Part V.2 - Cơn Mưa Tiếp Diễn
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥ Part V: Tháng Mười ♥
♥ Cơn Mưa Tiếp Diễn ♥
Cơn mưa vẫn kéo dài cả tuần và thậm chí còn suốt cả tuần sau đó. Có đôi lúc Draco nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Cậu ngồi ở bàn của mình, cố gắng viết báo cáo cho môn Biến nhưng thực tế thì lại nghĩ đến nụ hôn của cậu và Hermione tuần vừa rồi. Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ, không quá đam mê nhưng lại là nụ hôn chứa nhiều ý vị nhất mà cậu từng có với một cô gái. Họ không hề nhắc lại chuyện đó và cũng không hôn nhau thêm lần nào nữa. Thay vì vậy, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, bao gồm cả những cơn mưa.
Hermione đã nhận được thư từ Harry. Trong thư cậu kể với cô rằng Neville đã viết thư cho cậu và nói về tình bạn giữa cô và Malfoy. Cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Harry chỉ nhắc nhở cô rằng Malfoy là một tên bại hoại và cô nên cẩn thận. Cậu nói rằng cậu đã báo cho Ron biết nhưng cậu ấy đang không được ổn cho lắm để đón nhận tin tức này. Hermione gấp bức thư lại sau khi đã đọc nó đến lần thứ tư và đặt nó vào trong ngăn kéo. Cô đã bỏ qua bữa trưa chỉ để ngồi đọc thư của Harry và giờ thì đã đến tiết học của môn Thảo dược cho nên cô đành phải đợi cho đến buổi tối.
Cô trèo qua lỗ chân dung và hướng về phòng học của học sinh năm thứ tám. Khi cô mở cửa ra, giáo sư Stephens đang kiểm tra biểu đồ của Neville về "Những thực vật kì diệu của vùng hồ trên núi". "Trò đến trễ rồi Granger, nhanh ngồi vào chỗ đi", giáo sư quở trách. Cô ngồi vào chỗ còn trống duy nhất bên cạnh Terry.
Cậu cười tươi và sáp lại gần cô nói "Ít nhất thì năm nay chúng ta cũng sẽ không bị trừ vào điểm chung của nhà nếu đi trễ nữa đúng không?". Vậy là Hermione cười với cậu.
Giáo sư Stephens đi một vòng khắp phòng học và khi ông tiến đến chỗ của Hermione, ông hỏi cô về tiến độ học tập. Cô nộp cho ông bài báo cáo của mình về "Những đặc tính kì diệu của những sinh vật dưới nước", và nói với ông rằng cô vẫn chưa có thời gian để vẽ biểu đồ về vùng hồ trên núi. Rồi giáo sư hỏi cô rằng liệu cô có đang thấy quá sức mình không bởi vì cô đã lựa chọn số môn học quá nhiều so với mức cần thiết. Bình thường thì cô vẫn luôn là người dẫn đầu trong việc học nhưng đây đã là lớp học thứ ba mà cô để bản thân mình chậm tiến độ. Vì vậy ông yêu cầu gặp cô sau buổi học.
"Trò Granger này, có lẽ trò nên bỏ bớt ít nhất là một môn đấy. Trò biết chứ, chẳng có trò nào chọn học cả chín môn, thậm chí là tám môn cũng không có.", ông tốt bụng nhắc nhở.
"Thưa thầy, vẫn có thầy đó thôi ạ", cô chỉ ra.
"Điều đó hoàn toàn khác trò à. Lúc đó chúng tôi được hướng dẫn một cách chi tiết và cũng không bị yêu cầu học những môn khó khăn một cách độc lập như bây giờ. Tôi biết điều này nghe có vẻ bất công nhưng chúng tôi vẫn phải căn cứ lợi ích của những học sinh năm thứ tám mới và những học sinh hiện đang học năm thứ bảy để phân chia lại chương trình cho phù hợp. Đặc biệt là những gì mà chúng tôi dạy trong năm nay chỉ được xem là phần tóm tắt kiến thức cho những trò đang học năm thứ tám.", Ông dừng lại, quay mặt đi rồi tiếp tục nói "Trò đã không ở đây trong suốt năm học vừa rồi nên những thứ này với trò đều là những kiến thức mới mẻ. Tôi sẽ bàn bạc lại với cô hiệu trường vì các trò chỉ nên đăng ký khoảng từ năm đến sáu lớp và tôi thật sự nghĩ rằng trò nên bỏ đi một hoặc hai môn đó trò Granger. Có lẽ là một Thảo dược học, bởi vì trò đang khá chậm ở môn này và có lẽ là ở cả môn Lịch sử pháp thuật nữa, môn này yêu cầu trò phải đọc và dành rất nhiều thời gian cho nó. Được rồi, tôi nghĩ là việc giảm bớt đi khối lượng học sẽ là điều khôn ngoan nhất đấy. Tôi sẽ nói vấn đề này kĩ càng hơn với trò sau nhé!", nói rồi ông rời đi để cô vẫn đứng ở bên ngoài phòng học.
Hermione đang thật sự cảm thấy khủng hoảng. Cô đã luôn học hành chăm chỉ và luôn là người giỏi nhất lớp học, khỉ thật mà! Cô có vẻ hơi chậm ở một vài môn nhưng những người khác cũng hệt cô mà, trong khi họ chỉ học bốn hoặc năm môn thôi. Điều này thật không đáng, thật không công bằng chút nào! Việc này càng khiến cô cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng tồi tệ, và nó làm đầu cô đau buốt. Đầu tiên là lá thư của Harry, sau đó là không kịp ăn trưa, rồi đến trễ giờ học và bây giờ chuyện này! Cô quay lại phòng học thì đúng lúc nhìn thấy Michael Corner và Draco Malfoy đang tranh cãi kịch liệt. Trông hai người như sắp đánh nhau đến nơi.
"Mày chẳng khác gì một tên Tử thần thực tử đang làm ô uế cái trường học này! Mày đáng ra phải bị tống vào tù cùng với lão cha và bà mẹ khốn kiếp của mày", Michael chế nhạo.
Hermione không biết nguyên gì khiến họ cãi nhau như thế, nhưng cô biết chắc là kiểu gì lần này mọi chuyện cũng sẽ kết thúc trong tệ hại cho mà xem. Cô đã có một ngày kinh khủng và đây sẽ là giọt nước tràn ly đối với cô. Những học sinh khác đang vây thành vòng tròn để xem, và Malfoy chuẩn bị nện nấm đấm của mình vào mặt Michael. Hermione dường như là người duy nhất cảm thấy rằng đây là điều hiển nhiên sẽ xảy ra và cô đã sai lầm khi quyết định đi đến chặn trước mặt Malfoy, bởi vì ngay lúc đó cậu ta vừa tung ra một cú đấm và thế là Hermione bị hạ đo ván ngay lập tức.
Rất nhiều tiếng thét vang lên, rất nhiều bàn ghế bị xô ngã và một ai đó, hình như là Hannah Abbott đang gào lên nhờ giúp đỡ. Hermione ngã ra phía sau, đầu va mạnh vào một bậc đá trước khi cô hoàn toàn bất động, nằm vật ra sàn nhà lạnh lẽo.
Cô có cảm tưởng như hàng ngàn vì sao đang quay mòng mòng trước mắt mình. Cô thường cho rằng đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi nhưng hóa ra những ngôi sao này lại là sự thật. Những giọt nước mắt rơi xuống và cô cũng không biết tại sao mình lại khóc. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, duy chỉ có sự đau đớn ở đầu và mặt của cô là điều duy nhất khiến cô biết mình vẫn đang còn tồn tại. Cô đưa tay mình ra phía sau đầu để kiểm tra rồi lại đưa tay ra trước để nhìn thì phát hiện tay cô đang dính đầy máu và thế là cô lịm đi.
Khi cô tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm ở bệnh xá. Bên ngoài trời tối đen như mực. Và để tạo nên một cái kết ấn tượng cho ngày quỷ quái này, cơn mưa đã kéo đến kèm theo rất nhiều sấm và chớp.
Cô ngồi thẳng dậy và thấy Luna đang ngồi đọc sách bên cạnh mình, cầm ngược cuốn sách. "Ôi chúa ơi, chị đã tỉnh lại rồi", giọng Luna giống như đang hát. "Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng. Michael và Malfoy gặp phải rắc rối lớn rồi và cô Hiệu trưởng đang phân vân xem liệu có nên đuổi học cả hai hay không đó. Michael còn cười lớn khi Malfoy đánh chị và Neville đã đánh cậu ta, vì thế mà anh ấy cũng vướng vào chuyện này luôn".
Hermione lại ngã người ra gối và nhắm mắt lại. Và khi cô đang dần cảm thấy mọi thứ trở nên lạnh lẽo thì cô nghe được tiếng của cô hiệu trưởng "Trò nên đi ăn tối đi trò Lovegood, tôi cần trò chuyện riêng với trò Granger".
Giáo sư McGonagall ngồi xuống bên cạnh giường của Hermione và nói "Con đã thấy khá hơn chưa?"
Một cảm xúc mạnh mẽ đột ngột ùa đến. Cô đã luôn cực kỳ thích giáo sư McGonagall và giờ đây khi đang ở rất xa gia đình của mình, điều duy nhất mà cô muốn, à không, rất cần lúc này chính là một chút hơi ấm của mẹ, vì thế mà Hermione ngồi dậy, nhào vào lòng giáo sư McGonagall. Bà hơi giật mình lùi lại nhưng rồi vẫn vòng tay ôm lấy Hermione.
"Thả lỏng đi nào con gái", bà nói với Hermione rồi sửa sang lại quần áo cho cô. "Giáo sư Stephens đã nói với cô rằng con nên bỏ bớt một đến hai môn học nhưng mà cô nghĩ rằng con sẽ ổn thôi. Cô biết rằng trò Malfoy không cố ý đánh con nhưng cuối cùng thì cũng chả có gì khác biệt cả bởi vì trò ấy đã có ý định đánh trò Michael. Theo như những gì mà mọi người chứng kiến thì có vẻ như trò ấy đã bị bức đến nỗi muốn đánh người. Vậy nên cô đã phạt cấm túc cả hai đứa, kể cả trò Longbottom. Đêm nay con hãy nghỉ lại đây, rồi quay trở lại lớp học vào sáng mai nhé!", bà giáo già đứng dậy, dành cho Hermione một nụ cười chân thành và rồi bước ra khỏi bệnh xá.
P/S: Anh đã hạ đo ván chị :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro