VIII.2 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy?
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part VIII ♥
♥ Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy? ♥
Nếu nói là cậu chỉ hơi ngạc nhiên thôi là đang nói dối. Cô nhào vào lòng cậu rồi bật nhảy lên để ôm chặt cậu. Và thế là cậu nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. Rồi cô ấn môi mình lên môi cậu, hôn bằng tất cả đam mê. Đó là một nụ hôn nồng nhiệt và đầy khao khát, và dường như cô đang dùng nụ hôn để đặt câu hỏi với cậu. Và cậu hy vọng rằng mình đã đưa ra đáp án đúng như cô mong muốn bằng cách hôn lại cô.
Cậu đã đặt cô xuống đất nhưng cô vẫn đang ghì lấy cậu. "Chuyện gì đang xảy ra vậy Granger?" cậu hỏi, cố gắng gỡ tay cô ra khỏi cổ cậu. Và khi đã hoàn toàn buông nhau ra, cậu lại một lần nữa nhìn thấy những giọt nước long lanh trong đôi mắt cô.
"Tôi đã làm gì sai sao? Nếu tôi xúc phạm em hay đã làm điều gì đó không phải, thì tôi vô cùng vô cùng xin lỗi em. Làm ơn hãy cho tôi biết đi.", cậu nói gần như van vỉ. Cậu nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi xuống những bậc thang, rồi cậu cởi áo khoác của mình ra để choàng lên giữ ấm cho cô. Họ ngồi sát bên nhau, không hề đụng chạm và tâm trạng cậu vẫn đang rối bời y như lúc cô rời khỏi sàn nhảy vậy. Cậu vòng tay ôm lấy cô bởi vì có lẽ đây là điều cậu nên làm lúc này, rồi cô dựa sát vào người cậu, khẽ đặt đầu mình lên đùi cậu, thả lỏng người thư giãn. Cậu vuốt ve mái tóc cô và rồi họ cứ ngồi như thế, rất lâu. Cậu vẫn cứ luồn tay nhẹ nhàng vào mái tóc cô, tay kia khẽ kéo cô vào lòng, cô lại càng nép sâu vào vòng ôm của cậu, đầy vẫn gối lên lên chân của Draco. Cô bắt đầu khóc và cậu thấy lòng mình rối như tơ vò. Cậu nên làm gì đây? Cậu đã làm gì với cô rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tất cả những câu hỏi đó cứ gào thét trong đầu cậu. Cậu cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô "Làm ơn hãy nói cho tôi biết tại sao đi Hermione."
Cô vẫn giữ đầu mình trên đùi cậu và nói "Không có gì cả. Hôm nay là một buổi hẹn hò hoàn hảo. Anh cũng rất tuyệt vời. Nhưng em lại không thể tin được rằng đêm nay lại là sự thật. Nó không nên là thật nhưng cuối cùng vẫn như thế mà diễn ra" Cô nói nhỏ đến mức gần như cậu không thể nghe được những lời của cô. Nếu mọi thứ hoàn hảo vậy tại sao cô ấy lại hành động kỳ lạ như thế?
Và khi không còn khóc nữa, cô ngồi thẳng dậy nhìn trực tiếp vào đôi mắt cậu. "Draco anh có cảm thấy điều này không thật không? Anh và em thậm chí còn chưa từng là bạn chứ đừng nói nhiều hơn. Em thậm chí vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Em chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Em cũng chưa bao giờ có cảm xúc này với Ron và em đã từng yêu cậu ấy. Em hoàn toàn không thể diễn tả cảm xúc này là gì. Liệu anh có thể không?" Cô nhìn xuống tay cậu, bàn tay vẫn đang nắm lấy tay cô. Cậu khoác tay còn lại lên vai cô để cô dựa sát vào mình hơn nữa.
"Tôi cũng đang bối rối", cậu thừa nhận "Những điều này là tốt hay là xấu? là khổ đau hay hạnh phúc? Hãy cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra bởi vì tôi cũng đang lạc lối. Em cũng chỉ cho tôi biết là tôi phải nên cảm thấy thế nào mới là đúng đây."
Cô cố gắng cười nhưng những gì cô có thể làm lúc này lại là cố dụi đầu vào lồng ngực cậu. Cậu ấy hoàn toàn không mơ hồ như những gì cô nghĩ. Cậu hiểu được cảm xúc của cô bởi vì cậu cũng đang cảm thấy như thế nhưng lại không phản ứng giống như cô. Cậu nghĩ rằng mọi thư sẽ diễn ra theo cách mà nó nên thế. "Nghe này Granger, tại sao đây lại không thể là chuyện tốt chứ? Tại sao chuyện của chúng ta lại cần phải kỳ quặc và đúng theo trật tự thông thường? Có lẽ là chúng ta phải thay đổi lịch sử thôi. Có thể chúng ta sẽ dẹp bỏ được khái niệm dòng máu thuần chủng chỉ bằng một cuộc hẹn hò. Hãy nghĩ xem chúng ta được gì nếu cuộc hẹn thứ hai rồi thứ ba diễn ra nào? Không sớm thì muốn, những đứa thuần chủng đều sẽ muốn hẹn hò với những người do dân Muggle sinh ra thôi." Cậu không thể làm gì hơn là cười vào những gì mà cậu vừa nói. Cậu muốn nói gì đó để khiến cô cười nhưng cuối cùng chính cậu lại không nhịn được.
Cô ngước nhìn cậu và nói "Wow, anh đang có một ảo tưởng lớn lao đấy Malfoy!" Cô gật đầu nói tiếp "Ừm, một buổi hẹn hò nho nhỏ của chúng ta sẽ khiến cho toàn thế giới phù thủy bị sốc cho mà xem" và rồi cô lại tiếp tục mỉm cười. Cô đưa tay vuốt ve má cậu một cách nhẹ nhàng.
"Những điều kỳ lạ cũng đã xảy ra rồi", cậu ngồi dậy, kéo theo cả cô và nói "Nhân tiện thì đưa áo khoác lại cho tôi đi, tôi bắt đầu thấy lạnh rồi", trông chẳng có tí hào hiệp nào cả.
"Nhưng mà em sẽ lạnh mất", cô phụng phịu.
"Tất nhiên là không rồi bởi vì tôi sẽ sưởi ấm cho em", cậu hứa và hôn vào trán cô. Cô cởi áo khoác của cậu ra và cậu mặc vào. Cô vòng tay xuống ôm lấy eo cậu và cậu mở rộng chiếc áo của mình để cô có thể nằm gọn trong nó rồi siết chặt vòng tay để cô không bị lạnh. "Thấy chưa? Không phải thế này tốt hơn à?"
"Anh chỉ mượn cớ để ôm em thôi," cô thì thầm trong ngực cậu.
"Tôi cần viện cớ sao?", cậu hỏi.
"Không", cô trả lời rồi tiếp tục thêm vào "Mình phải quay trở lại thôi. Giáo sư McGonagall chắc đang tự hỏi là chúng ta đã đi đâu đấy."
"Mụ dơi già ngu ngốc", Draco than phiền. Cậu quay lại phía cầu thang và đôi tay cậu vẫn giữ lấy tay cô. Cậu không chắc là mình còn muốn buông đôi tay này ra hay không nữa.
Vẫn đặt tay mình trong tay Draco và đi về phía cầu thang thì Hermione nghe thấy ai đó gọi tên mình từ trong bóng tối. Cả cô và Draco đều quay phắt lại, cô đang bước xuống một bậc cầu thang, và Draco vẫn đang ở phía sau cô.
"Ai đó?" Hermione hỏi, giọng đã có phần sợ hãi. Draco bình tĩnh đứng chắn trước mặt cô, tay đã mò vào trong túi áo để lấy đũa phép của mình.
Và từ trong không gian u tối đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt mà đã lâu cô không gặp. Mới đầu cô còn không nhận ra cậu ấy là ai.
Là Harry.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro