Part II.2 - Những Lời Dối Gian
Author: AnnaM. Oliver
Translated by Ha Tien Nguyen
——————-
♥Part II♥
♥ Những Lời Dối Gian ♥
Cậu ta đến gần và bắt đầu kéo lấy tay cô "Đi nào, đừng chần chừ nữa. Đích đến đã ở trước mắt rồi". Cô đang cảm thấy thật sự bản thân không thể nhúc nhích thêm chút nào nữa. Cậu ta đã thôi kéo cánh tay cô, thay vì thế cậu ta vòng ra phía sau, dùng sức đẩy lưng cô về phía trước và nói "Đi thôi Granger. Cô trông thế mà nặng thật".
Cô quay mặt lại "Đừng có đẩy tôi nữa, làm ơn đi ra phía trước đi. Cậu đi sau lưng chỉ làm tôi lo lắng thêm mà thôi".
Cậu ta lại lần nữa bật cười "Cái lưng cô chả có quái gì để hấp dẫn tôi cả. Nghĩ lại đi cô gái, nếu như đây là chị em nhà Patil thì có khi tôi sẽ cân nhắc thêm chút nữa đấy".
Tổn thương và xấu hổ, Hermione bước nhanh lên, cố gắng tránh càng xa cậu ta càng tốt, cô lúng búng "Đó không phải là điều tôi muốn nói".
Hắn ta đáp lời "Ồ, vậy là tôi làm cô lo lắng chỉ bởi vì tôi là một tên Tử thần thực tử và cô sợ rằng tôi sẽ nguyền rủa cô một khi cô quay lưng đi đúng không ?" Dứt lời, cậu ta đứng im. Nhận ra điều đó nên cô quay lại nhìn cậu ta.
"Đúng thế đấy", cô tinh quái trả lời. Con người này đã lôi máu bùn ra để làm trò cười cợt thì tội gì cô không đối xử lại y như thế.
Cậu ta tiếp tục chậm chạp đi ở phía sau, và cô cũng đã trèo được lên đến đỉnh của ngọn đồi. Và rồi cô phát hiện ra ở bên dưới, chẳng có gì ngoài một vực sâu khác, một thung lũng khác, rồi lại tiếp tục một đỉnh đồi khác nữa, cây cối bao phủ ở khắp nơi, trùng trùng điệp điệp. Cô cảm thấy đầu mình như đang bốc khói. Và khi cậu ta trèo được lên đỉnh của ngọn đồi, cậu ta quay sang hỏi cô "Cô đã làm gì với tòa lâu đài thế ? Tôi thề là vừa rồi nó đã ở đây"
"Cậu là kẻ dối trá", cô hét lên, dùng chiếc gậy chống quất thật mạnh vào hông tên quái quỷ.
"Này, đồ ngu, đừng có đánh tôi chứ", cậu ta chụp lấy cây gậy, rồi bẻ gãy nó.
Cô ngồi phịch xuống đất và nói "Tôi sẽ không đi đâu nữa hết".
"Làm như tôi thèm quan tâm ấy", cậu ta nói, "Hi vọng là tôi sẽ gặp lại được cô ở đâu đó, à tất nhiên là nếu cô sống xót để ra khỏi khu rừng này". Thế là cậu ta tiếp tục lên đường, mặc kệ Hermione vẫn đang ngồi lì tại chỗ.
Cậu đã nói dối, nhưng quả thật là cậu chẳng thể làm gì hơn được nữa. Cậu đã đánh dấu đường đi của họ bằng đũa phép. Thỉnh thoảng, cậu lại đánh một chữ X màu vàng trên thân cây nơi họ đi qua, đề phòng họ lạc đường và quay trở lại chỗ cũ. Giờ đây, cậu sợ rằng đó cũng là cách duy nhất rồi. Khỉ thật, Granger, tại sao cô ta lại đi theo cậu chứ ? Cậu chẳng ngần ngại khi phải tự chịu lấy trách nhiệm cho bản thân, nhưng với người khác thì cậu chẳng hề muốn.
Thế rồi cậu quyết định ngồi xuống và đợi cô. Phần nào đó cậu tin rằng, cô sẽ không quay trở lại theo đường cũ. Cậu biết rằng cô ta sẽ theo sau. Chẳng hiểu tại sao cậu lại biết như thế nữa, nghĩ thế nào thì làm thế đó thôi. Rồi cậu lại tự hỏi rằng tại sao thằng Weasley không cùng cô đến trường. Nghe nói rằng hai đứa đó đã là một cặp rồi cơ mà. Với Potter thì cậu có thể hiểu, nhưng thằng Weasley thì chịu, tại sao lại có thể để bạn gái rời xa mình cả năm trời chứ? Thật là ngu không để đâu cho hết, quả nhiên, những con chồn nhà Weasley luôn ngu ngốc như thế. Cậu bắt đầu nghe được tiếng bước chân cô đang tiến lại gần. Cậu đứng lên và tiếp tục đi về phía trước.
"Malfoy?", Hermione ngập ngừng lên tiếng. Cậu ta không trả lời. Vậy là cô từ bỏ ý định gọi cậu ta thêm lần nữa. Cô chỉ muốn biết rằng liệu cậu ta có muốn nhấm nháp một chút bia bơ hay không thôi, nhưng thái độ ấy làm cô thấy bực bội, mặc kệ cậu ta, chết khát luôn lại càng tốt.
Cô bỗng thấy cậu ta gọi lên thần hộ mệnh. "Cậu đang làm gì thế ?", cô hỏi.
"Tôi gửi thần hộ mệnh của tôi về lâu đài, báo rằng chúng ta đã bị lạc, cô vui rồi chứ?", cậu ta nghiêm nghị trả lời.
"Để xem nào, tôi có vui không khi chúng ta bị lạc nhỉ? Tôi có vui không khi cậu là người sai nhỉ? Tôi có vui không khi có người sẽ đến cứu chúng ta nhỉ? Ồ, vui, vui quá đi chứ!", vừa nói cô vừa ném chai bia về phía cậu ta, ở một khía cạnh nào đó thì đây là một cử chỉ quá quen thuộc. Cậu ta cầm lấy cái chai và uống một ngụm lớn rồi trả lại. Hermione đóng nắp chai và thả nó vào trong túi của mình.
Cậu ta ngồi xuống một thân cây đã bị ngã khác, còn cô thì ngồi ở phía đối diện, nhưng cách cậu ta thật xa. Cô lên tiếng hỏi "Hình dáng thần hộ mệnh của cậu là gì?"
"Dĩ nhiên là một con rồng, còn cô?", cậu ta hỏi lại ngay tức thì.
"Một con rái cá", cô trả lời mà không hề tỏ ra bối rối.
Cậu ta bật cười khiến cô nghĩ rằng cậu ta chẳng khác gì một kẻ đáng khinh. Cậu ta bắt đầu giở trò trêu chọc "Cô bắt đầu học gọi lên con rái cá nhỏ bé của cô từ khi nào thế?"
"Năm thứ năm, Harry dạy chúng tôi", cô nói.
"À, đúng rồi nhỉ, cái đoàn quân vớ vẩn mà cô tham gia, tôi quên mất". Cậu đã nói dối. Cậu không hề quên điều đó. Sự thật thì cậu đã vô cùng ấn tượng vì điều này. Cậu chỉ vừa mới gọi được thần hộ mệnh của mình bắt đầu từ mùa hè vừa rồi mà thôi. Việc gọi lên một thần hộ mệnh đối với cậu thật sự quá khó khăn bởi cậu chẳng có lấy một kí ức vui vẻ nào để nhớ cả.
"Thế Weasley đâu?", cậu nói mà không hề suy nghĩ.
"Cậu ấy chẳng bao giờ thích việc học hành, vì thế nên cậu ấy không trở lại, nhưng mà dù sao thì sau tất cả mọi chuyện diễn ra vào năm ngoái, cả cậu ấy lẫn Harry đều cần được nghĩ ngơi", cô giải thích cho Malfoy.
"Còn cô thì sao? Tại sao lại không nghỉ ?", Malfoy hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Đây sẽ là kì nghì của tôi, ồ tất nhiên không phải chuyến đi lạc ngu ngốc này, mà là việc trở lại trường cơ", cô càm ràm.
"Vậy là cô và thằng Weasel sẽ kết hôn vào một ngày nào đó?"
"Vì Chúa, làm sao mà tôi biết được chứ", cô đảo mắt, "tụi tôi còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện đó". Hermione bắt đầu lẩn tránh, cô không muốn để Malfoy biết rằng cô và Ron đã không còn là một đôi nữa.
Cô nằm hẳn xuống đất, mặc kệ bụi bẩn, côn trùng hay những bụi rậm ở trong rừng. Cậu ta đứng lên, lù lù trước mặt cô và nói "Tôi lấy làm ngạc nhiên là cô chẳng có tí dáng dấp nào cả, nghe nói là cô đã dành cả năm trước để chạy bộ ở trong rừng cơ mà".
"À, còn tôi thì rất lấy làm ngạc nhiên vì thân hình đẹp đẽ của cậu, trong khi cậu đã dành cả năm chỉ để đứng đực ra nhìn người khác bị tra tấn mà", cô ngồi bật dậy, đúng, đó là câu mà cô muốn nói đấy.
Đôi mắt cậu tối sầm lại, cậu tiến về phía cô nhưng đột nhiên quay phắc đi. Cô ta nói đúng, và cậu thì chẳng muốn tranh cãi điều đó thêm lần nào nữa. Cậu có thể làm gì được đây? Cô ta nghĩ rằng cậu thật sự muốn đứng một bên và nhìn người khác bị tra tấn ngay trong chính căn nhà của mình sao? Những cơn ác mộng của năm ngoái vẫn còn đeo đuổi cậu vào trong tận giấc mơ. Và đó cũng là lý do khiến cậu không thể chịu đựng nổi nếu cậu ở lại căn nhà đó mà không có bố mẹ ở bên. Căn nhà đó chất chưa quá nhiều kí ức tàn nhẫn. Cuối cùng, cậu quay lại nhìn Hermione và nói "Đồ máu bùn như cô thì biết gì chứ, tôi hi vọng là cô sẽ bị lạc và chết mòn ở đây. Tôi mặc xác cô ở lại chỗ này đấy". Sau đó cậu chạy đi.
"Ờ, đi nhé, không tiễn", Hermione nghĩ thầm rồi lại nằm dài ra đất, nhắm mắt lại và quyết định chẳng thèm quan tâm đến nữa. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng mà chắc là cậu ta đã đi được khá xa. Thế rồi chẳng hiểu tại sao, cô lại gào lên đầy thất vọng "Malfoyyyyyyyyyyyyyy!". Cô vẫn đang nhắm mắt nhưng cô biết chắc rằng có ai đó lại đang đứng trước mặt mình. Cô ngước nhìn, chỉ bằng một mắt và trông thấy Malfoy đang đứng đó nhìn cô. "Tôi nghĩ là cậu bỏ tôi ở lại chứ" là câu nói mà cô dành cho cậu ta.
"Dĩ nhiên là không", cậu ta nói đầy mỉa mai, "Đứng dậy đi đồ lười biếng, chỉ còn cách một ngọn đồi nữa thôi là đến lâu đài rồi".
"Liệu có phải là một lời nói dối nữa không?", cô hỏi.
"Chắc thế", cậu ta thú nhận, "Tôi đoán là cậu phải đứng lên thì mới thấy được".
Mọi khớp xương của cô đang trở nên đau nhức, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy và theo sau cậu ta. Nhưng ngọn đồi mà họ đang chuẩn bị vượt qua lại là ngọn đồi dốc nhất. Cậu ta cúi xuống đường, nhặt lên một cành cây dài và chắc chắn rồi đưa nó cho cô để làm gậy chống. Cô nhận lấy với vẻ biết ơn.
Họ bắt đầu treo lên những khu vực lởm chởm đầy đá nhọn với cây cối rậm rạm bao quanh. Và cô hi vọng rằng con đường này sẽ dẫn bọn họ đến ngọn đồi cuối cùng. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một nhành cây mà vỏ của nó được khắc lên những kí tự gì đó. "Nhìn này, Malfoy, ở đây khắc dòng chữ « MF loves TJ » này". Cô chỉ tay mình lên những chữ cái, chậm chạp sờ vào chúng một cách nhẹ nhàng.
Cậu ta quay lại phía cô và nói "Thấy chưa, trước đây đã có ai đó đến rồi, nghĩa là chúng ta đang đi đúng hướng đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro