Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 14

Buổi xem ba lê vào tối mai không phải là một buổi hẹn hò. Hermione đã lặp lại điều này với chính mình cả tuần nay trước khi ngày thứ Bảy đến. Malfoy chỉ đồng ý đi với cô vì cô đã gần như cầu xin hắn vào hồi tháng Mười Một. Hắn chỉ đơn giản là thực hiện lời hứa với cô và đi cùng cô như một người bạn mà thôi.

Đây không phải là một cuộc hẹn hò. Họ thậm chí còn không ăn tối hay đi uống gì cùng nhau trước buổi biểu diễn, mà sẽ chỉ gặp nhau bên ngoài rạp hát.

Vậy tại sao cô lại có cảm giác bụng mình quặn thắt lại cả tuần nay vậy? Tại sao cô lại cảm thấy bồn chồn khi nghĩ đến việc ngồi gần Malfoy trong rạp hát tối tăm vậy? Và tại sao cô không thể quyết định xem mình sẽ mặc gì vậy? Hermione có rất nhiều chiếc váy và áo choàng xinh xắn, và thông thường trước một sự kiện trang trọng, cô sẽ chọn ngẫu nhiên một chiếc hoặc để Ginny chọn hộ.

Vì một số lý do nào đó, lần này Hermione đã không hỏi ý kiến ​​của Ginny, và cô cũng chưa thể tự quyết định được. Merlin ơi, cô thậm chí còn chưa nghĩ xem cô phải làm gì với mái tóc của mình! Những quyết định này khiến cô đau đầu từ ngày này qua ngày khác, và khi kết thúc cuộc đấu tranh nội tâm, cái suy nghĩ đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô: đây không phải là một buổi hẹn hò.

Họ vừa bước đến nơi mà họ tách nhau để đi làm vào buổi sáng và Hermione cảm thấy sự bồn chồn đang không ngừng lan truyền qua cô. Lần tiếp theo mà họ gặp nhau sẽ là buổi tối hôm sau, có lẽ là sẽ ăn diện và hiện diện trước toàn bộ xã hội phù thủy.

"Tôi mong chờ buổi biểu diễn vào ngày mai," cô ngập ngừng nói. Malfoy khẽ thở dài và từ chối nhìn vào ánh mắt của cô.

"Về chuyện đó..." hắn lên tiếng và Hermione cảm thấy bụng cô như muốn thắt lại. "Cô có chắc là cô vẫn muốn đi không?"

Hermione không thể tin được những gì hắn đang nói. Sau những pha nổi giận vô cớ thay vì tôn trọng cuộc hẹn hò duy nhất giữa cô với Anthony, thì bây giờ hắn lại cố tìm cách thoát khỏi... khỏi... buổi không-phải-hẹn-hò của họ sao?

"Malfoy, anh đã hứa rồi mà! Anh thực sự định bùng kèo với tôi đấy à?"

Hắn nhanh chóng lắc đầu và đút tay vào túi. Hermione chờ đợi trong khi hắn nhìn xuống đất và dùng đôi giày đắt tiền của mình quệt nhẹ lên vỉa hè.

Hắn đang lo lắng.

"Không, chỉ là... cô có chắc là vẫn muốn đi... với tôi không?"

Sự tức giận rời khỏi cơ thể cô khi trái tim Hermione thắt lại bởi sự đau lòng. Hắn rõ ràng là đang lo lắng về việc để mọi người nhìn thấy họ đi cùng nhau và làm tổn hại danh tiếng của cô. Sau thời gian làm bạn với Malfoy, cô biết được rằng sự tự tin của hắn sẽ được thể hiện ở những đỉnh núi, và trong khoảnh khắc này, hắn dường như đang ở trong một thung lũng khá sâu.

"Malfoy," cô nhẹ nhàng nói, và không nói gì thêm cho đến khi hắn nhìn thẳng vào mắt cô. "Tôi muốn đi cùng anh. Với tư cách là một người bạn, anh nên biết rằng tôi sẽ bắt anh phải giữ lời hứa của mình. Và với tư cách là một người bạn, anh nên biết rằng tôi không quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ gì hoặc nói gì về người mà tôi đi cùng."

Sau một nhịp, hắn gật đầu và nở một nụ cười nhẹ. "Được rồi. Vậy hẹn gặp lại vào tối mai nhé."

"Tôi sẽ đảm bảo điều đó sẽ xảy ra."

Không phải là một buổi hẹn hò. Đây không phải là một buổi hẹn hò.

.

Draco đi đi lại lại dọc theo những tảng đá cuội ở lối vào khu nhà hát của giới phép thuật London. Hắn đã đến sớm, vì không thể chịu được sự im lặng đến chói tai của chính căn nhà của mình trong khi chờ thời gian trôi qua. Tại sao hắn lại không nghĩ đến việc mời cô đi ăn tối trước buổi biểu diễn cơ chứ? Một chút rượu có thể giúp giảm bớt sự căng thẳng.

Thế nhưng, hắn đáng ra phải không có lý do gì để lo lắng, vì đây không phải là một buổi hẹn hò. Không phải là một buổi hẹn hò. Đúng, hắn đang mặc một chiếc áo choàng đen rất đẹp, nhưng hắn chỉ toàn sở hữu những chiếc áo choàng đẹp nhất, nên không phải là hắn cố ý làm gì cả. Thế có phải là cố ý khi mày dành thời gian ngồi trước gương để tự hỏi liệu Granger có thích mái tóc của mày không?

Draco thở dài bực bội và luồn tay qua những lọn tóc nhợt nhạt của mình. Hắn luôn để tóc ngắn và thường vén nó sang một bên trong vài năm qua chứ không còn vuốt nó ngược lên như thời còn đi học. Có lẽ việc việc vuốt tóc lên như ngày xưa sẽ là một sai lầm khủng khiếp, bởi những ký ức của Granger về hắn trong khoảng thời gian ấy chẳng vui vẻ chút nào. Ngoài ra, nếu hắn gặp khó khăn trong việc tạo kiểu tóc, thì liệu hắn có muốn đêm nay là một buổi hẹn hò không? Đây không phải là một buổi hẹn hò.

Mình có thể kiểm soát được.

Draco hoàn thành lộ trình di chuyển của mình và nhanh chóng quay trở lại con đường mà hắn đã đến, và ngay lập tức đối mặt với Granger.

"Xin chào," cô nói với một nụ cười rạng rỡ.

"Xin chào. Trông cô ổn đấy," đó là một lời nói dối trắng trợn. Hermione trông cực kỳ hấp dẫn và cô đang rút cạn hơi thở từ cơ thể hắn, nhưng đó không phải là một điều thích hợp để nói với một người bạn.

Cô trang điểm kỹ càng hơn lúc đi làm, đôi môi có một màu đỏ tía đầy lôi cuốn. Tóc của cô, ngày thường lúc nào cũng xù lên nay được búi chặt trên đầu, nhưng một vài lọn tóc của cô rơi xuống và tạo nên sự thanh thoát, khiến nhìn tổng thể trông rất đáng yêu.

"Cảm ơn, anh cũng vậy," cô mỉm cười rạng rỡ và Draco tự hỏi liệu hắn có nói quá nhiều không, hay biểu hiện của hắn có thể hiện điều gì sai trái không. Có vẻ như hắn đang ngày càng mất khả năng kiểm soát những cảm xúc kém tinh tế của mình trước sự hiện diện của cô.

Họ cùng nhau đi bộ giữa với một đám đông nhỏ hướng về phía lối vào của nhà hát, và Draco cảm nhận được sự phấn khích của Hermione đối với buổi biểu diễn.

"Chắc là anh đã thuộc câu chuyện rồi đúng không? Của vở ba lê ấy?"

Draco gật đầu thay cho câu trả lời. Hắn đã bị cha mẹ lôi đi xem vở diễn này vài lần trong suốt thời thơ ấu của mình. Nhưng cho dù có phải múa ba lê hay không, thì mọi đứa trẻ của giới phép thuật đều biết câu chuyện về Con Phượng hoàng và Tấm màn.

"Đó là một trong những vở diễn yêu thích của mẹ tôi."

Mặt Hermione chuyển màu khi họ bước vào ánh đèn của sảnh đợi. "Tôi chưa bao giờ được đọc về nó. Cho đến khi anh đồng ý đưa tôi đi vào tối nay. Đây không phải là một câu chuyện từ thời thơ ấu của tôi."

Cô có vẻ hơi xấu hổ khi thừa nhận điều đó, và Draco dập tắt ý muốn trêu chọc cô, như bình thường hắn vẫn làm. Những bậc phụ huynh người Muggle rõ ràng không được tiếp cận với những câu chuyện cổ tích phù thủy xa xưa, và cô không có lý do gì để cảm thấy xấu hổ cả.

"Vậy sau khi đọc về nó để chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay, cô nghĩ gì?"

Vết ửng hồng trên má cô biến mất khi cô thể hiện khuôn mặt đang suy nghĩ của mình: lông mày hơi nhíu lại, mắt trừng lên và môi mím lại khi cô gặm nhẹ vào môi dưới của mình. Nếu có một sự chắc chắn nào đó về Hermione Granger, thì đó là việc cô có ý kiến ​​về mọi thứ. Cô sẽ không bao giờ chỉ trả lời một cách đơn giản là "Ồ, tôi thích nó." Cô sẽ nêu lý luận, lý thuyết và lập luận để hỗ trợ bất cứ điều gì mà cô chuẩn bị nói.

"Rõ ràng là, thông điệp cơ bản về tình yêu đích thực vượt qua những chướng ngại xấu là khá mạnh mẽ. Và tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về văn hóa dân gian lịch sử của giới phù thủy ngoài những tác phẩm được viết bởi Beedle Người Hát Rong, và tôi biết câu chuyện này được giả định rằng đã tồn tại hơn một nghìn năm, vì vậy tôi cho rằng tôi có thể bỏ qua thông điệp đơn giản về vấn đề đó," cô ngừng lại để hít thở một chút. "Nếu nhìn nó qua một lăng kính hiện đại, thì tôi thấy khá thất vọng và bực mình với nhân vật Friedrich."

"Tại sao? Hầu hết phụ nữ đều coi anh ta là người hùng lãng mạn của câu chuyện đấy."

"Nhưng tại sao cơ chứ? Đó, đó là khi mà câu chuyện không còn mang tính hợp lý với tôi. Alexandrina mới là người hùng thực sự của câu chuyện. Toàn bộ câu chuyện liên quan đến việc cô ấy đưa ra lựa chọn thay đổi cuộc đời mình để cứu lấy tình yêu đích thực của cô ấy. Nhưng điều làm tôi phiền lòng là chúng ta, những khán giả, chưa bao giờ tìm hiểu xem điều gì khiến người đàn ông này đáng để cô ấy hy sinh cả! Cô ấy thực sự sẵn sàng đi vào vùng đất của người chết để cứu anh ta, và phần thưởng của cô ấy là gì? Cô ấy đã biến thành một con phượng hoàng, chết đi trước khi được tái sinh từ đống tro tàn của chính mình, hết lần này đến lần khác trong suốt phần đời còn lại của mình," một lần nữa, cô dừng lại để hít một hơi.

"Còn Friedrich thì sao? Làm thế nào để anh ta lại là anh hùng được cơ chứ? Tất cả những gì chúng ta biết về nhân vật này là anh ta được cho là rất đẹp trai và say mê Alexandrina. Chỉ có vậy thôi! Anh ta chỉ tồn tại cho đến khi cô ấy giải cứu anh ta, và tới lúc đó anh ta mới có thể đòi lại căn nhà của gia đình mình, ma thuật của mình và sau đó lại tiếp tục đi tìm tình yêu của mình. Và sau đó anh ta giữ Alexandrina xung quanh trong hình dạng phượng hoàng... như một con vật cưng! Phần đó khiến tôi muốn phát bệnh lên đi được, ugh!"

Draco bật cười trước cái cách mà cô nhìn nhận câu chuyện.

"Vậy là cô không thấy việc giữ người yêu cũ của mình như một con chim lớn và giao cô ấy cho con cái như một vật gia truyền là một điều lãng mạn sao? Sốc đây, Granger," hắn nhếch mép cười.

Hermione đảo mắt và cởi bỏ áo choàng khi họ đến chỗ ngồi trên một lối đi trong khu dàn nhạc. Draco tự nguyền rủa bản thân vì đã không nhanh tay hơn để giúp cô cởi chiếc áo choàng ra. Rõ ràng là hắn đã thất bại trong việc cư xử như một quý ông trong một buổi hẹn hò, khi hắn đã thất bại trong việc giúp bạn hẹn của mình cởi chiếc áo choàng ngoài ra. Ngoại trừ việc đây không phải là một buổi hẹn hò. Vì vậy, nó không phải là vấn đề. Bởi vì đây không phải là một buổi hẹn hò.

Nhưng sau khi Hermione cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài, cô đã để lộ chiếc váy tuyệt đẹp mà cô mặc bên trong và Draco tạm thời quên mất cách thở. Một lần nữa. Chúng có màu xanh lam tươi, hơi lệch khỏi vai cô, có nghĩa là Draco có thể nhìn thấy làn da trần ở cổ, xương đòn và một phần vai của cô.

Hắn khiến bản thân bận rộn với việc cởi bỏ chiếc áo choàng của chính mình và gấp nó lại để không bị bắt gặp đang trố mắt nhìn cô. Trước khi họ có thể bắt đầu cuộc trò chuyện, đèn bị tắt để báo hiệu vở ba lê đã sẵn sàng bắt đầu và họ có thể nghe thấy tiếng khuấy động của dàn nhạc trước mặt.

Không thể cưỡng lại được và cảm thấy dũng cảm hơn trong bóng tối, Draco ghé sát vào tai Hermione, đủ gần để hít lấy hương hoa bí ẩn của cô, và thì thầm. "Bất chấp sự nghi ngờ của cô về cốt truyện, tôi nghĩ cô sẽ thấy khá thích thú với Phiên bản tiếng Nga đấy."

"Ồ? Và tại sao anh lại nghĩ vậy?" cô thì thầm đáp lại, đầu hơi quay về phía hắn, khiến má cô chỉ cách môi hắn vài inch.

"Bởi vì họ sử dụng một con phượng hoàng sống."

Cô thốt ra một tiếng thở nhỏ đầy ngạc nhiên và hắn phải dùng hết sức mạnh lý chí của mình để không nghiêng người về phía trước và nuốt trọn nó bằng miệng mình. Thay vào đó, hắn ngồi thẳng dậy và nắm chặt tay vịn hơn mức cần thiết.

Có lẽ hắn sẽ thích vở ba lê này hơn bình thường chăng.

.

Draco ghét múa ba lê. Chỉ trong vài phút, hắn đã được đưa về thời thời thơ ấu của mình, bị mua chuộc bằng đồ ngọt để ngồi yên và im lặng trong toàn bộ buổi biểu diễn. Nhưng tất cả đồ ngọt trên thế giới không thể ngăn Draco phiên bản trẻ con thấy vở ba lê này buồn tẻ một cách thảm hại. Draco trưởng thành đồng ý với quan điểm đó. Hắn thấy như đang bị tra tấn vậy.

Nó đã diễn ra được bao lâu rồi?

Tất nhiên là buổi tối của hắn với Granger sẽ là một hoạt động ngăn cản họ nói chuyện hoặc tương tác theo bất kỳ cách nào đó. Lời thì thầm tán tỉnh của hắn trước khi hạ màn chắc chắn đã khiến hắn trông cực kỳ ngu ngốc, nhưng cô dường như không bận tâm.

Trên sân khấu, nữ diễn viên múa ba lê chính đóng vai Alexandrina đang đau buồn trước cái chết của người yêu. Tiếp theo, mụ phù thủy độc ác sẽ xuất hiện một cách hoành tráng, cải trang thành một vị cứu tinh nhân từ mong muốn được giúp đỡ cô gái đau buồn. Sau đó, Alexandrina sẽ bay lượn một cách duyên dáng trong khi cô cân nhắc các lựa chọn được đưa ra: tiếp tục cuộc sống của mình hoặc lựa chọn vượt ra ngoài bức màn để giải cứu tình yêu của mình.

Granger đã đúng, người phụ nữ này thật ngu ngốc vì nghĩ Friedrich xứng đáng cho những rắc rối mà cô ấy sắp phải trải qua. Và Draco đã nói rằng hắn ghét múa ba lê chưa? Hắn ghét múa ba lê. Hắn chán muốn khóc rồi đây.

Lướt qua Hermione, hắn nhận ra cô đang say sưa tập trung vào màn trình diễn trên sân khấu. Draco để mắt hắn đảo qua khuôn mặt cô, đang ánh lên sự thích thú với những vũ công, xuống đôi môi hơi hé mở của cô, sâu hơn nữa xuống chiếc cổ mảnh mai của cô, và xuống làn da đang lộ ra ở cổ họng.

Một lọn tóc xoăn khác đã thoát khỏi búi tóc của cô và rơi dọc xuống bờ vai gần với Draco. Hắn giật mình nhận ra rằng họ chưa bao giờ có sự gần gũi kéo dài như thế này trước đây. Luôn luôn có một cái bàn giữa cơ thể của họ vào buổi sáng.

Những lọn tóc màu nâu nhỏ dính vào làn da trần của cô tiếp tục chế nhạo hắn. Hắn không còn nhận thức được những gì đang xảy ra trên sân khấu, bởi vì Draco đang phải cố gắng làm chủ bản năng của mình. Hắn không thể rời mắt khỏi chiếc cổ và đôi vai cô. Chỉ cần một cử động nhanh từ cánh tay của hắn. Chỉ cần một cái vuốt nhẹ nhàng từ bàn tay hắn khi hắn vén lọn tóc sang một bên cho cô. Liệu cô có giật mình khi hắn chạm vào cô không? Liệu nó có đáng để mạo hiểm không?

Một phần lớn trong bộ não của hắn hét lên "chắc-con-mẹ-nó-chắn-rồi" nhưng phần lý trí hơn của hắn thì đang cố chống lại. Draco hài lòng với việc chỉ đơn giản là quan sát cách lọn tóc mềm mại của cô di chuyển nhẹ theo từng nhịp lên xuống của lồng ngực khi cô thở. Nhưng sẽ rất dễ dàng; chỉ cần đưa tay qua, gạt nó sang một bên, vuốt nhẹ các ngón tay qua lưng cô và vòng một cánh tay quanh cô. Rất nhiều cặp đôi khác ngồi như vậy.

Ngoại trừ đây không phải là một buổi hẹn hò. Họ không phải là một cặp đôi trong một buổi hẹn hò.

Draco vẫn không thể rời mắt khỏi cô, và tập trung vào việc không thở quá to. Merlin ơi, nếu cả rạp không nghe thấy hắn đang thở hổn hển thì có lẽ họ có thể nghe thấy cách trái tim hắn đang đập mạnh trong lồng ngực. Chỉ cần nhìn cô hắn đã cảm thấy nghẹt thở, cảm thấy mạch máu của mình đang đập thình thịch bên tai và đột nhiên thấy người nóng bừng lên rồi.

Nhưng rồi Hermione thở ra một tiếng nhỏ đầy ngạc nhiên, và ánh mắt của Draco lướt lên khuôn mặt cô. Cô đang chăm chú nhìn lên sân khấu và nước mắt đang chảy đầm đìa trên gương mặt cô. Tự hỏi điều gì có thể khiến cô xúc động như vậy, Draco rời mắt khỏi cô và quay mặt về phía trước. Cổng tò vò bằng đá có tấm màn rách nát dẫn đến vùng đất của người chết vừa được mở ra và Alexandrina chạy về phía đó. Khi nữ diễn viên ba lê uyển chuyển xoay mình qua nó, Draco hoảng hốt khi thấy một vài giọt nước mắt đang chảy dài trên má Hermione. Sau đó cô bắt đầu làm cái gì đó trong lòng mình, và Draco thấy cô kéo một tấm vải ra khỏi ống tay áo choàng của mình. Đó là một chiếc khăn tay màu trắng. Chiếc khăn tay của hắn. Chữ viết tắt D.L.M. được khâu trang nhã ở mép có thể được nhìn thấy rõ ràng khi cô chấm chiếc khăn vào mắt mình. Cô đã giữ nó, và không chỉ vậy, mà còn cho rằng nó đủ quan trọng để mang theo người.

Có lẽ nghĩ rằng hắn đã nhận ra những giọt nước mắt lặng lẽ của cô, Hermione quay sang và nở một nụ cười ngượng ngùng, đẫm nước mắt, kết hợp với một cái nhún vai nhỏ. Draco cố gắng cười khẩy để đáp lại bằng một biểu hiện trêu chọc, nhưng thực lòng hắn không biết làm thế nào để vận hành cơ mặt của mình vào lúc này.

Khi cô chuyển sự chú ý trở lại màn trình diễn, Draco lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổ cô một cách vụng trộm. Tay Hermione đặt trở lại lòng cô, nơi cô nắm chặt chiếc khăn tay của hắn, thỉnh thoảng xoay nó lại và vân vê mép vải. Draco sau đó nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc vào tối hôm đó: cánh tay của hắn hoàn toàn ôm lấy tay vịn giữa ghế của họ. Một sự thất bại khác để hành động như một quý ông. Cô không có nơi nào để đặt tay ngoại trừ trong lòng mình. Đó cũng là một cơ hội không thành khác để cô ngồi gần hơn. Với bàn tay mỏng manh đang đặt cách hắn vài inch, sẽ quá dễ dàng nếu hắn "vô tình" chạm vào nó, sau đó có thể để nó ở đó và nắm chặt lấy tay cô.

Giai điệu chói tai, đầy ám ảnh của một con phượng hoàng xuyên qua không khí cũng chẳng thấm vào đâu so với tiếng thở gấp gáp đầy phấn khích rời khỏi môi Hermione, một âm thanh khơi dậy những suy nghĩ tục tĩu trong đầu hắn. Tôi sẽ trả một núi vàng để trở thành người khơi ra những tiếng kêu đó từ miệng cô...

Ánh mắt của Hermione dõi theo đường bay của chim phượng hoàng khi con chim bay lên đầy đắc thắng, báo hiệu đoạn kết của vở ba lê. Khi khán giả đứng dậy tán thưởng buổi biểu diễn, Hermione quay sang cười rạng rỡ với Draco.

"Cảm ơn rất nhiều vì đã đưa tôi đi."

Tôi thực lòng mong cô sẽ nói điều đó với tôi trong một bối cảnh hoàn toàn khác.*

(*:Đoạn này câu gốc của Hermione là "Thank you so much for taking me." Đối với một số ngữ cảnh mà không cần nói chắc mọi người vẫn hiểu, thì cụm "taking me" còn có nghĩa là "chiếm đoạt" đó quý vị. :D)

"Tất nhiên rồi, Granger," hắn đáp.

Khi họ đi ra ngoài cùng với đám đông, tâm trí của Draco quay cuồng. Giờ sao? Hắn có nên gợi ý rằng họ nên đi đâu đó không? Một buổi không hẹn hò với bạn bè sẽ diễn ra như thế nào nữa? Không biết phải tiếp tục như thế nào, hắn bắt đầu trò chuyện, hy vọng sẽ gợi ra được một điều gì đó.

"Vậy," hắn lên tiếng khi họ đi cùng nhau, lang thang mà không đích đến trên phố. "Tôi có thể hỏi điều gì đã khiến một tâm hồn không lãng mạn như cô rơi nước mắt được không?"

Cô giáng cho hắn một cái đánh nhẹ vào cánh tay. "Tôi không phải là không lãng mạn đâu nhé! Ugh! Tại sao mọi người cứ luôn cho rằng tôi như thế vậy? Chỉ vì tôi cảm thấy phiền phức rằng, với tư cách là một người phụ nữ, người ta cho rằng tôi sẽ bị mê hoặc bởi câu chuyện về một gã đàn ông khiến cho sự hy sinh cuối cùng của một cô gái trở nên hoàn toàn vô nghĩa vì nó hạ thấp giá trị bản thân và quyền tự quyết của cô gái ấy, thì không có nghĩa là tôi không đánh giá cao sự lãng mạn! Tôi có lãng mạn mà! Tôi rất muốn có một người coi tôi hơn một con nhỏ mọt sách thông minh, người sẽ mang hoa cho tôi hoặc đưa tôi đi hẹn hò..."

Cô đột ngột dừng lại và đỏ mặt một cách ngoạn mục, và Draco không biết phải trả lời như thế nào cho phù hợp. Điều hắn muốn làm là liệt kê ra tất cả những kịch bản lãng mạn hư cấu giả tưởng mà hắn đã tưởng tượng ra trong đầu trong tuần qua. Hắn sẽ mang cho cô sự lãng mạn, nếu đó là điều cô muốn. Nhưng hắn sẽ không nói ra tất cả những cách mà hắn có thể đem lại sự lãng mạn cho Granger, bởi vì Draco là một người thực tế. Hèn nhát. Nói thẳng ra là hèn nhát đi.

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Granger."

Hermione thở dài và Draco dường như nhìn thấy một cái bóng đang che đi nét mặt của cô. "Tôi đoán là tôi đã không mong đợi bức màn che trông như vậy."

"Như thế nào?"

Cô nhún vai và thở dài thêm một tiếng. "Quá giống thật. Trông nó giống y như trong Sở Bảo mật vậy."

Họ dừng bước và đối mặt với nhau. Draco cảm thấy có một viên đá lạnh dội xuống đáy bụng mình. Tất cả những gì Draco biết về cuộc đột nhập của Potter cùng đám bạn của mình vào Sở Bảo mật trong năm thứ Năm là cha hắn và Bellatrix đã phá hỏng nó theo cách tồi tệ đến mức khiến Draco bị gọi tham gia hàng ngũ, mà theo ý hiểu là để thay thế Lucius trong hàng ngũ Tử thần Thực tử của Chúa tể Hắc ám. Hắn không biết chi tiết về vụ ẩu đả, nhưng hắn đã có những hồi ức sống động và đầy ác mộng về cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám sau khi nhiệm vụ thất bại.

"Tôi không biết đó là một hiện vật," hắn thận trọng nói.

Hermione nhìn chằm chằm vào khoảng không và bặm môi dưới. "Khá là khó để mô tả nó. Nó tỏa ra một sức mạnh từ một thế giới khác và nồng nặc mùi ma thuật cổ xưa, nhưng đối với tôi, nó giống như một điềm báo và sự nguy hiểm. Một số thứ khác... dường như bị lôi kéo, bị thu hút bởi nó. Tôi không thích cách nó khiến tôi cảm nhận," cô dừng lại và rùng mình. "Tôi đã bị ngất trong cuộc đấu. Tôi chưa bao giờ thấy cách mà chú Sirius... cách mà chú đã bị..."

Cô dừng lại ở đó, nhưng sau đó quay lại nhìn Draco và nở một nụ cười nhẹ. "Dù sao thì, xin lỗi vì đã khóc lóc như vậy ở nơi công cộng. Thật may là tôi đã có thứ nhỏ bé này để hỗ trợ tôi trong lúc cần thiết!" cô rút chiếc khăn tay của hắn ra và vẫy nó một cách khiêu khích vào mặt hắn.

Draco cười khẩy. "Đó hẳn là một quý ông hào hiệp, khi tặng cô một chiếc khăn đẹp như vậy để giúp xoa dịu nỗi buồn của cô."

"Hmm," cô giả bộ trầm ngâm. "Tôi không chắc mình sẽ gọi anh ta là một quý ông hào hiệp, mà giống một gã quý tộc kiêu ngạo tin rằng một món đồ đơn thuần này là đủ để bù đắp cho tất cả những lần anh ta ăn trộm bánh nướng của tôi một cách thô lỗ đấy."

Draco giả vờ bị tổn thương và đặt tay lên tim mình. "Chà Granger, đó là một lời buộc tội gây sốc và vô căn cứ đấy! Cô thực sự có thể hủy hoại danh tiếng của một người đàn ông bằng cái kiểu vu khống đó đấy."

Hermione đảo mắt rồi nở một nụ cười toe toét. Nụ cười của cô cuối cùng cũng tắt dần khi họ đứng nhìn nhau trong giây lát, và Draco đột nhiên cảm thấy muốn bốc đồng, được thúc đẩy bởi sự mãnh liệt trong đôi mắt cô.

"Nhưng nếu cô muốn một quý ông," hắn dừng lại ở đó khi bước lại gần cô. Draco đưa tay xuống và nắm lấy tay cô một cách chắc chắn. Nâng nó lên trước đôi mắt mở to của cô, Draco đặt một nụ hôn kéo dài lên các đốt ngón tay của cô, rồi dùng ngón tay cái lướt qua chúng một lần trước khi nhẹ nhàng thả tay cô xuống.

"Chúc ngủ ngon Granger,"hắn thì thầm khi lùi lại một bước, rồi Độn thổ.

.

Hắn đã hôn tay cô. Hắn đã hôn bàn tay chết tiệt của cô.

Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, và Salazar Slytherin chết tiệt ơi. Hắn bị làm sao vậy?

"Mẹ kiếp!" Draco hét lên lần thứ hai khi hắn về phòng ngủ của mình. Kéo mạnh rồi tháo chiếc nơ trên cổ ra, hắn thả mình xuống chiếc ghế bành và vùi mặt vào đôi tay đang run rẩy. Circe chết tiệt ơi, hắn chắc chắn là tên khốn đáng xấu hổ nhất trên đời này rồi. Hắn cần phải uống rượu. Vừa đưa ly chất lỏng màu hổ phách đến gần miệng thì hắn nhớ lại nơi mà môi hắn vừa đặt vào. Hắn đã nếm làn da trần của Granger và nó thật thần thánh. Mình có thể kiểm soát được.

Hắn đặt chiếc ly còn nguyên xuống và tựa đầu vào lưng ghế bành, nhắm mắt và hồi tưởng lại những khoảnh khắc cuối cùng với cô trong tâm trí. Hắn đã tìm mọi lý do để chạm vào cô suốt buổi tối và sau khi bỏ lỡ cơ hội này đến cơ hội khác, hắn đã hành động và thực sự chạm được vào cô.

Có lẽ hắn đã quá chủ động. Có lẽ hắn đã nhìn nhầm mọi thứ trong mắt cô. Ôi chết tiệt, có lẽ cô đang nghĩ rằng hắn thật kỳ quặc và quá sốc trước hành vi của hắn đến nỗi không kịp phản ứng gì cả. Mà hắn cũng chẳng cho cô cơ hội để phản ứng lại, mà chỉ Độn thổ đi như một tên ngốc. Mình có thể kiểm soát được.

Không còn gì để bàn cãi, Draco đã bị Hermione Granger làm cho ngu xuẩn rồi.

Một bước ngoặt thú vị trong cuộc đời của hắn, và hắn thậm chí không cần đến một giọt rượu để đi đến khoái cảm đặc biệt này. Nghĩ lại một năm qua, hắn không thể xác định chính xác thời điểm mà tình cảm của hắn đã vượt khỏi mức tầm trung. Nhưng càng ngồi lâu trên ghế trong căn phòng ngủ trống trải của căn nhà trống trải của hắn, chẳng có gì ngoài tiếng lửa nổ lách tách này, thì ý nghĩ đó càng trở nên lớn hơn trong đầu hắn.

Kể từ khi cuộc đời hắn hoàn toàn sụp đổ sau cuộc chiến thứ hai, khi Chúa tể Hắc ám một lần nữa bị đánh bại bởi một thằng nhãi đeo kính cận, Draco đã cố gắng để sống với thực tế, chứ không phải bằng niềm tin. Thực tế là: cha hắn đã sai về hầu hết mọi thứ. Thực tế là: nước sẽ ướt. Thực tế là: Draco hoàn toàn say mê Granger.

Draco thực sự không biết phải làm gì với điều cuối cùng đó. Hành động tốt nhất, đặc biệt là sau màn thể hiện đáng khinh bỉ của hắn trên tay cô, có lẽ là chôn sâu những cảm xúc này vào sâu bên trong hắn và không bao giờ bộc lộ nó ra ngoài. Đúng, điều đó nghe có vẻ lành mạnh. Thực tế. Hèn nhát.

Gọi hắn là gì cũng được, nhưng Draco dường như rất giỏi trong việc tồn tại. Hắn đã sống sót sau một cuộc chiến chết dẫm trong khi đáng ra hắn đã phải chết, và Merlin ơi, hắn có thể sống sót khi quan tâm đến Granger theo cách khiến hắn đau đớn về mặt thể chất.

Nhưng nếu cô nhắc lại hành vi của hắn vào sáng thứ Hai thì sao? "Nghe này Malfoy, tôi không chắc anh đang chơi trò gì, nhưng anh không có quyền ngoạm tay tôi như thế khi không có sự cho phép của tôi, và tôi thực sự sẽ rất cảm kích nếu anh biến mất khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn đấy."

Ừ, có lẽ cô sẽ không gay gắt như vậy, nhưng cô sẽ tìm cách để từ chối hắn một cách nhẹ nhàng. Và sau đó Draco sẽ trở thành chàng phù thủy đầu tiên khám phá ra cách tự dùng Lời nguyền Tra tấn lên bản thân bằng cây đũa phép của chính mình.

Hắn cần một kế hoạch nếu cô muốn thảo luận về điều này. Draco sẽ chỉ nhắc đến nụ hôn vào tay đó nếu cô làm điều đó trước. Sau đó, hắn sẽ nói khéo rằng đó chỉ như một phong tục thuần chủng kỳ lạ, lỗi thời mà thôi. Granger có lẽ cũng sẽ nghĩ vậy, vì vậy hắn có thể dựa vào những định kiến ​​của cô về những di sản truyền thống rối loạn của hắn. Khi trưởng thành, hắn đã chứng kiến ​​cha mình hôn nhiều bàn tay của những người phụ nữ khác trong các hoạt động xã hội, cả khi chào hỏi và tạm biệt. Draco là một chàng trai lịch sự và đúng mực khi đặt môi mình vào đốt ngón tay của người bạn hẹn của hắn khi họ tạm biệt nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Ngoại trừ việc đây không phải là một buổi hẹn hò. Và nụ hôn của Draco cũng không hề diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, dù có nhìn từ góc nào đi chăng nữa.

Có lẽ hắn đã phản ứng thái quá về mọi thứ chăng? Đã quá lâu rồi hắn không được ở bên cạnh những người phụ nữ dễ chịu hay vui vẻ, nên có lẽ tình cảm hắn dành cho Granger cũng chẳng hơn gì một niềm yêu thích bị thúc đẩy bởi dục vọng chăng? Hãy điểm qua lại những thực tế đang diễn ra thêm một lần nữa.

Thực tế là: Granger là một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp. Thực tế là: Draco là một nam thanh niên bình thường và không hề bị mù. Thực tế là: Draco rất thích ở cạnh Granger. Thực tế là: Granger có phong cách trò chuyện rất thông minh và hấp dẫn. Thực tế là: Granger là bạn của hắn. Thực tế là: Draco đã rất muốn kéo cô lại gần và Độn thổ cô vào thẳng phòng ngủ của hắn.

Draco rên rỉ và đưa tay vuốt tóc. Mấy cái thực tế này rõ ràng không có ích gì cho hắn vào tối nay. Thay vào đó, hắn nghĩ đến cảnh Granger từ từ cởi áo choàng của mình ra trong khi cô ôm lấy hông hắn, và cố gắng không để tâm đến sự thật rằng đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay mà hắn cần chạm vào bản thân khi nghĩ về cô.

.

Hắn đã hôn tay cô.

Hermione hoàn toàn không biết đã bao lâu sau khi Draco biến mất và để lại cô đứng giữa phố. Cô chớp mắt vài cái, sau đó nhớ ra cách Độn thổ và về nhà. Với đôi tay hơi run, cô cố gắng cởi bỏ áo choàng và váy, rồi bằng một cách nào đó chuẩn bị đi ngủ. Cô trở mình liên tục trong gần một giờ trước khi Crookshanks phát ngán với sự bồn chồn của cô và uể oải bước ra khỏi phòng ngủ với một cái ngoáy đuôi giận dữ. Cuối cùng, cơ thể cô kiệt sức, và cô chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Bất cứ điều gì lưỡi của hắn đang làm với cô, Hermione hy vọng nó sẽ không bao giờ, không bao giờ dừng lại. Những nụ hôn mềm mại như lông vũ, theo sau là sự ướt át từ cái lưỡi của hắn dọc theo chiều dài cô bé của cô khiến toàn thân cô run rẩy. Và giờ, lưỡi hắn đã ở bên trong cô và Hermione cảm thấy như muốn hét lên cho đến khi cổ họng cô vỡ ra vì quá gắng sức. Hắn đột ngột rút miệng ra khỏi đùi cô và bắt đầu hôn dọc lên khắp cơ thể cô. Cô bắt đầu rên rỉ, và cuối cùng hắn cũng đã chấp nhận lời cầu xin trong hơi thở run rẩy của cô và trượt thứ to lớn giữa hai chân hắn vào bên trong cô với một tiếng rên. Hermione nhìn vào đôi mắt màu bạc, đầy dục vọng của hắn một lúc trước khi hôn lên miệng hắn một cách cuồng nhiệt. Hắn thô bạo rời khỏi môi cô khi đẩy hông lên xuống một cách điên cuồng và di chuyển đôi môi của hắn xuống cổ cô. Một tay ôm lấy lưng hắn trong khi tay kia vò rối mái tóc vàng bạch kim mềm mượt của hắn, cô thúc giục hắn rằng làm ơn, làm ơn, làm ơn hãy nhanh hơn, mạnh hơn nữa. Cô đã gần ra rồi. Hắn rên rỉ vào tai cô. "Đúng rồi, Granger, ra vì tôi đi nào."

Hermione mở mắt. Với một tiếng kêu như bị bóp nghẹt, cô nhận ra bàn tay cô đang ở bên trong quần lót của mình và cô đã tự sướng trong lúc ngủ. Cô nhanh chóng lôi ngón tay của mình ra và ngồi thẳng dậy trên giường, vẫn còn thở hổn hển. "Thật là, mình bị làm sao vậy?" cô lẩm bẩm vì xấu hổ. Quăng tấm chăn sang một bên, Hermione đi vào phòng tắm để lấy một cốc nước, hy vọng có thể xoa dịu cơ thể đang rất hưng phấn của mình.

Nhìn mình trong gương, Hermione nghĩ mình trông thật nóng nực và mệt mỏi. Hơi thở của cô vẫn còn gấp gáp, má cô ửng hồng, hai núm vú căng cứng của cô có thể thấy rõ qua lớp vải mỏng tanh, và cô vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân mình. Cô đã tuyệt vọng đến mức nào nếu một nụ hôn trên tay từ Malfoy cũng đã đủ để thúc đẩy giấc mơ dâm dục đó mà có sự tham gia của hắn cơ chứ?

Nhưng đó quả là một giấc mơ đáng kinh ngạc, cô nghĩ với một tiếng thở dài. Nếu thành thật với chính mình, một điều mà Hermione đã cố gắng làm hầu hết thời gian, thì cô đã hiểu hơn một chút về sức hút mà cô cảm thấy với hắn suốt buổi tối. Nó đã bắt đầu gần như ngay lập tức; với vẻ bảnh bao của hắn trong chiếc áo choàng đó. Sau đó, khi hắn sáp lại gần để thì thầm vào tai cô ngay trước khi vở ba lê bắt đầu, Hermione đã chiến đấu với bản năng để cố không rùng mình. Trong một khoảnh khắc điên rồ, cô đã hình dung Malfoy sẽ nán lại ở đó, sau đó thu hẹp khoảng cách để đặt một nụ hôn bên dưới tai cô. Cô đã chăm chỉ hơn mức cần thiết để gạt bỏ ảo tưởng đó và cố gắng tập trung vào vở ba lê, mặc dù hầu hết thời gian cô vẫn nhận thức sâu sắc về cách mà cơ thể của hắn gần với cô thế nào.

Và khi cô không khóc trước cảnh có tấm màn che (nhân tiện, Merlin ơi, thật mất thể diện làm sao), thì Hermione, trong tầm nhìn ngoại vi của mình, đã xác định được vị trí chính xác bàn tay của Malfoy. Ngây thơ đặt vào chỗ tựa tay giữa họ, sẽ rất dễ dàng để cô giả vờ không nhận ra và "vô tình" đặt tay lên đó, và thành công chạm vào bàn tay của hắn. Bàn tay của người đàn ông đó hấp dẫn hơn mức cho phép rất nhiều. Sẽ có cảm giác như thế nào khi bàn tay đó chạy dọc khắp cơ thể trần trụi của cô?

Hermione có một sở thích kỳ lạ đối với bàn tay của đàn ông, và cá nhân cô cảm thấy rằng chúng là một bộ phận không được đánh giá cao trên cơ thể nam giới.

Bàn tay của Ron rất mạnh mẽ và luôn ủng hộ cô. Trong suốt toàn bộ mối quan hệ lãng mạn của họ, Hermione luôn đánh giá cao sự thân thuộc ấm áp từ bàn tay của Ron. Sự đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy an toàn và luôn có thể xoa dịu cô trong lúc đau khổ.

Bàn tay của Viktor Krum thì rất thô ráp. Không phải theo kiểu gây hấn hay bạo lực, mà là do đã bị chai lì sau nhiều năm chơi Quidditch. Và khi anh ôm lấy cô khi họ nhảy cùng nhau, bàn tay đó sẽ luôn chắc chắn và có mục đích. Thể chất là nền tảng cho mối quan hệ ngắn ngủi của họ sau khi họ kết nối lại khi cô chia tay Ron, nhưng họ không có nhiều điểm chung ngoài điều đó, và nó dẫn đến một cuộc chia tay thân thiện khác cho Hermione.

Bàn tay của Daniel thì thật nhẹ nhàng. Sau Viktor, Hermione đi tạm ngừng hẹn hò với những chàng trai trong giới phù thủy và thay vào đó, hẹn hò với những chàng trai Muggle. Trước sự vui mừng của cha mẹ cô, Hermione đã chấp nhận một cuộc hẹn hò mù quáng với con trai của một trong những bệnh nhân của họ, và mối quan hệ đó đã kéo dài vài tháng. Nhưng Hermione luôn có cảm giác như bàn tay của Daniel sẽ chạm vào cô một cách ngập ngừng; như thể anh sợ sẽ làm hư cô, và có lẽ đó là một phép ẩn dụ cho việc Hermione không bao giờ có thể thực sự trao thân cho anh theo nghĩa tình cảm. Khi mối quan hệ đạt đến mức cô phải quyết định xem người này có đáng để tiết lộ bí mật lớn nhất của cô không (chuyện phù thủy), Hermione đã kết thúc mọi chuyện. Sau đó, cô đã thề rằng sẽ không hẹn hò với Muggle nữa, vì biết rằng nếu cô phải giữ bí mật về phần quan trọng đó trong cuộc đời cô, cô sẽ không bao giờ đạt được sự thân mật thực sự với người đó.

Bàn tay của Cameron thì lại rất vội vã. Chủ yếu là vì anh ta và Hermione chỉ đơn giản là quan tâm đến nhu cầu tình dục và muốn chuyện đó diễn ra càng nhanh càng tốt khi họ ở bên nhau. Anh ta cũng là một chàng trai Muggle, nhưng Hermione sẽ không coi thời gian họ ở bên nhau là "hẹn hò". Họ có qua lại với nhau một vài lần, thường gọi nhau đi chơi đêm khi cả hai đều không có kế hoạch. Chuyện này đã diễn ra một cách vui vẻ trong một khoảng thời gian, một mối quan hệ chỉ có tình dục nhanh chóng không ràng buộc. Nhưng Cameron đã chấm dứt các cuộc gọi vào đêm khuya cho cô khi anh ta có bạn gái mới, và Hermione đã chúc anh ấy sẽ sống khỏe.

Và giờ là bàn tay của Draco Malfoy. Cô chưa thực sự trải nghiệm đôi bàn tay ấy và cô cảm thấy chúng có thể giành lấy vị trí số một trong bảng xếp hạng của cô. Bàn tay hắn có vẻ thanh thoát theo cách khiến Hermione phải cắn răng thở dài. Chúng có vẻ tự tin và đầy năng lực, trong hầu hết thời gian, nhưng đặc biệt là khi hắn lơ đãng lần theo miệng cốc cà phê bằng những ngón tay dài nổi bật đó.

Từ hai lần trải nghiệm cái chạm tay của hắn một cách ngắn ngủi, Hermione đã nhận thấy rằng không có vết chai nào trên bàn tay hắn, và rõ ràng là hắn sở hữu một lòng bàn tay không tỳ vết của một quý tộc chưa bao giờ phải lao động chân tay trong đời, dù chỉ là một ngày. Cô quyết định không lấy tuổi thơ được nuông chiều của hắn để đánh giá hắn về điểm này.

Suy nghĩ của cô chuyển sang cách đôi môi hắn đã chạm vào tay cô vài giờ trước, theo sau là cái áp lực nhẹ nhàng của ngón tay cái của hắn dọc theo các khớp ngón tay của cô. Sự trầm ấm đó trong giọng nói khi hắn nói lời tạm biệt cùng với ánh mắt mãnh liệt ấy rồi biến mất trước khi cô có thể phản ứng ư? Rất mượt, cô phải thừa nhận, và cũng không công bằng chút nào.

Hermione nhận thấy giờ cô đang cắn môi qua hình ảnh phản chiếu trong gương, và một lần nữa nhận thức một cách sâu sắc về sự kích thích ẩm ướt giữa hai bắp đùi mình. Cô đứng thẳng vai và quay trở lại giường. Hoàn toàn không có gì sai khi tự thỏa mãn tình dục cả. Đây là chuyện bình thường. Đây là chuyện tốt cho cô. Và khi Hermione ra khi các ngón tay của cô vẫn còn đang ở trong vài phút sau đó, cô đã phải cắn chặt lưỡi để ngăn mình không rên lên tên một chàng trai nào đó mà cô sẽ phải đối mặt vào sáng thứ Hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro