XI.3 - Chẳng Ai Nói Gì Với Draco
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XI ♥
♥ Chẳng Ai Nói Gì Với Draco ♥
Hai tuần gần đây, Hermione bỗng lặng yên một cách kỳ lạ. Tháng mười một đã dần kết thúc, cô thậm chí còn học một cách điên cuồng hơn bao giờ hết nhưng bên cạnh việc học đó, cô trở nên ủ rũ và điềm đạm hơn và Draco chẳng thích cô nàng Hermione mới này chút nào cả. Một chút cũng không.
Cô chẳng mấy khi cười nữa, cũng chẳng trêu đùa. Những lúc cậu nắm lấy tay cô, cô đều cố gắng tách tay mình ra. Và nếu cậu hỏi thì cô lại chẳng hé lấy lấy nửa lời nhưng Draco không phải một thằng ngu. Cậu biết chắc chắn có điều gì đó không ổn đã xảy ra.
Sự thật là Hermione đã nhận được mẫu giấy từ "kẻ bám đuôi" hầu như mỗi ngày kể từ khi Padma bắt đầu đưa chúng cho cô. Có khi những mẫu giấy này được đặt ở cửa phòng vào buổi sáng, có khi đặt ở chiếc bàn trong thư viện mà cô ngồi. Đã hai lần cô tìm thấy chúng trong vở của mình. Điều này bắt đầu làm cô thấy suy nhược và lo lắng ngày càng nhiều hơn. Những mẫu giấy được gửi đến thường xuyên và khác với chỗ mà cô đã nhìn thấy những mẫu giấy trước đó.
Cô không nói với ai điều này cả. Chẳng hé lấy dù chỉ nửa lời. Cô biết những mẫu giấy này đang làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Draco. Cô ghét phải thừa nhận rằng mình đang bắt đầu nghi ngờ về con người thật sự của Draco. Cô biết cậu có thể cảm nhận được điều đó. Cô cảm thấy thật tồi tệ nhưng cô không thể thay đổi cảm giác của chính mình.
Vào một ngày gần cuối tháng mười một, lúc đó họ đang làm việc tại hầm thí nghiệm của bộ môn Độc dược. Hermione thêm nguyên liệu vào món độc dược mà họ đang làm và cô nhờ Draco lấy cho mình thứ nguyên liệu cần thiết. Và khi cậu đưa chúng cho cô thì tay cậu chạm vào tay Hermione, một cách cố tình. Cô rụt tay lại và đánh rơi cả cái cối cẩm thạch xuống đất khiến nó vỡ làm đôi.
"Em xin lỗi", cô ngập ngừng nói rồi cúi người xuống nhặt lấy mảnh vỡ "Em sẽ đến tủ để lấy một cái khác." Rồi cô đi đến chiếc tủ và cậu liền theo sau cô.
Cậu đứng ngay phía sau, gần đến nỗi cô chẳng còn cách nào khác là phải thừa nhận sự hiện diện của cậu. Cô đã nhớ sự gần gũi này biết bao, nhưng liệu cậu có đang thật lòng không? Cậu muốn gì ở cô vậy? Cậu dường như đã hiểu ra rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra giữa họ. Cậu nhớ cô. Cậu nhớ cái cách cả hai đã từng gần gũi nhau như thế. Đứng phía sau cô như thế này, cậu ngửi được mùi hương từ tóc cô, cậu chẳng muốn gì hơn ngoài được chạm vào cô lúc này cả. Và vì thế mà cậu làm ngay điều cậu muốn. Đúng lúc cô với tay lấy chai đựng nguyên liệu, cậu đặt tay mình lên tay cô. Hermione thả cái chai ra nhưng cậu vẫn không hề nới lỏng tay mình. Rồi cậu lôi tay cô xuống, ngón cái nhẹ xoa lòng bàn tay cô. Hermione vẫn đang quay lưng về phía cậu nên cậu không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng từ trong sâu thẳm cậu biết rằng mọi chuyện đã chẳng còn như trước. "Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy Granger? Gần đây em đối xử như thể tôi là một thằng tệ hại vậy, và tôi thậm chí còn không biết mình đã làm gì sai nữa."
Cô vẫn không quay lại nhìn cậu. Cô hơi ngẩng đầu và dựa người về phía sau. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô và cúi xuống để nhìn khuôn mặt cô. Cô dựa đầu vào ngực cầu và nhìn lên, trong giây phút đó ánh mắt họ gặp nhau. Cô đưa tay lên mặt cậu chỉ để gương mặt cậu gần cô thêm chút nữa. Cậu dựa đầu vào vai cô và thì thầm "Em có thể nói với tôi bất cứ điều gì, em biết điều đó mà. Em biết rõ càm giác của tôi đối với em đúng không?" Cậu muốn nói với cô rằng cậu yêu cô, bởi vì cậu thực sự cảm thấy thế nhưng cậu lại sợ hãi khi phải nói với cô điều đó. Bởi vì cậu sợ cậu trả lời của cô không giống với những gì mà cậu mong muốn.
Cô ôm lấy vòng ôm của cậu, cô muốn tin cậu biết bao. Cô chỉ không biết rằng mình còn có thể tin cậu nữa hay không. "Em không thể nói với anh", nói rồi cô như phá vỡ bùa mê của cậu từ nãy đến giờ, Hermione quay trở lại phòng làm thí nghiệm môn độc dược.
Cậu nắm lấy cổ tay cô "Em không được đi đâu cả cho đến khi em nói cho tôi biết tôi đã làm gì sai. Em không còn ngồi với tôi nữa, em không còn nói chuyện với tôi nữa và chúng ta cũng chẳng còn học cùng nhau kể từ lúc em bị ốm. Tại sao chứ?" Cậu cần phải hỏi cho rõ tất cả điều này.
Cô nên nói gì đây? Liệu cô có nên nói rằng cô đang nghi ngờ cậu không? Liệu cô có nên nói rằng "Em đã bị cảnh báo phải tránh xa anh?" không? Hay phải nói rằng "Em đang cảm thấy sợ anh?". Nhưng tất cả điều đó đều không đúng. Cô không hề sợ hãi gì cậu cả. Cô nhìn vào cậu và nói "Em chỉ muốn rằng chúng ta đừng gặp nhau nữa bởi vì em không còn thích anh nữa rồi.". Đây là cách duy nhất mà cô biết để dừng những mẫu giấy đó lại. Cô chạy khỏi cậu và bắt đầu khóc nấc lên, nguyền rủa cái ngày Draco bắt đầu dạy cô nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro