Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Bước Vào Tu Viện

Trở lại khách sạn, Granger quan sát Draco khi anh cố gắng Biến chiếc giường của mình thành thứ gì đó chắc chắn hơn cái hiện tại. Tuy nhiên, việc biến hình trở nên khó khăn hơn theo cấp số nhân ở vật có kích thước lớn, và tất cả những gì anh làm được là làm cho nó thêm nặng nề và chênh lệch.

"Nỗ lực hết sức rồi ha," Granger nói, xoa đầu anh. (Anh quá ngạc nhiên để bực tức.)

"Tôi đang đợi cô thương xót tôi," Draco thở hổn hển.

Granger gật đầu với vẻ nhân từ được phóng đại. Cô dành mười phút để xoay cái giường lung lay trở thành một chiếc giường êm ái, giải thích những gì cô đang làm, và những Nguyên tắc và Định luật nào mà Draco đã không áp dụng đúng cho một cuộc Biến hình lớn như thế này.

"Tại sao cô không học tiếp Biến hình?" Draco hỏi, cắt ngang lời giải thích của cô. "Tại sao lại Chữa bệnh?"

Granger nhìn lên từ nơi cô đang biến chiếc khăn phủ đã sờn thành một chiếc chăn bông. "Các ứng dụng thực tế của Biến hình cao nhất là bằng Thạc sĩ – Các nghiên cứu Tiến sĩ dần chuyển sang lĩnh vực trừu tượng và lý thuyết. Chữa bệnh là một nhánh của phép thuật mang lại nhiều cơ hội để giúp đỡ mọi người trong thế giới thực hơn. Và dĩ nhiên là Chữa bệnh phù hợp hơn với việc tôi học y ở thế giới Muggle."

Những chiếc gối màu xám, nhàu nát đã biến thành những chiếc gối bông xốp màu trắng. Granger liếc nhanh Draco. "Anh có học thêm gì sau Hogwarts không?"

Câu hỏi được đặt ra với một ít tò mò và bối rối. Draco nghĩ rằng đây có thể là lần đầu tiên cô hỏi anh một điều gì đó cá nhân.

"Bằng Cử nhân Thuật Giả Kim và Thạc sĩ Đấu tay đôi," Draco đáp.

"Oh! Tốt đấy. Tôi luôn nói với Harry và Ron rằng họ nên xem xét học một cái gì đó như Đấu tay đôi. Nhưng, chà..." Đến đây, trước cái nhíu mày mỉa mai của Draco, Granger kết thúc một cách yếu ớt, "...Họ chưa bao giờ thích việc học hành."

"Hai tên ngốc ngớ ngẩn đó thậm chí còn không có chứng chỉ NEWT. Tụi nó sẽ không thể sống sót dù chỉ một ngày," Draco nói, tức giận vì cô dám so sánh họ với anh.

"Họ không phải là những tên ngốc ngớ ngẩn " Granger nói, tay chống nạnh.

"Năm đầu tiên của chương trình giảng dạy là tất cả về lý thuyết và nguyên tắc cơ bản của phép thuật chiến đấu. Lần cuối cùng Pot và Wheeze đọc sách là khi nào?"

"Đó là câu hỏi tu từ à?" Granger hỏi.

"Không. Trả lời tôi."

"Chết tiệt." Granger chìm vào im lặng khi nghĩ, một ngón tay đặt trên môi. Cuối cùng, không nhớ lại ký ức nào gần đây, cô nói, "Chỉ vì họ không đề cập đến việc đọc một cuốn sách với tôi, không có nghĩa là họ chưa đọc một cuốn sách nào."

Draco bác bỏ điều này với một cái cười khẩy.

"Tạp chí Quidditch có tính không?" Granger hỏi trong sự tuyệt vọng yếu ớt.

"Không."

"Chắc cũng nhiều năm rồi," Granger thừa nhận với một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

"Cô làm tốt hơn bộ đôi ngu ngốc đó," Draco nói. "Ngoại trừ phần thực hành. Quá nhiều la hét, chửi rủa đủ thứ. Maître Toussaint sẽ ăn tươi nuốt sống cô."

"Anh học ở Pháp à?"

"Université de Paris."

"Mm. Cho anh biết là mấy giáo viên người Pháp của tôi gần như đã ăn tươi nuốt sống tôi. Phương pháp giảng dạy của họ chủ yếu là áp bức. Tôi đã theo học tại Sorbonne. Tôi đã khóc mỗi ngày."

"Còn hơn là chảy máu mỗi ngày," Draco nói với vẻ lãnh đạm anh hùng. (để bào chữa cho anh, đó chỉ là một sự phóng đại.)

Granger cắn môi. "Vậy thì tôi sẽ ngừng than vãn nhỉ?"

Draco gần muốn cho cô thấy những vết sẹo hấp dẫn hơn của mình, nhưng đúng lúc đó, anh nhớ lại rằng Granger có vết sẹo của riêng cô, và việc làm như vậy sẽ không phù hợp.

Giờ là lúc chuẩn bị đi ngủ. Một sự ngại ngùng không nói nên lời lan truyền giữa hai người, cả căn phòng đột nhiên càng lúc càng nhỏ lại, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao. Nhưng cả hai người đều giả vờ như không cảm thấy gì.

Granger đi vào phòng tắm và thay đồ ngủ. Cô rõ ràng là cố tình chọn bộ đồ ngủ bằng vải bông kín đáo khủng khiếp nhất trong tủ quần áo của mình cho chuyến đi trốn cuối tuần này.

"Sao?" cô hỏi, khi Draco nhìn cô từ đầu đến chân.

"Nhìn cô làm tôi liên tưởng đến McGonagall," Draco nói. "Cô có định véo tai tôi và gọi tôi là hư hỏng không?"

"Anh đã nói mặc quần đùi Muggle là không đàng hoàng, nhớ không?" Granger nói. "Lựa chọn khác của tôi là váy ngủ negligée nhưng chắc chắn nó sẽ làm anh khó chịu."

Draco nghĩ rằng anh muốn nhìn thấy negligée đó hơn. Anh nói to, "Còn có cái khó chịu hơn tấm thảm dã ngoại cô đang mặt nữa à? Không thể nào."

"Ồ, đúng vậy." Granger leo lên giường. Draco thấy cô đã chiếm đoạt cuốn sách của anh trên giường. Cô vẫy tay với anh. "Chà, tiếp tục – thay đồ đi, và cho tôi xem đồ ngủ cao cấp của anh."

Draco đánh răng và thay bộ pyjama lụa đen quen thuộc của mình. Đó là một cảm giác kỳ lạ khi chờ đợi sự đánh giá của Granger về bộ đồ ngủ mà anh chọn. Không phải là anh quan tâm đến những gì cô nghĩ, hay bất cứ điều gì.

Anh ung dung đi ra khỏi phòng tắm. "Cẩn thận, Granger: Tôi cực kỳ hấp dẫn khi mặc đồ đen."

Granger nhìn anh qua cuốn sách.

"Không thể cưỡng lại," cô nói khô khan. "Tôi thực sự sắp chết."

Đầy vẻ mỉa mai.

Draco phủi lớp bụi không tồn tại trên vai mình. "Ít nhất, nó không phải là tấm thảm bọc ghế trên Tàu tốc hành Hogwarts."

"Mm, mặc dù hơi tang thương."

"Sao cơ?"

"Đúng hơn là một đám tang," Granger sụt sịt. "Ai chết vậy?"

"Trí thông minh của cô, khoảng một phút trước."

"Tôi từng thông minh trước đây sao?"

"Ở một mức độ hạn chế."

Một nụ cười kéo dài trên khóe miệng Granger. Cô giơ cuốn sách lên để giấu đi. "Ít nhất thì cũng hơn anh."

"Cẩn thận lời nói, không thì tôi sẽ thu hồi quyền đọc của cô."

Granger giơ tay lên. "Thế thì hoà. Ngừng bắn?"

"Đồng ý."

~~~

Draco nghi ngờ rằng Granger là người dậy sớm khó chịu nhất. Cô đã chứng minh điều đó ngay khi có thể vào ngày hôm sau, bằng cách lao ra khỏi giường vào lúc năm giờ rưỡi cực hình.

Mặt trời mọc cùng cô vào buổi sáng ngày Hạ Chí và dường như cũng quyết tâm từ chối giấc ngủ đến tận 11 giờ sáng ngon lành, tốt cho sức khỏe mà Draco ưa thích.

Để làm tăng thêm sự khó chịu của mình, Draco thức dậy với tình trạng chào cờ buổi sáng ở bên dưới. Anh vẫn bất động, úp mặt xuống giường, trong khi Granger loay hoay với chiếc vali của cô, phàn nàn về việc ngủ không ngon giấc, và cuối cùng đi vào phòng tắm.

Anh vẩy đũa phép để xoá bỏ sự khiếm nhã bên dưới mình, cố gắng nhớ lại lần cuối anh thức dậy với một trạng thái tương tự như này là khi nào. Chết tiệt, anh cần làm chuyện ấy.

Granger đã nhanh chóng đi tắm. Sau đó, với mùi xà phòng và làn da ấm áp, cô đứng cạnh giường của Draco và hắng giọng.

"Cái gì," Draco cáu kỉnh nói, vùi mặt vào trong gối.

"Dậy chưa?"

Draco nghĩ rằng anh nên tự phong thánh cho mình, xét đến những trò đùa mà anh đã không nói.

"Biến đi," Draco nói.

"Chúng ta nên rời đi sớm," Granger nói.

"Cô nói tám giờ mà," Draco nói.

"Gần tám giờ rồi," Granger nói.

Draco hé mắt nhìn đồng hồ bên cạnh giường. "Vớ vẩn. Bây giờ mới sáu giờ. Làm ơn biến đi."

Granger, rõ ràng là tràn đầy năng lượng lo lắng, rít lên một tiếng thở dài. "Được thôi. Khỏe. Tôi sẽ đi tìm đồ ăn sáng cho chúng ta."

"Đừng quay lại trước tám giờ," Draco càu nhàu cảnh báo.

Mối đe dọa khiến Granger tức giận. "Không thì sao?"

"Tôi sẽ xé toạc đầu cô."

"Anh là người sói à?" Granger hỏi.

"Cho mục đích đó thì tôi có thể thành người sói," Draco nói.

"Tốt. Vậy anh muốn ăn gì?"

"Rõ ràng là muốn cô biến đi chỗ khác."

"Ý tôi là đồ ăn sáng."

"Đừng quan tâm. Để tôi ngủ."

"Tốt."

Granger giận dữ rời đi.

Draco cố ngủ tiếp. Nhưng thật không may, anh lại cương lên lần nữa, thứ mà anh phải chăm sóc một cách cáu kỉnh dưới vòi hoa sen nhỏ xíu của phòng tắm. Nó không thỏa mãn và anh còn đập khuỷu tay của mình vào tường, nhưng ít nhất nó là một cảm giác giải thoát.

Granger quay lại lúc tám giờ đúng – Chúa phù hộ cô vì thỉnh thoảng nghe lời – mang đến bữa sáng. Nhưng món gồm bơ, mứt, bánh mì baguette và hai cốc cà phê.

"Cả hai đều dành cho anh," Granger nói, ấn cả hai chiếc cốc vào tay Draco. "Hy vọng là anh sẽ bớt cáu kỉnh trong thời gian còn lại của buổi sáng."

Draco vẫn còn đang cáu kỉnh, lặng lẽ nhận lấy chúng, rồi ra ban công nhỏ để thưởng thức trong yên bình.

Khi anh quay trở lại phòng (cảm thấy không còn muốn xé toạc đầu Granger nữa), Granger đã mặc bộ đồ đi bộ. "Chúng ta cải trang được chưa?"

"Làm thôi," Draco nói.

Granger quay sang hướng khác trong khi Draco mặc bộ đồ đi bộ đường dài Muggle mới vụng về của mình. Anh ếm bùa che giấu lên mái tóc để trông bớt giống Malfoy hơn. Granger cũng làm như vậy, để trông ít giống Granger hơn.

"Sẵn sàng chưa?" Granger hỏi.

"Sẵn sàng rồi," Draco đáp.

Họ quay lại và nhìn nhau.

"Mắc cười ghê," Granger nói.

"Hài thật," Draco nói.

Granger đã quyết định để tóc thẳng và bạch kim, đồng thời đổi mắt thành màu xám lạnh. Draco đã chọn một mái tóc xoăn sẫm màu và đôi mắt nâu.

"Trông cô đáng sợ quá," Draco nói.

"Còn anh thì quá lố bịch," Granger nói.

"Trông cô giống xác chết của Veela ghê."

"Tóc của anh thì giống như lông mu giả."

Cuộc trao đổi vui vẻ này được hoàn tất, Granger hỏi, "Chúng ta tiếp tục chứ?"

Draco gật đầu và đeo chiếc kính râm mà anh đã mua cho dịp này. Nó có hình trái tim, màu hồng và rất lộng lẫy. Granger nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó tuyên bố rằng cô cũng muốn có một cái rồi biến ra một cái như vậy và tạo cho chúng thành một cặp.

by catmintandthyme

Và thế là họ bắt đầu đi bộ về phía tu viện; một khúc dạo đầu đẹp đẽ, đẫm mồ hôi cho việc mạo phạm những thánh tích vô giá.

Con đường đi lên, như Granger đã nói, hơi vất vả. Vẫn còn sớm nên nhiệt độ bên ngoài chưa làm họ mệt mỏi hoàn toàn. Khi họ tiến lên phía trên đường dốc, ánh sáng mặt trời bị chặn bởi những hàng cây, tạo ra một không gian màu xanh mát mẻ. Lục bình trắng tạo điểm nhấn trên mặt đất. Mọi thứ có mùi của đất và nấm.

Giữa những hơi thở ngắn gấp, Granger kể cho Draco về lịch sử của những người hành hương đã đi trên con đường này và những Phép lạ được cho là đã xảy ra ở đây.

Draco nói rằng, dù những câu chuyện này thú vị đến đâu, cô nên tiết kiệm hơi để tập trung vào việc leo lên. Cô không nghe lời khuyên của anh. Khoảng nửa đường lên dốc, bài thuyết trình của cô làm cô mất tập trung quá nhiều và cô trượt khỏi con đường và rơi xuống một con mương đầy bụi gai và bùn. Cây đũa phép mà cô dùng để quét sạch những bụi gai trên đường đi, rơi xuống chân của Draco, nằm cạnh anh trên đường.

Draco thấy Granger không bị thương ở dưới mương, anh đặt mình vào tư thế suy tư, tựa vai vào một cái cây. "Những gì cô cần làm, Granger, là nên té chổng mông lên đầu sẽ đẹp hơn."

"Cảm ơn lời chỉ dạy của anh," Granger cáu kỉnh, vì lý do nào đó.

Sau đó, Draco đã hào phóng giải thích cho cô những Nguyên tắc và Định luật vật lý mà cô chưa áp dụng đúng.

Granger cố gắng leo lên, điều này chỉ làm cô chìm sâu hơn trong bụi gai.

Draco quan sát với sự thích thú. "Những cô gái tóc vàng thực sự có nhiều niềm vui hơn."

Granger đã từ bỏ việc leo lên, vì bị phân tâm bởi tình trạng quần áo bị rách do bụi gai tạo ra "Ugh. Đây đều là đồ mới mua."

"Trông cô giống như mới đánh nhau thua với con chó Jack Russell vậy," Draco nói.

Granger trở nên khó chịu. "Anh có định kéo tôi lên không?"

"Cô có cái chổi mà," Draco nói.

"Mơ đi," Granger nói. "Đưa cho tôi cây đũa phép."

"Nhưng cây chổi ở ngay đó. Cùng với cô. Trong túi của cô."

"Không đời nào. Anh có điên không? Đó là cây chổi nhanh nhất của anh. Tôi sẽ bị chấn thương sọ não mất."

Draco cười khẩy. "Cô không bay tệ đến vậy, phải không?"

Granger trừng mắt nhìn anh, cả hai tay chống nạnh. Sau đó, cô thay đổi chiến thuật. "Chân của anh sao rồi?"

"...Ổn."

"Nói dối. Anh đã đi không vững trong mười lăm phút qua."

Đó là sự thật, nhưng Draco đã hy vọng cô không để ý.

"Anh có muốn tôi xem qua không?" Granger hỏi.

"Không," Draco đáp.

"Vết cắn của Manticore rất khó chịu," Granger nói. "Anh có tiếp tục tập luyện phục hồi chức năng mà Parnell đưa cho anh không?"

"Không phải việc của cô," Draco nói, bởi vì câu trả lời là không, bởi vì anh là một người hay trì hoãn, và sau đó anh đã quên mất.

"Chấn thương dây chằng, phải không? Tôi có thể nhận ra qua cách anh đi."

"Cô đang muốn mua chuộc tôi bằng một phép chữa bệnh để tránh sử dụng cây chổi, phải không?"

"Đúng. Có tác dụng không?"

Draco nhìn cô phù thủy lấm lem dưới mương. Sau đó, anh nghĩ đến sự hài hước khi xem Granger cố gắng cưỡi cây chổi của mình. Rồi anh xem xét cơn đau ở đầu gối của mình.

Cơn đau đã chiến thắng. Anh cần phải nhanh nhẹn, vì bất cứ chuyện gì tu viện sẽ tung ra chống lại họ. Thật đáng tiếc.

Draco ném cây đũa phép của Granger xuống cho cô.

Sau đó, cô đã nhanh chóng thoát khỏi tình thế đó. Mặt đất trước mặt cô tách ra thành một cái bục, được đẩy bởi những chiếc rễ dày đặc, đưa cô trở lại con đường mòn.

Granger với cây đũa phép trong tay trông khá nguy hiểm hơn so với người không có đũa phép trong mương. Cô đang nhìn Draco với ánh mắt không thiện cảm vì anh đang cười. Sức nóng của nó hứa hẹn một sự Báo Thù.

Tuy nhiên, thỏa thuận là thỏa thuận (luôn có thể tin tưởng vào cô trong chuyện đó) và cây đũa phép của Granger nhanh chóng chĩa vào đầu gối của Draco, và sự nhẹ nhõm của Chữa lành lan tỏa khắp nó.

"Anh cần phải thực hiện các bài tập thể dục," Granger nói, phủi bụi trên người. "Phép Chữa lành chỉ có thể giúp ích một phần. Đừng lười biếng. Anh chỉ có hai cái đầu gối."

"Dạ vâng, cô nói đúng. Tiếp tục thôi. Chúng ta đã lãng phí đủ thời gian với trò chơi lặt vặt trong mương của cô rồi."

Bây giờ cơ thể đã ổn định, Draco sải bước trên con đường, với Granger chạy theo sau anh để bắt kịp, lẩm bẩm chửi rủa sau lưng anh.

Cuối cùng, họ đến được tu viện. Granger giải thích rằng nó đã được xây dựng ở lối vào của hang động nơi trú ẩn đầu tiên của Magdalene, hiện được dùng làm nhà nguyện.

Draco và Granger mất một lúc để ngụy trang đũa phép trên người và sắp xếp lại ngôn ngữ cơ thể thù địch lẫn nhau của họ thành ngôn ngữ của Cặp vợ chồng mới cưới Muggle vụng về. Họ đi cạnh nhau, cánh tay của Granger khoác vào tay của Draco.

Trở ngại đầu tiên của họ là Sơ ở cửa tu viện – một phụ nữ lớn tuổi, đang quan sát họ tiến đến với vẻ mặt nghiêm khắc.

"Ah non non non. Aucune visite aujourd'hui; le monastère est fermé," Sơ nói.

Granger, lau mồ hôi trên trán, giả vờ bị sốc và hỏi tại sao nó lại đóng cửa?

Sơ giải thích rằng vì hôm nay là lễ kỉ niệm giữa mùa hè; tất cả mọi người đều ở Vương cung thánh đường bên dưới. Họ được chào đón để tham gia vào lễ kỷ niệm ở đó. Sẽ không có dịch vụ nào trong nhà nguyện tu viện ngày hôm nay.

Granger giả vờ cảm thấy chán nản. Draco nhảy vào giải thích với nữ tu rằng chuyến hành hương đến tu viện có Ý nghĩa Tinh thần đối với cả hai người họ, và rằng họ đến đây trong tuần trăng mật là đặc biệt để thăm viếng. Sơ không thể thực sự tạo ra một ngoại lệ cho họ sao?

Granger sụt sịt nói rằng tất cả những gì cô muốn làm là thắp một ngọn nến và cầu nguyện với Magdalene, bởi vì cô là một Kẻ Ăn Năn Hối Cải, và cần sự ban phước thiêng liêng của Bà.

Draco đã diễn rất tốt việc an ủi người vợ đang khóc nức nở của mình. (Thật thú vị khi được ôm Granger và cảm nhận hơi thở của cô trên ngực anh qua chiếc áo sơ mi của anh. Cảm giác thật... tuyệt. Anh sẽ cho rằng nó là dễ chịu.)

Anh vỗ nhẹ vào hông cô với vẻ nghiêm túc; cô cứng người lại và tay cô siết chặt cánh tay của anh hơn.

Nữ tu mím môi khi quan sát cảnh tượng.

Draco nhẹ nhàng dùng Chiết tâm Trí thuật để lướt qua tâm chí của nữ tu, xem liệu anh có cần bắt đầu Choáng hay không. Anh phát hiện ra rằng cặp kính râm trên đầu của họ là yếu tố quyết định: nữ tu kết luận rằng họ là những kẻ ngớ ngẩn vô hại, và một chuyến thăm ngắn sẽ không gây hại gì, bất chấp sắc lệnh của Mẹ Bề Trên.

Đừng có ghen tị nghen.

Nữ tu dẫn họ đi qua tu viện nhỏ và vào hang động của Magdalene. "Quinze minutes," bà ấy nói vẫy vẫy những ngón tay sắc lẹm.

Mười lăm phút chắc chắn là không đủ cho những kế hoạch bất chính của họ, nhưng Draco và Granger giả vờ phấn khích, thốt ra một vài lời biết ơn.

"Một bà già lẩm cẩm," Draco nói khi nữ tu rời đi.

"Suỵt," Granger nói. "Bà ấy sẽ đuổi chúng ta ra bây chừ."

"Cô có thể nói là chúng ta bị đá ra ngoài."

Granger nhăn mặt. "Chắc là không đâu."

Draco kết luận rằng Granger hoàn toàn không biết làm thế nào để đánh giá cao lòng tốt và sự quan tâm của anh.

"Ít nhất thì cô đã nói dối rất giỏi," Draco nói.

"Tôi có thể nói dối," Granger nói. "Tôi đã từng đánh lừa yêu tinh Gringotts, biết không. Tôi ổn cả khi tôi không bị đâm xuyên bởi những thứ đó – những cây giáo mà người ta gọi là mắt."

"Cô nói là đâm xuyên á."

"Xuyên thủng. Thậm chí, xé toạc. Nhìn đi chỗ khác trước khi anh cắt tôi thành từng mảnh."

Draco nhìn đi chỗ khác, thích thú. Anh không nói với cô rằng đôi mắt của cô có tác dụng ngược lại – thu hút, lôi cuốn. Đôi khi, nếu anh không đề phòng, việc nhìn chằm chằm vào cô giống như đang bị rơi, giống như bị đập đầu xuống đất.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để buôn chuyện về đôi mắt.

Họ đã xem xét tình hình trong hang động. Nó lớn hơn nhiều so với những gì Draco tưởng tượng – giống một cái hang hơn – chứa cả một nhà nguyện. Các bức tường được trang trí bằng những ngọn nến cầu nguyện. Các vết nứt trong hang đã được che lại bằng kính màu, khiến nơi này chìm trong màu đỏ và xanh dương.

Nhà Nguyện. (Photo: M. Disdero)

Không có ai xung quanh. Trong một góc tối của hang động, Granger Biến hai bức tượng thành bản sao của cô và Draco đang quỳ, rồi đặt một cụm nến trước mặt chúng. Nếu nữ tu kiểm tra, bà ấy sẽ thấy hình dáng của họ cúi đầu suy tư yên lặng ở cuối hang.

Granger cũng đặt chữ rune gây cháy đầu tiên của mình dưới chân bức tượng Magdalene. "Nhưng không được quá gần," cô thì thầm khi kích hoạt biểu tượng. "Tôi thực sự không muốn làm hỏng nó..."

Trong khi đó, Draco đang làm phép tiết lộ, nó cho anh biết có khoảng năm nữ tu trong khuôn viên. "Có thể có nhiều hơn nữa. Mấy tảng đá này làm cho nó khó để nói chính xác được. Vậy thì có năm phù thủy và vô số kết giới."

"Dù sao thì tốt hơn nhiều so với năm mươi phù thủy bình thường," Granger nói.

Hài lòng với cách sắp xếp bản sao bằng đá của họ, Granger rón rén đi vòng qua mép hang và thò đầu vào lối đi dẫn từ hang đến hầm mộ.

Tiếng bước chân vang lên từ hướng đó chỉ một khoảnh khắc sau đó. Một nữ tu trẻ hơn xuất hiện với vẻ ngạc nhiên và tức giận, hỏi Granger đang làm gì vậy?

Granger nói, "Pardon, je cherche les toilettes."

Nữ tu giơ một ngón tay chỉ vào tấm biển cực kỳ rõ ràng phía trên cánh cửa có nội dung: ACCÈS INTERDIT, và hỏi liệu Granger có thể nhìn xuyên qua cặp kính ngớ ngẩn đó không? Sau đó, cô ấy hỏi họ làm gì ở đây, và ai đã để họ vào; tu viện đã đóng cửa? Và (bất ngờ nhìn thấy bản sao bằng đá), cái đó là gì?

Nữ tu đang trở nên quá căng thẳng để cùng chơi trò Vụng Về. Draco đã lặng lẽ đánh bùa Choáng làm Sơ bất tỉnh xuống đất.

"Chết tiệt," Granger nói. "Nhưng thật không may đây là điều cần thiết."

Granger đã nhấn mạnh rằng cô chịu trách nhiệm về việc Tẩy Não. Phải thừa nhận là cô đã xoá đi năm phút vừa qua khỏi tâm trí của nữ tu với sự cẩn trọng hơn nhiều so với Draco.

"Choáng của anh sẽ giữ được ít nhất hai mươi phút đúng không?" Granger hỏi.

"Nửa tiếng, trừ khi cổ có dòng máu của Quỷ khổng lồ."

"Tốt." Granger Biến hình nữ tu thành một chiếc ghế dài và đưa cô ấy lại sát tường. "Bắt đầu nào."

Granger niệm một câu thần chú Im lặng xung quanh hai người họ khi Draco ếm Ảo Ảnh, sau đó là bùa Che-Bớt-Sự-Chú-Ý để đảm bảo an toàn. Họ tiếp tục đi vào hành lang dẫn từ hang đến hầm mộ.

Theo kế hoạch, Draco dẫn đầu, lượn một vòng quanh mọi ngóc ngách trước khi để Granger theo sau. Cô thả thêm hai chữ rune nữa trên đường đi.

Họ gặp khu vực báo động đầu tiên ở cầu thang đi xuống hầm mộ. Draco đã giải quyết nó mà không gặp khó khăn gì, nhưng sau đó mọi tiến trình đều chậm lại – giờ họ đang tiến gần đến điểm mà mọi thứ có thể trở nên thú vị hơn.

Họ bắt gặp hai cầu thang ảo ảnh dẫn đến các tầng hầm. Draco đã vô hiệu hóa một số cạm bẫy kích hoạt áp lực nguy hiểm (Quả cầu Dịch bệnh và Cổ ngữ Rot). Granger đã loại bỏ một Searing Sacrilege đang nhắm vào trái tim của họ.

"Các Sơ không tốt lắm," cô nói. Draco có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng của cô.

Ở cuối cầu thang đá, không khí trở nên ngột ngạt và ẩm mốc. Họ đến cổng hầm mộ, và đối mặt với thử thách thực sự đầu tiên: Khóa Máu.

"Đó là Hắc ám," Draco nói. "Mấy nữ tu này không đùa được đâu."

"Chúng ta cần nữ tu bị Choáng đó," Granger nói. "Chúng ta nên quay trở lại..."

"Ta không có thời gian. Accio," Draco nói, vẫy đũa phép về phía nữ tu bị Biến hình, đang nằm ở nơi nào đó trên đầu họ.

"Nhưng nó quá nặng để Triệu hồi...?"

Granger rõ ràng không biết gì về khả năng của Draco. Anh không trả lời, tập trung ý chí vào chuyến bay của chiếc ghế cồng kềnh, hiện đang lướt qua hành lang phía trên họ. Nếu bất kỳ nữ tu nào không may cản đường nó, cô ta sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.

Có vài tiếng thịch khi băng ghế đi xuống cầu thang về phía họ.

"Wow," Granger thốt lên khi nhìn thấy màn trình diễn lố bịch nhưng ấn tượng này.

"Cô phải biến cô ấy thành một cái ghế dài nặng trịch mới chịu được à," Draco thở hổn hển khi cái ghế lảo đảo hiện ra trước mắt.

Granger huỷ bỏ Biến hình trên Nữ tu bị Choáng với những lời lẩm bẩm về tầm quan trọng của sự chính xác. Sau đó, Draco quan sát hình dạng Ảo Ảnh của Granger lơ lửng phía trên cơ thể bất động của nữ tu.

Draco nhận thấy Granger không đủ can đảm để làm công việc bẩn này, anh rút ra con dao của mình ra.

"Một vết cắt nhẹ thôi đấy," Granger nói. Có sự e ngại trong giọng nói của cô. Làm tổn hại cơ thể người khác là một Kế hoạch F xa vời, trong trường hợp xấu nhất.

Draco cầm lấy tay nữ tu và rạch lòng bàn tay của cô ấy. Anh ấn nó lên bề mặt đá nhẵn nhụi của Khóa Máu. "Tốt hơn hết là hy vọng cô ta được phép mở cái này, nếu không chúng ta sẽ phải săn tìm Mẹ Bề Trên."

"Tôi hi vọng mọi chuyện không đến mức đó – bà ấy có lẽ đang ở trong làng."

Trong một lúc lâu, không có gì xảy ra.

Sau đó, Khóa Máu phát sáng màu vàng và bật mở.

Granger thở phào nhẹ nhõm. Khi Draco kiểm tra các kết giới xa hơn bên ngoài cánh cổng, cô đã chữa lành tay cho nữ tu bị choáng, sau đó Biến hình cô ấy một lần nữa – lần này, thành một ngọn đuốc treo lên tường để phù hợp với mấy cái khác dọc theo tường.

"Sao lúc đầu không làm vậy đi?" Draco hỏi.

"Ở trên không có đuốc!" Granger càu nhàu. "Cần phải ngụy trang cho hợp lý chứ!"

Họ di chuyển vào hầm mộ – tường ẩm ướt, mốc meo và bốc mùi tử khí hàng thế kỷ. Granger, nép sau Draco, thì thầm chỉ đường cho anh khi họ đi. Cô đã ghi nhớ toàn bộ khu vực mê cung, dựa trên bất kỳ văn bản cổ nào mà cô có trong tay. Nếu tiến trình của họ xuống một hành lang bị chặn, cô đã sẵn sàng có ba phương án khác.

Draco đã phá bỏ một loạt kết giới phòng thủ ngày càng nguy hiểm – những kết giới không xứng đáng với cái tên, thực sự; chúng phải là những lời nguyền. Anh làm chậm hết sức chậm.

"Chết tiệt, Gutting Glyph?" anh lẩm bẩm khi phá bỏ bùa chú tiếp theo. "Mấy nữ tu này định giết người à."

Anh cảm thấy Granger liếc qua vai anh và quan sát cây đũa phép của anh phá bỏ thứ đó.

"Mấy thứ này Hắc ám hơn tôi dự đoán." Granger nói.

"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Năm phút nữa nữ tu ở lối vào sẽ đến đón chúng ta. Có thể là mười nếu bà ấy lùi lại khi nhìn thấy chúng ta đang quỳ cầu nguyện ở đó."

"Chuyện này đang diễn ra chậm hơn nhiều so với những gì tôi muốn," Draco nói, tăng tốc độ, cây đũa phép giơ cao để phát hiện các mối đe dọa tiếp theo.

"Tôi biết," Granger nói, lo lắng hiện rõ trong giọng của cô.

Họ tiếp tục đi vào những lối đi hẹp dần, trải qua nhiều thế kỷ chất đống xương và xác ướp theo thời gian. Cây đũa phép của Draco đang bận, nên Granger tạo ra một vòng lửa xanh xung quanh để soi đường, cùng với Lumos của cô.

Trong một thời gian dài đáng ngờ, không có sự gián đoạn nào khác.

Sau đó, họ đến một cái sọ dê đang cười toe toét, lơ lửng giữa hành lang. Nó trông vô hại và bất động, chỉ đơn giản là lơ lửng tại chỗ. Khắc trên nền nhà bụi bặm bên dưới là một ngôi sao năm cánh.

Draco nghiến răng: cái này, anh đã đọc trong bài viết về các tu sĩ Đa Minh.

"Đó là gì?" Granger hỏi sau lưng Draco.

"Rào chắn của Beelzebub," Draco nói. "Tôi đã hy vọng là chúng ta sẽ không gặp phải nó."

"Tại sao? Điều gì xảy ra nếu chúng ta kích hoạt nó?"

"Một trường hợp khá nghiêm trọng của sự chiếm đoạt quỷ dữ. Vấn đề mà cả hai chúng ta đều không đủ sùng đạo để giải quyết," Draco nói.

"Ugh. Làm thế nào để chúng ta giải quyết nó đây?" Granger hỏi.

"Hiến tế con người."

"Cái gì?"

"Tôi có nên Triệu hồi nữ tu đó không?"

"Không. Chúng ta sẽ tìm một con đường khác. Chờ một chút. Để tôi nghĩ việc đi đường vòng. Đương nhiên, con đường này ngắn hơn..."

Sau một lúc suy nghĩ – trong lúc đó Granger vẽ bản đồ trong đầu lên lưng Draco, khiến anh rùng mình – cô dẫn anh đi theo một lối đi khác. Cả hai đều ý thức được thời gian đang trôi qua.

Granger thực hiện một cổ ngữ rune gây cháy khác của mình, rồi nói, "Chúng ta đã hết mười lăm phút rồi."

"Ta có thể mong đợi sự thù địch trên đường trở về," Draco nói. "Hy vọng chỉ có bốn nữ tu."

"Cổ ngữ rune sẽ đánh lạc hướng," Granger nói, nhưng giọng nói của cô có vừa lo lắng vừa khó chịu: mọi thứ không theo kế hoạch.

Con đường mới dẫn đến một Đám Mây Lây Bệnh và một kết giới Carcerem sine fine, cả hai đều bị Draco vô hiệu hoá.

Trong khi anh làm việc, Granger thì lo lắng về thời gian, đã đi trước anh một bước để quan sát xung quanh góc.

Để bảo vệ Granger, Draco không mong đợi một kết giới nào sau hai cái kia xuất hiện thêm nữa, nhưng nó lại xuất hiện. Granger đã kích hoạt nó, và một loạt các mũi tên Arcanist bay tới từ mọi hướng.

Nhờ phản xạ, Draco đã cứu cả hai khỏi cái chết do bị xuyên thủng; khi những mũi tên lửa phóng qua, anh đẩy Granger vào tường và ném ra Obice circum. Những mũi tên cắm vào lá chắn của anh.

"Ngốc thật!" Draco nói, khuôn mặt của anh ẩn trong mái tóc vô hình của Granger. "Nghĩ gì mà chạy lên trước vậy. Cô phải luôn ở sau lưng tôi!"

"Họ đặt ba kết giới trong vòng hai mét vuông?" Granger thở hổn hển ở đâu đó trong lồng ngực anh.

"Rõ ràng là vậy. Và bây giờ chúng ta đang ở trong tình thế khó khăn," Draco nói khi những mũi tên nổ tung trên lá chắn.

"Rắc rối rồi?! Cảnh địa ngục mà anh nói đây sao?"

"Làm gì đó với ngọn lửa chết tiệt này đi, trước khi nó hạ gục lá chắn của tôi!"

Granger, bị hối thúc, luồn đũa phép của mình dưới cánh tay của Draco và vẫy một mệnh lệnh phức tạp bằng cổ ngữ rune.

Những mũi tên lửa vụt tắt.

"Cô sẽ phải dạy tôi cái đó," Draco nói, đẩy cô ra.

"Để khi khác," Granger nói, giọng cô run run, nhưng Draco không chắc đó là do lo lắng hay kiệt sức. Mỗi chữ rune và câu thần chú gây cháy nổ mà cô sử dụng đều làm hao tốn năng lượng ma thuật của cô, cũng như mọi lời nguyền mà anh phá bỏ đều làm hao tổn sức lực của anh. Cả hai không mong đợi sẽ căng thẳng đến vậy. Theo tính toán của Draco, họ đã phá bỏ hơn 20 lời nguyền trong vòng mười lăm phút qua.

"Chúng ta gần đến rồi – đây là hành lang cuối cùng," Granger nói khi họ đến gần.

Trần nhà càng hạ thấp khi họ tiến xa hơn.

"Cô có chắc là chúng ta sẽ không đi vào một căn phòng chôn cất đầy máu chứ?" Draco lẩm bẩm khi anh cúi nửa người để tiếp tục tiến lên.

"Chắc. Đi đúng đường mà. Tôi chắc rằng họ cố tình giữ nó ở thấp..."

Draco đột ngột dừng lại. Granger va vào mông anh, chửi thề, sau đó cô gỡ bỏ Ảo Ảnh của họ để cả hai có thể nhìn thấy nhau.

Draco dịch sang để Granger có thể quan sát tia sáng đỏ gần như vô hình trên sàn đá, dưới ánh sáng của cây đũa phép.

"Mấy bà sơ chết tiệt này," Draco nói.

"Cái gì vậy?"

"Một Cực Hình do người Carthusian phát minh ra. Họ gọi đó là Thánh Hóa Tinh Thần. Bọn khốn mỉa mai."

"Nó làm được gì?"

"Tương tự như Crucio. Dễ dàng hơn việc dùng đũa phép. Hoàn hảo cho hầm ngục."

"Một Tấm Thảm Crucio?"

"Đại khái là vậy."

"Kinh khủng," Granger rùng mình.

"Có đường vòng nào khác không?"

"Beezlebub đã chặn đường chính rồi. Chúng ta phải đối mặt với nó, hoặc vượt qua cái này..."

Khi cô nói, một tia sáng màu tím loé lên trong tầm nhìn của Draco. Anh đẩy Granger ra ngay khi tia lửa bùng lên thành một tia sáng tím hung ác. Lời nguyền rít lên đâm vào bức tường nơi đầu của Granger đứng trước đó.

"Cái gì vậy?" Miệng Granger há hốc khi cô nhìn chất lỏng màu tím ăn mòn bức tường đá.

"Mind Flayer," Draco nói, đứng dậy. "Nổ chậm. Khó chịu."

"Mind Flayer?" Granger nhắc lại, cũng đứng dậy. "Mấy nữ tu chết tiệt này..."

"Cây chổi," Draco nói, nhìn lại Cực Hình. "Chúng ta không được chạm đất. Và đừng có đề xuất Wingardium Leviosa."

"Tôi không định đề xuất nó đâu," Granger ngắt lời, rút cây chổi ra khỏi túi Mở rộng của mình. "Tôi sẽ không tin tưởng bản thân mình trong những khu vực chật hẹp như thế này, đặc biệt là khi có cơ thể vĩ đại chết tiệt của anh theo cùng..."

Họ leo lên cây chổi, cả hai quắp hai chân vào nhau thật chặt. Trần ở đây thấp đến mức ngay cả khi đầu của họ chạm vào đá phía trên, đầu gối của Draco cũng chỉ cách Cực Hình có vài inch.

"Mấy bà sơ khốn khiếp," anh lẩm bẩm khi điều khiển hết sức khéo léo vượt qua quãng đường đau khổ dài năm mét.

Granger đang tập trung vào việc siết chặt cây chổi bằng tay và chân của mình.

Họ đã vượt qua. Draco hạ chổi xuống. Có thứ gì đó bằng vàng lấp lánh ở cuối lối đi: nó trông giống như hộp đựng thánh tích mà Granger đã mô tả cho anh. Cuối cùng thì cũng tới.

"Đợi đã!" Granger rít lên. "Nhìn kìa!"

Phía trên họ, và chỉ có thể nhìn thấy nhờ vào vòng lửa xanh của Granger, một chữ rune được khắc trên trần nhà.

Draco kéo cây chổi bay lên. "Cái gì vậy?"

"Ethos?" Granger nói, nghiêng đầu và tự nói với chính mình. "Raidhu? Nhưng tại sao lại là...? Oh! Nhưng tôi thậm chí còn không biết là có thể làm được? Cái gì?! Cách sử dụng này không có trong bất kỳ âm tiết nào..."

"Cái quái gì vậy?" Draco nhắc lại.

"Tôi nghĩ – dựa trên phân tích cực kỳ sơ bộ của tôi – nó là – tôi nghĩ có thể gọi nó là Cổ ngữ Đạo đức Đảo ngược?"

"Đạo đức...Đảo ngược?" Draco nhắc lại. Anh đã mong đợi một cái gì đó nguy hiểm hơn. Có thể là Nội Tạng Đảo Ngược.

"Nó sẽ đảo ngược quan điểm đạo đức thông thường của anh," Granger tiếp tục. "Tôi nghĩ. Nó sẽ đảo ngược ý định của anh."

"Vậy là, cô sẽ rời khỏi Thảm Cực Hình và căm ghét các nữ tu, muốn giết tất cả họ và phá hủy toàn bộ nơi này, sau đó cô sẽ bị đánh trả bởi điều đó và..."

"Yêu họ, muốn giúp đỡ họ và không làm những việc tàn ác mà anh định làm, đúng vậy," Granger nói. "Ý tưởng tuyệt vời. Để tôi lo vụ này. Anh bay lên gần hơn được không?"

Draco di chuyển cây chổi lên và giữ nó một cách chắc chắn nhất có thể khi Granger vẽ ra những chữ rune khắc chế. Quá trình này có vẻ như mất cả thế kỷ. Draco tiếp tục ếm bùa dò tìm phía sau họ, giờ đây, anh biết gần như chắc chắn sẽ có một cuộc truy lùng cặp Muggle Vụng Về.

Anh còn tưởng tượng mình nghe thấy những giọng nói.

Trần nhà kêu răng rắc và chữ rune tan thành cát bụi.

"Xong rồi," Granger nói.

"Cuối cùng."

Họ xuống chổi. Draco bực mình vì sự chậm trễ trong toàn bộ quá trình này đến mức gần như muốn kích hoạt lại tất cả các kết giới phòng thủ rồi kéo nhóm nữ tu qua những lời nguyền máu me đó, để họ tự nếm mùi đau khổ.

Cuối cùng, họ tìm thấy thánh tích của Magdalene.

Toàn bộ như được làm bằng vàng nguyên chất. Nó lấp lánh trong bóng tối, ngoại trừ hộp sọ của Magdalene nhô ra ngoài một cách u ám. Chất đống ở hai bên là nhiều vàng hơn – những cây thánh giá, chén, tượng nhỏ và những chiếc hòm chứa đầy tiền xu.

Draco không phát hiện thêm câu thần chú nguy hiểm nào nữa, vì vậy họ tiếp cận.

Một dòng chữ lấp lánh bên dưới hộp thánh tích.

"Noli me tangere," Draco đọc. "Đừng động vào ta. Chà, thật xuất sắc."

"Chúng ta chỉ quấy rầy bà ấy một chút thôi nhỉ," Granger cắn môi nói.

"Cái bình bên cạnh bà ấy là gì vậy?"

"Sainte Ampoule. Được cho là chứa đất, thấm máu của Chúa Giêsu, được Magdalene thu thập ở dưới cây thánh giá."

Draco tặc lưỡi khi họ đến gần thánh tích. "Cả mớ này chắc cũng đáng một vài Knuts."

Một giọng khàn khàn nói bằng tiếng Pháp cất lên. "Một vài? Ranh con hỗn xược."

Cả Draco và Granger đều giật nảy mình. Họ tung ra Hominem Revelios vào các bức tường, nhưng hoàn toàn vô ích. Draco tung ra Protego xung quanh Granger.

Giọng nói lại cất lên: "Những vị khách duy nhất của ta trong nhiều thế kỷ, vì vậy, tất nhiên, các ngươi ngu ngốc không thể chê vào đâu được."

"Ôi Chúa ơi," Granger thở hổn hển, "Đó là hộp sọ."

Draco nhìn chằm chằm vào nó.

"Xin chào," cái đầu lâu nói với Draco. "Ngươi khá đẹp trai đấy."

"Lạy Merlin," Draco kêu lên.

"Ta thích ngươi." Cái đầu lâu cười toe toét với anh. "Cho ta một nụ hôn nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro