Part IV.2 - Quý Cô Sinh Nhật
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part IV♥
♥ Quý Cô Sinh Nhật (*) ♥
Hermione ra khỏi sân trường Hogwarts, cố gắng bước nhanh để bắt kịp những người bạn của mình. Đó là một ngày tháng chín đẹp trời, ấm áp, nắng vàng rải khắp nơi và không hề có một tí ẩm ướt nào cả. Bầu trời xanh ngắt với những vệt mây trắng trôi êm đềm. Hermione bước dọc theo con đường và chợt nhật ra ngày mai là sinh nhật của mình. Làm sao mà cô quên được nhỉ? Có lẽ là cô nên nhân dịp này để mua một thứ gì đó cho mình xem như là quà sinh nhật thôi. Cô mỉm cười. Cô biết chắc là bố mẹ sẽ gửi cho cô những món quà tuyệt vời như mọi năm, còn Harry và Ron thì cô không tự tin lắm bởi vì chẳng có năm nào họ nhớ sinh nhật cô cả. Chẳng có ai tại Hogwarts nhận ra rằng ngày mai sẽ là sinh nhật cô, sinh nhật mười chín tuổi. Vì chúa, đây sẽ là năm tháng thiếu niên cuối cùng của cô.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau mình. Một ai đó đang chạy đến. Không cần quay lưng lại cô cũng biết rằng đó là Malfoy. Khi cậu vừa bắt kịp, cô nói "Cậu biết sao không Malfoy? Tôi vừa chợt nhớ rằng mai là sinh nhật tôi đấy vì vậy tôi nghĩ là cậu nên mua cho tôi một chai bia bơ vào ngày hôm nay, thay vì tôi mua cho cậu."
Draco mỉm cười "Tôi biết là kiểu gì cô cũng sẽ nuốt lời mời tôi uống bia bơ. Được thôi. Hôm nay tôi sẽ mời chỉ vì mai là sinh nhật cô thôi nhé! Với cả tôi cũng không muốn cô tiêu hết số tiền để dành cả tuần ra chỉ vì tôi đâu". Cô cười với Malfoy nhưng cậu ta lập tức quay mặt đi chỗ khác nên cô không nhìn ra được biểu cảm của cậu.
"Vậy cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?", cậu hỏi nhỏ.
"Qua ngày mai là tôi sẽ tròn mười chín. Tôi bắt đầu già đi rồi, một quý cô già nua. », cô cười toe toét.
« Ah, vậy ra cô già hơn tôi đấy. Tôi chỉ vừa tròn mười tám hồi tháng sáu vừa rồi thôi », cậu nói.
« Ồ, tháng sáu ư, năm sau tôi sẽ chúc mừng sinh nhật cậu » , cô hứa.
« Nhớ giữ lời đấy, hôm nay cậu hứa mời tôi bia bơ nhưng vừa nuốt lời nên tôi cũng chẳng dám chờ mong đâu », môi cậu vẽ lên một đường cong nho nhỏ.
Sau đó họ đi trong im lặng nhưng điều này cũng thật đáng giá. Hermione chưa bao giờ có khiếu trong việc làm người khác vui. Nếu một người đã không muốn nói gì thì tốt hơn hết là hãy nên im lặng và đừng nên nói gì nữa. Malfoy cũng cảm thấy sự yên ắng này vô cùng dễ chịu. Cả tuần qua cậu bị học sinh của cả bốn nhà chế nhạo, một vài đứa năm tám còn làm ra những hành động ác ý. Quá nhiều lần cậu thấy mình trơ trọi trong căn phòng ngủ nhưng có khi ngồi ăn một mình ở đó còn tốt hơn là bước ra đại sảnh đường.
Ngày hôm qua cậu nhận được một bức thư từ mẹ của mình. Bà bị nhốt ở một căn phòng có ít sự canh phòng nhất ở Azkaban nên vẫn có thể thư từ qua lại. Bà hỏi cậu mọi chuyện ở chỗ cậu ra sao, liệu đã quen được nhiều bạn chưa. Nói cách khác, bà như đang mắc chứng hoang tưởng và muốn Draco sẽ nói dối với bà. Cậu vẫn chưa trả lời bà nhưng sau khi trở về cậu sẽ viết. Cậu nói « Hôm qua mẹ tôi đã viết thư cho tôi », nhưng vừa mở miệng ra thì cậu đã bắt đầu hối hận. Tại sao cậu lại trãi lòng mình với Hermione Granger chứ ?
« Ồ, tôi không biết là bà vẫn được phép gửi thư cho cậu. Tôi sẽ không hỏi làm thế nào mà bà gửi được đâu. Nhưng tôi chắc là ở đó mọi thứ sẽ rất tệ, phải rời xa gia đình và tất cả mọi người», cô nói đầy thông cảm.
« Ừm, chắc thế », Draco phỏng đoán.
« Tôi cũng rất nhớ bố mẹ mình, tất nhiên là không thể so sánh với trường hợp của cậu », cô nhanh chóng thêm vào. « Hiện họ đang sống ở Australia, và cho dù tôi đã quen với việc sống rời xa bố mẹ nhưng thỉnh thoảng mọi chuyện trở nên khó khăn hơn vì không có họ ở bên. Nó làm tôi cảm thấy mình thật cô độc. »
« Tôi không hề biết là họ sống ở Australia », Draco thú nhận. Cậu nhận ra rằng cậu không biết nhiều về cô, và về gia đình cô thì lại càng không. Cậu thậm chí còn chẳng biết liệu cô còn có anh trai hay em gái gì không nữa. Những gì cậu biết là bố mẹ cô là dân Muggle và họ là nha sĩ. Cậu hỏi cô rằng tại sao bố mẹ cô lại sống ở đó và cô giải thích cho cậu nghe. Vào lúc đó cậu nhận rằng cô chững chạc hơn mình biết bao. Ờ thì, cô sinh ra trước cậu chín tháng và trông cô hoàn toàn chính chắn hơn, cứ như là một người trưởng thành trong khi Draco thỉnh thoảng vẫn xem mình như một đứa trẻ. Cô đã tự mình làm rất nhiều chuyện trong một khoảng thời gian dài và điều này khiến cậu cảm thấy rất ngưỡng mộ cô, và có lẽ là vẫn còn những cảm xúc khác cậu dành cho cô nhưng tạm thời vẫn chưa định hình được.
Họ đến làng Hogsmeade và đi thẳng đến tiệm Công tước mật để gặp những người bạn của mình. Hermione đi đến bên Neville và Luna, chẳng có ai ngạc nhiên hay tỏ ra khó chịu khi Malfoy ở đó. Luna thậm chí còn đưa cho Malfoy mấy cây kẹo của mình nhưng cậu ta lịch sự từ chối. Justin hình như vẫn còn khá bài xích sự hiện diện của Malfoy nhưng cậu ta vẫn cư xử rất đúng mực. Năm đứa lang thang trong tiệm kẹo khoảng hơn nửa giờ. Cuối cùng Hermione mua một vài thanh sô cô la trằng và một ít kẹo đường. Draco cũng mua một vài thứ nhưng không chịu nói cho Hermione nghe. Cô trông có vẻ giận dỗi vì điều đó nhưng cậu biết là cô chỉ đang giả vờ thôi.
Sau đó họ đến tiệm Ba cây chổi, cùng nhau tìm thứ gì đó để giải khát. Hôm nay quán có vẻ vắng và điều này khiến họ không quen lắm bởi đây luôn là nơi hoàn hảo cho mọi cuộc hẹn và lúc nào cũng đông đảo học sinh Hogwarts. Malfoy thấy rằng vẫn nên có những khởi đầu mới nên cậu đứng dậy và đi gọi bia bơ cho tất cả mọi người, sau đó quay trở lại và ngồi xuống. Cậu ngồi cạnh Hermione, người đang chia sẻ một chiếc ghế với Neville. Luna và Justin ngồi ở phía đối diện. Draco ngồi co lại, cố gắng để không chạm vào Hermione. Và dù Hermione cũng cố ngồi sát vào Neville nhưng bắp đùi cô vẫn chạm nhẹ vào cậu. Nhưng cô thích cảm giác gần gũi này. Cả vai và cánh tay cô cũng kề vào cậu ấy, phần nào khiến cô cảm thấy dễ chịu. Đã hai lần cô có cảm giác rằng cậu đang ấn đùi mình vào sát cô hơn nhưng chắc là chỉ do cô đang tưởng tượng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy nhộn nhạo trong người khi chân cậu vô tình chạm vào chân cô. Mặc dù cậu tách ra rất nhanh nhưng cô vẫn cảm thấy thấy được sự kì lạ đó. Tất cả ngồi uống bia bơ của mình rồi gọi thêm một lượt nữa và lần này cũng là do Malfoy trả. Họ nói về chuyện học hành và chuyện thực tập của nhau. Neville đang thực tập cùng với giáo sư Sprout ở môn Thảo dược học, Luna thì cùng với vị giáo sư già ở môn Bùa chú, Justin giúp giáo sư Stephens ở môn Biến hình. Cậu ta nói rằng Hermione, Draco và Michael đã cướp suất học môn Độc dược của mình ngày dưới mũi cậu ta. Hermione cười, biết rằng cậu ta chỉ đang nói đùa bởi cậu ta còn chẳng thèm đăng ký môn này cho kỳ thi pháp thuật tận sức. Thế nhưng điều này vẫn khiến mặt Malfoy tối đi và trở nên rụt rè hẳn. Cậu biết Justin là con của một Muggle và vì vậy mà cậu ta rất căm ghét Malfoy. Cậu biết rằng đã đến lúc quay trở lại và để cho bốn người bọn họ ở cùng nhau. Cậu cảm ơn mọi người rồi sau đó rời đi.
Cậu ra khỏi cửa và rời khỏi ngôi làng, và rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân đang chạy lại gần mình. Cậu quay lại và thấy Hermione đang chạy đến chỗ cậu. Cậu chợt nghĩ, nếu để cô thật sự đuổi theo cậu thì sẽ thật là vui. Cậu quay mặt lại và đi giật luit từng bước.
« Tại sao lại chạy như vậy Granger ? » cậu vừa đi vừa hỏi.
« Cậu không thấy là hôm nay trời rất đẹp để chạy bộ sao ? », cô mỉm cười. Khi cô đã chạy gần đến cậu thì Malfoy quay đi và bắt đầu chạy nhanh lên. Cô tăng tốc cho đến khi cô chạy bên cạnh cậu. Và thế là cậu lại chạy nhanh hơn, cố gắng dẫn đầu. Cô đã chạy nhanh hết mức có thể nhưng vẫn không bắt kịp Malfoy. Chớp mắt mà họ đã chạy ra khỏi ngôi làng. Nếu bất kỳ ai trông thấy họ lúc này đều sẽ nghĩ rằng cặp đôi này thật khùng điên. Quái quỷ thay, Draco thậm chí đã nghĩ như thế.
Cậu quay sang nhìn cô và phát hiện rằng cô đang cách xa cậu gần cả cây số ở phía sau, và bây giờ thì đang đi bộ với đôi tay buông thỏng. Cậu dừng lại, tựa vào một thân cây và quyết định chờ cô đến. Cuối cùng thì cô cũng đến được chỗ cậu nghỉ ngơi nhưng vẫn bước qua như chẳng nhìn thấy gì, vờ xem như cậu chẳng hề tồn tại.
« Tốt thôi, Granger, cứ lờ tôi đi rồi cậu sẽ không nhận được quà sinh nhật đâu », mặt cậu ta trông thật đểu khi nói ra câu này.
Cô dừng lại, rồi đi về phía cậu ta, cứ như thể cậu là một chiếc nam châm có khả năng thu hút cô vậy, và sự thật là hai bọn họ chả khác gì nam châm trái dấu. Cô đứng trước mặt cậu và nói « Cậu có tặng gì cho tôi đâu. Tôi đã đi cùng với cậu cả ngày và chẳng thấy cậu mua gì cả».
« Tôi tưởng là cô biết rồi chứ», cậu chỉ tay vào cô « hóa ra là cô chẳng biết gì cả. Nhớ lại đi, tôi đã một thứ gì đấy ở tiệm Công tước mật, chỉ là không được nhìn chúng thôi ».
« Tốt, vậy thì quý ông «Tôi đã mua quà cho Hermione » làm ơn hãy tặng luôn đi », cô chìa tay ra.
« Tôi không nghĩ là mình thích thái độ đó đâu nhé », cậu nói với cử chỉ như đang hạ mình.
« Và tôi cũng không nghĩ là cậu có mua quà cho tôi », cô trả đũa.
Và sự thật là cậu chẳng mua gì cho cô cả. Cậu chỉ mua cho mình một ít sô cô la, chính là cái mà lúc đó cậu không muốn cho cô thấy, vì cậu không muốn để cô biết rằng mình cũng mua ba thứ kẹo vớ vẩn ấy. Cậu bỗng ước rằng mình thật sự đã mua gì đó cho cô. Cậu bỏ đi và chỉ nói nhẹ nhàng « Giờ thì cô sẽ chẳng bao giờ biết được chúng là gì. Việc cô quá thiếu tin tưởng tôi khiến tôi không muốn tặng quà cho cô nữa. Tôi thất hứa và tất cả là do lỗi của cô », cậu tiếp tục « Cô luôn làm tôi phát cáu».
Cô bật cười và dường như không thể ngừng lại được vì đôi khi trông cậu ta cứ như một diễn viên. Cô không đi được nữa bởi vì cười quá nhiều.
Draco vẫn đứng đó và xem màn cười ngớ ngẩn của cô, cậu thấy rằng mình thích nhìn thấy cô cười hơn là bộ dạng khóc lóc ủy mị. « Sinh nhật vui vẻ nhé Granger », cậu nói.
« Sao cơ ? », cô nói, vẫn chưa dừng cười.
« Tôi làm cậu cười nhiều như thế rồi, đó chính là quà đấy », câu nói. Cậu chỉ vừa chợt nghĩ ra điều đó thôi và may thay nó vẫn còn có chút ý nghĩa.
« Cảm ơn Malfoy », cô trả lời, vẫn đang còn cười toe toét và bước đi bên cạnh cậu. « Đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận. Và giờ thì tôi biết mình sẽ tặng quà gì cho cậu rồi đấy. »
Cậu nhìn thấy cô bước đến trước mặt mình và mỉm cười. Cô tặng cậu nụ cười cho dù hôm nay không phải là sinh nhật cậu.
(*) Ở bản gốc, tựa đề của Chap này là "Birthday Girl", đây là một cụm dùng để chỉ những người chỉ vừa mới uống một vài ly ở bữa tiệc thôi là say quắc cần câu rồi, cụm này có thể dùng cho cả nam lẫn nữ, cũng không nhất thiết phải dùng để chỉ người có sinh nhật vào hôm đó. "Birthday Girl" là trạng thái say xỉn rồi làm loạn lên nhưng mà ở đây mình đoán tác giả dùng nó với dụng ý đúng như nghĩa đen nên mình tạm dịch là "Quý cô sinh nhật" ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro