Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VII.2 - Ngay Trước Đêm Halloween

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part VII ♥

♥ Ngay Trước Đêm Halloween ♥

Suốt cả đêm Hermione tránh né hết tất cả sinh vật sống trên cõi đời này. Nếu một con ma hay con gia tinh nào trông thấy cô thì sẽ ổn thôi, nhưng mà cô thấy mình không thể đối diện với thêm một con người đang sống sờ sờ nào cả. Cô về phòng mình, và ở yên luôn trong đó. Không ra ngoài ăn tối và thậm chí còn không buồn đi học bài. Quá nhiều thứ trong đầu đang cần cô tiêu hóa.

Điều đầu tiên và quan trọng nhất chính là nụ hôn đó, một nụ hôn đáng kinh ngạc và tuyệt vời. Và cô đã tát vào mặt cậu! Cô bị điên rồi mới hành động như thế! Cũng chẳng phải chưa hôn một người con trai nào bao giờ, khỉ thật, trước đó cô thậm chí cũng đã hôn cậu, nhưng mà chúng không giống nhau đúng không? Cô hành xử như mình đang là nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết của Jane Austen vậy, mấy cô nàng trong tiểu thuyết đó sẽ cảm thấy mất hết cả danh tiết nếu bất ngờ bị hôn bởi một đương sự tiềm năng. Vấn đề ở đây là không phải cô không muốn nụ hôn của cậu, rất muốn luôn là đằng khác!

Cô quá xấu hổ. Làm sao ngày mai cô có thể đối diện với cậu ấy tại vũ hội đây? Liệu cậu có còn muốn đi cùng cô không?

Cô tạm dẹp suy nghĩ này qua một bên để nghĩ về những chuyện khác đã diễn ra trong ngày hôm nay. Cuộc trò chuyện của cô với Michael. Hermione và Justin Finch-Fletcher đều nhận được những mẩu giấy nặc danh gọi họ là "máu bùn" và dọa dẫm họ rằng những Tử thần thực tử vẫn tiếp tục tồn tại và chúa tể Hắc ám sẽ quay trở về. Cô biết rằng Justin đã nhận ít nhất hai lần rồi và cô thì là ba. Vào một tối nọ, sau khi đã nhận được hai lần, cậu ta đến gặp cô để hỏi rằng liệu cô có nhận được gì không, lúc đó mẩu giấy thứ hai cũng đã được chuyển đến cô. Lý do duy nhất khiến Michael biết đến chuyện những mẩu giấy này là vì Justin kể cho Terry, và rồi Terry lại kể lại cho cậu ta nghe.

Cô không chắc rằng toàn bộ những học sinh sinh ra trong gia đình Muggle khác có nhận được mẫu giấy nào hay không. Thật sự thì cô không quan tâm lắm. Cô cho rằng đó chỉ là một trò đùa thôi, một trò cực kỳ tồi tệ. Và cô biết là Draco chẳng bao giờ làm những chuyện đó. Trong quá khứ thì có thể như thế nhưng bây giờ thì không.

Cô vẫn chưa nói với bất kỳ ai về mẫu giấy thứ ba cả. Đó là mẫu giấy làm cô cảm thấy lo lắng nhất trong tất cả. Nó dọa rằng sẽ gây tổn hại cho cô về mặt thể xác. Cô nên báo cáo chuyện này với cô hiệu trưởng nhưng cô vẫn đang không muốn làm điều đó. Cô muốn tự mình sẽ giải quyết chuyện này. Có thể là sẽ hơi quá sức với cô nên chắc là cô sẽ viết thư cho Harry để hỏi ý kiến. Cậu ấy sẽ muốn nghe chuyện này. Và quan trọng hơn, cậu là bạn của cô cho dù cậu đã không hề liên lạc gì từ bức thư lần đó.

Cô vẫn viết cho Harry, Ron và Ginny mỗi tuần như mình đã làm với bố mẹ. Và mỗi tuần cô đều đợi thư hồi đáp, bất cứ bất thư nào cũng được, nhưng chẳng hề có lấy bức nào. Thậm chí cả bố mẹ của cô cũng không hề viết lại cho cô. Lần cuối cùng cô nhận được thư của họ là từ sinh nhật mình, có thể là những bức thư bị thất lạc ở đâu đó nên chưa đến được. Cô ngồi vào bàn, viết cho Harry và kể cho cậu nghe mọi thứ. Cô nói về những mẫu giấy, những lời hăm dọa, về Michael, về cả việc không nhận được bức thư nào, và cả tình cảm đang nảy nở giữa mình và Malfoy. Nếu tin này không kéo được sự chú ý của họ thì sẽ chẳng còn gì có thể làm được nữa. Cô yêu cầu Harry phải trả lời ngay, rồi ra khỏi phòng và đi đến chuồng cú, cô gắn bức thư vào chân một con cú màu nâu, nhìn nó bay vào bầu trời.

Sáng thứ bảy hôm đó cô dậy sớm và quyết định sẽ đến làng Hogsmeade ngay sau bữa sáng. Cô muốn mua một bộ váy mới cho tối nay. Những học sinh chưa tốt nghiệp vẫn phải mặc đồng phục. Và bởi vì cô là một người hộ tống nên diện váy có lẽ sẽ tốt hơn. Làm cho mình trở nên xinh đẹp hơn cũng tốt vì dù sao hôm nay cũng là buổi hẹn hò giữa cô với Malfoy mà.

Cô đến phòng cậu trước khi đến làng Hogsmeade để hỏi xem cậu có muốn đi cùng cô không nhưng cậu không có đó. Cô ra khỏi sân trường và hướng đến ngôi làng. Cô đã quên mất rằng hôm nay là ngày học sinh được đến làng Hogsmeade. Có quá nhiều người đang chen chúc trên con đường này đến nỗi cô phát nghẹt thở vì điều đó. Cô quyết định sẽ đi theo lối mà lúc trước cô vẫn thường đi với Harry và Ron, con đường đó cũng dẫn đến làng nhưng không nhiều người biết đến nó lắm.

Đó là một ngày tháng mười lạnh lẽo nhưng trời vẫn trong xanh và có nắng nhẹ. Tuy nhiên con đường đi vào rừng vẫn rất tối tăm và ngay lập tức làm cô nản lòng. Đáng ra cô nên đi con đường đông đúc đó thì tốt hơn. Cô quyết định quay ngược trở về, tìm lại con đường cũ. Cô thà là đi con đường có đầy tụi nhóc còn hơn là đối diện với nỗi sợ hãi không biết từ đâu ùa đến.

Cô trượt phải một thanh gỗ mục, va mình vào thân cây làm cho chiếc khăn của cô vướng vào cành cây bên cạnh. Cô quay sang để gỡ chiếc khăn nên không hề nhận ra rằng có thứ gì đó tấn công cô. Cô bị ai đó điên cuồng đánh ngã xuống mặt đất, cô cố gắng thét lên nhưng có một bàn tay bịt chặt miệng cô lại. Cô bị trói từ đằng sau và bị kéo sâu vào trong rừng. Kẻ tấn công thả tay ra khỏi miệng cô một vài giây thôi nhưng đó là tất cả những gì cô cần trong lúc này. Cô thét chói tai để không ai hiểu nhầm về tiếng thét đó. Đó là tiếng thét yêu cầu sự giúp đỡ và ít ai nghe được âm thanh như thế này trước đây. Hermione không tin rằng nó là âm thanh phát ra từ cổ họng cô nhưng thật may vì nó đã vang lên như thế.

Draco đang chạy trên đường, cố gắng bắt kịp Granger. Cậu đi tắm ngay sau bữa ăn sáng, thay quần áo rồi đến phòng cô hỏi xem cô có muốn đến làng Hogsmeade với cậu không nhưng cô không có ở trong phòng. Cậu nghĩ rằng cô có thể đang giận vì hành động của cậu tối hôm qua. Cậu nhìn thấy một đám học sinh năm thứ tám đang đứng ở cửa chính và hỏi xem họ có nhìn thấy cô không. Họ với nói với cậu rằng cô đã đi đến làng nên cậu phải đuổi theo cô thôi.

Cậu nhìn thấy cô khi cô đang rẽ vào lối đi vào rừng. Cậu rất quen thuộc với con đường đó. Nó cũng dẫn đến ngôi làng nhưng mọi người không thường đi lối ấy. Tại sao cô ấy lại đi con đường đó nhỉ? Đó không phải là đường tắt mà. Chắc là đang muốn tránh xa khỏi những đứa học sinh năm dưới. Nghiêm túc mà nói thì cậu cũng từng nhỏ xíu như chúng sao?

Draco vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng thét sắc nhọn vang lên, tiếng thét ấy như cứa vào tim cậu. Là giọng của Granger, là tiếng thét của cô ấy, có một cảm giác đột ngột trào dâng và không biết phải gọi tên nó là gì cả. Là hoang mang, rối ren hay sợ hãi? Cậu không biết và giờ cậu cũng không quan tâm. Cậu bắt đầu chạy thật nhanh, vừa chạy vừa gọi tên cô.

Hiển nhiên là những người khác cũng nghe được tiếng thét của cô bởi vì cậu nhìn thấy những học sinh khác cũng bắt đầu chạy lại hướng này. Cậu đã tiến vào sâu trong rừng hơn cả nhưng chẳng biết phải đi hướng nào để tìm cô. Rồi cậu nhìn thấy chiếc khăn choàng của cô trên cành cây, cậu mặc kệ nó ở đó và tiếp tục chạy đi. Chạy thêm được một đoạn nữa thì cậu nhìn thấy cô đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối tung, áo khoác bị xé rách nhưng vẫn còn sống và may mắn không bị tổn thương nhiều. Cậu chạy đến bên cô và trước khi cậu kịp hỏi điều gì thì cô đã đứng dậy, nhào vào lòng cậu, chỉ tay về một hướng và nói "Hắn chạy theo hướng kia".

Cùng lúc đó những học sinh khác cũng chạy được đến chỗ của cặp đôi. Hai học sinh năm thứ bảy nhà Gryffindors chạy theo hướng mà Hermione đã chỉ. Draco cũng buông cô ra và chạy theo hướng đó. Một nữ sinh năm thứ sáu nhà Hufflepuff dìu cô ra khỏi rừng.

Một ai đó đã báo điều này với nhà trường và sau đó họ tập trung tại sân. Giáo sư Stephens, giáo sư Mankin và giáo sư Weasley chạy nhanh về phía Hermione, cô đã bình tĩnh trở lại và không còn khóc nữa.

Draco và những người khác trở lại chỗ đám người đang vây lấy Hermione. Họ không tìm được kẻ tấn công cô. Giáo sư Mankin yêu cầu tất cả huynh trưởng đi đến ngôi làng, tìm tất cả học sinh và mang chúng trở lại trường, kể cả những học sinh đang tập hợp ở đây nữa. Anh Bill và giáo sư Stephens nói với Hermione rằng họ sẽ đưa cô đến gặp cô hiệu trưởng. Cô bắt đầu đi cùng với họ nhưng sau đó cô ngoái lại phía sau, cố gắng tìm Draco. Cô thấy cậu vẫn đang đứng sát ở bên rìa của con đường đó, nhìn cô. Cô nói điều gì đó với anh Bill và anh ấy gật đầu. Rồi cô gọi "Malfoy!". Cậu chạy đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô trên suốt con đường trở lại lâu đài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro