Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 36

Những giọng nói khe khẽ gần đó dần dần đánh thức hắn. Khi nhận ra giọng nói của Hermione, Draco muốn nhảy ra khỏi ghế, nhưng giọng điệu ngắt quãng của cô khiến hắn khựng lại. Hắn suy luận rằng giả vờ ngủ sẽ là cách tốt nhất lúc này.

"...có nghĩa là gì?"

"Không có ý xúc phạm gì đâu cô Granger, không hề," một giọng nữ vang lên đầy hốt hoảng. "Chỉ là anh ta là... anh ta là... à, cô biết đấy, một... umm..."

"Cô có muốn nói hết câu của mình không đây?" Hermione khinh thường xen vào, và Draco tự hỏi liệu thái độ đó có phải là do ảnh hưởng từ hắn hay không.

Khi căn phòng trở nên im lặng, Hermione lại tiếp tục lên tiếng. "Nếu câu nói của cô không kết thúc bằng từ 'người bạn trai tuyệt vời' hay 'người đàn ông cực kỳ dũng cảm đã cứu mạng tôi' thì tôi nghĩ tốt nhất cô không nên nói gì cả," cô lạnh lùng nói và điều đó khiến Draco phải dùng hết sức lực của mình để không cười nhếch mép.

"Tôi không có ý xúc phạm, cô Granger, tôi xin lỗi. Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy anh ấy ở đây với cô thôi."

"Tôi nghĩ rằng họ đã phải đào tạo cô cách xử lý các tình huống gây sốc rồi chứ nhỉ? Cách để phản ứng với những điều bất ngờ ấy?"

Cô có giọng nói lạnh lùng hống hách đến mức ngay cả Narcissa cũng sẽ phải nghiêng đầu kính trọng.

"Tôi rất xin lỗi, tôi..."

"Cô tên là gì?"

"Lương Y thực tập Kane."

"Và cô đã ở đâu trong trận chiến Hogwarts?"

Ôi trời, Draco nghĩ. Con cừu nhỏ tội nghiệp này đang tiến thẳng đến giảng đường để bị Granger tàn sát bằng lời nói rồi đây.

"Lúc đó tôi mới mười tuổi. Tôi ở nhà."

"Và phần còn lại của cuộc chiến thì sao? Cũng ở nhà luôn hả?"

Draco có thể hình dung ra đường cong trên lông mày của Hermione.

"Vâng, thưa cô, cha mẹ tôi là con lai nên chúng tôi không bị làm sao cả."

"Thật may mắn cho cô làm sao, Lương Y thực tập Kane," một câu trả lời lạnh lùng. "Trong khi cô và cha mẹ của mình được hưởng lợi từ cái huyết thống ấy, thì tôi, cùng với người đàn ông đang ngủ trên chiếc ghế đó, đã phải chịu đựng những điều mà cô thậm chí không thể tưởng tượng được. Cô không có quyền phán xét những người mà cô không biết, vì vậy với tư cách là người trực tiếp biết về hành vi thời chiến của người yêu tôi, tôi rất biết ơn khi cô đã giữ những ý kiến vô căn cứ đó cho riêng mình. Và nếu phần còn lại trong cuộc trò chuyện của chúng ta trong thời gian tôi ở đây là về bất cứ điều gì khác ngoài sức khỏe hiện tại của tôi, tôi sẽ phản ánh cô với ban lãnh đạo của nơi này vì sự thiếu chuyên nghiệp trầm trọng trong tác phong làm việc của cô đấy."

Draco cắn vào má trong của mình. Anh yêu em.

"Tôi... tôi... tất nhiên rồi. Tôi sẽ cho Lương Y Simpson biết cô đã sẵn sàng làm thủ tục xuất viện..." Cô gái tội nghiệp có có vẻ muốn bật khóc. Draco nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời khỏi phòng bệnh và tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng cô.

"Anh giả vờ ngủ kém lắm đấy, biết không hả."

Draco mở mắt và được chào đón bằng nụ cười trêu chọc xinh đẹp của cô.

"Và em thì quá tuyệt vời khi tỏ ra cáu kỉnh và khó tính thay cho anh đấy."

Nụ cười của cô vụt tắt và cô siết chặt tay mình lại. "Em biết anh có thể tự bảo vệ cho chính mình, nhưng cô ta..."

"Cứ bảo vệ anh bất cứ lúc nào em muốn, Granger. Nó khiến anh có hứng đấy."

Họ mỉm cười với nhau, và đôi mắt của Draco lướt qua các đường nét trên khuôn mặt cô, thèm khát ngắm nhìn khuôn mặt cô, sống động và hạnh phúc.

"Chào em."

"Chào anh."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu hơn trước khi Draco leo lên giường và ôm cô vào lòng mình. Hắn áp má mình vào tóc cô và hít lấy mùi hương dễ chịu của cô.

"Không một lần nào nữa, Granger. Không có tiên tủng gì hết nữa, hiểu không?"

Tiếng cười của cô bị bóp nghẹt trong lồng ngực hắn. "Em đã từng trải qua nhiều điều còn tệ hơn thế mà."

Draco siết chặt vòng tay của mình. "Không vui đâu. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu... em gần như... chết tiệt, Granger, chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả."

Hermione lùi lại để nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của hắn. "Draco," cô nói nhẹ nhàng và dùng tay ôm lấy khuôn mặt của hắn..

"Draco, em ổn, em khỏe mà. Cảm ơn anh. Anh thật xuất sắc, em chắc chắn là vậy, mặc dù em không được chứng kiến điều đó. Anh đã chăm sóc em khi em không thể... khi em thất bại."

Cô nuốt khan trong cổ họng và dường như sắp khóc. "Em đã luôn gặp khó khăn với Thần hộ mệnh của mình và em đã thất bại vào thời điểm anh cần em nhất... Em rất xin lỗi."

"Đừng hòng," hắn gay gắt nói. "Đừng có tự trách bản thân. Chúng ta đã thoát khỏi đó và đó mới là điều quan trọng." Hắn lại ôm chặt cô vào lòng.

"Miễn là anh cũng ngừng đổ lỗi cho chính mình. Thần hộ mệnh của anh chắc phải mạnh lắm mới có thể xua đuổi được nhiều Giám ngục đến như vậy," Hermione lý luận. "Em có thể xem nó được không?" Cô yêu cầu một cách nhu mì khiến Draco bất lực trong việc từ chối cô phù thủy của mình, nhất là khi cô trông quá nhỏ bé và dễ bị tổn thương.

Draco nhìn xuống khuôn mặt đầy hy vọng của cô, một lần nữa lại hồng hào và tươi sáng. Không cần phải mất nhiều công sức để hình dung ra khuôn mặt đó đang ở trước mặt hắn trong một hoàn cảnh hạnh phúc khác.

"Expecto Patronum!"

Con rồng lao ra và Hermione há hốc mồm thích thú khi nó bay vòng quanh phòng và dừng lại trước mặt cô. Cô đưa tay về phía mõm của nó ngay khi nó tan biến.

"Giống như tên của anh vậy," cô nói, nhìn Draco với vẻ tự hào. "Anh biết đó là loài rồng nào phải không?"

Draco lắc đầu, hắn chỉ mới nhìn thấy rồng trong nhiệm vụ đầu tiên của Giải đấu Tam Pháp thuật vào năm thứ Tư, và đó là từ một khoảng cách rất xa.

"Giống Bụng Sắt từ Ukraine, loài rồng lớn nhất có vảy màu xám kim loại... đó chính là giống mà bọn em đã giải thoát khỏi Gringotts đấy."

Và anh nữa, Granger. Em cũng đã giải thoát cho anh.

"Anh đã nghĩ gì để triệu hồi nó vậy?"

Draco nghiến chặt hàm, biết rằng mình sẽ phải vòng vo để né tránh sự thật. Hắn có thể nói ngay với cô bây giờ, nhưng bệnh viện có thực sự là nơi phù hợp để tuyên bố những lời như vậy không? Khá chắc là không, hắn lý luận, và chìm vào cảm giác cô đang ở trong vòng tay hắn.

"Điều mà khiến anh... hạnh phúc hơn bao giờ hết."

Chắc chắn không phải là một lời nói dối, nhưng cũng không đủ để diễn tả hết mọi thứ. Mặc dù Hermione cau mày trước sự né tránh của hắn, cô vẫn bỏ qua vấn đề và lại dựa người vào hắn.

"Malfoy! Anh đã thay ga trải giường của em đấy à?"

Draco đứng chết trân trong bếp, trong khi đang tự pha cho mình một tách trà.

"Sao thế? Em bị dị ứng với lụa à?"

Hermione bước tới gần hắn, chống tay lên hông. "Anh đừng có mà mong thoát được chuyện này. Anh không có quyền can thiệp vào nội thất nhà em mà không có sự đồng ý của em!"

"Nghe xem ai đang nói đấy. Đừng tưởng là anh không nhận ra rằng em đã đổi hết kem đánh răng của anh thành cái thứ kem Muggle vị bạc hà đó nhé!"

Ánh mắt trừng trừng của cô biến thành một nụ cười ngượng ngùng. "Được, vậy là hòa." Cô quay gót để tiếp tục dỡ bỏ hành lý sau chuyến đi của họ.

"Thừa nhận rằng em đang dần ưa thích những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống cũng không sao đâu, Granger," hắn trêu chọc và nhanh chóng uống cạn tách trà của mình. Họ đã rời khỏi bệnh viện thánh Mungo được vài giờ và Draco vẫn chưa trở về nhà của mình. Nhưng khi không thể trì hoãn được nữa, hắn nói lời tạm biệt với Hermione và hứa sẽ quay lại vào tối hôm đó. Cô cố gắng bảo rằng hắn không cần phải quay lại để trông cô, nhưng Draco nhất quyết không chịu.

"Anh sẽ không đi lâu, nhưng anh sẽ quay lại đây, Granger."

Cô cau có. "Em không cần bảo mẫu, em ổn mà. Lương Y nói em nên nghỉ ngơi, nhưng điều đó không có nghĩa là em cần..."

"Tức là em cần nghỉ ngơi thực sự, có nghĩa là em thực sự cần phải ngừng lượn lờ và anh biết nếu không có ai ở đây để trông chừng em, em chắc chắn sẽ làm điều ngược lại ngay. Ngồi ngoan trên ghế đi, Potter sẽ Floo cho em tầm một phút nữa."

Hắn lè lưỡi khi cô bĩu môi và bước vào đống lửa. Khi bước qua lò sưởi nhà mình và tiến vào phòng khách, hắn liền bắt gặp gương mặt cau có của mẹ hắn.

"Con có vẻ tận hưởng kỳ nghỉ ở bệnh viện thánh Mungo quá nhỉ?" giọng nói chói tai của Narcissa vang vọng khắp căn phòng khi bà vội vã tiến đến chỗ Draco và ném một lá thư về phía hắn.

"Thông báo xuất viện của con đã được gửi đến vào sáng nay. Con có muốn giải thích lý do tại sao mẹ lại biết việc đứa con trai duy nhất của mình phải nhập viện qua một tờ thông báo xuất viện không?" đôi mắt bà lóe lên vẻ nguy hiểm và Draco ngập ngừng bước về phía trước.

"Rõ ràng là con ổn mà mẹ, không có gì phải lo cả..."

"Đừng!" bà ấy quát và hắn ngừng nói. "Bọn Giám ngục, Draco! Tờ thông báo này nói rằng con đã sống sót sau một cuộc tấn công của bọn Giám ngục và bị hạ thân nhiệt! Đừng có đứng đó và nói dối mẹ! Lẽ ra mẹ phải được thông báo ngay lập tức, lẽ ra mẹ phải được gọi đến bên giường bệnh của con và đảm bảo rằng con được chăm sóc chu đáo! Nhỡ con chết thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu...?"

Giọng bà dao động nhưng không đứt quãng. Bà quay đi và Draco cảm thấy tội lỗi. Hắn tiến lại gần bà và thận trọng đặt tay lên vai bà.

"Giờ thì con đã ổn rồi. Con xin lỗi, mẹ nói đúng," hắn nhẹ nhàng nói và ôm lấy mẹ mình trong một thoáng.

"Con kể cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra được không?" giọng bà khẽ run lên như thể đang bị cảm, nhưng Draco không thể nhìn thấy mặt bà.

Draco kể lại câu chuyện về việc hắn và Hermione đã đến thăm thuộc địa tiên vào cuối chuyến đi và cuộc tấn công sau đó của Giám ngục. Khi hắn nói xong, Narcissa bước lùi lại, vẻ mặt trở lại vẻ bình thản. "Mẹ hiểu rồi. Bức thư nói rằng con đã xuất viện từ ngày hôm qua. Con đã ở đâu thế?"

Draco mím môi mình lại. "Hermione ổn, cảm ơn mẹ vì đã hỏi thăm." Hắn nghiến răng nói và mẹ hắn mím môi lại. "Cô ấy còn bị tệ hơn con, nếu mẹ muốn biết, vì vậy con đã ở lại bệnh viện với cô ấy và đảm bảo rằng cô ấy ổn khi xuất viện về nhà. Mà thực ra," Draco đi ngang qua bà ấy và tiến về phía cầu thang, "Con chỉ về đây để lấy vài thứ rồi sẽ quay lại nhà cô ấy ngay."

"Draco!" Narcissa lớn tiếng nói và hắn dừng lại ở bậc thang.

"Con thực sự nghiêm túc sao?"

Hắn cẩn thận nhìn mẹ mình và thở dài, "Vâng."

Đầu Narcissa lắc nhẹ từ bên này sang bên kia, một ý nghĩ lướt qua tâm trí bà ấy. "Vậy thì mẹ muốn gặp cô ấy một cách đàng hoàng. Con có muốn ăn tối tại nhà mẹ sau khi việc cải tạo hoàn tất không?"

"Chắc là được, con sẽ hỏi cô ấy. Tuy nhiên, bữa tối sẽ chỉ diễn ra khi cô ấy muốn, con sẽ không ép cô ấy đâu. Khi cô ấy sẵn sàng, con sẽ cho mẹ biết."

Nét mặt Narcissa đanh lại và Draco biết bà ấy đang phải kiềm chế để không thể hiện ra sự khinh thường.

"Mẹ muốn con dùng bữa với mẹ vào các buổi tối trong tuần khi mẹ còn ở đây."

"Vâng."

"Và con phải để mẹ là người liên hệ y tế khẩn cấp của con tại bệnh viện thánh Mungo."

"Vâng. Cuộc đàm phán này kết thúc chưa vậy?"

Trong giây lát, mẹ hắn có vẻ muốn nói thêm nhưng đến phút cuối lại đổi ý và bước đi một cách trang trọng xuống hành lang. Draco nhìn theo bà ấy một lúc, tự hỏi từ khi nào mọi thứ bắt đầu cảm thấy ngột ngạt đến thế mỗi khi họ ở cùng phòng quá lâu. Draco vẫn nhớ khoảng thời gian khi cha mẹ hắn là trung tâm của cả vũ trụ. Sự căng thẳng này có phải là sự tiến triển bình thường trong mối quan hệ giữa phụ huynh và con cái khi đứa trẻ đó trưởng thành không?

Với tâm trí và trái tim trĩu nặng, Draco lấy một vài thứ cần thiết và quay lại chỗ Hermione.

"Harry vừa đi mất rồi," Hermione nói khi cô ngồi trên chiếc ghế dài.

"Em nói như thể anh muốn nhìn thấy mặt nó lắm vậy."

Cô nheo mắt nhìn hắn. "Ừmmm. Anh có thể cáu kỉnh bao nhiêu tùy thích, nhưng em biết dạo này hai người thân nhau lắm."

Draco cau mày. "Chắc là anh phải lấy cái huy hiệu 'Potter Thối Hoắc' của anh ra khỏi kho rồi."

Hắn thả mình xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô. "Con vật khủng khiếp đó đâu rồi?"

"Crookshanks đang hờn dỗi trong phòng khách trên lầu. Đã như vậy kể từ khi Ginny trả nó về. Mỗi lần em đi xa hơn hai ngày đều như vậy ".

Hermione rúc vào người Draco và thở nhẹ một cách hài lòng.

"Em cũng đã nói chuyện với Ron rồi," cô nói nhẹ nhàng. "Bồ ấy xin lỗi... vì đã nói về anh như vậy... và cả vì đã nói chuyện với em như vậy. Em nghĩ bồ ấy vẫn đang cố gắng để làm quen với... chúng ta. Nhưng bồ ấy đang cố gắng. Bồ ấy thậm chí còn để em mắng vào mặt trong vài phút mà không ngắt lời em đấy."

Draco không nói gì khi vuốt lên xuống cánh tay của Hermione, không mấy quan tâm đến quan điểm cá nhân của Weasley về mối quan hệ của hắn và vẫn đang nung nấu ý định trả thù vì Weasley đã khiến Hermione rất buồn về chuyện này.

"Chúng ta ra giường nằm được không?" cô vừa nói yêu cầu của mình vừa siết chặt đùi hắn, trong khi tay cô dần dần di chuyển về phía trước quần hắn.

"Granger," Draco nói nhỏ bằng giọng tế nhị và gỡ tay cô ra. "Em phải nghỉ ngơi."

Hermione bĩu môi nhìn hắn. "Làm ơn đi mà, Draco," cô đặt một tay lên ngực hắn và chống người để lên hôn lên cổ hắn. "Đã qua nhiều ngày rồi và em thấy nhớ anh..."

Draco nhắm mắt lại và tự nguyền rủa mình vì đang dần không thể kìm chế được.

"Granger, không. Chúng ta có thể ra giường nằm, nhưng chỉ khi em nằm ngủ hoặc..."

Hermione giận dữ và ném cái chăn ra khỏi người. "Em có phải là mảnh thủy tinh đâu!"

"Anh chưa bao giờ nói vậy, và em cũng sẽ không bao giờ nghe thấy anh nói vậy. Anh chỉ không nghĩ rằng chúng ta nên làm... điều đó... bây giờ," Draco kiên nhẫn nói, nhưng điều đó chỉ khiến cô thấy tổn thương thêm.

Cô đột ngột đứng dậy và giơ tay lên trời.

"Tại sao không!? Có phải là vì em trông như một con ma cà rồng nhợt nhạt với bọng mắt quá khổ dưới mắt không? Xin lỗi vì em chưa hoàn toàn phục hồi được sắc đẹp bản thân cho vừa cái tiêu chuẩn của anh khi đang mặc bộ đồ ngủ, nhưng mà..."

"Merlin ơi, em đang đùa anh đấy à! Nếu không phải vì em vừa mới được xuất viện vài giờ trước, thì anh đã ném em xuống cái ghế này và làm tới bến luôn rồi!"

Cô lại giơ tay lên một cách khó chịu. "Thế thì làm đi! Em không phải là một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối cần anh chăm sóc chỉ vì..."

"Em chẳng hiểu gì cả!" hắn gắt lên và đứng dậy. "Cả đời anh chưa bao giờ có khả năng chăm sóc em nên ít nhất hãy để anh làm điều này đi chứ!"

"Em chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm thế!"

"Anh cảm thấy mình phải làm thế!"

"Anh không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với em cả, Draco!"

"ANH CÓ!" hắn hét lên và miệng Hermione ngậm chặt lại trước sự lớn tiếng và nặng nề trong lời nói của hắn.

"Em nghĩ anh không biết điều gì đã khiến em gục ngã trước tên Giám ngục đó sao? Em đã chìm đắm trong ký ức về những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời và em đã suýt chết vì điều đấy! Và anh đã làm điều đó với em! Anh!"

Ngực hắn thắt lại và không khí dường như đang loãng đi. Hermione thả lỏng một chút và lắc đầu. "Anh không làm gì em cả. Bellatrix mới là người tra tấn em, không phải anh. Anh không làm gì cả..."

"Chính xác!" hắn tiếp tục nói lớn. "Anh chẳng làm gì cả và em gần như đã chết ngay dưới chân anh."

Hắn đưa tay vuốt mặt. "Điều đó đang ăn mòn anh, Granger, anh không thể chịu đựng được. Có lẽ em có rất nhiều ký ức khủng khiếp về anh... những ký ức chỉ khiến em cảm thấy đau khổ."

"Không phải bây giờ," cô nhẹ nhàng nói và đặt tay lên cánh tay hắn. Draco muốn nhún vai và bỏ đi, nhưng hắn không thể. Nhất là khi cô đang nhìn hắn với ánh mắt cầu xin như thể cô biết chính xác hắn muốn phản ứng thế nào và cầu xin hắn hãy chứng minh cô sai.

Khi hắn không bỏ chạy, Hermione bước lại gần hơn. "Giờ, khi em nghĩ về anh," cô nói, giọng nhẹ nhàng, "em nghĩ về thời gian chúng ta ở quán cà phê. Em nghĩ về tất cả các cuộc thảo luận, từ những chuyện vô nghĩa tới những chuyện thú vị, và việc em cảm thấy như thế nào khi được anh thách thức và khuyến khích. Em nghĩ về việc anh liên tục khiến em kinh ngạc."

Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt hắn. "Anh đã cứu mạng em," cô thì thầm. "Và thậm chí trước đó, em sẽ nói lại cho anh nghe những gì em đã nói với anh trước chuyến đi của chúng ta. Anh là một người đàn ông tốt, Draco."

Draco nhắm mắt lại. Hắn không thể nhìn cô khi cô nói những lời này được. "Anh ước rằng thế là đủ," hắn trả lời.

Hermione bỏ tay ra khỏi mặt hắn để nắm lấy những ngón tay hắn. "Nào, lên giường với em đi, chúng ta cần nói chuyện."

Hắn ngoan ngoãn đi theo cô, nằm xuống, đối mặt với cô.

"Anh có nhớ những gì em đã nói với anh sau bữa tối hồi tháng Mười Một không? Sau khi anh xin lỗi em ấy?"

"Một chút."

"Em đã nói rằng một ngày nào đó, khi cả hai đều đã sẵn sàng, em sẽ muốn nói về cái đêm mà em, Harry và Ron bị bắt đến Phủ Malfoy. Em nghĩ giờ là lúc."

Draco hít thở một cách khó khăn. Hắn có thể làm được chuyện này không? Liệu hắn có thể nghe cô kể lại cái đêm khủng khiếp đó không? Hắn hắng giọng và chấp nhận số phận của mình. "Được."

"Anh có muốn uống một Liều thuốc Điềm tĩnh không?"

Salazar ơi, lòng trắc ẩn của người phụ nữ này có giới hạn không vậy? Anh yêu em.

"Không, anh... anh có thể làm được," hắn khẳng định.

"Em nghĩ là," Hermione hít một hơi thật sâu, "Em nghĩ chúng ta cần nói xa hơn một chút. Có rất nhiều điều chúng ta chưa biết về nhau trước... trước chiến tranh... và em muốn tìm hiểu anh, toàn bộ về anh. Em không muốn tránh né điều gì nữa vì chúng có thể khiến chúng ta khó chịu sau này."

Họ nói về điểm khởi đầu và nói chuyện gần như suốt đêm. Không phán xét, không khinh miệt, chỉ lắng nghe khi mỗi người phân tích những góc nhìn riêng biệt về cuộc đời mình. Họ trao đổi những ký ức, cái tốt và cái xấu, và thay vì cảm thấy như một buổi chữa bệnh với Browning, Draco cảm thấy không ngại chia sẻ những câu chuyện đã bị chôn vùi bấy lâu này với Hermione.

Draco kể cho cô nghe về việc lớn lên ở Phủ Malfoy. Đó là một cuộc sống nghiêm khắc nhưng cũng đầy thú vị. Hắn kể cho cô nghe về các gia sư, mỗi giờ của hắn được lên lịch đến từng phút với những bài học không ngừng nghỉ về nghi thức, lịch sử (pháp thuật và gia đình), tiếng Pháp, tiếng Latin, bay, bơi lội, điệu valse, piano, địa lý, chính trị, cổ ngữ rune, số học, viết/ đọc sách, và đặc biệt là thi triển phép thuật cùng việc học pha chế độc dược. Hắn chưa bao giờ muốn gì hơn, bởi cha mẹ hắn đã chiều theo mọi ý thích, sự thôi thúc và cả cơn giận dữ của hắn. Đúng, những kỳ vọng nặng nề đã được đặt lên đầu hắn, người thừa kế duy nhất, nhưng trong đầu Draco luôn tin rằng cha mẹ hắn rất thương hắn.

Hermione kể cho hắn nghe về cuộc đời ở một khu ngoại ô tương đối sang trọng. Đó là một cuộc sống khép kín nhưng đầy thú vị. Cô kể cho hắn nghe về bậc phụ huynh đầy tự hào của mình, luôn rất hài lòng khi con gái họ thể hiện niềm đam mê đọc sách và học tập ngay từ khi còn nhỏ. Hermione rõ ràng là một đứa trẻ có năng khiếu và họ đã đối xử với cô như vậy. Cô cũng đã được tham gia nhiều lớp học ngoại khóa ngoài trường tiểu học và có kỳ vọng rõ ràng rằng một ngày nào đó, cô sẽ tiếp nối công việc làm bác sĩ nha khoa của cha mẹ mình. Cô chưa bao giờ muốn gì hơn, và nếu không có lá thư từ trường Hogwarts thì cô có thể chọn học tại bất kỳ trường chuyên lớp chọn nào. Trong đầu cô luôn tin rằng cha mẹ rất thương cô.

Lá thư từ trường Hogwarts được gửi đến cho Draco và đó là điều mà hắn đã được chuẩn bị và luyện tập để đón nhận. Cha mẹ hắn đảm bảo với hắn rằng hắn sẽ là một chàng hoàng tử giữa những cậu bé, và rồi khi Draco trưởng thành, hắn sẽ trở thành một vị vua giữa những người đàn ông.

Lá thư từ trường Hogwarts được gửi đến cho Hermione và nó đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của gia đình cô. Cha mẹ cô đảm bảo với cô rằng cô sẽ được theo học tại ngôi trường đặc biệt này và sẽ xuất sắc như khi cô học ở trường Muggle.

Draco đến Hogwarts và không có bạn bè. Hắn có những người ngưỡng mộ, tay sai và những kẻ nịnh bợ mong muốn được kiếm chác gì đó từ người thừa kế trẻ tuổi của gia đình Malfoy.

Hermione đến Hogwarts và không có bạn bè. Cô không quen biết một ai, không có di sản gia đình nào để bám víu lấy và rất muốn chứng tỏ cô xứng đáng với phép thuật của chính mình đến nỗi cô chỉ thể hiện mình là một người biết tuốt và chỉ nói những điều từ trong sách vở.

Mọi thứ đều là niềm vui và trò chơi với Draco (chế nhạo Potter, cai trị Slytherin, chuẩn bị cho tương lai của hắn với tư cách là một nhà vua quý tộc) trong năm năm đầu tiên. Và rồi hắn đã phải gạt bỏ những câu chuyện trẻ con và những mối hận trong trường học. Hắn đã được định sẵn để trở thành người hầu của phe Hắc ám.

Mọi thứ đều là những cuộc phiêu lưu ngoạn mục và những điều bất khả thi đầy phấn khích đối với Hermione (bảo vệ Hòn đá phù thủy, giải cứu Sirius và Buckbeak, giúp Harry tham gia Giải đấu Tam Pháp thuật) trong bốn năm đầu tiên. Và rồi đến lúc cô phải tham gia những cuộc chiến, hành động và chuẩn bị cho những nguy hiểm mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải trải qua. Cô đã được định sẵn trở thành chiến binh cho phe Ánh sáng.

Khi Draco kể đến điểm chính trong câu chuyện về việc tham gia đội ngũ của Chúa tể Hắc ám, hắn đã hơi chùn bước. Hermione, chắc chắn đã nhận ra sự do dự của hắn và cảm xúc của hắn, nắm lấy tay hắn và đan những ngón tay của họ vào nhau.

"Anh đã muốn nó," hắn khàn giọng nói nhỏ. "Anh đã muốn cái Dấu chết tiệt đó hằn trên da mình. Cha anh đã phạm sai lầm và đây là cơ hội để anh chứng minh cho mọi người thấy rằng anh có thể là người mang lại vinh quang cho gia đình mình. Một vinh dự, anh đã nghĩ vậy. Đúng là ngu ngốc."

Hắn bật ra một tiếng cười đầy chua chát. "Chúa ơi, anh đã thật ngây thơ. Anh đã nghĩ mình rất quan trọng. Anh đã được chọn. Anh, còn quá trẻ và được giao một sứ mệnh quan trọng như vậy. Đúng là một trò đùa chết tiệt." Draco nhìn vào mắt cô, nghĩ rằng sẽ thấy sự ghê tởm, tức giận hoặc một sự khinh bỉ nào đó (ví dụ như thật ư, Malfoy, anh đã nghĩ gì vậy?). Nhưng hắn không thấy điều đó.

"Cuộc sống của anh đã rất dễ dàng và anh nghĩ lần này cũng sẽ như vậy. Rằng những người khác sẽ làm tất cả những công việc bẩn thỉu cho anh và anh sẽ ngồi vững ở vị trí đứng đầu chuỗi thức ăn, gặt hái những lợi ích từ một xã hội thuần chủng."

Đến khi nhận ra mình đã quá tự mãn, hắn thú nhận với Hermione rằng, mọi chuyện đã quá muộn. Hắn kể cho cô nghe về năm học thứ Sáu khốn khổ của mình: hắn không thể ăn, không thể ngủ, không thể tập trung trong lớp, bị ám ảnh bởi việc phải sửa cái Chiếc tủ Biến mất đáng nguyền rủa đó và bằng cách nào đó cứu mạng cha mẹ hắn khỏi cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám. Myrtle Khóc nhè là người bạn tâm giao duy nhất của hắn ở thời điểm đó: hồn ma của một cô gái gốc Muggle, người không thể giúp gì cho hắn ở thời điểm đó.

Rồi cái đêm kinh hoàng trên Tháp Thiên văn đã đến. Trong niềm hân hoan chiến thắng, hắn hình dung ra viễn cảnh hắn có thể nhanh chóng và nhẫn tâm tiêu diệt người đàn ông già đó và quay trở lại với Chúa tể Hắc ám cùng gia đình hắn, trở thành một sát thủ được tung hô. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông đó, hắn không thể nói được câu thần chú. Dumbledore đã luôn tỏ ra bình tĩnh và nhân từ đến cùng, còn thì Draco đã dành vô số giờ sau cái đêm định mệnh đó để tưởng tượng về những gì có thể xảy ra nếu hắn chịu chấp nhận sự khoan hồng.

Trong các buổi trị liệu cho Draco, Browning đã khuyên rằng hắn không nên nghĩ về điều đó nữa, nhưng hắn vẫn không thể né tránh được.

"Anh nên nói cho em nghe điều này," Draco đột nhiên cắt ngang câu chuyện của chính mình. "Anh... anh vẫn đang phải đi điều trị tâm lý. Lúc đầu, đó là một phần trong bản án, hai lần một tuần. Nhưng tới giờ thì anh vẫn đi... mỗi tháng một lần."

Draco xấu hổ quay mặt đi, nhưng Hermione không để hắn làm vậy. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn và buộc hắn phải nhìn cô. "Anh không cần phải giấu em điều đó. Anh không cần phải giấu em bất cứ điều gì. Em nghĩ điều đó là rất tốt."

Hắn gật đầu, sau đó ngả người ra sau để nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hắn cảm thấy mình không thể nhìn cô để nói tới phần sau của câu chuyện, vì vậy hắn giữ nguyên tư thế ngước mắt lên trên và tiếp tục câu chuyện khốn khổ của mình.

Chúa tể Hắc ám sống trong ngôi nhà của gia đình hắn, nếu như nơi đó còn được gọi là nhà của hắn. Vào thời điểm này, gia đình Malfoy đã trở thành trò cười trong hàng ngũ Tử thần Thực tử. Cha của hắn, bị suy nhược và bị vứt bỏ, trở thành một kẻ thất bại không có đũa phép. Mẹ của anh, bị phớt lờ, trở thành một người không thể mang lại giá trị chiến lược nào trên bàn đàm phán. Và rồi tới Draco, thằng học sinh đầy nhu nhược. Chúa tể Hắc ám thích thú khi Draco phải tra tấn đám Tử thần Thực tử đã làm hỏng nhiệm vụ, những nạn nhân người Muggle và phù thủy gốc Muggle, và bất cứ ai bị giam giữ trong hầm của Phủ Malfoy. Nhưng Draco rõ ràng không có hứng thú với việc đó, và Chúa tể Hắc ám nhanh chóng chán việc chọc tức cậu bé Malfoy và bận rộn với những vấn đề quan trọng hơn, giao lại quyền kiểm soát Phủ Malfoy cho Bellatrix. Dù sao thì Draco cũng phải quay lại Hogwarts, với một chút ân hận trong lòng. Snape và gia đình Carrow để hắn yên, vì họ đều cùng một giuộc với nhau, nên Draco lúc nào cũng trong trạng thái thơ thẩn, tự hỏi khi nào mọi chuyện sẽ kết thúc và bằng cách nào mà mọi chuyện sẽ kết thúc được.

Và sau đó, lễ Phục sinh. Cảm thấy khó chịu, Draco đối mặt với Hermione. "Em... em có muốn nói trước không? Anh hiểu nếu em không muốn anh nói về đêm đó và... lắng nghe góc nhìn của em," hắn nói bằng sự thiếu tự tin.

Đôi mắt cô lấp lánh khi cô ngồi thẳng dậy. Cô đưa đầu gối lên sát ngực và nghiêng người về phía trước. Draco cũng ngồi dậy và mặc dù hắn muốn đưa tay ra chạm vào cô, an ủi cô bằng cách nào đó, hắn vẫn kìm mình lại.

"Khi em nghĩ về đêm đó," cô bắt đầu chậm rãi, "thật sự em còn không nghĩ tới anh."

Một giọt nước mắt khẽ rơi ra và Hermione vội vàng gạt nó đi. "Em đã nghĩ chắc chắn rằng lần này... lần này em sẽ chết. Em đã trải qua rất nhiều tình huống bất khả thi với Harry và Ron... và mặc dù bọn em hầu hết đều gặp nguy hiểm... nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thể sẽ không vượt qua được. Nhưng khi... khi Bellatrix," cô dừng lại để nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Khi bà ấy gọi tên em và kéo em ra khỏi những người khác... em đã chấp nhận cái chết và quyết tâm không phá vỡ và phản bội sứ mệnh của mình trước khi làm vậy."

Một vết nứt nhỏ, chỉ một vết nứt nhỏ thôi, nhưng Draco đã cảm nhận được. Trái tim hắn dường như đang bắt đầu vỡ vụn.

"Mặc dù nỗi đau thể xác là... không thể tưởng tượng được, nhưng nỗi tuyệt vọng về việc tại sao chỉ có mình em bị bà ấy và cha mẹ anh đối xử như vậy, mới khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."

Một vết nứt khác trong tim hắn, lần này lớn hơn một chút.

"Em đã có một suy nghĩ điên rồ khi bà ấy nắm tóc em và kéo em vào giữa phòng. Rằng chắc chắn... chắc chắn sẽ có người lớn nào ở đấy sẽ nhớ ra rằng, em vẫn chỉ là một đứa trẻ phải không? Rằng em bằng tuổi con trai, cháu trai của họ? Rằng em là bạn cùng lớp của cậu bé đó? Nhưng rồi em cũng nhận ra một điều khác, cũng nhanh như cái cách suy nghĩ vừa rồi hiện ra trong đầu em," cô nuốt nước bọt và nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. "Em đã nhận ra rằng cha mẹ anh... dì của anh... họ còn chẳng coi em là con người vì dòng máu của em."

Trái tim hắn gần như đã vỡ đôi.

"Họ đã rất nhanh chóng, thậm chí còn phấn khởi khi xác định được danh tính của em. Sự sống của em chẳng có ý nghĩa gì với họ và trong sâu thẳm tâm hồn em đã nghĩ rằng, em sẽ bị tra tấn đến phát điên hoặc chết trước mặt những người này chỉ vì cha mẹ em là người Muggle."

Trái tim hắn đã bị chẻ làm đôi. Những mảnh vỡ ngày càng nhiều hơn.

"Sau đó... sau khi toàn bộ cuộc chiến đã kết thúc và khi em có thời gian để nghĩ về đêm đó... em đã trải qua rất nhiều cảm xúc và bên cạnh nỗi sợ hãi... em thấy mình thường xuyên có một cơn giận dữ bùng cháy trong người. Vào những ngày tồi tệ, tồi tệ nhất của em, một phần trong em tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu bà ấy đã có thể giết em. Liệu em có phải là một kẻ tử vì đạo vì chính nghĩa này không? Liệu em có thể trở thành một biểu tượng chứng minh rằng thành kiến ​​máu mủ cuối cùng không thể chiến thắng không?" Cô ngừng lại để thở một cách run rẩy. "Nhưng em đã có cách trả thù tốt hơn."

Đôi mắt của Hermione rực lên ánh lửa dữ dội khi biết rằng cô đã thắng. Cô đã đánh bại Bellatrix. "Bởi vì em đã sống sót và tiếp tục sống sót. Bây giờ em rất biết ơn vì đã được ở bên cha mẹ, với bạn bè em, và với cả anh nữa."

Từng mảnh nối tiếp mảnh. Mình ổn với điều này.

"Vậy nên là không, Draco, em không đổ lỗi cho anh về đêm đó, và em chưa bao giờ làm vậy. Có những người khác trong căn phòng đó lẽ ra phải hiểu chuyện gì đang xảy ra, và những người đó mới là người có khả năng ngăn chặn Bellatrix tra tấn em."

Draco nhìn xuống tay mình với vẻ xấu hổ. Cũng chính đôi tay đó đã không làm gì vào ngày cô bị kéo lê trong nhà hắn..

"Em muốn hỏi anh một câu... chỉ một câu thôi. Anh không cần phải trả lời nhưng em... cần phải hỏi anh điều này," cô nói nhỏ. "Anh đã rất do dự khi xác định danh tính của bọn em và đặc biệt né tránh khi phải trực tiếp nhận dạng Harry. Em biết rằng anh biết chính xác đó có phải là bọn em không khi chỉ cần nhìn thoáng qua. Và em muốn anh biết rằng em sẽ không bao giờ dùng câu trả lời của anh để chống lại anh và em cũng sẽ không bao giờ hỏi anh thêm lần nữa."

Hermione hít một hơi thật sâu. "Tại sao anh không cố gắng giúp em?"

Ngực hắn cảm thấy trống rỗng. Trái tim hắn sắp không thể chịu nổi nữa.

Hắn không thể bỏ chạy, không thể trốn tránh, kể cả bây giờ lẫn sau này. Hắn nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ mà hắn yêu và nói cho cô biết mọi lỗi lầm của mình, thể hiện rõ ràng rằng kẻ đang ngồi trên giường cô là một gã khủng khiếp tới mức nào.

Hắn đã từng đề cập và cố gắng giải quyết những ký ức khủng khiếp này với Lương Y. Draco đã giải thích hành động của mình trước Tòa án Wizengamot. Nhưng điều đó chẳng là gì, hoàn toàn không là gì so với việc trả lời câu hỏi của nạn nhân từ tội ác chiến tranh mà hắn đã tận mắt chứng kiến, của người phụ nữ đang sở hữu tâm hồn tan vỡ của hắn. Draco sẵn sàng đi đến tận cùng trái đất vì cô, nhưng đồng thời Draco cũng đã không thể giơ đũa phép của mình lên để cứu lấy quá khứ của cô.

"Anh không giúp em vì anh muốn sống. Anh muốn cha mẹ anh được sống. Em là một trong những nạn nhân không may mắn bị đưa đến trước mắt anh, và đến lúc đó anh đã trở nên tê liệt trước sự bạo lực xung quanh mình. Anh không biết làm cách nào để giúp em và anh đã vô cùng sợ hãi. Khi em cùng bạn của mình trốn thoát, anh thậm chí còn chẳng có thời gian để lôi mảnh thủy tinh ra khỏi mặt mình trước khi... trước khi ông ta quay lại. Anh chưa bao giờ bị tra tấn đến mức như thế..." hắn chỉ dám thì thầm.

"Nếu em thoáng thấy cha anh trong Trận chiến... ông ấy đã phải gánh chịu những điều tồi tệ nhất, rõ ràng phải là 'người đứng đầu gia đình', người được định là phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện. Mắt của ông ấy không thể lành được sau nhiều tháng, và ông ấy đã vĩnh viễn bị tật ở chân. Mẹ anh và anh... à, mẹ anh và anh đã thế chỗ của em trên sàn phòng khách, có thể nói như vậy. Khi ông ta gần như đã nguôi ngoai cơn thịnh nộ của mình, cả ba người nhà anh đã bị giam giữ trong Phủ Malfoy cho đến lúc diễn ra cuộc tấn công vào Hogwarts."

Đôi mắt cô vẫn dán trên khuôn mặt hắn, và Draco tự hỏi bây giờ cô đang nghĩ gì về hắn.

Draco tiếp tục nói với giọng điệu thì thầm đó, "Anh không nghĩ em xứng đáng bị như vậy, không hề. Anh đã không còn nghĩ em kém cỏi hơn anh nữa rồi. Có lẽ đây nghe hơi giống một lời biện hộ, nhưng đó là lời thật lòng của anh. Việc anh không can thiệp không liên quan gì đến mấy cái lý tưởng về huyết thống chết tiệt đó cả. Anh không hành động vì anh là kẻ hèn nhát. Anh không phải là anh hùng, anh chưa bao giờ là anh hùng, và anh nghĩ cả hai chúng ta đều biết điều đó."

Cô nhìn hắn thêm một lúc, trước khi đưa tay lên và chạm vào khuôn mặt hắn.

"Cảm ơn anh vì đã thành thật."

Draco nhắm mắt lại và đặt tay mình lên đôi tay của cô. "Anh ghét bản thân mình," hắn thì thầm. "Anh ghét việc anh không đủ tốt với em."

"Không," cô thì thầm. "Không, Draco. Giờ thì em đã hiểu anh và em biết là anh đủ tốt với em. Em muốn nghe câu trả lời của anh cũng là để tự chữa lành cho bản thân mình. Anh là một người tốt."

Mình ổn với điều này.

Hắn thả tay xuống, nhưng tay cô vẫn đặt trên mặt hắn, kiên nhẫn chờ đợi hắn mở mắt ra. Và khi hắn mở mắt, hắn cảm thấy như mình đã có thể thở lại được. Nỗi buồn băng giá trong tâm hồn hắn tan chảy khi Draco chìm vào trong ánh mắt của cô.

"Hermione," hắn gọi tên cô, "Hermione, anh rất xin lỗi."

Xin đừng rời bỏ anh. Anh yêu em.

"Không sao đâu, Draco. Em biết vừa rồi em đã đòi hỏi quá nhiều ở anh." Cô trả lời và cuối cùng Draco cũng hiểu được. Cô không có ý đổ lỗi hay mắng mỏ hắn. Hermione cần phải loại bỏ sự dày vò cuối cùng này giữa họ, và phải theo cách của riêng cô. Draco thực sự bái phục sức chịu đựng của cô, ngay cả khi hắn sợ những lời tiếp theo thốt ra từ miệng cô sẽ là sự chối bỏ.

"Tối nay anh vẫn sẽ ở lại với em chứ? Em có làm anh sợ không?"

Miệng hắn khô khốc, mắt hắn mở to trước câu hỏi của cô. "Ừ, tất nhiên rồi... Granger, rõ ràng là... anh... ý anh là... em có chắc đó là điều mình muốn không?"

Em có chắc là em muốn anh không?

Rồi cô mỉm cười, một nụ cười khiến khóe mắt cô nhăn lại và làm nổi bật gò má cô. Nếu không phải hắn đã mê mẩn cô sẵn từ trước, thì biểu hiện dễ thương đơn giản đó của cô chắc chắn sẽ làm được điều đó.

"Vâng, đồ hâm này," cô bật cười, vòng tay quanh người Draco rồi tựa vào người hắn. Cảm giác nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cười của cô làm hắn thấy bình tĩnh hơn bất kỳ loại thuốc nào.

Vì một lý do nào đó, cảm giác muốn nôn mửa trong hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hắn vẫn muốn tiếp tục rửa sạch tội lỗi của mình, thú nhận lỗi lầm của mình, tìm kiếm sự xá tội từ phía cô.

"Anh luôn bảo vệ chính mình," hắn nói nhỏ, một tay đưa lên vuốt tóc cô. "Khi còn là một đứa trẻ, anh luôn nghĩ mình phải dũng cảm để cha mẹ anh tự hào... như thể điều đó sẽ tạo nên sự khác biệt." Draco cười khẩy. "Đến cuối thì," hắn nói tiếp. "Mẹ anh mới là người dũng cảm. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn thấy kinh ngạc vì bà ấy đã nói dối thẳng mặt Chúa tể Hắc ám."

"Đây không phải là lần đầu tiên Voldemort đánh giá thấp tình yêu của một người mẹ dành cho con của mình," Hermione nhẹ nhàng đáp. Draco ngẫm nghĩ câu nói đó một lúc. Đã hơn một thập kỷ trôi qua, lúc đó hắn không thể hiểu rõ được động cơ của mẹ mình, và bây giờ hắn cũng không thể hiểu hết được chúng.

"Nhắc đến đó... anh đã nói chuyện với mẹ anh một lúc trước khi quay lại đây. Bà ấy muốn mời em đi ăn tối vào một hôm nào đó." Khi thấy vẻ mặt của Hermione có phần biến sắc, hắn nhanh chóng xoa dịu nỗi sợ hãi của cô. "Anh đã nói với bà ấy rằng chỉ khi nào em sẵn sàng. Chuyện này phụ thuộc vào em."

Cô gật đầu. "Em sẽ suy nghĩ về chuyện đó," cô nói ngắn gọn.

Draco nuốt nước bọt lo lắng, không chắc liệu mình có nên hỏi câu hỏi tiếp theo hay không. "Em có bao giờ cân nhắc đến việc giới thiệu anh với cha mẹ em không?"

Cô cắn môi dưới một lúc. "Em đã cân nhắc điều đó," cô trả lời. "Và điều này nghe có vẻ kỳ quặc... nhưng anh có sẵn lòng ăn tối với nhà Weasley trước không? Chỉ với bác Molly và bác Arthur thôi, không phải với toàn bộ gia đình đâu."

Thật ra thì, yêu cầu đó khiến Draco tò mò hơn và muốn quan sát mối quan hệ của Hermione với cha mẹ cô, nhưng hắn sẽ không gây áp lực cho cô về chuyện này. Nhưng cô nói có lý khi muốn hàn gắn mối quan hệ với nhà Weasley trước. Ít nhất họ cũng biết nhiều hơn về Draco và những lựa chọn trong thời chiến của Draco.

"Anh... ổn với lời đề nghị đó."

Cô mỉm cười và tâm hồn hắn dường như đang tan chảy. Vô vọng.

Hermione đưa tay lên vuốt vài sợi tóc ra khỏi trán hắn rồi nghiêng người để hôn nhẹ vào môi hắn. "Anh đang cảm thấy như thế nào? Vừa rồi có vẻ hơi quá sức nhỉ," cô cười nhẹ.

"Giống như một miếng bọt biển bị vắt kiệt," hắn đáp.

Hermione đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi hắn với nét mặt thoáng sự hối lỗi. "Muộn rồi, chúng ta nên ngủ thôi."

Thay vào đó, Draco nhìn cô ngủ thiếp đi, hài lòng và ôm lấy cô. Không bao giờ nữa, hắn thề với chính mình. Hắn sẽ không bao giờ là thằng bé sợ hãi nép trong góc với cây đũa phép yếu ớt bên cạnh nữa. Sau khi kiểm tra lại xem cô đã ngủ chưa, Draco xắn tay áo sơ mi bên trái lên tận khuỷu tay.

Bây giờ đó chỉ còn là một cái đầu lâu và một con rắn, và thậm chí khó có thể nhận ra chúng là gì nếu người nhìn thấy không sở hữu ma thuật. Đó chỉ là một chút mực mờ với hình thù kỳ cục, không còn dấu hiệu của ma thuật hắc ám. Và kể cả khi thứ ma thuật đáng nguyền rủa đó đã biến mất từ ​​lâu, vết ố vẫn còn đó, không thể xóa bỏ bằng bất kỳ phương pháp nào. Hắn đã thử, và hắn đã ngừng cố gắng từ lâu rồi.

Hắn nhìn chằm chằm vào hình xăm mờ nhạt, xám xịt, ước lần thứ một trăm rằng mình có thể là bất kỳ ai khác, bất kỳ người đàn ông vô danh nào khác với cánh tay và lịch sử sạch sẽ.

Không một lần nào nữa.

Nhưng những mong muốn như vậy là vô ích, thiếu thực tế, và hắn biết Hermione sẽ ném vào mặt hắn thêm vài tính từ nữa nếu cô phát triển được kỹ năng Chiết tâm Trí thuật. Hắn đã giành được sự tin tưởng của cô gái đang ngủ say trong vòng tay hắn, và ý nghĩ đó đã giúp những mảnh vỡ của trái tim hắn được hàn gắn lại. Từng mảnh vỡ, từng mảnh vụn, được tập hợp lại bằng niềm tin của cô dành cho hắn, rằng hắn có thể tạo ra một điều gì đó mới mẻ, một điều gì đó trọn vẹn, một thứ gì đó có thể được trao tặng với niềm tự hào, nhưng chỉ dành riêng cho cô.

Mình ổn với điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro