VI.1 - Ký Ức Vui Buồn Lẫn Lộn
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part VI ♥
♥ Ký Ức Vui Buồn Lẫn Lộn ♥
Draco và Hermione vẫn đang kín đáo duy trì "tình bạn" vừa mới hình thành của họ. Không hề bàn bạc hay quyết định gì với nhau nhưng họ vẫn cho rằng sự kín đáo này là cần thiết. Cố gắng để mọi thứ tự nhiên như những gì nó vốn có. Hơn nữa, đó cũng không phải là chuyện mà mọi người nên quan tâm. Đã hai tuần trôi qua kể từ nụ hôn dưới tầng hầm và điều mà họ đã làm kể từ sau đó là năm tay hai lần và một lần hôn lên má. Draco không muốn mọi thứ diễn ra quá nhanh, và thật sự mong rằng mối quan hệ này sẽ kéo dài. Hermione và cậu vẫn học chung với nhau nhưng chỉ ở thư viện và phòng sinh hoạt chung mà thôi. Họ không muốn bị những người như Michael buộc tội, và chuyện ngồi lê đôi mách thì lại càng không. Tuy nhiên vào chiều thứ sáu hôm đó, khi họ ăn xong bữa tối của mình, Draco đã hỏi Hermione rằng liệu cô có muốn đi dạo ở chỗ bờ hồ cùng với mình không. Hermione nói với cậu rằng cô cần phải chạy về phòng lấy áo khoác nên hẹn gặp cậu ở cầu thang của đại sảnh đường.
Hermione chạy vội từ đại sảnh đường lên tầng trên và cảm thấy mình tràn trề năng lượng. Việc này giống như cậu đang muốn hẹn hò cùng cô vậy, và đây sẽ là lần hẹn hò đầu tiên! Cô lao vào phòng, chỉnh lại mái tóc, thay áo chùng và lại đổi thành một chiếc áo chùng khác nữa, rồi lại một lần nữa chải tóc, sau đó tóm lấy chiếc áo khoác của mình, khăn choàng cổ và cả đôi găng tay, đề phòng việc mình sẽ bị lạnh. Vừa bước ra khỏi phòng, cô quyết định ném đôi găng tay trở lại. Nếu tay cô bị lạnh thì có khi cậu ấy sẽ nắm lấy tay cô để giữ ấm cho chúng! Cô phải nhanh lên thôi bởi vì cô không muốn bắt cậu ấy phải đợi.
Cô chạy ra khỏi phòng mình và nhìn thấy Terry, Michael và Padma đều đang chui qua lỗ chân dung. "Bồ đi đâu mà vội vậy Hermione?", Padma hỏi.
"À mình chỉ đang đi dạo thôi", cô nói. Đáng ra cô nên nói dối bọn họ.
"Bồ có muốn tụi mình đi cùng không?", Terry hỏi cô. Bây giờ cô nên nói gì đây? Trước khi cô kịp nghĩ ra một cái cớ cho mình thì nhìn thấy Draco cũng đang chui qua lỗ chân dung.
"Xin lỗi nhưng mà tôi có thể đi qua được không?", cậu nói. Và họ tách ra để cho cậu đi qua, rồi Hermione nhìn thấy cậu đi về phòng. Vậy là họ không đi dạo nữa sao?
Terry hỏi lại "Hermione à, bồ có cần tụi mình đi dạo cùng bồ nữa không?"
"Ồ không nhất thiết phải thế đâu. Mình đang muốn làm đầu óc tỉnh táo thêm chút thôi nhưng mà dù sao cũng cảm ơn bồ nhé!", Hermione nói rồi vẫy tay với bộ ba. Cô bước ra phía hành lang, tự hỏi rằng liệu mình có nên đi dạo nữa không bởi vì bây giờ nó có vẻ sẽ là một hành trình cô đơn.
Cô thật ngốc nghếch. Cậu ấy đã hôn cô hai lần và đấm vào mặt cô một lần. Đó không phải là bước đầu của một mối quan hệ. Nó cũng không khiến họ trở nên thu hút lẫn nhau. Họ thậm chí còn không nói với nhau về việc xây dựng mối quan hệ đó. Hermione thường có thói quen "phân tích" mọi thứ, và hiểu cho đến tận cùng, bàn bạc đến tận từng chi tiết nhỏ. Bởi vì cô vẫn chưa thực hiện điều này với Malfoy và cậu cũng không làm thế nên cô chỉ có thể kết luận rằng họ chỉ là bạn thôi, và không còn gì hơn thế nữa. Vì thế nên Hermione nghĩ rằng cuộc hẹn đi dạo tối nay của họ cũng chỉ na ná là hẹn hò mà thôi, cậu ấy còn chẳng buồn đợi cô nữa mà. Cô quyết định là mình sẽ đi dạo, cô đang thật sự cần làm cho mình tỉnh táo lên.
Hương vị của mùa thu đã ngập tràn trong không khí rồi và Hermione ước giá mà cô đã không ném đôi găng tay của mình ở trên sàn phòng ngủ. Cô nhét hai tay vào túi và tiếp tục chuyến đi ngu ngốc của mình. Bây giờ chỉ mới khoảng sáu giờ ba mươi tối nhưng bên ngoài trời tối đen như mực, giống như bây giờ đang là nửa đêm. Chẳng có lấy một bóng trăng nào trên bầu trời bởi nó đã bị đám mây đen che khuất. Hermione hối hận vì đã đi ra đây một mình. Đáng ra cô đã có một cuộc dạo bộ quanh hồ, những cái nắm tay, những nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng nhưng giờ chẳng có gì diễn ra như cô hy vọng cả.
Cô ngồi lên một tảng đá lớn, và đầu óc chợt ngập tràn ký ức của năm vừa rồi. Những ngọn cây, bóng tối, sự yên lặng,.. tất cả đều gợi cho cô nhớ về những lần truy tìm những Trường sinh linh giá. Cô ghét năm ngoái, và thậm chí là sợ hãi, bởi cô thường xuyên bị đói, và cho dù cô có Harry ở bên, trước đó còn có cả Ron nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự cô độc. Và giờ đây cô cũng đang cảm thấy thế. Cô vẫn đang phải sống xa gia đình, và về mặt lý thuyết thì còn xa cách cả bạn bè của mình nữa. Cả Ron lẫn Ginny đều vẫn chưa viết cho cô lấy một lần. Harry cũng chỉ mới viết một lần duy nhất, và đó là lá thư khuyên cô hạn chế những mối quan hệ của mình với một chàng trai không đủ kiên nhẫn đợi mình đi lấy áo trong mười phút!
Tất cả ký ức của năm ngoái, cùng với sự cô đơn hiện giờ khiến cô cảm thấy như đang có ngàn tấn đá đè năng lên tim. Cô thật sự muốn khóc và nước mắt cứ thế rơi. Khi đang ngồi khóc trên tảng đá cô bỗng nghĩ "Chà, có vẻ như khóc lóc là thứ mà mình giỏi nhất", và thế là cô càng khóc nhiều hơn.
Cô không hề biết rằng cậu đang đến. Cậu thấy cô ngồi trên một tảng đá cạnh hồ nước đen ngòm và dường như cô đang khóc. Tại sao cô ấy lại khóc chứ?
Cậu đang đợi cô gần cửa chính thì nghĩ rằng mình cũng nên đi lấy áo khoác, nên cậu chạy lên tầng trên để lấy nó. Khi cậu vào hành lang, cậu thấy cô đang trò chuyện với những đứa trời đánh từng thuộc nhà Ravenclaws, vì thế nên cậu đi về phòng của mình. Cậu quyết định sẽ dành thời gian cho cô trốn thoát khỏi chúng rồi cậu sẽ đuổi theo cô sau. Cậu không nghĩ rằng cô sẽ muốn mọi người biết họ dành thời gian đi dạo cùng nhau. Gần đây họ đã phải rất thận trọng, bao gồm cả mối quan hệ của mình, và cậu nghĩ đó là phần tỉnh táo của riêng cô. Còn cậu thì chẳng bận tâm nếu mọi người biết về tình bạn giữa cậu và Hermione, nhưng cô thì có vẻ cẩn thận trong mọi việc nên cậu chỉ biết rằng mình nên tôn trọng mong muốn của cô.
Cậu đang tiến đến gần hơn và tự hỏi có phải là cô ấy nghĩ rằng cậu đã đổi ý và không muốn đi dạo cùng cô nữa. Chẳng lẽ cô khóc vì điều này? Không đâu, không bao giờ. Granger quá lý trí và sắc sảo nên sẽ không vì thế mà khóc đâu.
Cô quay lại và thấy cậu đang tiến đến gần. Cô lau mắt thật nhanh và vui mừng vì xung quanh mình bóng tối vẫn đang dày đặc. Chắc là cậu ấy không thấy cô khóc đâu nhỉ. "Tại sao em lại khóc", cậu đến gần và hỏi ngay. À, thế là cậu ấy đã nhìn thấy.
Cô dĩ nhiên là không muốn cậu biết rằng cô đang khóc vì cậu, bởi vì thật sự là cô không khóc vì cậu mà. "Tất cả cảnh vật ở đây đều khiến em nghĩ về năm trước. Chúng em đã lang thang ở trong rừng như thế nào mỗi đêm, trời thì tối om và mọi thứ dường như đã rất đáng sợ. Em cảm thấy buồn và cô đơn, giống như mình bị vứt bỏ", cô tiết lộ.
Cậu ngồi xuống bên cô, mặc dù tảng đá này có vẻ như không đủ chỗ cho lắm. Cô đang rất nhạy cảm với việc chân cậu kề sát bên cô. Cậu nói "Em không nghĩ là tôi đã bỏ rơi em chứ?"
"À, thì, không phải như thế sao?", cô lắp bắp.
Cậu quay sang nhìn cô, nhưng cô vẫn nhìn chăm chăm vào mặt nước. Cô đang siết chặt lấy tay mình, hình như là chúng đang bị lạnh. Cậu cầm lấy cả đôi bàn tay cô và chà sát lấy chúng trong tay mình. "Tay em đạng lạnh như nước đá ấy, găng tay của em đâu?", cậu hỏi.
"Em bỏ quên chúng rồi", cô giả vờ.
"Nghe này, tôi đâu có bỏ rơi em. Tôi chỉ nghĩ rằng em không muốn những người khác, đặc biệt là thằng Cornor, biết về việc đi dạo tối nay của chúng ta thôi", cậu thừa nhận.
"Tại sao chứ?", cô hỏi.
"Tại sao tôi làm vậy, hay là tại sao tôi nghĩ vậy?", cậu bối rối.
Cô còn không thèm bận tâm đến ý của mình là gì bởi vì cô đang bận tập trung vào đội bàn tay đang dịu dàng xoa lấy tay cô, chúng đã không còn đơn thuần là chà sát tay cô nữa. Thay vì thế tay cậu đan chặt vào tay cô, dùng ngón cái xoa nhè nhẹ. Chúa ơi, cậu đang có ý gì vậy?
Cô hít thở thật sâu và rút tay mình ra khỏi tay cậu "Vậy rốt cục câu hỏi của anh là gì?", cô hỏi.
"Tôi đã hỏi gì à?", câu hỏi lại cô. Cậu thật sự chẳng còn nhớ nữa. Cậu chỉ đang nhìn vào mái tóc xoắn tít màu sô cô la xinh đẹp của cô mà thôi, và cả đôi mắt màu cà phê của cô nữa. Cô đã làm gì với cậu thế này? Cậu nhanh chóng đứng dây "Đi dạo thôi nào Granger", cậu nói, đưa bàn tay của mình ra. Cô nhìn vào chúng trong giây lát. Cậu chỉ đang cố giúp cô đứng dậy hay còn gì hơn thế? Cô quyết định sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, nắm lấy tay cậu, bằng tất cả niềm tin của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro