Part IV.3 - Nỗi Thống Khổ
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part IV♥
♥ Nỗi Thống Khổ ♥
Sáng hôm sau, Hermione thức dậy và đi đến chuồng cú. Cô biết rằng ba mẹ cô chắc chắn sẽ gửi quà sinh nhật nên cô đến đó để nhận về. Đang bước lên những bậc thang thì cô nhìn thấy Malfoy ngồi ở bậc cao nhất, đầu cậu ta gục xuống.
"Malfoy? Chuyện gì vậy?", cô dừng lại hỏi khi còn cách cậu khá xa.
Cậu ngẩng đầu lên và cô thề là cô nhìn thấy cậu khóc. Cậu ta nhanh chóng đứng dậy và đẩy cô qua một bên, chạy thật nhanh xuống dưới. Cô đuổi theo và chạm vào cánh tay cậu.
"Đừng có động vào tôi", cậu gầm lên.
"Tôi xin lỗi", cô thành thật nói với cậu. Cô biết là cậu không hề muốn một đứa máu bùn như cô chạm vào mình. "Tôi chỉ muốn biết là có chuyện gì đã xảy ra. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không chạm vào cậu nữa đâu. Tôi biết là cậu không muốn một đứa như tôi chạm vào cậu. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không chạm vào cậu lần nữa. Tôi hứa đó". Cô quay đi và bước lên những bậc thang. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Và cô hy vọng rằng sau khi cô lấy quà xong, cậu ta sẽ rời khỏi chỗ đó. Nhưng cô không hề biết rằng, cậu ta vẫn ngồi yên ở bậc thang cuối cùng, quyết định đợi cô.
Cô mở gói quà mà bố mẹ gửi khi cô vẫn đang đứng trong chuồng cú. Và sau khi kiểm tra qua những món quà nhỏ ở trong hộp, cô bước xuống cầu thang, mang theo những món quà của mình. Cô không ngờ rằng Draco vẫn còn ở đó. Cô nên dừng lại hay cứ thế mà bước qua đây? Cô quyết định dừng chân và chờ cậu ta thực hiện điều kế tiếp. Rồi cô từ từ đi ngang qua, và khi cô đã đi cách cậu hai bậc thang, cậu đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô. Cô nhìn tay cậu đang nắm lấy tay mình và nói "Nếu tôi không được chạm vào cậu thì cậu cũng không có quyền chạm vào tôi. Phải công bằng chứ!". Cậu ta buông tay ra và ngồi xuống. Rồi cô cũng ngồi xuống cánh cậu ta.
"Tôi đã viết một bức thư cho mẹ mình và định gửi nó vào ngày hôm nay, nhưng tôi không thể", cậu nói nhỏ.
"Tại sao lại không thể gửi đi?", cô hỏi.
"Bởi vì nó là một bức thư dối trá", cậu hét lên và đứng bật dậy. "Tất cả những thứ tôi viết trong thư đều là dối trá! Tôi kể cho bà rằng tôi đang rất vui! Tôi nói với bà rằng mọi thứ vẫn rất ổn! Thậm chí tôi còn nói là tôi đã bắt đầu kết thân với tất cả mọi người! Tôi kể cho bà những thứ mà chắc hẳn là bà muốn nghe! Nhưng tôi chỉ muốn nói thật với bà thôi, bởi vì bà đã chịu đựng quá đủ rồi". Cậu gục mặt xuống thêm lần nữa và tiếp tục nói "Tôi nợ bà quá nhiều và tôi không muốn nói dối với bà nữa. Tôi không biết mình phải làm gì thì mới tốt đây.", cậu cảm thấy mình thật mâu thuẫn.
Hermione cũng đứng lên và nói "Có lẽ bởi vì mẹ cậu đã bảo vệ cậu bao nhiêu năm nay nên bây giờ sẽ là lúc mà cậu chở che lại bà. Tôi nghĩ rằng cậu nên gửi một bức thư mà nội dung của nó có thể giúp bà an tâm phần nào. Cậu nói đúng, mẹ cậu đã chịu đựng quá đủ rồi. Giờ hãy để cho bà cảm thấy bình yên và khiến bà nghĩ rằng con trai mình có thể chăm lo mọi thứ. Hãy gửi đi!"
Cô nói đúng. Dĩ nhiên là cậu biết rằng cô nói đúng. Cậu nhìn vào bức thư và nói "Cô có thể đọc qua được không, để chắc rằng nó có vẻ ổn chứ không phải là một mớ rác rưởi?"
Cô gật đầu và nhận lấy bức thư. Cô nhanh chóng đọc nó và trả lại câu. "Bức thư ổn đấy. Nó thật sự rất đáng tin". Sự thật là bức thư làm trái tim cô như tan nát. Cậu viết trong thư rằng cậu quen được rất nhiều bạn, cuộc sống rất vui và cậu vẫn đang học hành chăm chỉ – và như cậu nói, tất cả đều là những lời dối gian.
Cậu đi lên tầng trên để gửi thư, quay lại nhìn cô thêm lần nữa khi cậu bước đến bậc thang trên cùng và cô nói "Tôi ở đây đợi cậu được không?". Cậu đã không hề chờ mong điều đó, cậu gật đầu và đi vào trong.
Hermione cảm thấy buồn vô cùng cho cậu con trai vốn đã từng gây cho cô rất nhiều đau khổ. Rốt cục thì cậu vẫn chỉ là một người bình thường thôi, cũng có tình cảm và cảm xúc như bao người khác. Nếu ai đó làm cậu ấy tổn thương, cậu cũng sẽ đau đớn như tất cả mọi người. Cô cảm kích vì điều đó và có lẽ cả cậu cũng thế nữa.
Cậu gửi cú đi và sau đó xuống cầu thang. "Nghe này Hermione, tôi nghĩ rằng trước đó cậu đã hiểu lầm tôi. Nguyên nhân tôi nổi giận khi cậu chạm vào tôi không phải vì tôi xem thường hay miệt thị cậu là con của một Muggle, chỉ là tôi không quen với những cử chỉ thân mật như chạm tay, nắm tay hay những gì tương tự như thế. Tôi xin lỗi vì đã làm quá lên." Chắc hẳn là cậu đang cảm thấy đôi giày của mình vô cùng thú vị bởi vì cậu cứ nhìn đăm đăm vào nó suốt. Hermione vẫy tay trước mũi cậu và cậu ngẩng mặt lên.
"Malfoy, được thôi, tôi sẽ không chạm vào cậu đâu. Chỉ vì tôi đã quen cư xử như vậy với Harry và Ron rồi. Chúng tôi thường khoác tay nhau, chạm vào nhau hay làm những hành động tương tự như thế. Tôi biết rằng chúng ta vẫn chưa thân thiết được đến mức đó nên tôi tôn trọng mong muốn của cậu".
Cậu bỗng muốn nói rằng "Tôi muốn cậu chạm vào tôi" nhưng rồi lại thôi. Cậu luôn ghen tị với cái cách mà cô và Harry chạm vào nhau, nắm tay nhau và ôm nhau như lúc trước. Cậu chỉ không biết phải nói với cô như thế nào để trông cậu không giống một thằng ngu khốn khổ. Cậu mỉm cười khi nghĩ đến những lời cô nói, rằng bọn họ vẫn chưa thể thân thiết đến mức đó. Vậy là sẽ có một ngày cả hai sẽ trở thành những người bạn có thể chạm vào nhau, nắm tay nhau, ôm nhau và có khi còn nhiều điều hơn thế nữa.
Họ cùng nhau bước xuống những bậc thang ở chuồng cú, và Hermione hỏi "Cậu có kế hoạch gì cho cả ngày hôm nay chưa?"
Sự thật là cậu chẳng có việc gì để làm hôm nay cả. Có thể cậu sẽ về phòng, học một lúc rồi để sự chán nản vây lấy bản thân cho đến hết ngày. Cậu nói "Chắc là tôi sẽ về phòng làm bài tập. Bài tập về nhà của môn Cổ ngữ Runes đang gây một ít rắc rối cho tôi.", cậu nói dối.
"Hay là chúng ta cùng vào thư viện rồi học cùng nhau đi", cô đề nghị. Nhưng nhìn thấy cậu chẳng nói gì hay thậm chí còn không nhìn vào cô, khiến cô nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để nói ra những lời như thế. Để cậu cảm thấy thoải mái hơn nên cô quyết định "Cậu cứ suy nghĩ đi, nếu cậu muốn học một mình cũng chẳng sao đâu. Tôi sẽ gặp lại cậu sau, có lẽ là vào lúc ăn trưa nhé." Cô bắt đầu đi về hướng ngược lại.
Cậu gọi với theo cô "Này Granger, tôi cá là cậu cần ai đó giúp cậu ở môn Số học đấy. Nếu cậu giúp tôi học môn Cổ ngữ Runes, tôi sẽ kèm lại cậu môn đó. Cậu thấy thế nào?" Cô vẫn quay lưng về phía cậu, môi nở nụ cười, từ từ cắn lấy môi dưới. Cậu ta thật tính toán quá đi.
Cô quay lưng lại và nói "Sao cũng được, nửa tiếng nữa gặp cậu ở thư viện nhé!". Cô tiếp tục đi về hướng ngược lại. Cậu nhìn thấy cô chạy đi và quyết định sẽ làm quen với sự tồn tại của cô. Cậu chỉ không muốn rằng đến khi mình đã tập quen với điều đó rồi thì cô lại biến mất.
Cậu đi về phía ký túc xá, cảm thấy gió xuân như đang thôi qua từng bước chân của mình. Cậu sẽ không để những thằng ngu đó làm mình mệt mỏi nữa, hai năm qua cậu đã quá khổ sở rồi. Cậu có thể tiếp tục bị ghét bỏ, bị chửi bới và chế nhạo bởi mọi người nhưng giờ đây chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Granger thôi, cậu nghĩ là mình sẽ ổn.
P/S: Từ chap này trở đi bắt đầu đổi xưng hô của Malfoy với Hermione thành "Tôi – cậu" nhé! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro