Part III.3 - Khởi Đầu
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part III♥
♥ Khởi Đầu ♥
Đêm đầu tiên, sau bữa tối tại đại sảnh đường, bọn họ sẽ cuộc gặp mặt với cô Hiệu trưởng và giáo sư Stephens và những tiết học sẽ bắt đầu vào ngay hôm sau. Hermione cố gắng chạy lên tầng trên bằng tốc độ nhanh nhất có thể để biết trước thời khóa biểu của mình. Cô hiệu trưởng tình cờ gặp họ ở hành lang và nói rằng mỗi học sinh sẽ gặp cô và giáo sư Stephens tại phòng riêng và họ sẽ gặp Hermione trước nhất.
Giáo sư McGonagall đã phê duyệt hết chín môn mà Hermione đăng ký, cũng như quyết định bộ môn thực tập của Hermione sẽ là Độc dược. Cô cười tươi với Hermione và nói rằng cô rất vui vì Hermione đã quay trở lại cũng như rất tiếc rằng Hermione đã không thể hoàn thành năm thứ bảy một cách đúng nghĩa, nếu không cô đã có thể trở thành thủ lĩnh nữ sinh. Hermione nói "Con thật sự rất mừng vì được trao cơ hội để tiếp tục học tập".
Hermione đến phòng sinh hoạt chung nhưng chẳng có ai ở đó. Chắc hẳn là mọi người vẫn đang chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với các giáo sư. Thế rồi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Hermione lại bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung, đi đến gõ cửa phòng Malfoy. Tuy nhiên cậu ta chẳng trả lời nên Hermione cất bước đi. Vừa bước về phía hành lang, Hermione chợt nghe giọng của cậu ta vang lên từ phía sau "Cô vừa gõ cửa phòng tôi đấy à?"
Cô quay lại và tiến về phía cậu ta "Đúng thế".
"Cô cần gì sao?", Malfoy có vẻ phật lòng vì cô đang làm phiền cậu ta.
Cô cần gì à? Cũng không hẳn. Chỉ đơn giản là cô muốn trò chuyện nhưng dường như cậu ta đang không hứng thú để trò chuyện cho lắm. Vì vậy cô xin lỗi và rời đi.
"Đừng có gõ cửa phòng tôi thêm lần nữa nếu như cô không thật sự cần một cái gì đó", cậu ta nói một cách ác ý rồi bắt đầu đóng cửa.
Hermione vội chạy đến trước mặt cậu ta, điều này làm cho cả cô lẫn Malfoy đều giật mình, sau đó cô đặt tay lên cửa, cố mở nó ra. Cô để ý rằng cậu ta vẫn chưa sắp xếp đồ đạc. "Tôi chỉ muốn xem phòng của cậu thôi", cô nói dối.
"Tại sao chứ? Chẳng phải nó cũng giống phòng cô thôi sao?", cậu ta chế nhạo. Cậu ta đứng tựa vào khung cửa, sau đó Hermione tiến vào trong và đóng cửa lại.
"Tôi chưa từng nhìn thấy phòng dành cho nam sinh ở Hogwarts lần nào cả", Hermione trầm ngâm.
"Chắc rồi", Malfoy cười to.
"Là sao chứ?", cô hỏi.
« Tôi chỉ chắc chắn rằng cô chưa bao giờ vào phòng của một đứa con trai nào mà thôi », cậu ngồi trên giường giải thích.
Hermione thoáng bối rối và má cũng bắt đầu hồng lên. Cô muốn bào chữa cho bản thân mình nhưng cậu ta cũng chẳng nhục mạ gì cô cả, chỉ là nói cô còn ngây thơ thôi. Chắc chắn là cậu ta lại đang ám chỉ rằng cô là một bà già khó tính chẳng ai thèm. « Nhưng tôi từng đã vào phòng của Ron », Hermione nhanh chóng thêm vào « Dĩ nhiên là chỉ để học hoặc là dọn dẹp một chút thôi ». Cô nhìn xuống sàn. Thật ngu ngốc, đáng ra cô đừng nên nói gì cả.
Cậu đứng lên và cô nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy e ngại vì một vài lý do. Tuy nhiên thay vì đến trước mặt cô, cậu ta lại mở cửa phòng mình thêm lần nữa và nói « Cô nên đi đi, tôi không muốn giáo sư McGonagall trông thấy cô ở đây đâu. Phòng tôi không cần dọn dẹp và chúng ta cũng chưa có gì để học cả ».
Cô gật đầu và chuẩn bị rời đi. Cô quay lưng lại và nói « Ngủ ngon Draco.. gặp lại sau nhé »
« Ừ, chúc ngủ ngon... Hermione », cậu trả lời.
Vừa bước về phía hành lang để về phòng thì cô chợt nhận ra, lần đầu tiên trong đời cậu ta gọi cô là Hermione. Không phải là Máu bùn hay Granger mà là Hermione. Cô cũng không chắc là mình đang cảm thấy sao nữa.
Khi Draco đóng cửa lại, cậu cũng bắt đầu nghĩ về những chuyện vừa rồi. Khi cô bắt đầu nhắc đến phòng của thằng Weasel và đỏ mặt, cậu bỗng khát khao được gần gũi với cô hơn. Điều này thật nhục nhã làm sao! Điều gì sẽ xảy ra nếu lúc đó cậu đến bên cạnh cô nhỉ? Thật may là cậu đã kịp dừng mọi hành động của mình và yêu cầu cô rời đi. Cô lại gọi cậu là Draco lần nữa và điều này khiến cậu cảm thấy rằng mình phải cô là Hermione. Cậu chưa bao giờ gọi cô bằng cái tên đó trong suốt tám cho đến tận bây giờ. Hermione. Cũng chỉ là một cái tên để gọi một cô gái thôi mà.
Cậu nghĩ rằng năm nay sẽ là một năm đầy đau khổ, và cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những khoảng thời gian khủng khiếp. Nhưng mẹ cậu cứ khăng khăng rằng cậu phải trở lại, ngẩng cao đầu và tự hào về chính bản thân. Cậu biết rằng đó là một nhiệm vụ không hề dễ, và cậu cũng biết rằng người xung quanh đang nghĩ gì về mình. Cậu đoán ra được mọi người sẽ đối xử với mình ra sao nên chính vì vậy mà cậu đã rất bất ngờ bởi những điều mà Hermione làm. Cô đối xử với cậu còn hơn cả sự thân thiện, thậm chí có khi còn muốn làm bạn với cậu nữa chứ. Cậu lại ngồi xuống giường và nghĩ thầm: hôm nay quả là một khởi đầu tuyệt vời cho suốt cả năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro