêu cầu Draco và Hermione kể từ bây giờ không được thám thính lung tung nữa mà hãy giao việc đó lại cho các thần sáng.
Draco đặt mật khẩu mới cho khu vực hành lang và đi qua cửa nhưng Hermione bỗng lùi lại. "Em không muốn vào đó đâu". Cậu hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô. "Thế bây giờ em muốn đi đâu?". Cậu sẽ dẫn cô đi đến bất cứ nơi đâu mà cô muốn.
"Mình có thể về căn thái ấp của anh được không?"
Cậu không ngờ rằng cô lại nghĩ đến nơi đó. Cậu muốn về chỗ đó chút nào. Cậu thà rằng mình ở lại đây, với tên ác quỷ của hiện tại còn hơn là về đó để sống với bóng ma của quá khứ. "Ở đây chúng mình sẽ được an toàn. Anh đã đặt mật khẩu mới rồi và các thần sáng cũng lùng sục xung quanh nữa. Thôi nào, Granger, vào ký túc xá của chúng ta thôi. Đừng để hắn ta chiến thắng". Cậu nắm lấy tay Hermione và kéo cô đi qua bức chân dung.
Cô bước thật chậm ở phía sau cậu, vẫn nắm chặt lấy tay Draco. Họ bỏ qua phòng Hermione bởi vì giáo sư McGonagall đã chuẩn bị phòng của Padma, cách hai phòng so với phòng của cô, để Hermione ở lại đêm nay. Ở dãy hành lang đối diện là phòng của Neville và đêm nay Draco sẽ ngủ ở đó. Những con gia tinh đang làm việc để trang trí lại phòng cho họ và cố gắng cứu vãn được thứ gì hay thứ đó, nhưng thật ra cũng chẳng được là bao. Draco đã gửi đơn hàng đặt lại sách mới cho bọn họ. Cậu cũng gửi cú về cho bọn gia tinh ở thái ấp để chúng gửi cho cậu ít áo quần và vật dụng cá nhân. Cậu cũng đưa chúng danh sách những thứ cần mua cho Hermione như áo quần, đồ lót và cả vật dụng vệ sinh khác nữa...
Draco nói "Chúng ta nên đến phòng sinh hoạt chung. Giáo sư McGonagall nói rằng bà đã yêu cầu bọn gia tinh đặt đồ dùng của chúng ta ở đó. Hãy đi xem chúng ta con cứu vớt được những thứ gì nào" Hermione lại một lần nữa lắc đầu nói không.
"Em không cần. Em không muốn mấy thứ đó nữa đâu". Cô dựa người vào tường, trượt người xuống, rồi ngồi bệt ra sàn nhà.
Trông cô như một cô gái nhỏ đang lạc lối và không thể tìm được đường về nhà. Cô làm cậu nhớ đến hình ảnh cô bé ở trong bức chân dung ở lối ra vào. Cậu ngồi xuống cạnh cô và nói "Em có phiền không nếu anh đi?"
Hermione thở dài thườn thượt. "Không, em không sao đâu, anh cứ đi đi, em sẽ lại phòng của Padma" Nói rồi cô đứng dậy và chầm chậm bước vào phòng của Padma, tay vẫn quệt lấy bức tường khi cô bước đi. Cô từ từ mở cửa, hơi lo lắng về những thứ cô có thể thấy ở bên trong và rồi cô ngồi xuống giường. Cô cứ ngồi yên như thế... cảm thấy hoàn toàn tê liệt.
Draco đến phòng sinh hoạt chung và có một vài vật dụng của họ được để ở trên bàn. Những con gia tinh đã sử dụng phép thuật để sửa chữa lại đồ đạc và bộ đồ dùng cho giường ngủ, những thứ này đã được mang vào phòng bọn họ rồi. Cậu sẽ vào phòng mình kiểm tra việc sửa chữa sau vậy. Cậu nhặt một vài thứ nữ trang lên, chắc là của Hermione rồi, và cậu còn thấy một vài bức ảnh của cô nữa. Cậu không có nhiều thứ cá nhân như thế này ở đây nên cậu cũng chẳng có gì để giữ lại sau khi căn phòng bị phá hủy. Cậu gom đồ đạc của Hermione, đặt chúng vào trong một cái hộp được để sẵn ở trên bàn và đem đến phòng Padma. Cậu đặt chiếc hộp xuống sàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Hermione dựa vào vai Draco và vòng tay qua cổ cậu.
"Em muốn về nhà", cô quyết định, "Em đã luôn xem Hogwarts là nhà của mình nhưng từ bây giờ nó không phải nữa rồi. Em muốn viết cho bố mẹ để nói với họ rằng em sẽ về nhà đúng dịp giáng sinh. Anh đến chuồng cú với em chứ? Em sợ phải đi một mình lắm. Em không biết mình phải làm như thế nào để đến được Australia, và cho dù có phải đi máy bay của dân Muggle thì em cũng sẽ rời khỏi đây."
Cậu không muốn Hermione về nhà vì cậu sẽ nhớ cô và nếu không có cô ở đây, cậu sẽ cô đơn đến nhường nào, nhưng cuộc đời này, không phải thứ gì cũng theo ý mình được cả. Trước đây cậu đã không hề nhận ra điều đó. Cậu đã từng là một thằng con trai ích kỷ, nhưng nhờ có Hermione, cậu đã dần học được lòng vị tha thay vì vị kỷ nên lần này cậu sẽ giúp cô trở về nhà.
"Có thể ông Weasley sẽ chuẩn bị được khóa cảng cho em đấy. Bởi vì anh không thích em đi máy bay của dân Muggle đâu, sẽ tốn rất nhiều thời gian đó. Chúng ta phải viết một bức thư báo với ông ấy trước. Anh chắc là Padma kiểu gì vẫn còn để lại một vài tờ giấy da ở trên bàn học". Thế rồi cậu bắt đầu đứng lên tìm bút lông ngỗng và giấy da cho cô.
"Draco", cô bật dậy và nắm lấy cánh tay cậu "Em không muốn về nhà một mình đâu. Em muốn anh đi cùng em. Ý em là cả hai chúng ta sẽ cùng về nhà"
Ý của cô ấy là gì? Cô ấy muốn cậu cùng về với cô? Rồi bố mẹ cô ấy sẽ nghĩ gì chứ? Cô ấy đã bao giờ nói với họ về cậu chưa? Những năm qua, chắc chắn những gì cô kể với bố mẹ mình là cậu đã trêu chọc và hành hạ cô như thế nào thôi, hay cả đến việc cậu gọi cô là máu bùn nữa, và giờ đột nhiên cô muốn cậu cùng cô về nhà sao?
"Em đã nói gì với bố mẹ về anh chưa?", cậu hỏi một cách đề phòng.
"Em có nói với họ là em đang hẹn hò với một người"
"Ý anh là, trong suốt những năm đã qua ấy, đã bao giờ em đề cập với họ về anh chưa?". Cậu muốn cô hiểu ý cậu, nhưng thật sự rất khó để hỏi rõ ra.
Tất nhiên là cô hoàn toàn hiểu điều đó "Ôi, Malfoy, đừng ngốc như thế chứ. Em nói với anh rồi mà, với em, hai thế giới này hoàn toàn tách biệt. Họ không biết được nhiều chuyện đâu và chắc chắn họ sẽ thích anh thôi mà. Bố mẹ em là những người rất tuyệt và em cũng không thể nào về nhà nếu thiếu anh."
Hermione muốn về nhà, nhưng nhà phải là nơi có Malfoy, và nếu cậu không đi cùng thì cô sẽ ở lại đây. Cô đã từng nghĩ rằng Hogwarts là nhà. Chỉ mới vài tháng trước thôi, khi trên con tàu trở về lại ngôi trường này, Hermione đã vui biết bao khi cuối cùng cũng được trở về, nhưng giờ đây cô không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cô nhận ra rằng trái tim mình ở nơi đâu thì nhà chính là nơi đó, và trái tim cô đặt trọn ở Draco.
Cô ngồi xuống bàn của Padma và bắt đầu viết thư để gửi cho bố mẹ và ông Weasley. Draco vẫn chưa chắc rằng liệu mình có nên về cùng cô không, nhưng cậu vẫn ngồi xuống cạnh bàn và xem cô viết. Cô làm vương một vài giọt mực trên lá thư đầu tiên nên cô mở ngăn trên cùng của chiếc tủ để lấy thêm một ít giấy nữa. Cô chẳng tìm được tờ giấy nào nên cô kéo ngăn thứ hai ra thứ cô tìm được còn hơn cả những cuộn giấy da. Cô phát hiện ra rất nhiều lá thư giống hệt với những lá thư mà cô nhận được, cùng một loại giấy và cả nét chữ cũng y hệt. Cô trầm ngâm nhìn vào những lá thư và lôi chúng ra khỏi ngăn kéo. "Em tìm được thứ gì vậy? Thư tình Terry viết cho Padma hả?" và cậu bật cười.
Cô đưa những bức thư cho cậu, và cậu nhận lấy, sau đó cậu lập tức nhảy ngay khỏi bàn. Cậu nhận ra chúng ngay khi vừa liếc mắt.
"Anh nghĩ những thứ này có ý gì?", cô hỏi "Anh có nghĩ là Padma cũng nhận được những bức thư này không?"
"Không, những bức thư này đề tên em", cậu phát hiện khi mở một bức thư ra để đọc nội dung của chúng "Tất cả đều được gửi cho em" Cậu mở hết những bức thư và có chín bức tất cả, cả chín đều được gửi đến cho Hermione và tất cả đều là những lời dọa dẫm đầy đáng sợ.
Hermione bật dậy nhanh đến nỗi làm chiếc ghế đổ luôn xuống sàn. "Chúng ta phải mang những bức thư này đến cho các thần sáng. Có thể là ai đó đã cố ý đặt chúng ở đây, cũng giống như họ cố ý đặt những lá thư trong phòng anh vậy".
"Cũng có thể là Padma có nhúng tay vào vụ này đấy"
"Không thể nào. Em ở cùng phòng với chị của Padma tận sáu năm và em cũng biết khá rõ về bồ ấy nữa nên bồ ấy sẽ không làm chuyện này đâu. Bồ ấy làm vậy vì lý do gì chứ?" Hermione bắt đầu đi quanh căn phòng nhỏ, vừa đi vừa lắc đầu.
Draco cũng mở những ngăn kéo khác để lục tìm những gì có thể.
Hermione xuất hiện và đóng sầm tủ quần áo của Padma lại ngay khi cậu mở chúng ra "Không được, tụi mình không được lục lọi phòng bồ ấy như thế này đâu"
"Em và Justin làm náo loạn phòng anh lên thì được nhỉ; em có thèm quan tâm gì đến chuyện đạo đức khi làm thế đâu"
"Em làm thế vì muốn chứng minh anh vô tội mà"
"Thì cũng có thể là anh muốn chứng minh sự vô tội của Patil nên mới làm thế này, sao em không nghĩ thế chứ?" cậu nói mặc dù chẳng có gì đúng như thế cả.
Cậu tiến đến để mở chiếc rương của Padma ra nhưng Hermione ngồi lên trên trước khi cậu kịp mở.
"Tránh ra nào Granger", cậu ra lệnh, cậu đứng trước mặt cô với hai tay chống lên hông.
"Không, điều này không đúng đâu, em thấy không ổn chút nào". Draco cúi xuống bế cô và ném cô lên giường. Trước khi cô kịp ngồi dậy thì Draco đã mở chiếc rương ra. Cậu nhìn vào trong chiếc rương và và quay lại nhìn Hermione với một biểu hiện đầy căm phẫn. Hermione trườn ra khỏi giường và đến bên cạnh Draco. Bên trong chiếc rương của Padma là tất cả những lá thư mà Hermione nghĩ mình đã gửi đi hồi đầu năm học, cũng như những bức thư mà đáng ra phải được chuyển đến cho cô. Hermione nhìn vào chiếc rương và trong đó thậm chí còn có cả bức thư mà mấy hôm trước bố mẹ cô và Harry gửi đến. Cả hai còn tìm thấy chiếc dây chuyền ngọc trai mà cô đeo trong buổi dạ vũ, cuốn sách mà cô nghĩ là mình đã làm mất, lược chải đầu của cô, một chiếc bút lông ngỗng và rất nhiều thứ mà Hermione nghĩ mình đã làm thất lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro