Part III.2 - Chiến Lược
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part III♥
♥ Chiến Lược ♥
Hermione đang sắp xếp lại đồ đạc thì có ai đó gõ cửa phòng mình. Là Terry Boot. Cô mở cửa ra thì được nhận được thông báo « Giáo sư McGonagall muốn chúng ta đến phòng của lớp biến hình. Những người khác đã đến và đang viết tường trình ở đó. »
« Cảm ơn bồ, Terry », Hermione nói, ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Khi cô bước ra phía hành lang, cô trông thấy Malfoy đang dựa vào bức tường đối diện, như thể đang đứng đó đợi cô. Cậu ta cúi xuống và giả vờ như đang buộc lại dây giày vốn đã được buộc rất chặt. « Malfoy, cậu có biết là chúng ta phải đến phòng biến hình để dự buổi định hướng ngay bây giờ không? »
« Không, tôi chẳng biết gì cả », cậu nói dối. Malfoy đứng thẳng người dậy và bắt đầu đi dọc theo hướng hành lang, trực tiếp đi bên cạnh Hermione.
Hermione dừng lại trước nhà vệ sinh và nói « Tôi phải đi vệ sinh trước đã »
« Tại sao cậu lại phải nói với tôi ? » Draco hỏi.
« Xin lỗi », Hermione lầm bầm trong miệng. Bước chân vào phòng vệ sinh, Hermione nhận ra rằng cậu ta hoàn toàn khác với Harry hay Ron. Cậu ta sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn của cô. Cậu ta chẳng hề quan tâm đến việc cô có đi vệ sinh hay không và có khi cậu ta cũng chẳng đợi cô nữa. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô rửa đôi tay mình rồi ngước mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Vùng má và mũi của cô đã bị cháy nắng cho dù bọn họ cuốc bộ trong rừng suốt cả ngày. Cô vuốt vuốt tóc mình, và quyết định sẽ thôi không phô ra cái vẻ mặt khó coi đó nữa. Hermione rời khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục đi đến phòng Biến hình để gặp mọi người.
Khi cô rời khỏi hành lang và đóng bức chân dung lại, một lần nữa cô lại trông thấy Malfoy đang loanh quanh ở đó, hệt như đang chờ đợi cô đi cùng. Trông cậu ta có vẻ buồn và lạc lõng, chẳng khác gì một cậu bé không biết mình phải đi đâu giữa thế giới này, khá giống với cô bé trong bức chân dung. Cô tiếp tục bước đi và cậu ta cứ thế bám theo sau cô.
Cô quay lại để nhìn cậu ta, nhưng thật sai lầm khi làm hành động đó, cô vấp phải một bậc đá ở trên sàn và nện vai mình vào bức tường kế bên. Hermione co rúm người vì đau đớn và dừng lại. "Cô thật là ngốc, Granger", cậu ta cười to và tạm không di chuyển nữa. Cô nhìn cậu ta, cú va chạm mạnh tới nỗi nó làm cô đau đến rơi nước mắt. Biểu cảm của cậu ta nhanh chóng thay đổi, giống như vừa đeo lên một chiếc mặt nạ khác. Cô không hiểu cái nhìn đó nghĩa là gì, rồi cô quay mặt đi. Cô hít thở thật sâu rồi lại tiếp tục đi đến phòng học.
Khi cậu trông thấy giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô, cậu chợt nhớ đến ngày cô bị người dì của mình hành hạ tại chính căn nhà của cậu. Ngày đó, cô cũng khóc. Và hôm nay khi cô quay mặt lại nhìn cậu, cái nhìn đó như đang muốn nói với cậu rằng "Hãy giúp tôi", điều này khiến cậu cảm thấy mình thật tội lỗi. Cậu không hề muốn sống lại khoảnh khắc đó chút nào. Ngày đó cậu không hề mong muốn nhìn thấy cô bị thương, và hôm nay cũng vậy, nhưng cậu phải nên làm gì đây?
Cậu bỗng cảm thấy xấu hổ và khốn khổ vô cùng. Hermione đã bắt đầu bước nhanh hơn, và lại thêm một lần nữa hiểu sai ý cậu. Nhưng lần này, cậu thề rằng phải sửa chữa sai lầm thôi. "Granger?", cậu gọi cô.
Cô nhanh chóng quay mặt lại, vẫn nắm lấy vai mình.
"Cô ổn chứ?", cậu cũng chẳng biết phải nói gì bởi vì cậu chưa từng tỏ ra tốt bụng với bất kì ai.
"Cậu nói đúng đấy, tôi vụng về đấy, được chưa?", cô cười nửa miệng.
Cậu cũng cười và cảm thấy điều này thật kì quặc. Cô ta thật kì lạ. Thế là cậu tiếp tục bước theo cô, nhẹ nhàng đi đằng sau và cô cũng không quay lại nhìn cậu thêm lần nào nữa.
Cuối cùng họ cũng đã đến nơi. Luna chạy ra ôm chầm lấy Hermione như thể họ là chị em bị thất lạc một thời gian. Còn Neville thì rối rít xin lỗi và nói rằng cậu đáng ra phải lắng nghe những gì cô nói, bởi sau tất cả cô mới là người đúng. «Tụi mình hoàn toàn bị lạc, thậm chí tụi mình còn cố gắng độn thổ dù Luna đã nói là sẽ chẳng thể nào độn thổ vào Hogwarts. Tụi mình vẫn cố thử để rồi phát hiện ra rằng vùng đất xung quanh trường cũng chả khác gì khu rừng cấm bởi tụi mình chẳng thể độn thổ đi đâu cả. May mà mọi người đã tìm ra tụi mình. Mình rất xin lỗi bồ ».
Hermione muốn nói rằng thật ra Malfoy mới là người đúng nhưng rồi cô quyết định không lên tiếng. Thay vì vậy cô nói « Mọi người đều phải có một lần mắc lỗi mà Neville, đừng khiến bản thân mình chán nản vì điều đó. Điều quan trọng nhất là tất cả chúng ta đã an toàn đến được trường. »
Và sau đó buổi định hướng bắt đầu. Sau khi chào hỏi học trò xong, giáo sư McGonagall ngay lập tức đi vào vấn đề chính.
Hermione tìm thấy một chỗ trống ở gần cuối phòng, và Malfoy ngồi cạnh cô, điều này đã thu hút ánh nhìn của toàn bộ lớp học.
Giáo sư phát kế hoạch học tập ra cho cả lớp và bắt đầu giải thích chi tiết nội dung kế hoạch. Bà yêu cầu tất cả bọn họ sẽ học chung một lớp cho kì thi Pháp thuật tận sức và sẽ được giảng dạy bởi một giáo viên chung. Vị giáo sư mới này có tên là Stephens cũng sẽ đồng thời là giáo viên môn Biến của họ, và cô McGonagall kể rằng, giáo sư Stephens đã từng là thủ lĩnh nam sinh khi còn đi học, ông ấy đã từng nhận được 10 chứng chỉ pháp sư thường đẳng và 8 chứng chỉ trong kỳ thi pháp thuật tận sức nên dĩ nhiên là giáo sư sẽ thừa sức để dạy bọn họ. Họ sẽ được học tại những phòng nằm đối diện ở phía cuối kí túc xá. Khối lượng học tập của họ sẽ do giáo sư Stephens và giáo sư McGonagall quyết định vào cuối tuần. Nhưng hầu hết thời gian, bọn họ vẫn sẽ phải tự mình học lấy. Số lượng chứng chỉ của kì thi Pháp thuận tận sức mà họ lựa chọn để thi hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ sẽ học trong bao lâu. Đám học trò sẽ phải học ít nhất một giờ mỗi ngày, ba ngày mỗi tuần và thực tập với các giáo sư khác. Những môn để thực tập bao gồm Độc Dược, Biền Hình, Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Thảo dược học, Cổ ngữ Runes hoặc Bùa chú. Họ sẽ phụ giúp giáo sư trong việc giúp đỡ đàn em của mình, hoặc cũng có thể tham gia trợ giảng hoặc thay giáo sư đứng lớp. Mỗi học sinh sẽ gửi một đến hai lựa chọn cho giáo sư McGonagall và bà sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng cho mỗi người.
Bà nói rằng học sinh năm thứ tám không cần phải tuân theo những quy định như những học sinh còn lại bởi vì họ đã hoàn toàn trưởng thành và vào cuối tuần họ có thể ra khỏi trường nếu họ muốn. Họ sẽ không bị đặt giờ giới nghiêm, cũng không có lớp trưởng, và giáo sư Stephens sẽ tạm được xem là người đứng đầu. Họ vẫn sẽ phải mặc đồng phục của trường Hogwarts, thắt cà vạt đen và không thuộc về một nhà nào cả. Họ sẽ không được phép gia nhập vào câu lạc bộ hay đội nhóm nhưng những sự kiện của trường thì vẫn được tham gia.
Bà cũng nói rằng họ sẽ có dãy bàn riêng để ngồi ăn tại đại sảnh đường, và họ là sẽ những đám học trò gương mẫu để tất cả những người khác noi theo, không được thiên vị bất cứ nhà nào. Họ sẽ phải cư xử đúng mực, không được vi phạm quy tắc nếu không muốn nhanh chóng cuốn gói ra khỏi trường.
Bà yêu cầu họ dành thời gian để điền vào phiếu yêu cầu môn học cũng như nguyện vọng thực tập của mình. Hermione giơ tay để xin phát biểu ý kiến « Thưa giáo sư, chúng con sẽ được phép đăng ký bao nhiêu chứng chỉ cho kỳ thi pháp thuật tận sức ạ ? »
« À, trò Granger, với người đã nhận được mười chứng chỉ pháp sư thường đẳng như trò thì tối đa sẽ là mười chứng chỉ đấy. Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng, bảy hoặc tám chứng chỉ là đủ rồi. Điều này mỗi người mỗi khác và các trò sẽ phải đạt đúng điểm chuẩn của từng môn ở kỳ thi pháp sư thường đẳng thì mới được đăng ký ở kỳ thi pháp thuật tận sức ».
Giáo sư Stephens cười với Hermione. Quả thận ông rất ấn tượng với cô học trò này, số lượng chứng chỉ pháp sư thường đẳng cô nhận được cũng bằng với ông thời ông còn đi học.
Hermione bắt đầu điền đơn đăng ký của mình. Cô đăng ký học môn Độc Dược, Bùa Chú, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Biến Hình, Lịch Sử Pháp Thuật, Thiên Văn Học, Cổ Ngữ Runes và Môn Số Học. Cô đếm lại một lần nữa và tổng cộng có tám môn. Cô thêm vào môn Thảo Dược học vì cô chắc chắn rằng cô đủ sức để học cả chín môn đó. Đối với môn thực tập, Độc Dược là lựa chọn số một và Cổ ngữ Runes là lựa chọn thứ hai. Cô có được thực tập cả hai không nhỉ?
Draco nhìn sang tờ đăng ký của Hermione. Cô đánh dấu tận chín môn, trong khi cậu chỉ vượt qua bảy môn ở kỳ thi pháp sư thường đẳng vì vậy cậu chỉ có thể đăng ký bảy môn ở kỳ thi pháp thuật tận sức. Vậy là cậu chọn Độc Dược, Bùa Chú, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Biến Hình, Cổ ngữ Runes, Thiên Văn Học và Số Học. Cậu nhìn lại tờ đăng ký của cô thêm lần nữa, xem cô ưu tiên chọn môn nào để thực tập. Cô chọn môn Độc Dược và Cổ ngữ Runes. Cậu chỉ chọn mỗi Độc Dược thôi. Và đó những gì mà cậu muốn.
Cậu nghiêng qua phía cô và hỏi "Cổ ngữ Runes? Một môn thực tập hết sức nhàm chán. Cô sẽ làm gì đây? Ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào mớ hình dạng và ký hiệu đó cả ngày sao?"
Cô tặng cậu một cái liếc mắt, và nhận ra rằng cậu ta đang nhìn vào đơn đăng ký của mình. Thế là cô đặt tay lên tờ giấy để ngăn tầm mắt của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro