VII.3 - Im Lặng Nào, Đây Là Lúc Để Malfoy Suy Nghĩ
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part VII ♥
♥ Im Lặng Nào, Đây Là Lúc Để Malfoy Suy Nghĩ ♥
Hermione ngồi trong văn phòng của cô hiệu trưởng và giải thích tất cả những gì mà cô biết. Cô đưa cho giáo sư McGonagall và những giáo sư khác những mẫu giấy mà cô nhận được, kể cả những mẫu giấy của Justin. Cô kể với họ về vụ tấn công dù chỉ qua một vài lời. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không biết ai là kẻ tấn công mình và họ cũng không nói lấy một lời với cô. Sau khi bị lôi vào rừng, cô nghe được Malfoy gọi tên cô và người đang kéo cô cũng nghe thấy. Cô bị ném qua một bên và đó là kết thúc của câu chuyện, những điều còn lại thì như những gì các giáo sư nhìn thấy.
Giáo sư McGonagall quyết định sẽ không báo cáo chuyện này với ngài bộ trưởng. Bà đồng ý với Hermione rằng những mẫu giấy đó chỉ là trò nghịch dại của một ai đó hơn là một lời đe dọa thật sự. Bà cũng nói là bà sẽ hủy toàn bộ chuyến đi đến làng Hogsmeade, ít nhất là trong khoảng thời gian này, và yêu cầu mọi người phải đề cao cảnh giác. Hermione rời khỏi văn phòng của giáo sư và nhìn thấy Malfoy vẫn đang đợi cô ở dưới cầu thang. Cô cười với cậu và cậu cũng mỉm cười cười với cô. Cô nên nói gì đây nhỉ? Cô chẳng biết nói gì cả. Ít nhiều thì hôm nay cậu cũng đã cứu cô, không phải về mặt thể xác mà là ở tinh thần. Họ bắt đầu đi về kí túc xá và cô nói, "Ừm... em đang tính mua một chiếc váy mới để mặc tối nay, nhưng giờ em đoán là em sẽ phải mặc một trong những chiếc váy cũ của mình rồi. Hy vọng là sẽ không làm anh phải xấu hổ".
"Tôi chắc là em không làm tôi xấu hổ đâu," cậu nói một cách kín đáo, hy vọng cô hiểu rằng đó chỉ là một lời nói đùa thôi "Tại sao em lại không bảo tôi đi cùng em đến làng Hogsmeade?", cậu hỏi.
"Em đã định như thế nhưng sáng nay em không tìm được anh", cô giải thích.
Đoạn đường còn lại của họ không dễ chịu chút nào. Hermione cảm thấy như lưỡi của mình bị dính chặt lại. Cô muốn xin lỗi vì tối hôm qua đã tát cậu nhưng điều đó sẽ có nghĩa là cô thú nhận rằng mình đã làm sai, và thế thì khó cho cô quá. Cô cũng muốn cảm ơn cậu vì hôm nay đã cứu cô nữa nhưng cô cảm thấy vậy thì cũng thật là ngu ngốc. Khi họ đến trước bức chân dung, cô quay sang cậu "Má của anh sao rồi?"
Phải mất một vài giây cậu mới hiểu cô đang nói gì nhưng sau đó cậu nói "Ồ, nó vẫn đang còn đau. Cả đêm qua tôi thật sự đau đớn. Vết thương thật khó chịu nhưng dù sao thì tôi cũng vượt qua được rồi."
Hermione tròn mắt và nói "Nó làm em nhớ đến hình ảnh anh lúc bị con Buckbeak chém cho một nhát vào năm ba đấy."
"Này,", cậu cảm thấy bị xúc phạm "Lúc đó thật sự rất đau mà. Tôi không hề nói dối, lúc đó tôi gần như mất một cánh tay của mình đấy."
"Em biết", cô nói.
"Nó vẫn còn để lại thẹo."
"Cho em xem đi", cô tỏ vẻ hiếu kỳ.
Cậu kéo cánh tay áo lên, cho cô nhìn thấy một vết thẹo màu hồng, dài cỡ một centimet. "Tội nghiệp anh quá nhỉ!", cô chế nhạo "Sao lúc đó anh có thể mặt dày chường ra cái bản mặt đau đớn, méo mó dị dạng kia được chứ?"
"Xin lỗi vì nó không phải là vết thẹo mang hình tia chớp", cậu khinh khỉnh.
Họ bước về phía hành lang, dừng lại trước cửa phòng Hermione. Cậu quay sang cô và nói "Đúng rồi Granger, em vẫn ổn chứ ? Có còn muốn đi buổi vũ hội tối nay không?"
"Ừm, tại sao lại không chứ, anh đổi ý rồi à?", giọng cô tràn đầy lo lắng, lại một lần nữa hiểu nhầm ý cậu.
"Vì tôi không đợi được, chỉ muốn chắc chắn là em sẽ đến thôi mà", cậu vội vội vàng vàng nói.
"Vậy gặp lại anh sau nhé, khoảng bảy giờ được không?"
"Tôi sẽ gặp em ở dưới kia hay em muốn mình cùng đi?", cậu hỏi, đột nhiên cảm thấy lo lắng vì một lý do nào đó.
"Vì đây là một buổi hẹn hò thật sự nên hãy đến đón em nhé! Nếu có cả hoa và kẹo nữa thì tuyệt". Cô mở cửa phòng ra và quay lại nhìn cậu "À, đúng rồi, phải trả lời câu hỏi trước đó của anh chứ nhỉ, em đồng ý nhé!"
Trông cậu có vẻ bối rối. Cậu đã hỏi cô cái gì trước đó sao? "Ý em là gì vậy?", cậu hỏi lại cô với vẻ khó hiểu không che giấu vào đâu được.
"Là đồng ý sẽ hôn anh ở buổi hẹn đầu đó. Nên nhớ chuẩn bị nhé quý ông Malfoy"
"Granger, em luôn tinh quái như vậy đúng không? Tôi luôn biết mà. Mấy cô nàng xinh đẹp luôn như vậy. Họ cư xử như những cô nàng ngây thơ và ngọt ngào nhưng cuối cùng lại hóa thành mấy bà cô đáng sợ.", cậu cười lớn. Rồi cậu nắm lấy tay cô, bao trọn nó trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve ngón cái của cô. "Nghiêm túc thì tôi thật sự trông chờ buổi hẹn hò này đó. Gặp lại em sau!". Cậu tiến lại gần và hôn lên má cô.
"Ừm, gặp anh sau," cô nói khi đặt chân vào phòng và sau đó đóng cửa lại.
Cậu đi về phòng của mình, và cố gắng để không nghĩ về chuyện ban sáng. Bởi vì cậu cần tập trung cho đêm nay. Không nhầm lẫn gì nữa cậu đã hoàn toàn chìm đắm vào cô rồi. Giờ cậu ở đây, thách thức tất cả những gì mà cậu từng biết và từng được dạy. Một người mang dòng máu thuần chủng như cậu lại đang chìm đắm vào tình yêu dành cho một máu bùn, không hề có lối thoát. Và không chỉ là máu bùn đâu, cô ấy còn là Hermione Granger. Cậu đóng cửa phòng lại và quyết định sẽ viết thư cho mẹ mình. Cậu sẽ nói thật với bà rằng cậu đang bị mê hoặc bởi Hermione Granger cho dù bà có thể chấp nhận điều này hay không. Cậu bắt đầu viết nhưng quả thật là khó viết hơn cậu nghĩ.
Cậu nhìn quanh xuống sân của tòa lâu đài. Mây vẫn trôi và nắng vẫn chan hòa như thế. Gió thổi nhẹ cuốn theo những chiếc lá rơi xuống những đụn lá dưới sân trường và không hề có chú chim nào đang chao lượn. Một ngày thật bình yên biết bao. Từ khung cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy bờ hồ với mặt nước đen ngòm, nó làm cậu nhớ đến cuộc dạo bộ của cậu và cô. Chếch lên phía trên, vẫn là ngọn đồi nhiều màu sắc đó, bao phủ bởi những cây tùng bách xung quanh, cao và hoàn toàn nổi bật. Ở đó có những cây vân sam, cây thủy tùng, cây thông và những thực vật quanh năm xanh lá. Đó còn có cả những ngọn đồi nơi họ cùng nhau vượt qua sau lần đầu tiên gặp lại, và khi được bao quanh bởi những ngọn cây đó, làn da họ đã tránh khỏi những tia nắng gây gắt, chúng chở che họ bằng bóng mát của mình.
Cậu nhìn thấy một trong những tòa tháp cao từ cửa sổ của căn phòng. Cậu tự hỏi mình đâu là tháp nhà Gryffindor. Và liệu đã từng có lúc nào cô ngồi trong tòa tháp ấy, cũng giống như cậu bây giờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy mặt hồ này, những ngọn đồi kia và cả những ngọn cây kia không? Với cậu, mọi thứ ở nơi đây đã bắt đầu tràn ngập bóng dáng của cô trong đó.
Trước đây, cậu không hề muốn quay lại Hogwarts một chút nào nhưng cậu cũng không muốn ở lại căn nhà đó một mình nữa. Vì vậy mẹ cậu nghĩ rằng sẽ tốt nhất nếu cậu quay về Hogwarts. Bà liên lạc với cha cậu, người đã bị tống vào ngục Azkaban và ông cũng nghĩ rằng đó là một ý kiến tuyệt vời. Sự thật là họ chấp nhận bị tống vào ngục mà không qua xét xử gì chỉ để đổi lấy tự do cho con trai họ. Cuối cùng, bộ trưởng quyết dịnh sẽ không khởi tố Malfoy. Họ cho rằng cậu đã bị ép buộc đi theo Voldemort nên hành động của cậu không được tính.
Khi mẹ cậu nói rằng cậu sẽ về trường trong khi bà chịu án, cậu cảm thấy như bị đánh cho một cú và muốn chống đối nhưng bà vẫn kiên trì với quyết định của mình. Và giờ đây cậu bỗng vui vì điều đó. Cậu vui vì cậu đã trở lại đây. Cậu sẽ không bao giờ bỏ ra kể cả hai đồng knut để tiếp tục việc học của mình, không phải vì cậu ghét trường học, chỉ là không thèm quan tâm mà thôi. Nhưng ngay giờ phút này, cậu hạnh phúc vì mình đang ở đây. Cậu hạnh phúc bởi cậu đã được trao cho cơ hội và lý do để thức dậy mỗi ngày. Lý do đó chính là một cô nàng tóc xoăn mang tên Hermione Granger. Chẳng phải là động lực lớn lao sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro