Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part V.3 - Sau Cơn Mưa

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part V: Tháng Mười ♥

♥ Sau Cơn Mưa ♥

Hermione ăn sáng bằng khay thức ăn ngay trong bệnh xá sau đó cô đi đến lớp học đầu tiên của ngày, là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Ngày thường họ chỉ học lý thuyết thôi nhưng hôm nay giáo sư Weasley – tức anh Bill – sẽ dạy cho họ những bùa chú để phòng vệ thật sự. Hermione là người đầu tiên tiến vào lớp. Anh Bill nhìn thấy cô và mỉm cười nhưng sau đó lập tức nhíu mày khi nhìn thấy một mảng bầm tím lớn ở một bên mặt của của cô. Anh nheo mắt lại, đang định tiến đến trò chuyện với cô thì những học sinh khác đã đến.

Mọi người dường như đều phản ứng giống nhau khi nhìn thấy vết bầm trên mặt Hermione. Họ rụt rè và quay mặt đi chỗ khác, còn không thì sẽ nhìn chằm chằm vào cô. Padma ngồi bên cạnh Hermione và nhìn cô mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vai cô. Khi Draco tiến vào, cậu không nhìn vào Hermione và cũng không thấy vết bầm đó. Cậu ngồi ngay phía sau cô, bên cạnh Justin. Hermione muốn quay người lại và nói với cậu rằng cô không giận cậu nhưng cô quyết định lắng nghe lời hướng dẫn của giáo sư trước. Anh Bill muốn mọi người chia nhóm ra để thực hành các bùa chú. Hermione bắt cặp cùng với Padma, vẫn không hề nhìn Draco lấy một lần.

Sau giờ học, giáo sư Weasley giao cho chúng rất nhiều bài tập cần phải hoàn thành vào tuần sau. Anh nói rằng có lẽ là anh sẽ quay lại lớp vào tháng tới và giảng thêm một số bài nữa.

Hermione bắt đầu đi xuống căn hầm để thực tập môn Độc dược. Cô đến ngay sau Draco – người đã ngồi sẵn ở trong phòng, bắt đầu pha chế độc dược. Không buồn ngẩng đầu lên, cậu đưa cho cô danh sách và nói "Đến phòng chứa nguyên liệu và lấy những thứ này đi".

"Michael đâu?", cô hỏi.

Draco nhìn vào cô lần đầu tiên trong ngày và trở nên cực kỳ giận dữ "Cậu ta đã chọn thực tập môn khác rồi. Chỉ có chúng ta khiến cậu thấy phiền ư?"

"Sao bỗng nhiên cậu cư xử đáng ghét thế?", Hermione hỏi.

Cậu cướp lấy tờ giấy trong tay cô và tự mình đi lấy nguyên liệu.

Cô bắt đầu bật lửa ở dưới cái vạc lên và khi cậu quay lại với những nguyên liệu cần thiết, họ cứ thế im lặng làm việc trong hơn nửa giờ. Không giống như những lần im lặng trước đó, lần này khiến Hermione cảm thấy vô cùng khó chịu, cô cảm thấy căng thẳng và có vẻ như sắp phát bệnh đến nơi.

Cô nghiêng người tới để thổi nhẹ ngọn lửa và cậu quay sang nhìn cô. Ngọn lửa màu cam hắt ánh sáng vào má cô, khiến nó tím đen lẫn lộn. Vết bầm gần như che kín phần mặt bên trái của cô, ngay cả phần dưới mắt cũng bị thâm tím. Cậu đã gây ra điều tồi tệ đó. Cậu chỉ muốn đánh tên Michael Corner chứ không phải cô, và cậu vẫn chưa hề xin lỗi, nhưng mà khỉ thật, có ai bắt cô nhảy vào đâu! Thật là một tai nạn đẫm máu!

Cô đứng lên và cảm thấy cái nhìn của cậu như đang thiêu đốt da cô, không phải một cái nhìn nóng bỏng mà là vô cùng lạnh lẽo. Cô nhìn cậu, định mở miệng ra nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô chẳng có gì để nói.

Cô bắt đầu thêm nguyên liệu mà cậu cậu đã chuẩn bị vào chiếc vạc. Cô với sang để lấy phần chân dế đã được nghiền nát cậu để sẵn trong lọ thì tay cô chạm vào cậu, và giống như lúc họ chạm tay nhau tại bức chân dung hồi đầu năm, cô cảm thấy như có một luồn khí nóng đang chảy xuyên qua cơ thế. Thật là khôi hài làm sao khi một cử chỉ nhỏ nhoi như thế lại gây ra một phản ứng lớn đến vậy.

Cô nhìn vào khuôn mặt cậu – người nãy giờ vẫn đang nhìn vào cô. Cô buông chiếc lọ ra và nhanh chóng rời khỏi phòng. Tại sao cậu tại nổi giận với cô chứ? Tại sao chỉ một động chạm nho nhỏ thế thôi lại khiến linh hồn cô như đang phát hỏa?

Cô lao ra khỏi cửa nhưng cậu đã bắt kịp cô. Cậu nắm lấy vai cô và lắc mạnh khiến răng của cô va đập vào nhau. "Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế chứ?", cậu hét "Giá mà cậu cứ để tôi một mình như thế đi!"

"Tôi đã làm gì hả Malfoy?" Cô thật sự muốn biết câu trả lời. Cậu có đang cảm thấy giống như cô không? Tại sao trông cậu cứ như đang mâu thuẫn thế?

"Nghe này, nó chỉ là một tai nạn thôi! Tôi không hề cố ý tổn thương cậu", cậu hét lên với cô.

"Tôi biết chứ", tiếng hét cô cũng không kém cạnh chút nào "Tôi có đỗ lỗi cho cậu đâu?"

"Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ của cậu đều đang đỗ lỗi cho tôi", Malfoy nói.

"Gì chứ? Tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng! Nếu cậu nghĩ như thế thì tất cả là vấn đề của cậu. Tôi thề là tôi không hề nghĩ như thế! Tôi đi đây, cậu có thể tự làm nó một mình rồi." Cô cố gắng rời đi, nhưng cậu chặn lại.

"Thừa nhận đi, cậu đã đổ lỗi cho tôi! Cậu ghét tôi", cậu lại la lên.

"Đồ hoang tưởng", cô phản lại.

"Thừa nhận đi đồ quỷ cái" (=.=), cậu tỏ ra mất kiểm soát, vẫn đang tránh đi từ máu bùn sao?

"Cậu muốn tôi nói thể chỉ vì muốn làm dịu đi cảm giác tội lỗi của bản thân. Cậu thích tôi và cậu cảm thấy khổn khổ vì đã đánh tôi, hết chuyện." Hermione phân tích cho cậu thấy.

"Cậu mới là đồ hoang tưởng! Tôi không thích cậu. Cậu chả có tí hấp dẫn nào đối với tôi cả", cậu nói dối.

Cô im lặng trong vài giây rồi nói "Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi có sức hấp dẫn đối với cậu. Tôi cũng không nghĩ thế đâu, Tôi biết là cậu cũng không, chỉ cần nhìn thôi tôi cũng hiểu điều đó. Tôi chỉ muốn nói rằng chữ "thích" ở đây là thích làm bạn thôi cậu hiểu không?", cô quay trở lại bàn, cảm thấy mình thật xấu hổ và thất bại. Cô lại bắt đầu điều chế độc dược của mình.

Cậu dựa vào cánh cửa và nói "Ít nhất thì cả tôi và cậu đều có quan điểm như nhau. Tôi không thấy cậu hấp dẫn, một chút cũng không".

"Được thôi, đã hiểu", cô nói một cách cộc lốc. Bỗng nhiên cô muốn khóc váng lên. Cô đang bắt đầu thấy mình bị hấp dẫn bởi cậu ấy và tuần trước họ còn hôn nhau... cô đã không thể hình dung được, cái cách mà cậu chạm vào đôi tay cô đều khiến cô nghĩ rằng tình cảm này là thật, ít nhất với cô là như thế.

Cô bắt đầu khuấy nồi dược thì tay cậu đột nhiên cầm lấy tay cô, cậu nói "Cậu phải khuấy theo chiều ngược chiều kim đồng hồ mới đúng, cậu muốn công sức của chúng ta nảy giờ đổ sông đổ bể sao?" Tay cậu vẫn giữ lấy tay cô, khuấy đều chiếc muỗng theo ngược chiều kim đồng hồ. Hermione cảm thấy cả người sởn gai ốc và nếu chỉ có mình cô cảm thấy thế thì cô đúng là gặp vấn đề lớn rồi, bởi vì chỉ cần cậu chạm vào cô thôi là cô đã cảm thấy cả sống lưng lạnh toát. Cậu ấy đứng thật gần phía sau cô càng khiến cô như muốn tan chảy. Hơi thở của cậu phả nhè nhẹ lên cổ cô thật sự làm cô muốn khóc thật to. Cô cúi đầu, gỡ tay mình ra khỏi tay cậu và đi về phía bên kia của chiếc bàn.

"Cậu khuấy đi" là tất cả những gì mà bây giờ cô có thể nói được. Cậu tiếp tục khuấy rồi sau đó đậy nắp của chiếc vạc lại khi cô bắt đầu dọn dẹp chỗ mà hai người vừa làm việc. "Chúng ta cần phải canh khoảng một tiếng đồng hồ trước khi tắt lửa". cô nói "Cậu có thể đi rồi, tôi sẽ ở lại đây để canh chừng."

"Được thôi", cậu lôi cuốn sách và cặp của mình đi về phía cửa. Cậu mở cửa nhưng rồi cứ thế đứng yên tại chỗ. Cô nhìn bóng lưng cậu và tự hỏi cậu vẫn đang chờ đợi gì sao. Cậu quay lại và nói "Tôi không cố ý đánh em".

"Tôi biết", cô xác nhận.

"Người tôi muốn đánh là thằng chó Michael Corner", cậu nhắc lại.

"Tôi ước là cậu đã đánh được cậu ta", cô cười nhẹ.

"Và... tôi thấy em rất hấp dẫn.", cậu nói câu đó rất nhanh khi đang nhìn quẩn quanh xuống sàn nhà, và cô cũng không chắc là liệu mình có nghe chính xác những gì mà cậu nói không.

"Gì cơ?", cô hỏi, cô cần một sự xác nhận từ phía cậu.

"Tôi nghĩ là em đã nghe được và chỉ muốn làm khó tôi để tôi nói ra lần thứ hai mà thôi", cậu nói, và dường như cậu cũng đang cười.

"Có thể là có, mà cũng có thể là không", cô bỗng trở nên tinh quái.

Cậu đặt cuốn sách xuống và lại gần cô. Cậu đặt tay lên mặt cô nhẹ nhàng tìm kiếm vết bầm, rồi sau đó cậu thả tay xuống, từ từ hôn lên vết thương, bờ môi mơn man ở đó một lúc. Tay cô bắt đầu níu lấy chiếc áo choàng của cậu và ngón tay siết chặt lấy từng thớ vải. Đôi tay vẫn còn xoa nhẹ vết bầm của cô bắt đầu lần xuống, nhẹ nhàng dừng lại ở trán, ở má, rồi đến cằm, xuống cổ cô rồi ngập ngừng ở chiếc nút nơi cổ áo. Cậu tiến tới đồng thời kéo lấy cô, cả hai bàn tay giữ chặt lấy bờ vai cô và đặt một nụ hôn lên trán. Cậu khẽ đẩy cô ra và nhân cơ hội đó cướp lấy đôi môi cô khi cô ngước mắt lên nhìn cậu.

Lần này, cậu hôn cô thật chậm nhưng rất mãnh liệt. Cậu chơi đùa với đôi môi cô, nhẹ liếm rồi cắn lấy chúng. Cảm giác tê rần ở chân cô bắt đầu lan ra khắp cơ thể khiến cánh tay cô ôm chặt lấy cậu. Cậu ghì chặt cô và tiếp tục nụ hôn của mình với tất cả say mê và khao khát.

Nụ hôn này rất đơn giản, không hề kéo dài và cậu cũng không cố đẩy lưỡi mình vào miệng cô, chỉ một nụ hôn đầy đam mê mà hai người dành cho nhau nhưng lại chứa nhiều ý nghĩa đến mức chẳng có một ngôn từ nào có thể diễn tả.

Khi cậu buông cô ra, cậu nói "Chắc là tôi sẽ ở lại đây. Tôi nghĩ là tôi có thể giúp em hoàn thành biểu đồ của môn thảo dược học trong khi ngồi canh nồi dược đấy."

Cô mỉm cười và mặt đỏ lựng lên, nói một cách đùa giỡn "Em nghĩ là mình thích được giúp đỡ để làm bài tập hơn là nụ hôn của anh đó"

"Dĩ nhiên là thế rồi, em thật lạ, thật sự là một cô gái rất lạ đấy", Malfoy nói, nhặt túi đựng sách của Hermione lên để tìm cuốn Thảo dược học.

P/S: Akkkkkkkkkkkkkkkk.... chuyển qua xưng "tôi – em" thôi. Hí Hí :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro