CHƯƠNG 29
Hermione hít một hơi thật sâu và lấy lại bình tĩnh. Bất chấp tình cảm mãnh liệt của cô dành cho Draco, họ vẫn còn nhiều vấn đề bị chôn vùi từ lâu cần giải quyết, và đây là nơi hợp lý để bắt đầu. Hắn xứng đáng được biết tại sao mọi việc lại không suôn sẻ với Ron. Hắn xứng đáng được đảm bảo rằng cô sẽ không đi đâu cả, rằng ngay tại đây, ngay bây giờ, trong vòng tay hắn, cô đang cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết sau nhiều năm.
Hermione nói cho đến khi giọng cô khàn đi.
Đám cưới của Harry và Ginny đánh dấu cho sự khởi đầu của sự kết thúc.
Hermione đã là một phù dâu mẫu mực trong suốt lễ đính hôn, và buổi sáng ngày cưới cũng không ngoại lệ. Cô giúp Molly chuẩn bị, đảm bảo Ginny ăn một ít vào buổi sáng, sửa lại sợi chỉ thừa trên mạng che mặt, bắt Victoire đang vặn vẹo mặc váy flower girl, đảm bảo tóc và lớp trang điểm của cô không quá tệ, thò đầu vào phòng chú rể để kiểm tra xem chú rể bó bị suy nhược thần kinh không (thật ra là có, nhưng Ron đã xử lý chuyện ấy), rót đầy rượu cho Arthur, chỉnh lại chiếc nơ của Ron, và khi cô quay lại chỗ cô dâu thì thấy cô dâu đang lo lắng đứng trước gương mặc dù trông vẫn rạng rỡ. Cô xoa dịu nỗi sợ hãi của Ginny rằng Harry sẽ bị hút hồn ngay khi nhìn thấy cô bước xuống lễ đường.
"Chị thực sự nghĩ vậy sao, chị Hermione?" Cô gái tóc đỏ thường tự tin và sôi nổi run rẩy đặt câu hỏi. Ôi, Ginny. Đây là cô gái có thể đánh bại tất cả các anh trai của mình, người đã xông vào Trận chiến Hogwarts dù chưa đủ tuổi vị thành niên, người đã giúp Neville tổ chức một cuộc cách mạng ngay trước mũi anh em nhà Carrow. Không có gì và không ai có thể khiến Ginevra Weasley sợ hãi, ngoại trừ Harry Potter vĩ đại.
Hermione muốn trợn mắt nhưng thay vào đó, cô bóp vai cô dâu và nói rằng cô sẽ đặt cược 5 Galleons rằng Harry sẽ rơi nước mắt cho mà xem.
Số tiền dễ kiếm nhất mà cô từng kiếm được.
Họ kết hôn vào ngày mùng một tháng Chín tại sân sau của trang trại Hang Sóc vì Harry là một người đa cảm. Đó là ngày yêu thích của anh trong năm, và đây cũng là địa điểm yêu thích của anh. Khi Hermione đi đến cuối lễ đường trong bộ váy màu hồng đáng yêu, cô cũng đã gần như rơi vài giọt nước mắt. Cô muốn chạy vào vòng tay của Harry và bật khóc, nức nở vì anh thực sự xứng đáng có một ngày hoàn hảo như ngày hôm nay. Thay vào đó, cô nở một nụ cười run rẩy và nói "yêu bồ". Anh run rẩy gật đầu đáp lại và tất nhiên là bật khóc khi Ginny xuất hiện ở cuối lễ đường. Bên kia lễ đường, Ron bắt gặp ánh mắt của Hermione và anh nhăn mặt một cách tinh nghịch. Hermione giấu tiếng cười khúc khích của mình trong bó hoa ở trong tay.
Sau đó, cô dâu và chú rể bắt đầu trao nhau lời thề và cô gạt những cảm xúc vui vẻ của mình sang một bên để nhường chỗ cho một điều gì đó hoàn toàn kỳ lạ.
Hermione chứng kiến hai người cô yêu thương cam kết sẽ sánh đôi cùng nhau mãi mãi; trong kiếp này, kiếp sau và tất cả các kiếp sau nữa. Nhưng người ta kết hôn với nhau suốt. Họ lắng nghe người chủ trì hôn lễ và lặp lại các từ một cách vô thức, và có lẽ hầu hết bọn họ đều hiểu họ đang kéo bản thân vào chuyện gì (bệnh tật và sức khỏe, giàu có hay nghèo đói, blah, blah, blah, hãy bắt đầu bữa tiệc) nhưng thành thật mà nói thì đó chỉ là những từ truyền thống được vang lên nhằm tạo thêm sức nặng cho dịp này.
Không phải với Harry và Ginny.
Chưa bao giờ trong đời Hermione nhìn thấy và nghe thấy hai người cam kết với nhau một cách nhiệt thành và nghiêm túc đến vậy. Cô muốn nhìn đi nơi khác. Nó có cảm giác quá thân mật, quá thuần khiết để tất cả những người này chứng kiến, trong khi Harry và Ginny đọc lời thề sẽ gắn bó với nhau suốt đời. Từng âm tiết mà cặp đôi thốt ra đều thấm đẫm một tình yêu cháy bỏng, mãnh liệt và trong sáng đến mức Hermione cảm thấy mình không xứng đáng đứng trước tình yêu chân thật và nguyên sơ như vậy.
Niềm vui mà cô dành cho những người bạn thân yêu nhất của cô đã nhường chỗ cho một nỗi đau đớn tột cùng khiến cô loạng choạng. Bông hoa trên tay cô chợt có cảm giác nặng tới hai tấn. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô không còn là niềm hạnh phúc nữa mà là nỗi đau đớn, quằn quại. Rời mắt khỏi cặp đôi hạnh phúc, ánh mắt của cô hướng từ Harry sang Ron. Anh cũng không còn để ý đến cặp vợ chồng sắp cưới nữa. Miệng anh, thường nhếch lên thành một nụ cười ngờ nghệch trong các sự kiện gia đình, cố định thành một cái cau mày bối rối. Khi đôi mắt xanh của anh gặp ánh mắt của cô, trong trái tim đau đớn của Hermione, Hermione biết rằng cả hai đều đã đi đến cùng một kết cục tàn khốc.
Lời tuyên bố khủng khiếp được đưa ra một thời gian sau, dưới dạng câu hỏi từ Ron. Khi họ cùng nhau lắc lư nhẹ nhàng trên sàn nhảy, ánh mắt của họ hướng về phía cặp đôi mới cưới hạnh phúc. Harry và Ginny dành cho nhau ánh mắt đầy hạnh phúc, khuôn mặt tỏa sáng với tình yêu và cảm xúc mãnh liệt.
"Em có nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể như vậy không?" Ron lặng lẽ hỏi.
Không.
"Ron, em..."
Nhưng cô thà hét lên suy nghĩ của mình.
"Suỵt, Hermione. Không sao đâu."
Anh kéo cô lại gần ngực mình để cô có thể giấu mặt khi nước mắt rơi xuống. Cô yêu Ron rất nhiều và cảm thấy anh cũng vậy. Cô cảm thấy xinh đẹp trong mắt anh, và trong những ngày đầu mới yêu nhau, anh đã thốt ra lời khen ít nhất một lần mỗi ngày.
Nhưng ý nghĩ về việc đứng trên lễ đường và đồng ý chung sống với một mối ràng buộc bằng cả tâm gan của cô ư? Cô không thể hình dung được nó. Họ không phải là Harry và Ginny và họ sẽ không bao giờ như vậy. Họ không thể hết mình, phát điên vì tình yêu dành cho nhau, kiểu tình yêu mà hai người họ đều xứng đáng được có.
Mối quan hệ lãng mạn của Ron và Hermione nảy nở trong thời chiến, sinh ra trong lửa và máu. Khi bụi từ Trận chiến Hogwarts lắng xuống, thật dễ hiểu khi họ sẽ đi theo con đường riêng của mình. Họ đã khác. Hermione tự hào chứng kiến Ron trở thành hình mẫu của sức mạnh kiên cường mà gia đình anh vô cùng cần, trong những tháng ngày đau buồn sau chiến tranh.
Khi Arthur lao vào giúp xây dựng lại Bộ, Ron đã dành thời gian cho Molly để đảm bảo rằng bà ấy không suy sụp vì mất Fred. Khi Ginny cần giải tỏa cơn thịnh nộ và nỗi đau của cô, anh đã bay lượn cùng cô và tổ chức trò chơi đố vui với Harry và anh chị em của mình. Khi Percy vẫn còn cảm thấy khó xử và tội lỗi khi ở bên gia đình, Ron đã kéo anh vào mọi cuộc trò chuyện, khiến bạn gái mới của Percy cảm thấy được chào đón, và Ron sẽ ôm anh trai của mình mỗi khi có cơ hội. Khi George lạm dụng quá nhiều rượu Đế lửa và Thuốc ngủ Không mơ, Ron tiếp quản cửa hàng đồ giỡn và cầu xin sự giúp đỡ của Lee Jordan và Angelina để duy trì hoạt động kinh doanh của cửa hàng và giúp đỡ anh trai mình. Khi Charlie trở về Romania còn Bill và Fleur quay lại tập trung vào gia đình nhỏ của họ tại Căn nhà Sò, Ron đã tăng cường giúp đỡ quanh trang trại Hang Sóc để cha mẹ anh không bao giờ cảm thấy cô đơn. Khi Hermione cần đến Úc để khôi phục ký ức của cha mẹ cô và đưa họ về nhà, anh đã hỗ trợ cô trong suốt chuyến đi và không hề phàn nàn lấy một lần. Anh nắm tay cô khi cha mẹ cô trở nên tức giận và quát tháo khi họ nhớ lại những gì mà cô con gái duy nhất đã làm với họ.
Đối với một người mà Hermione từng nói là có phạm vi cảm xúc chỉ bằng một thìa cà phê, Ron Weasley chắc chắn đã chứng minh rằng cô đã sai và còn hơn thế nữa.
Nhưng khi đã cống hiến quá nhiều cho mọi người xung quanh, thì anh còn lại gì đây? Khi Harry thông báo rằng anh sẽ tham gia chương trình huấn luyện Thần Sáng, cô nhìn thấy tia tiếc nuối thoáng qua trong mắt Ron. Luôn luôn là Ron, Harry và Hermione sát cánh cùng nhau đánh bại phe hắc ám. Nhưng Ron không thể làm vậy được nữa. George cần anh. Gia đình anh cần anh. Ron ném mình vào việc kinh doanh của Tiệm Mánh Phù thủy nhà Weasley và không để tâm đến điều gì khác.
Trước khi Hermione và Ron nhận ra thì đã vài năm trôi qua. Nếu có ai hỏi, thì họ đã hạnh phúc bên nhau. Trẻ tuổi và đang yêu. Liệu họ có kết hôn sớm không? Điều gì đang ngăn cản họ? Harry và Ginny đã đính hôn, vậy chẳng phải bọn họ đang bị bỏ xa sao?
Họ có thời gian, Ron và Hermione tự nói với nhau. Họ có tất cả thời gian trên thế giới. Giờ thì hãy cứ chăm sóc lẫn nhau được không?
Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi chuyện cũng chỉ có vậy. Đau buồn và hồi phục. Bám víu lẫn nhau để vượt qua một đêm mất ngủ nữa. Những cuộc cãi vã từng kết thúc bằng tình dục giờ đã kết thúc bằng những tiếng thở dài và im lặng kéo dài. Vấn đề đính hôn và hôn nhân luôn bị đẩy vào một thời điểm khác trong tương lai. Có lẽ thái độ đó về sự cam kết đáng lẽ phải giúp một trong hai người họ nhận ra vấn đề, nhưng thật dễ dàng hơn khi cứ sống thoải mái trong những điều quen thuộc và sẵn có. Điều đó đã dần giết chết cả hai người họ.
Ron đã dành quá nhiều thời gian và sức lực để chữa lành cho mọi người xung quanh, đến nỗi anh đã quên rằng bản thân anh cũng cần được chữa lành. Anh không thể tìm được từ nào để diễn tả nỗi đau của chính mình. Một ngày nọ, Hermione nhận ra rằng cô đã dựa dẫm quá nhiều vào Ron, đến nỗi cô đã không nhận ra nỗi thống khổ của anh. Cuối cùng, họ đã có những cuộc thảo luận kéo dài đầy nước mắt về chiến tranh và cảm giác tội lỗi, về những gì họ đã mất, về việc họ sẽ đi được bao xa, và tình yêu giữa họ đã biến thành một loại tình yêu khác. Họ trở thành những người bạn cùng phòng. Vẫn còn những tiếng cười và niềm vui, nhưng những ngày Hermione đi làm về và cảm thấy ngực mình có một lỗ trống xuất hiện ngày càng nhiều. Ron cũng trở về nhà với sự trống rỗng đau khổ trong đôi mắt xanh mà Hermione có thể dễ dàng nhận ra.
Với tất cả thời gian và nỗ lực của họ để hỗ trợ lẫn nhau chỉ để vượt qua một ngày, những thứ như lãng mạn, tình dục và hẹn hò đã bị bỏ qua. Họ còn là gì của nhau nữa? Họ còn là gì đối với chính họ đây?
Và thế là khi đối mặt với sự mù quáng của mối liên kết tình yêu giữa Harry và Ginny, bức màn đã được vén lên.
Khi họ trở về căn hộ của mình vào buổi tối hôm đó sau đám cưới, họ đã làm tình lần cuối. Hermione đã khóc khi mọi chuyện kết thúc và Ron đã ôm cô thật chặt cho đến sáng. Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu len lỏi qua tấm rèm, Ron hôn lên trán cô và nói, "Anh sẽ đến chỗ anh George, em có thể ở lại căn hộ này."
Nhưng Hermione nhất quyết muốn anh ở lại đây, vì nó nằm ngay cuối phố đối diện với tiệm bán đồ giỡn. Cuối cùng, họ đồng ý rằng Ron sẽ chuyển đến ở với George một tuần, cho Hermione thời gian để chuyển tới căn hộ mới của cô, và sau đó Ron có thể chuyển về căn hộ này. Một mình.
Họ đồng ý sẽ không nói cho ai biết ngoại trừ George, cho đến khi Harry và Ginny trở về sau tuần trăng mật. Khi tin tức được tiết lộ, gia đình Weasley đã chịu ảnh hưởng cực kỳ nặng nề. Ginny đã kể cho Hermione rằng, ngạc nhiên thay, Molly đã gửi cho Ron một lá thư Sấm rất dài về việc dám chấm dứt mối quan hệ với Hermione.
Cô tránh xa trang trại Hang Sóc suốt một tuần trước khi Molly và Arthur xuất hiện trước cửa nhà cô. "Con vẫn là con gái của chúng ta, dù con có hẹn hò với Ron hay không," họ nói và cả ba người họ bật khóc với những tách trà vẫn còn trên bàn nhà cô.
Mọi thứ lúc đầu thật khó xử, nhưng tình bạn lâu năm giữa Ron và Hermione đã quá sâu sắc nên chẳng bao lâu sau, họ đã có thể ôm nhau mà không đỏ mặt xấu hổ.
Ron, Chúa phù hộ cho anh, thậm chí còn xin phép cô để hẹn hò với một cô gái khác khoảng ba tháng sau khi họ chia tay. Hermione đã cười và nói tất nhiên rồi, nhưng tối hôm đó cô đã về nhà và uống hết một chai rượu. Chắc chắn không phải vì cô vẫn còn yêu Ron, không. Hermione chỉ cảm thấy như thể mọi người xung quanh cô đã bước tiếp khi cô vẫn chưa gom nhặt được những mảnh vỡ của cuộc đời mình. Liệu có người đàn ông nào đánh giá cô cao hay yêu cô như Ron đã từng không? Cô rốt cuộc đang làm gì đây? Cô không có bạn trai, có một công việc bình thường thuộc hệ thống chính phủ và có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cha mẹ mình.
Hai tuần sau, cô tình cờ gặp Viktor Krum tại đám cưới của Neville và Hannah. Hai tháng sau đó, cô đáp chuyến bay quốc tế đến Bulgaria để tham dự một trong những trận đấu của anh, điều này dẫn đến trải nghiệm tình dục đầu tiên của cô với một người không tên là "Ron Weasley".
Hẹn hò với Viktor lúc đầu cảm thấy rất thú vị. Tờ Nhật báo Tiên tri và báo chí quốc tế ca tụng họ khi họ trở thành một cặp đôi. Viktor rất chú ý tới cô và hoàn toàn say mê cô, đồng thời tiếp thêm sự tự tin cho Hermione bằng sự say mê cuồng nhiệt của anh trên giường. Hermione đã cố gắng tham dự nhiều trận đấu nhất có thể, nhưng khi sự nghiệp của cô ở Bộ cuối cùng cũng có thăng tiến, việc di chuyển giữa các quốc gia trở nên mệt mỏi hơn. Cô đã cố gắng, thực sự cô đã cố gắng, để thưởng thức các trận đấu Quidditch. Cô tôn trọng niềm đam mê của Viktor và sự nghiệp mà anh đã chọn, nhưng trở thành một bạn gái của một cầu thủ Quidditch dần trở nên mệt mỏi, nhất là khi cô không có tình yêu với môn thể thao này. Với mức độ nổi tiếng của cả hai người họ, có quá nhiều ánh mắt dõi theo cô khi cô tham dự các trận đấu, có nghĩa là Hermione phải đóng vai một người hâm mộ trong quá nhiều giờ. Cô sẵn sàng mang theo một cuốn sách hoặc thậm chí một số công việc để làm trong những trận đấu kéo dài, nhưng cô biết rằng điều đó sẽ là thiếu tôn trọng Viktor và có thể gây ra một loạt bài tiêu cực trên khắp các mặt báo.
Hermione đã nghiến răng để cố gắng chú ý tới trận đấu, và việc làm quen với gia đình của những người chơi khác cũng giúp ích được một thời gian. Nhưng điều này khiến cô nhận ra một điều mới: cuộc sống làm vợ của một vận động viên Quidditch không dành cho cô. Nó liên quan đến việc phải di chuyển quá nhiều, những trận đấu kéo dài, vô số câu hỏi của báo chí, và Hermione biết rằng việc tiếp tục đóng vai một người vợ tận tụy của một cầu thủ Quidditch sẽ khiến cô kiệt sức. Sự nghiệp của cô cũng thăng tiến và cô không có nhiều thời gian để đến các trận đấu, các bữa tiệc sau các trận đấu và các buổi dạ tiệc từ thiện. Công bằng mà nói, cô cũng phải tham dự những sự kiện như thế này ở quê nhà khi trở thành một nữ anh hùng chiến tranh.
Việc thiếu đi những sở thích chung là chiếc đinh cuối cùng được đóng vào quan tài cho mối quan hệ của cô với Viktor Krum. Hermione đã từng mô tả Viktor với Harry là "người mạnh về thể chất hơn". Họ chắc chắn có sự kết nối trong phòng ngủ, nhưng việc cố gắng có những cuộc trò chuyện ý nghĩa thực sự là một thử thách lớn với hai người họ. Viktor, Chúa phù hộ cho anh, đã cố gắng hết sức để theo kịp Hermione khi cô độc thoại say sưa về các luật và quy định mới, nhưng cuối cùng lại chẳng đóng góp được gì nhiều cho cuộc thảo luận của họ. Và Hermione, về phần mình, không thể tổng hợp được sự nhiệt tình mà Viktor xứng đáng có được với những thành tựu trong sự nghiệp của anh.
Họ chính thức chia tay sau chín tháng, và Hermione một lần nữa thấy mình cô đơn sau cuộc chia tay khá thân thiện đó.
Ban đầu, việc hẹn hò sau khi chia tay Hermione là một điều khó khăn đối với Ron. Tất nhiên, không thiếu phụ nữ muốn hẹn hò với anh, nhưng khi anh nhanh chóng phát hiện ra những lý do hời hợt của họ khi làm điều đó (địa vị anh hùng chiến tranh, danh tiếng, sự gần gũi của anh với Harry, v.v.), điều đó khiến anh khá chán nản.
Sau đó Luna giới thiệu anh với Padma Patil. Họ đã hàn gắn mối quan hệ trong buổi hẹn hò đầu tiên bằng cách hồi tưởng lại trải nghiệm tại buổi Dạ Vũ thảm hại của mình và trêu đùa nhau vì hành vi non nớt trong quá khứ ở trường.
Lần đầu tiên Ron đưa Padma đến ăn tối vào chủ nhật ở trang trại Hang Sóc, không khí có chút căng thẳng. Molly gần như không thừa nhận cô gái tội nghiệp ấy là bạn gái của Ron và tỏ ra thân thiết hơn nhiều với Hermione. Bà mẹ nhà Weasley phải mất nhiều thời gian hơn bất kỳ ai khác để từ bỏ ý định coi Ron và Hermione là một cặp. Nhưng Padma, mạnh mẽ hơn nhiều, đã lịch sự mang bánh samosa tự làm đến chia sẻ với mọi người. Tất cả đều nói chúng thật tuyệt vời, ngay cả khi Molly từ chối thử chúng.
Hermione đã cố gắng hết sức để khiến Padma cảm thấy được chào đón. Cô đã luôn thích cô gái đó ở trường (thích hơn nhiều so với người cô em gái sinh đôi nhiều chuyện và ít nghiêm túc hơn của cô ấy, Parvati) và có thể hiểu ngay tại sao cô lại hợp với Ron đến vậy. Padma rèn luyện tính cách của anh theo cách mà Hermione không bao giờ có thể làm được.
Padma đánh giá cao Ron mà không cần phải thần thánh hoá anh. Cô thông minh giống như Hermione, nhưng không có mặc cảm phức tạp như Hermione về việc cần mọi người trong đời cô phải biết cô thông minh như thế nào. Padma đã kiên nhẫn với Ron trong khi Hermione sẽ trở nên cáu kỉnh. Padma kiểm soát được Ron mà không cần phải cằn nhằn hay khiển trách Ron. Padma dễ dàng mỉm cười trước những câu đùa của Ron và không khiến anh cảm thấy quê độ. Padma thực sự đã trở thành sự cân bằng mà Ron cần.
Trong tất cả mọi người, George cuối cùng đã thuyết phục được Molly rằng Padma rất hợp với con trai út của bà ấy. Vẫn còn bối rối sau sự ra đi của Fred, chàng trai tóc đỏ vốn thường náo nhiệt đã bị sương mù của sự trầm cảm chiếm lĩnh. Với sự giúp đỡ của Ron ở cửa hàng, mọi thứ đã được cải thiện phần nào, nhưng Lee và Angelina vẫn gặp khó khăn trong việc giao tiếp với George.
Trong lần thứ ba tới trang trại Hang Sóc, Padma ngồi phịch xuống cạnh George, khi anh ngồi im lặng trong góc phòng khách, tránh xa gia đình và bạn bè của anh. Hermione tò mò quan sát cô gái tóc đen đang thì thầm với George trong vài phút, và có vẻ như anh đang bắt đầu trả lời các câu hỏi một cách miễn cưỡng. Một giờ sau, họ vẫn tiếp tục thảo luận trong riêng tư, nhưng nhiều người trong phòng đã bắt đầu chú ý hơn. Cuối cùng, khi mọi người trong phòng đã mệt mỏi với việc phải lén lút liếc nhìn cặp đôi kỳ quặc, George đã khiến mọi người sốc khi ôm lấy Padma rất chặt. Lau mắt, anh đứng dậy và lớn tiếng nói với Ron. "Ron, nếu nhóc không giữ chặt cô gái này, nhóc sẽ bị đá khỏi cửa hàng."
Sự im lặng kinh ngạc của mọi người sau khi anh phát biểu chỉ bị phá bỏ khi Molly hỏi liệu Padma có vui lòng chia sẻ công thức làm món samosas thơm ngon của mẹ cô không.
Có lần Hermione hỏi Ron rằng Padma đã nói gì với George để giúp anh thoát khỏi lối mòn. "Cô ấy chỉ nói với mình là 'đó là chuyện của các cặp sinh đôi. Anh sẽ không hiểu đâu. Em phải đặt bản thân vào tình huống của anh ấy, khi bọn em đều là những cặp song sinh'."
Với việc Ron đang ở trong một mối quan hệ lành mạnh và không còn độc thân, điều này không may đã khiến gia đình nhà Weasley lại có mong muốn mới là được kết đôi Hermione với bất kỳ chàng trai nào khác còn độc thân. Năm tiếp theo trong đời sống tình cảm của Hermione trôi qua với chuỗi những buổi hẹn hò khủng khiếp chỉ diễn ra một lần. Seamus Finnegan (thật luôn, cái quái gì vậy Ginny?), Terry Boot (đồng tính luyến ái và cũng bối rối như Hermione về việc tại sao họ lại bị ghép đôi), Ernie Macmillan (Hermione gần như đã nguyền rủa cái tên lẻo mép này trước khi đồ uống được rót ra), Justin Finch – Fletchley (không có gì nổi bật, cộng thêm việc họ làm việc cùng nhau và điều đó quá kỳ lạ đối với Hermione), và những người khác nhàm chán đến mức họ thậm chí không đáng được nhắc đến. Vào thời điểm Angelina nhắc đến Oliver Wood (Merlin ơi, mọi người thực sự nghĩ rằng cô sẽ chịu đứng cạnh một cầu thủ Quidditch nổi tiếng khác sao?), cô cảm thấy hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác và gần như cam chịu cuộc sống độc thân. Hơn nữa, cô không cần một người đàn ông để có một cuộc sống trọn vẹn! Nhưng, à... quan hệ tình dục thường xuyên cũng khá tuyệt. Và việc không phải là người thứ ba, thứ năm, thứ bảy hoặc thứ mười lăm khi phải đi cùng những người bạn đã có đôi có cặp cũng sẽ rất tuyệt.
Trong một khoảnh khắc thành thật hiếm hoi, Hermione đã tâm sự với mẹ cô về việc vô cùng thiếu thốn mối quan hệ lãng mạn trong thế giới phù thủy. Khi mẹ cô tỏ ra phấn khích và đề nghị giới thiệu cô với con trai của một bệnh nhân lâu năm, Hermione quyết định làm theo.
Daniel hóa ra rất đẹp trai, có học thức cao và rất Muggle. Lúc đầu, việc hẹn hò với một người đàn ông Muggle có cảm giác giống như một sự đầu hàng nổi loạn trước những kỳ vọng của xã hội phù thủy đối với cô; theo một cách nào đó, thật ly kỳ khi hẹn hò với một người đàn ông hoàn toàn bình thường. Một người mà không phải vừa sống sót sau một cuộc chiến, hoặc có nhận thức không hay về cô từ những ngày ở Hogwarts, hoặc sẽ tôn thờ cô bởi địa vị nữ anh hùng của cô. Thêm vào đó, tờ Nhật báo Tiên tri không thể theo dõi cô trong thế giới Muggle, và luật phép thuật liên quan tới cánh nhà báo đã cấm họ đăng những bức ảnh của Daniel trong những bối cảnh không có phép thuật.
Daniel, luật sư tại công ty của cha anh, lớn lên trong môi trường thượng lưu tương tự như Hermione. Thật vậy, nếu Hermione chưa bao giờ là phù thủy, có lẽ họ đã học cùng những ngôi trường sang trọng, cạnh tranh để giành những thành tựu giống nhau, tham gia cùng những câu lạc bộ và thậm chí có thể cùng học ở Cambridge hoặc Oxford. Than ôi, Hermione hoàn toàn là một phù thủy, đó là một phần cốt lõi trong cuộc sống của cô mà quá khó để kìm nén.
Đối với Hermione, phép thuật tự nhiên như hơi thở, nhưng việc nói dối đòi hỏi cô phải nỗ lực quá nhiều. Cô đã phải giả vờ rằng cô đã theo học tại một trường học xa xôi ở Scotland dành cho trẻ em có năng khiếu và hiện cô đang làm cố vấn cho chính phủ về quyền động vật. Cô luôn phải dọn dẹp mọi thứ trước khi để anh tới căn hộ của mình, và việc đó lúc nào cũng căng thẳng hơn mức cần thiết. Việc giới thiệu anh với Harry và Ginny đều ổn (cô thầm cảm ơn Merlin vì Harry đã được Muggles nuôi dưỡng) nhưng việc gặp Ron và Padma khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi trong căng thẳng.
Vài tháng dài trôi qua và Hermione đã đi đến giới hạn, chán ngấy việc che giấu bản chất thật của mình. Daniel, với trí thông minh ngang ngửa cô, chắc chắn cảm nhận được điều gì đó đáng ngờ ở Hermione, điều gì đó không ổn khi cô nói về cuộc sống cá nhân, công việc hoặc thậm chí là bạn bè của cô. Mối quan hệ của họ cuối cùng đã tới điểm mà Hermione nhận ra rằng cô sẽ lãng phí thời gian của cả mình và anh nếu cứ tiếp tục. Cô không yêu Daniel và không nghĩ mình có thể yêu được anh. Cô chắc chắn không mến anh đủ đến mức muốn tiết lộ bí mật về cuộc sống hai mặt của mình và trải qua quá trình rườm rà để giới thiệu anh với thế giới phép thuật. Hermione đã tra cứu luật một lần vì tò mò và ngay lập tức cảm thấy kinh hãi trước những thủ tục dài dòng liên quan tới vấn đề đó. Dù sao đi nữa, nó mang lại cho cô cách đánh giá hoàn toàn mới đối với những cặp vợ chồng mà một người sở hữu phép thuật và người còn lại thì không.
Daniel thậm chí còn không có vẻ ngạc nhiên khi Hermione cắt đứt mối quan hệ đã vốn trì trệ của họ. Mặt khác, cha mẹ cô lại tỏ ra vô cùng thất vọng và Hermione không hiểu tại sao lại như vậy. Có lẽ nếu mối quan hệ này thành công thì cuối cùng họ cũng sẽ thành công trong việc lôi kéo một phần con gái của mình trở lại thế giới Muggle.
Sau đó, Hermione đã thề sẽ tránh xa đàn ông Muggle. Hầu hết.
Cameron, mối tình lãng mạn tiếp theo của cô, là một ngoại lệ. Một mối tình ngớ ngẩn, một lời tán tỉnh tại một câu lạc bộ Muggle nơi mà Ginny đã kéo cô đến, và nó trở thành mối quan hệ đầu tiên và duy nhất mà không có sự ràng buộc, chỉ có chuyện giường chiếu của Hermione. Họ đã ngủ với nhau (ở nhà của anh ấy, luôn luôn là nhà của anh ấy) vài lần trong vài tháng, thỉnh thoảng gặp nhau đi uống nước, nhưng ngay khi Cameron gặp được người mà anh muốn hẹn hò nghiêm túc, cô lại một lần nữa thêm vào danh sách của mình một anh người yêu cũ thân thiện.
Mối quan hệ của cô (không chắc nó có được tính là một mối quan hệ hẳn hoi không) với Cameron đã tan vỡ vài tháng trước khi cô gặp Draco ở quán cà phê.
"Điều đó có nghĩa là em đã không có một mối quan hệ nghiêm túc trong một thời gian khá dài. Có vẻ như em vẫn còn những bất an từ những chuyện cũ," cô thú nhận và mỉm cười yếu ớt.
Cô cảm thấy Draco thở dài trên tóc cô và cô tận hưởng sự thôi thúc muốn bám chặt hơn vào cơ thể hắn, vùi mũi vào một bên cổ hắn. Merlin ơi, người đàn ông này thơm quá.
"Chà," Draco dài giọng. "Chắc là anh cũng phải công bằng một chút nhỉ."
.
Hắn không thấy tự hào, nhưng Draco đã mất đi lần đầu của mình với Pansy Parkinson vào năm thứ năm. Ôi quả là một năm tuyệt vời trong cuộc đời cậu bé Draco Malfoy. Đúng, Chúa tể Hắc ám đã trở lại, nhưng đối với Draco, đó là một khái niệm xa vời và hấp dẫn. Cha hắn một lần nữa lại trở nên quan trọng, tổ chức các cuộc họp kín trong phòng làm việc của ông và thường xuyên ra vào Bộ. Ông ấy đã đảm bảo với Draco rằng lần này phe của họ sẽ chiến thắng và gia đình Malfoy sẽ được tôn vinh bởi tất cả những kẻ khác.
Những kẻ ngu ngốc tại Bộ Pháp thuật đã thực hiện mọi công việc cho Chúa tể Hắc ám. Việc gài Dolores Umbridge vào trường Hogwarts để kiểm soát Dumbledore là một nước cờ quá đỗi ngu ngốc của Bộ. Hắn chẳng dành nổi một ý nghĩ tử tế nào dành cho người phụ nữ ghê tởm và xấu tính đó, nhưng điều đó không ngăn cản Draco gia nhập Đội Điều tra của bà ta. Sau cùng thì, đó là một vị trí quyền lực cho phép hắn thống trị Potter và đám bạn ngu ngốc của anh.
Khi đang trên đà thắng lợi khi ở trong một nhóm có quyền lực như vậy, hắn đã chấp nhận lời đề nghị rụt rè của Pansy để "cùng ăn mừng" trong phòng ký túc xá của cô. Dĩ nhiên là cô đã đuổi tất cả đám bạn cùng phòng của mình ra ngoài (chắc chắn là sau khi tự mãn thông báo cho họ chính xác lý do cô cần sự riêng tư) và kéo Draco lên giường cô.
Toàn bộ chuyện đó có lẽ chỉ kéo dài không quá vài phút và Pansy thì thầm với Draco rằng cô yêu hắn. Hắn không đáp lại tình cảm đó của cô. Cả hai người họ vẫn tiếp tục qua lại và lên giường với nhau một cách thảm hại cho tới hết năm, và Draco cảm thấy mình như một vị vua của toà lâu đài. Pansy luôn sẵn sàng bất cứ khi nào hắn muốn, luôn sẵn sàng làm hài lòng hắn, và ngay cả khi hắn luôn phải nghe lời tuyên bố tình yêu của cô mỗi lần họ làm chuyện đó, cô cũng không bao giờ phàn nàn về cách hắn làm tình (ở thời điểm đó, phong cách làm tình của hắn có phần đáng thương).
Nhưng sau đó Potter và nhóm bạn bần hàn của anh đã ngăn cản nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám tại Sở Bí ẩn, một nhiệm vụ mà cha hắn đã được chọn để lãnh đạo. Khi Lucius không chỉ thất bại một cách ngoạn mục trong việc mang về lời tiên tri, mà còn khiến bản thân và những người khác bị bắt và bỏ tù, đồng thời, hơn thế nữa, còn cảnh báo cho toàn bộ Bộ về sự trở lại của Chúa tể Hắc ám... Draco biết thời gian dành cho những trò chơi trẻ con đã kết thúc.
Từ đó bắt đầu thời kỳ độc thân của Draco, kéo dài cho đến sau chiến tranh. Quả thực, sẽ hơi khó khăn để duy trì sự cương cứng sau khi phải mang Dấu ấn Hắc ám trên người, sau đó được thông báo rằng hắn sẽ không chỉ phải thay thế cha mình trong hàng ngũ mà còn có cơ hội tuyệt vời để chứng minh khả năng của mình. Cơ hội này liên quan đến việc bằng cách nào đó, hắn sẽ phải giết chết một trong những pháp sư vĩ đại nhất từng tồn tại, còn không hắn sẽ chứng kiến sự tra tấn và cái chết từ từ, đau đớn của mẹ mình. Ồ, và có thể hắn cũng sẽ bị giết, nhưng chỉ sau khi đã trải qua toàn bộ chuyện đó thôi. Đó không phải là loại trạng thái cảm xúc tốt cho phép người ta muốn làm tình, hoặc thậm chí thủ dâm.
Khi năm học thứ Sáu đến, phải mất một thời gian Pansy mới hiểu được vấn đề. Hắn từ chối cô hết lần này đến lần khác, trong khi cô cố thì thầm vào tai hắn rằng cô có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, cô biết chính xác hắn cần gì, hắn thích gì. Rồi tới một ngày, Draco đã bật lại và quát Pansy rằng cô chẳng khác gì một nơi tiện lợi cho hắn giải toả và hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Cô cuối cùng cũng hiểu ý và thôi làm phiền hắn, nhưng vẫn nghiêm túc nói rằng hắn sẽ không được phép nói chuyện với cô theo cách như vậy sau khi họ kết hôn.
Pansy tội nghiệp, ngu ngốc và ngây thơ. Cô thực sự nghĩ rằng Draco sẽ cưới cô sau chiến tranh.
Nghĩ lại hành vi của mình ngay sau phiên tòa khiến Draco rùng mình. Mất mát và lộn xộn thậm chí còn không đủ để diễn tả tình huống lúc đó. Nhưng Pansy, người gần như bị ruồng bỏ như hắn ngày đó, đã bám lấy hắn. Có lẽ nỗi nhớ về những ngày tốt đẹp ở Hogwarts khi hắn còn là một kẻ vô tư, mù quáng, khốn nạn đã khiến hắn chấp nhận chịu đựng sự hiện diện khó chịu của cô trong suốt thời gian dài.
Cô không phàn nàn về chứng nghiện ngập của hắn. Cô phớt lờ nó. Một người bạn trai nghiện ngập không hề giống cuộc sống tưởng tượng mà cô đã tự tạo ra trong đầu mình, vì vậy Pansy đã giả vờ rằng "vấn đề nhỏ của Draco" không tồn tại. Thay vào đó, cô phàn nàn về thế giới đang thay đổi xung quanh họ. Cô phàn nàn về các phù thủy gốc Muggle và những kẻ phản bội huyết thống. Cô phàn nàn về việc những kẻ thuần chủng như Draco và Pansy đang bị đối xử bất công như thế nào.
Draco rất mệt mỏi. Quá mệt mỏi. Lương Y tại Wizengamot buộc hắn phải nhìn thấy những ý tưởng khó khăn trong đầu hắn. Những ý tưởng nguy hiểm, cha hắn sẽ nói thế. Những ý tưởng khiến hắn đặt câu hỏi về mọi quyết định mà hắn đã dựa vào để tồn tại trong suốt cuộc đời mình. Nhưng dù sao thì thuốc cũng giúp ích được một chút.
Pansy ngày càng trở nên quá quắt sau một thời gian. Hắn có quan tâm đến danh tiếng của cô không? Rõ ràng là không. Hắn có muốn đính hôn không? Có muốn kết hôn không? Có muốn sinh ra người thừa kế không? Rõ ràng là không. Đặc biệt là không phải với Pansy. Ngay cả Millicent Bulstrode cũng đã lấy chồng, Draco có quan tâm rằng điều đó khiến Pansy cảm thấy như thế nào không? Rõ ràng là không.
Một ngày nọ, khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, Draco đã dùng mọi từ ngữ độc ác trong vốn từ vựng của mình để khiến Pansy phải khóc lớn và dùng mạng Floo để rời đi và đe dọa sẽ không bao giờ quay trở lại. Tốt quá.
Ngoại trừ việc Pansy thực sự đã quay lại, chỉ một lần, khoảng ba tháng sau. Cô bước qua mạng Floo nhà hắn trong chiếc áo choàng lụa, sau đó nhanh chóng thả chiếc áo xuống sàn. Draco liếc nhìn bộ dạng khỏa thân của cô, lườm nguýt, và đã đẩy cô vào lò sưởi với một câu châm biếm về việc cô dâu cần phải được nghỉ ngơi vào đêm trước đám cưới. Pansy kết hôn với người chồng trung niên người Bulgaria vào ngày hôm sau, và Draco đã uống hết một chai rượu scotch mạch nha đơn cất để ăn mừng việc thoát khỏi nanh vuốt của cô một lần và mãi mãi.
Hai mối quan hệ tiếp theo là một ân huệ dành cho mẹ hắn. Chị em nhà Greengrass, con nhớ họ phải không Draco?
Hắn khá chắc chắn rằng mình đã hẹn hò với Daphne trước. Cô có mái tóc đen và không nói nhiều. Những tương tác của họ, vì lợi ích đôi bên, hầu như chỉ diễn ra tại nơi công cộng. Họ khoác tay nhau đến tham dự các buổi dạ tiệc, các vở opera, các hoạt động từ thiện và những sự kiện tương tự; Draco luôn say hoặc suýt say trong mọi sự kiện. Ở thời điểm đó, hắn đã từ bỏ thói quen dùng thuốc và nhận thấy rượu là một sự thay thế hợp lý để xua đuổi bóng tối quanh hắn đi. Họ chơi vật lộn trong phòng ngủ của hắn khoảng một hoặc hai lần (nó thực sự diễn ra không tốt lắm) nhưng cô không bao giờ ngủ qua đêm vì điều đó là không đứng đắn đối với một cặp đôi chưa kết hôn. Khi hắn bắt đầu nói cô đang quá lãng phí thời gian khi cứ phải rời khỏi nhà của hắn, cô đã cắt đứt mối quan hệ của họ thông qua thư cú.
Astoria, khá chắc chắn, sẽ là người tiếp theo. Cô có mái tóc sáng màu và có phong thái nói chuyện nhẹ nhàng. Cô ấy sẽ là một cô con dâu thuần chủng hoàn hảo. Draco một lần nữa lại trải qua những quy chuẩn hành vi trong giới xã hội thượng lưu trong khi tay trong tay với một cô gái xinh đẹp, và dĩ nhiên là trong lúc đó vẫn sa đà vào rượu. Một lần nữa, hắn đã lặp lại chính xác những sai lầm mà hắn đã mắc phải với em gái cô ấy. Cô ấy cũng đã chia tay hắn thông qua thư cú. Hắn xứng đáng với điều đó. Hắn không quan tâm.
Narcissa thì có quan tâm. Bà ấy rất quan tâm đến việc đứa con duy nhất của mình đã bỏ qua hầu hết các cơ hội kết hôn với một người phụ nữ phù hợp (chính xác hơn: thuần chủng) để đảm bảo sự tiếp nối của dòng dõi Malfoy.
Mối quan hệ lãng mạn tiếp theo của Draco diễn ra ở nước ngoài, ở Pháp. Trong suốt cuộc đời mình, hắn không thể nhớ mình đang bị mẹ mình ép tham dự đám cưới của ai với bà ấy, có lẽ vì hắn đã luôn rất tức giận khi phải có mặt ở đó.
Suốt buổi tiệc hôm đó, hắn dành thời gian để uống loại sâm panh ngon nhất mà tiền có thể mua được trước khi lọt vào mắt xanh của một cô gái chân dài tóc nâu. Draco đưa cô trở lại phòng của hắn và cuộc trò chuyện giữa họ bao gồm lời khẳng định rằng cô muốn làm tình với hắn và sau đó là bùa tránh thai. Cô đã bỏ đi trước khi hắn thức dậy vào sáng hôm sau.
Khoảng một năm sau, Draco quay trở lại Pháp để tham dự một cuộc hôn nhân thuần chủng phức tạp và ngột ngạt khác, vào khoảng thời gian hắn quyết định cắt giảm rượu như một cơ chế đối phó, điều đó có nghĩa là buổi lễ và tiệc chiêu đãi có cảm giác dài gấp ba lần bình thường. Điều đó cũng có nghĩa là hắn phải chịu đựng, trong khi tỉnh táo, những lời nhận xét thừa thãi của mẹ hắn về tất cả những quý cô trẻ tuổi đủ điều kiện mà hắn có thể tán tỉnh nếu hắn chủ động. Nghĩ rằng mình đã chịu đựng đủ để xứng đáng được uống ít nhất một ly, anh bước tới quầy bar để thưởng thức một ít rượu whisky. Trước khi hắn kịp tới đó, một cô gái người Pháp xinh đẹp đã mạnh dạn mời hắn khiêu vũ.
Người phụ nữ đó, Camille, là người tự tin và có năng khiếu trong việc nhảy nhót (giới thuần chủng rất thích nhảy điệu valse) và trước sự ngạc nhiên của Draco, cô là một người có khả năng giao tiếp tốt. Khi Draco hỏi tại sao cô lại tiếp cận hắn, cô trả lời rằng cô biết đôi điều về nghĩa vụ gia đình và hắn có vẻ như cần được giải cứu. Bản thân cô đã đính hôn với một người đàn ông mà cô mới gặp hai lần và lễ cưới dự kiến sẽ diễn ra trong vài tuần nữa.
Cô mời Draco đến phòng của mình. "Nhưng cô đã đính hôn rồi mà," hắn nói và Camille nhún vai. "Đính hôn, oui (đúng). Chết, non (không)."
Sau đó là một trong những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời hắn. Camille không đánh giá cao nỗ lực của Draco trong màn dạo đầu và đã lên tiếng nói thẳng về điều này.
"Mais non (không thể nào), anh quá đẹp trai để là một kẻ làm tình tồi đến vậy!"
Bất lực trong sự im lặng xấu hổ, Draco lắng nghe cô gái ấy kể lại những cách mà hắn đã thất bại trong việc làm hài lòng bạn tình của mình. "Thật không công bằng với vợ tương lai của anh, tôi sẽ cho anh thấy," cô khẳng định một cách hách dịch. Và cô đã thực sự cho hắn thấy. Ngay lập tức, cô đã hướng dẫn hắn tất cả các cách mà phụ nữ thích được vuốt ve, những tín hiệu nào cần phải nhận ra được từ phản ứng của bạn tình, cách kích thích cả cơ thể cô và hắn trong màn dạo đầu để đạt được (nhiều) cơn cực khoái thỏa mãn, tư thế nào để có góc đẩy sâu hơn và quan trọng nhất là cách thực hiện tình dục bằng miệng. Cô không ngần ngại sửa lại kỹ thuật của hắn ("Non (Không), không phải vậy! Nhẹ nhàng xoay lưỡi... Đúng, đúng! Mon Dieu (Ôi Chúa ơi), tốt hơn rồi đấy...") và đưa ra những gợi ý để cải thiện, vừa là một đòn sỉ nhục vào cái tôi của Draco vừa là một kinh nghiệm giáo dục rất cần thiết. Đây chắc chắn không phải là kiểu phụ nữ đoan trang, được nuông chiều như tất cả những người phụ nữ khác mà hắn biết trước đây, và Merlin hẳn là đã phù hộ cho người chồng sắp cưới của cô.
Họ không rời khỏi phòng của Camille suốt cuối tuần, chỉ dừng lại giữa các lần quan hệ tình dục để gọi đồ ăn lên phòng và tắm rửa. Vào cuối thời gian ở bên cô, hầu hết mọi bộ phận trên cơ thể Draco đều đau nhức. Cô tiễn hắn đi với một nụ hôn lên má và một lời nói vui vẻ, "Bonne chance, mon cher (Chúc may mắn, chàng trai đáng yêu)! Anh sẽ mời tôi đến dự đám cưới của anh vào một ngày nào nhé, oui (được chứ)?"
Một quãng thời gian đáng xấu hổ trôi qua trước khi Hermione quay trở lại cuộc sống của hắn và cuối cùng hắn cũng có thể sử dụng những bài học của Camille.
"Chà," Hermione nói sau khi Draco nói xong. "Chắc là anh không biết họ của Camille đâu phải không?"
"Không. Anh có nên biết tại sao em lại hỏi câu đó không?" hắn thận trọng hỏi.
"Tiếc quá. Em muốn gửi cho cô gái đó giỏ quà xa hoa nhất thế giới thôi ấy mà."
.
Draco thường không ở lại trong tuần làm việc, theo một trong những quy tắc hẹn hò nhỏ của Hermione; rằng họ sẽ ít gặp nhau vào hầu hết các buổi tối trong tuần để không bị mất tập trung vào công việc của họ.
Cá nhân mà nói, Hermione tuân theo quy tắc này vì cô thấy hơi lo lắng, rằng bản thân đã dành quá nhiều thời gian cho Draco rồi. Đúng là mọi chuyện giữa họ đang diễn ra rất tốt đẹp, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ bên trong cô cứ cảnh báo cô rằng chuyện này đã trở nên quá nghiêm túc, quá sớm.
Phải mất một nụ hôn định mệnh từ Draco mới có thể tiêu diệt được giọng nói nghi ngờ nhỏ bé đó một cách hiệu quả.
Hắn đã ở lại qua đêm, mặc dù hôm nay là thứ Năm, vì khi họ kể xong quá khứ lãng mạn của mình, đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng. Đã trần truồng và nằm trên giường, họ dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Vội vã trước giờ đi làm vào sáng hôm sau, Hermione vừa ném đĩa đồ ăn sáng của họ vào bồn rửa thì Draco hét lên từ phòng tắm. "Này, Granger! Anh sẽ dùng bàn chải đánh răng của em nhé!"
"Được!" cô đáp và bước tới tủ quần áo để thay đồ.
"Sao mà... em chỉ có... kem đánh răng Muggle thôi vậy? Thành thật mà nói... Granger... anh cứ nghĩ là anh... đã thuyết phục được em... chuyển sang... dùng đồ của thế giới pháp thuật rồi đấy," hắn vừa càu nhàu vừa nhét bàn chải đánh răng của cô vào miệng mình.
"Cha mẹ em là nha sĩ và đó là hãng kem mà họ khuyên dùng! Nhãn hiệu kem đánh răng bạc hà đó được nghiên cứu bởi các chuyên gia, cho thấy hiệu quả của nó trong việc loại bỏ mảng bám và ngăn ngừa sâu răng. Nếu anh không thích, Floo về nhà và sử dụng đồ của anh đi!" cô đáp lại và cài xong nút áo.
Draco xuất hiện trước cửa tủ quần áo của cô với nụ cười nhếch mép. "Anh đùa thôi mà, cô nàng ngớ ngẩn không biết đùa này," hắn chạm vào khuôn mặt cô và hôn nhẹ lên môi cô.
Giọng nói nhỏ bé đầy nghi ngờ đã biến mất ngay lúc đó.
Hermione giật mình và giằng mình ra khỏi Draco.
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu, chỉ là..." cô đưa tay lên và chạm vào mặt hắn để kéo hắn vào một nụ hôn sâu hơn. Không hề nhầm lẫn. "Môi anh có vị ngon lắm," cô kết thúc nụ hôn và quay đi.
Tình dược.
Trong nhiều năm, Hermione cho rằng cô đã hiểu các mùi vị Tình dược của riêng mình. Khi cô xác định được chính xác lọ thuốc mà Slughorn mang ra trong lớp Độc dược đầu tiên của cô vào năm thứ Sáu, mùi tỏa ra từ cái vạc rất dễ dàng nhận ra. Ừ, ít nhất là hai trong ba mùi.
Giấy da mới là mùi xuất hiện đầu tiên. Nhưng tất nhiên, đối với Hermione, mùi đó có nghĩa là sự bắt đầu của một năm học mới hoặc một bài luận mà cô hào hứng muốn làm trước lớp. Mùi hương tiếp theo, mùi cỏ mới cắt, đưa cô về những mùa hè thời thơ ấu, nơi cô chạy quanh vườn trong khi cha mẹ cô làm việc trong sân nhà. Những ngày hè giản dị bên gia đình cô tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi khi còn nhỏ.
Lúc đó, mùi kem đánh răng bạc hà xuất hiện và khiến cô hơi bối rối. Có lẽ vì cha mẹ cô là nha sĩ và cô lớn lên với mùi hương đó nên nó có ý nghĩa hơn với cô chăng? Nhưng không, nó có mùi đặc biệt hơn thế. Đôi khi cô nghĩ mình đã ngửi thấy mùi đó trên người Ron, nhưng nó không đủ mạnh. Có lẽ trí nhớ của cô về lọ thuốc đã mờ dần theo thời gian, cô lý luận.
Sau khi chia tay với Ron, cô đã không hề để ý đến chuyện Tình dược cho đến thời điểm này. Ký ức về mùi hương tràn qua cô như một làn sóng mạnh mẽ, tràn ngập không chỉ lỗ mũi mà gần như mọi dây thần kinh cảm giác trong cơ thể cô đến mức khiến cô hơi choáng váng. Thành phần thứ ba và cũng là cuối cùng của Tình dược không chỉ đơn giản là mùi kem đánh răng bạc hà Muggle.
Không, đặc biệt là hương vị của Draco Malfoy khi hôn cô sau khi sử dụng kem đánh răng bạc hà Muggle, đã hoàn thiện lọ Tình dược của cô.
Bản chất của chuyện này đập thẳng vào não cô: đối với một người như Draco, được dạy là phải ghét cô, phải tiêu diệt một người như cô, lại sử dụng bàn chải đánh răng với kem đánh răng của một phù thủy gốc Muggle như cô mà không cần đắn đo. Có lẽ hắn sẽ không nhận ra ý nghĩa to lớn của một hành động tầm thường như vậy, nhưng đối với Hermione, điều đó khiến cô có cảm giác trái đất vừa di chuyển lệch đi vài mét vậy.
Khi họ cùng nhau đi đến quán cà phê, Hermione đan những ngón tay của họ vào nhau. "Được sao?" Draco hỏi, có chút bối rối. Họ không thường xuyên nắm tay nhau ở nơi công cộng.
"Ừm," cô đáp lại với một nụ cười ranh mãnh.
Cô yêu Draco. Merlin giúp cô, cô đã trốn tránh sự thật này được một thời gian rồi, nhưng cô yêu Draco.
Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ cảm thấy sẵn sàng và thừa nhận lời thú nhận mà hắn đã từng hét vào mặt cô, và khi ngày đó đến, cô sẽ sẵn sàng đáp lại tình cảm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro