Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VII.1 - Không Phải Chuyện Để Cười

Author: AnnaM. Oliver  

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part VII ♥

♥ Không Phải Chuyện Để Cười ♥

Ngày trôi qua một cách chậm chạp cứ như đang cố tình làm khổ Draco. Hai tuần trôi qua một cách không thể chậm hơn được nữa. Hermione cứ khăng khăng rằng họ sẽ không hôn nhau cho đến khi đã thật sự hẹn hò. Draco đã cố gắng hôn cô trong hai tuần vừa rồi nhưng chẳng lần nào thành công cả. Một lần khi họ trên đường đi ăn tối, cậu kéo cô vào một phòng học trống, ôm chặt lấy cô đòi hôn ấy thế mà cô dám lôi đũa phép của mình ra với một nụ cười đầy hiểm độc, yêu cầu cậu buông cô ra.

Một lần khác, khi giáo sư Mankin để họ lại một mình trong phòng Độc dược, Draco cúi xuống để nhặt lấy cây bút lông ngỗng mà Hermione làm rơi. Và khi cậu trông thấy bắp chân xinh đẹp của người nọ, cậu đã không nhịn đường mà dùng phần lông của chiếc bút để cọ vào chân trái của cô. Hermione giật mình vì tưởng có nhện hay thứ gì đó bò lên đùi và thế là cô đá cậu, nhằm ngay môi dưới mà đá, thế là môi của Draco sưng to bằng kích thước của cả quả bóng, khiến cậu không thể mơ tưởng đến chuyện hôn cô nhiều ngày sau đó.

Cô đang từ từ khiến cậu phát điên lên. Hermione nói với cậu rằng sẽ ý nghĩa hơn nếu họ đợi đến ngày hẹn chính thức. Khỉ thật, đó chỉ là một nụ hôn thôi mà. Cậu có đòi trinh tiết hay thứ gì ghê gớm đâu. Họ cũng đã hôn nhau đến hai lần rồi thì hôn nhau thêm lần nữa cũng có sao đâu. Cậu là một người đàn ông quyết đoán nên hôm nay chắc chắn sẽ hôn cô, có chết cũng phải hôn.

Họ đang ngồi ở một chiếc bàn tròn trong phòng học của học sinh năm thứ tám làm bài tập môn Cổ ngữ Runes. Giáo sư Stephens đã rời đi, để lại bài tập cho họ hoàn thành. Padma phát bài ra cho bọn họ, mỗi người một phần khác nhau và đó là những gì mà họ đang làm. Hermione chồm qua phía Draco để lấy tập vở, mái tóc cô chạm vào cẳng tay trần của Malfoy, đôi môi cô căng mọng như quả mận chín đang chờ người đến hái. Khi cô vươn qua thêm một lần nữa để lấy sách tham khảo, cánh tay cô chạm vào cậu. Cô lấy cuốn sách, nhìn cậu và cười một cách quyến rũ. Hừm, cô chắc đang nghĩ là mình chỉ cười thôi mà không hề biết rằng với Draco, đó là một nụ cười đầy dụ hoặc. Cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và thấy là Michael Corner cũng đang nhìn cô. Draco trừng mắt với cậu ta, người cũng nhanh chóng nhìn lại cậu, cười một cách ác ý rồi quay lại làm bài.

Draco nhìn về phía Hermione, cô vẫn đang chú tâm vào việc học.

Hermione đưa đầu bút lông ngỗng vào miệng, hoàn toàn chú tâm suy nghĩ. Cậu nhìn chăm chăm vào cậu bút lông khỉ gió đó, ước rằng chiếc bút lông đó sẽ được thay thế bằng đôi môi của cậu. Cậu ước rằng cô sẽ gặm lấy môi cậu thay vì cắn lấy đầu bút lông ngỗng kia. Cậu đóng sầm cuốn sách lại, nói với mọi người rằng cậu không thể tập trung nổi và rồi cậu rời đi, chẳng ai hiểu tại sao Malfoy bỗng nhiên nổi điên lên như thế.

Sau khi ngồi học trong phòng riêng của mình được một lúc, cậu quyết định qua trở lại phòng học. Chỉ còn mỗi Terry và Padma là đang ở đó. "Hermione đâu?", cậu hỏi.

"Bồ ấy muốn đối chiếu một số thứ nên đã đến thư viện rồi," Terry nói với cậu. Malfoy đóng cửa lại và đi đến thư viện. Cậu mở cửa thư viện ra và bắt đầu tìm kiếm cô giữa những lối đi của các kệ sách. Cậu nhìn khắp bàn học trong thư viện nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu. Trong lúc cậu chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy khu vực giới hạn trong thư viện. Song sắt vẫn thường đóng lại ấy giờ đang được mở ra. Có khi nào cô ấy ở trong đó không? Cậu nhìn qua vai để chắc rằng không ai để ý đến mình rồi len lén đi qua song sắt, rồi đóng nó lại. Nếu Hermione ở đó, cậu chắc chắn sẽ cướp lấy nụ hôn thuộc về mình.

Cậu đi dọc theo lối hành lang và nhìn thấy những chiếc kệ sách đóng đầy bụi. Những cuốn sách có mùi xạ hương và bốc mùi cũ kĩ. Cậu thì thầm "Granger?"

Cậu tiếp tục tìm kiếm thì nghe thấy một cuộc đối thoại vội vã. Cậu dừng lại, nép mình vào trong và lắng nghe.

"Mình đã nói với bồ rồi, có chuyện gì đó đang xảy ra và mình không hề thích điều đó", một giọng nói vang lên.

"Mình nghĩ là bồ đang hoang tưởng đấy", lần này là một giọng nữ. Là Hermione.

"Vậy thì giải thích đi chứ, tại sao năm nay chẳng có đứa Slytherin nào quay lại đây? Tại sao lại là cậu ta, chắc chắn là có điều gì đó, bởi vì chẳng có đứa chưa tốt nghiệp nào có thể vào phòng của chúng ta cả", giọng nam nhấn mạnh. Và cậu nhận ra giọng nói đó. Là của thằng Michael Corner.

"Mình không giải thích được nhưng mình chắc chắn là Draco không liên quan đến chuyện này. Bồ chỉ đang tưởng tượng và cố gắng đổ lỗi cho cậu ấy mà thôi. Và mình thì sẽ không làm như thế." Hermione ngắt lời, không nhịn được mà to tiếng.

"Bồ đang phải lòng cậu ta đúng không?", Michael hỏi.

"Chúng tôi là bạn và tối mai, cậu ấy sẽ cùng tôi đến buổi vũ hội," cô thừa nhận rồi thêm vào "nhưng mà, cậu biết sao không, chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả. Hãy để tôi yên và dừng ngay chuyện gửi giấy trong lớp học cho tôi, dừng luôn cả việc gửi quà và hãy thôi theo đuôi tôi đi nếu cậu không muốn tôi báo cáo với cô Hiệu trưởng."

"Và rồi tôi sẽ báo với cô về những hoạt động của người bạn trai Tử thần thực tử bé nhỏ của cậu", cậu ta cự lại.

Thằng khốn đó đang theo dõi Granger ư, lại còn bảo rằng Draco là Tử thần thực tử? Draco không hiểu tại sao cô lại không hề kể cho cậu nghe về chuyện này.

"Trở về lớp đi, Michael", Hermione ra lệnh "Cậu không được phép ở đây, làm ơn, hãy để tôi yên".

"Nghe này, Hermione, điều đó là sự thật. Tôi thích cậu nhưng đó không phải là lý do khiến tôi nói cậu chống lại Malfoy. Hãy nghĩ về những gì mà tôi đã nói", cậu ta cảnh cáo, để cô lại một mình với đống sách. Draco vội vã nấp vào một kệ sách khác, nhìn thấy thằng tóc đen đó rời khỏi khu vực giới hạn. Cậu băn khoăn không biết mình nên đi ra không? Nếu vậy thì sẽ chứng tỏ được rằng cậu đã nghe được cuộc trò chuyện. Cậu chỉ có thể đưa ra một vài suy đoán về những gì mà Michael đang buộc tội cậu nhưng rồi cậu sẽ tìm ra thôi.

Cậu vẫn loay hoay không biết mình có nên nấp nữa không hay là lộ mặt ra thì nhìn thấy Hermione đang tiến đến chỗ cậu.Trông cô có vẻ giận dữ. Chắc là hôm nay cậu không thể hôn cô rồi. "Anh đang làm gì ở đây vậy Malfoy?", cô bực bội hỏi.

"Patil nói với tôi rằng em đang ở thư viện. Không nhìn thấy em ở ngoài kia nên tôi quyết định vào đây tìm em. Tôi nhìn thấy song sắt của khu vực hạn chế được mở ra", sự thật là cậu không hề nói dối.

"Ừm, vậy thì anh nên đi đi. Chỉ có mình em mới có giấy phép để vào đây thôi", cô đẩy cậu ra phía cửa.

"Thằng Corner làm gì ở đây vậy?", cậu hỏi.

"Anh trông thấy cậu ta hả?", cô lo lắng.

"Ừm, tôi nhìn thấy hắn ta vừa ra khỏi đây." Nói dối một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

"Cậu ta là một thằng điên và đang cố làm phiền em thôi. Nếu mà Harry và Ron có ở đây thì em đã để họ nói chuyện và đuổi cậu ta ra ngoài rồi," trông cô có vẻ khổ sở khi nói ra câu đó.

"Vậy tôi là gì chứ? Bà của em chắc? Tôi cũng sẽ tống cổ thằng đó đi để em có thể ở yên một mình", Malfoy thở hắt ra.

Hermione mỉm cười, chỉ nhếch miệng thôi và cô nói "Điều đó không cần thiết nhưng mà em vẫn cảm ơn vì đã muốn làm hiệp sĩ của em. Em đã nói với cậu ta rồi nên hi vọng là cậu ta sẽ không quấy rầy em nữa." Cô bắt đầu rời đi và có điều gì đó thôi thúc cậu ôm lấy cô. Trông cô có vẻ buồn, chẳng có tí tinh thần nào cả. Hơn nữa, cô cũng chẳng tiết lộ tí gì về câu chuyện bí ẩn của cô với Michael Corner.

"Lại đây nào Hermione", Draco ra lệnh.

"Tại sao lại gọi em là Hermione? À không, giờ em không muốn bực mình với anh và cũng không muốn hôn anh đâu", cô càm ràm.

"Thứ nhất, Hermione là tên của em. Thứ hai, điều gì khiến em nghĩ rằng tôi đang muốn hôn em? Thứ ba, tôi chỉ muốn ôm em mà thôi. Trông em có vẻ như đang cần một cái ôm đấy.", cậu thú nhận.

Cô nhìn cậu như thể cậu vừa mọc thêm một cái đầu nữa và bắt đầu cười lớn, thật sự rất mắc cười đó. "Cái này vui quá", cô nói với vẻ mặt hài hước "Ý em là, nếu những người bạn cùng nhà của anh nghe được câu này thì sao nhỉ? "Tôi chỉ muốn ôm em thôi", ôi trời ơi, em nghĩ là mình cần trận cười này hơn là một cái ôm đấy, cảm ơn anh rất nhiều Malfoy!". Cô gập người xuống, tiếp tục cười lăn lộn.

Cậu lướt đến chỗ cô. Cô dám cười cậu ư? Thật bực bội. Thế là cậu tóm lấy tay cô, kéo cô đến gần mình và dán môi mình xuống. Nếu cô đã cười cậu như thế thì ít nhất hôm nay cậu phải lấy được nụ hôn của mình! Khi cô đang cười thì nụ hôn này diễn ra, cô vẫn đang mở miệng và thế là cậu không chần chừ nữa, đưa lưỡi vào trong miệng cô.

Đầu tiên, cô cố gắng vùng vẫy bởi vì quá ngạc nhiên. Cô không hề nghĩ rằng cậu sẽ hôn cô. Nhưng rồi cô bắt đầu thả lỏng và đón nhận nụ hôn đó. Cậu cũng thả lỏng, nụ hôn lúc đầu khá thô lỗ và đòi hỏi giờ dần dần nhẹ nhàng và êm ái. Cậu ép môi mình vào môi cô, tìm kiếm rồi quấn lấy chiếc lưỡi của cô. Lưỡi cậu quét qua từng kẽ răng, qua mọi ngóc ngách rồi lại hướng lên trên vòm miệng. Cậu nghiêng đầu qua phía kia và cậu nhận ra rằng miệng cô có sự mềm mại không giống với bất kỳ cô gái nào mà cậu từng hôn qua.

Lúc đầu cô còn quên cả thở nhưng khi cô bắt đầu thả lỏng thì hô hấp dần dần trở lại. Cảm giác như cô đang ở trên thiên đường vậy. Đáng ra cô nên để cậu hôn bất cứ lúc nào mà cậu muốn chứ. Cô vẫn đang thiếu những nụ hôn như thế này đây! Cậu rời khỏi môi cô rồi hôn lên má, tiếp đo cậu ấn môi mình xuống cổ, trực tiếp hôn lên phần bao quanh động mạch. Cậu khẽ liếm vào chỗ nhạy cảm nằm giữa phần cổ và tai cô, nhẹ nhàng, kiên định, bọc lấy cô bằng cánh tay mình. Cậu kéo nụ hôn về lại cổ và rồi lại một lần nữa tìm kiếm môi cô.

Tay cô vòng qua cổ cậu, luồn vào mái tóc và phát ra từng tiếng rên rỉ nho nhỏ nghe thật đáng yêu. Cậu rời cô ra vì không muốn cô khó chịu với nụ hôn thực sự đầu tiên này. Cậu muốn quan sát phản ứng của cô để tính xem cậu có thể đi xa đến đâu trong tương lai.

Khi cậu thụt lùi và mỉm cười nhìn cô, trông cô cứ như đang xuất thần đến tận đẩu tận đâu. Cánh tay cô buông thỏng, đầu hơi ngước lên, và môi hơi hé mở. Cậu bỗng cảm thấy xấu hổ. Cậu cư xử như thể một tên giám ngục đã hút hết linh hồn cô.

Khi cô tỉnh táo trở lại, cô quay lại với sự trả đũa của mình. Tay phải cô giơ lên, tát mạnh vào má trái của cậu. Wow... đây là điều mà cậu không thể ngờ được. Một lời cảm ơn, ừm có vẻ được. Một nụ hôn đáp trả lại càng hay ho. Thế nhưng cả triệu năm sau cậu cũng không thể ngờ rằng đáp lại nụ hôn của cậu lại là một cái tát!

Rồi cô lại tiếp tục làm cậu ngạc nhiên hơn nữa khi cô túm lấy cổ áo cậu, hôn cậu mạnh mẽ và quyết liệt trong năm giây trước khi thả cậu ra và tuyên bố "Đừng bao giờ hôn em thêm một lần nữa nếu không được cho phép, hiểu không hả?"

"Cái này có cần ghi ra giấy không?", cậu hỏi, thì ra cô cũng có vẻ thâm hiểm này sao?

"Đó sẽ là khởi đầu tốt đấy", cô đáp lại. Hermione bước vội đi, để cậu lại với đám bụi. Đầu tiên cậu chạm lên má mình, bởi vì nó vẫn còn hơi tê sau cú tát của cô, rồi từ từ chạm xuống môi mình. Cô ấy thật sự khác biệt, cậu chắc chắn điều đó. Và còn thêm một điều nữa, Potter và Weasley vẫn tồn tại sau từng ấy năm quả thật là điều kỳ diệu!

P/S: Đến lúc phải dịch cảnh nóng ở Part XVI thì tui biết làm sao đây ? Vốn từ quá hạn hẹp :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro