Part II.3 - Lối Đi Đúng
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part II♥
♥ Lối Đi Đúng ♥
Ôm hi vọng rằng đó sẽ là ngọn đồi cuối cùng, Hermione dừng lại để rủ hết sỏi từ trong giày mình ra. Malfoy cũng đột nhiên dừng chân, và cô để ý rằng cậu ta đã thôi không còn đi quá xa về phía trước, nhưng cũng không để tụt lại phía sau cô nữa. Hermione dựa vào một thân cây, bắt đầu tháo giày, cô lật ngược nó lại để dốc hết những viên sỏi đang nằm trong đôi giày ra. Sau khi chúng đã rơi hết xuống đất, cô mang giày vào, rồi hít thở thật sâu. Một lần nữa, cô lại lấy ra chai bia bơ và uống thêm một ngụm. Malfoy đi về phía cô và nói "Tôi có thể chứ?". Cô đưa chai bia cho cậu ta. Bởi vì bia trong chai còn không nhiều nên cậu ta chỉ uống một ngụm nhỏ rồi trả nó lại cho Hermione.
"Tôi rất tiếc về chuyện của bố mẹ cậu", Hermione bất chợt nói.
"Chẳng liên quan gì đến cô cả", cậu ta liếc mắt và bắt đầu bước đi nhưng rồi cậu ta đột nhiên quay lại "Cô nghĩ sẽ có bao nhiêu người biết chuyện này?"
"Có lẽ là nhiều đấy, tôi rất lấy làm tiếc", cô nói một cách thật lòng "Harry nói rằng điều cuối cùng mà họ quan tâm vẫn chính là cậu thôi". Nói xong, cô ngồi xuống một hòn đá lớn để nghỉ ngơi trong giây lát.
"Việc bố mẹ tôi thương tôi có khiến cô bất ngờ lắm đúng không Hermione?", cậu hỏi.
"Không, chẳng có gì để phải ngạc nhiên cả. Tin tôi đi, ngay cả một con rắn chuông cũng được bố mẹ yêu thương đấy", cô mỉm cười để cậu ta biết rằng cô chỉ đang đùa thôi.
"Chúng ta sẽ chẳng bao giờ đến đích nếu cô cứ tiếp tục nghỉ như thế này", cậu ta lại bắt đầu than vãn.
"Tôi phải nghỉ một chút thôi, không chịu đựng được nữa rồi".
"Vậy thì hãy kể cho tôi nghe chuyến phiêu lưu năm ngoái của cô đi", cậu yêu cầu. Cậu cũng thật sự không rõ liệu mình có muốn nghe hay không nữa. Sau đó cậu ngồi xuống đất, bên cạnh cô, như vậy thì chắc hẳn là cậu muốn nghe rồi. Cô bắt đầu giải thích về cuộc tìm kiếm những Trường sinh linh giá, đồng thời nói về những gì mà cả ba bọn cô đã trải qua. Và khi cô kể đến đoạn Ron bỏ đi, cậu ta bỗng ngắt lời "Thế là con chồn đó bỏ bạn gái mình, và sau đó để cô ta ở lại với thằng đầu thẹo. Thiệt là ấm cúng làm sao!"
"Đừng bệnh hoạn như thế. Harry và tôi chỉ là bạn thôi", cô đứng bật dây. Cô quyết định sẽ không kể cho cậu ta thêm bất cứ điều gì nữa, và để kết thúc câu chuyện cô nói "Tôi không muốn nói những điều này nữa. Hay là cậu kể cho tôi nghe về năm trước của cậu đi?", cô biết là cô vừa hỏi cậu ta một điều khá khó chịu.
"Tôi không cho đó là ý hay, tôi thậm chí còn không muốn nghĩ về nó thì làm sao có thể kể nó cho cô nghe được". Cậu ta đứng dậy để tiếp tục hành trình, rồi quay lại nhìn cô "Đi nào Granger, nghỉ ngơi thế là đủ rồi đấy!"
Họ đã lên được đến đỉnh của ngọn đồi cuối cùng và quả thật là cô đã nhìn thấy được khuôn viên rộng lớn của tòa lâu đài từ đằng xa. Họ vẫn một còn một đoạn đường dài nữa để đi, nhưng chí ít thì đích đến cuối cùng cũng đã nằm trong tầm mắt họ.
Họ bắt đầu đi xuống đồi, lối đi cũng có vẻ thoáng đãng hơn, và cây cối cũng đã bớt rậm rạp. Hermione dừng lại, nhặt lấy một khúc xương chỉ được chôn một nửa xuống đất. Cậu ta lại một lần nữa đi phía sau cô, nhưng lần này cậu ta không hề để ý phía trước. Và thế là khi cô dừng lại một cách đột ngột như thế, cậu ta không cách gì phản ứng kịp, cứ như vậy đâm sầm vào cô, và kết quả là cô vinh quang tiếp đất. "Chuyện quái gì vậy Granger?", cậu ta vừa trách móc vừa cúi người xuống để nâng cô đứng dậy, nhưng cô lại không nhìn thấy cánh tay đang duỗi ra của cậu, hoặc cũng có thể là cô đang lờ đi. Sau đó cô tự mình đứng dậy. "Nhìn này, trông khá giống một khúc xương đấy", cô đứng dậy, nhặt thanh nhỏ màu trắng trông giống khúc xương đó lên.
"Chỉ là xương động vật thôi mà", Malfoy đưa ra lời phỏng đoán.
"Hoặc cũng có thể là xương của "MF" và "TJ" đấy", cô đùa, "Có khi họ đã chẳng thế sống xót để ra khỏi khu rừng cũng nên".
"Cuối cùng thì đầu óc của quý cô Granger đây đã có một chút khôi hài rồi, điều kì diệu này sẽ không dừng lại chứ?", khi nói ra câu này vẻ mặt của cậu ta hoàn toàn khinh bỉ.
"Có thể là TJ đã giết MF bởi vì anh ta là một thằng đần, và cô ta đã quá mệt mỏi vì những lời anh ta nói", cô thêm vào.
"Làm sao cô biết được MF là đàn ông và TJ là đàn bà?", Malfoy tự hỏi.
"Tôi chỉ đang tưởng tượng thôi", cô chậm rãi đi xuống đồi với cây gậy chống ở phía trước, và nhẹ nhàng lướt đi bên cạnh để khỏi phải trượt chân.
Cuối cùng họ cũng đến được chân đồi, và ngăn cách họ với tòa lâu đài là hàng ngàn hàng ngàn mẫu Anh đồng cỏ xanh ngắt và những cánh đồng đang vươn cao. Ít nhất thì từ bây giờ, mọi thứ đã có thể trở nên dễ dàng hơn so với lúc trước.
"Này Granger, sau khi đến được tòa lâu đài rồi thì chúng ta sẽ thế nào? Tiếp tục làm kẻ thù sao?", đến cậu còn không thể tin được rằng cậu đã hỏi cô điều đó. Cậu đã nghĩ đến nhưng thật sự, cậu không hề có ý định hỏi đâu.
Cậu quay sang nhìn cô, và cô cũng dừng lại. "Tôi không biết nữa Malfoy, thật sự là tôi không biết. Hẳn là sẽ có rất nhiều việc để làm với cậu".
"Ý cô là sao?, cậu tiến lại gần cô hơn.
"Cái cách mà cậu đối xử với người khác sẽ quyết định đến việc mà người ta đối xử với cậu như thế nào. Tôi có thể bỏ qua tất cả và đối xử thân thiện với cậu nếu cậu cũng hành động như thế với tôi", Hermione chỉ ra.
"Thân thiện?", cậu trả lời với một nụ cười giả dối. Thật sự thì "đối xử thân thiện" cũng được xem là đã vượt quá mức kì vọng của cậu rồi. Vậy thì có thể "thân thiện" được đúng không? Cậu bước qua cô với một nụ cười nhẹ trên môi và hướng về phía lâu đài.
Thoát khỏi cái bóng của rừng rậm, mặt trời trở nên sáng chói hơn và vì thế mà ấm áp hơn hẳn. Hermione bắt đầu cảm thấy toàn thân mình nhớp nháp khó chịu, Draco cũng đã cởi chiếc áo khoác oxford của mình ra, nên giờ cậu ta chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi tay ngắn. Họ đã đi qua một chặng đường gian nan trước khi lối vào Hogwarts hiện ra trước mắt họ. Những thân cỏ cao đến tận đầu gối, và Hermione nhận ra rằng chân cô đã bị côn trùng đốt không biết bao nhiêu lần nữa. Và khi Malfoy bỗng nhiên chửi thề thì Hermione chắc rằng cậu ta đã bị chích bởi một con gì đấy. Cậu ta dừng lại, đưa một chân lên và nhìn chăm chú. Cô lại gần và hỏi "Có chuyện gì thế?"
Không hề đắn đo, cậu đặt tay mình lên vai cô để giữ thăng bằng, chân kia vẫn giữ trong không trung, và với một ánh nhìn đầy kinh tởm cậu ta thốt lên "Nhìn đi"
"Tôi sẽ phải nhìn vào cái gì đây?"
"Vào giày tôi ấy", cậu ta vẫn tiếp tục bám vào vai cô để giữ cho mình khỏi ngã.
Cô cúi thấp đầu xuống, nhìn vào giày cậu ta, và lần đầu tiên trong ngày cô cười ngặt nghẽo. "Chỉ là phân bò thôi mà Malfoy, lau chân vào cỏ rồi về lâu đài thôi"
"Nghe này Granger", cậu ta lên tiếng quở trách "Có thể là cô đã quen với việc đi lại với một đống phân ở trên giày nhưng tôi thì không hề. Đưa lại tôi cái khăn tay mà cô đã cuỗm mất của tôi ban sáng".
"Tôi chẳng trộm cái gì cả, và tôi nói cho cậu biết, lau chân vào cỏ đi", cô lặp lại.
"Không, trong đám cỏ này đôi khi còn nhiều phân hơn nữa", cậu ta rên lên.
"Tôi muốn giặt sạch nó trước khi trả lại cậu"
"Chỉ là một cái khăn dùng để lau phân bò thôi, sao phải quan tâm nhiều thế?", câu bắt đầu thấy phật lòng "Chỉ cần trả lại tôi cái khăn tay đầy máu đó là được rồi".
"Nhưng...", cô chỉ vừa lên tiếng thì đã bị cậu ta ngắt lời.
"Còn nhưng nhị gì nữa?", cậu ta hét lên.
Cô nói bằng giọng yếu ớt "Nhưng nó còn dính máu của tôi".
"Thì sao chứ?", cậu hỏi trước khi nhận ra rằng cô đang bối rối. Chẳng nhẽ cô đang nghĩ rằng cậu không muốn chạm vào bất cứ thứ gì có dính máu của cô, chỉ vì đó là máu bùn sao? Sự thật thì trước đây cậu đã từng nghĩ như thế nhưng bây giờ thì cậu không chắc nữa. "Cứ đưa đây đi Granger", cậu lặp lại lời mình nói, chẳng thèm quan tâm liệu chiếc khăn tay đó có dính máu khô của cô hay không. Hiện giờ, cậu chỉ muốn lau sạch giày của mình mà thôi. Vừa chuẩn bị nói thêm vài lời cay nghiệt thì cậu nhìn thấy cô rút đũa phép của mình ra, thực hiện một bùa chú đơn giản, và thế là giày của cậu sạch bóng. Cậu hết nhìn vào đôi giày của mình, rồi lại nhìn cô, sau đó nhìn đến đôi vai nơi tay cậu vẫn đang tự nhiên tựa vào. Cô ta không chú ý gì sao?
Có chứ. Cô đã nhìn thật lâu vào đôi tay đang quàng lên vai mình, và cả cái cách cậu ta ngượng nghịu gỡ tay ra nữa, cậu ta nói, "Tôi vẫn muốn lấy lại chiếc khăn tay của tôi". Sau đó, cậu ta lau bàn tay kia lên chiếc quần dài cậu đang mặc. Cậu làm thế bởi vì tay cậu bỗng nhiên có cảm giác dinh dính rất khó chịu. Tuy nhiên Hermione cho rằng, cậu ta làm thế bởi vì cậu ta đã chạm tay vào một đứa máu bùn như cô.
"Cậu biết không, sẽ chẳng có con vi khuẩn máu bùn nào có thể truyền sang cậu chỉ vì cậu nhỡ tay chạm vào vai tôi cả", nói xong cô ủ rủ rời đi, nhanh chóng tránh xa cậu ta.
Mới đầu, cậu không hề hiểu ý của Hermione, nhưng đến lúc nhận ra thì Hermione đã cách cậu một khoảng thật xa ở phía trước. Thế rồi, cậu quyết định bỏ cuộc, thậm chí bản thân còn cảm thấy một chút tiếc nuối. Và thế là việc "đối xử thân thiện" xem như đã đi về nơi xa lắm.
Cậu bắt đầu cố gắng đi nhanh hơn, những bước dài của cậu nhanh chóng bắt kịp Hermione. Cậu chẳng cố tình làm bất cứ thứ gì mà cô đã nghĩ cả. Đáng ra cậu đừng nên đề cập đến chuyện đó thì hơn. Cậu vượt qua cô, đi vào con đường trước khi cô kịp đặt chân đến. Cậu vẫn nên cứ thế mà đi về tòa lâu đài thôi. Từ đây thì cô ta đã có thể tự tìm đường về lâu đài rồi. Tuy nhiên, cậu bỗng đi chậm lại, giả vờ lau chùi đôi giày mình vào đám cỏ, giống như những gì mà cô đã đề nghị từ trước.
Cô biết rằng có lẽ cậu ta sẽ đi về lâu đài một mình, và điều đó cũng tốt thôi. Cậu ta là một kẻ kỳ quặc và cô biết là sau ngày hôm nay, họ sẽ chẳng bao giờ trò chuyện với nhau thêm lần nữa. Và rồi khi cô nhìn thấy cậu ta đi chậm lại, lau đôi giày vào bụi cỏ, cô bỗng cảm thấy hài lòng cho dù cô chẳng hiểu tại sao.
Họ tiếp tục cuộc hành trình, vai kề vai đi bên nhau, không gian vẫn yên ắng cho đến khi Hermione lên tiếng "Không biết nhóm Neville đã về đến chưa nhỉ? Tôi cá là mọi người đã về hết cả rồi. Cũng sắp đến ba giờ chiều rồi. Buổi định hướng của chúng ta sẽ bắt đầu vào lúc ba giờ đó. Chúng ta sẽ trễ mất thôi". Cậu ta vẫn cứ thế, im lặng như mọi khi. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mọi người sẽ nghĩ gì nếu thấy cô và Malfoy cùng nhau bước vào trường nhỉ?
Họ bước qua cổng để vào sân trường Hogwarts. Hermione chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc vì đến được một nơi nào đó như lúc này đây, và có quá nhiều lý do dẫn cô đến cảm xúc đó. Cô nhìn qua Malfoy, người đang vừa đi vừa cắm mặt xuống đất. Cậu ta có đang vui không nhỉ?, vì thế mà cô thốt lên "Tươi tỉnh đi nào Draco, chúng ta đã về nhà rồi" và cô bắt đầu bỏ chạy. Malfoy nhìn cái cách mà Hermione rút lui rồi chợt mỉm cười rồi đưa ra quyết định, nếu đã mệt đến như thế này rồi thì chạy thêm một đoạn nữa cũng chả sao. Và thế là cậu chạy bên cạnh cô, trên suốt cả chặng đường về đến lâu đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro