Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part V.1 - Cơn Mưa Bắt Đầu

Author: AnnaM. Oliver

Translated by Ha Tien Nguyen

——————-

♥ Part V: Tháng Mười ♥

♥ Cơn Mưa Bắt Đầu ♥

Tháng chín dần trôi đi và một tháng mười nữa lại về. Tiết trời nơi đây đã bắt đầu lạnh và ẩm ướt. Những chiếc lá còn chưa kịp thay màu thì những trận mưa đã dội xuống và cuốn đi tất cả. Và trong thời điểm đó, Hermione đang bắt đầu cảm nhận được áp lực nặng nề của việc học hành. Có lẽ là cô đã chọn quá nhiều môn so với sức chịu đựng của bản thân nhưng cô không thể phàn nàn được bởi vì đến chính cô cũng chẳng thể nhớ nổi khối lượng của chúng lớn đến đâu.

Tất cả học sinh năm thứ tám đều đã bắt đầu quen với hệ thống đào tạo mới và học một cách độc lập. Nhưng với Hermione, cô vẫn thấy khá thách thức khi làm bài tập các môn như Cổ ngữ Runes hay Độc dược mà không hề có sự hướng dẫn nào từ các giáo sư. Đến cô còn cảm thấy chúng thật khó khăn thì không biết những học sinh khác sẽ thấy như thế nào.

Vào một chiều thứ ba nọ, khi Draco, Michael và Hermione đang phân chia nguyên liệu của môn Độc Dược thì bên ngoài trời bỗng đổ mưa to. Cho dù đã được ngăn cách bằng bức bức tường đá dày của tòa lâu đài, họ vẫn có thể nghe được tiếng mưa rất lớn ở ngoài kia.

Michael đi đến một chiếc bàn để chọn lấy một vài loại thực vật cho chiếc vạc đang sôi sung sục của mình để thay đổi dung dịch ở bên trong – đây là nguyên liệu dùng cho buổi học sắp tới của những học sinh năm thứ năm.

Đây là một công việc đòi hỏi tính tỉ mỉ, bởi vì phải cân đo lượng nước một cách chính xác thì mới có thể tạo ra được dung dịch cần dùng. Lần thứ ba Michael đi đến chiếc bàn lấy nguyên liệu cũng là lần thứ ba mà cậu ta va vào Malfoy, và điều đó chẳng khác gì giọt nước tràn ly cả. Cậu ta làm đổ dung dịch axit ra bàn vì va phải vai Malfoy và thế là chiếc bàn bốc cháy.

"Thằng chó Corner! Đừng có chạm vào tao như một thằng điên khát máu nữa. Coi chừng tao sẽ đốt cháy màu đấy!" Malfoy giận sôi lên khi cậu dùng đũa phép để dập tắt đám lửa.

"Mày đi sang bàn khác mà làm việc!", Michael nói, "Tao và Hermione cần dùng chỗ này".

"Tao đã đến đây trước", Malfoy trả lời, giọng điệu như một đứa trẻ.

"Tụi tao đang làm việc quan trọng cho nên mày hãy tránh ra", Michael nói, cố gắng chọc tức người trước đây đã từng thuộc về nhà Slytherin.

Hermione quyết định sẽ không can thiệp. Họ cãi nhau mỗi ngày như cơm bữa và dù nó có khiến cô đau đầu đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể làm gì được. Tất cả học sinh năm thứ tám đã bắt đầu niềm nở hơn với Malfoy chỉ trừ Michael và cô cũng chẳng hiểu đâu là lý do nữa.

Michael một lần nữa đâm sầm vào Malfoy, và cô biết rõ rằng cậu ta cố ý vì cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Malfoy tặng cho cậu ta một cái nhìn ác liệt nhưng rồi vẫn tiếp tục công việc của mình. Hermione đi đến chiếc tủ đựng dụng cụ và Draco theo sau cô.

Hermione quay lại nhìn cậu và nói "Đừng để cậu ta đối xử với cậu như thế nữa"

Cô ấy nghiêm túc chứ? Liệu cô có nghĩ rằng cậu muốn đánh trả cậu ta không? "Cậu ta không thích tôi thì tôi còn có thể làm gì được chứ? Tôi sẽ không đánh nhau chỉ vì cậu ta đã cư xử như một thằng đần đâu. Đó là tất cả những gì bọn chúng muốn. Bọn chúng muốn dồn tôi đến đường cùng và sau đó sẽ tống tôi ra khỏi đây. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra". Draco ngay lập tức giải thích với cô rồi thêm vào "Tôi xong rồi, tôi về phòng mình đây."

Draco rời đi và Hermione lại gần để giúp Michael hoàn thành công việc. "Michael này, tại sao bồ lại căm thù cậu ấy như vậy? Cậu ấy cũng ở đây để học giống như chúng ta thôi mà."

"Bồ nói thể chỉ bởi vì bồ thích cậu ta mà thôi", Michael nói điều đó với vẻ căm ghét.

"Chúng mình là bạn và đó là tất cả", Hermione đáp lại.

"Đúng thế, chỉ là bạn thôi, là bạn mà luôn học trong phòng riêng của nhau như thế à, là bạn mà cứ cùng nhau tản bộ như thế sao? Thật đáng ghê tởm! Hắn ta là con của một Tử thần thực tử còn bồ là bạn thân nhất của Harry Potter. Và giờ thì ai cũng biết rằng bồ đang muốn ngủ với hắn ta mà thôi!", Michael nói đầy ác ý.

"Điều đó không đúng", Hermione nói rồi vội vàng thêm vào "Chúng tôi chỉ là bạn và tôi không hề muốn ngủ với bất kỳ ai, sao bồ có thể nói một cách tàn nhẫn như thế chứ!"

"Dĩ nhiên là bồ không rồi,", cậu ta chế nhạo "Bồ cần phải biết điều này Granger, rồi sẽ chẳng có gã nào muốn bồ nếu bồ bị vấy bẩn, đặc biệt là bị làm vấy bẩn bởi một tên Tử thần thực tử. Mình không biết vì sao hắn ta muốn bồ nhưng mình chắc là với hắn ta bồ chỉ là một con máu bùn, không hơn không kém".

Hermione đứng đó há hốc mồm. Thật sự là cô chẳng còn lời nào để phản bác và cô cũng không thể tin nổi những lời tồi tệ mà cậu ta vừa thốt ra. Cô bắt đầu khóc giống như một đứa ngốc vậy và lao ra khỏi căn phòng. Cô chạy lên tầng trên và phóng nhanh ra ngoài, ngay dưới màn mưa dày đặc. Cô cứ thế đứng dưới trời mưa và người cô nhanh chóng ướt sũng. Cô ôm chặt lấy thân mình cho đến khi cơn mưa rửa trôi những giọt nước mắt. Sau đó cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, giờ này mọi người hẳn đang ngồi ở đại sảnh đường ăn tối. Cô len lén đi vào, gần đến được ký túc của mình thì Luna trông thấy cô.

"Chuyện gì vậy chị Hermione? Sao chị lại ướt như chuột lột thế này? Chị có muốn đi tìm những con trùng Evarvesent Dugger không? Luna hỏi, "Chúng chỉ xuất hiện vào những lúc trời mưa như thế này, chị biết chứ?"

Hermione thật sự muốn hỏi rằng "Đó là cái quái gì thế?" nhưng thay vì vậy cô nói "À có chứ, nhưng mà chị phải đi thay đồ trước đã, gặp lại em vào bữa tối nhé!". Cô đi qua bức chân dung và nhìn thấy Malfoy đang đi về phía hành lang. Cô nhanh chóng đi vào phòng mình, và hy vọng rằng cậu không nhìn thấy cô.

Draco nhìn thấy Hermione đi qua bức chân dung, người cô ướt nhẹp. Nửa giờ trước ở căn hầm cô vẫn còn khô ráo cơ mà. Cậu đến phòng cô và gõ cửa. Cô gắt lên "Không phải bây giờ đâu Malfoy". Cô biết là cậu ấy.

"Granger, tại sao cậu lại ướt sũng như thế?" tiếng cậu truyền qua cánh cửa.

"Trời đang mưa mà", cô trả lời đơn giản.

"Ừ, trời đang mưa, nhưng mà ở bên ngoài chứ không phải trong đây.", Draco nói.

"Thì vì tôi vừa mới ra ngoài", cô vẫn đứng ở cửa và nói với ra.

"Tại sao cậu lại chạy ra ngoài chứ?" Cậu bắt đầu phát bực vì phải nói chuyện với cánh cửa.

"Tôi cần hít thở một chút", Hermione yếu đuối trả lời. Làm ơn mà, hãy đi đi.

Một câu trả lời thật ngu ngốc, cậu nghĩ. "Granger, hãy để tôi vào", cậu vẫn không nản lòng.

Cô mở cửa và cậu nhìn thấy cô đang đứng trên một vũng nước được tạo thành tứ mớ quần áo ướt nhẹp trên người cô, mái tóc dài đã bị ướt và bết vào lưng. Mặt cô nhòe đi bởi thứ mà cậu tin chắc là nước mắt chứ không phải do mưa tạo nên. Cơn mưa làm bộ quần áo bó chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của cô nhưng điều duy nhất cậu nghĩ đến lúc này là trông cô chẳng khác gì một con chuột ướt sũng.

Cậu quay đầu sang một bên, chẳng biết phải hỏi gì nữa. Cô hoàn toàn có quyền giữ những bí mật cho riêng mình. Nhưng cuối cùng cậu vẫn mở miệng "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cô cúi mặt xuống và nói "Tôi ghét tên Michael Corner đó. Hắn ta gọi tôi là máu bùn".

« Vì sao chứ ? » Draco hỏi và trong đầu cậu đã bắt đầu hình dung đến những hình thức có thể tra tấn thằng khốn đó.

« Tôi không biết nhưng cậu ta thật đáng ghét, cậu ta thậm chí còn nói tôi là một con điếm, ừm, cũng chẳng nhiều lời lắm đâu nhưng cậu ta cho rằng... tôi và cậu...đang làm những điều bất chính », giọng cô yếu ớt và cũng không nhìn vào cậu.

Cậu tiến lại gần cô thêm hai bước nữa. « Là điều gì chứ ? », giọng cũng nhỏ nhẹ đi.

« Cậu biết mà », cô nói.

« Tôi chẳng biết gì cả. Nói cho tôi biết đi », cậu lại tiến thêm một bước.

Cô nhìn lên và nói «Cậu ta nói rằng chúng ta đã làm chuyện đó với nhau ».

« Tại sao thằng đó lại nói thế chứ ? » Bây giờ Draco chỉ còn cách cô một vài centimet. Chưa bao giờ cậu căm thù thằng ngu Michael Corner đó như bây giờ.

«Bởi vì cậu ta là một thằng khốn », cô nói với một nụ cười không thật tâm.

« Chính xác những gì tôi đang nghĩ », cậu cười « Đây là biểu hiện của cậu mỗi lần tôi gọi cậu bằng cái tên đó à ? », cậu tự hỏi.

« Đúng thế đấy, lúc nào cũng khiến tôi tổn thương », cô nói một cách văn vẻ.

Bỗng nhiên cậu muốn xin lỗi, lời xin lỗi thay cho những kẻ đã làm cho cô rơi lệ. Nhưng tại sao cậu lại muốn làm thế chứ ? Trong cuộc đời mình, cậu đã gọi rất nhiều người bằng cái tên đó và sự thật là chưa bao giờ cậu thấy hối tiếc vì đã gọi họ như thế cả, cho đến tận lúc này đây. Cậu nâng mặt cô lên chỉ bởi vì cô lại một lần nữa cúi gằm xuống đất. Gò má cô vẫn còn ẩm ướt vì hòa lẫn cả mưa và nước mắt. Cậu giữ lấy khuôn mặt cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước.

Cô đột nhiên thấy say sẩm mặt mày, bản thân mình dường như sắp ngất đi vì thế cô chỉ có thể làm điều duy nhất khiến cô đứng vững trở lại, đó là nắm lấy cánh tay cậu ấy. Đó cũng chính là lý do duy nhất.

Cậu dùng tay kia chạm vào mái tóc ẩm ướt của cô rồi đặt bàn tay ấy lên bờ vai Hermione. Họ cứ đứng như thế, nhìn lẫn nhau, và tất cả giống như một đời người đã trôi qua vậy. Miệng cô khô khốc và bờ môi hơi hé ra. Cậu bỗng muốn chạm vào đôi môi kia. Dường như có sợi dây vô hình nào đó đang kéo cậu xích lại gần cô, rồi cậu cúi đầu, đôi mắt khóa chặt lấy gương mặt cô. Cô đang dần tiến gần cậu hơn và bởi vì khoảng cách ngày càng ngắn lại nên cô phải ngước nhẹ lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt câu.

Hermione bỗng cảm thấy bồn chồn. Draco sắp hôn cô ư? Nhưng đó cũng là điều mà cô muốn. Cô có nên làm gì không? Thế rồi cô nhắm mắt lại và trong khoảnh khắc ấy cô nhận ra có một bờ môi khô ráo đang nhẹ nhàng chạm lấy môi mình. Cậu khẽ kéo cô lại gần mình hơn rồi vòng đôi tay ôm lấy vòng eo thon gọn, đôi tay cô cũng rất tự nhiên đặt tựa lên ngực Draco. Cậu nhẹ nhàng hé mở bờ môi nhưng ngay lập tức khép lại.

Cậu vẫn cứ ôm chặt lấy cô và theo bản năng của mình cô nghiêng đầu sang một bên, tựa đầu lên ngực cậu. Cô cảm thấy cánh tay và chân của mình vốn đang nặng như chì giờ như được thả lỏng trong vòng ôm của cậu. Đôi môi cô nóng ran và đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cậu càng ôm lấy cô chặt hơn, dùng một tay giữ lấy lưng cô, âu yếm vỗ về.

Hermione Granger và Draco Malfoy đã hôn nhau sao? Nhưng cậu nghĩ rằng nụ hôn phớt đó thật sự tuyệt vời. Cậu muốn mình có thể ôm lấy cô như thế này mãi mãi, nhưng lý trí của cậu đã thắng và cậu phải buông cô ra thôi. Tuy thế đôi tay cậu vẫn kiếm tìm đôi bàn tay cô để nắm lấy. Trước đó cô bị cậu khóa chặt trong lồng ngực, và khi cảm thấy như mình sắp không thở được thì cậu buông tay ra, sau đó cô ngẩn đầu lên nhìn cậu, thở hắt ra lượng không khí mà nãy giờ cô kìm nén.

Cô liếm môi dưới và cậu nở nụ cười méo xệch "Cậu thay quần áo đi rồi chúng ta xuống dưới ăn tối".

"Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy Malfoy?", Hermione trầm ngâm.

"Ừm... Nếu như tôi không nhầm thì chúng ta vừa hôn nhau đấy", cậu nói một cách mỉa mai. "Dù sao thì mọi người cũng đã nghĩ rằng đó là việc mà chúng ta sẽ làm khi ở riêng với nhau nên thử một chút cũng có sao đâu nhỉ!".

Cô lại nhìn xuống sàn và hỏi Malfoy "Tại sao cậu lại hôn tôi chứ?"

"Cậu cũng hôn tôi mà," cậu chống chế, rồi cậu buông tay cô ra, tựa lưng vào cánh cửa. Tại sao trông cô ấy lại buồn như thế?

Cô quay lưng tiến về phía cửa sổ. Cậu đang bắt đầu tự hỏi liệu rằng vừa rồi cậu có làm gì sai không. Cô ấy đang hôn hận vì đã hôn cậu ư? Cậu cũng đi đến bên cửa sổ nơi những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống. Họ đều vờ tỏ ra như mình đang bị thu hút bởi những giọt mưa. Cậu chống tay phải lên trên phần cửa kính trơn bóng và lạnh lẽo, tiếp tục chống cả tay trái lên, từ từ khóa cô ở trong lòng mình. Cô quay người lại, vòng tay lên cổ cậu rồi mạnh mẽ ôm lấy người con trai này. Thật bất ngờ, cậu buông hai tay mình ra khỏi cửa sổ và một lần nữa siết lấy cô. Cô thì thầm bên tai cậu "Đừng lo lắng, đó không phải là lỗi lầm gì đâu."

Cậu âu yếm cô trong vòng tay và nói "Quả là cô nhóc biết đọc suy nghĩ của người khác mà", sau đó cậu buông cô ra rồi nói thêm vào "Thay quần áo đi, tôi sẽ chờ cậu ở hành lang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro