XI.1 - Con Virus Chết Tiệt
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part XI ♥
♥ Con Virus Chết Tiệt ♥
"Hắt xì... hắt xì... hắt xì...!" Hermione hắt xì liên tục.
Cô bị cảm lanh, người lên cơn sốt, chảy mũi nước và cổ họng thì đau rát, xương cốt đau nhức đến rả rời cả người. Cô tỉnh dậy lúc nửa đêm vì đầu đau như búa bổ, trong cuộc đời mình, chưa bao giờ cô bị đau đầu đến thế. Cô đưa mắt nhìn qua một bên thì thấy Draco đang nằm bên cạnh mình và trong một vài giây ngắn ngủi cô nghĩ rằng đã có gì đó xảy ra giữa hai người mà cô không thể nhớ được. Sau đó cô phát hiện ra cậu vẫn đang mặc quần áo, và bản thân mình cũng không có gì thay đổi thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi cô quay về thực tại và nhận ra tình trạng của mình đang cực kỳ tồi tệ.
Cô đạp chăn ra bời vì cảm thấy người nóng như lửa đốt, đã thế cô còn bị ép vào vách tường chỉ bởi vì cả hai người đang nằm trên chiếc giường đơn của phòng cô, và Draco thì lại quá to con nên cô đành phải trèo qua người cậu để xuống giường. Và cho dù có như thế đi nữa thì cậu vẫn không hề nhúc nhích. Cô đi đến phòng tắm rồi trên đường quay trở lại giường mình cô liên tục hắc xì hơi. Một lần rồi lại một lần cho đến cái hắc xì hơi thứ ba. Bởi vì cô chưa bao giờ hắc xì một lần cả, lúc nào cũng phải liên tục cả ba cái. Cô về đến phòng và điều cô muốn duy nhất lúc đó là treo lên giường của mình để đánh một giấc, nhưng khổ nỗi lại có một chàng trai đang nằm trên giường lại còn chiếm hết cả chỗ ngủ rồi ôm chặt lấy chiếc chăn (cho dù cô đang cảm thấy vô cùng nóng) và ngủ một cách yên bình bởi vì rõ ràng là với cậu chuyện đó "rất ổn"! Hermione muốn hét vào mặt cậu để cậu ra khỏi giường của cô bởi vì cô mới là người bệnh nhưng nếu làm thế thật thì cô lại cảm thấy mình quá tệ. Vì thế nên cô kéo tấm trải giường ở phía dưới, ôm lấy chiếc gối của cô rồi cuộn tròn mình lại dưới sàn nhà và đi vào giấc ngủ.
Draco thức dậy, duỗi mình một cách thoải mái. Những tia nắng mặt trời của buổi bình mình đã ló dạng, tạo nên những vệt sáng trên bức tường phòng Hermione. Nhưng mà đợi đã, cậu đang ở phòng ngủ của cô mà! Cậu nhìn sang chỗ cô nằm tối hôm qua nhưng cô đã không còn ở đó nữa. Tại sao cậu lại ở trong phòng Hermione mà không có cô chứ? Cậu đá tung chăn ra khỏi người và thậm chí còn lật gối lên để xem thử cô có ở đó không, mặc kệ điều đó ngu ngốc như thế nào. Cậu bước xuống giường để tìm cô và thế là cậu đạp phải tay Hermione.
"Ối", cô ngồi bật dậy rồi lại ngả nhào ra sàn, chụp lấy tay mình một cách đau đớn. Draco vội ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tại sao em lại nằm trên sàn chứ?"
"Bởi vì anh quá béo đi!", cô rên rỉ.
"Gì chứ?", cậu có béo đâu.
"Anh chiếm hết chỗ của em rồi còn gì", cô bĩu môi với cậu.
"Tôi xin lỗi mà" và cậu thấy rằng cô trông không được khỏe lắm. Theo bản năng cậu đưa tay lên sờ trán cô vì mỗi lần cậu ốm mẹ cậu đều làm như vậy. Và cô ấy đang sốt "Em bị ốm sao?", cậu hỏi.
"Hình như là vậy, em cảm thấy tệ quá", nói rồi cô lại nằm lên chiếc gối ở trên tấm thảm.
"Em ngồi dậy khỏi nền nhà lạnh buốt này đi", cậu giúp cô đứng dậy rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. "Em cần tôi lấy thứ gì không?", cậu ngồi xuống bên cạnh cô.
"À, một cái pit tông"
"Tại sao em lại cần một khẩu súng chứ?", cậu vô cùng bối rối.
"Để em bắn chết mình ngay bây giờ luôn", cô lầm bầm rồi nằm nghiêng về một phía.
Cậu vuốt ve mái tóc cô. Tất cả đều là lỗi của cậu. Cậu dẫn cô ra ngoài trong tiết trời lạnh lẽo thế này thế nên cô mới bị rơi xuống khe suối, rồi cô ướt sũng và giờ cô còn có triệu chứng bị viêm phổi. Phải, hoàn toàn là lỗi của cậu. "Chỉ vì tôi mà em mới bị ốm. Vì hôm qua em bị ướt nên giờ mới như thế này đấy"
"Đầu tiên", vừa mở miệng ra là cô ho một tràn như điên dại. "Cảm lạnh là do virus chứ không phải do mưa, tuyết hay bất cứ thứ ngu ngốc nào khác gây ra. Và trước khi chúng ta hẹn hò thì em đã thấy mình không được khỏe rồi." Cô lại hắt xì hơi, liên tục ba cái, và rồi ho thêm một lúc nữa mới nói tiếp "Làm ơn lấy giúp em một ít khăn giấy và một cốc nước nóng nhé!"
"Không"
"Draco, sao anh kỳ quặc quá vậy?", cô cảm thấy mình khổ sở muốn khóc đến nơi rồi bởi mỗi lần ốm là mỗi lần cô gắt góc và đa cảm hơn. Thường thì bố mẹ cô sẽ là người dỗ dành những lúc như thế này, nhưng hiện giờ bên cạnh cô lại là một người dù được gọi là bạn trai cô nhưng lại không thèm đi lấy giúp cô dù chỉ là một chiếc khăn giấy.
"Tôi không kỳ quặc", cậu rên rỉ "Tôi nói không bởi vì tôi sẽ đưa em đến bệnh thất"
"Chỉ là cảm lạnh thôi mà, không cần phải đến bệnh thất đâu", cô vừa nói vừa ho một cách nặng nhọc.
Cậu đỡ cô dậy rồi đưa cô ra khỏi phòng. Bình thường thì rất nhiều học sinh đã thức dậy vào giờ này rồi. Nhưng vì hôm nay là thứ sáu và hầu hết mọi người đều rảnh rỗi vào ngày này nên ai cũng tranh thủ ngủ nướng thêm chút nữa. Dean vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy vậy nên lên tiếng hỏi "Chuyện gì thế? Chẳng lẽ là ai đó đã tấn công Hermione hả?"
Draco không trả lời mà chỉ chăm chăm mang cô đi ra khỏi hành làng. Neville chỉ nghe lõm bõm được vài chữ như "tấn công" rồi "Hermione" thì ngay lập tức lao ra khỏi phòng. "Chuyện gì thế?", cậu hỏi Dean.
Và trước khi Dean kịp trả lời thì một học sinh khác đã nói thay cậu ta "Hermione vừa bị tấn công thêm lần nữa.". Thế là Neville phóng ngay đến lỗ chân dung để mở cửa, ngay sau đó là Padma và Luna chạy ra khỏi phòng để hỏi tình hình mọi chuyện.
"Hermione đã bị thương, bồ ấy bị tấn công ngay tại phòng của mình", Neville la lên để cho mọi người đều nghe thấy.
Padma hét thất thanh và nói "Kẻ tấn công có thể vẫn còn ở đây đó mọi người" Và ngay lập tức, hầu hết học sinh năm thứ tám đều bật dậy khỏi giường. Một số người bọn họ chạy đến gặp giáo sư Stephens. Những nam sinh khác bắt đầu lục soát từng phòng để tìm kẻ đã tấn công Hermione. Những người còn lại, vào khoảng mười người thì theo Draco, Hermione, Dean và Neville đi đến bệnh thất.
Draco không hề chú ý đến sự hỗn loạn xung quanh, cậu thậm chí còn chẳng nghe lấy một lời mà bọn họ nói, bởi vì cậu vẫn đang trách móc bản thân mình đã làm cho cô bị ốm.
Hermione cũng không hề biết gì đến mọi thứ xung quanh nữa, tai cô ù lên và cô có cảm giác như nó sắp nổ đến nơi rồi. Cô vùi đầu mình vào cổ Draco và bắt đầu rên rỉ.
Giáo sư McGonagall bị đánh thức bởi một bức chân dung trong phòng mình, bức chân dung này nghe một bức chân dung khác nói rằng Hermione đã bị ai đó tấn công khi đang ngủ trên giường bởi một tên tử thần thực tử có trang bị đũa phép vừa trốn ra khỏi ngục Azkaban. Bà ngay lập tức đi đến bệnh xá đúng lúc gặp Draco và nhóm học sinh còn lại đưa Hermione đến đó.
Bà chẳng thấy tổn hại gì trên người Hermione cả nhưng bà biết rằng nhiều lúc vẻ ngoài có thể đánh lừa người khác bởi vì Hermione tái nhợt hẳn đi và rất ốm yếu. Cô bé còn đang rên rỉ nữa. Bà yêu cầu tất cả học sinh đợi ở bên ngoài trong khi Draco vẫn đang ôm lấy Hermione, cùng với giáo sư Stephens và giáo sư Mankin vội vã đi vào bệnh thất. Một huynh trưởng của nhà Hufflepuff đã báo với bà Pomfrey rằng Hermione đang được đưa vào phòng bệnh sau khi bị Draco Malfoy điên loạn hành hạ bởi phép thuật bóng tối.
Vì vậy, bà rất ngạc nhiên khi trông thấy Draco mang Hermione vào bệnh thất và thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi thấy cậu đặt cô xuống một trong những chiếc giường ở trong phòng và Hermione thì đang hắt xì hơi. Đúng ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro