Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 38

Nếu Draco nghĩ Hermione lo lắng về bữa tối với nhà Weasley, thì điều đó chẳng là gì so với vẻ bồn chồn hiện tại của cô. Tối nay họ sẽ cùng cha mẹ cô dự bữa tiệc sinh nhật của Hermione, và với tốc độ gặm móng này thì Hermione sẽ thật may mắn nếu cô còn sót lại chiếc móng nào.

Trái ngược với bản tính nói nhiều quá mức thường ngày của cô, Draco đã có được một chút cái nhìn khác về gia đình Grangers.

"Vậy... chính xác thì em đã kể gì với họ về anh vậy?"

Hermione giật mình nhìn lên khỏi tách trà mà cô đã khuấy một cách vu vơ trong mười phút qua.

"À! Thì, mẹ em... thực ra bà ấy biết về anh từ lâu rồi. Khi mẹ con em trò chuyện về một tuần của em, em sẽ đề cập đến việc gặp anh vào buổi sáng. Có vẻ như em đã nhắc đến anh rất nhiều," cô ngừng nói với gương mặt hơi đỏ.

"Sau đó, khi anh gửi kem đánh răng cho họ vào dịp Giáng sinh, mẹ em đã có một cuộc điều tra toàn diện về anh," cô cười nói. "Tất nhiên là sau đó cha em đã tham gia. Em đã nói với họ rằng chúng ta đã gặp nhau trước khi chúng ta đi Pháp."

Draco nhìn xuống tay mình. "Granger, anh nghĩ là em biết đó không phải điều anh đang hỏi."

Im lặng vài nhịp, Draco nhận ra mình vẫn không thể ngước lên.

"Họ biết tên anh. Khi em nói với họ... khi em nói với họ rằng chúng ta là bạn bè, cha em, ông ấy... ông ấy có rất nhiều câu hỏi về anh vì ông ấy nhớ tên anh. Anh có một cái tên khá độc đáo, đặc biệt là trong thế giới Muggle, nên sẽ rất khó quên. Ông ấy nhớ đến anh qua những bức thư em thường viết về nhà thời còn đi học tại Hogwarts."

Đầu Draco ngẩng lên trước câu nói đó.

"Em kể về anh khi thư viết về nhà ấy hả?"

Hermione ngoảnh mặt đi và Draco cảm thấy sự xấu hổ dâng trào trong lồng ngực trước cái nhìn tội lỗi hiện rõ trên nét mặt cô. Cô mở miệng định nói, nhưng Draco đã ngăn cản cô lại.

"Đừng," anh nói. "Đừng xin lỗi. Anh gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi."

Hắn đột ngột đứng dậy và mang tách trà rỗng của mình đặt vào bồn rửa. Hắn tựa tay vào quầy bếp và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ nhà bếp nhỏ, và hắn nghe thấy Hermione hít một hơi thở thận trọng và đều đặn phía sau hắn.

"Họ không biết về anh từ thời chiến. Những lá thư em gửi về nhà sau năm thứ Tư đã... phải được chỉnh sửa rất nhiều. Họ chỉ nhớ đến anh là một thằng bé thường chế nhạo em về ngoại hình và xuất thân của em thôi."

Draco cúi đầu trước bồn rửa. Mình ổn với điều này.

"Họ không biết về vai trò của anh trong... họ cũng không biết gì về cha mẹ anh cả," cô vội nói.

"Cảm ơn Merlin vì lòng thương xót đó," hắn nói một cách cay đắng. Thà cha mẹ cô nghĩ hắn chỉ là một kẻ bắt nạt cố chấp còn hơn là một kẻ ngốc cả tin gia nhập một giáo phái giết người và chứng kiến ​​con gái họ bị dì hắn tra tấn tại nhà riêng của mình.

Bàn tay nhỏ bé của cô xoa lưng hắn và hắn nhắm mắt lại trước sự an ủi mà hắn không xứng đáng được hưởng. "Đừng tránh né em như vậy. Làm ơn đi mà, Draco."

Hắn quay lại nhìn cô và khi cô cắn môi dưới, hắn kéo cô vào lòng và ôm thật chặt. Chúa ơi, hôm nay là sinh nhật của cô và cô phải an ủi những cảm xúc mong manh của hắn. Mình ổn với điều này.

"Có lời khuyên nào trước khi anh bị cha mẹ em moi ruột không?"

Cô mỉm cười một cách yếu ớt với hắn. "Như em đã nói trước đó, em đã nhắc đến anh khá nhiều rồi, nên đừng lo lắng, em đã nói những phẩm chất tốt của anh. Hãy cứ là chính mình và họ sẽ dần quen với anh thôi, em chắc chắn là như vậy."

Draco không cảm thấy lạc quan được như cô.

Khi họ chuẩn bị để đi ăn tối tại nhà Grangers, Hermione liên tục đưa ra những thông tin ngẫu nhiên về cha mẹ cô, và não của Draco phải cố gắng để nhớ toàn bộ thông tin đó.

"Họ làm nha sĩ, như kiểu là Lương Y nhưng trong một đặc thù chuyên biệt, nhưng trong thế giới Muggle thì họ được là Bác sĩ..."

"Gia đình bên ngoại em khá giàu có và truyền thống, nhưng tốt nhất là anh chỉ nên chào hỏi bằng việc bắt tay, em nghĩ mẹ coi việc hôn lên tay khá là phân biệt giới tính..."

"Cha sẽ nấu ăn và mẹ sẽ làm món tráng miệng, hoặc là mẹ em nói vậy, bởi thật ra có thể mẹ mua nó ở tiệm bánh..."

"Em biết anh có thể sẽ cảm thấy mình ăn mặc hơi thiếu lịch sự, nhưng em nghĩ chỉ cần một cái áo sơ mi và một chiếc quần âu là đủ rồi. Em không bao giờ thấy cha em mặc vest ngoại trừ đi đám cưới, đám tang và những buổi hội nghị nha khoa diễn ra không thường xuyên..."

Khi họ Độn thổ tới một khu vườn nhỏ trong công viên ở cuối khu nhà Grangers, Draco nhận thấy những đường nhăn nheo quanh mắt và miệng của Hermione, cho thấy sự lo lắng của cô. Hắn quyết tâm không để cô thất vọng.

Và hắn đã phá hỏng ngay lập tức.

Khi cánh cửa mở ra và tiền sảnh đẹp đẽ của ngôi nhà ngoại ô hiện đại xuất hiện, Draco và Hermione được chào đón bởi một người phụ nữ đang mỉm cười. Nụ cười toe toét của Hermione hiện ra đầy chân thật khi cô ôm lấy mẹ mình (mẹ cô trông chẳng khác nào một phiên bản lớn tuổi hơn của cô nhưng với mái tóc thẳng buông xuống ngang vai) và sau đó họ được dẫn vào trong.

"Chào con yêu! Chúc mừng sinh nhật!" mẹ cô nhiệt tình nói và Hermione lặp lại cách chào của mình với người đàn ông ngay sau bà ấy. Cha của Hermione thấp hơn Draco tưởng, mái tóc xoăn mà Draco đã nhìn thấy từ bức ảnh cưới trên lò sưởi của Hermione biến thành những sợi tóc trên chiếc đầu hói. Kết thúc màn thể hiện tình cảm gia đình, Hermione lùi lại và trước sự ngạc nhiên (và nhẹ nhõm) của Draco, cô luồn tay cô vào tay hắn.

"Cha, mẹ, đây là Draco. Draco, đây là cha mẹ em, mẹ Jean và cha David."

Những hành vi sai trái của Draco bắt đầu từ đây.

"Rất vui được gặp bà, bà Granger," hắn nói một cách lịch sự, đưa tay cho Jean trước.

Jean ngay lập tức cau mày và bắt tay Draco. "Là Bác sĩ. Bác sĩ Granger."

Chết. Mẹ. Rồi.

"Phải rồi, cháu xin lỗi," Draco nói, bối rối. "Từ đó vẫn còn khá mới đối với cháu," hắn tỏ ra hài hước một cách dũng cảm, và Hermione bật cười gượng gạo.

"Cháu cũng rất vui được gặp ông, thưa ông," Draco đưa tay cho David, người trông có vẻ là thà phải ăn đinh còn hơn là bắt tay hắn, nhưng vẫn hoàn thành phép lịch sự xã giao.

"Chào mừng đến với nhà của chúng ta," Jean nói, có vẻ thân thiện hơn một chút kể từ khi Draco giải thích về sai sót nhỏ của mình.

"Cảm ơn vì đã mời cháu tới."

Một khoảng dừng ngắn đầy lúng túng trước khi Jean ra hiệu cho cặp đôi tiến vào sâu hơn bên trong. Draco đi theo khi Hermione nở một nụ cười khích lệ với hắn và kéo hắn theo sau cha mẹ cô, và hắn có cảm giác như đang bị lôi đi hành quyết vậy.

Draco gỡ tay cô ra để lén lút lấy đũa phép của mình ra và khôi phục chai rượu trong túi về kích thước ban đầu. Trước đây cô đã từng nói rằng việc nhìn thấy một cây đũa phép sẽ khiến cha mẹ cô lo lắng, vì vậy Draco đã chớp lấy cơ hội rồi nhanh chóng cất nó đi.

Nếu hắn không quá lo lắng, hắn đã có thể nói một câu nhận xét châm biếm với Hermione rằng cô đã không thành thật với hắn. Gia đình Granger rõ ràng là khá giả: một ngôi nhà rộng rãi, được trang trí trang nhã với nhiều tác phẩm nghệ thuật lớn, những thiết bị Muggle mà ngay cả Draco cũng có thể nhận ra là rất tối tân. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cửa sổ lớn của căn phòng là có thể thấy một bãi cỏ và khu vườn xanh tươi, xa hoa.

Khi ông bà Granger dẫn họ vào phòng ăn, Draco đưa chai rượu cho Jean.

"Ôi thật chu đáo!" Bà ấy nhận lấy cái chai từ tay hắn với một nụ cười hiền. "Ta sẽ để nó sang một bên trong khi chúng ta dùng món salad nhé."

Trước khi Draco có thể ngăn mình lại, hắn đã sửa lại lời bà ấy. "Ồ, không cần đâu, chúng ta có thể dùng nó ngay, đó là do yêu tinh làm đấy."

"Do yêu tinh làm," Jean ngây người lặp lại và trao đổi ánh mắt với chồng mình.

Chết. Mẹ. Rồi.

Bốn người bọn họ ngồi quanh chiếc bàn ăn bằng gỗ đẹp mắt, cha mẹ Hermione ngồi ở phía đối diện với Draco và Hermione thay vì ngồi ở đầu bàn. Draco chỉ kịp ngăn mình kéo ghế cho Hermione. David rót cho mọi người một ly và nâng cốc chúc mừng.

"Chúc mừng Hermione. Chúc mừng sinh nhật con yêu, và mong nhiều niềm vui sẽ đến với con."

Cả hai vợ chồng Granger đều cẩn thận nhấp từng ngụm rượu, David trầm ngâm nhìn chai rượu. "Cái này được làm bởi yêu tinh sao?"

"Vâng, thưa ông."

"Gia tinh sao? Hay là có nhiều loại hơn?"

"Đó đúng là gia tinh đấy, cha ạ," Hermione xen vào.

"Đó chẳng phải là những sinh vật tội nghiệp mà con luôn muốn đòi quyền tự do cho sao?"

"Vâng," Hermione cắt ngang, khiến Draco bối rối. Thông thường, khi ai đó, bất kỳ ai, trong bán kính năm dặm nhắc đến gia tinh, cô sẽ đọc một bài luận văn đã được chuẩn bị kỹ càng về việc tình trạng của chúng giống với chế độ nô lệ như thế nào. Hơn nữa, tại sao cô không nói về thành công của mình khi thông qua Luật Phúc lợi Gia tinh? Mặc dù phải thừa nhận rằng đó không phải là tự do, nhưng những gì Hermione đã đạt được vài năm trước đã tạo ra một sự thay đổi đáng kể trong xã hội phù thủy, đến mức thành tích đó đã được gắn trên thẻ Chocolate Ếch nhái của cô.

"Nhà cháu có gia tinh không?" David hỏi Draco.

Draco nắm chặt chiếc dĩa của mình chặt hơn mức cần thiết. "Cháu có," hắn miễn cưỡng thừa nhận.

Rõ ràng cha của Hermione cảm thấy câu trả lời đó là một bản cáo trạng phản ánh đầy đủ tính cách của hắn, nên ông ấy tiếp tục ăn salad với một cái cau mày thay vì tiếp tục hỏi chuyện Draco.

"Công việc thế nào rồi con yêu?" mẹ của Hermione lên tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Công việc vẫn ổn ạ. Con vẫn đang cố gắng bắt nhịp với vị trí mới và phải cố gắng hơn một chút để bắt kịp sau kỳ nghỉ của chúng con ở Pháp ạ," cô mỉm cười nhẹ với Draco.

Draco mong đợi một hoặc cả cha và mẹ cô sẽ hỏi thêm một câu hỏi gì đó về việc thăng chức hoặc công việc mới của Hermione, nhưng không có gì xảy ra cả.

Bữa tối hôm nay quá khác biệt so với bữa ăn cùng với gia đình Weasley chỉ một tuần trước đó. Draco cảm thấy mình chẳng có gì quý giá để đóng góp vào cuộc trò chuyện vốn đã bế tắc với cha mẹ Hermione, trong khi tuần trước, Molly và Arthur đã hỏi hắn những câu hỏi về sự nghiệp, ý kiến ​​của hắn về các nghị định mới nhất của Bộ hay các trận đấu Quidditch gần đây, và thậm chí còn hỏi thăm một cách lịch sự về sức khỏe của mẹ hắn.

Sự khác biệt rõ rệt khác giữa bữa tối hiện tại và tuần trước được thể hiện ở Hermione. Cuối cùng cô đã cho Draco cái nhìn thoáng qua về cuộc sống hai mặt mà cô đang phải trải qua: hai phiên bản khác biệt của Hermione.

Hermione của tuần trước đã thư giãn khi sự căng thẳng trong việc chuẩn bị bữa tối tan biến, thái độ của cô trở nên thoải mái và ấm áp khi trò chuyện thân thiện với Molly về những trò hề của những người khác trong gia đình Weasley, hoặc tranh luận về những diễn biến gần đây ở Bộ với Arthur. Ông bà Weasley đều chúc mừng cô về chuyện đạo luật nhân mã từ đầu mùa hè, và hỏi về công việc sắp tới của cô sau lần thăng chức gần đây.

Hermione bên cạnh hắn lúc này ngồi cứng nhắc, đưa ra những câu trả lời thuộc lòng cho những câu hỏi chiếu lệ của cha mẹ cô về sự nghiệp của cô. Cô có vẻ gần như sợ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến phép thuật, như một thuật ngữ kỳ lạ hoặc một từ kỳ quặc sẽ khiến cha mẹ cô khó chịu. Draco chợt nhận ra rằng Hermione phải chia sẻ rất ít về cuộc sống công việc của mình với họ, và hắn tự hỏi liệu họ có thực sự hiểu tầm quan trọng của vai trò của Hermione trong chính phủ không.

Đây có phải là sự cân bằng khó khăn mà tất cả các phù thủy Muggle đều phải trải qua không? Draco cảm thấy xấu hổ tột độ khi thấy bản thân thời thơ ấu đã chế nhạo Hermione và những người khác giống như cô một cách tàn nhẫn như thế nào. Cô đã phải đối mặt với hai cuộc sống khác nhau, ở giữa hai thế giới khác nhau, và điều đó chắc chắn đã khiến cô phải chịu đựng rất nhiều, nhưng cô đã vượt qua tất cả một cách cao thượng. Hắn chỉ có thể hy vọng rằng gói quỹ mà hắn thành lập dưới danh nghĩa của cô có thể giảm bớt gánh nặng này cho các thế hệ trẻ em phù thủy gốc Muggle trong tương lai.

"Ôi Hermione, con sẽ không bao giờ đoán được hôm nọ chúng ta đã nhờ ai dọn dẹp đâu. Carol Bishop! Bà ấy hỏi thăm con và sau đó nói với mẹ về con trai bà ấy, Rodney, con có nhớ thằng bé từ hồi tiểu học không? Chà, Rodney vừa lấy được bằng tiến sĩ tâm lý học đấy!"

"Ồ... vâng, thật tuyệt," Hermione nói theo một cách miễn cưỡng.

"Đúng, đúng, một thành tích khá lớn. Và đứa con trai còn lại của bà ấy đang học năm thứ hai tại Cambridge. Dĩ nhiên là bằng học bổng, con biết đấy."

Hermione phát ra một âm thanh không rõ ràng trong cổ họng.

"Và chị họ của cha con, bác Evelyn, vừa ghé qua vào tuần trước. Con có nhớ con cả của bà ấy, Caroline không? Bây giờ con bé đã đính hôn và có vẻ như đám cưới sẽ diễn ra vào tháng Năm tới..."

"...con út của Kirsten đang chuẩn bị sinh thêm đứa nữa, con có tin được không?"

"...Bà Eldrich nói với mẹ rằng Louisa đã được 7 tháng và Moira đang bước vào năm cuối tại trường luật ở Mỹ, đâu đó ở Boston nếu mẹ nhớ đúng. Con bé ấy chuyên về luật ủy thác và tài sản, đồng thời đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình..."

"....tốt nghiệp loại xuất sắc..."

"...đã kỷ niệm ngày cưới đầu tiên rồi, thật là mừng..."

"...mẹ con bé nghĩ rằng con bé có thể đang mang thai, nhưng cũng không muốn suy đoán..."

"....đính hôn..."

"...kết hôn..."

"...mang thai..."

Cha mẹ của Hermione liên tục trao đổi những thông tin nhỏ về bệnh nhân và một số họ hàng của họ, Hermione chỉ đóng góp vào cuộc trò chuyện bằng những câu trả lời cho có lệ như kiểu "Thật tuyệt" và "Thật tốt" trong khi đâm mạnh vào củ khoai tây nướng của mình.

Cuối cùng khi họ đã liệt kê hết danh sách những thành tựu đáng chú ý của những người họ quen từ thời cấp ba và những họ hàng xa, Draco đã thay mặt cô nổi giận. Họ không biết con gái họ là một trong những người nổi tiếng nhất thế giới phù thủy sao? Rằng danh sách thành tích của cô sẽ được ghi vào sử sách sao? Rằng đám trẻ nhỏ ở khắp nơi đều muốn lớn lên và trở nên được giống như cô sao? Rằng thế giới đó coi cô là chuyên gia vận động cho sinh vật huyền bí và là một nhà soạn thảo chính sách điêu luyện sao? Rằng cô đặc biệt là người có nhiều bộ luật được thông qua nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất trong nhiệm kỳ của mình cho đến nay tại Bộ sao? Và cả chuyện cô làm được những điều này ngay sau khi cô giúp thế giới thoát khỏi một phù thủy hắc ám và được mệnh danh là Phù thủy thông minh nhất khi mới chỉ ở tuổi mười tám.

"Hermione, em đã nói với cha mẹ em về nỗ lực lập pháp mới nhất của mình chưa?"

"Ồ! Ừm, nó thực sự không quan trọng lắm..."

"Tất nhiên là có quan trọng rồi!" Draco nói với gia đình Granger. "Cô ấy quá khiêm tốn rồi. Sau khi đạo luật mang tính bước ngoặt ấy được thông qua, người đứng đầu bộ phận của cô ấy đã giao nhiệm vụ điều chỉnh một số biện pháp nhằm củng cố luật chống săn trộm rồng và tạo ra nhiều khu bảo tồn hơn."

"Có phải cháu vừa nói rồng không?" David hỏi. Vợ ông ấy gần như chết lặng.

"Con đã được thông qua cái gì vậy?" Jean hỏi.

Hermione bồn chồn một chút trên ghế. "Sau vài năm viết lại và kháng cáo, cuối cùng con cũng đã thành công trong việc đưa ra luật về sách bảo vệ những vùng đất có nhân mã sinh sống khỏi sự xâm lấn của phù thủy."

Draco cười khích lệ cô, nhưng khi hắn nhìn cha mẹ cô, họ có vẻ bối rối.

"Và đó là một...vấn đề sao? Cho... nhân mã à?"

Chắc hẳn cô nàng biết tuốt của hắn sẽ hít một hơi dài để chuẩn bị tung ra một bài thuyết trình đầy nhiệt huyết về sự ngược đãi của phù thủy đối với nhân mã từ nhiều thế kỷ trước chứ nhỉ?

Thay vào đó, Hermione nhún vai, má cô ửng hồng. "Vâng, ừm, đó là một điểm khá nhức nhối giữa các chủng tộc," cô nói một cách nhu mì.

Một điểm khá nhức nhối giữa các chủng tộc. Hắn không nghĩ Hermione có khả năng thốt ra một lời nói tầm thường đến vậy. Ôi Draco thật muốn tiếp tục chọc sâu vào vấn đề này. Hắn khao khát muốn được nói thẳng về lợi ích từ việc làm của con gái họ, rằng nó vốn rất quan trọng trong việc định hình luật phù thủy hiện đại, và nó sẽ để lại dư âm như thế nào trong nhiều thập kỷ.

Nhưng Hermione rất có thể sẽ không đánh giá cao việc hắn nhảy vào bảo vệ cô và nói chuyện với chính gia đình cô suốt đêm. Thêm vào đó, hắn cần phải tự vệ, vì Jean hiện đã bắt đầu thẩm vấn hắn, bạn trai mới của Hermione.

Mẹ của Hermione, cũng sắc sảo và tò mò như con gái bà, khiến Draco có cảm giác rùng mình rằng những câu trả lời ngắn cũn của hắn cho những câu hỏi của bà ấy là không mấy thỏa đáng.

"Hermione nói với chúng ta rằng cháu làm việc trong giới thể thao. Quidditch phải không?"

"Vâng, cháu làm tuyển dụng cho của đội Wimbourne Wasps."

"Và cháu hoàn thành chương trình giáo dục bổ sung cho nghề nghiệp này chưa?"

"Không, cháu không cần phải học thêm gì cả."

Cháu cũng là một kẻ nghiện thuoocs và vui mừng vì được sống bên ngoài Azkaban sau khi hoàn thành bài thi N.E.W.T. từ xa. Vì vậy, cháu đã không học cao hơn. Ngoài ra, Bộ Pháp thuật sẽ cười vào mặt cháu nếu cháu dám đăng ký vào các lớp học nào đó. Cháu thậm chí không cần phải làm việc để kiếm sống vì cháu được coi là một kẻ "giàu có một cách độc lập".

"Thành thật mà nói thì ta chưa bao giờ hiểu được Quidditch," David càu nhàu. "Quá nhiều luật lệ cho một trò chơi đơn giản. Không hiểu tại sao phù thủy lại không thể có thứ gì đó hợp lý như bóng đá cơ chứ."

Draco bắt lấy phần cuối trong câu nói của ông ấy như một nỗ lực tuyệt vọng để ghi điểm. "Cháu đã xem trận đấu bóng đá đầu tiên trên tivi của Hermione vào tuần trước. Thật tuyệt khi thể thao của thế giới này luôn có thể được xem từ xa mà không cần phải đến sân vận động."

"Đương nhiên rồi, đó là môn thể thao phổ biến nhất trên thế giới mà," David dài giọng.

Salazar ơi, người đàn ông này rõ ràng là đang coi thường hắn. Jean vội vàng lấp đầy sự im lặng khó xử bằng nhiều câu hỏi hơn.

"Cháu lớn lên ở đâu vậy, Draco?"

"Wiltshire."

"Đó là một nơi rất xinh đẹp. Cháu có anh chị em gì không?"

"Không, cháu là con một."

"Và cha mẹ cháu làm nghề gì?"

"Mẹ!" Hermione rít lên, ném cho Draco một cái nhìn xin lỗi. Khi đó hắn biết rằng cô phù thủy nhỏ đầy lòng nhân ái của hắn đã cảnh báo trước cho họ rằng chủ đề về cha mẹ của Draco là không được phép nhắc đến. Tuy nhiên, mẹ cô lại mím môi trước hành động bộc phát của con gái mình. Khi Jean quay sang Draco để xin lỗi, hắn hắng giọng.

"Không, không sao đâu Hermione," hắn đáp, mặc dù tim hắn đang đập thình thịch trong lồng ngực.

"Mẹ cháu là một nhà từ thiện." Draco nhìn ra cái đảo mắt của David. "Và cha cháu đã qua đời cách đây vài năm." Trong tù, hắn không nhắc đến phần đó. Bằng cách nào đó, hắn không nghĩ rằng chi tiết bi thảm đó sẽ khiến gia đình Granger quý mến hắn.

"Ta rất tiếc khi nghe điều đó," Jean chân thành nói và Draco gật đầu một cách ngắn gọn. Hắn cảm thấy bàn tay của Hermione đang nắm lấy tay hắn dưới gầm bàn và siết chặt.

"Và ông ấy cũng là một nhà từ thiện phải không?" David hỏi và Hermione trừng mắt nhìn cha cô. "Cha! Đủ rồi đấy."

"Ta chỉ đang cố gắng làm quen với chàng trai trẻ này thôi," ông ấy trả lời, không rời mắt khỏi Draco.

"Vâng," Draco nói. "Theo một cách nào đó."

Hermione siết chặt tay hắn hơn. Jean lại đổi chủ đề, có lẽ nhận ra bầu không khí đang quá căng thẳng. Bà ấy và Hermione trò chuyện về khu vườn của gia đình Granger, trong khi hai người đàn ông ăn uống trong im lặng cho đến khi đĩa của mọi người được dọn sạch.

"Nào chàng trai trẻ," cha Hermione đột ngột nói với Draco và đứng dậy. "Qua đây giúp ta rửa bát đi."

Hermione định mở miệng như muốn phản đối, nhưng Draco cắt ngang cô bằng một cái lắc đầu nhanh chóng. Mặc dù hắn rất muốn rút cây đũa phép của mình ra và lau chùi bát đĩa bằng phép thuật như thể để thể hiện sức mạnh, nhưng hắn không nghĩ điều đó sẽ khiến Hermione vui.

Nghiêm túc đi theo David vào bếp, hắn dừng lại cách bồn rửa vài bước chân. Draco do dự một lúc, rồi vứt bỏ mọi cảnh giác và xắn tay áo lên. Cái vết mờ mờ kỳ lạ trên tay hắn có lẽ sẽ không bị chú ý, hay đúng hơn, Draco hy vọng, cha của Hermione sẽ không biết ý nghĩa của nó.

David nhìn Draco một cái rồi khịt mũi. "Đừng bận tâm. Ta có thể nhận ra một người đàn ông bao giờ lao động chân tay một ngày nào."

Cảm thấy đã bị lộ, Draco dựa lưng vào quầy trong khi người đàn ông lớn tuổi hơn bật vòi và rửa bát đĩa.

"Cháu làm ta nhớ đến một vài thành viên trong gia đình vợ ta," ông ấy nói. "Ta là con trai của một công nhân bến tàu và một giáo viên trong trường, và ta phải cố gắng hết sức để vào học tại trường nha khoa. Jean xuất thân từ một gia đình khá giả. Cụ tổ của Jean thậm chí còn từng là một Bá tước hay gì đó tương tự. Ta đã dạy cho bà ấy cách rửa bát, nếu cháu thấy nó đáng tin."

Draco vẫn im lặng, đợi David nói và thừa nhận rằng việc dọn dẹp này như một cách để tách hắn ra khỏi Hermione.

"Và ta cũng không phải là một đứa trẻ mới sinh. Ta biết rõ rằng đó không phải là thứ mực vớ vẩn, vô dụng gì cả. Ta biết chính xác cái vết mờ mờ đó trên tay cháu có nghĩa là gì."

Draco nghiến chặt hàm một cách đau đớn, nỗi xấu hổ đâm thẳng vào ngực hắn. Hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi cái ký hiệu ghê tởm và dơ bẩn đã bị Merlin ruồng bỏ này. Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.

"Ta đã đọc tất cả về thế giới của cháu, nhờ có Arthur," David tiếp tục. "Arthur Weasley là một người đàn ông tốt. Một năm sau khi Hermione bắt đầu học tại ngôi trường đó, ta đã nhờ ông ấy gửi cho ta và vợ mình một vài cuốn sách lịch sử phù thủy. Hermione liên tục nhắc về người bạn thân nhất của con bé, Harry. Một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp cũng được Muggles nuôi dưỡng, bị giấu đi vì cậu bé là một vị cứu tinh trong thế giới phép thuật. Đột nhiên toàn bộ sự tồn tại của Hermione dường như xoay quanh cậu bé này, về việc giúp cậu bé đó sống sót, chuẩn bị cho trận chiến với một tên phù thủy hắc ám. Vì vậy, Jean và ta đã tự trang bị cho mình kiến ​​thức. Bọn ta đã đọc về cuộc chiến tranh đầu tiên, về Tử thần Thực tử và cậu bé Harry Potter. Cái tên Malfoy đã xuất hiện khá nhiều."

Tư thế của Draco cứng lại, biết điều gì sắp xảy ra.

"Ta cũng khó mà quên được vụ ẩu đả ở hiệu sách giữa cha cháu và Arthur. Ta đã đọc tất cả về gia đình khét tiếng của cháu. Về những gì mà gia đình cháu đại diện. Về cái cách mà cha cháu là người ủng hộ trung thành cho một phù thủy diệt chủng nào đó, kẻ đã thốt ra những lời lẽ đầy căm thù về những người như con gái ta. Những lời ẩn dụ đầy ác ý nhắm tới con bé. Ta nên cho cháu xem những bức thư mà con bé gửi cho bọn ta từ trường, về một đứa nhóc cáu kỉnh có cái tên ngộ nghĩnh thích luôn coi thường con bé. Vì vậy, cháu có thể đứng trong bếp của ta và cố gắng giả vờ như mình là một người bạn trai ngây thơ, nhưng ta biết nhiều hơn cháu nghĩ đấy. Ta biết hình xăm đó đại diện cho việc cháu đã từng tin những người như ta, vợ ta và con gái ta là cặn bã ".

Chúa ơi, hắn cần một lọ thuốc. Một cái gì đó, bất cứ thứ gì, có thể xoa dịu ngọn lửa phẫn nộ và cảm giác tội lỗi đang hoành hành trong hắn.

"Đã lâu rồi cháu không còn tin vào những lý tưởng đó nữa," Draco cắt ngang.

"Tốt cho cháu, và cũng chúc mừng cháu đã đạt được giác ngộ. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta muốn cháu ở gần Hermione."

Draco gật đầu và nhìn đi nơi khác, mắt hướng về bức tường đối diện. Ở một mức độ nào đó, hắn hiểu, có thể thấy chính xác lý do một người đàn ông như David đang cố gắng bảo vệ người thân của mình. Nhưng Draco tự nhủ rằng, sau trải nghiệm cận kề cái chết của họ ở Pháp thì hắn sẽ chiến đấu vì Hermione, và hắn định sẽ giữ lời hứa đó, bất kể điều đó có thể khiến hắn khó chịu đến mức nào.

"Cháu cho rằng ông chưa đọc cuốn sách lịch sử phép thuật nào gần đây hơn phải không?"

"Ta nghĩ ta đã học được tất cả những gì ta không bao giờ cần biết về thế giới phù thủy rồi," David đáp lại.

"Thật đáng tiếc," Draco dài giọng, lấy lại sự tức giận trước đó. "Hermione được nhắc đến khá nhiều trong số đó. Cô ấy là một vị cứu tinh theo nghĩa đen, một cái tên nổi tiếng và được biết đến là 'Phù thủy Sáng giá nhất trong Thời đại này', mặc dù cô ấy rất ghét danh hiệu này. Cô ấy dành được Huân chương Merlin hạng nhất, tương đương với tước hiệu hiệp sĩ của nữ hoàng trong thế giới Muggle."

David chớp mắt và trông khá ấn tượng. "Vậy con bé đang làm gì với cháu thế?"

"Cháu cho rằng đó là câu hỏi ông có thể hỏi cô ấy. Hermione là người giàu lòng vị tha nhất mà cháu từng gặp."

David khịt mũi chế nhạo. "Có lẽ quá vị tha rồi."

Hai người đàn ông trao nhau những cái nhìn lạnh lùng.

"Con bé có vẻ khá vui và hạnh phúc với cháu, ta phải nói thật. Nhưng hãy biết rằng: Ta sẽ không cần phép thuật nếu ta phát hiện ra cháu làm tổn thương con bé, dù có là theo cách nào đi chăng nữa."

Draco gật đầu thể hiện rằng hắn đã hiểu, ngay cả khi hắn muốn nhếch mép cười trước lời đe dọa của người đàn ông Muggle này. "Cháu nghĩ chuyện sẽ khó đến mức đó lắm."

David rửa nốt chỗ bát còn lại trong im lặng. "Tốt nhất chúng ta nên ra ngoài."

"Chính xác đấy ạ," Draco nói với một chút giễu cợt.

Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.

.

Hermione rơi vào tâm trạng buồn bã khi họ trở về nhà cô sau bữa tối với cha mẹ cô. Draco tự nhủ rằng đừng khiến chuyện này xoay quanh hắn, tự nhủ rằng đừng nhắc lại bữa tối đã khó xử như thế nào, nhưng hắn không thể ngăn mình được.

"Họ luôn như vậy à?" hắn hỏi cô một cách cộc cằn khi họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài của cô.

"Như thế nào?" cô hỏi, chớp mắt nhìn hắn.

Draco cười nhạt và kéo Hermione sát vào bên mình hơn. "Từ chối công nhận thành tựu trong sự nghiệp của em, không biết gì về tài năng của em, ngẫu nhiên nhắc đến thành tích của người quen..."

Hermione ngắt lời hắn bằng một tiếng thở dài thất vọng và ngồi thẳng dậy. "Rodney Bishop! Trong số tất cả những thằng con trai ngu ngốc... Rodney Bishop từng ăn bột nhão đấy!"

"Cô ấy đây rồi. Chào mừng trở lại, Granger."

"Vậy nếu nó có bằng tiến sĩ thì sao cơ chứ!" cô khịt mũi. "Có lẽ luận án của nó là về tâm lý học đằng sau hành động liếm keo dính trên ngón tay người mỗi khi không ngoáy mũi ấy... quá thể thực sự."

Cô đứng bật dậy và bắt đầu đi đi lại lại trước mặt Draco. "Và con xin lỗi mẹ nhé, vì con không đi trên con đường cứng nhắc giống như đám trẻ hoàn hảo, tuyệt vời này. Con nghĩ điều quan trọng là con phải có khát vọng và mục tiêu nghề nghiệp của riêng mình trước khi quyết định lấy chồng và ổn định cuộc sống! Merlin ơi, nhưng đây không phải là cách mà em được nuôi dạy! Tại sao mẹ cứ nhất quyết nói với em rằng tất cả những người phụ nữ khác cùng độ tuổi với em đều rất vui mừng khi được kết hôn và lập gia đình cơ chứ... Ugh! Khi còn nhỏ, em đã thực sự thấm nhuần điều đó rằng không có gì, không có gì quan trọng hơn việc học hành và việc theo đuổi tham vọng rồi! Ôi nhưng giờ đây khi những người đáng kính như bà Eldrich lại nói đến việc mẹ chưa lên chức bà ngoại, thì đột nhiên kế hoạch cuộc đời của em lại không còn đủ tốt nữa!"

Draco đứng dậy và nắm lấy vai cô. "Thở đi em yêu," hắn thì thầm và ôm cô vào ngực.

"Em rất tuyệt vời, em biết mà," hắn nói một cách chân thành. "Họ nên đánh giá cao con người thật của em, em yêu."

"Em gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi," câu trả lời trống rỗng của cô vang lên, lặp lại câu nói lúc trước của hắn theo một tông giọng buồn bã.

Hắn nắm lấy vai cô và nhìn thẳng vào mắt cô, hoài nghi trước ý nghĩ đó. "Granger, em nghiêm túc đó à... em nghĩ mình đáng bị đối xử như vậy à?"

Cô nhún vai nửa vời và Draco kinh hoàng nhìn nước mắt cô trào ra. "Em đã nói với anh rồi, kể từ khi em đưa họ về từ Úc... mọi chuyện đã trở nên rất căng thẳng. Gia đình em không còn như trước nữa... và tất cả là lỗi của em."

Khi môi dưới của cô bắt đầu run lên, hắn kéo cô lại gần mình, không biết phải làm thế nào. Sự im lặng của cô khi đối mặt với việc những nỗ lực của bản thân đã bị cha mẹ mình bỏ quên trong bữa tối vẫn khiến hắn khó chịu, nhưng giờ hắn đã hiểu tại sao. Nỗ lực trong sự vô ích của một đứa trẻ khao khát được cha mẹ khen ngợi, nỗ lực muốn được công nhận ẩn giấu ngay bên dưới lớp vỏ của một người trưởng thành với những mong muốn nhiệt thành đó, xuất hiện trong tâm trí hắn theo một cách quen thuộc đến khó chịu. Cái cách mà người ta ngừng chú ý đến những thành tựu lớn hay nhỏ, thay đổi trong cuộc sống, bởi vì những người xung quanh không còn phản ứng với chúng nữa. Sẽ dễ dàng hơn khi từ bỏ ngay từ lúc đầu, hơn là chuẩn bị cho một nỗi thất vọng khác.

Chỉ là một trải nghiệm chung đầy cay đắng giữa hắn và người phụ nữ trong vòng tay hắn.

Draco để cô khóc nấc lên trong ngực hắn trong vài phút, trước khi nâng cằm cô lên. "Nếu anh nói với em rằng có thể, hoặc không, có một chiếc bánh chocolate khổng lồ với lớp kem bơ dâu dày đến khó tin trong bếp của em lúc này, thì liệu em có vui hơn không?"

Cô thưởng cho hắn một nụ cười nhẹ và một cái đảo mắt. "Anh nhờ Watson làm nó cho em phải không?"

"Chà, chắc chắn anh không phải là người nướng nó, nhưng anh đã bảo Crick thay anh nói lời 'cảm ơn', và rằng em sẽ rất vui và có thể sẽ không cho anh ăn bánh cùng luôn ấy!"

Hermione tách ra khỏi hắn và lao vào bếp. "Hôm nay là sinh nhật của em, Malfoy, em thậm chí còn sẽ không để anh liếm dĩa của em đâu!"

"Miễn là em để anh liếm thứ khác," hắn đáp và cúi xuống khi cô ném chiếc khăn qua đầu hắn.

Vui mừng vì cô đã thoát khỏi cơn u sầu, Draco triệu hồi món quà sinh nhật của cô. Hắn đã chọn một món quà chu đáo thay vì xa hoa, và sẽ là nói dối nếu nói rằng hắn không thấy hối tiếc vì đã không chọn cho cô một món quà đắt tiền. Tuy nhiên, cái cách mà cô ré lên vui sướng khi hắn đã lót và đóng khung tờ giấy da tuyên bố luật về nhân mã của cô khiến hắn thấy rất hài lòng.

Hắn sẽ giữ lại món quà khác mà hắn đã chuẩn bị cho một dịp khác. Khi nào là thời điểm thích hợp để tặng bạn gái của mình một chiếc vòng cổ bằng vàng trắng, trên đó có treo một viên sapphire rực rỡ to bằng quả trứng gà vậy? Mặc dù việc tặng cô một món trang sức bằng đá quý tốt nhất là vào ngày sinh nhật, nhưng có điều gì đó đã ngăn cản Draco tặng nó cho cô.

.

Tất nhiên là họ muốn gặp ở quán Đầu Heo rồi. Draco đã lên kế hoạch sẵn, hắn sẽ đến đó sớm, lẻn ra một chỗ ngồi ở phía sau, cố gắng không thu hút sự chú ý vào bản thân và...

"Này, Malfoy! Ở đây!"

Ginny Weasley chết tiệt và cái miệng ồn ào, kém duyên của cô ta.

Giờ khi Draco đã hòa thuận hơn với phụ huynh nhà Weasley và vợ chồng Potter, Hermione muốn đưa người bạn thân khác của cô (và bạn trai cũ, Draco cay đắng nghĩ) vào cuộc.

Mình ổn với điều này.

Ginny ngây thơ cười rạng rỡ với hắn khi hắn đến gần bàn của cô.

"Tôi chỉ uống nước được thôi, nhưng tôi đã gọi cho anh một ly Ogden, còn mấy người còn lại thì thật đáng buồn," cô nói đầy ẩn ý và đẩy một chiếc ly về phía hắn. Draco gật đầu biết ơn với cô và uống hết nửa ly trong một lần. Ginny nhìn hắn với ánh mắt thông cảm.

"Anh có thể thư giãn mà, đây không giống như bữa tối với cha mẹ chị ấy đâu."

Draco nhăn mặt với cô. "Cô đã nghe về chuyện đó rồi nhỉ?"

Cô mở miệng định trả lời, rồi nheo mắt nhìn cửa sổ quán rượu.

"Ôi không, ba người họ. Họ đang đến cùng nhau," Ginny rên rỉ.

"Và điều này thật tệ vì...?"

"Ugh, cứ chờ mà xem, lần nào cũng vậy hết."

Draco nhìn theo ánh mắt của cô và thấy Hermione, Potter và Vua Chồn đang trò chuyện thân thiện khi họ đến gần cửa và bước vào cùng một lúc. Đến cạnh bàn, Hermione nở một nụ cười với Draco (một nụ cười làm ấm trái tim đen tối, đã chết của hắn) nhưng sau đó nụ cười của cô trở nên khá cứng ngắc khi cô liếc nhìn Ron một cách khó chịu.

Ginny cố tình nhìn đi nơi khác, Potter nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, và miệng Hermione mím lại một cách dữ tợn, nhưng Ron Weasley mỉm cười như thể vừa vô địch Cúp Quidditch Thế giới, rướn rướn lông mày và ra hiệu giữa mình, Potter và Hermione.

"Vậy là một kẻ thuần chủng, một đứa con lai và một phù thủy gốc Muggle bước vào một quán bar..."

Cả nhóm đồng loạt trợn mắt và than thở trong khi Ron cười phá lên.

"Thôi nào, buồn cười thật mà! Cá là Malfoy chưa bao giờ được nghe luôn đấy!"

Draco nhướng mày nhìn anh chàng tóc đỏ đang cười khúc khích, không biết phải trả lời thế nào.

"Anh Ron, chưa từng có ai, ở bất cứ đâu, từng cười vì cái câu mở đầu đó đâu đấy," Ginny khẳng định.

"Thật đấy, xin lỗi nhé anh bạn," Potter ngồi xuống cạnh vợ mình và hôn lên má cô. "Mình nghĩ là bồ nên đổi đi thì hơn. Câu đó thậm chí còn chẳng có điểm nhấn và mình thậm chí còn không phải là con lai."

Hermione cũng chào Draco bằng một nụ hôn lên má và nếu có ai trong nhóm không thoải mái với màn thể hiện tình cảm đó, thì họ cũng không nói ra.

"Chà, đến lượt mình đãi rồi nhỉ? Bia bơ hết luôn nhé?" Potter hỏi và đứng dậy.

"Một ly Firewhisky nhỏ xíu dành cho em được không?" Ginny hỏi một cách ngọt ngào và Potter cau mày với vợ mình.

"Em đang mang thai, nên là không."

"Chán thật. Nhắc mới nhớ, em cần đi vệ sinh."

"Chị sẽ đi cùng em!" Hermione nói và Draco, đã quá muộn, nhận ra mấy cái người này đang định làm gì bằng cái màn diễn kịch đầy nghiệp dư này.

Draco thở dài và quay sang Ron, người duy nhất đang ngồi cùng hắn lúc này.

"Mày lường trước được chuyện này rồi đúng không?"

Anh chàng đầu đỏ ngượng ngùng gãi gãi sau gáy. "Thật ra thì, không ai trong nhóm này tinh tế cả, nên tao biết chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra. Merlin ơi, tao cứ nghĩ là ít nhất họ cũng nên để cho tao uống một ly trước đã."

Cả hai đều nhìn chằm chằm xuống bàn, Draco đang đấu tranh với đủ loại cảm xúc. Hắn có nên nói trước không? Có nên chờ trong im lặng để Hermione quay lại không? Có nên giả vờ là mình bị bệnh hay gì đó không?

"Cha mẹ tao thích mày," Ron cộc cằn nói, vẫn nhìn chằm chằm vào vết ố trên gỗ ở bàn. "Và họ chưa nói thẳng điều đó ra, và tao cũng biết Harry và Gin đã tha thứ cho mày rồi. Đó là chưa kể đến cảm nhận của Hermione về mày, điều mà tao chắc chắn là mày... biết rồi."

Ron cựa mình trên ghế và hắng giọng trước khi tiếp tục. "Và mày đã cứu mạng cô ấy," giọng anh trở nên mạnh mẽ hơn. "Ít nhất thì tao nợ mày vì điều đó."

"Mày không..." Draco ngắt lời. "Nợ tao, vì điều đó... đừng..."

Thở sâu.

"Xin lỗi vì... mày biết đấy, cách tao cư xử trước đây, khi chúng ta còn nhỏ."

Ron nhún vai. "Thành thật mà nói, mày là một kẻ khốn nạn. Nhưng có vẻ giờ đã khá hơn, bởi Hermione và một nửa gia đình tao đang đảm bảo điều đó."

Ron quay lại, buộc Draco phải nhìn thẳng vào mắt mình. "Ừ, chuyện này sẽ hơi kỳ lạ một chút nhưng... ừ... nghe này Malfoy, nếu mày làm tổn thương bồ ấy... tao chắc chắn rằng sẽ có một hàng dài những người sẽ sẵn sàng tước đi dòng máu quý giá của mày đấy."

Draco gật đầu và mỉm cười. "Lời đe dọa của mày, mặc dù nghe buồn cười, nhưng đã được cha của Granger nói ra trước rồi."

Ron cười lớn. "Mày đã gặp ông David phải không?"

Anh trầm ngâm nhìn Draco từ đầu đến chân với nụ cười nham hiểm. "Ôi, tao cá là ông ấy ghét mày nhiều lắm."

"Ừ, ông ý cũng đâu có định giấu điều đó."

"Mày có được nghe bài ca 'Ta sẽ không cần phép thuật để chấm dứt cuộc đời cháu' không?"

Draco mím môi. "Có, cũng như việc kể ra chi tiết mọi tội lỗi trong quá khứ của tao."

Ron cười lớn. "Chà, đừng để ý chuyện đó quá làm gì, ngay cả khi mày đáng bị như vậy. Cha mẹ bồ ấy có ý tốt, chỉ là họ không hiểu rõ những gì Hermione đã trải qua."

Hai người đàn ông chìm vào im lặng và Draco ước mọi người quay trở lại bàn ngay lập tức để hắn không phải trò chuyện với Vua Chồn nữa. Những điều anh làm vì em, Granger.

"Đội của mày đã có một mùa giải tuyệt vời đấy," Ron đột nhiên nói. "Đội Wasps đã là mối đe dọa trong nhiều năm rồi. Trận thua ở lượt bán kết đó thật khó khăn, nhưng Truy thủ đến từ Kenmare rất tàn bạo..."

Cuộc trò chuyện rôm rả về Quidditch đã chiếm hết thời gian riêng tư còn lại của họ, và Draco thấy Ron hiểu biết một cách đáng kinh ngạc về toàn bộ giải đấu. Ôi chúa ơi, có phải hắn vừa thừa nhận rằng mình không ghét cuộc trò chuyện này không?

Mình ổn với điều này.

"Ồ nhìn này chị Hermione! Cả hai người họ đều còn sống!"

Ginny quay lại bàn cùng với Hermione và Harry, cả ba người họ đều nở nụ cười tự mãn khiến Draco muốn nguyền rủa họ.

"Mọi người ổn chứ?" Hermione hỏi. Draco đảo mắt nhưng Ron lại nói tiếp, "Xin lỗi Hermione, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp đến mức khiến mình và Malfoy quyết định sẽ đính hôn luôn. Mình mong là bồ hiểu."

Cả nhóm cười phá lên trong khi Draco cau mày.

"Chà, mình đã bỏ lỡ điều gì vậy?" một người mới đến lên tiếng và Draco phỏng đoán đó là Padma Patil, vì cô gái này ngồi xuống cạnh Ron và ngay lập tức uống luôn đồ uống của anh.

"Anh Ron vừa thông báo là anh ấy và Malfoy sẽ kết hôn, em rất tiếc vì chị phải nghe câu chuyện theo cách này," Ginny nói, dùng giọng điệu buồn bã và vỗ nhẹ vào tay Padma.

Padma nhìn hai người đàn ông trong một phút. "Mắt của con hai người sẽ đẹp lắm đấy, nhưng nước da này thì khó mà hợp nhau rồi," cô nói thẳng tuột.

Ron vòng tay ôm lấy cô và bật cười. "Đúng vậy, hơn nữa thì anh thích những phù thủy tóc đen cơ."

Draco ngồi ngả người ra sau và mặc dù hắn hành động như một người quan sát im lặng trong suốt buổi tối, thích thú với cách tay Hermione vẽ vòng tròn trên đùi hắn dưới bàn khi cô tương tác với mọi người, hắn vẫn không cảm thấy mình bị bỏ quên.

Nếu Hermione nghĩ rằng đây là tương lai của họ khi là một cặp đôi và dành thời gian với bạn bè của cô, thì Draco nhận ra rằng hắn cũng cảm thấy khá hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro