CHƯƠNG 18
Sau khi tắm qua, Hermione đi ra khỏi phòng ngủ của mình, mặc quần jean và áo thun rồi thấy Draco đang xem những bức ảnh được đóng khung trên tủ ở phòng khách của cô. Hắn đã mặc lại quần âu và áo sơ mi của mình, nhưng trông bộ đồ đó vẫn thật hoàn hảo làm sao. Cô chẳng thể nhìn ra một nếp gấp hay vết nhăn nào trên đó cả.
Cô quan sát khi bàn tay hắn vươn lên và cầm một khung ảnh xuống để nhìn nó kỹ hơn. Cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc trước khi lắc nó và sau đó kiểm tra nó một lần nữa, có lẽ đang cố gắng tìm ra chuyển động bên trong bức ảnh đó.
"Đó là một bức ảnh Muggle," Hermione giải thích khi cô đến gần. Hắn giật mình nhìn lên và hơi đỏ mặt vì bị bắt gặp đang soi xét đồ đạc nhà cô.
"Tôi đoán đây là ảnh của cha mẹ cô?"
Hermione nhìn xuống bức ảnh hắn đang cầm và gật đầu. Đó là bức ảnh trong ngày cưới của cha mẹ cô, cả hai đều tươi cười trước ống kính, mẹ cô ôm chặt lấy bó hoa và cánh tay của người chồng mới. Họ trông thật trẻ trung và vô tư, và Hermione chẳng thể nhớ nổi khoảng thời gian mà họ trông hạnh phúc và không phiền muộn như vậy là khi nào nữa.
"Cô giống mẹ mình hơn đấy," Draco nhận xét, nâng bức ảnh lên cạnh mặt Hermione. "Mặc dù bây giờ tôi mới hiểu bộ tóc đó từ đâu mà ra," hắn trêu chọc và Hermione bật cười. Trước khi cha cô bắt đầu rụng tóc, mái đầu của ông đã được bao phủ bởi những lọn tóc rậm rạp, và rồi Hermione đã được thừa hưởng mái tóc đó từ ông.
Cô tự hỏi Draco đang nghĩ gì khi hắn cẩn thận đặt khung ảnh lên lò sưởi của cô và khi đôi mắt xám của hắn nhìn những bức ảnh còn lại trên đó. Có hai bức ảnh nữa của cô với cha mẹ mình: một là vào sinh nhật lần thứ năm của cô và một là vào kỳ nghỉ của họ ở Pháp khi cô mười ba tuổi. Tất cả những bức ảnh còn lại của cô đều liên quan đến thế giới phù thủy: một vài bức là trường Hogwarts, rất nhiều bức có sự xuất hiện của các thành viên nhà Weasley, ngày cưới của Harry và Ginny, Harry ôm bé Teddy, và bức ảnh được đặt ở vị trí trung tâm là hình của cô với Ron và Harry. Hermione không thể nhớ được Ron đã nói trong bức ảnh, nhưng cô và Harry đang ngửa cổ ra sau để cười lớn, Harry cứ vài giây lại tháo kính ra để lau nước mắt. Rolf, chồng của Luna, đã chụp bức ảnh này tại Trang trại Hang Sóc vài năm trước và Hermione cảm thấy yêu thích nó vô cùng. Sau tất cả những gì ba người họ đã trải qua, những căng thẳng chốn học đường, những cuộc tranh cãi, những lần chạy trốn để bảo toàn mạng sống, những bí mật, những mối quan hệ tình cảm, những mất mát của người thân và bạn bè, những tình huống nguy hiểm đến tính mạng của họ, thì họ vẫn có thể bật cười thoải mái với nhau. Họ vẫn luôn yêu quý và trân trọng nhau, dù có như thế nào.
Cô đoán rằng Draco không có những món đồ kỷ niệm cá nhân nào như những thứ này để trưng bày trong nhà của hắn.
"Tôi sẽ uống một tách trà, anh có muốn uống thêm một tách không?"
Draco lắc đầu và hơi đỏ mặt. "Tôi, uhh, cũng chưa uống tách nào," khi Hermione nhìn hắn một cách kỳ lạ, hắn giải thích. "Tôi không biết cô cất sữa và đường ở đâu, và tôi không nghĩ cô sẽ thích việc tôi lục lọi bếp nhà cô."
Hermione suýt thì tự vỗ vào trán vì sự thiếu suy nghĩ của mình. Khi cô bảo Draco "cứ tự nhiên như ở nhà" trước khi cô đi tắm, cô lẽ ra phải nhận ra rằng hắn có thể sẽ không "tự nhiên" được như cô nói. Ngôi nhà của Hermione là một sự pha trộn giữa phép thuật và Muggle, nhưng nhà bếp của cô gần như hoàn toàn mang tính Muggle. Sau khi học nấu ăn mà không cần phép thuật, cô sống dựa vào sự tiện nghi và dễ dàng của công nghệ giới Muggle như bếp điện, tủ lạnh và lò vi sóng. Theo ý kiến của cô, tất cả những bùa phép tân tiến nhất trên thế giới đều không thể cạnh tranh với sự tiện lợi của tủ lạnh được.
Hy vọng hắn không cảm thấy quá ngu ngốc khi bị bao vây những thiết bị xa lạ, cô dẫn hắn trở lại bếp. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế đẩu tại quầy bếp bằng đá cẩm thạch của cô trong khi Hermione bận rộn với việc pha trà. Dù không nhìn, Hermione có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang hướng thẳng vào cô khi cô mở tủ lạnh để lấy sữa và sau đó là một ít đường từ chiếc tủ trên cao.
Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, cô nghĩ, tự hỏi làm thế quái nào mà họ lại đang ở đây. Ở đây, khi Draco đang ngồi trong bếp nhà cô, cho quá nhiều đường vào trà của mình, và tò mò liếc nhìn xung quanh.
Trong khi hắn đưa mắt nhìn quanh nhà cô, Hermione loay hoay với tách trà của mình. Từ bao giờ mà bầu không khí lại trở nên ngại ngùng như vậy? Không tới một giờ trước, người đàn ông này đã ở bên trong cô, nhưng bây giờ cô không thể nghĩ ra điều gì thích hợp để nói với hắn cả. Họ có nên thảo luận về cảm xúc và suy nghĩ của họ về hành động vào đêm qua và sáng nay không? Họ đang là gì của nhau? Họ phải tiếp tục đối diện với nhau như thế nào? Draco vẫn chưa la hét và bỏ chạy khỏi đây, và có vẻ như không có ý định vội vã rời khỏi cô. Vậy tất cả điều đó có nghĩa gì?
Nhưng thay vì nói lên bất kỳ nỗi lo nào trong số đó, Hermione lại nói. "Anh có muốn đi tham quan một vòng không?"
Cô đã nghĩ hắn sẽ cười khẩy hoặc móc mỉa cô bằng một câu nói chế nhạo nào đó. Thay vào đấy, hắn dành một chút thời gian để nhâm nhi tách trà của mình trước khi trả lời. "Chắc chắn rồi, Granger."
Hermione nhập vai thành một cô chủ nhà nhanh nhẹn, thực hiện các nghi thức xã giao thể hiện sự chào đón một vị khách tới thăm nhà trong sự thoải mái. Họ bắt đầu từ nhà bếp, dĩ nhiên, và mặc dù Draco không hỏi cô bất kỳ điều gì, bất cứ khi nào cô thấy lông mày hắn nhíu lại khi nhìn thấy một món đồ Muggle lạ, cô sẽ giải thích ngắn gọn cho hắn về chức năng của nó.
Họ trở lại phòng khách của cô, và Hermione quyết định để dành việc giảng giải về TV vào một ngày khác. Ồ, đã nghĩ về việc mời anh ta đến thêm lần nữa rồi sao Hermione?
Xua đi câu hỏi trong tiềm thức đầy khó chịu đó, cô chỉ cho hắn xem phòng ngủ và phòng tắm dành cho khách ngay phía bên kia lò sưởi và sau đó đi vòng qua phía bên kia đến văn phòng của cô. Thư viện Một, đó là cách cô gọi nó. Draco cười khẩy khi mắt lướt qua những chiếc kệ treo tường chất đầy sách, nhưng không đưa ra lời bình luận nào.
Cô dẫn hắn lên tầng ba. Đúng ra thì, đây mới là phòng ngủ chính, nhưng Hermione thích ngủ ở tầng hai, phòng gần lò sưởi hơn. Cô không giải thích rõ rằng lý do mà cô thực sự ngủ ở đó là để có thể nhận biết ngay lập tức nếu có ai đó đi vào lò sưởi Floo của cô trong trường hợp khẩn cấp. Một số bản năng sinh tồn của cô sẽ không bao giờ biến mất được.
Căn phòng lớn bên ngoài phòng ngủ chính có lẽ có chức năng như một phòng dành cho trẻ em, nhưng Hermione đã biến nó thành Thư viện Hai. Hermione cũng gửi lời xin lỗi Draco vì tình trạng của căn phòng ngủ và chiếc tủ quần áo cỡ lớn: vali của cô để mở trên giường, quần áo chất thành đống xung quanh chồng giấy da và sách. Cô đã dự định là phải chuẩn bị xong mọi thứ cho chuyến đi Venice của mình vào sáng nay, nhưng Draco đã khiến cô phải gác lại nó hoàn toàn.
Ngoài ra còn có một con vật màu gừng to đùng đang nằm chềnh ềnh giữa vali của cô.
"Ôi chúa ơi, Crookshanks!" cô lao đến giường và bế con mèo ra khỏi hành lý của mình. Nó phản đối bằng một tiếng meo lớn khi cô đặt nó xuống sàn. "Mày phải sang ở với Harry và Ginny! Tao không thể đưa mày đi cùng được!"
Nó nheo đôi mắt màu vàng lại để nhìn cô, rồi liếc nhìn Draco một lúc lâu, trước khi ngoáy đuôi và lững thững đi ra khỏi phòng. Hermione đảo mắt và Draco bật cười.
"Cô nuôi nó từ hồi còn đi học ở Hogwarts đúng không?"
"Ừ, chính nó đấy."
"Thật khó tin là nó vẫn còn sống," hắn nói thẳng.
Hermione nhún vai. "Thành thật mà nói, tôi cũng thấy vậy. Nhưng nó là giống lai với Kneazle, nên chắc đó là lý do tuổi thọ của nó kéo dài hơn bình thường," cô chỉ vào một chiếc cầu thang ngắn ngang qua Thư viện Hai. "Cái cầu thang đó dẫn lên sân thượng."
Chuyến tham quan nhà cô đã hoàn tất, và cô dẫn Draco trở lại phòng khách. Họ lượn lờ ở gần lò sưởi trước khi Draco hắng giọng.
"Cô có dự định gì cho ngày hôm nay chưa?"
"Tôi có hẹn ăn trưa với Ginny để Ginny có thể đưa Crookshanks về cùng luôn. Và tôi chắc anh cũng nhận thấy rằng tôi vẫn chưa soạn xong đồ cho chuyến đi của mình."
Hắn gật đầu. "Được rồi, vậy tôi sẽ không làm phiền cô nữa," hắn kết hợp câu nói này bằng một nụ cười đầy gợi cảm khiến đôi chân của Hermione hơi run lên.
Khi Draco thu dọn đống quần áo và đồ đạc của mình từ đêm qua, Hermione cảm thấy điên đầu vì không biết phải nói gì với hắn. Cô có nên cảm ơn hắn vì đã ở lại không? Có nên cảm ơn hắn vì nhiều lần khiến cô đạt cực khoái không? Có nên hỏi liệu hắn có cảm thấy vui vẻ không? Có nên kéo hắn trở lại phòng ngủ để làm thêm hiệp nữa không? Có nên dò hỏi hắn về cột mốc mới này trong tình bạn của họ không?
"Về chuyện tối hôm qua và ừm, trước đó... tôi có uống thuốc, vậy nên..." ôi Merlin ơi, đó là những lời mà cô chọn để nói sao? Đừng lo, Malfoy, tôi là một cô nàng tiến bộ, dùng thuốc tránh thai hàng tháng, vì vậy anh sẽ không có người thừa kế bất hợp pháp nào chui ra từ tôi đâu.
Mặt Draco tái mét và cô lo lắng nhìn cổ họng hắn nhấp nhô. "Ồ, phải rồi, tôi cũng nghĩ vậy... mặc dù đãng lẽ tôi nên hỏi, hoặc... ờm..."
Hắn đáp trong sự khó xử và Hermione thật sự muốn cắm đầu xuống sàn vì xấu hổ. Hắn tiến về phía cửa trước để lấy áo choàng của mình từ móc treo và Hermione đã cảm thấy hụt hẫng ngay cả khi hắn vẫn chưa rời đi. Chẳng lẽ họ đã hoàn toàn xóa bỏ hoàn toàn tình bạn mà họ đã vun đắp trong suốt mười bốn tháng qua sao?
Draco quay mặt về phía cô và Hermione thấy giật mình bởi lúc này hắn trông cao hơn hẳn, gần như là bao phủ cô hoàn toàn.
"Khi nào cô về?"
"Tối Chủ nhật tuần sau."
Hắn gật đầu và bặm môi suy nghĩ khiến Hermione tự hỏi điều gì đang làm hắn lo lắng như vậy. Dù mới tắm cách đây chưa đầy nửa tiếng, nhưng cô cảm thấy mình đang bắt đầu đổ mồ hôi.
"Cô sẽ làm tốt thôi, cô biết điều đó mà phải không?"
Hermione gật đầu và nở một nụ cười yếu ớt trước lời khích lệ của hắn. "Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi đã ghi lại toàn bộ bài thuyết trình của mình bằng các ký hiệu mã hóa màu và tôi có bản ghi âm của chính mình khi đọc qua nó, vì vậy tôi có thể nhớ khi nào nên dừng lại để lấy nhịp cho thích hợp. Tuần trước, tôi đã đến Scrivenshaft và cuối cùng cũng có được tấm giấy da thời gian có tích hợp sẵn một bùa đếm ngược, vì vậy nếu tôi dành quá nhiều thời gian vào phần ý nghĩa kép của dãy alu, thì..."
"Granger," tiếng gọi như thôi miên của hắn đã cắt ngang sự lan man của cô. Đôi mắt hắn hơi ánh lên trước sự lảm nhảm đầy lo lắng của cô, nhưng nó đã nhanh chóng chuyển thành ánh mắt nóng bỏng đầy dữ dội. "Tôi..." hắn lên tiếng nhưng sau đó ấp úng, không nói nên lời.
Hermione chỉ biết nhìn thẳng vào mắt hắn, sắp trượt chân khỏi vách đá trong tâm trí mình. Cô biết mình nên nói điều gì đó và mặc dù cô đã không thể ngậm miệng lại lúc trước, cô thực sự không biết nên nói gì lúc này.
Draco dường như không thể chịu nổi sự im lặng kéo dài này được nữa.
"Kệ đi," hắn lẩm nhẩm rồi kéo vai cô về phía hắn và cúi xuống hôn môi cô. Cô đáp lại nụ hôn của hắn, quên đi sự khó xử, và cảm nhận hương vị lẫn cơ thể của hắn, khẳng định chắc chắn rằng cảm xúc mà họ đang có là như nhau.
Sau vài phút khám phá đôi môi của cô, đi kèm với một thứ gì đó tương tự như một lời hứa hẹn về những điều có thể sẽ diễn ra trong tương lai, hắn chậm rãi lùi lại và cười nhẹ.
"Gửi thư cú cho tôi khi nào cô quay lại nhé?"
Hermione lơ đãng gật đầu. Hắn có thể yêu cầu cô làm bất cứ điều gì sau nụ hôn đó và cô đều sẽ vui vẻ chấp nhận. Khi hắn cúi xuống để hôn cô thêm lần nữa, Hermione không biết liệu mình có đến được Venice nữa hay không. Xin lỗi, tôi bận chút chuyện và có lẽ sẽ phải hủy bài thuyết trình cũng như việc tham dự buổi hội nghị uy tín này, vì tôi phải dành cả tuần tới để hôn hít Draco Malfoy không ngừng.
Cuối cùng hắn cũng thả cô ra, và nở một nụ cười hồn nhiên hiếm hoi, trước khi rời đi để đi bộ đến điểm Độn thổ gần nhất.
.
Thời gian xung quanh Hermione dường như ngừng trôi khi cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Malfoy vừa đi ra. Với một cái lắc đầu mạnh, cô bước đến, và bật ra một tràng cười dài. Hai mươi tư giờ qua kỳ lạ đến nỗi cô vẫn không thể hiểu hết mọi thứ vừa xảy ra.
Cô tạm quên đi chuyện đó để xếp đồ vào vali trước khi Ginny đến, bởi vì chỉ có Merlin mới biết được màn thẩm vấn của bạn cô sẽ kéo dài trong bao lâu, có thể sẽ là cả buổi chiều. Vào trong phòng ngủ để dọn dẹp giường của mình, Hermione dừng lại sau khi hất tấm chăn lên. Chúng vẫn có mùi nước hoa của Draco.
Kìm hãm ý muốn leo lên giường và đắm chìm trong ký ức đêm qua với mùi hương hấp dẫn của hắn vẫn còn vương trên chăn của cô, Hermione nhanh chóng dọn lại giường của mình. Cô biết nụ cười nhếch mép của Ginny sẽ lớn đến cỡ nào nếu Ginny đến và thấy cái giường lộn xộn của cô.
Cô vừa khóa chốt chiếc vali của mình thì nghe thấy tiếng Floo trong phòng khách. Ginny lao ra và hét lên tên Hermione.
"Đây đây, chị ở đây, chờ chút đã!" Hermione hét lớn. Kiểm tra lại xem vali của cô đã được đóng đúng cách chưa và Crookshanks có còn cố gắng mở chốt khóa nữa không, cô quay trở lại phòng khách.
Đúng như dự đoán, Ginny đang mỉm cười cực lớn, tới mức mặt cô như thể sắp bị tách làm đôi.
"Ái chà chà," Ginny khoanh tay và hơi ngả người ra sau để quan sát Hermione. Hermione cau có đáp lại và chống tay lên hông.
"Chà gì!?" Hermione cực kỳ không thích cái vẻ mặt thấu hiểu đó của Ginny.
"Giờ thì em biết chị sẽ trông như thế nào sau một đêm mây mưa rồi đấy," Ginny rú lên và Hermione vùi mặt vào tay mình trong sự bất lực.
"Lạy chúa, Ginny!"
Cô cảm thấy Ginny giật mạnh cánh tay của mình và với một tiếng thở dài cam chịu, Hermione ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh người bạn của mình. Cô triệu hồi một ít trà và bánh mì từ nhà bếp khi vẫn đang ngồi trên ghế. Sau một vài ngụm trà trong khi Ginny vẫn đang nhìn cô đầy chờ đợi, Hermione lại thở dài và biết rằng đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.
"Được rồi, chị sẽ trả lời một số khúc mắc của em. Nhưng nếu nó quá thô thiển, cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc ngay," Hermione thẳng thừng cảnh báo.
Ginny đã biến khuôn mặt của mình thành vẻ ngây thơ ngơ ngác. "Đã hiểu. Nhưng em có thể phản bác được chứ?"
"Có thể."
"Chị là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời em không kết hôn hay hẹn hò với một trong những ông anh trai của em. Không tính Luna vì cách mô tả của bồ ấy về tình dục với anh Rolf khiến em muốn sảng luôn ấy. Em cứ nghĩ rằng với trí tưởng tượng đó thì mọi chuyện sẽ phải thú vị hơn nhiều, nhưng không hề. Vì vậy, em chỉ yêu cầu rằng mình sẽ được phép thoải mái hơn một chút trong việc đặt câu hỏi, bởi vì em cần phải được bàn tán về chuyện này với bất kỳ ai!"
"Em lấy chồng rồi đấy!"
"Và chị chẳng bao giờ để em nói về đời sống tình dục của em cả!"
"Bởi vì nó thật kinh tởm! Harry chẳng khác nào người thân của chị và chị vẫn chưa quên được chuyện em kể với chị rằng em và Harry đã quan hệ tình dục bao nhiêu lần trong phòng thay đồ của đội Harpies trong lúc em say đấy."
Ginny khịt mũi. "Em hiểu, nhưng làm ơn đi mà chị Hermione? Chị thương hại người phụ nữ già nua đã có gia đình này đi được không?"
Hermione nheo mắt nhìn cô gái tóc đỏ nhưng cảm thấy có chút tội lỗi. "Ừ rồi. Nhưng chị có quyền từ chối trả lời những câu hỏi khiến chị khó chịu đấy."
"Tất nhiên. Vậy, anh ta to đến mức nào?"
"Ginny, em đang đùa với chị đấy à!?"
Ginny nhìn chằm chằm vào sự tức giận của Hermione rồi giơ hai tay rồi. "Em xin lỗi, nhưng em buộc phải hỏi vậy vậy. Merlin ơi, trông cái mặt của chị kìa," Ginny bật cười trước sự xấu hổ của Hermione và nhấp một ngụm trà. "Thế này đi, sao chị không kể lại tất cả các sự kiện từ đêm qua đến sáng nay, và em sẽ đưa ra các thắc mắc của mình theo mạch truyện của chị thì sao?"
Hermione cảm thấy ổn với điều đó, và kể lại buổi tối của cô với Malfoy, bắt đầu từ bữa tối của họ ở Muggle London. Đúng với bản chất tò mò của mình, Ginny thường xen vào giữa câu chuyện bằng các câu hỏi của mình.
"Anh ta đã mặc gì?"
"Tất nhiên là một bộ đồ đắt tiền, được thiết kế riêng."
"Và cho vở opera?"
"Tất nhiên là một chiếc áo choàng đắt tiền, được thiết kế riêng."
"Anh ta đã phản ứng thế nào với bộ váy của chị?"
"Anh ấy nói chị trông 'quá xinh đẹp'," Hermione đỏ mặt và Ginny thì cười đắc thắng.
"Buổi biểu diễn thế nào?"
Hermione hơi ngập ngừng ở đây. Cô cố gắng diễn đạt lại sự căng thẳng giữa họ khi đó đã khiến họ không thể tập trung vào màn diễn đầu tiên. Và khi Hermione nói đến khúc Blaise Zabini làm gián đoạn buổi tối của họ, Ginny thở hắt ra một tiếng.
"Malfoy đã phản ứng như thế nào?"
"Anh ấy có vẻ rất tức giận. Chị đoán là mối quan hệ giữa họ giờ không được tốt lắm."
Khi Hermione mô tả cách Blaise đã chặn Malfoy lại sau buổi biểu diễn để buông những lời xúc phạm về phía hắn và Hermione, Ginny hét lên một tiếng đầy giận dữ.
"Thằng khốn đó! Em mà ở đó là em đã cho nó một nguyền chú thẳng vào giữa mặt nó rồi."
"Malfoy đã suýt làm thế, và chị đã phải ngăn anh ấy tấn công Zabini ở nơi công cộng. Anh ấy gần như đã chuẩn bị giơ đũa phép lên, nhưng chị đã thuyết phục anh ấy nên rời đi thì hơn."
Mặt Ginny trở nên trầm ngâm. "Thú vị đấy."
"Hả?"
"Không có gì, chị nói tiếp đi," Ginny thúc giục nhưng Hermione biết bạn của mình đang ngầm đánh giá lại tính cách của Malfoy. Hermione cố gắng mô tả khoảnh khắc khi cô nhận ra rằng họ chỉ có một mình trong nhà cô đêm qua, nhưng không biết cô muốn tiết lộ bao nhiêu. Dường như cảm nhận được sự do dự từ bạn mình và muốn tôn trọng sự riêng tư của Hermione, Ginny hỏi, "Và nếu đánh giá khả năng làm tình của Malfoy, thì chị sẽ nhận xét là...?"
Hermione lại che mặt và cố hít thở sâu khi cố gắng thu mình lại. "Cuồng nhiệt thái quá," cô lẩm bẩm và Ginny thích thú bật cười thành tiếng. Hermione cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi Ginny hỏi không quá trực tiếp, để cho cô có không gian để thở.
"Và chị... hài lòng chứ?"
Hermione ho nhẹ vì xấu hổ. "Ừ, thậm chí còn hơn ấy."
Trước câu trả lời đó, Ginny nhìn Hermione với ánh mắt đầy tự hào. Hermione biết rằng cô gái tóc đỏ đang cố kìm nén lại, và mặc dù cô biết ơn điều đó, vẫn quyết định ban cho Ginny một đặc ân.
"Rồi, chị nhìn thấy câu hỏi đó hiện ra trên trán em rồi đấy. Cứ hỏi đi."
Ginny cười nhếch mép. "Và em có thể hỏi anh ta đã làm chị... hài lòng như thế nào không?"
Hermione bật cười, cảm thấy rằng có một cô bạn thân chẳng khác nào một cô em gái, luôn muốn được nghe về cuộc sống tình yêu của cô không hẳn là một điều quá tế. "Đầu tiên là dùng tay, sau đó thì chị trèo lên người anh ấy. Sáng nay thì anh ấy dùng lưỡi và cuối cùng là ở trên người chị."
Ginny há hốc mồm, một điều hiếm thấy. "Chị đang nói với là Draco Malfoy đã làm cho chị chỉ sau một đêm thôi á? Chị có biết phải mất tới bao lâu để khiến anh Harry làm như thế cho em không?!"
Hermione nhăn mũi lại và bày ra một vẻ mặt kinh tởm. "Làm ơn đi, Gin, làm ơn đấy. Chị không bao giờ muốn biết câu trả lời của câu hỏi đó cả đâu. Không bao giờ."
Ginny thở dài và đảo mắt. "Được rồi, và cảm ơn vì chị đã nói cho em biết. Em sẽ phải dùng ánh mắt khác để nhìn gã chồn hôi đó thôi!" Hermione đảo mắt, nhưng có lẽ nếu Ginny đang trêu chọc cô về Malfoy thì điều đó có nghĩa là Ginny đã chấp thuận được hắn theo một cách nào đó.
"Vậy tức là giờ hai người đang hẹn hò sao?"
Câu hỏi của Ginny đã khiến Hermione hoàn toàn mất cảnh giác, mặc dù đáng lẽ ra không nên như vậy. Họ đang hẹn hò sao? Họ chưa hề nói gì khác ngoài chuyện Hermione sẽ sử dụng biện pháp tránh thai và chuyến đi Venice sắp tới của cô. Ôi Merlin ơi, giờ thì sao?
Vẻ hoảng sợ trên mặt cô hẳn đã hiện rõ mồn một, bởi vì Ginny đã lên tiếng trong lo lắng. "Chị sao thế?"
"Bọn chị không... không nói gì hết về chuyện đó cả! Và giờ chị phải đi công tác cả tuần trời và chị không hề biết mối quan hệ giữa bọn chị là gì hết," cô vùi đầu vào tay mình với vẻ thất bại.
"Chị Hermione," Ginny nói nhẹ nhàng. "Sáng nay hai người đã tạm biệt nhau như thế nào vậy?"
"Ừ thì, bọn chị có hôn hít một chút và sau đó anh ấy bảo chị hãy gửi thư cú cho anh ấy khi nào chị về," cô nhìn Ginny và nhận thấy bạn mình đang nở một nụ cười khích lệ.
"Chẳng phải như vậy có nghĩa là anh ta cũng để ý chị sao? Chứ không chỉ là tình một đêm ấy?"
Hermione thở dài và miễn cưỡng gật đầu. Cô cảm thấy như thể mình đang đi ngược đường; mọi hành vi thân mật giữa cô với đàn ông đều chỉ xuất hiện sau khi giữa hai người đã có một tình cảm lãng mạn nhất định, dĩ nhiên là ngoại trừ mối quan hệ giữa cô với Cameron, nhưng mối quan hệ đó thì khác hoàn toàn. Nhưng với Malfoy thì sao? Cô không biết họ sẽ giải quyết tình huống mới này như thế nào, nhất là khi họ sẽ không gặp nhau trong một tuần.
Cùng một số lời động viên từ Ginny, cô cố gắng gạt suy nghĩ này ra khỏi tâm trí của mình vào thời điểm hiện tại. Nhưng khi Ginny rời đi cùng Crookshanks, một lần nữa Hermione lại chìm vào những suy nghĩ của mình, không thể tập trung vào điều gì khác.
Khi cô nhắn tin cho Ginny vào sáng nay rằng những sự kiện đêm qua là hoàn toàn "bất ngờ", đó không phải là một lời nói dối. Tất nhiên cô không mong đợi về chuyện quan hệ thể xác (một chuyện quá tuyệt vời) với hắn, và cô chắc chắn cũng không mong đợi điều đó sẽ lặp lại vào sáng nay, nhưng có lẽ điều bất ngờ nhất trong vài giờ qua chính là Malfoy.
Đúng là chuyện hôn hít và tình dục thật sự quá điên cuồng và cuồng nhiệt, cô lại liên tục nhớ đến những khoảnh khắc dịu dàng đáng ngạc nhiên của hắn. Sự nhẹ nhàng khác thường trong giọng nói của hắn khi hắn xin phép được chạm vào cô, hoặc vào bên trong cô, sự lưỡng lự khi tay hắn di chuyển trên cơ thể cô, sự dịu dàng trong nụ hôn đầu tiên của họ...
Chính những ký ức này đã cho Hermione hy vọng rằng, có lẽ sẽ có điều gì đó chờ đợi cô khi cô trở về từ Venice.
.
Draco thức dậy vào sáng Chủ nhật với một biểu cảm ngớ ngẩn. Đó là một nụ cười. Hắn nhăn mặt lại để rũ bỏ cái vẻ mặt ngu ngốc đó. Làm gì có thằng ngu nào dậy mà lại mỉm cười như vậy chứ?
Là mày. Là thằng ngu đã chiếm lấy Granger.
Hắn không kiềm chế nổi nữa và nhe răng ra cười, vùi mặt vào gối, hồi tưởng lại đêm thứ Sáu và sáng thứ Bảy vừa rồi.
Khi hắn đã mặc quần áo rồi đi tới phòng ăn và thực sự ăn bữa sáng một cách ngon lành, có vẻ hắn đã làm cho đám gia tinh trong nhà sốc tới chết. Chúng trố mắt kinh ngạc trước cách chủ nhân của chúng ăn lia lịa trứng, thịt xông khói, cá trích muối và khoai tây nướng.
Khi Draco làm điều tương tự vào sáng thứ Hai, Crick đã chuẩn bị tốt hơn và chủ động rót trà cho Draco. Granger không biết nhà hắn có hai con gia tinh, có lẽ hắn nên nói với cô chăng? Đúng, hắn sẽ nói khi cô quay lại và xem cuộc tranh luận nào sẽ xảy ra sau đó. Cô sẽ trông như thế nào trên giường sau một trận cãi nhau? Merlin ơi, hắn muốn được tìm hiểu sớm. Hình ảnh cô say đắm trong khoái cảm bên dưới hắn hiện ra trước mắt, và khiến hắn phân tâm đến mức khiến hắn đến quán cà phê Muggle muộn hơn mọi khi.
"Chào buổi sáng," hắn cất tiếng chào người pha chế trẻ, khiến người đó mở to mắt ngạc nhiên khi hắn đột ngột tỏ vẻ thân thiện sau nhiều năm cư xử lạnh lùng. Tuy nhiên, Draco không để ý tới, và cầm ly cà phê của mình tới bàn của họ trong sự hài lòng.
Đúng vậy, chiếc bàn này giờ thuộc về hắn và Granger, mặc dù hắn sẽ phải ngồi đây một mình cả tuần. Cảm thấy tập trung ở đây dễ hơn là ở ngôi nhà đầy cô đơn của mình, Draco bắt đầu làm việc để giải quyết một số vấn đề liên quan đến gói quỹ mà hắn sắp thành lập dưới tên của Hermione tại Hogwarts.
Một trong những thống đốc đã đưa ra quan điểm khá chính xác về việc đảm bảo cung cấp thêm các dụng cụ độc dược cũng như sinh vật huyền bí khác nhau để đưa vào giảng dạy. Draco nghĩ rằng những bổ sung này sẽ giúp những đứa trẻ làm quen với thế giới phép thuật dễ hơn. Có vẻ như mấy kẻ thuần chủng khó tính cuối cùng đã từ bỏ việc chúi mũi vào chuyện này, vì Draco và McGonagall đã đưa ra những lập luận xác đáng để chống lại sự phản đối của họ về những gì nên nói với những đứa trẻ thuần chủng về chuyện này, vì sợ rằng chúng sẽ cảm thấy bị bỏ rơi. McGonagall đã rất cẩn thận trong cách lựa chọn từ ngữ của mình, biến câu trả lời của Draco từ "Bảo họ câm mõm lại đi, Hiệu trưởng," thành một đoạn văn xuôi dài về việc những đứa trẻ gốc Muggle này chắc chắn sẽ được hưởng lợi như thế nào khi học trực tiếp về ma thuật từ các phù thủy có trình độ như vậy trong một cơ sở giáo dục cao quý như Hogwarts, thay vì từ những cuốn sách cũ hoặc cha mẹ Muggle của mình.
Vấn đề mới nhất mà Draco cần giải quyết liên quan đến việc thiết kế lại phương pháp giảng dạy và đổi tên lớp Muggle Học. Sau khi suy nghĩ rất nhiều về những gì Hermione luôn nói về chương trình giảng dạy tồi tệ của lớp học này, hắn cũng nhớ đến một lời phàn nàn khác của cô: tên của chính lớp học ấy.
"Muggle Học. Chẳng khá hơn lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là bao."
Ghi nhớ điều này, Draco đã đề xuất đổi tên môn học thành Tìm hiểu Thế giới Không Phép thuật. Hắn vẫn đang chờ đề xuất này được chấp thuận, cũng như đề xuất biến nó thành một lớp học bắt buộc trong chương trình giảng dạy của Hogwarts thay vì là một lớp tự chọn của các học sinh năm trên.
Hắn chỉ hy vọng Granger sẽ không quá tức giận với hắn khi cô phát hiện ra hắn đã lên kế hoạch này mà không có cô. Tuy nhiên, chuyện này có lẽ sẽ lộ ra sau vài tháng, khi nó đến được tai của Bộ.
Bây giờ Granger đã là của hắn, hắn có thể... đợi. Nhưng chính xác thì cô ấy là cái gì của hắn? Hắn cau mày khi nghĩ tới đó. Họ chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ của họ là gì sau sự kiện cuối tuần vừa rồi. Chuyện này có ý nghĩa gì như thế nào Granger? Có ý nghĩa như thế nào với hắn?
Chết tiệt, thật quá khó hiểu. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hắn liệt kê lại mọi thứ? Thực tế: hắn và Granger đã ngủ cùng nhau. Hai lần. Thực tế: quan hệ với cô rất tuyệt vời. Thực tế: hình ảnh cơ thể trần truồng của cô được vuốt ve bởi bàn tay và đôi môi của hắn sẽ chiếm trọn tâm trí hắn từ bây giờ cho đến khi cô để hắn chạm vào cô một lần nữa. Thực tế: cô sẽ ở Venice đến hết tuần này. Thực tế: Hắn không hề biết cô cảm thấy như thế nào về chuyện này. Về hắn. Mẹ kiếp.
Loại bỏ những suy nghĩ và cảm xúc mâu thuẫn ra khỏi tâm trí, một ngày làm việc của Draco trôi qua nhanh chóng. Đêm đó, hắn gửi thông tin cập nhật mới nhất cho McGonagall và đi ngủ sau khi hồi tưởng kỹ về việc Granger trông xinh đẹp như thế nào và cách hắn làm cho cô rên rỉ tên mình.
Vào sáng thứ Ba, Draco thức dậy với vẻ mặt cau có và lại trông cực kỳ khó ở. Hôm nay có gì đó khác thường. Hắn ăn một miếng bánh mì nướng vì không thấy thèm ăn và đi đến quán cà phê. Hắn đã hy vọng rằng caffeine sẽ kích thích tinh thần của hắn nhưng không, hắn vẫn cứ có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn một cách khủng khiếp.
Nhăn mặt với ly cà phê, hắn không thể xác định được nguồn gốc của sự u sầu này. Liếc về chiếc ghế trống đối diện, mặt hắn còn nhăn lại nhiều hơn. Granger đang làm gì? Múi giờ ở Ý lệch một giờ, nên có lẽ giờ cô đang họp chăng? Cô sẽ chăm chú lắng nghe, ghi chú nhiều hơn cần thiết và rất có thể đã chuẩn bị sẵn một nghìn lẻ một câu hỏi để tấn công người thuyết trình ở cuối buổi diễn thuyết. Hắn thầm cầu nguyện cho những người đó, bởi họ có lẽ không lường trước được tốc độ thần kỳ mà não người phụ nữ đó hoạt động.
Liệu cô có nghĩ về Draco không? Có lẽ là không, cô đang có một tuần rất bận rộn. Tại sao cô lại phải nghĩ về hắn? Hắn là gì với cô cơ chú? Dĩ nhiên họ là bạn bè và giữa họ đã nảy sinh một mối quan hệ thể xác, nhưng tại sao điều đó lại phải có ý nghĩa gì với Granger cơ chứ?
Hắn gần như không chú ý đến đống tài liệu trên bàn làm việc tại văn phòng. Hắn cần phải được ra ngoài, nhưng hôm nay trong lịch trình chẳng có buổi tập nào để hắn được thoát ra cả. Draco chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ của mình, muốn nó thú vị hơn. Hoặc ít nhất, đủ thú vị để khiến tâm trí hắn rời khỏi một cô gái nào đó.
Chúa ơi, hắn bị sao vậy? Hắn vẫn sống khỏe trước khi cô bước vào cuộc sống của hắn, phải không? Hắn vẫn trưởng thành trước khi Granger xuất hiện và... và cho hắn thấy rằng trên thực tế, cuộc sống của hắn thảm hại đến cỡ nào.
Hắn gần như sống một cuộc đời thiếu sức sống và ánh sáng từ sự hiện diện của cô chỉ chiếu rọi sự thật đáng buồn đó. Và khi cô không có ở đây, hắn cảm thấy như thế đang lênh đênh trên biển. Hắn chẳng có ai, chẳng có ai cả.
Mình có thể kiểm soát được.
Mình có thể kiểm soát được.
Vào sáng thứ Tư, Draco chớp mắt, chậm rãi thức dậy và không muốn rời khỏi giường của mình. Hắn cảm thấy khốn khổ, ngay cả với khi cơ thể hắn có thói quen mới là đánh thức hắn bằng những suy nghĩ về Granger. Hắn thậm chí còn không buồn bước vào phòng ăn và đi thẳng ra con hẻm để đến quán cà phê.
Người chủ lớn tuổi đang làm việc và nhìn Draco một cách thương hại khi bà ấy đưa cho hắn ly cà phê, và Draco đáp lại bằng một cái lườm. Trông hắn hẳn phải tệ lắm, bởi đến người lạ cũng phải tỏ vẻ thương hại hắn. Có lẽ là do hắn mới ngủ được có ba tiếng chăng?
Văn phòng của hắn cũng có cảm giác ngột ngạt không kém vào ngày hôm đó. Vậy nên, hắn nghĩ về mọi chi tiết của thứ Sáu và thứ Bảy trong tâm trí của mình. Hắn chắc chắn đã bỏ lỡ một cái gì đó. Một cái gì đó để lý giải tâm trạng khó ở đang nuốt trọn hắn từ trong ra ngoài.
Cuối cùng, một ý nghĩ ập đến. Có phải là do Granger chỉ coi chuyện đó là nhất thời không? Có phải tình cảm mà cô dành cho hắn chỉ là thoáng qua không? Điều gì sẽ xảy ra nếu thời gian bên nhau của họ chỉ để cô kiếm chút thỏa mãn về tình dục, không gì hơn?
Hắn muốn gì hơn sao? Chết tiệt, làm sao mà hắn biết được?
Mình có thể kiểm soát được.
Hắn ngồi run rẩy trên ghế và vùi đầu vào cánh tay của mình trên bàn. Hắn sẽ phải phản ứng thế nào nếu Granger hân hoan trở về sau chuyến đi và không muốn mối quan hệ giữa họ phát triển gì thêm? Cô không gặp hắn suốt một tuần, và với tính cách của Granger, cô sẽ suy nghĩ rất nhiều. Cô sẽ đưa ra kết luận nào, khi đang ở một mình tại một đất nước khác? Có lẽ suy nghĩ của cô về đêm giữa họ không tốt như những gì hắn nghĩ?
Trời ơi, hắn có thể tưởng tượng ra tình huống đó ngay bây giờ. Cô đang đi đi lại lại trong phòng khách sạn của mình, xoa tay lo lắng, tự hỏi làm thế quái nào mà cô lại nghĩ ngủ với Malfoy là một ý tưởng hay.
Hối hận. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy hối hận. Cô sẽ nhớ hắn là ai và hắn là gì, rồi hối hận vì đã trao cơ thể cho hắn, chìm đắm một cách mù quáng vào ngọn lửa đam mê giữa họ. Đam mê, đúng không? Draco nhắm mắt lại và nhớ lại bầu không khí rạo rực trước khi họ hôn nhau. Cách cô trông thật rực rỡ dưới cái chạm của hắn, cách cô uốn mình vào cơ thể hắn, cách cô rên lên trong hạnh phúc...
Nhưng Hermione Granger là người suy nghĩ thấu đáo nhất mà hắn từng gặp. Trong bóng tối ở phòng ngủ của cô, dĩ nhiên làm tình dường như là một ý tưởng tuyệt vời. Còn buổi sáng thì sao? Chà, dù sao thì Draco cũng đã ở đó, và khỏa thân, nên có lẽ vậy đủ để cô muốn lặp lại chuyện của tối hôm trước. Nhưng Draco không ở bên cô lúc này. Cô có thể ở một mình với những suy nghĩ của riêng cô, và hắn có một tưởng tượng cực đau khổ về những gì cô chắc chắn sẽ quyết định. Rằng hắn giỏi làm tình, và không gì hơn.
Mình có thể kiểm soát được.
Draco muốn hét lên, hoặc ném đồ đạc vào tường, hoặc đơn giản là đốt cháy mọi thứ bằng Incendio rồi chạy về nhà và đoàn tụ với tủ rượu của mình. Tuy nhiên, hắn vẫn có một lựa chọn khác. Một cuộc họp toàn diện bắt buộc của đội Whisp & Wright sáng nay về phán quyết liên đoàn gần đây cho phép thêm hai người chơi đã buộc Draco phải hoãn cuộc hẹn hàng tháng với Browning sang tuần sau, vì vũ trụ thích trao cho Draco những thời điểm tuyệt hảo như vậy. Nhưng lúc này, hắn cảm giác tuần tới cách hắn cả một đời người vậy.
Đã lâu rồi hắn chưa sử dụng Floo khẩn cấp với Lương Y Browning. Hắn thường phải hẹn gặp khẩn cấp để giúp ngăn chặn ham muốn đắm chìm trong rượu Đế lửa cùng với Thuốc ngủ Không mơ, Thuốc giảm đau và Thuốc Trấn tĩnh vào vài năm trước. Sau đó, hắn sẽ say khướt và chỉ còn biết làm phiền Theo vì hắn chẳng còn biết làm bất cứ điều gì khác sau khi lạm dụng một đống thuốc. Nhưng giờ đây, Theo dường như không còn là một lựa chọn nữa. Họ đã không nói chuyện kể từ cuộc hội thoại kỳ lạ của họ tại Bữa tiệc Năm mới của mẹ hắn về cây bút, và Draco thật sự chẳng biết bạn mình đang làm gì thời gian gần đây.
Tay hắn chuẩn bị đặt lên lọ bột Floo trên lò sưởi trong văn phòng, thì hắn đột nhiên dừng lại. Không, một vấn đề ngớ ngẩn như Granger không đáng để khiến hắn phát khùng lên như vậy. Hắn có thể tự mình xử lý được.
Mình có thể kiểm soát được.
Vào sáng thứ Năm, Draco thức dậy với một tiếng hét thất thanh. Hắn gạt bỏ tấm khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi ra và ngồi lên với gương mặt rúc vào đầu gối, cố gắng để không nôn mửa. Hắn cố gắng hít thở, nắm chặt lấy tóc mình, cố gắng để xua đi hình ảnh của cơn ác mộng khỏi tâm trí trong vô vọng.
Không phải ác mộng đâu, không, không, Draco, đó là những ký ức, tiềm thức của hắn lên tiếng chế nhạo.
Đó là những ký ức về người dì điên loạn của hắn tra tấn Granger trên sàn phòng khách của Phủ Malfoy. Những ký ức về khuôn mặt bẩn thỉu, đẫm nước mắt của Granger khi cô la hét, khóc lóc, quằn quại và run rẩy trong đau đớn tột cùng dưới cây đũa phép của Bellatrix. Những ký ức về việc hắn đã quay đi, không thể chịu đựng được cảnh một cô gái mà hắn đã quen từ năm mười một tuổi đang cuộn mình lại khi cô phải chịu đựng những lời chửi rủa ghê tởm của dì hắn và lời nguyền Tra tấn không ngừng nghỉ từ Bellatrix.
Đó là những ký ức về việc Granger đã kiên cường đánh bại kẻ hành hạ mình bằng sức mạnh phi thường, vượt qua tất cả những nỗi đau ghê tởm và khủng khiếp đó. Cô chưa bao giờ ngừng bảo vệ bạn bè của mình, bảo vệ sứ mệnh của họ. Cô gái đó có thể hy sinh để cứu bạn bè của mình, cứu lấy niềm tin vững chắc vào chính nghĩa của họ.
Và ký ức tồi tệ nhất là cách Draco chỉ đứng đó, đũa phép trong tay, và chẳng làm gì cả.
Hắn là một con quái vật.
Đó sẽ là điều mà Granger kết luận được sau chuyến đi của cô, rồi cô sẽ rời xa hắn. Cô sẽ không nghĩ ra một lý do ngớ ngẩn như kiểu sợ chuyện này sẽ phá hỏng tình bạn của họ , hoặc sợ rằng họ đang phát triển quá nhanh. Không, nó sẽ là một lý do tồi tệ hơn nhiều. Nhưng đó sẽ là một lý do đúng đắn.
Sao hắn lại dám nghĩ mình có quyền kết bạn với Hermione Granger cơ chứ? Sau những gì gia đình điên khùng của hắn đã khiến cô trải qua? Làm sao cô có thể nhìn hắn, huống chi là nói chuyện với hắn? Đúng, hắn đã xin lỗi vì đã đối xử với cô như vậy suốt nhiều năm, nhưng liệu cô đã thực sự tha thứ cho hắn chưa? Draco không nghĩ rằng hắn có thể làm vậy, nếu hắn là cô.
Có phải cô sợ phải từ chối hắn không? Một mình trong nhà với một cựu Tử thần Thực tử, người từng bắt nạt cô suốt thời thơ ấu, liệu cô có cảm thấy khó chịu và không biết làm thế nào để khiến hắn rời đi không?
Một cơn buồn nôn dữ dội ập đến và hắn cuộn mình lại trên sàn. Sau vài phút co giật nhẹ, hắn duỗi thẳng cơ thể ướt đẫm mồ hôi và run rẩy đứng dậy. Sau khi tắm nước lạnh, lạnh đến mức đóng băng, để làm tê liệt chân tay đau nhức của mình, hắn từ từ mặc áo choàng vào và bằng cách nào đó, đi xuống tầng dưới để đến lò sưởi Floo. Hắn không thể đến quán cà phê hôm nay, khi biết rằng hắn sẽ chỉ có một mình, biết rằng cô sẽ không ngồi đối diện với hắn. Hắn ước mình có thể nói chuyện với cô, chỉ vài phút thôi, để giải thích hành vi của mình, để xin lỗi nếu hắn đã quá trớn.
Đến văn phòng, hắn gần như đổ gục xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc, cảm thấy biết ơn vì lò sưởi Floo đã đưa hắn thẳng vào đây. Hắn kéo tập báo cáo về phía mình và cố gắng đọc, nhưng mắt hắn càng lúc càng mờ đi. Sau nhiều lần cố gắng đọc một đoạn văn nhưng không thành công, hắn đã từ bỏ và kiểm tra đống thư từ của mình. Chỉ sau ba phút, hắn đã lại chìm trong những suy nghĩ về Granger.
Hắn tự hỏi liệu việc lên ý tưởng cho Môn Muggle học có giúp ích gì không, nhưng nhanh chóng dập tắt ý tưởng đó. Giọng nói chế giễu trong đầu hắn lên tiếng, chế nhạo hắn khi vẫn còn suy nghĩ đến việc này.
Chà, kẻ thừa kế giàu có nghĩ số vàng của mình có thể mua được sự tha thứ phải không?
Mày có thể rút cạn toàn bộ kho tiền của mình và nó vẫn sẽ không đủ để bù đắp cho những gì mày đã làm đâu.
Mày đã thay đổi, phải vậy không? Bởi vì mày không còn nguyền rủa và muốn loại bỏ phù thủy gốc Muggle, nên mày nghĩ mày xứng đáng với cô ấy sao?
Mày sẽ không bao giờ xứng đáng với cô ấy. Không bao giờ.
Draco đứng dậy và nắm chặt mép bàn, nhắm mắt lại. Những hình ảnh lẫn lộn xuất hiện trong tâm trí hắn: Granger co giật khi bị tra tấn, Granger luồn tay xuống bụng hắn để chạm lấy thắt lưng của hắn, đôi mắt Granger ánh lên vẻ đau đớn khi hắn gọi cô là "Máu bùn", khuôn mặt Granger nở một nụ cười khi hắn đi về phía cô trước bữa tối...
Hắn nới lỏng cà vạt, cảm thấy như thể không khí xung quanh đang bị rút cạn khỏi phòng. Khó thở quá. Mình có thể kiểm soát được. Mình có thể kiểm soát được.
Chết tiệt, hắn chẳng kiểm soát được cái gì cả.
Vứt bỏ cái tôi, hắn tuyệt vọng tìm đến lọ bột Floo trên lò sưởi trong văn phòng của mình và thốt ra tên của Lương Y Browning.
Sau vài hồi chuông, khuôn mặt của vị Lương Y xuất hiện trong ngọn lửa.
"Draco, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Draco lắc đầu và cố giữ bình tĩnh. "Vâng, ý tôi là... không. Tôi cần... tôi cần phải gặp ông hôm nay, nếu được."
"Anh có cần tôi liên hệ với bệnh viện Thánh Mungo không?"
"Không, tôi chưa uống cái gì cả. Tôi chỉ... tôi cần nói chuyện với ai đó."
Lương Y Browning trầm ngâm gật đầu và nhìn xuống, có lẽ đang kiểm tra lại lịch trình của mình.
"Tôi có thể gặp anh lúc mười một giờ sáng nay, anh có muốn gặp tôi lúc đó không?"
"Được... làm ơn," Draco khàn giọng trả lời và kết thúc cuộc gọi. Ngừng giả vờ đang làm việc, hắn ngồi thụp xuống sàn nhà và nhìn chằm chằm vào tấm lưới trống rỗng trong lò sưởi.
Hắn ngồi trên sàn văn phòng của mình trong một tiếng rưỡi tiếp theo, sau đó gửi một bản ghi chú nhanh cho sếp của mình để giải thích sự vắng mặt của hắn trong thời gian còn lại của ngày hôm nay. Draco hiếm khi nghỉ ốm, và không thể nhớ lần cuối cùng hắn xin nghỉ làm là khi nào, nhưng hắn biết rằng hắn sẽ không thể quay lại văn phòng sau cuộc hẹn.
Hắn đi trên Hẻm Xéo trong sự lơ đãng. Mặt trời quá sáng và quá nóng, mặc dù thời tiết ôn hòa dễ chịu. Khi được đưa vào văn phòng của Lương Y, Draco gần như đổ gục xuống chiếc ghế dài bằng da và ngước đôi mắt đau khổ về phía người đàn ông có thể giúp hắn không chìm vào tuyệt vọng.
"Draco, cảm ơn vì đã liên hệ với tôi. Anh có muốn cho tôi biết điều gì đã đưa anh đến đây hôm nay không?"
Draco hít một hơi thật sâu và nhìn vào tờ giấy da đang lơ lửng cùng cây bút lông bên cạnh Lương y Browning một cách cảnh giác. Hắn không thể lùi bước được nữa. Nhưng hắn phải bắt đầu từ đâu đây?
"Tôi không chắc mình... tôi gặp ác mộng và không thể bình tâm lại khi tỉnh dậy vào sáng nay. Tôi không thể tập trung vào công việc... Tôi thậm chí còn không thể ăn."
Xoạt, xoạt.
"Là một trong những cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại thường xuyên sao?"
"Đúng... dì tôi... bà ta... bà ta tra tấn... ai đó... ngay trước mặt tôi. Và tôi chỉ đứng đó."
Xoạt, xoạt.
"Gần đây anh cũng thường xuyên gặp ác mộng phải không?"
Draco lắc đầu. "Không, nhưng mấy ngày gần đây tôi bị khó ngủ... và biếng ăn. Tôi không thể... tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì và thấy thật khốn khổ," hắn nói.
Xoạt, xoạt, xoạt.
"Có chuyện gì thúc đẩy những cảm xúc này không? Có điều gì mới trong cuộc sống hoặc thói quen của anh khiến anh cảm thấy khó chịu không?"
Draco do dự, nhưng tự hỏi liệu việc tiết lộ câu chuyện với Granger có giúp ích hay không. "À thì, tôi đã đưa... bạn của tôi đi xem vở opera vào tối thứ Sáu. Chúng tôi cũng đã đi ăn tối cùng nhau trước đó nữa."
Xoạt, xoạt.
"Và buổi tối hôm đó đã diễn ra như thế nào?"
"Tôi nghĩ là ổn," Draco ngập ngừng. "Cô ấy có vẻ vui, vui khi được đi chơi với tôi."
"Anh cảm thấy như thế nào về buổi tối ngày hôm đó?"
"Ổn. Ý tôi là, tôi cũng rất thích... ở bên cô ấy. Nhưng chúng tôi đã không may chạm mặt một người bạn học cũ và tôi đã khiến bản thân trở nên ngu ngốc trước mặt cô ấy."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Thằng đó đã xúc phạm cô ấy, tôi và gia đình tôi. Chúng tôi đã tranh cãi qua lại với nhau nhưng tôi đã không tấn công nó, mặc dù rất muốn. Nó cũng đáng bị như vậy thôi."
"Anh ta đã xúc phạm người bạn này của anh như thế nào?"
"Nó đã bình phẩm một cách thô lỗ về huyết thống của cô ấy," như tôi ngày trước vậy.
"Ra là vậy," xoạt, xoạt. "Còn điều gì đặc biệt khác không?"
Salazar ơi, hắn không thể né tránh được nữa rồi. Hắn sẽ phải tiết lộ giai thoại tình cảm gần đây mà hắn có với Granger thôi.
"À, cô ấy mời tôi đến nhà sau buổi biểu diễn và sau đó tôi... uhh ở lại qua đêm..."
Hắn không thể nhìn thẳng vào mắt của Lương Y nữa mà thay vào đó, hắn phải liếc nhìn tủ sách trên bức tường ở phía xa văn phòng.
"Giữa hai người có phát sinh quan hệ thể xác không?"
Nếu lúc này hắn đang không cảm thấy đau khổ, Draco sẽ bật cười trước sự ngớ ngẩn của câu hỏi đó và trước giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên của người đặt ra câu hỏi đó. Tình dục không được thảo luận một cách cởi mở với các gia đình thuần chủng, bởi vì mục đích duy nhất của tình dục là sinh ra những người thừa kế sau này.
Khi Draco mười hai tuổi, cha hắn đã gọi hắn đến phòng làm việc của ông ta để thảo luận riêng về nghĩa vụ của Draco với tư cách là người thừa kế gia sản Malfoy duy nhất. Lúc đầu, hắn đã bối rối không hiểu tại sao cha hắn lại phải nói vòng vo về "nghĩa vụ đối với tổ tiên của mình" và "kìm nén thôi thúc chống lại trách nhiệm bản thân đối với dòng họ" khi Lucius đột ngột rút đũa phép ra và dạy Draco cách thực hiện bùa tránh thai. Cha hắn cảnh báo rằng bùa chú này sẽ là một biện pháp phòng ngừa nếu Draco yếu ớt đến mức phải đầu hàng trước bất kỳ "sự cám dỗ xác thịt của nội tiết tố" nào, bùa chú này sẽ ngăn chặn mọi đứa con ngoài giá thú trước khi hắn kết hôn. Lucius sau đó thẳng thừng ném một tờ giấy da có hướng dẫn về một loại thuốc tránh thai cho Draco rồi đuổi hắn đi.
Và đó lần gần nhất mà Draco được tiếp nhận giáo dục giới tính. May mắn thay cho hắn, Theo và những thằng bạn khác của hắn, là thư viện tại Biệt Phủ chứa đầy các thể loại sách, bao gồm cả sách liên quan đến tình dục (đính kèm với cả hình ảnh minh họa) và các hướng dẫn khá chính xác về các tư thế để giúp đàn ông và phụ nữ đạt được niềm vui và khoái cảm.
Vì vậy, khi nghe câu hỏi "Giữa hai người có phát sinh quan hệ thể xác không?" bằng một giọng nói cực kỳ bình thản từ một người đàn ông đáng tuổi cha Draco, hắn có chút cảm thấy siêu thực.
"Có," Draco trả lời, mắt vẫn không rời khỏi tủ sách. "Hai lần."
"Anh cảm thấy thế nào về chuyện này?"
Draco cắn môi dưới khi cố gắng loại bỏ những cảm xúc rối bời về hắn đã việc ngủ với Hermione.
Tiếp tục nhìn quanh phòng, hắn chậm rãi bắt đầu, "Tôi cảm thấy... vui khi cô ấy đủ tin tưởng để mời tôi vào nhà, thậm chí là lên giường cùng. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì tôi không chắc... ý tôi là... làm sao tôi... làm sao bọn tôi có thể...?"
Hắn bỏ lửng câu nói và không biết nên nói gì thêm. Lương Y Browning không phá vỡ sự im lặng và Draco biết rằng ông ấy đang đợi hắn nói ra những cảm xúc của mình.
Thở ra một hơi thất vọng vì sự kém cỏi của mình, những suy nghĩ loạn óc của Draco trào ra khỏi miệng thành một dòng chảy không thể ngăn cản. "Ý tôi là, tôi phải cảm thấy kiểu đéo gì đây? Chúng tôi đã làm tình, điều đó quá tuyệt vời và tôi hoàn toàn không biết mình đang làm cái quái gì nữa! Tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng rất thích chuyện đó từ mọi dấu hiệu mà cô ấy thể hiện nhưng... nhỡ bây giờ cô ấy đang hối hận về điều đó thì sao? Nhỡ cô ấy ghét tôi hoặc nghĩ rằng tôi đã gây áp lực cho cô ấy thì sao? Tôi không nghĩ rằng mình đã làm điều gì sai... Tôi đã liên tục hỏi cô ấy xem mọi chuyện có ổn không, nhưng mẹ kiếp, tôi không biết cô ấy đang nghĩ cái quái gì về tất cả những điều này! Và điều đó đã khiến tôi thành ra như thế nào, hả? Tôi đi ngủ, một mình, thức dậy, một mình, cố gắng uống cà phê, một mình, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cô ấy! Về việc cô ấy không ở đây bởi vì cô ấy quá xuất sắc đến nỗi phải xuất hiện tại cái hội nghị quốc tế chết tiệt đó, trong khi tôi bị mắc kẹt ở đây... cố gắng tồn tại! Chúng tôi đã trải qua đêm tuyệt vời chết tiệt này cùng nhau rồi cô ấy liền bay sang Ý, và tôi chắc chắn rằng cô ấy đang chìm trong sự oán giận vì đã làm tình với một cựu Tử thần Thực tử, còn tôi là một thằng ngốc khi thậm chí còn không buồn thảo luận với cô ấy về những gì chúng tôi đã làm, chúng tôi đang là gì của nhau hay cô ấy còn muốn tôi ở bên cạnh không... Chúng tôi có còn là bạn nữa không? Tại sao tôi lại thành ra như thế này khi cô ấy mới chỉ vắng mặt khỏi cuộc đời tôi vài ngày? Tại sao tôi cảm thấy mình thật vô giá trị và mọi việc tôi làm đều là vô ích? Tôi tồn tại trong một khoảng trống chết tiệt và cô ấy là người duy nhất khiến tôi muốn nói về điều đó, nhưng tôi không thể làm điều đó khi cô ấy ở quá xa... và tôi thậm chí không biết tại sao điều đó lại làm tôi khó chịu vì cô ấy sẽ trở lại sau một vài ngày và tôi chắc chắn rằng cô ấy không suy sụp tinh thần chỉ vì cô ấy đã rời đi và làm xáo trộn thói quen đã định sẵn của chúng tôi bằng cách bỏ tôi ở đây... và... và..."
Hắn hít một hơi dài và tiếp tục nhìn chằm chằm vào kệ sách. "Và... ông là Lương Y. Tôi phải làm cái quái gì bây giờ đây?!"
Tất cả những gì Draco nghe thấy trong những phút tiếp theo là tiếng bút lông sột soạt điên cuồng và hắn phải cố gắng át đi tiếng ồn, nếu không hắn sẽ rút đũa phép ra và biến cái bút đó thành một ngọn đuốc. Hắn đã từng bộc phát sự nóng nảy đó trong buổi gặp thứ ba của họ, nhưng vị Lương Y này nhanh hơn hắn tưởng. Draco tự hỏi đã bao nhiêu lần người đàn ông lớn tuổi này phải ngăn khách hàng của mình nổi khùng lên và đốt cháy đống ghi chú phiền phức của ông ta.
"Anh có nghĩ rằng lý do khiến anh buồn chỉ đơn giản là vì anh nhớ cô ấy không?"
Draco quay đầu về phía Browning. "Nhớ á!? Tôi không nhớ cô ấy!" hắn lập tức phản đối ý niệm đơn thuần rằng hắn sở hữu cái thứ cảm xúc vô dụng đó. Đàn ông như Draco không nhớ ai cả.
Lương Y đáp lại cơn bộc phát trẻ con của hắn bằng cái nhìn kiên nhẫn qua cặp kính của mình. "Với những vấn đề liên quan đến cảm xúc, cá nhân tôi tin rằng sự trung thực là con đường tốt nhất để tiến về phía trước."
Draco thở hắt một cách chế giễu và khoanh tay trước ngực. Vấn đề liên quan đến cảm xúc, đúng là ngớ ngẩn. Tất nhiên là hắn không nhớ cô, bởi vì nhớ cô có nghĩa là hắn quan tâm đến cô nhiều hơn hắn tưởng, và điều đó thật lố bịch.
Vấn đề liên quan đến cảm xúc.
Cảm xúc.
Và tâm trí hắn hiện lên một từ tiếp nối cực kỳ tồi tệ. Cảm xúc. Tình yêu.
Vấn đề liên quan đến cảm xúc có nghĩa là... nó thường có nghĩa là tình yêu, phải không? Thật lố bịch. Điên cuồng. Ngớ ngẩn. Vô lý.
Tình yêu.
Draco khịt mũi. Hắn không yêu cô. Hắn không... hắn không thể... yêu cô. Tim hắn đập nhanh trong lồng ngực, rồi bỗng dưng khựng lại, rồi lại đập liên hồi và như thể đang đồng bộ với não bộ của hắn. Các mạch máu của hắn đập mạnh trong màng nhĩ đến nỗi hắn cảm giác như mình sắp điếc đặc đến nơi. Hắn không thể ngu ngốc như thế này được. Không. Không không không không không không...
Hắn cảm giác như mình sắp nôn mửa đến nửa. Hắn bật dậy khỏi chiếc ghế bọc da và lao thẳng vào nhà vệ sinh gần đó. Draco nắm chặt mép bồn rửa và nôn thốc nôn tháo vào chiếc bồn bằng sứ. Hầu hết những gì trào ra đều là mật bởi cho đến tận hôm nay hắn vẫn chưa thèm ăn gì, và khiến cổ họng hắn đau một cách khủng khiếp. Hắn nôn thêm vài lần nữa rồi mới dừng lại được.
Lạnh lẽo và run rẩy, hắn không dám nhìn vào gương mặt hốc hác với những vết quầng thâm đầy mệt mỏi dưới mắt của mình trong gương. Khi hắn cúi đầu xuống, một cốc nước xuất hiện và nhẹ nhàng gõ vào tay hắn. Nghĩ rằng cơ thể mình không thể đào thải thêm bất cứ thứ gì khác, hắn nhấp một vài ngụm nhỏ.
"Tại sao việc thừa nhận rằng anh nhớ hoặc quan tâm đến người này lại khiến anh khó chịu như vậy?"
Giọng nói bình tĩnh của Browning vang lên ngay phía sau hắn, tiếp tục buổi gặp mặt, như thể Draco không vừa nôn thốc nôn tháo vào cái bồn rửa mặt trong văn phòng của ông ấy.
Hắn vẫn còn choáng váng, thở hổn hển khi cố gắng sắp xếp những suy nghĩ của mình. Không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài, hắn dựa lưng vào bức tường của phòng vệ sinh và từ từ ngồi xuống sàn, nhìn về phía Browning ở ngưỡng cửa.
"Bởi vì tôi không nên... tôi thực sự không nên... cô ấy chỉ là một người bạn... và cô ấy... cô ấy là... phù thủy gốc Muggle."
"Anh có nghĩ rằng cô ấy thấp kém hơn mình vì huyết thống của cô ấy không?"
"Không, không phải như thế," hắn biết bắt đầu giải thích từ đâu đây? Hai hệ tư tưởng này đã gây chiến bên trong hắn được một thời gian dài. Thật... không phù hợp với một kẻ thuần chủng thuộc một dòng dõi lâu đời như hắn lại có bất cứ mối quan hệ nào với cô. Nhưng trong trật tự thế giới mới này, khi không có Chúa tể Hắc ám ban hành sắc lệnh về quan hệ huyết thống... thì mọi thứ đã bị đảo lộn, phải không? Đâu phải là tội lỗi gì khi một kẻ kém cỏi như hắn hy vọng một nữ anh hùng như cô dành bất kỳ cảm xúc nào khác cho hắn ngoài sự thương hại. Việc hắn cảm thấy nền giáo dục của thế giới này vẫn rất vặn vẹo cho thấy điều đó rõ như ban ngày. Hắn yếu đuối, đáng thương. Một sự thất vọng cho cả hai bên.
"Tôi biết rằng mình không xứng đáng được ở bên cô ấy. Dù tôi có làm gì đi nữa, tôi cũng không bao giờ xứng đáng với cô ấy, ngay cả khi cô ấy... đáp lại tình cảm của tôi."
"Anh có sợ cảm thấy hạnh phúc không?"
"Có," hắn thở dài. Hắn không còn đủ sức để tiếp tục độc thoại nội tâm nữa. Hắn đặt một câu hỏi mà đã khiến hắn để tâm một thời gian.
"Nếu tôi nghiện cô ấy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phải uống Thuốc ngủ khi không có cô ấy?"
"Anh đã cai nghiện được nhiều năm rồi, Draco."
Draco lắc đầu không đồng ý. Đúng là hắn đã không đụng đến những thứ thuốc trong nhiều năm, nhưng hắn vẫn sẽ luôn là một con nghiện. "Nhưng ông biết đấy, nó vẫn còn ở đó, thôi thúc sử dụng nó sẽ không bao giờ thực sự biến mất, đặc biệt là khi mọi chuyện trở nên tồi tệ."
"Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ rằng anh bị lập luận của chính mình kiểm soát đấy. Việc sử dụng thuốc khiến anh cảm thấy như thế nào?"
"Tê liệt. Giống như tôi có thể biến mất một lúc vậy. Tôi không cần phải suy nghĩ, cảm nhận hay ghi nhớ bất kỳ điều gì."
"Và việc ở bên cô ấy khiến anh cảm thấy thế nào?"
"Choáng ngợp."
"Hãy khám phá cảm giác đó đi, anh đã mô tả cô ấy theo cách này trước đây."
Draco nhắm mắt lại và chìm đắm trong giây lát với những ký ức gần đây về Hermione. Tập trung, hắn hướng vào ý nghĩa của những tương tác đó đối với mình.
"Cô ấy khiến tôi bị choáng ngợp bởi mọi mặt và tôi không biết làm thế nào để xử lý những gì tôi cảm thấy khi ở quanh cô ấy."
Các giác quan của hắn bị tấn công không ngừng: hình ảnh của cô, mùi hương của cô, âm thanh của cô, và bây giờ là mùi vị và xúc giác của cô...
"Có những ngày tôi thậm chí còn không biết mình là ai nữa, nhưng cô ấy khiến tôi cảm thấy mình có thể trở thành một thứ gì đó. Một thứ gì đó khác hơn là một kẻ thất bại. Trước khi chúng tôi... gặp lại, tôi hài lòng với mọi thứ ở mức tối thiểu. Tôi có một công việc, tôi tránh xa rắc rối, tôi lặng lẽ khôi phục tên tuổi của gia đình mình, tôi từ bỏ thói quen dùng thuốc, và tôi nghĩ rằng việc không trở thành một thằng khốn là một đặc ân cho thế giới này."
Hắn hít một hơi thật sâu. "Nhưng cô ấy... cô ấy khiến tôi hy vọng vào một điều gì đó hơn thế nữa. Cô ấy là một trong số ít người thực sự có quyền đá tôi khi tôi sa sút, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ làm thế. Cứ như thể cô ấy thực sự tin rằng tôi xứng đáng với thế giới này và tôi không thể nhớ lần cuối cùng ai đó khiến tôi cảm thấy như vậy, nếu có. Không có một chút giả dối nào trong cô ấy và tôi thậm chí không thể thành thật với cô ấy rằng tôi... ngưỡng mộ cô ấy đến mức nào."
Thậm chí mày còn không thể thành thật với chính mình. Ngưỡng mộ? Hừm, cũng có lý, nhưng đó có phải là toàn bộ sự thật không?
"Từ những gì anh đã mô tả, đối với tôi, dường như người phụ nữ trẻ này có tác động tích cực đến cuộc sống của anh. Tôi tin rằng chúng ta đã nói qua tất cả những lý do bào chữa cho việc không theo đuổi một mối quan hệ, ngoại trừ một lý do."
Draco ngẩng đầu lên mặc dù đã biết câu trả lời.
"Nỗi sợ hãi của chính anh," Browning nói. "Sao anh lại sợ nói với cô ấy rằng anh muốn thử hẹn hò đến vậy?"
"Ý ông là ngoài việc tôi sẽ bị từ chối trong sự nhục nhã và tinh thần của tôi bị nghiền nát nếu cô ấy không đồng ý sao?" Draco lèm bèm nhưng Browning không nói gì. Một ngày nào đó. Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến người đàn ông này đáp lại lời mỉa mai của hắn.
"Thôi được, bên cạnh việc lòng kiêu hãnh của tôi sẽ bị hủy hoại... tôi lo rằng mình có thể... chà, chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi làm hỏng mọi chuyện và khiến cô ấy tổn thương," Một lần nữa. Ý mày là làm tổn thương cô một lần nữa. Hãy nhớ rằng, Draco, mày đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho cô trong suốt những năm tháng thiếu niên của mình bằng việc vào vai một thằng bắt nạt tàn nhẫn.
"Trong bất kỳ mối quan hệ nào, dù là tình bạn hay không, tất nhiên không bao giờ có sự đảm bảo thành công. Nhưng Draco, anh có nghĩ rằng anh nợ chính mình việc khám phá những cảm xúc này một cách lành mạnh thay vì tiếp tục kìm nén chúng không? Tôi nghĩ rằng chúng ta đã xác định rõ ràng rằng những căng thẳng gần đây của anh là do anh nhớ cô ấy đó."
Đó là vấn đề, phải không? Tôi không chỉ nhớ cô ấy, tôi cảm thấy như bị bỏ rơi khi không có cô ấy vậy.
"Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về việc thay đổi câu nguyện cầu của mình. Như đã nói, ban đầu tôi đã đưa ra lời khuyên nhằm phản đối câu nói hiện tại, và giờ tôi muốn chúng ta thảo luận này chuyện này."
Draco gật đầu, thể hiện rằng mình sẵn sàng lắng nghe.
"Anh có nhớ những lời phản đối trước đây của tôi về câu nói 'Mình có thể kiểm soát được' không?"
"Ông đã nói với tôi rằng sự kiểm soát thường là ảo tưởng và điều duy nhất chúng ta thực sự có thể kiểm soát được là cách chúng ta phản ứng với các tình huống."
"Đúng vậy. Và ghi nhớ điều đó, anh cảm thấy thế nào về câu 'Mình có thể chấp nhận được tình hình hiện tại'?"
Draco khịt mũi. Ông ta nghiêm túc thật sao? Không đời nào hắn có thể vừa niệm một tràng dài như vậy vừa cố gắng thoát khỏi cơn hoảng loạn được.
"Hơi quá nhỉ?" Browning nói tiếp. "Đơn giản hơn thì sao? 'Mình ổn với điều này.'"
Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.
Đây chẳng phải là điều mà Browning đã cố gắng dạy Draco trong nhiều năm sao? Chấp nhận thế giới xung quanh mình, chấp nhận quá khứ của mình, chấp nhận sự tha thứ của Potter, chấp nhận tình bạn của Hermione, và giờ là chấp nhận rằng hắn thực sự quan tâm đến cô.
Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro