Part III.1 - Chạm Tay
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part III♥
♥ Chạm Tay ♥
Malfoy chợt nhận ra một điều khi đang cùng Hermione chạy đến cổng của tòa lâu đài. Cô ta gọi cậu là Draco, không phải là Malfoy nữa mà là Draco. Trước đây cô ta chưa bao giờ gọi cậu là Draco cả. Và khi họ tiếp tục chạy, rõ ràng Malfoy có thể dễ dàng chạy vượt qua Hermione, chân cậu dài gần như gấp đôi cô ta nên việc cậu chạy nhanh hơn là điều không có gì để bàn cãi, nhưng giờ đây cậu vẫn đang song hành cùng Hermione.
Cuối cùng họ cũng đã đến được cánh cổng của tòa lâu đài, Malfoy gập người xuống vì quá kiệt sức, Hermione cũng ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển. Cô nói trong nặng nhọc « Bây giờ chúng ta nên làm gì trước đây ? Có nên báo cáo với cô Hiệu trưởng không ? »
Cậu vẫn không hiểu nổi làm sao mà cô ta có thể thở được, chứ đừng kể đến việc nói chuyện như bây giờ. Đợi đến lúc giọng nói đã thôi tắt trong cuống họng và nhịp thở đã trở lại bình thường, cậu mới lên tiếng « Được thôi, đi tìm con dơi già đó và nói với bà ta rằng chúng ta đã về thôi nào ».
Cô đứng lên, nhưng cậu đã nhanh chóng vòng tay qua đầu cô để mở cổng cho cả hai bước vào. Họ đi qua cổng chính và chỉ nhìn thấy lác đác một vài học sinh của các nhà đang đi lại. Tuy nhiên, cả đám dường như đang trố mắt nhìn chằm chằm vào họ. Hẳn nhiên rồi, cả hai đều nổi tiếng và việc nhìn thấy họ đi cùng với nhau quả là một điều ngạc nhiên to bự. Khi Hermione và Malfoy chỉ vừa mới bước lên cầu thang lớn để đi tìm cô McGonagall thì họ gặp ngay cô ấy.
«Trò Malfoy và trò Granger thân mến, hai trò làm chúng tôi phát sốt lên vì lo lắng. Chúng tôi đã nhận được tín hiệu từ thần hộ mệnh của trò Malfoy đây và đang chuẩn bị mở cuộc tìm kiếm hai trò. Đáng ra hai trò phải ở lại trên chuyến tàu đó khi không thể độn thổ vào tòa lâu đài chứ? Tất cả học sinh còn ngồi lại trên chuyến tàu đã đến nơi rồi, vậy những trò khác đang ở đâu ? », giáo sư McGonagall hỏi họ một cách quyết liệt.
« Những người khác ? », Hermione hỏi lại.
« Trò Longbottom, trò Lovegood và cả nhóm đã trốn đi cùng với hai trò », cô lên tiếng giải thích.
« Là sao ạ ? Thưa cô, tụi con đã tách khỏi các bạn ấy lâu rồi, », Hermione giải thích, « Ý cô là họ vẫn chưa trở lại sao ? »
« Vẫn chưa. Tôi sẽ cử một vài người đi tìm các trò ấy ngay. Những trò khác đã yên ổn ở phòng của mình rồi. Chính vì thế mà buổi định hướng cho các trò đành phải dời lại vào sáu giờ tối nay. Còn bây giờ thì hai trò hãy về phòng của mình đi, rồi quay lại đại sảnh đường để dùng bữa tối. Sau đó thì đến gặp tôi tại phòng môn Biến để trò chuyện về buổi định hướng lúc sáu giờ tối nay. Phòng của hai trò nằm ở dãy hành lang gần tòa tháp phía nam, tầng năm nhé ! »
Trong lúc Hermione và Draco cùng nhau đi lên cầu thang về phòng của mình ở tầng năm, Draco thật sự muốn nói những câu đại loại như « Thấy chưa, tôi đã nói với cô là bọn chúng đi sai đường rồi », nhưng cậu quyết định ngậm miệng lại.
Khi đến được hành lang tầng năm, Hermione nói « Không biết là phòng của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?»
Draco dừng lại và quay sang nhìn cô « Cô đang nói chuyện với tôi hả ? »
Hermione đáp « Cậu còn thấy ai ở đây nữa không? »
«Vậy là như cô đã nói ở trong rừng, cô vẫn sẽ tiếp tục trò chuyện với tôi dù bị người khác nhìn thấy ? », Draco vẫn chưa hết ngạc nhiên.
«Đừng có khùng như vậy chứ, tất nhiên là tôi sẽ nói chuyện với cậu. Tôi sẽ nói chuyện với bất kì người nào mà tôi muốn, cho dù ở bất kì đâu và tôi cũng chẳng việc gì phải bận tâm đến chuyện cậu hay người khác khó chịu vì điều đó đâu. », cô nói trong bực bội và tiếp tục đi về phòng.
« Tôi không quan tâm », Draco trả lời. Cô quay người bước đi, và có vẻ như đã hiểu lầm một điều gì đó. Cô nghĩ rằng cậu không quan tâm việc cô có nói chuyện với cậu hay không, nhưng sự thật thì ý của cậu là cậu không có ý kiến gì với việc cô trò chuyện cùng cậu cả.
Họ đứng trước bức chân dung bên ngoài hành lang dẫn đến phòng mình. « Làm thế quái nào chúng ta biết mật khẩu là gì được ? », Draco mở miệng vì cô gái nhỏ trong bức tranh bắt đầu nhìn vào cậu ta.
Bức tranh làm Hermione chợt cảm thấy buồn. Trong tranh là hình ảnh một cô gái nhỏ với mái tóc dài màu vàng hoe, đứng lạc lõng trước cảnh cổng hàng rào bao quanh một khu vườn nọ, đằng sau hàng rào là một ụ rơm nhỏ với những bông hoa. Bên trong là những đứa trẻ đang chơi đùa, và cô bé tóc vàng dường như cũng muốn được chơi cùng đám trẻ đó. Hình như cô bé không được phép vào, và trông cô bé thật cô đơn. Sau đó Hermione lên tiếng « Mật khẩu đã được quyết định bới nhóm học sinh đến trước chúng ta rồi. Là « Khởi đầu mới » đó ».
Draco tròn mắt và thốt lên «Thật là vô vị. Nếu là tôi thì tôi sẽ đặt « Draco là ông hoàng » làm mật khẩu rồi, nhưng mà sao cũng được ».
Hermione không nhịn được nói chen vào «Mật khẩu rất tuyệt, nó phản ánh đúng những gì mà chúng ta đang trải qua». Cô lầm bầm mật khẩu và bức tranh tránh qua một bên dể cô tiến vào. Hermione đặt tay mình lên cánh cửa để mở rộng nó ra hơn một chút. Draco ở phía trên cô cũng đưa tay đẩy cánh cửa ra, giống như lúc cậu vươn tay mở cổng trường Hogwarts lúc chiều. Và khi Hermione đưa tay lên cũng là lúc mà cậu thả tay xuống, và trong một khắc ngắn ngủi đó, tay họ chạm vào nhau. Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rụt tay lại. Họ bước qua ngạch cửa trong thinh lặng rồi đi vào trong.
Phía bên phải hành lang là tên của những cô gái trên từng cánh cửa và bên trái là của đám con trai. Và vẫn như mọi khi, mỗi khu như vậy sẽ có phòng tắm, một cho nam và một cho nữ. Hermione tìm thấy phòng của mình, là căn phòng thứ năm so với cửa chính. Cô bước vào và đưa mắt nhìn quanh. Đây là một căn phòng nhỏ nhưng trông khá tiện nghi và thoải mái, và quan trọng hơn là nó chỉ thuộc về mình cô. Trong phòng có một chiếc giường đơn, một bộ bàn ghế ngay bên dưới cửa sổ của căn phòng, gần cửa là một tủ quần áo và một chiếc tủ nhỏ có ngăn kéo. Và thật may làm sao khi cái rương quần áo của cô đã yên vị ở cuối giường. Cô đặt chiếc túi lên giường và ngồi xuống ngay bên cạnh, nghĩ vẩn vơ về nguyên nhân tại sao cái chạm tay với Draco lại khiến cô ngượng ngùng như thế. Cậu ta đã chạm vào cô rất nhiều lần ngày hôm nay rồi, lúc cậu ta đẩy cô lên ngọn đồi rồi còn cả lúc cậu ta túm lấy vai cô để giữ thăng bằng nữa. Có gì khác biệt chứ? Chắc chẳn là cô sẽ không đời nào bị một kẻ như Malfoy thu hút đâu.
Draco cũng đã tìm thấy được phòng của mình. Căn phòng ở tận cuối dãy và gần với một nơi trông có vẻ là phòng sinh hoạt chung. Cậu quyết định tiến vào phòng sinh hoạt chung trước. Đó là một căn phòng hình tròn và trên tường có rất nhiều cửa sổ. Cậu không quen với việc có nhiều cửa sổ trong phòng sinh hoạt chung như vậy ; cậu không chắc là liệu mình có thể thích ứng nổi không. Có một chiếc bàn gỗ khá dài với ít nhất là mười chiếc ghế, ngoài ra trong phòng còn có hai chiếc ghế bành lớn, một lò sưởi bự và rất nhiều ghế đặt rải rác khắp phòng. Cậu nhún vai, chẳng có gì ấn tượng, sau đó vào phòng.
Draco cảm thấy như căn phòng này chẳng khác gì một cái nhà giam, có khi còn nhỏ hơn cả phòng của bố mẹ cậu ở ngục Azkaban ấy chứ. Cậu ném chiếc túi lên rương quần áo rồi nằm dài xuống giường ngủ, vòng tay ra sau đầu và nghĩ về bộ dạng kì lạ của cô nàng Granger. Cậu đoán rằng khi mọi người quay về, cô ta sẽ dừng ngay bài thuyết giáo của mình về việc « Tôi sẽ nói chuyện với bất kì ai mà tôi muốn » và chấm dứt việc chuyện trò với cậu. Cậu nhìn vào tay mình, bàn tay vừa vô tình chạm vào tay cô ta khi cả hai mở cửa. Điều này khiến cậu cảm thấy thật kì quặc. Có phải cả ngày hôm nay cậu chưa chạm vào cô ta đâu ? Chả phải còn uống chung chai bia bơ rồi còn gì. Một năm trước thì có nằm mơ cậu cũng sẽ không làm những việc đó. Nhưng hôm nay, cậu thật sự đã nghiêm túc nghĩ lại mọi chuyện. Và vì một vài lý do nào đó, vô tình chạm phải tay cô ta khiến cậu cảm thấy mình đang gần gũi với cô ta hơn, và cậu không thích điều này chút nào. Một chút cũng không.
Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng của một thằng con trai vang lên « Đi nào Malfoy. Những người khác đã trở về và cô hiệu trưởng muốn gặp tất cả chúng ta ngay bây giờ thay vì sáu giờ tối như dự định.
Draco chửi thề và đứng dậy rời khỏi phòng. Hãy để trò chơi bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro