Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 37

Draco trừng mắt nhìn đống giấy da bên cạnh ghế của Lương Y Browning. Nếu người Lương Y già muốn đưa ra quan điểm về sức nặng trong những thiếu sót của Draco thì ông ấy đã làm điều đó rất tốt. Rõ ràng Draco đã nói khá nhiều về Hermione trong nhiều năm qua, bằng chứng là đống giấy cao vài feet trên sàn nhà.

"Draco," Browning lên tiếng, và mặc dù Draco rất muốn ném ra câu "Atticus," đầy ác ý để đáp lại, hắn vẫn nói "Lương Y Browning".

Chiếc bút lông bay lên và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ ồn ào của nó chỉ sau bốn âm tiết được Draco thốt ra.

Xoạt, xoạt, xoạt...

"Có vẻ như anh đã có một tháng khá bận rộn. Tại sao chúng ta không bắt đầu với...?"

"Tôi yêu cô ấy."

Chiếc bút lông dừng lại. Lương Y Browning nhìn chằm chằm vào Draco.

"Đó là điểm kết thúc cho cái đống đó," Draco chỉ vào núi giấy chứa đựng tất cả những lời thú nhận và suy nghĩ trong quá khứ của hắn về Hermione Granger, sau nhiều năm bị Lương Y Browning điều tra.

"Tôi chỉ đang đẩy nhanh quá trình thôi. Tôi yêu cô ấy và tôi chỉ nói thẳng điều đó với mẹ tôi và ông. À đúng ra thì, cả Potter nữa."

Chiếc bút lông sống lại khi Browning bình tĩnh trở lại.

"Mẹ anh nghĩ sao về chuyện này?"

Draco kể lại buổi gặp gỡ tình cờ và đầy biến động giữa Hermione và mẹ hắn. Hắn nói rất nhiều về kỳ nghỉ của họ ở Pháp. Hắn kể chi tiết những gì đã xảy ra sau khi hắn xông ra khỏi giường bệnh để tìm kiếm cô. Hắn cũng tiết lộ cuộc trò chuyện đầy cảm xúc giữa hắn và Hermione sau thời gian nằm viện.

Browning lắng nghe tất cả những thông tin này theo một cách kiên nhẫn như mọi khi, nhưng Draco tin rằng hắn đã phần nào làm cho người đàn ông ngạc nhiên với lượng thông tin mà hắn chia sẻ ngày hôm nay. Có lẽ người Lương Y trước mặt có thể dành cho hắn một lời khen ngợi nào đó vì hắn đã sẵn sàng cởi mở hơn chăng?

Không phải như vậy.

"Anh đã từng suy nghĩ xem mối quan hệ của mình sẽ được công chúng nhìn nhận như thế nào, dựa trên danh tiếng của cô Granger chưa?"

"Ừm... không hẳn, chưa bao giờ."

"Hai người vẫn chưa thảo luận về việc tiết lộ mối quan hệ của mình một cách công khai sao?"

Draco cau mày. Họ có cần phải làm vậy không?

"À, những người thân thiết nhất với chúng tôi đều đã biết và chúng tôi cũng đã giới thiệu đối phương với gia đình và bạn bè của nhau. Tôi không nghĩ là công chúng cần phải được biết mối quan hệ cá nhân giữa hai chúng tôi."

"Anh nghĩ mối quan hệ này sẽ đi về đâu?"

Tới cuối lễ đường trong khi đang mặc bộ đồ đẹp nhất của mình? Mẹ kiếp.

"Tôi chưa nghĩ xa đến thế. Chúng tôi chỉ đang tận hưởng thời gian bên nhau thôi," hắn nói dối.

Browing sau đó đã không đề cập đến chủ đề này nữa, nhưng điều đó để lại cho Draco một cảm giác hơi khó chịu, kể cả sau khi buổi gặp mặt giữa họ đã kết thúc. Khi trở về nhà để dùng bữa tối trong sự lặng lẽ đầy ngượng ngùng với mẹ mình, hắn nhận ra mình chỉ đang nghịch đồ ăn trong vô thức. Vẫn không thể rũ bỏ nỗi buồn dai dẳng, Draco rời khỏi bàn ăn sớm, và chỉ khi bước vào phòng ngủ, hắn mới xác định được điều gì khiến hắn cảm thấy không ổn như vậy.

Sau gần hai tuần liên tục ngủ chung giường với Hermione, việc leo lên chiếc giường to đùng của riêng hắn mang lại một cảm giác thật kỳ lạ và không thoải mái. Tấm ga trải giường bằng lụa có cảm giác quá lạnh trên da hắn, chiếc giường có cảm giác quá rộng rãi và không gian xung quanh hắn quá yên tĩnh. Không có gì và không có ai bên cạnh hắn để hắn có thể ôm hoặc được ôm. Chúa ơi, chỉ cần có thế thôi sao? Chỉ cần có hai tuần mà đã khiến hắn quen thuộc với mái tóc quái đản đã gần như khiến hắn ngạt thở vào mỗi sáng sao?

Draco lăn qua và cố gắng đập gối vài lần để có thể gối một cách thoải mái hơn. Hermione sẽ không nằm thao thức với những cơn khủng hoảng hiện sinh như thế này. Không, có lẽ cô đang vui mừng vì đã được thoát khỏi hắn trong vài giờ. Họ đã đi uống cà phê vào mỗi buổi sáng cùng nhau và dành những ngày cuối tuần cùng nhau. Vậy tại sao bây giờ Draco lại khao khát cô vào cả mỗi tối nữa? Có lẽ cô sẽ rất mừng khi có thể tạm rời xa hắn, không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn đang trở thành một tên bạn trai đeo bám và bám dính bạn gái mình quá mức, đặc biệt là khi cô bạn gái của hắn đang hồi phục sau thời gian nằm viện. Đập mạnh vào gối một lần nữa với tâm trạng thất vọng, hắn chìm vào giấc ngủ trong sự bồn chồn.

Anh nghĩ mối quan hệ này sẽ đi về đâu?

Hắn cũng không ngủ được ngon giấc trong suốt tuần đó, cố tỏ ra như thể mình được nghỉ ngơi đầy đủ khi gặp Hermione vào buổi sáng. Khi thứ Bảy đến, hắn vẫn còn mang trong mình một tâm trạng tồi tệ ngay cả khi được yêu cầu phải tham dự trận tứ kết cho vòng loại trực tiếp của giải đấu. Nếu Đội Wasps thắng, Draco sẽ phải tham dự bữa tiệc sau đó, đồng nghĩa với việc bỏ lỡ cơ hội dành thời gian cùng Hermione.

Trận đấu mệt mỏi kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ và đội Wasps đã giành chiến thắng. Draco thở dài trong lòng, mặc dù hắn rất vui vì đội của mình giờ đã tiến vào bán kết. Khi hắn có thể rời khỏi bữa tiệc chúc mừng thì đã gần hai giờ sáng.

Mờ mắt vì thiếu ngủ, hắn lê bước lên cầu thang về nhà trong trạng thái kiệt sức. Nhưng khi bước vào phòng ngủ, ngọn lửa vẫn cháy trong lò sưởi khiến hắn ngạc nhiên. Trước khi hắn có thể gọi Crick đến dập tắt nó, một chuyển động từ giường khiến hắn khựng lại.

Tim thắt lại, Draco lặng lẽ di chuyển quanh căn phòng, dừng lại ở chân giường và dựa vào cây cột gỗ. Hermione đang nằm ngủ say, tóc xõa tung khắp nơi, miệng há ra, và rải rác trên chăn là vô số mảnh giấy da, phủ đầy những dòng ghi chú gọn gàng của cô. Chắc là cô đã đến Floo đến sau bữa tối để gặp hắn sau khi trận đấu kết thúc, nhưng sau đó, dĩ nhiên là đã khiến bản thân mệt lử sau khi giải quyết việc cá nhân của mình.

Anh nghĩ mối quan hệ này sẽ đi về đâu?

Về đây, Draco nghĩ. Về ngay đây.

Trong vài phút, Draco cho phép mình tưởng tượng ra viễn cảnh khi hắn trở về nhà: Hermione cố gắng đợi hắn và bận rộn với những dự án của riêng mình, trong khi cô ngồi trên giường của họ, bên trong nhà của họ.

Draco chậm rãi thở ra và thận trọng đến gần cô. Hắn lướt một ngón tay lên má cô và mí mắt cô mở ra.

"Chào em. Quả là một bất ngờ lớn đấy."

"Mmm, chào anh yêu," Hermione mơ màng đáp lại và vươn vai để có thể tỉnh táo hơn.

Tâm trí của Draco, vốn đang sẵn đảo điên khi cô sử dụng từ "anh yêu" trong vô thức, nay lại trải qua thêm một loạt cảm giác điên cuồng hơn nữa khi tấm ga trải giường trượt xuống cơ thể cô, để lộ ra rằng cô đang mặc một cái áo sơ mi của hắn.

"Sao rồi? Đội của anh có thắng không?"

Draco cởi áo choàng và nằm xuống giường cạnh cô. "Có. Tuy nhiên, đội của anh sẽ có một trận đấu khó khăn ở vòng bán kết, vì sẽ phải đối đầu với đội Kenmare Kestrels và anh cá rằng là, cơ hội đi tiếp của đội là không nhiều."

Hermione vẩy cây đũa phép của mình và đống giấy tờ của cô tự thu thập lại và bay đến chiếc bàn đối diện căn phòng.

"Dù sao thì cũng chúc mừng anh," cô đáp lại và ngả vào người hắn, cánh tay quàng qua ngực hắn. "Ginny nói rằng đội của anh đã vô địch giải đấu nhiều lần, vì vậy nên em xin lỗi nếu em bí mật ủng hộ đội Kenmare vào tuần tới. Em ghét việc để mất anh cho Quidditch vào cuối tuần lắm."

Hơi thở của cô đã sâu và chậm rãi hơn, trong khi trái tim Draco đập thình thịch trong lồng ngực hắn.

"Granger, em sẽ chẳng thể để mất anh cho bất cứ điều gì đâu," hắn thì thầm.

Dù cô có nghe thấy hắn nói hay không thì Draco cũng không thực sự quan tâm. Đêm nay, hơn bất kỳ đêm nào khác trong tuần này, cuối cùng hắn cũng đã có cảm giác được trở về nhà.

.

Tháng Chín, năm 2008

"Ôi chúa ơi, mấy giờ rồi?!"

Hermione điên cuồng hét lên và đã lẩm bẩm câu hỏi này ít nhất tám lần trong một giờ qua. Cô đi vòng quanh nhà bếp trong khi Draco dựa vào cửa, sau khi bị bảo là "tránh ra, em tự xử lý được."

Molly và Arthur Weasley sẽ đến ăn tối tại nhà Hermione và Draco không biết tại sao điều đó lại khiến cô lo lắng đến vậy. Đáng ra người phải được an ủi là hắn, là kẻ khốn đốn sắp chính thức gặp những người giám hộ của bạn gái hắn. Khi có tiếng gõ cửa vang lên, Hermione tí thì lật đổ khay pho mát trên tay.

"Anh có thể ra mở cửa nếu...?"

"Không, chúng ta phải bám sát kế hoạch," cô đột ngột ngắt lời hắn, vì tất nhiên Granger đã thiết kế toàn bộ kịch bản cho cuộc gặp mặt quan trọng này.

Cô chỉnh lại chiếc váy khi đi về phía cửa, Draco tự hỏi liệu đây có phải là khoảnh khắc cuối cùng của hắn trên trái đất này hay không.

"Trông em ổn chứ?"

Cô nhìn hắn để xác nhận, đôi mắt cô hiện lên vẻ không chắc chắn và lo lắng. Draco vén một lọn tóc ra sau tai cô.

"Kha khá đấy," hắn nói với một nụ cười tự mãn và cô đánh vào cánh tay hắn.

"Và anh thì trông hoàn hảo lắm đấy," cô càu nhàu và hắn bật cười trước giọng nói khó chịu của cô.

Hermione nở một nụ cười trên khuôn mặt và mở cửa.

"Chào con, Hermione thân yêu. Cảm ơn vì đã đón tiếp chúng ta!" lời chào vui vẻ của người phụ nữ lớn tuổi nhà Weasley vang lên. Bà ấy ôm lấy Hermione một cách nồng nhiệt và chồng của bà ấy cũng làm theo.

Khi cặp đôi quay về phía hắn, Draco chuẩn bị tinh thần cho ánh nhìn đánh giá lạnh lùng và quyết tâm thực hành mọi thứ hắn đã được học từ những bài học lễ nghi suốt thời thơ ấu của mình.

"Bác Molly, bác Arthur, con nghĩ hai người đã biết Draco rồi chứ nhỉ."

"Rất vui được gặp bà, bà Weasley," Draco lịch sự nói, hôn nhẹ lên mu bàn tay bà ấy theo cách chào hỏi truyền thống.

"Rất vui được gặp con, con yêu," người phụ nữ lớn tuổi nói, tỏ rõ vẻ thân thiện và hơi bối rối trước cách thể hiện đúng mực kiểu cổ điển của hắn.

Draco cố gắng không nhếch mép cười, cảm thấy mình có thể vượt qua được buổi tối này chỉ bằng sự lịch sự của bản thân. Suy nghĩ tự tin đó đã chết đi ngay lập tức khi hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Arthur Weasley.

"Rất vui được gặp ông, thưa ông," Draco nói và đưa tay ra.

"Ta cũng vậy," Arthur cứng nhắc trả lời, lắc nhẹ và thả tay Draco khá nhanh. Draco gạt suy nghĩ về những gì Lucius sẽ phải nói trong tình huống này nếu ông ấy thấy Draco đang cố gắng giành được sự chấp thuận của người đứng đầu một gia đình phản bội huyết thống.

"Cho dù con đang nấu gì thì mùi của chúng cũng rất tuyệt đấy, Hermione," Arthur nói với vẻ thoải mái hơn.

"Ồi cảm ơn bác! Nhân tiện thì, bác Molly, bác có thể vào giúp con trong bếp một lát được không? Con đã làm đúng theo công thức của bác và con nghĩ món nướng chỉ cần thêm 15 phút nữa trong lò là xong, nhưng con rất mong bác có thể kiểm tra lại cho con."

"Chắc chắn rồi con yêu! Ta mang theo bánh mâm xôi để tráng miệng nên chúng ta sẽ để dành nó tới cuối bữa nhé..."

Hai người phụ nữ hối hả rời đi, để lại Draco một mình với Arthur, theo kế hoạch của Hermione. Một sự im lặng căng thẳng bao trùm hai người đàn ông.

"Ông có muốn uống gì không?" Draco hỏi, chỉ vào chiếc xe đựng đồ uống tạm bợ của Hermione ở góc phòng khách.

"Nếu con bé vẫn còn chai rượu bourbon đó, thì có lẽ là có."

Draco cũng tự mình lấy một ly, và một lần nữa cố gắng kìm nén giọng nói đầy ác ý của cha mình trong đầu khi thấy một thành viên nhà Malfoy đi lấy đồ uống cho một thành viên nhà Weasley. Arthur nhận lấy chiếc ly mà không nói một lời và hai người đàn ông ngồi cách xa nhau nhất có thể trên chiếc ghế dài của Hermione.

"Giáng sinh nào cha của Hermione cũng gửi cho ta một cái chai này," Arthur nói sau vài ngụm.

"Nó khá là ngon."

"Nó được làm bởi Muggle, cháu biết đấy," Arthur nhẹ nhàng nói, nhưng Draco đã nhận ra lời buộc tội tiềm ẩn bên trong đó.

"Cháu biết," hắn nói ngắn gọn.

Những người đàn ông im lặng nhấm nháp đồ uống của mình một lúc trước khi Arthur đặt ly của mình lên bàn cà phê và quay mặt về phía Draco.

"Cháu đã gặp cha mẹ con bé chưa?"

Draco xoay rượu quanh ly. "Chưa. Chúng cháu sẽ gặp họ vào cuối tuần tới nhân dịp sinh nhật của Granger, ý cháu là của Hermione."

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu. "Được, thế là được. Họ là người tốt, cha mẹ của Hermione. Con bé có vẻ khiến họ choáng váng, ta nghĩ vậy." Ông ấy dừng lại và xoa xoa phía sau cổ.

"Thành thật mà nói, ta không nghĩ họ biết phải làm gì với một cô con gái như con bé. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên khi ta gặp họ... chà nhưng khi đó mấy đứa đều còn quá nhỏ... và ta nghĩ kể cả có là Muggle, họ cũng sẽ sớm thích nghi để tìm hiểu về thế giới của chúng ta cũng như bất kỳ ai."

Draco bắt gặp ánh mắt của Arthur, nhận ra rằng ánh mắt xanh sắc bén của người đàn ông lớn tuổi này rất giống với ánh mắt của cậu con trai út của ông ấy. Trong lúc lơ đãng, Draco tự hỏi Arthur Weasley nhìn thấy gì khi nhìn hắn. Cả đời hắn đã được nghe rằng hắn có ngoại hình giống Lucius đến mức nào. Đó có phải là điều người đàn ông lớn tuổi nhà Weasley đã nhìn thấy không? Một bản sao đơn thuần từ kẻ thù cũ của ông ấy?

"Gia đình Granger đã cố gắng hết sức để hiểu, nhưng ta chắc chắn rằng thật khó để thay đổi thế giới quan của bản thân một cách hoàn toàn như vậy," Arthur tiếp tục. "Cha Hermione đặc biệt lo lắng cho con bé... đó là lý do tại sao ông ấy gặp ta trước khi chúng ta đưa Hermione đi xem Giải vô địch Quidditch thế giới vào mùa hè năm 94. Để xem nào, cháu bằng tuổi Ronald, vậy đó là trước... năm học thứ Tư của cháu, phải không?"

Draco gật đầu. Đúng, cái sự kiện thảm khốc khi cha tôi và đồng bọn của ông ấy uống quá nhiều và quyết định sẽ thực hiện vài cuộc tra tấn Muggle trong khi tôi được yêu cầu trốn sau một cái cây.

"Cha của Hermione có một yêu cầu đặc biệt dành cho ta và Molly. Ông ấy là một người đàn ông thông minh. Ông ấy biết có những điều mà Hermione giấu ông ấy, có thể cảm nhận được là con gái mình đang gặp nguy hiểm hơn những gì con bé thể hiện. Vì vậy, ông ấy đã tiếp cận ta và Molly, mong muốn rằng khi Hermione còn ở trong thế giới của chúng ta, thì bọn ta sẽ chăm sóc con bé như một cô con gái của mình. Và nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy và mẹ của con bé, thì bọn ta sẽ nhận nuôi con bé, cho con bé một mái nhà."

Arthur nhìn chằm chằm vào Draco. "Ta coi lời hứa mà ta đã trao cho người đàn ông đó là Lời thề Bất khả bội. Rõ ràng là cha mẹ con bé vẫn còn sống và khỏe mạnh, nhưng đừng nhầm lẫn, Molly và ta sẽ không bao giờ ngừng chăm sóc cho cô bé... à, người phụ nữ trẻ tuổi đó."

Phần cuối lời tuyên bố của ông ấy có một sự cảnh báo dành cho hắn.

"Hermione thật may mắn, khi được rất nhiều người quan tâm như vậy," Draco ngập ngừng đáp.

"Con bé khiến mọi việc trở nên dễ dàng," Arthur trả lời với một nụ cười niềm nở. "Nhưng cha mẹ con bé... họ sẽ cảnh giác với cháu, cháu hiểu chứ? Thế giới của chúng ta, ban đầu khiến họ tò mò, nhưng giờ đây... sau tất cả những gì đã xảy ra với con gái họ... Ta nghĩ họ sợ thế giới của chúng ta, vì đã nhìn thấy những tiềm năng đen tối của ma thuật. Và một chàng phù thủy trẻ từ một gia đình như vậy... Ta tin rằng họ sẽ có chút dè dặt khi cháu hẹn hò với đứa con duy nhất của họ. Ta khuyên cháu nên hết sức cẩn thận trong cách thể hiện bản thân với họ. Dù có muốn hay không, họ tiếp cận với những người có phép thuật cùng với sự nghi ngờ nhất định, và sau tất cả những gì họ đã trải qua, tốt nhất là cháu đừng làm họ khó chịu bằng cách làm tổn thương Hermione."

Draco nghịch nghịch chiếc ly trong tay trước khi uống một ngụm rượu lớn, gần như cạn ly. Hai phản ứng khác nhau xuất hiện, ngay lập tức tạo nên sự xung đột trong hắn: mày xứng đáng phải nghe điều nàysao ông dám? Hắn nhích người về phía trước, cố gắng không rung chân tại chỗ hay gõ ngón tay vào đùi. Sự lo lắng của hắn hiện không có lối thoát.

"Cháu không có ý định làm tổn thương Hermione. Cháu đã dành thời gian ở xung quanh Muggle, cháu không có vấn đề gì với... nghe này, cách mà cháu được nuôi dạy, cha của cháu..." Draco hít một hơi thở sâu, "cha của cháu đã không tôn trọng ông nhiều lần và cháu rất xin lỗi vì cách mà gia đình cháu đã đối xử với ông và..."

Arthur giơ tay lên. "Dừng lại chút nào, Draco. Cá nhân ta giữ vững quan điểm rằng tội lỗi của người cha không nên đổ lên đầu đứa con."

Draco không có phản ứng gì với lời nói đó. Nếu tình thế đảo ngược, Draco biết cha của mình sẽ không bao giờ dễ dãi với con trai của nhà Weasley đến vậy.

"Tuy nhiên, thưa ông, nếu cháu có thể, cách cháu cư xử với con trai và con gái của ông ở trường..."

"Là chuyện giữa cháu và chúng nó."

Salazar ơi, tại sao ai cũng khiến việc xin lỗi của hắn như thể nó không cần thiết vậy? Mình ổn với điều này.

"Được rồi," Draco nói qua hàm răng nghiến chặt, cố gắng để vẫn tỏ ra ăn năn. "Vậy thì ít nhất hãy để cháu xin lỗi vì đã nói bất kỳ lời nhận xét xúc phạm nào về ông và vợ ông trong quá khứ."

"Tha thứ!" Arthur vui vẻ trả lời và Draco cảm giác như sắp bị phình động mạch vì cố gắng không đảo mắt.

Một sự im lặng khó xử khác lại bao trùm, Draco không biết phải tiếp tục như thế nào và ước rằng Hermione sẽ sớm trở ra và nói bữa tối đã sẵn sàng.

"Ông có muốn thêm một ly nữa không?" hắn hỏi Arthur, chỉ vào chiếc ly rỗng của người đàn ông.

Arthur nhìn qua vai về phía nhà bếp, kiểm tra xem vợ mình có thể nhìn hay nghe thế họ lúc này không.

"Chà, vậy tiếp tục thôi đi."

Draco rót đầy ly của họ và khi quay trở lại ghế dài, hắn nhận thấy cách đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi nán lại trên tất cả món đồ công nghệ Muggle mà Hermione sở hữu, như thể ngứa ngáy muốn lướt ngón tay qua mọi thứ và khám phá bí mật của chúng. Đôi mắt ông ấy liên tục nhìn về phía chiếc điều khiển tivi.

"Cháu có biết cách sử dụng nó không?" Arthur đột nhiên hỏi Draco.

"Vâng, chắc là vậy. Cháu có thể bật nó lên, nếu ông muốn? Cháu thấy nó khá sặc sỡ và hơi bị màu mè. Mấy cái tiếng ồn và màu sắc đó."

Draco nhớ Hermione đã nói với hắn về mối quan hệ của Arthur với mọi thứ Muggle và nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng có thể tìm ra cách để thu phục người đàn ông đó.

"Đây," Draco nói, nhấn nút bật màn hình. Hermione không xem tivi nhiều, đặc biệt là khi Draco ở lại, nên hắn không quen với nhiều "chương trình" mà nó có. Tuy nhiên, Arthur có vẻ rất vui mừng.

"Ôi, cái này đây! Cái này thật tuyệt vời! Con bé đã giải thích về bóng đá cho cháu chưa?"

Draco lắc đầu, nhìn những người đàn ông nhỏ bé trong những bộ đồng phục màu sắc khác nhau chạy lên chạy xuống một cái sân nào đó, đuổi theo một quả bóng có kích thước bằng một quả bóng quaffle, nhưng chỉ chạm vào nó bằng chân.

"Đây là môn thể thao lớn nhất trong thế giới của Muggle, và nó khá là thú vị với những quy tắc nhỏ..."

.

"Con nghĩ là sắp xong rồi, nước ép đang chảy ra rồi," Hermione tự tin nói, đặt chảo quay lên quầy bếp.

"Trông hoàn hảo đấy con yêu," Molly đáp lại bằng một cái gật đầu khẳng định.

Hermione lấy vài chiếc đĩa từ ngăn kéo và đặt chúng bên cạnh bộ bát đẹp nhất của cô. "Được rồi, con cần một chiếc thìa lớn hơn để múc măng tây, và sau đó chúng ta có thể..."

"Con chưa bao giờ đề cập đến việc chàng trai trẻ của con đẹp trai thế nào. Chúa ơi, nếu ta trẻ hơn vài chục tuổi, con sẽ phải dùng chổi để không cho ta lại gần thằng bé đó đấy."

Hermione quay người lại. "Bác Molly!" Cô thốt lên đầy kinh ngạc, đưa ánh mắt lo lắng về phía phòng khách.

Người phụ nữ lớn tuổi bật cười. "Ôi thôi nào, sao con lại phải tỏ ra xấu hổ vậy? Thằng bé thực sự khá là đẹp trai mà, phải không?"

Má cô đỏ bừng trước sự vô lý trong cuộc trò chuyện này và sự thật trong lời nói mà cô vừa nghe. "À, vâng, đúng là thế, ý con là... tất nhiên đó không phải là lý do duy nhất mà con ở bên anh ấy, nhưng rõ ràng là không có gì sai khi..."

Molly cười khúc khích như một nữ sinh và Hermione thấy điều đó thật dễ lây lan. Draco chỉ cần chạm nhẹ môi vào tay người phụ nữ lớn tuổi hơn và đã khiến bà ấy hoàn toàn cảm mến hắn.

Như thể mình thì không như thế vậy...

Tai Hermione vểnh lên khi nghe thấy một âm thanh quen thuộc. "Con nghe thấy tiếng ti vi. Bác có nghĩ họ ổn không?"

Khi hai người phụ nữ đi sang phòng khách, họ thấy hai người đàn ông đang sôi nổi ra hiệu một cách điên cuồng trước tivi.

"Thôi nào, ai lại chơi cái kiểu đẩy người như thế cơ chứ!"

"Hoàn toàn đúng, hoàn toàn đúng! Quá sức phi thể thao mà!"

"Ông có nghĩ là anh ta giả vờ không? Ý cháu thì đó là một cú ngã thô bạo, nhưng ở góc độ đó..."

"Không, không, trông không giống đang diễn một chút nào. Họ nên đuổi tên hậu vệ đó ra khỏi sân thì hơn."

Hermione tựa mặt vào vai Molly để che đi tiếng cười của mình. Merlin ơi, nếu cô có một chiếc máy quay vào lúc này, cô sẽ không bao giờ để cả hai người họ quên đi khoảnh khắc này. Truyền hình và bóng đá: sự đoàn kết tuyệt vời của mọi người đàn ông.

"Nếu hai người đã xem xong rồi, thì Hermione đã nấu một bữa ăn khá tuyệt vời, và sẽ thật đáng tiếc nếu nó nguội mất đấy," Molly nghiêm khắc nói, khiến hai người đàn ông giật mình chú ý. Bà ấy nháy mắt đầy ranh mãnh với Hermione.

Nửa giờ trôi qua và bữa tối vẫn tiếp tục sôi động, nhưng Hermione đã sắp đạt đến giới hạn của mình.

Đầu tiên là quần áo. Người đàn ông bên cạnh cô mặc một bộ đồ quá mức trang trọng (khuy măng sét bằng đá quý và mấy thứ kiểu kiểu vậy) đến một bữa tối có mục đích đơn giản là: làm quen với bạn trai mới của Hermione, nhưng trên thực tế là để gia đình phép thuật của cô kiểm tra hắn và để người bạn trai đó nói vài lời xin lỗi với họ.

Hắn trông bảnh bao quá mức cần thiết. Mái tóc được chải khéo léo đến mức khiến cô muốn dùng những ngón tay tham lam của mình để vò nát nó. Vẻ mặt nghiêm nghị đến mức khiến cô nóng lòng muốn nới lỏng ra bằng đôi môi phóng đãng của mình. Bộ đồ vừa vặn một cách ngu ngốc khiến cô nóng lòng muốn ép người mình sát vào nó.

Và Hermione biết việc hắn mặc bộ đồ màu xanh không phải là ngẫu nhiên, mà là cố tình phô diễn vẻ quyến rũ của mình với cô. Cô mới chỉ lỡ để hắn biết cái suy nghĩ thiếu lịch sự đó về bộ đồ màu xanh của hắn một lần duy nhất, vậy mà cái tên tự mãn đó giờ lại đi mua về một đống bộ vest với đủ mọi sắc thái màu xanh khác nhau.

Thứ hai, cách cư xử trên bàn ăn. Không phải là những người bạn trai trước đây của cô có cách cư xử tệ trên bàn ăn (ngay cả Ron cũng đã tiến bộ theo thời gian), nhưng cách xử sự của Draco trong bữa ăn là gần như hoàn hảo.

Cách hắn gắp món cho Molly một cách kính cẩn, tư thế ngồi của hắn có phần cứng nhắc nhưng duyên dáng, cách hắn nhẹ nhàng chấm môi bằng khăn ăn sau mỗi lần ăn, cách hắn nghiêng đầu về phía Arthur khi nói chuyện với ông ấy, chúa ơi, thậm chí cả cách mà hắn cắt phần thịt nướng của mình mà không gây ra tiếng động khi dao nĩa chạm vào đĩa, khiến cô thấy nóng bừng và khó chịu.

Và cuối cùng là giọng nói của hắn.

Cách Draco nói luôn khơi dậy điều gì đó trong cô, nhưng tối nay, sự trang trọng trong lời nói của hắn lại tăng thêm một bậc mới. Cô tự hỏi liệu có phải hắn đang biểu hiện sự bồn chồn của mình thông qua giọng nói quá mức sang trọng đó, tới mức nghe có phần hợm hĩnh hay không. Từng phụ âm được ngắt câu rõ ràng, các nguyên âm không dài quá, không hề lược bỏ bớt từ nào. Mỗi từ hắn nói ra dường như đã được lựa chọn rất cẩn thận trước khi được thốt ra khỏi miệng, tất cả đều khiến Hermione rất khó tập trung vào bất cứ điều gì khác. Thứ duy nhất mà cô có thể nghĩ đến là những tưởng tượng đang tràn lan trong tâm trí cô.

Cô không ngừng tưởng tượng về việc Draco đưa tay cho cô và hỏi, "Liệu cô Granger có vui lòng cho tôi vinh dự được đi cùng một vòng quanh khu vườn không?" Và sau đó họ sẽ nói về cách để pha rượu mạnh, hoặc nuôi chó, hoặc bất cứ điều gì đó tương tự, và sau đó hắn sẽ hỏi liệu hắn có thể hôn cô một cái không, và cô sẽ kéo cổ áo hắn để lôi hắn ra sau hàng rào và hôn hắn cho tới khi...

Merlin ơi, cô bị sao vậy?

Đây hẳn phải là một trong những buổi tối dài nhất trong cuộc đời cô, và không phải vì những mối hận thù trong quá khứ như cô đã lo sợ lúc đầu, mà bởi vì cô đang quá hứng tình và gần như muốn đuổi ông bà Weasley ra ngoài để cô có thể tận hưởng hứng thú mới của mình về phong cách và điệu bộ của tầng lớp thượng lưu.

Khi món tráng miệng, cà phê và trà cuối cùng đã được dọn sạch và trời đã về muộn, Hermione vẫn đủ tỉnh táo để đuổi Draco vào bếp sau khi Molly đã dọn xong đống hộp tráng miệng của bà ấy.

Cô và Arthur không thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, nhưng cuối cùng đã nghe thấy Molly thốt lên, "Ôi trời, tất nhiên rồi!" theo sau là những âm thanh vui vẻ của người phụ nữ lớn tuổi. Arthur và Hermione cùng nhìn nhau và cười thích thú. Khi cả hai bước ra khỏi bếp, Molly đang dùng chiếc khăn tay màu trắng (có thêu chữ D.L.M. ở trên) để chấm lên mắt và mặt Draco thì đang đỏ bừng lên.

Sau đó, ông bà Weasley nói lời tạm biệt, Molly vẫn nắm chặt chiếc khăn tay của Draco khi bà ấy ôm lấy hắn, và Hermione cười rạng rỡ khi Arthur bắt tay Draco theo cách ấm áp hơn nhiều so với cách chào hỏi cứng nhắc ban đầu của họ. Cánh cửa đóng lại và Hermione nghe thấy Draco thở ra một hơi dài.

"Chắc là em cũng sẽ nhìn ra thôi, nhưng theo đánh giá của anh thì mọi chuyện diễn ra khá ổn... ưm..." Hermione cắt ngang phần tóm tắt của Draco về buổi tối hôm đó bằng một cái hôn bất ngờ. Bị mất cảnh giác trước sự tấn công của cô, Hermione đã thành công trong việc đẩy hắn vào bức tường gần nhất, tay hắn ép chặt hai bên hông cô để giữ thăng bằng.

Cô ép cơ thể mình vào hắn và lướt tay khắp cơ thể hắn, cho đến khi Draco bắt kịp với sự nhiệt tình của cô khi hắn lao về phía trước. Sau khi đã cố kiềm chế để không chạm vào hắn suốt buổi tối, Hermione thích thú khi cuối cùng cũng có thể chạm vào Draco ở bất cứ đâu mà cô muốn. Chỉ có hai điều khiến cô không xé rách đống quần áo trên cơ thể hắn lúc này: cô biết chúng được may đo riêng và do đó nó đắt tiền quá mức, và hắn trông quá bảnh bao khi mặc bộ đồ đó vì cô, nên sẽ thật đáng tiếc nếu cởi bỏ bộ đồ đẹp đẽ này theo kiểu thú tính như vậy.

Tuyệt vọng để thỏa mãn ham muốn của mình dành cho hắn, lưỡi cô thọc sâu vào miệng hắn và phát hiện ra miệng hắn vẫn còn vương một chút vị mâm xôi từ món tráng miệng. Cô hôn xuống cổ hắn khi những tiếng rên rỉ bên tai thúc đẩy cô tiếp tục táo bạo hơn nữa.

"Granger, nói cho anh biết anh đã làm gì để khiến em như thế này, và anh chắc chắn sẽ lặp lại điều đó cho em xem," Draco thở hổn hển, những ngón tay xoa bóp núm vú của cô qua lớp váy.

Cô hôn ngược lên miệng hắn, trong khi tay cô lần theo bộ ngực rắn chắc của hắn và dừng lại ở trên thắt lưng của hắn.

"Giọng... của anh... và... ôi chúa ơi... chết tiệt... quá đúng mực... anh không biết... nghe nó... tuyệt thế nào... đâu... đúng rồi, Draco... như một quý ông... ưm... em đã muốn anh... suốt cả tối nay rồi..." cô cố gắng thì thầm vào môi hắn giữa những nụ hôn và cảm thấy nụ cười nhếch mép trên khóe miệng hắn.

"Em ướt cỡ nào rồi vậy em yêu?"

Hermione rời khỏi môi hắn với một nụ cười quyến rũ. "Một quý cô sẽ không bao giờ nói về những điều như vậy."

Với ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh, cô nhanh chóng tháo khóa thắt lưng của hắn, thò tay vào trong quần hắn để nắm lấy thứ vốn đã cứng ngắc của hắn và vuốt ve nó theo cách mà cô biết hắn sẽ thích. Những chuyển động cổ tay khéo léo của cô đã mang lại cho Hermione một cảnh tượng tuyệt vời: Draco nhắm mắt lại, cắn môi và tựa đầu vào tường. Hắn trông thật hoàn hảo trong cơn đê mê, trong cách hắn rũ bỏ mọi thứ vì cô. Và tất cả đều nhờ bằng tay... hoặc bằng miệng của cô.

Say sưa với quyền lực mà cô có đối với hắn, Hermione khuỵu gối và lôi cái thứ trong quần hắn ra ngoài. Cô nghe thấy một tiếng rên khàn khàn, theo sau là một tiếng thở mang đầy khoái cảm khi cô bắt đầu mút nó. Ngẩng lên, cô nhận thấy những ngón tay của hắn đang ấn chặt vào bức tường bên cạnh cơ thể đang run rẩy của hắn.

Luôn là một quý ông.

Hermione chộp lấy một tay của hắn và hướng nó ra sau đầu cô. Những ngón tay hắn luồn vào tóc cô, rõ ràng là sợ sẽ nắm tóc cô quá chặt, nên Hermione hóp má và lắc đầu nhanh hơn, cố gắng nuốt lấy nhiều nhất có thể.

"Ôi, chết tiệt Hermione... chết tiệt, như thế... như thế..."

Cuối cùng hắn cũng ngừng kiềm chế, nhếch hông lên và kéo mạnh tóc cô khi hơi thở của hắn trở nên thất thường hơn. Đầu gối của Draco gần như khuỵu xuống khi hắn ra trong cổ họng cô, và Hermione thầm chúc mừng bản thân vì đã khiến hắn gần như đứng không vững và tận hưởng cảm giác háo hức khi khiến người bạn trai tinh tế, đầy vết thương lòng của mình mất hết ý thức về bản thân.

Draco kéo cô đứng dậy, nở một nụ cười lười biếng trên khuôn mặt. "Cởi quần lót ra và lên giường đợi đi."

Hermione vâng lời ngay lập tức và khi Draco đưa cô đến cực khoái run rẩy vài phút sau đó bằng chiếc lưỡi tài năng của hắn, sự mờ ảo trong mắt khiến cô say sưa với một buổi tối diễn ra hoàn hảo.

.

Một câu chuyện ngắn mà Ron Weasley học được bài học của mình

Harry đã nói đủ thứ để cảnh báo Ron đừng làm những gì mà anh định làm, nhưng Ron cần phải làm điều này.

Malfoy đã cứu mạng Hermione, và dường như hắn thực sự quan tâm đến cô dựa trên vẻ mặt khốn khổ mà hắn đã thể hiện khi ngồi ở bên giường bệnh viện của Hermione. Cha của anh đã ngập ngừng đưa ra một vài lời đánh giá khá tích cực về hành vi của Malfoy trong bữa tối của họ một tuần trước, chưa kể đến mẹ của Ron, người có vẻ hơi quá cảm mến tên nhóc tóc bạch kim đó.

Tuy nhiên, Ron vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng để từ bỏ quá khứ thù hận và tàn ác dài hàng thập kỷ. Cuối cùng, Harry đã chứng tỏ mình là một người bạn thực sự và cho phép Ron mượn Áo choàng Tàng hình vào buổi sáng.

Anh đã từng đến quán cà phê Muggle nhỏ ở hội chợ vài lần trước đây, nhưng anh không phải là người thích uống cà phê và biết Hermione thích những buổi sáng yên tĩnh trước khi làm việc. Khi bắt đầu hẹn hò với Padma, anh đã ngừng đi đến đây luôn, nhưng sau ngần ấy năm thì Ron vẫn nhớ quán cà phê đó, cách nhà của Hermione vài dãy nhà.

Bên dưới lớp Áo choàng của Harry, Ron lấy ra một món đồ từ cửa hàng bán đồ giỡn: Tai Nối dài Tắc kè hoa. Mặc dù phiên bản ban đầu là những sợi dây có màu da thịt, nhưng sau đó anh và George đã cải tiến sản phẩm để giờ đây nó có thể hòa với môi trường xung quanh, khiến những con mắt gần đó gần như không thể phát hiện được.

Một cặp đôi đang ngồi ở gần cửa sổ phía trước, nhưng ở bàn ngay phía sau họ, Ron nhận thấy một mái tóc màu vàng trắng quen thuộc. Anh nhét một đầu của Tai Nối dài vào tai mình và quan sát đầu kia đang luồn lách bên dưới cửa quán cà phê và trườn đến bên dưới bàn. Giọng nói dễ nhận biết của Hermione vang vào tai anh, đó là một giọng trầm phát ra sát khí.

"...nếu anh làm thế, em thề đấy, Malfoy, em sẽ..."

"Em sẽ làm gì hả, Granger? Nguồn rủa anh trước mặt tất cả đám người Muggles này à?"

"Thật không công bằng! Anh không thể làm điều này với em được!"

"Anh có thể và anh sẽ làm vậy."

Ron nổi khùng lên dưới tấm áo choàng và nắm chặt cây đũa phép của mình. Anh biết mà, anh biết ngay mà! Malfoy, tên gian ác đó, đã gài bẫy Hermione và Ron sẽ giết chết con chồn sương đó. Nghĩ đến những bùa chú phù hợp nhất để tấn công Malfoy, anh giơ cây đũa phép của mình lên.

"Nhưng đây là bánh của em, đồ khốn lén lút!"

Ron hạ đũa phép xuống. Cặp vợ chồng Muggle đứng dậy khỏi chiếc bàn trước mặt anh và Ron có cái nhìn rõ người bạn thân nhất và kẻ thù thời thơ ấu của anh. Hermione cau có và Malfoy thì đang vui vẻ nhai một miếng bánh ngọt.

"Khá chắc là anh đã trả tiền cho mấy món này hôm nay... ưmmm, cảm ơn vì đã chia sẻ nhé em yêu."

"Anh biết không, một quý ông thường không liếm ngón tay của mình đâu."

"Nhưng anh tưởng em thích anh sử dụng lưỡi hơn chứ? Tối qua anh chẳng nghe thấy em phàn nàn gì cả."

"Tất nhiên là không rồi, nếu anh nhớ rõ thì miệng em lúc đó cũng khá bận rộn đấy..."

"Merlin ơi, Granger, cứ tiếp tục nói những thứ nghịch ngợm như thế nữa đi thì chúng ta sẽ không thể đi làm được nữa, vì anh sẽ đưa em về thẳng nhà anh để chúng ta có thể..."

Ron giật mạnh chiếc Tai Nối dài của mình lại, mạnh đến mức mà anh phải ngạc nhiên là nó không bị gãy. Chống lại cảm giác muốn nôn mửa ngay trên vỉa hè, anh thoáng nhìn thấy nụ cười si tình của Malfoy và khuôn mặt đỏ bừng của Hermione khi cô cười khúc khích sau tay trước khi anh Độn Thổ bên dưới lớp Áo choàng.

Xông vào văn phòng của Harry, anh ném chiếc Áo choàng lên bàn của người bạn thân của mình với một câu nói ngắn gọn, "Bồ nói đúng, mình chừa rồi, không bao giờ nữa, Merlin ơi."

Harry tựa lưng vào ghế và cười toe toét đầy hiểu biết với Ron. "Bồ bắt gặp họ đang hôn nhau à? Họ thích làm điều đó lắm."

Ron rùng mình. "Ugh, cảm ơn vì hình ảnh đó nhé Harry. Và không, chỉ là... một số... từ ngữ... hoàn toàn không phù hợp... thực sự thô thiển... đáng lo ngại kinh khủng..." Anh kinh hãi nói nhỏ, không thể diễn đạt rõ ràng sự ghê tởm của mình.

Tiếng cười của Harry đi theo khi anh ra khỏi văn phòng. Rõ ràng bây giờ Ron phải chấp nhận việc Draco Malfoy chết tiệt sẽ trở thành một phần trong nhóm bạn của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro