XI.2 - Mạng Lưới Cực Rối Và Draco Dạy Hermione Nói Dối
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XI ♥
♥ Mạng Lưới Cực Rối Và Draco Dạy Hermione Nói Dối ♥
Hermione nằm ở bệnh thất suốt những ngày còn lại của tuần. Và trong khoảng thời gian đó cô đã nghe được rất nhiều cậu chuyện kỳ lạ thêu dệt nên việc cô bị "tấn công" như thế nào. Bây giờ cô đã đủ khỏe để cười họ rồi. Mẫu chuyện hài hước nhất mà cô nghe được là từ Luna, người lúc đầu nói rằng không bao giờ tin chuyện cô bị tấn công. Luna cho rằng Hermione đã bị dính phải bụi bẩn từ một con ông kẹ đã biến thành Humulus Dupulus, sinh vật này sống trong khu rừng bên cạnh trường và sẽ tấn công bất kỳ ai và khiến họ bị cảm lạnh. Yeah, mọi chuyện có vẻ đúng như vậy đấy.
Sáng thứ hai đầu tuần đã đến và dường như mọi người đã quên hết sự kiện của tuần vừa rồi. Việc học của Hermione đã cực kì chậm so với tiến độ bình thường dù cho Neville đã lén mang sách đến cho Hermione khi cô đang ở trong bệnh thất.
Draco thuyết phục cô giả vờ ốm thêm ngày thứ hai này nữa rồi hẵng đi học trở lại, vì như thế sẽ giúp cô có thời gian ôn bài hơn. Thật ra thì lý do để cậu khuyên điều này cũng hơi cá nhân một chút. Bởi vì cậu không muốn nghe cô than vãn cả ngày chỉ vì cô đã học chậm hơn so với mọi người và cậu cũng muốn cô có thời gian để bắt kịp bài rồi họ sẽ có nhiều thời gian vui vẻ hơn và không cần phải làm bài tập suốt cả tuần nữa.
Hermione đồng ý với kế hoạch của Draco nhưng buộc cậu hứa rằng cậu sẽ phải quay lại đây để giúp đỡ cô. Cậu cũng phải cho cô biết nếu như có bất kỳ giáo viên nào đến dạy cũng như thông báo với cô nếu có điều gì quan trọng xảy ra. Cậu hứa với cô cho dù chính bản thân cậu còn không thèm bận tâm đến những chuyện như thế nữa.
Và giờ đây, cô đang ngồi trên giường, xung quanh là một đống sách vở thì nghe thấy âm thanh gõ cửa phòng mình. "Mời vào"
Là anh Bill Weasley, à, giáo sư Weasley đối với mọi người nhưng với Hermione thì chỉ là anh Bill mà thôi. Anh cười tươi và nói "Này, anh nghe rằng em vẫn đang không khỏe nhưng tại sao lại ngồi học thế này. Cho dù em có hôn mê đi chăng nữa thì anh đoán là em vẫn tìm cách để học được, đúng không?"
Hermione biết rằng anh Bill chỉ đang đùa thôi nhưng cô cảm thấy mình như là một kẻ lừa đảo. Cô đã đủ khỏe để học hành trở lại thì có nghĩa là cô cũng đủ khỏe để đến lớp. "Em có thể đến lớp chứ, em khỏe hơn rồi mà". Vừa nói cô vừa đặt chân xuống sàn nhà.
"Này, anh chỉ đang đùa với em thôi mà. Hãy tranh thủ thời gian đi. Ý anh là em nên tranh thủ để nghỉ ngơi chứ đừng mãi loay hoay với việc học như thế. Anh biết là em sẽ cảm thấy tệ hại bởi vì em chưa bao giờ bỏ lỡ một buổi học nào cả." anh cười và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của cô.
Cô thật sự cảm thấy tội lỗi và trong một khắc cô đã tự hỏi rằng liệu có phải tên Draco đến từ nhà Slytherin đó đã làm cô nhiễm thói xấu rồi hay không nữa. "Em có thể giúp gì cho anh hả anh Bill?", cô nói rồi để đống bài tập của mình sang một bên.
"Anh nghĩ là em cần thấy những thứ này, đây là một bức thư mà bố anh nhận được, chỉ mới ngày hôm kia thôi" nói rồi anh đưa những mẫu giấy cho cô.
Bức thư đó thật sự rất khủng khiếp và sinh động. Nó nói rằng ông Weasley cần thuyết phục Hermione về chuyện chẳng có gì tốt đẹp khi một đứa máu bùn hẹn hò với con trai của tử thần thực tử cả. Và sự thật mà ai cũng biết là Draco Malfoy đã làm gián điệp cho những tên tử thần thực tử hồi còn là học sinh năm thứ sáu và cậu ta chỉ là mối đe dọa đối với Hermione mà thôi. Không giống với những mẫu giấy được gửi đến cô và Justin trước đây, bức thư này rõ ràng đang hướng vào Draco. Vì vậy, hiển nhiên là tác giả thực sự của những bức thư này đã thôi không còn muốn ám chỉ Draco là chủ nhân của những bức thư đó nữa thay vào đó hắn ta lại muốn bịa đặt về nhân phẩm của Draco, ám chỉ rằng cậu chỉ giả vờ muốn quay lại Hogwarts thôi bởi vì mục đích chính là muốn hãm hại Hermione Granger.
"Tại sao chúng lại được gửi đến cho bố anh chứ?", Hermione thắc mắc.
"Bọn anh cũng nghĩ rằng đây là việc rất kỳ lạ nữa. Harry đã không còn nhận được bức thư nào nữa và em với Justin cũng vậy, đúng không?". Hermione gật đầu và anh Bill tiếp tục "Có lẽ là do ba anh làm việc cho bộ pháp thuật, và họ đã từng tham gia vào đống rắc rối này rồi nên hẳn là ông đã cho bộ xem những bức thư đó. Hermione, anh cần hỏi lại em một lần nữa, em chắc là Malfoy đáng tin chứ?"
Hermione cảm thấy mệt mỏi vì mọi người luôn hỏi cô câu đó. "Vâng", cô thở dài, "Em tin cậu ấy. Hãy tin em đi, cậu ấy chẳng phải là Tử thần thực tử gì đâu. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ bị dạy hư bởi chính cha mẹ của mình, và năm ngoái, cậu ấy cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tham gia vào những kế hoạch mà cậu ấy bị ép buộc phải tham gia"
"Nếu nói vậy thì anh hy vọng là em đúng. Nhưng bọn anh vẫn sẽ quan sát cậu ta nhưng có một điều mà anh muốn em biết", anh nói với cô trong khi đứng dậy.
Anh cúi người xuống và hôn lên trán cô "Fleur muốn em đến ăn tối cùng bọn anh càng sớm càng tốt. Và bởi vì anh vẫn thường độn thổ từ làng Hogsmeade về nhà sau giờ làm nên tụi anh vẫn ở tại căn nhà vỏ sò đó. Vào mùa thu thì đó là một nơi thật sự rất đẹp đấy", anh vẫy tay với cô rồi ra khỏi phòng.
Suốt cả buổi sáng hôm đó, Hermione không thể nào tập trung học được. Cứ mỗi lần cô cầm sách lên, cô lại nghĩ về bức thư của ông Weasley. Cô hiểu Draco mà, đúng không? Cô có thể tin tưởng cậu ấy đúng không?
Cậu vẫn có thể nói dối và không ai có thể nói dối tốt hơn cậu. Thỉnh thoảng cậu vẫn hư hỏng và vênh váo nhưng cô vẫn không tin rằng cậu muốn làm hại cô. Những điều này chẳng có nghĩa lý gì cả. Dĩ nhiên là cậu cũng có thể chủ động tìm được cô ở chuyến tàu đó, cậu đã bắt đầu hành trình của mình ở một toa khác bởi vì cậu đã không ngồi cùng với cô khi mà tàu đã đi được một nửa chặng đường.
Nhưng ngày đó cậu cũng có yêu cầu cô đi theo cậu về lâu đài đâu. Đó là cô tự quyết định mà. Nếu cậu muốn làm hại cô thì cậu đã có cơ hội trong suốt ngày hôm đó rồi. Khỉ thật, cậu ấy đã ở một mình với cô suốt. Nếu muốn giết thì đã giết từ lâu rồi, sao cậu phải đợi đến tận bây giờ.
Cô không tin vào việc cậu muốn làm tổn thương cô cho dù thế nào đi nữa! Không, điều này chẳng đúng một chút nào. Cô ném cuốn sách xuống giường và nằm lên gối, quyết định thà là bản thân cô vẫn còn bị ốm thì tốt hơn. Sau tất cả mọi chuyện, cô cũng cần phải nghỉ ngơi thôi.
Cô thức dậy thì phát hiện toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, cô run rẩy với hơi thở nặng nhọc và đôi mắt đã long lanh nước. Cô gặp phải một cơn ác mộng và trong mơ cô thấy Draco kéo cô đến một tháp nhỏ của tòa lâu đài, vòng tay ôm lấy cô rồi hôn dần xuống phía cổ, nhưng rồi đột ngột cậu đẩy cô ra khỏi tòa tháp. Cô bừng tỉnh trước khi kịp thấy mình rơi xuống đất trong giấc mơ.
Khi cô đang hồi tưởng lại giấc mơ đáng sợ đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là Terry và Padma, họ đang tiến vào phòng của cô. "Bồ thấy thế nào rồi?", Terry hỏi. Cậu phát hiện ra rằng cô có vẻ như sắp khóc và tóc ở phía trán cô thì bết lại.
Padma nói "Bồ bị sốt trở lại rồi. Họ không nên để bồ ra khỏi bệnh thất sớm được". Vì Hermione cảm thấy thật ngu ngốc khi nói rằng "Không, mình chỉ nằm mơ thấy bạn trai mình đang cố gắng giết mình mà thôi" nên cô chỉ đơn thuần gật đầu đồng ý với câu nói của Padma. Cô vùi mình vào tấm chăn dày nhưng vẫn nhìn thấy Padma trao cho Terry một cái nhìn khá thú vị, Terry hiều cái nhìn đó có nghĩa là gì nên quyết định rời đi để những cô gái ở lại với nhau.
Padma ngồi xuống giường và nói với Hermione "Hermione, mình ghét phải nói điều này với bồ ngay bây giờ, đặc biệt là vào lúc mà bồ đang bị ốm như thế này, nhưng mình lại đang giữ những mẫu giấy có liên quan đến bồ và Malfoy và mình nghĩ là bồ nên nhìn qua chúng một chút"
Hermione ngồi bật dậy. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với những mẫu giấy ngu ngốc này vậy chứ! "Mình xem chúng được không?"
Padma thò tay vào trong túi và lấy chúng cho Hermione. Nó thật sự đề tên Hermione và ít nhiều cũng nói những điều tương tự như bức thư được gửi cho ông Weasley vậy. "Bồ lấy chúng từ đâu thế?"
"Nó nằm trên chiếc gối trong phòng bồ. Mình đã đến đó để lấy những cuốn sách cho Neville trong khi bồ ở trong này. Neville không muốn vào phòng bồ khi bồ không có ở đó. Trừ Terry ra thì mình chưa nói chuyện này cho ai cả. Bồ sẽ làm gì tiếp theo đây? Bồ có nghĩ những mẫu giấy này không phải là một trò đùa không?", cô hỏi Hermione.
Thật sự thì Hermione không biết phải nghĩ gì cả. Cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến chúng. Cô chỉ muốn những thứ này nhanh chóng kết thúc thôi. Cô quay mặt vào phía bức tường và bắt đầu khóc vì thế nên Padma quyết định nên để cho cô ở một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro